Chap 6.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

____

Yedam đang bận chuẩn bị bữa sáng sáng nay. Bàn tay cậu khéo léo sắp xếp món cơm rang vừa làm xong vào một chiếc bát có hình koala. Yedam bước đến bàn ăn, sau đó đặt cái bát lên đầu Junkyu lúc này đang gục đầu xuống bàn.

Yedam lắc đầu, mặc dù gà trống đã gáy từ ba tiếng trước. Tuy nhiên, Junkyu trông vẫn còn lờ đờ và có cảm giác mệt mỏi.

"Kyu, bữa sáng! Đã trưa rồi, mấy giờ cậu muốn về?!" Yedam hét lên, kèm theo một cái đập nhẹ vào vai cậu bé ngọt ngào. Làm cho cậu chủ có chút xao động sau giấc ngủ ngắn ngủi.

Junkyu uể oải ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhắm nhưng mũi không ngừng ngửi thấy mùi cơm chiên bốc lên nghi ngút. Cảm biến đói của cậu bắt đầu chạm để lấy chiếc thìa bên cạnh chiếc bát mà Yedam đã cung cấp.

"Ăn xong còn đi học Kyu. Nhanh lên không muộn đấy!" Yedam ríu rít, bận rộn lại rót nước cà rốt vào một chiếc ly cỡ nửa.

Junkyu thở dài, từ từ mở mắt ra. Sau đó bắt đầu đút cơm vào miệng. "Thư giãn đi, Jihoon và Hyunsuk vẫn chưa xuống." Lời nói có chút không rõ ràng.

"Sao chú vẫn chưa bị hói đầu nhỉ! Họ đã đi sớm hơn rồi. Thay quần áo đi từ sáng rồi!"  Yedam châm biếm, đến gần Junkyu để đặt nước cà rốt yêu thích của cậu ấy.

Hôm qua Junkyu phàn nàn rằng mắt hơi mờ và không thể nhìn rõ chữ viết ở xa. Kết quả là cậu ấy phải dồn hết trọng tâm để làm cho đầu mình quay tròn. Điều này tất nhiên cản trở hoạt động học tập của Junkyu. Trước đó, Junkyu từng được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng cận thị và phải đeo kính cận thị đặc biệt. Nhưng vì Junkyu không muốn đeo kính nên cậu ấy thường xuyên uống nước ép cà rốt mỗi ngày. Và thực sự có tác dụng. Chỉ là bây giờ Junkyu lại lười uống nước ép cà rốt.

"Cảm ơn em yêu." Junkyu nhanh chóng cầm lấy cốc nước cà rốt. Khiến Yedam lắc đầu không tin.

"Sau này cậu sẽ ở cùng Naruto, phải không?" Câu nói của Yedam bất ngờ khiến Junkyu nghẹn ngào.

"Chậm lại, nhóc!" Yedam vỗ lưng Junkyu.

"Ừ, dù sao đó cũng chỉ là một cú sốc. Tớ không biết phải làm thế nào với cậu ấy, với cậu sau này."

"Tại sao? Cậu lại chiến đấu với Hokage?" (ninja đứng đầu Làng trong Naruto)

Junkyu đảo mắt quan sát từng thứ một. Bỏ qua câu hỏi của Yedam, câu hỏi mà cậu đã ghi nhớ rất rõ mỗi khi cậu và Haruto đánh nhau. Theo thông lệ, Haruto và Junkyu sẽ chiến đấu.

Junkyu vừa nhai cơm chiên vừa tập trung vào cánh cửa nối giữa nhà bếp và phòng xem TV. Khu nhà trọ Kim cương chỉ có bốn người ở. Tuy nhiên, tiếng ồn đã vượt qua hai mươi người. Không khác nhiều so với đi thuê, khu nhà trọ này cung cấp nhiều tiện nghi khác nhau như bốn phòng ngủ, bếp, phòng khách, phòng xem tv, phòng ăn, vườn sau, nhà để xe và không quên phòng tắm. Vị trí chiến lược và thuận tiện của nó làm cho Junkyu và bạn bè của cậu ấy cảm thấy như ở nhà ở đây. Chỉ là bây giờ trông vắng vẻ vì hai kẻ gây rối không có ở nhà trọ.

"Tại sao vậy? Hôm qua cậu cũng về nhà muộn thay vì xin phép trước?!" Yedam hỏi cắt ngang. Junkyu lắc đầu. Còn bây giờ, cậu ấy không muốn nói nhiều về ngày hôm qua.

____

Junkyu đập mạnh chiếc điện thoại của mình. May mắn thay, Asahi đã bắt kịp.

"Xin đấy, Kyu. Cậu cảm thấy mình có nhiều tiền lắm hả!" Asahi nói đưa điện thoại di động cho cậu.

Junkyu chỉ bĩu môi, khó chịu. Ngày của cậu trở nên tồi tệ ngay lập tức do hành động của người gửi tin nhắn. Kế hoạch của cậu thất bại thảm hại, phải tránh xa Haruto một thời gian. Người thanh niên sẽ đưa cậu về nhà với cậu ấy. Lỗi không phải là lời mời mà là ép buộc.

Cảm xúc của cậu dâng trào, nhưng cậu không thể cưỡng lại được. Haruto sẽ tức giận và khó chịu nếu yêu cầu của mình không được thực hiện. Thậm chí làm điều gì đó mà sau này Junkyu sẽ xấu hổ. Bởi vì Junkyu biết Haruto từ trong ra ngoài.

"Có muốn đi cùng nhau không?" Asahi đề nghị, "Nhưng tớ đã được Jaehyuk đón rồi hehehe." Thêm Asahi. Làm Junkyu chế nhạo.

Họ vừa kết thúc một cuộc họp thông thường của Câu lạc bộ Đa phương tiện. Bởi vì ngày diễn ra các sự kiện trong khuôn viên trường đang đến gần, nên gần đây họ đã bận rộn chuẩn bị các nhu cầu sự kiện khác nhau. Bản thân Junkyu được bổ nhiệm trong lĩnh vực thiết kế, dù muốn hay không, cậu ấy cũng phải sáng tạo hết mức có thể trong việc thiết kế sân khấu, v.v. Thành thật mà nói, cậu ấy thích ẩn mình hơn. Theo cậu, bao quát sự kiện vừa vui vừa thử thách. Nhưng vì sự ủy thác từ chủ tịch, Junkyu buộc phải rời bỏ theo chuyên môn của mình trước.

"Không, tớ muốn ra sân bóng đá." Junkyu đáp.

"Tìm Haruto, hả? Đi nha, Kyu." Asahi chào tạm biệt Junkyu bằng một nụ cười và một cái vẫy tay.

Sau khi xác nhận rằng Asahi đã hoàn toàn khuất bóng, Junkyu bước về phía sân bóng với chiếc ba lô trên tay một cách trung thực. Trên đường đi, Junkyu không ngừng chào hỏi những người đi qua mình. Nó chỉ xảy ra tự nhiên như vậy mà Junkyu biết tất cả họ. Người thanh niên ngọt ngào này quả thực nổi tiếng với tính cách thân thiện. Giả sử gần như một Khoa biết Kim Junkyu. Cậu ấy miễn cưỡng được gọi là nổi tiếng, nhưng lại không công khai với bất kỳ ai.

Một cảm giác bất an bao trùm Junkyu đột ngột, khi cậu đi ngang qua sân bóng rổ. Tim cậu dường như ngừng đập, từ chối tất cả các tín hiệu mà não cậu đang gửi cho cậu. Cơn gió chiều mà Junkyu tin là mát mẻ vài phút trước, đã trở nên lạnh thấu xương.

Bộ não của cậu hoạt động trở lại, như thể gửi một vị đắng vào vị giác của cậu ấy. Đôi chân vốn dĩ muốn bước thẳng, trong tiềm thức Junkyu đã quay lưng lại với đích. Không thể phủ nhận rằng Junkyu ẩn mình sau bức tường kiên cố giáp ranh giữa sân bóng với khu sân vườn. Vội vàng mở chiếc gương mà cậu luôn mang theo mình đi khắp nơi. Chỉ nó vào một ai đó đang cười đằng sau nó.

Từ hình ảnh phản chiếu trong gương, cậu có thể thấy Ha Yoonbin hạnh phúc như thế nào. Một nụ cười mà Junkyu chưa từng thấy, có thể dễ dàng xóa bỏ. Junkyu rút lại tất cả lời nói của mình về Ha Yoonbin. Bộ não của cậu tin rằng cậu không phải là người giỏi nhất, nhưng trái tim cậu luôn nói với cậu điều khác.

Một lần nữa Junkyu buồn bã nhìn người trước mặt - Yoonbin. Sau đó đi bộ ra khỏi nơi này. Cậu thậm chí còn quên mất mục đích ban đầu của mình là gặp Haruto.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro