Chap 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh báo! 18+

Tác giả note như thế, mời các bác tự cảm nhận :))))

================================================================================

"Junkyu!"

"Trời ạ, tớ đang tìm cậu! Không phải đã nói cậu không được đi đâu mà?!!!"

"Cậu có nghe tớ nói gì không- Ôi Chúa ơi, Junkyu?!"

Junkyu nhìn người vừa mắng mình. Sau đó, gượng cười khi nhận ra Haruto chính là người đó.

"Haru tớ xin lỗi." Cậu bé cảm thấy có lỗi.

Hơi thở của Haruto vốn dĩ hổn hển giờ như nghẹn lại. Anh chàng điển trai chạy thật nhanh, rồi bẹo hai má bầu bĩnh của cậu bạn thân.

"Chuyện gì vậy?" Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng, mắt và mũi của cậu ấy. Haruto lo lắng nhìn Junkyu.

"Sao cậu lại khóc Kim Junkyu?" Haruto thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má phúng phính của Junkyu.

"Nói cho tớ biết, ai làm tổn thương cậu? !" Junkyu không trả lời, thay vào đó tay cậu di chuyển xuống tay Haruto.

Haruto nắm lấy tay Junkyu một lần nữa, trước khi lấy tất cả đồ tạp hóa của Junkyu. "Chúng ta về nhà!"

Haruto vò tóc mình một cách thô bạo. Cậu nhìn Junkyu lúc này đang khóc nức nở trên giường. Junkyu vừa kể lại những gì đã xảy ra. Cảm xúc của Haruto bùng cháy cho đến khi tay cậu nắm chặt lại trong sự tức giận.

Lại là Ha Yoon Bin. Haruto đã hoàn toàn chán ngấy. Junkyu trở nên yếu đuối khi nói đến chàng trai trẻ đó. Haruto ghét phải thừa nhận sự thật rằng Yoonbin là một trong những người bạn thân nhất của cậu.

Cậu nghĩ Yoonbin là người đàn ông tốt nhất cho người bạn thân nhất của mình. Người đàn ông mà Haruto tin tưởng sẽ không bao giờ làm Junkyu khóc. Một người đàn ông không giống mình.

'Mẹ kiếp!'

Người đàn ông đẹp trai bước đến chỗ Junkyu đang ngồi ở mép giường với đôi chân thõng xuống. Haruto ngồi bên cạnh Junkyu. Cầm tay Junkyu để nắm lấy.

"Cậu vẫn còn có tớ, Kyu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, hmm?" Haruto lẩm bẩm, nhìn cậu trìu mến trong khi vuốt lại phần tóc mái lủng lẳng của Junkyu.

"Đừng khóc nữa. Tớ sẽ không rời xa cậu đâu." Haruto chuyển sang nắm tay Junkyu, truyền toàn bộ năng lượng mà cậu ấy có. Cộng thêm ánh mắt dịu dàng như không thoát ra được của Junkyu.

Junkyu mềm lòng, cậu bị ánh mắt dịu dàng của người đàn ông mê hoặc. Trôi đi trong đại dương xinh đẹp trong mắt Haruto. Làm sao Junkyu có thể tránh xa con người trước mặt mình đây? Nếu thực tế thì Haruto đã giúp cậu rất nhiều.

Jeongwoo, Park Jeongwoo. Bạn thật may mắn khi có được người đàn ông này. Mọi đường nét trên cơ thể cậu ấy đều quá hoàn hảo. Tình cảm và tình yêu thật chân thành. Junkyu ghen tị đến đâu, nhưng tình cảm của Junkyu trong sáng như một người bạn. Hoặc có lẽ cậu không hiểu tình yêu và tình cảm thực sự là gì?

Haruto không phải là một người tốt, nhưng cậu ấy có thể khiến những người xung quanh cảm thấy an toàn. Bất cứ ai kết bạn với cậu ấy sẽ cảm thấy may mắn. Cậu ấy lớn lên trong một gia đình ấm áp.

"Junkyu," Haruto lẩm bẩm, người đàn ông bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve má Junkyu. Rồi tiếp tục vuốt ve môi cậu. Thứ khiến Haruto mất tập trung. Với tình hình này, Junkyu rất, rất cám dỗ.

"Không sao được chứ, hửm?"

Junkyu vẫn im lặng, cậu ghét cái vẻ dịu dàng đó. Nơi mà cậu không thể bác bỏ bất cứ điều gì Haruto thốt ra từ môi mình.

Haruto kéo đầu Junkyu lại gần. Tay cậu di chuyển đến tai của Junkyu. Một tiếng thở dài khe khẽ từ từ xuất hiện trong lồng ngực Junkyu. Lan khắp cơ thể cậu. Đặc biệt là vùng má giờ đây đã ửng hồng hoàn hảo. Khiến Haruto càng thêm mãnh liệt khép chặt thân thể.

Hơi thở của họ va vào nhau, như thể gắn kết với nhau. Haruto nuốt nước bọt một cách khó khăn, lồng ngực cậu đập nhanh. Chậm rãi nhưng chắc chắn, người đàn ông nâng cơ thể mình lên. Hơi nghiêng đầu chạm đến đôi môi căng mọng của Junkyu.

Và liên kết đã xảy ra, Haruto đặt môi mình lên môi Junkyu. Khiến Junkyu không nói nên lời. Đôi mắt cậu mở to vì sốc. Đây là lần đầu tiên Haruto hôn lên môi Junkyu.

Junkyu cố gắng trung hòa nhịp tim của mình. Cậu cố gắng hiểu tình hình. Thật bất thường khi Junkyu im lặng trước cách đối xử quá tự phụ như thế này của Haruto.

Vì lý do nào đó, Junkyu không thể đẩy cơ thể của Haruto. Hai tay buông thõng xuống, Junkyu không hiểu. Nếu bình thường cậu sẽ đẩy Haruto ra, nhưng bây giờ Junkyu thậm chí còn cảm thấy bình tĩnh.

Làm thế nào điều này có thể rất thư giãn? Junkyu giống như được tiêm một liều thuốc an thần cao. Cơn giận trong lòng cậu từ từ tan biến giống như dòng máu chảy. Điều Junkyu sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Nước mắt cậu từ từ nhỏ xuống. Haruto nao núng rồi lùi ra. Chàng thanh niên đẹp trai cúi đầu đầy tội lỗi.

"X-xin lỗi, tớ-tớ không cố ý, Kyu." Haruto lắp bắp. Trong khi tay cậu gãi gáy không ngứa.

Có một cảm giác mất mát khi Haruto phá vỡ nụ hôn. Junkyu cảm thấy bản thân mình sắp phát điên lên chỉ với một nụ hôn hay thậm chí hơn thế nữa có thể gọi là một nụ hôn. Cơ thể của cậu dường như vừa bị ném trở lại mặt đất sau khi Haruto bế cậu bay vút lên cao. Junkyu không phải là kẻ đạo đức giả, cậu thích cách đối xử của Haruto.

"Cậu có thể đánh tớ, Kyu. Tớ đã quá tự phụ." Haruto ngẩng đầu lên, tiếc nuối nhìn Junkyu. "Đánh tớ đi Kim Junkyu."

Junkyu im lặng, hơi thở đứt quãng. Cậu dám nhìn kỹ vào đôi mắt đại bàng vẫn đang khóa chặt mình. Rất đẹp. Haruto đẹp trai gấp nhiều lần với mái tóc bù xù.

"Junkyu-"

Trước khi cậu có thể phát ra âm thanh, đôi môi của Haruto đã im lặng trước. Junkyu khẽ hôn lên đôi môi dày đó. Chỉ hôn thôi, không cử động. Đôi mắt mảnh mai của cậu nhắm lại. Cố gắng tìm câu trả lời cho những gì trong tâm trí của mình.

Thật bất ngờ, Haruto đã thực sự nghiền nát cậu. Cậu ấy trút ra thứ gì đó đã bị mắc kẹt trong lồng ngực của mình quá lâu. Cậu ấy nhẹ nhàng liếm môi người bạn thân của mình. Điều này là điên rồ! Haruto choáng váng. Đôi môi Junkyu thật nồng nàn. Hương vị ngọt ngào làm cậu mê mẩn.

Haruto nghiêng đầu, tìm kiếm một vị trí có thể dễ dàng chạm vào đôi môi mỏng của người bạn thân nhất của mình. Haruto đã chịu đựng tất cả những điều này trong một thời gian dài, mỗi khi cậu ấy nghĩ rằng mình muốn thử. Chỉ là cậu không muốn làm tổn thương cảm xúc của Junkyu. Haruto là một tên khốn.

Và thật bất ngờ, Junkyu đã hồi đáp! Vì lý do gì mà Junkyu không phải là người như thế này. Tuy nhiên, cơ hội có thể không đến hai lần phải không?

Junkyu liên tục xin lỗi trong lòng. Bây giờ cậu trông giống như một người đàn ông dễ dãi. Những lời của Wonyoung và Yeongue thật chân thật. Ôi Chúa ơi, chỉ là lần này Junkyu ích kỷ thôi. Cậu chỉ muốn giải tỏa hết những lo lắng trong lòng. Haruto thực sự đã đưa cho cậu thuốc giải độc.

"Mình xin lỗi Jeongwoo. Chỉ lần này thôi.'

Junkyu chưa bao giờ làm vậy, nhưng Haruto thực sự đã dẫn dắt cậu ấy. Người đàn ông theo kịp trò chơi của Junkyu. Mặc dù lúc đầu cậu ấy đã cười, bởi vì Junkyu chỉ nếm thử nó giống như cậu ấy đang ăn một cây kẹo mút. Thật ngây thơ, Haruto nghĩ. Sau đó, Haruto chấp nhận mọi hậu quả liên quan đến Kim Junkyu.

Cậu sẵn sàng đi, nếu Junkyu muốn cậu đi. Bất cứ điều gì vì hạnh phúc của bạn mình. Nhưng nhìn thấy Junkyu được đối xử hết mình hôm nay, biết đâu một ngày tốt lành sẽ đến. Hoặc thậm chí tệ hơn cũng đang chờ đợi. Tôi không biết, hãy để thời gian trả lời.

Haruto đang phấn khích thì hai tay Junkyu đã sẵn sàng quàng qua cổ cậu. Kim Junkyu thực sự đã thách thức cậu. Haruto sốt ruột ôm lấy môi Junkyu, hôn cậu ấy một nụ hôn nóng bỏng đầy đam mê.

Tiếng va chạm vui vẻ trong phòng làm bầu không khí nóng lên. Ngay cả máy điều hòa cũng cảm thấy giả. Cả hai đều tan biến trong dục vọng cháy bỏng. Nụ hôn ngày càng nóng bỏng.

Haruto đã cúi xuống hôn lên cổ Junkyu, hít thật sâu mùi hương say đắm đã làm Haruto an thần. Hương thơm như mời gọi Haruto làm sâu hơn.

Junkyu nhìn lên, cơ thể cậu chuyển động không ngừng nghỉ. Cảm thấy thích thú khi lưỡi của Haruto lang thang trên cổ cậu. Hết vết chích này đến vết chích khác Junkyu nhận được. Làm cho dạ dày của cậu cảm thấy đầy bướm.

Kim Junkyu cắn môi, cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ đang bao trùm lấy mình. Haruto nhận ra điều đó ngay lập tức hôn lên môi Junkyu. Tay cậu vô tình tinh nghịch luồn vào trong quần áo của Junkyu. Nhẹ nhàng xoa lưng Junkyu, truyền hơi ấm qua những cái chạm.

Junkyu di chuyển không ngừng nghỉ trong lòng Haruto. Không biết từ bao giờ mà cậu bé đáng yêu này lại ngồi trên đùi Haruto như thế này. Cậu muốn rên rỉ, giải phóng tất cả những khoái cảm mà cậu cảm thấy. Nhưng cậu cảm thấy xấu hổ, bởi vì điều này thật lố bịch.

Haruto xoa nắn cơ thể Junkyu ngày càng mạnh hơn, lần này đôi bàn tay nghịch ngợm thay phiên nhau xoa xoa vùng bụng phẳng lì. Trong khi môi cậu đang cắn vào trung tâm nhạy cảm của Junkyu trên cổ.

"Emh-" Junkyu rên rỉ khó chịu.

"Ha-Haru," cậu khàn giọng tiếp tục. Cơ thể cậu khẽ rung lên. Cậu thích thú với điều đó, nhưng vì lý do nào đó lại có cảm giác sợ hãi khi Haruto ngày càng đi xa.

Haruto dừng lại, rồi nhìn Junkyu. Cậu bị sốc, Junkyu sợ hãi. Bạn đang làm gì vậy Watanabe Haruto? Bạn làm tổn thương bạn thân của bạn!

"Ôi trời! Tớ làm cậu sợ phải không? Xin lỗi, Kyu. Xin lỗi."

Haruto kéo Junkyu vào lòng. Ôm chặt đứa nhỏ. Cậu cũng vùi đầu Junkyu vào khuôn ngực rộng của mình.

"Tớ xin lỗi, tớ sơ suất. Xin lỗi." Haruto vừa lẩm bẩm vừa hôn lên đầu Junkyu. Cậu muốn nguyền rủa chính mình. Cậu có cả gan để chạm vào người bạn nhỏ của mình.

Bản thân Junkyu không trả lời. Cậu thích im lặng hơn và tự an ủi mình trên ngực Haruto. Đáp lại cái ôm của Haruto không kém phần chặt chẽ, trước khi nhắm mắt lại và chìm vào cõi mộng. Junkyu mệt, cậu muốn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro