Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáu giờ sáng, tiếng chuông điện thoại inh ỏi xé toạc giấc mơ của Haruto. Một cuộc gọi từ đồng nghiệp báo rằng có một vụ cháy lớn ở trung tâm thành phố và cần anh gấp rút có mặt tại trạm cứu hỏa. Nhận được tin, Haruto bật dậy khỏi giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Vội vã lái xe đến nơi làm việc, anh thấy các đồng đội cũng đang gấp rút chuẩn bị để khởi hành đến hiện trường vụ hỏa hoạn. Thay vội bộ quân phục, Haruto nhanh chóng nhập vào hàng ngũ, sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ.

Vụ cháy xảy ra tại một tòa chung cư ở trung tâm thành phố, nguyên nhân được cho là do chập điện. Ngọn lửa bùng lên từ tầng mười bốn, và khi phát hiện thì đã lan rộng. Lực lượng cứu hỏa phải mất khá nhiều thời gian mới có thể khống chế và dập tắt được đám cháy.

Hoàn thành nhiệm vụ, Haruto cùng đồng đội trở về đơn vị. Anh ngồi phịch xuống bậc thang trước trạm cứu hỏa, mệt mỏi lau những giọt mồ hôi trên trán. Rời nhà từ sáng sớm, chưa kịp ăn uống gì, Haruto cảm thấy kiệt sức. Một đồng nghiệp thấy vậy liền giục anh đi ăn ngay trước khi anh ngất đi vì đói và mệt mỏi.

Haruto gật đầu đồng ý và đứng dậy theo đồng nghiệp bước vào căng tin của trạm cứu hỏa. Mùi thức ăn thơm lừng lập tức khiến dạ dày anh sôi lên vì đói. Anh chọn một phần ăn đơn giản với cơm, thịt và rau, rồi ngồi xuống bàn cùng với vài người đồng đội. Trong lúc ăn, Haruto lắng nghe chuyện của những đồng nghiệp, ai nấy đều bàn tán về vụ cháy sáng nay. Một người nói về sự khó khăn khi tiếp cận tầng mười bốn qua khói dày đặc, người khác lại kể về những cư dân hoảng loạn cần được cứu trợ. Mặc dù mệt mỏi, Haruto vẫn cảm thấy tự hào về những gì đội của mình đã làm được. Ăn xong, Haruto cảm thấy khá hơn nhiều. Anh cùng các đồng đội dọn dẹp bàn ăn rồi trở về khu nghỉ ngơi. Haruto quyết định tranh thủ chợp mắt một chút để lấy lại sức. Vừa nằm xuống giường, anh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng còi cứu hỏa và ánh lửa bập bùng.

Khoảng giữa trưa, Haruto tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Anh bước ra khỏi phòng thì thấy đội trưởng đang thông báo về lịch trình huấn luyện chiều nay. Dù vừa trải qua một buổi sáng căng thẳng, Haruto và các đồng đội vẫn phải tiếp tục rèn luyện để chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp tiếp theo.

Buổi huấn luyện diễn ra tại một khu vực giả lập, nơi các tình huống cháy nổ được mô phỏng lại một cách chân thực nhất. Haruto cùng đồng đội thực hiện các bài tập cứu hỏa, giải cứu nạn nhân và sơ cứu người bị thương. Mỗi bài tập đều đòi hỏi sự tập trung cao độ và phối hợp nhịp nhàng giữa các thành viên trong đội.

Kết thúc buổi huấn luyện, Haruto cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng rất hài lòng. Anh hiểu rằng, dù công việc cứu hỏa đầy hiểm nguy và thách thức, nhưng nhờ có sự rèn luyện không ngừng nghỉ, anh và đồng đội mới có thể đối mặt và vượt qua mọi khó khăn. Haruto ngước nhìn bầu trời chiều đang dần chuyển sắc, trong lòng tràn ngập niềm tự hào và quyết tâm. Ngày mai dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ sẵn sàng để chiến đấu và bảo vệ an toàn cho mọi người.

Trở về nhà khi màn đêm đã phủ kín thành phố, Haruto thấy những căn nhà xung quanh đã tắt đèn. Anh thở dài, mở tủ lạnh với hy vọng tìm được gì đó để ăn. Nhưng tủ lạnh trống trơn, anh đã quên mất việc đi siêu thị mua thức ăn cho cả tuần. Có lẽ ngày mai anh phải ghé qua siêu thị một chuyến.

Trong không gian yên tĩnh của căn nhà, Haruto ngồi trên chiếc sofa mềm mại, chăm chú thưởng thức bát mì nóng hổi vừa nấu xong. Nhưng trong tâm trí anh, tiếng còi xe cứu hỏa vẫn vang vọng không ngừng, xen lẫn với tiếng người la hét anh cứu. Hình ảnh ngọn lửa dữ dội bao trùm lấy tòa chung cư buổi sáng nay cứ lởn vởn trong đầu, ám ảnh Haruto không nguôi.

Sau bữa ăn, Haruto chọn quần áo sạch sẽ và bước vào phòng tắm. Nước ấm nhẹ nhàng chảy xuống cơ thể săn chắc của anh, cuốn trôi đi mọi mệt mỏi và căng thẳng của cả ngày dài. Nhìn vào gương, Haruto chợt nhớ về những kỷ niệm xưa cũ đã chìm sâu trong ký ức. Vết sẹo trên ngực trái như một dấu ấn không thể xóa nhòa, nhắc anh về quá khứ đau thương khi mất đi người thương yêu nhất trong vụ hỏa hoạn kinh hoàng. Những hồi ức ấy dường như sống lại, tràn về trong tâm trí, để lại một nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai.

Haruto từng có một tình yêu đẹp như thơ với người bạn gái của mình. Thế nhưng, số phận nghiệt ngã đã cướp đi tất cả trong một đêm kinh hoàng. Nơi hai người sinh sống bỗng chốc chìm trong biển lửa, Haruto cố gắng hết sức nhưng không thể cứu được người mình yêu thương nhất.

Mang trên mình vết thương rỉ máu cả về thể xác lẫn tinh thần, Haruto chìm đắm trong đau khổ. Mỗi lần chạm vào vết sẹo bỏng, ký ức về người yêu và khoảnh khắc kinh hoàng năm ấy lại ùa về, khiến trái tim anh nhói buốt. Cơn ác mộng về vụ cháy ám ảnh Haruto suốt nhiều năm, biến thành bóng ma dai dẳng đeo bám lấy anh.

Vết sẹo trên cơ thể Haruto là minh chứng cho một tình yêu mãnh liệt, nhưng cũng đầy bi thương. Nó là lời nhắc nhở về người con gái anh yêu thương và cũng là nỗi đau mà anh phải gánh chịu suốt cuộc đời. Haruto vẫn đang cố gắng để hàn gắn vết thương lòng, để tiếp tục sống và trân trọng những gì mình đang có.

Buổi sáng hôm sau, Haruto đến trạm cứu hỏa từ tinh mơ, mang theo tinh thần hăng hái cho buổi luyện tập. Tuy nhiên, tiếng còi báo động vang lên bất chợt đã phá vỡ bầu không khí yên bình. Một vụ hỏa hoạn mới vừa xảy ra và đang cần sự hỗ trợ khẩn cấp. Như một phản xạ tự nhiên, Haruto cùng đồng đội nhanh chóng tập trung, khoác lên mình bộ đồ bảo hộ và lao lên xe cứu hỏa. Tiếng còi xe hú lên inh ỏi, xé tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng. Mọi con đường đều nhường chỗ cho chiếc xe cứu hỏa đang hối hả lao vun vút về phía đám cháy.

Đến hiện trường, cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt Haruto. Ngọn lửa hung hãn bốc cao, bao trùm lấy một ngôi nhà nhỏ. Tiếng la hét, tiếng khóc than vang lên inh ỏi. Không chút do dự, Haruto cùng đồng đội xông vào đám cháy, bất chấp nguy hiểm rình rập. Bên trong ngôi nhà, khói bụi mịt mù che khuất tầm nhìn. Haruto lần mò từng bước, từng bước, tìm kiếm những người mắc kẹt. Tiếng ho khan vang lên vì khói bụi, nhưng Haruto vẫn cố gắng gượng mình, tiến sâu hơn vào bên trong. Ánh sáng le lói từ ngọn lửa hắt lên khuôn mặt anh, lấp lánh một thứ ánh hào quang của sự dũng cảm và hy sinh. Sau bao nỗ lực, Haruto đã tìm thấy một bé gái nhỏ đang hoảng loạn trong góc nhà. Bế bé gái trong tay, Haruto nhanh chóng di chuyển ra ngoài, đưa bé đến nơi an toàn. Nhìn bé gái thơ ngây ôm chặt lấy mình, Haruto cảm thấy lòng mình trào dâng niềm hạnh phúc vô bờ bến. Vụ hỏa hoạn cuối cùng cũng được dập tắt. Nhìn ngôi nhà bị thiêu rụi, Haruto không khỏi xót xa. Nhưng anh biết rằng, mình đã làm hết sức để cứu người và hạn chế thiệt hại.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầy gian nan, Haruto ôm một vết thương rỉ máu. Nhìn thấy vậy, đồng đội nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện gần nhất. Tại đây, Haruto được sơ cứu bởi bác sĩ thực tập Kim Junkyu. Tuy nhiên, sự non tay và lúng túng của Junkyu trong lúc xử lý vết thương khiến Haruto không khỏi nhăn mặt vì đau đớn.

"Tôi xin lỗi! Máu be bét hết cả rồi." Junkyu luống cuống tay chân, cuống quýt lấy băng gạt để lau vết thương cho Haruto, nhưng càng lau thì vết máu càng loang rộng ra.

"Cậu có biết làm không vậy?" Haruto nhăn mặt, trầm giọng nói, trong ngữ điệu có phần tức giận.

Junkyu, trong nỗ lực che giấu nỗi xấu hổ, cố cười mỉm, "Thật ra tôi học... học ngành... ảo thuật mà! Hô biến, máu biến mất trong tích tắc!" Ánh mắt lấp lánh lóe sáng hy vọng trong ánh mắt của cậu.

Haruto thở dài, buông thõng vai, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vết thương của bản thân rồi lại nhìn Junkyu. Anh lạnh lùng đáp, "Vớ vẩn."

Lời nói của Haruto như một gáo nước lạnh dội vào Junkyu, khiến nụ cười tắt lịm trên môi cậu. Im lặng là câu trả lời duy nhất Junkyu có thể dành cho anh, chỉ tập trung vào việc băng bó vết thương một cách cẩn thận.

Ba mươi phút trôi qua, dải băng trắng quấn quanh cánh tay Haruto tuy không hoàn hảo nhưng cũng tạm che đi vết thương. Sau ngày hôm đó, Haruto phải nằm viện vài ngày để theo dõi tình trạng. Junkyu thường xuyên đến thăm anh, nhưng mỗi lần, Haruto đều tìm cớ đuổi cậu đi. Sự ồn ào, náo nhiệt của Junkyu khiến anh cảm thấy khó chịu, chỉ muốn có chút yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Vẫn như mọi ngày, căn phòng bệnh chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót líu lo vọng từ ngoài cửa sổ. Haruto nằm trên giường, ánh mắt xa xăm nhìn lên trần nhà, chìm trong những suy nghĩ miên man. Bỗng, tiếng gõ cửa vang lên, kéo anh trở về thực tại.

Từ từ bước vào phòng, Junkyu mang theo một túi trái cây tươi ngon cùng bó hoa rực rỡ. Nụ cười ấm áp nở trên môi, Junkyu tiến đến gần chiếc giường, đặt túi trái cây và hoa lên bàn một cách nhẹ nhàng.

"Chào anh," Junkyu lên tiếng, giọng nói cất lên như một làn gió mát len lỏi vào căn phòng im ắng. "Hôm nay tôi lại đến thăm anh đây."

Haruto cau mày, quay mặt đi hướng khác, giả vờ như không biết sự hiện diện của Junkyu. Junkyu khẽ thở dài, nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi. Cậu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, ân cần hỏi han tình trạng vết thương của Haruto.

"Vết thương của anh đã đỡ hơn chút nào chưa?" Junkyu cất tiếng, ánh mắt quan tâm nhìn vào Haruto.

Haruto chỉ ậm ừ cho qua, không mảy may đáp lại câu hỏi của Junkyu. Junkyu im lặng một lúc, rồi hớn hở nói, "Lần trước quên không hỏi tên của anh. Xin tự giới thiệu, tôi là Kim Junkyu, hai mươi bốn tuổi, bác sĩ thực tập ở khoa cấp cứu." Junkyu hớn hở bắt chuyện với Haruto.

"Watanabe Haruto, hai mươi tám." Haruto đáp một cách ngắn gọn, giọng nói lạnh nhạt như băng.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Junkyu cảm nhận được sự xa cách và hờ hững của Haruto. Nhưng cậu không nản lòng, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên môi. Junkyu tin rằng sự chân thành và ấm áp của mình sẽ dần hòa tan bức tường băng giá mà Haruto đã dựng lên.

Họ tiếp tục trò chuyện, Junkyu kể về công việc của mình, về những câu chuyện vui nhộn trong bệnh viện, còn Haruto thỉnh thoảng gật đầu hoặc ậm ừ cho qua. Cuộc trò chuyện kéo dài đến tận chiều tối, khi Junkyu chào tạm biệt, Haruto bất ngờ lên tiếng, "Cảm ơn cậu đã đến thăm tôi."

Câu nói tuy ngắn gọn nhưng lại mang một ý nghĩa to lớn. Đó là lần đầu tiên Haruto mở lòng với một người lạ, là dấu hiệu cho thấy anh đã bắt đầu tin tưởng Junkyu. Bước ra khỏi căn phòng bệnh, Junkyu nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu biết rằng, đây chỉ là bước khởi đầu cho một mối quan hệ đặc biệt, một mối quan hệ được vun đắp bằng sự chân thành, quan tâm và lòng trắc ẩn.

Sau ba ngày ở lại bệnh viện, tình trạng vết thương của Haruto đã ổn hơn, anh có thể về nhà nhưng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn và hạn chế vận động mạnh để tránh ảnh hưởng đến vết thương. Haruto cảm thấy nhẹ nhõm khi được rời khỏi bệnh viện. Anh quay trở lại căn hộ nhỏ của mình, nơi mọi thứ vẫn còn yên bình và quen thuộc. Dù đã được bác sĩ dặn dò phải nghỉ ngơi và hạn chế vận động mạnh, Haruto vẫn không khỏi lo lắng về công việc và những trách nhiệm hàng ngày. Anh biết mình cần phải tuân thủ những chỉ dẫn của bác sĩ để vết thương mau lành, nhưng anh cũng cảm thấy bứt rứt vì không thể tham gia vào những hoạt động thường ngày như trước.

Sau khi hồi phục hoàn toàn, Haruto trở lại công việc với niềm đam mê và quyết tâm mãnh liệt. Anh dành nhiều thời gian luyện tập chăm chỉ và hăng hái tham gia các nhiệm vụ cùng đồng đội, với một tinh thần sục sôi chưa từng thấy. Tuy nhiên, không lâu sau đó, Haruto lại gặp phải một tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ và phải nhập viện. Trớ trêu thay, trong bệnh viện, anh một lần nữa tình cờ gặp lại Junkyu. Giống như lần trước, Junkyu lại băng bó cho anh, nhưng lần này, thay vì làm anh cảm thấy dễ chịu, cậu lại vô tình khiến anh đau hơn.

"Này, Kim Junkyu, cậu có thực sự biết làm không vậy?" Haruto cau có hỏi, nhìn Junkyu đang loay hoay với cuộn băng gạc.

"Tôi xin lỗi, chỉ là tôi chưa quen thôi." Junkyu lúng túng đáp, ánh mắt lảng tránh.

Haruto thở hắt ra rồi im lặng nhìn Junkyu tiếp tục băng bó cho mình. Lần này, cậu có vẻ ổn hơn, không còn lóng ngóng quá nhiều như trước.

Sau khi băng bó xong, Junkyu nhanh chóng dọn dẹp mớ bông gòn thấm đẫm máu của Haruto cùng những dụng cụ y tế. Vừa làm, cậu vừa nói, "May cho anh là vết thương không quá sâu nhưng mất máu khá nhiều, anh cần bổ sung thêm sắt đấy."

Haruto chỉ "ừ" một tiếng, rồi lại trở nên lạnh lùng như trước. Thoáng liếc nhìn Junkyu, anh khẽ nói lời cảm ơn rồi chuẩn bị rời đi. Junkyu, đã quen với sự lạnh nhạt của anh, cũng chỉ im lặng và không nói gì thêm.

Haruto rời khỏi phòng trực của Junkyu và đi dạo trong khuôn viên bệnh viện một lúc trước khi về nhà. Khi ngồi xuống băng ghế gần đài phun nước, anh khẽ thở dài và im lặng nhìn về phía xa, dường như đang đắm chìm trong những ký ức xa xôi.

"Anh chưa về à?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến Haruto giật mình. Anh ngoái đầu nhìn lại và nhận ra đó là Junkyu. Khẽ gật đầu thay cho lời đáp, Haruto lại chìm vào im lặng, ngắm nhìn những cánh hoa bay lượn trong gió. Junkyu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Tôi có thể hỏi anh điều này được không?"

Haruto im lặng, chỉ gật đầu đồng ý. Junkyu hít một hơi sâu, mỉm cười và hỏi: "Điều gì đã khiến anh chọn nghề lính cứu hỏa?"

Câu hỏi của Junkyu khiến Haruto phải suy nghĩ về lý do tại sao mình lại chọn nghề nguy hiểm này. Có lẽ, đó là vì ước mơ từ thuở bé của anh.

"Lúc nhỏ, khi tôi nhìn thấy những lính cứu hỏa, tôi đã rất ngưỡng mộ và mơ ước mình sẽ trở thành một người như họ khi lớn lên," Haruto nói với Junkyu.

"Thì ra là vậy," Junkyu đáp.

Một khoảnh khắc yên lặng bao trùm cả hai, Haruto và Junkyu không nói thêm lời nào. Phải một lúc lâu sau, Haruto mới cất giọng, phá vỡ sự im lặng: "Cậu dường như không mặn mà với nghề bác sĩ, phải không?"

Junkyu khẽ gật đầu, thở dài một hơi, rồi trầm ngâm: "Phải, tôi không thích. Chỉ vì bố mẹ muốn tôi nối nghiệp, tôi mới bước vào con đường này."

Haruto lặng lẽ lắng nghe những lời tâm sự sâu kín của Junkyu, nhờ vậy mà anh dần hiểu thêm về con người thật của cậu. Sau buổi trò chuyện ấy, mối quan hệ giữa Haruto và Junkyu trở nên gắn kết hơn, và Haruto cũng không còn giữ thái độ lạnh nhạt như trước nữa.

Ngày tháng trôi qua, Junkyu chợt nhận ra trái tim mình dường như đã dành cho Haruto một tình cảm đặc biệt. Tuy vậy, cậu không đủ can đảm để thổ lộ, cứ để những cảm xúc ấy lặng lẽ đọng lại trong lòng. Rồi ngày phải xa Haruto cũng đến, khi thời gian ba tháng thực tập của cậu sắp kết thúc và cậu phải quay về nhà. Sau bao lần trăn trở, cuối cùng, Kim Junkyu quyết định rằng không thể để tình cảm này mãi mãi chôn giấu. Cậu sẽ nói ra, cậu sẽ tỏ tình với Watanabe Haruto.

Junkyu hẹn gặp Haruto tại một quán cà phê nhỏ, nằm gọn trong con hẻm gần bệnh viện nơi cậu đang thực tập. Mất hơn mười phút trôi qua, Junkyu mới có thể dồn hết can đảm để nói ra những lời trong lòng mình, từng câu từng chữ trôi chảy mà không còn chút ngập ngừng. Haruto lặng lẽ lắng nghe lời tỏ tình chân thành của Junkyu. Một lúc sau, anh khẽ thở dài và nhẹ nhàng nói: "Tôi trân trọng tình cảm mà cậu dành cho tôi, nhưng tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm."

Junkyu lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt trĩu nặng nỗi buồn nhìn xuống bàn tay đang đan chặt vào nhau. Cậu im lặng, chỉ khẽ gật đầu. Haruto, nhận thấy nét u sầu trên gương mặt cậu, khẽ thở dài. Anh nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng, rồi nói: "Nếu cậu có thể chờ đợi, tôi hứa sẽ trả lời cậu trước khi kỳ thực tập của cậu kết thúc."

Vài ngày sau, Haruto lại bị thương, lần này là một vết cắt nhỏ trên trán. Dù không nghiêm trọng, anh vẫn đến bệnh viện để gặp Junkyu. Với giọng điệu càu nhàu, cậu trách móc Haruto vì luôn bất cẩn, nhưng vẫn dịu dàng nghiêng người tới trước, cẩn thận dán miếng băng cá nhân lên vết thương của anh. Khi Junkyu tới gần, Haruto đột ngột hôn nhẹ lên môi cậu. Nụ hôn thoáng qua, nhẹ nhàng như gió, nhưng cũng đủ làm Junkyu đỏ mặt và bối rối.

"Câu trả lời của anh, em thấy thế nào?" Haruto hỏi, giọng trầm ấm vang lên bên tai Junkyu như một bản nhạc quyến rũ. Anh bình tĩnh tiến lại gần, khiến Junkyu không thể không cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh trên cổ mình. Gương mặt Junkyu đỏ ửng, nóng bừng lên vì ngại ngùng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau ngày hôm đó, Junkyu và Haruto chính thức bắt đầu mối quan hệ yêu đương. Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang, kỳ thực tập của Junkyu cũng đến hồi kết và cậu phải trở về nhà. May mắn thay, nhà của Junkyu không quá xa, chỉ mất hơn một tiếng đi tàu hỏa, nhưng sự xa cách vẫn làm lòng họ chùng xuống. Và cứ như vậy, cả hai yêu xa trong một thời gian dài. Junkyu bận rộn với việc học và làm luận văn tốt nghiệp, trong khi Haruto cũng không kém phần bận rộn, ngày nào anh cũng phải thực hiện nhiệm vụ cứu hỏa và luyện tập cùng đồng đội. Những khoảng thời gian xa cách khiến cả hai càng thêm trân trọng những khoảnh khắc bên nhau, dù chỉ là những tin nhắn vội vã hay cuộc gọi bất ngờ. Cứ như thế, Haruto và Junkyu đã hẹn hò với nhau được hơn một năm. Dù yêu xa, tình cảm giữa họ vẫn luôn sâu đậm và bền chặt.

Ngày ngày bận rộn với việc học và luận văn, cuối cùng Junkyu cũng có vài ngày rảnh rỗi. Không thể chờ thêm, cậu quyết định sẽ đến tìm Haruto. Junkyu nhanh chóng đặt vé tàu hỏa chuyến sớm nhất đến Seoul, mang theo trái tim tràn đầy yêu thương và lòng mong nhớ, khao khát được gặp anh ngay lập tức. Mỗi khoảnh khắc trên chuyến đi đều khiến cậu thêm háo hức, hình dung về cuộc gặp gỡ sắp tới.

Sau hơn một tiếng đồng hồ trên tàu hỏa, cuối cùng Junkyu cũng đến Seoul, trái tim cậu rộn ràng với niềm mong chờ gặp Haruto. Dựa theo địa chỉ nhà mà Haruto đã gửi, Junkyu bắt taxi đến đó, nhưng khi tới nơi, anh không có ở nhà. Có lẽ Haruto đã ra ngoài mua gì đó. Junkyu ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi, lòng đầy hy vọng và sự háo hức, mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận. Khoảng mười lăm phút sau, Haruto trở về với khá nhiều túi đồ trên tay, tất cả đều là thức ăn.

Junkyu nhanh nhẹn chạy đến giúp anh mang những túi đồ vào nhà. Cậu vui vẻ hỏi: "Anh mua cho cả tuần đấy à?"

Haruto mỉm cười đáp lại, ánh mắt ánh lên sự ấm áp và vui mừng khi thấy Junkyu. "Không đâu, chỉ là anh muốn chuẩn bị thật nhiều món ngon để chúng ta cùng thưởng thức."

Junkyu đặt những túi đồ lên bàn, mỉm cười khi nghe Haruto nói. Cậu cảm thấy rất hạnh phúc khi anh quan tâm đến mình như vậy. Với ánh mắt rạng ngời và giọng nói đầy hào hứng, cậu nói: "Vậy thì hôm nay em sẽ trổ tài nấu nướng cho anh nếm thử, được không?"

Haruto cười, ánh mắt lấp lánh sự thích thú. "Anh rất mong chờ đấy, để xem tài nấu nướng của em như thế nào."

Junkyu và Haruto trò chuyện rất vui vẻ, chia sẻ với nhau những câu chuyện thường nhật đã diễn ra trong khoảng thời gian xa cách. Những câu chuyện về việc học, công việc, và những kỷ niệm nhỏ bé hàng ngày như gắn kết họ lại gần nhau hơn. Tiếng cười và sự thân mật lấp đầy không gian, khiến họ quên đi khoảng cách đã từng chia rẽ họ. Haruto nhẹ nhàng hôn lên trán Junkyu, rồi ôm cậu vào lòng một cách đầy yêu thương. Sự ấm áp từ vòng tay của Haruto khiến Junkyu cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Giây phút ấy, dường như mọi lo toan và khoảng cách đều tan biến, chỉ còn lại tình yêu và sự gắn kết mãnh liệt giữa hai người.

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, Haruto đi tắm trước còn Junkyu ngồi trên giường nghịch điện thoại. Trong đầu Junkyu, những hình ảnh tưởng tượng về Haruto cứ hiện lên: anh bước ra từ phòng tắm, cởi trần để lộ cơ bắp săn chắc, mái tóc ướt càng làm tăng thêm nét quyến rũ. Tuy nhiên, thực tế không như cậu tưởng tượng. Haruto bước ra khỏi phòng tắm trong bộ quần dài và áo phông, mái tóc đã được sấy khô gọn gàng. Junkyu có chút thất vọng khi sự thật không giống với những gì mình tưởng tượng, liền bĩu môi và lăn lộn trên giường.

Haruto nhìn thấy cậu như vậy thì khó hiểu, tiến đến gần và ngồi xuống mép giường, cất tiếng hỏi: "Em đang nghĩ gì mà đỏ mặt vậy?"

Junkyu đỏ mặt, lắc đầu từ chối: "Không có, em không nghĩ gì cả."

Haruto nhìn Junkyu với ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn dịu dàng, khẽ cười và nói: "Thật không? Nhìn em thế này, anh không tin đâu."

Junkyu chỉ cười trừ, cố giấu đi sự ngượng ngùng của mình. Haruto liền trêu chọc thêm: "Nếu em không nói, thì anh sẽ phải đoán xem em đang nghĩ gì rồi."

Junkyu vẫn nhất quyết không nhận rằng bản thân đang có những ý nghĩ không chín chắn, cậu cố từ chối, nhưng Haruto không tin. Anh bất ngờ đè cậu xuống giường, không ngừng chọt vào hông cậu làm cậu cười khúc khích vì nhột.

"Anh đừng mà! Em chịu hết nổi rồi!" Junkyu cười lớn, cố gắng thoát khỏi sự tấn công của Haruto.

"Vậy thì khai thật đi, em đang nghĩ gì?" Haruto vừa cười vừa trêu chọc, tiếp tục chọt vào hông Junkyu.

Junkyu và Haruto cứ thế đùa giỡn với nhau, đến khi cả hai đều mệt lả mới chịu dừng lại. Cả hai nằm xuống giường, và Haruto nhanh chóng thiếp đi. Tuy nhiên, Junkyu không thể nào ngủ được, trong đầu cậu vẫn là những suy nghĩ về Haruto ban nãy. Nhìn sang Haruto, thấy anh đã ngủ say, Junkyu vòng tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng luồn tay vào trong áo của Haruto, mò mẫm từng đường cơ trên bụng anh. Cảm nhận được sự động chạm nhẹ nhàng, Haruto vội nắm lấy tay Junkyu, bất ngờ lật người đè lên cậu.

"Em đang làm gì thế?" Haruto hỏi, giọng trầm ấm nhưng không giấu được sự ngạc nhiên và chút trêu chọc.

Junkyu đỏ mặt, không biết phải trả lời sao. "Em... Em không chịu đâu! Bạn trai em đang ở ngay bên cạnh mà sao chẳng giống tiểu thuyết lãng mạn chút nào hết. Đáng lẽ, anh phải bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt nhẹp, chỉ mặc quần đùi, để lộ thân hình quyến rũ. Rồi anh sẽ ngồi xuống giường, chờ em dùng máy sấy tóc nhẹ nhàng sấy tóc cho anh, đúng không nào? Vậy mới gọi là lãng mạn chứ! Nhưng nãy giờ em chưa được như ý, nên bây giờ anh phải đền bù cho em. Để em kiểm tra xem mấy múi sầu riêng này có ngon lành như trong tưởng tượng không nhé!," cậu nói, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve từng đường cơ trên bụng Haruto.

Haruto bật cười lớn, đôi mắt ánh lên sự thích thú và trêu chọc: "Ồ, thì ra em mong muốn điều đó à?" Anh khẽ cúi xuống, trao cho Junkyu một nụ hôn dịu dàng trên môi. Trước lời trêu chọc của Haruto, Junkyu giận dỗi quay đi, khiến Haruto phải dịu dàng dỗ dành: "Không phải anh không muốn cho em thấy, chỉ là trên người anh có những vết sẹo, anh sợ làm em hoảng sợ thôi."

Junkyu lắc đầu, đôi mắt tràn ngập sự kiên định. Cậu không quan tâm đến những vết sẹo trên cơ thể Haruto, mà chấp nhận anh, chấp nhận cả những dấu vết xấu xí ấy. Tình yêu của cậu dành cho anh là thật, bất kể anh có thế nào thì cậu vẫn sẽ yêu anh trọn vẹn. Junkyu nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vết sẹo trên cổ Haruto, rồi nhoài người hôn lên nó đầy âu yếm.

"Em không quan tâm đến điều đó, em yêu anh. Dù anh có thế nào, em vẫn yêu." Junkyu thì thầm, ánh mắt đầy chân thành nhìn Haruto, tay chậm rãi cởi áo của anh.

Haruto ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng hòa mình vào nụ hôn mãnh liệt và sâu sắc của cậu. Khác với sự dịu dàng trước đây, nụ hôn lần này mang theo sự khao khát và chiếm hữu. Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, bàn tay khẽ lướt qua eo cậu, khơi gợi những đam mê ẩn sâu trong cả hai.

Dưới màn đêm nhung huyền, Haruto và Junkyu chầm chậm cởi bỏ xiêm y, để tâm hồn trần trụi quyện vào nhau trong bản hòa ca tình yêu. Bóng tối như ôm ấp lấy căn phòng, chỉ còn lại ánh nến lung linh huyền ảo soi sáng hai con người đang đắm chìm trong men tình. Haruto và Junkyu, hai mảnh ghép hoàn hảo, từng chút một, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo che chắn bên ngoài, để lộ ra cơ thể trần trụi, dễ bị tổn thương nhưng cũng đầy sức hút. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều mang theo sự e ấp, dịu dàng, như thể sợ làm tổn thương nhau. Da thịt chạm vào da thịt, hơi thở hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí nóng bỏng, say đắm. Haruto, với đôi mắt sâu thẳm đầy tình yêu, ngắm nhìn Junkyu say đắm. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua bờ môi, má, rồi xuống vai, cổ, mang theo những cảm xúc cháy bỏng. Junkyu khẽ rên rỉ, cơ thể run lên vì khoái cảm. Bàn tay Haruto lướt dọc theo đường cong cơ thể Junkyu, khẽ khàng vuốt ve từng tấc da. Mỗi chạm nhẹ đều như tia lửa điện truyền đi khắp cơ thể, khiến Junkyu rạo rực. Họ chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nơi chỉ có hai tâm hồn hòa quyện, nơi mọi ràng buộc đều tan biến. Tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, tiếng da thịt va chạm hòa quyện vào nhau, tạo nên bản giao hưởng tình yêu đầy mê hoặc. Đêm nay, dưới ánh nến lung linh, Haruto và Junkyu đã tìm thấy nhau, tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Màn đêm như níu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này, để hai tâm hồn mãi mãi hòa quyện vào nhau.

Hơi thở của Junkyu kề sát, nóng hổi như thiêu đốt, lướt qua từng vết sẹo hằn trên cơ thể Haruto. Mỗi đường nét như một bản nhạc du dương, khơi gợi lên những xúc cảm mãnh liệt. Bắt đầu từ cổ, Junkyu nhẹ nhàng di chuyển qua vai rộng, cánh tay rắn chắc, rồi đến ngực nở nang và eo thon. Hơi thở của cậu quyện vào da thịt Haruto, mang theo hương thơm dịu nhẹ, đánh thức từng tế bào giác quan. Đến khi chạm đến nơi nhô cao, Junkyu khẽ dừng lại, ánh mắt đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm của Haruto. Anh không hề né tránh, mà thay vào đó, một tia sáng lấp lánh ẩn hiện nơi đáy mắt, như lời mời gọi đầy mê hoặc. Junkyu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng rằm, rồi cẩn thận cởi bỏ lớp y phục mỏng manh cuối cùng. Trước mắt Junkyu giờ đây là một bức tranh hoàn hảo: Haruto trần trụi, cơ thể rắn rỏi phủ đầy những vết sẹo chiến công, toát lên vẻ đẹp hoang dã, đầy sức hút. Junkyu không thể kìm nén được sự khao khát, cúi xuống và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng. Nụ hôn ấy, như một lời thề ước, như một lời hứa hẹn về một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt. Nó xóa nhòa đi mọi ranh giới, chỉ còn lại hai tâm hồn hòa quyện, đắm chìm trong biển lửa tình yêu.

"Junkyu, em có vẻ chuyên nghiệp trong chuyện này nhỉ?" Haruto khẽ cười, giọng nói trầm ấm vang vọng trong không gian, như mật ong rót vào tai, khơi gợi lên những rung cảm thiêu đốt. Nụ cười của anh nở rộ, mang theo vẻ tinh nghịch pha lẫn sự hài lòng, khiến Junkyu càng thêm bối rối.

Mặt Junkyu đỏ bừng, đôi mắt lúng liếng nhìn Haruto. Cậu không phủ nhận lời khen của anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy bồi hồi. Lần đầu tiên cậu làm chuyện này, nhưng cảm giác lại vô cùng tự nhiên, như thể đã được định sẵn từ lâu.

"Anh thích sao?" Junkyu hỏi, giọng nói nhỏ xíu như tiếng mèo con nũng nịu.

Haruto gật đầu, ánh mắt vẫn đắm chìm trong Junkyu. "Rất thích," anh khẽ khàng đáp, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. "Em làm rất tốt."

Lời khen ngợi của Haruto như tiếp thêm sức mạnh cho Junkyu. Cậu mỉm cười rạng rỡ, vươn người áp sát vào anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của Haruto phả vào da thịt. Bàn tay Haruto khẽ đặt lên gáy Junkyu, xoay nhẹ người cậu lại, để rồi áp chế cơ thể mảnh mai ấy xuống giường. Cúi người, anh dịu dàng ngậm lấy đôi môi mềm mại, lưỡi khẽ len lỏi, khám phá từng khoang miệng ấm áp, vẽ nên bản giao hưởng tình yêu đầy say đắm.

Đôi môi Junkyu và Haruto hòa quyện, lưỡi họ quấn quýt, khẽ trao nhau những mật ngọt tình ái. Tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên từ cổ họng Junkyu như bản nhạc du dương, khơi gợi những cung bậc cảm xúc mãnh liệt. Cơ thể nhỏ bé của cậu áp sát vào Haruto, tìm kiếm hơi ấm và sự che chở từ anh.

Rời khỏi bờ môi Junkyu còn lưu luyến dư vị ngọt ngào, Haruto thả trôi những nụ hôn nồng nàn xuống khắp cơ thể của cậu. Như một người nghệ sĩ tài hoa vẽ nên bức tranh tình yêu, Haruto dùng đôi môi của mình để vẽ lên làn da mềm mại của Junkyu những mảng màu say đắm. Trên nền da Junkyu, những dấu hôn ửng đỏ như hoa nở rộ, ẩn chứa lời hứa hẹn về một đêm dài đắm chìm trong đam mê. Bàn tay Haruto nhẹ nhàng lướt qua cơ thể mảnh mai, khơi gợi những cảm xúc diệu kỳ, đưa Junkyu đến đỉnh cao của khoái cảm.

Junkyu khẽ rên rỉ trong khoái cảm, cơ thể run rẩy dưới những đụng chạm dịu dàng nhưng mãnh liệt của Haruto. Cậu vòng tay ôm lấy Haruto, siết chặt vào người, như muốn níu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này mãi mãi. Haruto khẽ cắn nhẹ lên vành tai Junkyu, khiến cậu rùng mình khe khẽ. Âm thanh ấy như tiếng nhạc du dương, khơi gợi lên những ham muốn sâu thẳm trong tâm hồn cả hai. Nụ hôn tiếp tục men theo đường gân cổ, luồn lách vào mái tóc mềm mại, vương vấn trên trán, rồi lại quay trở về nơi mà nó bắt đầu - bờ môi ngọt ngào của Junkyu.

Từng ngón tay thon dài của Haruto như những nhánh liễu mềm mại, uyển chuyển lướt qua điểm hồng ngọt ngào trên ngực Junkyu. Mỗi đụng chạm nhẹ nhàng như làn gió xuân ấm áp, khẽ khàng đánh thức những rung động ẩn sâu trong tâm hồn. Dưới sự mơn man tinh tế ấy, điểm hồng ấy dần dần căng lên, ửng hồng như một trái đào chín mọng. Chiếc lưỡi ranh mãnh của Haruto, mang theo hơi thở ấm áp và hương vị say đắm, men theo sự động chạm của những ngón tay mà khẽ khàng ve vuốt, mút mát điểm hồng hào ấy.

Dưới bàn tay âu yếm của Haruto, Junkyu run rẩy, cơ thể như muốn hòa tan vào từng đụng chạm. Tiếng rên rỉ khe khẽ lọt qua kẽ răng, hòa quyện cùng tiếng ga giường sột soạt, tạo nên bản giao hưởng ái ân đầy mê hoặc. Haruto khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài luồn lách vào nơi sâu thẳm nhất của Junkyu, khẽ khàng khuấy động khoái cảm đang bùng cháy. Junkyu rên rỉ to hơn, vặn vẹo cơ thể, không được nuốt chửng ngón tay của Haruto. Ánh mắt hai người đan xen, nồng nàn và đầy say mê. Haruto cúi người xuống, áp môi lên môi Junkyu, trao cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt, dịu dàng. Nụ hôn ấy như lời hứa hẹn về một đêm ái ân cuồng nhiệt, nơi cả hai sẽ cùng nhau chìm đắm trong bể tình mê cháy bỏng.

Dưới sự dẫn dắt của Haruto, Junkyu dần chìm vào khoái cảm. Cậu rên rỉ, thút thít, cơ thể co giật theo từng đợt khoái cảm. Haruto cảm nhận được sự cuồng nhiệt của Junkyu, nụ cười trên môi anh càng nở rộ. Anh khẽ đẩy Junkyu ra, ngắm nhìn cơ thể thon thả, ửng hồng của cậu dưới ánh trăng. Junkyu e ấp nhìn anh, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời sao. Haruto cúi người xuống, dịu dàng đặt một nụ hôn lên ngực Junkyu.

"Em thật quyến rũ," anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai. "Hình như cái miệng nhỏ bé ấy đang khao khát được anh chăm sóc, phải không?"

"Anh... im đi," Junkyu đáp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Haruto bật cười khẽ, ánh mắt đầy hứng khởi khi anh nhẹ nhàng tách hai chân Junkyu ra, chen vào giữa khoảng trống. Sự va chạm của cơ thể khiến nhịp tim cả hai trở nên nhanh hơn, khi vật cứng rắn của anh lướt qua đùi trong của cậu, khơi gợi thứ ham muốn cháy bỏng trong cả hai.

"Có vẻ như nơi này đã đủ ẩm ướt rồi," Haruto dịu dàng nói, ánh mắt đầy nồng nàn khi nhìn vào đôi mắt Junkyu, tay anh chậm rãi rút ra, tạo nên một không gian lấp lửng đầy mong chờ. "Em đã sẵn sàng chưa, Junkyu?" Haruto cúi xuống, ánh mắt trìu mến nhìn cậu, giọng nói trầm ấm như nhung.

Junkyu ửng đỏ mặt, khẽ rên rỉ, "Em... em muốn anh..."

Và rồi, Haruto từ từ tiến vào, lấp đầy Junkyu bằng sự hiện diện của chính mình. Junkyu rên rỉ khe khẽ, ôm chặt lấy Haruto, chìm đắm trong khoái cảm tuyệt vời.

Haruto từ từ tiến vào huyệt nhỏ của Junkyu, mỗi động tác đều nhẹ nhàng, chú ý không làm cậu cảm thấy đau hay khó chịu. Junkyu như lạc vào cõi mê, tâm trí trống rỗng, hình ảnh xung quanh trở nên mờ ảo. Cậu ôm chặt lấy Haruto, đôi chân quấn quanh eo anh, kéo anh lại gần hơn, hòa mình vào cảm xúc mãnh liệt. Haruto cảm nhận được sự nóng bỏng và cuồng nhiệt từ Junkyu, anh khẽ mỉm cười, nhịp điệu va chạm dần trở nên mãnh liệt hơn.

Cơ thể Junkyu run rẩy, co giật theo từng nhịp đẩy của Haruto. Cậu cảm nhận được sự nóng bỏng, sự cuồng nhiệt đang lan tỏa khắp cơ thể, dẫn dắt cậu đến đỉnh điểm của khoái cảm. Haruto cũng cảm nhận được sự sung mãn của Junkyu, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, dịu dàng thì thầm những lời yêu thương. Khoảnh khắc hai tâm hồn hòa quyện, Junkyu rên lên một tiếng dài thỏa mãn, buông lỏng cơ thể trong vòng tay Haruto.

Sau khi cơn bão khoái cảm đi qua, cả hai chìm trong sự thư giãn và mệt mỏi. Haruto ôm Junkyu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Junkyu rúc vào lòng Haruto, cảm nhận hơi ấm và sự che chở của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và bình yên.

Mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua khe cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng. Junkyu lờ đờ mở mắt, trong lòng tràn ngập những kỷ niệm của tối qua. Nhớ lại những khoảnh khắc ấy, cậu không khỏi cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên. Junkyu khẽ ngồi dậy, cậu quay sang ngắm nhìn khuôn mặt của người kia còn đang say ngủ, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán anh. Do đêm qua kiệt sức nên cậu đã nhanh chóng vào giấc ngủ trước, nhưng trong lúc mơ màng thì Junkyu cảm nhận được Haruto đã vệ sinh sạch sẽ cho cậu, ga giường bên dưới cũng đã được thay mới. Cố gắng bỏ qua cảm giác ê ẩm ở hông, Junkyu vẫn quyết tâm ra khỏi giường.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cậu bước tới tủ quần áo của Haruto, định tìm một bộ đồ phù hợp để mặc. Tủ đồ của Haruto khá lớn, bên trong bày biện ngăn nắp. Junkyu lướt mắt qua những chiếc áo sơ mi, quần tây, đồ ngủ,... rồi mắt cậu dừng lại ở một ngăn tủ trên cùng. Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ, được đặt khéo léo phía sau những chiếc áo khoác được xếp ngay ngắn, điều này khiến cho Junkyu tò mò vì sao Haruto lại giấu đi nó như thế. Vẫn là không nhịn được, cậu liền với tay lấy chiếc hộp gỗ xuống và nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Junkyu mở to mắt, không thể tin được điều mình nhìn thấy, những gì chứa bên trong chiếc hộp sẽ là những thứ mà cậu không thể nào quên.

Trong khi Junkyu đang lơ đãng nấu ăn cho bữa sáng, bất chợt anh người yêu ôm cậu từ phía sau khiến cậu giật mình. "Sao em không ngủ thêm chút nữa?" Haruto hỏi, đầu dụi vào hõm cổ Junkyu như làm nũng. "Có còn đau không?" Anh hỏi thêm.

Junkyu vặn nhỏ lửa, quay đầu lại nhìn con cún to xác đang dựa vào người mình, giọng cậu có chút nghẹn ngào. "Không sao, anh không biết đó thôi, nhìn em thế chứ thể lực tốt lắm đấy nhé. Buông em ra nào, anh đi đánh răng đi chứ, hơi mùi rồi đó." Junkyu búng tay lên trán Haruto khiến anh khẽ rên rỉ.

"Này, mới sáng sớm mà em bạo lực với chồng yêu thế đấy hả? Hôm qua em đáng yêu biết bao nhiêu vậy mà." Đưa tay xoa lấy cái trán tội nghiệp, Haruto thừa cơ hội hôn lên môi Junkyu một cái chụt. "Nụ hôn chào buổi sáng đấy." Nói rồi Haruto nhanh chóng chuồn đi, bỏ lại Haruto ngơ ngẩn.

"Này, Haruto, em nên làm gì mới phải đây..." Junkyu đưa tay chạm lên môi, lẩm bẩm khi Haruto đã vào phòng tắm từ lâu.

Sau bữa sáng, Junkyu nhanh chóng dọn hành lý và trở về nhà. Haruto nghe vậy cứ nài nỉ cậu ở lại thêm vài ngày, nhưng cậu lại bảo rằng mình có việc ở trường nên phải về, hai người nói qua nói lại một hồi lâu thì Haruto cũng đành phải chịu thua. Cuối cùng Haruto vẫn không yên tâm nên anh đi cùng Junkyu tiễn cậu đến nhà ga.

"Haruto, em sẽ nhớ anh lắm." Junkyu ôm lấy Haruto, chuẩn bị vào khoang tàu hỏa.

"Ừm, anh cũng vậy. Khi về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh đấy." Haruto ôm chặt lấy cậu, nói lời tạm biệt.

Kể từ lúc đó, hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Tuy nhiên, Haruto lại có cảm giác như Junkyu đang tạo một khoảng cách vô hình giữa họ. Công việc của Haruto thì vẫn vậy, còn Junkyu sau khi xong luận văn tốt nghiệp thì tập trung đi xin việc làm. Mặc dù chỉ mới quen nhau được một năm, nhưng Haruto có thể cảm nhận được Junkyu đang giấu anh chuyện gì đó. Rõ ràng lúc ở căn hộ của anh, Junkyu vẫn còn rất bình thường, nhưng từ lúc cậu về đến giờ đã mấy tháng, Haruto không còn thấy một Junkyu yêu đời, vui vẻ nữa, dần dần anh không còn những trò đùa nghịch của cậu, không còn thấy một Junkyu làm việc gì cũng nhắn cho anh, không còn thấy một Junkyu luôn trêu chọc anh khiến anh chỉ biết bất lực mà nở nụ cười nuông chiều. Tần suất họ liên lạc với nhau cũng dần ít đi khiến Haruto không biết phải làm sao, dù hỏi thế nào thì cậu cũng chỉ cười và bảo rằng cậu vẫn ổn. Haruto vẫn duy trì thói quen gọi điện cho Junkyu, anh muốn nhìn thấy cậu, thế nhưng Junkyu lảng tránh và chỉ được nhắn tin hay những cuộc gọi thông thường. Chán nản, anh lao vào làm việc, nỗi đau trong lòng khi xưa lại nhói đau, Haruto nhận nhiệm vụ ngày càng nhiều, những vết thương cũ trên người chưa kịp lành đã chồng lên chi chít những vết bỏng, vết trầy xước mới.

"Haruto, chúng ta chia tay đi." Junkyu nhẹ nhàng nói, trong khi đang băng bó lại vết thương cho Haruto. Đã bao lần cậu nghĩ và tưởng tượng viễn cảnh này trong đầu hàng chục, hàng trăm lần, vậy mà khi lời nói thực sự thoát ra khỏi miệng, nó lại đau đớn hơn cậu nghĩ.

Đó là vào một ngày đầy nắng rọi qua cửa sổ bên trong căn hộ của Haruto, cậu bất ngờ đến thăm anh, rồi bất ngờ trao cho anh câu nói ấy một cách nhẹ tênh, nhẹ như không. Vì khi Junkyu băng bó xong cho Haruto, cậu chỉ nhẹ nhàng nhìn lên và mỉm cười, như thể cậu chỉ đang nói một câu rất bình thường như "Trời hôm nay đẹp nhỉ" vậy. Haruto cũng biết, ngày này sẽ đến sớm thôi, nhưng anh lại không ngờ rằng nó lại đến nhanh như thế.

"Anh có thể hỏi tại sao không?"

"Haruto này, em nghĩ anh nên tự hỏi lại chính mình chứ." Junkyu lại nở nụ cười.

Haruto chỉ im lặng, có lẽ chính anh cũng biết đáp án từ lâu, nhưng anh vẫn lảng tránh sự thật khiến mọi chuyện ngày càng tệ hơn, trong khi Junkyu lại không chịu nói gì. Junkyu thở dài, cậu mở điện thoại lên và đưa cho Haruto xem một tấm hình. Haruto sững sờ mở to mắt, tim anh đập thình thịch từng nhịp ngày càng nhanh khi nhận ra đây là bức ảnh mà anh đã chụp cùng với người yêu cũ. Trái ngược với vẻ hoảng hốt của anh, Junkyu lại bình tĩnh đến lạ thường, cậu vẫn nhớ như in cái ngày khi mà cậu phát hiện ra tấm ảnh đó.

Vào những tháng trước, vào buổi sáng hôm sau khi mà hai người cùng nhau trải qua một đêm ân ái, vào thời khắc mà chiếc hộp gỗ được cậu mở ra, cậu biết rằng hai người chắc chắn sẽ không thể có kết cục tốt đẹp. Bức ảnh cậu cho Junkyu xem chính là bức ảnh mà cậu đã thấy trong chiếc hộp gỗ ấy, và không chỉ có duy nhất một tấm, còn có cả những tấm ảnh khác chứa đầy kỷ niệm của Haruto và người yêu cũ của anh. Trong những tấm ảnh đó đều có một điểm chung duy nhất, đó là hai người cùng nhau cười tươi nhìn về phía ống kính, trông họ thật sự rất hạnh phúc. Nhưng nếu chỉ có như thế thì Junkyu đã không phải đau lòng đến vậy, nếu không phải cô gái ấy có đôi mắt sáng ngời, nụ cười rạng rỡ như thế và nếu không phải đôi mắt, nụ cười ấy đều có đến tám phần giống cậu, nếu như không phải như thế, Junkyu đã không phải cắn răng và suy nghĩ biết bao lâu mới nói ra lời chia tay dễ dàng đến vậy. Cậu đã phải lật ra từng tấm ảnh, từng kỷ niệm của hai người họ hiện ra trước mắt cậu như từng nhát dao đâm vào lồng ngực, thật buồn cười khi những tấm ảnh ấy đều có bối cảnh y như những nơi mà Haruto từng dẫn cậu đi. Nơi công viên, quán cà phê, tiệm sách hai người từng hẹn hò, hóa ra đều là chốn xưa lối cũ đầy ắp kỷ niệm của anh và bạn gái cũ.

Khóe mắt Junkyu cay xè, thế nhưng cậu vẫn kìm nén không muốn rơi nước mắt trước Haruto, mỗi lần nhớ lại ký ức đó là mỗi lần cậu không thể ngừng đau đớn. Bên dưới những tấm ảnh còn có một quyển sổ nhỏ ghi chép lại những ngày tháng hạnh phúc bên nhau của hai người họ.

"Ngày nắng, hôm nay mình cùng Haruto đi công viên này. Quan trọng hơn, Haruto đã tỏ tình với mình đó!!! Cái đồ ngốc đó có biết là mình đợi biết bao lâu cho ngày này không hả? Nhưng mình hạnh phúc lắm, cuối cùng mình cũng có thể chính thức ở bên Haruto rồi."

"Hôm nay mình và em ấy đã dọn đến căn hộ mới của chúng mình, hi vọng những ngày tháng hạnh phúc lại tiếp tục diễn ra yên bình như thế này."

"Hôm nay là sinh nhật của Haruto, mình đã chuẩn bị một chiếc bánh kem thật đẹp. Haruto rất thích, mình cũng rất vui."

...

Chăm chú đọc từng dòng, từng chữ, cậu vẫn không hiểu tại sao Haruto lại có thể đối xử với cậu như thế. Những kỷ niệm mà cậu từng cho là của riêng mình, những gì dịu dàng, ấm áp mà anh mang lại, hóa ra tất cả chúng đều chỉ là một bản sao y hệt. Sau tất cả, Kim Junkyu chỉ là một kẻ thế thân.

"Em đã biết được bao lâu rồi?" Haruto bất chợt lên tiếng, cắt ngang đoạn hồi tưởng của Junkyu. Giọng Haruto run rẩy, tràn ngập sự lo sợ.

"Bao lâu thì có quan trọng không?"

"Anh... không có gì để biện minh. Anh xin lỗi." Haruto chỉ có thể gầm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt của Junkyu. "Junkyu à, em có thể mắng chửi anh thế nào cũng được, nhưng em đừng im lặng như thế được không? Đừng cười như thế..." Haruto nắm lấy tay Junkyu, nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.

Junkyu lại cười, lần này cậu cười phá lên xen lẫn những giọt nước mắt sắp chực trào ra khỏi khoé mắt.

"Watanabe Haruto, anh có biết, mấy tháng qua em đau khổ thế nào không? Anh có hiểu, cảm giác của một người đang tràn đầy niềm vui trong tình yêu, sau đó bị anh đập tan trong nháy mắt là như thế nào không? Em đang vui, em thật sự vui vì em sắp được giải thoát rồi, Haruto. Không lẽ anh lại muốn em gào khóc, trưng bày vẻ yếu đuối cho anh xem, cho một người không hề yêu em? Nếu anh yêu cô ấy đến vậy, thì cứ tiếp tục sống trong quá khứ đi. Thứ lỗi cho em vì không thể đi tiếp cùng anh, em là Kim Junkyu, không phải bạn gái cũ của anh, không phải một người thay thế, một bản sao, một cái bóng của người khác. Anh cũng hiểu mà, phải không?" Rốt cuộc vẫn là không nhịn được, những lời nói chất chứa bao nhiêu cảm xúc thất vọng, đau đớn của Junkyu cứ thế tuôn ra, thế nhưng cậu giọng cậu vẫn đều đều, không hề lớn tiếng với Haruto.

"Anh thật sự không muốn mọi chuyện lại thành ra như thế này. Anh chỉ có thể nói xin lỗi."

"Nhưng nó đã trở thành thế này rồi, Haruto à."

"Junkyu... Em có thể cho anh một cơ hội không?"

"Haruto này, em đã từng rất yêu anh, nếu thời gian có thể chữa lành vết thương, có lẽ em sẽ tha thứ cho anh. Nhưng nếu để em mở lòng thêm một lần nữa, em nghĩ là mình không thể." Ngừng một lúc, Junkyu nói tiếp. "Anh đã không cho em cơ hội để tin tưởng anh, làm sao em có thể trao cho anh cơ hội được đây? Tình yêu của em đã từng nở rộ như đoá hoa hồng, nhưng giờ nó đã tàn rồi, Haruto. Dù cho có tưới nước như thế nào đi chăng nữa, nó vẫn sẽ tiếp tục héo úa mà thôi."

"Anh xin lỗi, anh đã hiểu rồi. Cảm ơn em vì thời gian qua đã đồng hành cùng anh, Junkyu. Anh hiểu rõ việc mình làm là sai và khó có thể bù đắp được. Có lẽ bây giờ nếu anh bảo rằng anh yêu em, em vẫn sẽ không tin, nên anh chỉ có thể nói cảm ơn và xin lỗi. Hi vọng sẽ có người khác tốt hơn anh ở bên cạnh em, Junkyu."

"Haruto, nhớ giữ gìn sức khoẻ." Junkyu trầm ngâm một hồi lâu, cậu lên tiếng và rồi xoay người định rời đi, thế nhưng một bàn tay đã nắm lấy vạt áo cậu.

"Junkyu, anh... anh có thể ôm em lần cuối không?" Haruto nhỏ giọng.

Junkyu dừng bước chân, cậu không nói gì, chỉ đứng im như đang suy nghĩ. Một lát sau, Junkyu nhẹ nhàng gật đầu. Cậu quay người lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Haruto.

"Haruto, anh có biết anh ác lắm không?"

"Anh xin lỗi." Haruto dang tay, động tác mà anh đã thực hiện không biết bao nhiêu lần, và mỗi lần như thế, Junkyu sẽ luôn nở nụ cười thật tươi như những tia nắng ấm áp chiếu rọi, chậm rãi bao bọc lấy tâm hồn đầy tổn thương của Haruto. Và lần này cũng không ngoại lệ, Junkyu bước đến chỗ Haruto và ôm chầm lấy anh. Haruto cảm nhận được cơ thể run rẩy của Junkyu, anh biết cậu đang cắn chặt môi để kìm chế những tiếng khóc, nhưng cơ thể vẫn bán đứng cậu. Mắt Haruto cũng cay xè, từng giọt long lanh rơi xuống trên má anh, hai người cứ thế cùng khóc và ôm nhau một lúc lâu. Cuối cùng, Junkyu nhẹ nhàng buông tay Haruto.

"Anh hài lòng rồi chứ?" Junkyu nói, giọng cậu khàn đặc.

"Anh đã đòi hỏi em quá nhiều, cảm ơn em vì đến phút cuối vẫn đồng ý yêu cầu hèn mọn này của anh." Haruto chợt đưa tay lên gần mặt Junkyu muốn vuốt ve cậu như một thói quen, thế nhưng anh rút tay lại.

Junkyu chỉ im lặng, cậu quay lưng đi. Trước khi đóng cửa, cậu nói lời cuối cùng. "Tạm biệt, Haruto."

Haruto nhìn theo Junkyu bước ra khỏi căn phòng, rồi biến mất khỏi tầm mắt. Một cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh. Anh biết rằng, đây là lần cuối cùng anh được nhìn thấy Junkyu.

Dù đau đớn vẫn không vơi bớt đi được bao nhiêu, thế nhưng sau khi chia tay, cuộc sống vẫn phải diễn ra như đúng quỹ đạo của nó. Junkyu cố gắng vượt qua nỗi đau, tìm kiếm một công việc để ổn định cuộc sống hơn. Còn Haruto vẫn thường xuyên nhận nhiệm vụ từ trụ sở.

Như mọi đêm, Haruto chìm vào giấc ngủ một cách khó nhọc. Ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, chiếu những vệt dài loang lổ lên bức tường trắng. Haruto cố gắng ngủ, đôi mắt nhắm nghiền nhưng tâm trí lại không thể nào yên ổn. Những hình ảnh về Junkyu cứ hiện lên trong đầu anh một cách rõ nét. Đột ngột, tiếng chuông điện thoại inh ỏi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Haruto. Anh giật mình tỉnh giấc, vội vàng cầm lấy điện thoại, là số của cơ quan. Đã sớm quen với việc này, Haruto chuẩn bị tinh thần và nghe máy.

"Haruto, có một vụ cháy lớn vừa xảy ra tại khu chung cư ở ngoại ô. Cậu mau đến hiện trường ngay."

Không một chút do dự, Haruto bật dậy, nhanh chóng thay bộ đồng phục cứu hỏa và chạy ra khỏi nhà. Trên đường đi, anh không khỏi hồi hộp lo lắng. Những vụ cháy lớn luôn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, nhưng anh luôn sẵn sàng đối mặt với nó. Khi đến hiện trường, ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ tòa nhà. Ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng cả một góc trời, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, tiếng la hét kêu cứu vang vọng khắp nơi.

Haruto cùng đồng đội nhanh chóng triển khai công tác cứu hộ. Anh đeo bình dưỡng khí, cầm ống cứu hỏa nhanh chóng lao vào biển lửa. Trong khói lửa mù mịt, Haruto cố gắng tìm kiếm những người bị mắc kẹt trong biển lửa. Mỗi bước đi của anh đều vô cùng khó khăn. Nhiệt độ cao khiến anh cảm thấy ngột ngạt, khó thở, đôi mắt cay xè vì khói. Dù vậy Haruto vẫn kiên trì, không ngừng tìm kiếm. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ, âm thanh khá nhỏ nhưng Haruto vẫn có thể xác định được vị trí của đứa trẻ. Haruto chạy nhanh về phía âm thanh phát ra, cuối cùng dẫn tới một căn phòng nhỏ. Nhận thấy cửa phòng đã bị khóa, Haruto lập tức dùng búa phá cửa, vừa bước vào trong Haruto liền thấy đứa trẻ đang hoảng sợ nép mình trong góc.

"Đã không sao rồi, đừng sợ. Anh sẽ đưa em ra ngoài ngay." Haruto ôm lấy đứa trẻ, vội nói đôi lời trấn an và bế cậu nhóc lên chạy ra ngoài.

Đến khi trao đứa trẻ vào tay người mẹ, anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Khi đang cố gắng di chuyển đến khu vực khác, một chiếc cột bê tông bị lửa nung nóng bất ngờ đổ sập, chắn ngang lối đi. Đó là lối thoát duy nhất, nếu không có ai tìm thấy Haruto, chắc chắn anh sẽ bị mắc kẹt lại. Haruto giữ bình tĩnh, cố gắng hết sức để thoát ra, nhưng chỉ có thể bất lực. Vì phát hiện vụ việc khá trễ, nên ngọn lửa đã sớm loang ra gần như khắp chung cư và rất khó để dập hết lửa. Đồng đội của Haruto vẫn còn ở những nơi khác để dập lửa và giải cứu những người khác nên không thể biết Haruto kẹt lại ở đây. Trong khoảnh khắc sinh tử, hình ảnh của Junkyu lại hiện lên trong đầu anh. Khóe mắt Haruto lặng lẽ tuôn những giọt nước mắt, con người khi rơi vào cảnh này làm sao có thể không sợ chết.

"Có ai không? Cứu tôi với, làm ơn! " Rơi vào hoảng loạn, Haruto tuyệt vọng kêu gào. Nhưng vẫn chỉ duy nhất Haruto kẹt trong biển lửa.

Anh nhớ lại nụ cười của Junkyu, nhớ những lúc cậu cười, những lúc cậu ở bên cạnh anh, cả hai đã từng hạnh phúc bao nhiêu. Junkyu luôn la mắng Haruto mỗi khi nhìn thấy những vết thương trên người anh, dù biết việc này xảy ra thường xuyên vì tính chất công việc, nhưng mỗi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, Haruto không thể không đau lòng. Anh luôn bảo mình sẽ quan tâm đến bản thân hơn, nhưng rốt cuộc vẫn không thế giữ lời. Nỗi ám ảnh kéo dai dẳng từ việc không thể cứu được người mình yêu khiến anh không thể nào bỏ mặc người khác được. Haruto buông xuôi, anh ngồi gục xuống, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

"Con xin lỗi ba mẹ, xin lỗi tất cả mọi người..."

"Junkyu à, anh xin lỗi... Nhưng có lẽ anh phải thất hứa rồi." Haruto thầm thì, giọng nói nghẹn ngào. Cố gắng nói những lời cuối, Haruto nhắm chặt mắt, đón nhận cái chết đến gần kề.

Qua ngày hôm sau, khi Junkyu đang tập trung vào công việc tại bệnh viện thì bất ngờ nhận được cuộc gọi. Đó là số của bạn Haruto mà Junkyu đã từng gặp khi Haruto giới thiệu cậu với hội bạn của anh. Không biết là có chuyện gì, nhưng linh cảm mách bảo cậu có chuyện không lành khiến Junkyu run rẩy nhấc máy.

"Junkyu đúng không?"

"Vâng, là tôi. Có chuyện gì sao?"

"Haruto cậu ấy... mất rồi."

Junkyu sững sờ, cậu nhất thời không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy. Giọng nói ở đầu dây bên kia như vọng về từ một thế giới khác. Cái tên Haruto như một tiếng sét đánh ngang tai, làm tê liệt mọi giác quan của cậu.

"Anh ấy... mất rồi?" Junkyu lặp lại câu hỏi một cách máy móc, tim cậu như thắt lại, hàng hoàng muốn xác nhận lại thông tin.

"Phải..." Người ở đầu dây bên kia cay đắng trả lời, giọng anh ta khàn đi, có lẽ cũng đang cố gắng không khóc. "Tôi không biết nên nói thế nào, nhưng hôm qua xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, Haruto vì giải cứu một đứa bé trong khu chung cư nên cậu ấy bị mắc kẹt lại. Đội cứu hỏa chúng tôi không thể tìm thấy cậu ấy, đám cháy cũng rất lớn nên tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đã bị thiêu rụi. Mặc dù cậu ấy và cậu đã đường ai nấy đi, nhưng tôi nghĩ mình vẫn nên nói điều này cho cậu biết."

"Có thể nói cho tôi biết, trận hỏa hoạn ấy xảy ra ở đâu không?"

Junkyu hỏi lại đồng đội của Haruto về địa điểm xảy ra vụ cháy. Sau khi biết được địa điểm, cậu vội vàng cảm ơn rồi cúp máy. Không một chút do dự, Junkyu xin nghỉ làm và lao ra khỏi bệnh viện. Junkyu bắt một chiếc taxi và nhanh chóng đến nơi. Bên ngoài trời đã đổ mưa tầm tã, Junkyu ra khỏi xe, cậu sững sờ nhìn chằm chằm tòa nhà đã cháy đen.

"Haruto, anh ở đâu? Em đến đón anh đây." Giọng cậu nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe không muốn tin vào sự thật.

Junkyu quỳ rạp xuống, khung cảnh tan hoang như một cú tát đau đớn vào mặt cậu. Cậu đã từng nghĩ rằng sau khi chia tay, họ sẽ dần quên đi nhau, rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Junkyu đã cố gắng chìm đắm vào công việc để quên đi quá khứ, quên đi nỗi đau âm ỉ trong lòng. Nhưng giờ đây khi nhận được tin dữ, cậu mới nhận ra mình chưa bao giờ thực sự buông bỏ. Dù là người nói lời từ biệt trước, thế nhưng cậu hiểu rõ, trong lòng mình vẫn còn yêu Haruto rất nhiều. Tại sao mọi chuyện lại có kết cục như thế này? Cậu không hiểu, dù cả hai đã xa nhau, ít nhất thì Haruto cũng phải sống tốt chứ. Vậy mà giờ đây, anh lại ra đi mãi mãi. Trong đêm tối, dưới cơn mưa tầm tã, Junkyu chỉ ngồi đó và gào khóc trong bất lực.

Sự ra đi đột ngột của Haruto khiến Junkyu như người mất hồn, không thể tập trung được bất kì việc gì. Junkyu tạm xin nghỉ ở bệnh viện một thời gian, cậu tìm cách tự phục hồi cho bản thân bằng cách đi chơi, đi du lịch, kể cả đi hẹn hò với người lạ, thế nhưng cậu vẫn không thể quên được hình bóng Haruto. Cho đến một ngày, Junkyu tình cờ tìm được những đoạn ghi âm trong chiếc điện thoại cũ kỹ của Haruto mà đồng đội của anh đã đưa lại cho cậu.

"Junkyu, anh xin lỗi em nhiều lắm. Anh biết mình đã sai, anh biết lỗi lầm này sẽ không thể được tha thứ. Chính vì vậy mà anh không thể đối mặt với em để nói những lời này được. Anh yêu người cũ chứ, thế nhưng cô ấy đã sớm trở thành một kỷ niệm đẹp, và chỉ có vậy mà thôi. Anh thừa nhận, là anh nhận thấy hình bóng của cô ấy trong em, nhưng Junkyu à, trong thời gian quen em, anh nhận ra rằng em không phải là cô ấy, thật sự thì hai người khác nhau lắm đấy. Cô ấy là một người rất nghiêm túc, y hệt với anh, trong khi em lại luôn hoạt bát và vui vẻ, mang lại một nguồn năng lượng tích cực như nắng ấm vậy. Anh đã cư xử như một thằng khốn, anh xin lỗi. Ban đầu anh đã đồng ý lời tỏ tình của em chỉ vì em giống với cô ấy, nhưng anh thật sự yêu em Junkyu. Vào đêm trăng khi hai chúng ta cùng bên nhau, anh rốt cuộc cũng hiểu em không phải là bạn gái cũ của anh. Anh muốn nói nhiều điều với em lắm Kyu à, nhưng anh không có đủ can đảm, anh chỉ có thể tâm sự một mình để bớt tội lỗi. Anh không xứng để ở bên em, nhưng anh thật sự yêu em Kim Junkyu."

Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu khóc vì Haruto, nhưng cậu biết, cậu đang khóc vì hạnh phúc và cả đau đớn. Từng giọt long lanh thi đua rơi xuống hai bên má của Junkyu, cậu nhớ lại kỷ niệm của hai người từng có với nhau. Đúng thật những tháng đầu, Haruto luôn dẫn cậu đi những nơi có hình bóng của bạn gái anh, nhưng về sau, Junkyu không còn thấy Haruto đưa cậu vào những nơi đó nữa, như thể anh đã trút bỏ được nỗi nhớ về cô gái ấy và muốn ở bên cậu. Sau khi phát hiện ra chiếc hộp, vì quá đau lòng mà Junkyu chỉ nghĩ xấu cho Haruto, cậu đã quá cố chấp khi không cho Haruto một cơ hội. Nếu như lúc đó, nếu như Junkyu đồng ý trao cho anh một cơ hội, liệu chúng ta sẽ hạnh phúc hơn không? Nếu như Junkyu đồng ý ở bên Haruto một lần nữa và chăm sóc cho anh, liệu anh có ra đi như thế không? Junkyu không biết, nhưng cậu biết, trên đời làm gì có chữ "nếu như". Những hối hận giờ đây cũng đã quá muộn.

"Junkyu à, hôm nay anh lại nhớ em rồi. Không có đêm nào là anh ngủ ngon cả, anh nhớ hơi ấm của em, không có em ở đây đúng là giường trống trải và lạnh lẽo hẳn đi."

"Junkyu này, anh lại bị thương mất rồi. Anh ngốc quá nhỉ, nếu là khi trước em đã luôn miệng mắng anh khi đang sát trùng vết thương cho anh rồi. Giờ thì anh chỉ còn một mình, mà cũng đáng đời thôi em nhỉ."

"Junkyu, sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em."

...

Mỗi đêm, mỗi ngày là một đoạn ghi âm mà Haruto cô đơn, lặng lẽ tự trút bầu tâm sự với chính mình. Càng nghe nhiều thêm, Junkyu chỉ biết ôm mặt gục xuống và òa khóc như một đứa trẻ.

Sau đêm đó, Junkyu quyết tâm vực dậy tinh thần và quay trở lại làm việc. Haruto chắc chắn sẽ buồn khi thấy cậu cứ mãi ủ rũ như thế, tự trấn an bản thân, Junkyu cố gắng đè nén nỗi đau và phấn chấn trở lại. Khi trước, Junkyu từng không thích nghề bác sĩ, bởi cậu theo học ngành y là vì gia đình ép buộc. Cuộc đời Junkyu là do cậu quyết định, cậu không muốn gia đình áp đặt điều mà họ mong muốn lên bản thân cậu. Thế nhưng sau khi quen biết Haruto, cậu dần thấy thích ngành mình đang học một chút, Junkyu thích Haruto, vì vậy cậu cũng muốn cùng anh ấy giúp đỡ những người khó khăn khác bên ngoài xã hội. Nếu không có những người như Haruto, sẽ có nhiều người bị thương, sẽ có nhiều người ra đi, và công việc của Junkyu cũng tương tương tự như vậy. Nếu như đã theo học, cậu nghĩ mình sẽ cống hiến một chút sức lực của mình để giúp đỡ nhiều người hơn. Haruto từng kể cậu nghe về những nụ cười, những tiếng khóc vỡ òa vì hạnh phúc, những lời cảm ơn chân thành khi Haruto cứu được nạn nhân thoát khỏi vụ hỏa hoạn. Gương mặt của anh lúc đó thật sự rất tự hào và hạnh phúc vì điều mình đã làm. Junkyu thật sự khâm phục và ngưỡng mộ Haruto, sao cậu lại có thể chìm trong nỗi đau quá lâu mà quên mất điều này? Junkyu quyết định sẽ tiếp nối Haruto, cùng anh giúp đỡ và cứu sống những người khác như Haruto đã từng làm.

Sau năm năm, Junkyu cuối cùng đã trở thành một bác sĩ giỏi và có tiếng tăm hơn, cậu giúp đỡ và chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. Như một cách để tưởng nhớ và thực hiện lý tưởng cứu người của Haruto, Junkyu thật sự hạnh phúc, và cậu nghĩ rằng Haruto cũng sẽ vui khi thấy cậu đạt được thành công như lúc này.

"Haruto, anh xem em này. Hiện giờ em là bác sĩ rất nổi tiếng đó, em cũng đã cứu được rất nhiều người. Anh này, mỗi lần nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của bệnh nhân, em thật sự vui lắm. Nhờ có anh, em mới có thể đi được đến ngày hôm nay đấy. Cảm ơn anh, Haruto."

Junkyu tâm sự khi đến thăm mộ của Haruto. Trong thời gian qua, mỗi khi nhớ anh, Junkyu luôn ghé qua thăm anh và chỉ lặng lẽ ngồi tâm sự như thể anh vẫn còn ở đây. Cậu không biết sẽ mất bao lâu để cậu có thể quên đi Haruto và yêu một người khác, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy hạnh phúc vì những việc mình đang làm, và cậu cảm thấy như thế là quá đủ.

Khi quá bận rộn với công việc, Junkyu thường sẽ dành ra một vài ngày xin nghỉ phép cho khuây khỏa một chút. Lần này Junkyu lựa chọn đi du lịch một mình ở một thành phố khác, cảm giác có chút cô đơn, nhưng dần dà Junkyu cũng đã quen và thích nghi với nó.

Vào một buổi chiều tà, những tia nắng nhàn nhạt len lỏi qua khung cửa sổ. Junkyu mở cửa tiệm sách nọ và bước vào, cậu định bụng tìm một quyển tiểu thuyết và ngồi đọc để giải trí. Junkyu sải bước đến kệ sách để tìm một quyển nào đó hợp ý, tuy nhiên, ánh mắt cậu lại bị thu hút bởi một người nam đội mũ lưỡi trai, đang đứng sắp xếp lại những quyển sách ở kệ sách bên cạnh. Junkyu thắc mắc không hiểu, đang ở trong tiệm nhưng người này lại đội mũ gần như che kín mặt. Người kia giống như chột dạ, vội vã làm xong việc của mình rồi rời đi nơi khác.

Junkyu tò mò, cậu liền tiến lại gần người kia và mở lời. "Ừm, xin chào? Anh có thể tìm giúp tôi một quyển tiểu thuyết tình yêu được không?"

Khoảng cách hai người càng gần, Junkyu lại càng có cảm giác quen thuộc. Tim cậu đập thình thịch như tiếng trống đánh liên hồi khi nghe được giọng người kia.

"Được, để tôi tìm giúp cậu."

Junkyu giật mình, cậu sững sờ đứng ngẩn người. Dù cho có chết, Junkyu cũng không thể nào quên được giọng nói trầm khàn quen thuộc ấy, giọng nói mà cậu đã bao lần tìm kiếm trong ký ức, giọng nói mà cậu đã bao lần mơ về.

"Anh..." Junkyu nuốt nước bọt, cậu lấy hết can đảm nắm lấy cổ tay người kia, chính xác hơn là Watanabe Haruto, người mà cậu tưởng chừng như đã rời bỏ khỏi thế gian. "Anh có phải là Watanabe Haruto không?"

Haruto vẫn cúi gầm mặt, anh kéo mũ xuống thấp hơn, nhẹ nhàng gỡ tay Junkyu ra khỏi tay anh. "Xin lỗi, cậu nhầm người rồi." Haruto thấp giọng, cố gắng chối bỏ nhưng giọng nói có phần run rẩy đã bán đứng anh.

Trong vụ cháy kinh hoàng năm ấy, tưởng chừng như mọi hy vọng đã chấm hết, sau khi cố trấn an bản thân và bình tĩnh trở lại. Haruto đã tìm ra một lối thoát khác và sống sót. Tuy nhiên, trong quá trình thoát ra, lửa cháy quá lớn khiến Haruto mang một vết bỏng trên mặt. Năm năm qua, Haruto trốn đi ở một thành phố cách xa nơi Junkyu đang sống, vết bỏng năm đó giờ đã trở thành một vết sẹo lớn trên khuôn mặt điển trai ngày nào. Haruto bỏ nghề, ôm nỗi ân hận về việc mình đã làm với Junkyu và dần làm quen với cuộc sống mới, có một công việc nhỏ đủ sống ở tiệm sách này. Khi Junkyu dần trở thành một bác sĩ có tiếng, báo đài đưa tin về cậu khiến Haruto vừa tự hào, lại vừa tự ti, mặc cảm khi nhìn lại mình của hiện tại. Anh không thể ngờ được, trốn cậu năm năm, nhưng lại không thể trốn cậu cả đời. Khi Junkyu vừa bước chân vào nơi đây, Haruto đã lập tức nhận ra, anh đã phải cố gắng kìm nén không ôm chầm lấy cậu, bảo với cậu rằng anh nhớ cậu và yêu cậu đến nhường nào. Thế nhưng liệu Junkyu nhìn thấy anh của hiện tại, cậu có chấp nhận được hay không? Liệu cậu có còn yêu anh, hay đã sớm ở bên một người khác tốt tốt hơn anh?

"Nói dối... Anh nói dối!" Junkyu không bỏ cuộc, cậu ôm chầm lấy Haruto từ đằng sau. "Làm sao em có thể nhầm được... giọng nói của người mà em yêu cơ chứ."

"Đã năm năm rồi, Junkyu. Anh không còn yêu em nữa, em về đi."

"Vậy tại sao anh lại khóc? Tại sao anh không dám đối diện với em, Haruto?" Junkyu run rẩy, khóe mắt cậu cay xè vì những giọt nước mắt.

Haruto bất lực thở dài, môi nếm giọt nước mắt mặn chát của mình. Anh xoay người lại đối mặt với Junkyu, chầm chậm cởi bỏ chiếc mũ ra. Junkyu ngỡ ngàng nhìn vết bỏng loang lổ trên gương mặt người mà cậu mong nhớ bao năm qua, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

"Anh không xứng đâu Junkyu. Anh không thể mang lại hạnh phúc cho em."

"Anh xứng mà! Anh có biết là em nhớ anh đến thế nào không? Em đạt được thành công như ngày hôm nay cũng là vì anh đấy... Haruto. Nếu em buông tay anh ngay lúc này, có thể sẽ mãi mãi không gặp được nhau mất." Junkyu sụt sịt, cậu rúc vào lồng ngực Haruto, giọng nói khàn đi.

"Anh... thật sự còn cơ hội chứ?" Haruto nhỏ giọng, sự tự ti và mặc cảm khiến anh không dám tin về những gì mình nghe được.

"Em nghĩ là anh không cần phải hỏi mới phải." Junkyu mỉm cười, cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mặt Haruto.

"Anh không cần phải sợ, Haruto. Anh có biết, em đã tìm thấy gì trong lúc anh trốn biệt tăm không? Những đoạn ghi âm mà anh để lại, là thứ giúp em có thể kiên trì đến tận bây giờ. Haruto à, đây là vết sẹo đẹp nhất mà em từng thấy đó." Junkyu hôn nhẹ lên má Haruto. "Đó là minh chứng cho việc anh đã tận tâm và hoàn thành xuất sắc công việc người lính của mình mà. Giờ thì nghỉ ngơi và về nhà thôi, Haruto."

"Nhà, ở đâu cơ?"

"Ở đâu cũng được, miễn là nơi đó có anh."

Junkyu lại ôm chầm lấy Haruto, lần này anh vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của người trong lòng. Hai người cùng nhau mỉm cười, hòa lẫn với những giọt long lanh mặn chát ở đầu môi.

Giữa biển người bao la trên thế gian rộng lớn, thật may vì chúng ta đã tìm được nhau. Chỉ cần không buông tay, hi vọng có thể trải qua bốn mùa cùng nhau, cùng ngắm hoa nở trong cái đan tay thật chặt, cùng sớm chiều có nhau đến khi đầu trở nên bạc màu, cùng đi đến hết đoạn nhân duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro