Tập 7: Kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hikaru giận dữ hét lên, tay vẫn đấm không ngừng vào người Haruki. Cậu không thể ngờ một người liêm minh, chính trực như Haruki giờ đây cũng bị quyền lực làm mờ mắt. Niềm tin sắt đá giờ đang dần đi mất, giọt nước mắt dâng trào nhưng cố gắng chìm sâu...
- Hikaru! Anh đã nói thế nào? Anh nói với em rằng bây giờ em không thể hiểu...-
- Im đi! Tôi không cần anh giãi bày! Anh...! Anh không phải là Izumo Haruki!! Trả anh ta lại đây...! Haruki không bao giờ làm những chuyện thiếu suy nghĩ như thế này...! Haruki...!
- Hikaru...
- Đừng có gọi tên tôi!
Haruki lặng người nhìn người cậu yêu quằn quại trong cơn đau khổ. Lòng cậu buốt lại, tê tái. Cậu biết Hikaru sẽ chẳng chấp nhận việc làm của cậu lúc này, nhưng lòng cậu vẫn mong, sẽ có ngày, tấm thân này được thấu hiểu.
- Anh... không phải là Haruki mà tôi yêu... Tôi không bao giờ... có cảm tình với một kẻ phản bội...!
Hikaru như không còn chút sức lực, cậu khuỵu gối xuống, cúi gằm mặt.
"Tách!"
- Anh...! Đi đi...
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má cậu. Cơ thể nhỏ nhắn run lên lẩy bẩy, cậu cứ nấc lên liên hồi. Haruki lòng như bị xé ra, đau đớn không sao kể xiết. Cậu muốn ôm chầm lấy Hikaru mà hét lên, hét lên tiếng hét của niềm tuyệt vọng, nhưng sự dũng cảm không còn nơi bàn chân run run của cậu. Cậu chỉ biết nắm chặt tay lại mà nghiến răng chịu đựng nỗi đau ấy...
- Nhất định... sẽ có ngày... em hiểu anh... Hikaru... Anh xin lỗi vì đã không thể khiến em hạnh phúc lúc này...
Nói rồi, Haruki không khỏi day dứt nhưng vẫn nhấc gót bước đi. Còn Hikaru vẫn ngồi đó, chưa khỏi bàng hoàng sau khi nghe tất cả những lời mà Haruki nói. Chẳng lẽ tình cảm cậu ta dành cho cậu chỉ là giả dối? Có chuyện gì còn quan trọng hơn cả cậu vậy? Tại sao Haruki lại phải che giấu đi mọi chuyện? Trong đầu Hikaru lúc này chỉ quanh quẩn những câu hỏi ấy.
Lần đầu tiên, cậu rơi nước mắt...

Vì một con người quá đỗi ích kỷ như vậy, rơi nước mắt có đáng hay không?

Hikaru lau vội nước mắt. Lúc bản thân bị mềm lòng trông xấu xí vô cùng...

Cậu đi xuống dưới, quyết định bỏ bữa tối ngon lành đang chờ ở phòng ăn. Hình như nỗi buồn cũng sẽ khiến vị giác trở nên vô dụng. Hikaru lảo đảo như không còn chút sức lực nào mà lết chân vào phòng ngủ. Nằm phịch xuống giường, cậu đắp kín chăn, vùi mặt vào gối. Mi mắt nặng trĩu rồi...

Ngủ nào... Ngủ đi nào...

Ánh trăng vẫn nhẹ nhàng chiếu lên cơ thể của cậu con trai đáng thương ấy, như có phần nào vỗ về...

Khẽ đặt bàn tay lên mái tóc mềm của cậu mà ai đó chạnh lòng

Em đã ngủ chưa...?

Hãy tha lỗi cho anh...

Anh không còn sự lựa chọn nào khác...

Nhưng hãy nhớ rằng, em sẽ vẫn mãi là người anh yêu, Hoshihara Hikaru...

Nãy là ai vậy...?

Chắc mình chỉ đang mơ...

Ghét thật đấy...

Cộp! Cộp!

- À... Cô tới rồi sao, Lily...?
- Vâng, chúng ta đi thôi, Haruki-san...

~Sáng hôm sau~

- Muraku! Muraku!!!! Cứu với, có chuyện lớn rồi..!!
Muraku đang nhâm nhi ly cà phê đen thơm ngon thì suýt sặc khi nghe ai kêu tên mình.
- Trời ạ... Arata, mới sáng sớm mà...-
- Không có thời gian để thưởng thức cà phê đâu!! Mau đi theo tớ đi!!

Nói rồi, Arata kéo tay Muraku mà chạy. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Muraku vô tội vẫn bị lôi đi. Đến trước cửa phòng của Hikaru, Arata mới chịu dừng lại.
- Muraku!! Nhìn đi! Hikaru mọi hôm dậy sớm vậy, mà giờ cậu ấy vẫn chưa ra khỏi phòng!!
- Thôi nào Arata... Sáng sớm mà, có thể hôm nay Hikaru muốn nghỉ ngơi thêm thì sao?...
- Nhưng mà...
Arata có vẻ ngần ngừ, nhưng rồi nhìn Muraku, cậu lạc quan trở lại, rồi cùng Muraku rời đi.

Mong là... cậu ấy vẫn đang nghỉ ngơi...

Trong phòng, một con người gầy gò, nhỏ bé đang thu mình ngồi trên giường, gục mặt xuống đầu gối. Xem ra đêm qua ngủ không ngon giấc rồi...

Làm sao có thể ngủ ngon khi thấy người mình yêu thương nhất, làm mình tự hào nhất, bỗng chốc thay đổi đến choang mặt như vậy? Đó thực sự là một cú sốc lớn với Hikaru...

Muốn mạnh mẽ cũng không được... Bây giờ bên cậu chẳng còn ai cả... Và cậu cũng không muốn ở bên ai hết...

Đắm chìm trong những giai điệu trầm lắng của bản nhạc kia, cậu lại miên man với những suy nghĩ về việc đã qua...

Nhiều lúc muốn sống một cuộc đời vui vẻ, nhẹ nhàng như Arata mà xem chừng khó quá...

Đưa bàn tay lên hư không, như đang cố gắng với lấy hình bóng ai đang xa dần... Tất cả chỉ là ảo giác thôi...

- Có vẻ như... cũng không chịu về nữa... Đáng ghét...

Nhìn ra ngoài qua cửa sổ căn phòng, cậu lại ngao nhân thở dài...

Sao mình vẫn có hi vọng với con người ích kỷ đó chứ...?

Đáng ra nên quên luôn sự tồn tại của hắn... Những con người ấy chỉ nghĩ đến ích lợi của bản thân mà thôi... Họ không đáng để ta vướng bận suy nghĩ...

Hikaru lại lấy chăn quấn xung quanh mình, rồi cuộn trong người lại nằm trên giường. Mi mắt lại nặng xuống, nhưng lần này có cả những giọt lệ trong ngần vương vấn rồi chậm rãi tuôn rơi...

Và cậu lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa...

"Cạch!"

- Tất cả... là tại mình... Xin lỗi em, Hikaru...

Nhẹ nhàng đặt một đĩa thức ăn trên bàn, người đó không quên đặt một nụ hôn lên môi Hikaru rồi mới rời đi trong luyến tiếc.

"Cạch!"

- Haruki-san, chúng ta có không nhiều thời gian...
- Tôi biết, nhưng cậu ấy...
- Haruki-san, tôi hiểu tình cảm của anh dành cho Hoshihara-san, nhưng nhiệm vụ cần được hoàn thành sớm... Xin hãy thông cảm cho tôi...
- Được rồi...
- Vậy chúng ta hãy mau rời đi trước khi người của Jeknock phát hiện ra...

Haruki gật đầu rồi cùng Lily rời đi... Cậu hiểu giờ cậu sắp trở thành tội đồ của Jeknock... Cậu không thể ở lại đây quá lâu...

- Đêm qua anh đã cùng ngài Brutherhertz bàn công chuyện rồi, giờ để tôi dẫn anh về phòng nghỉ ngơi...
- ...

Lily không biết làm gì khi thấy Haruki im lặng như vậy... Ngay từ khi mới vào học viện Daimon, cô đã rất ngưỡng mộ Izumo Haruki, thậm chí là còn có tình cảm đặc biệt. Nhưng cô đâu ngờ mình sẽ gặp anh ấy trong hoàn cảnh như vậy... Cô muốn nhìn thấy một Izumo Haruki mạnh mẽ, chín chắn, chứ không phải một Izumo Haruki yếu đuối, ngày nào cũng sầu muộn như vậy... Trông giống nhé một tù nhân...

Nhưng cô nào thể lấy tình cảm riêng tư ra để đặt lên trên hết như vậy...? Brutherhertz đã cưu mang cô khi cô suýt chút nữa là bị đuổi khỏi học viện vì không nước nào nhận...

- Cô gái... Sao phải đi theo những con người đó...? Hãy đi theo ta, hãy về với Darlugner của ta...
- Tại sao...? Sao anh lại giúp tôi...?
- Haha... rồi cô sẽ hiểu... Nhân tiện xin tự giới thiệu, ta là Brutherhertz...
- Lily Waterilya là tên tôi...
- Tốt... Giờ đừng quỳ gối ở đó nữa, vì cô có quỳ đến thân tím đầu gối lại cũng đâu ai quan tâm, mà chỉ có ta... Đưa tay cho ta...
- Vâng... thưa ngài Brutherhertz...
- Thân mật hơn...?
- Dạ, thưa Chủ nhân...

Một cuộc hội thoại ngắn, và cô nghiễm nhiên trở thành người của Darlugner... Bộ đồng phục giống của Jeknock, nhưng màu sắc lại khác biệt, với gam màu đỏ đen khác biệt, và cách hoạt động cũng khác biệt... Dường như đây là một trong những nước nhỏ tới mức không có trong danh sách nước của Học viện... Nhưng xin đừng coi thường...

Từ ngày hầu cận cho Brutherhertz, cô đã tiến bộ hơn rất nhiều. Thậm chí, chủ nhân còn tặng cô một cỗ LBX mới và bắt cô phải bỏ LBX cũ của mình. Bạn đầu, Lily có vẻ dè chừng, nhưng tuân theo lời Brutherhertz, cô đã chấp nhận nó. Trải qua một thời gian làm quen và sử dụng, Lily đã thành thạo hơn, trở thành học sinh ưu tú của Darlugner.

- Lily... Gia nhập nước tôi lâu như vậy, cô có nắm được quy luật của Darlugner không...?
- Thưa ngài, có phải là "Chiến đấu để trở nên mạnh mẽ hơn" phải không...?
- Haha... như vậy thì chưa đủ...
- Xin chủ nhân chỉ giáo...
- Hmm... "Chiến đấu vì bản thân và vì những gì xứng đáng", hiểu chứ...?
- Dạ... tôi đã hiểu rồi...

Vậy điều ngài đã nói, có phải ám chỉ hành động tôi đang làm...? Tôi rất muốn có được hạnh phúc cùng anh ấy, nhưng tôi muốn anh ấy hạnh phúc hơn... Tôi rất muốn nghe theo chủ nhân, nhưng anh ấy còn một điều vướng bận mà điều ấy không phải ở đâu khác mà là Jeknock, mà là con người ở trong căn phòng kia...

- Ta đi được chứ...?
- Ơ... vâng, tôi xin lỗi...
- Có gì đâu...

Anh ấy mỉm cười, nhưng nụ cười ấy gượng gạo quá... Tôi thấy đau lòng... Tôi phải làm gì đây, thưa chủ nhân...?

Éc... Giờ mới có chap mới, vì cơ bản là ta tưởng bay đâu mất...

Anyway au sẽ ra chap đều đặn hơn...

Baiiii

Shirin~

*Notice: Ảnh trên là LBX của Lily Waterilya nhé, Wasserblade*

*Notice lần 2: LBX của Izumo Haruki sẽ là  cái này này* 👇🏻👇🏻👇🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro