CHƯƠNG 5: KẾT THÚC NÀO CHO ĐỊNH MỆNH?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lắm lúc tôi ước mình được giống như bao người con gái khác. Những cô gái đó cùng bằng tuổi tôi - lứa tuổi 17, 18 mộng mơ, trẻ trung - lúc nào cũng vui vẻ, hồn nhiên như chính lứa tuổi của họ vậy. Họ được học hành, được sống và yêu thương trong ngôi nhà của mình. Họ có thể làm đẹp, đi chơi khắp nơi với lạc quan và niềm vui phía trước. Họ biết yêu thương người khác, và được yêu. Còn tôi, tôi chưa bao giờ có được những cái diễm phúc đó. Hạnh phúc đến với tôi lúc nào cũng thật là ngắn ngủi. Mới còn là đứa trẻ mà tôi đã phải chịu vết thương lớn thay đổi cả cuộc đời tôi. Quãng thời gian có cha mẹ nuôi nấng, có bạn bè thầy cô bên cạnh chẳng là gì so với những tháng ngày cơ cực, tủi nhục, sống thiếu tình thương và bị người ta khinh miệt, dè bỉu bởi vết thương trên mắt. Bao phủ lấy tôi là hận thù, nước mắt, những sóng gió xô đẩy của dòng đời nghiệt ngã. Rồi họ - những ánh sáng le lói của cuộc đời – đã đến bên tôi. 5 con người, 5 tính cách, 5 số phận, nhưng họ đều yêu thương tôi, ở bên cạnh tôi để bảo vệ tôi. Tôi hạnh phúc, tự hào mà cũng cảm thấy lo lắng. Vì giữa 5 con người như thế, tôi không thể lựa chọn được ai. Lối đi nào giải thoát cho chúng tôi khỏi vòng xoáy của tình cảm lứa đôi, của thù hận, bi kịch mà cứ ngày ngày ập đến? Kết thúc nào cho định mệnh? Là một kết thúc khiến chúng tôi vui vẻ, hay là một kết thúc bi kịch của hận thù đã ngày một hằn sâu?” (Hương Ly)

(1) Cuộc chiến của những hận thù 

Đêm xuống. Cái vắng lặng khiến cho cô không thể ngủ được. Ngày mai, tối mai, cô sẽ phải đến đó. Đến đó để làm gì? Liệu rằng ngày mai có chuyện gì sẽ xảy ra? Cô sẽ biết được những kẻ đã hại cô suốt một thời gian qua là ai ư? Một mớ câu hỏi hỗn loạn trong đầu cô, cô chẳng thể nào giải thích được. Cô nằm trong chăn, nhìn ra cửa sổ, nhìn về những ký ức hư vô của tháng ngày nơi đâu xa lắm…Xa lắm rồi những tiếng cười đùa vui, những kỷ niệm yêu dấu bên nhau, được yêu thương, bảo vệ, chở che, sống một cuộc sống bình yên như bao con người khác.

“Em ngủ rồi à?” – Tiếng Tú Phong ở bên ngoài.

“Chưa! Anh vào đi.”

Tú Phong khẽ đẩy cửa bước vào. Từ lúc về đến giờ cô mới nhìn cậu. Cậu gầy đi nhiều, đôi mắt đẹp thoáng buồn khiến cô tự dưng thấy đau lòng. Hình như giờ cô chỉ nghĩ đến ai kia mà quên mất cậu rồi.

“Muộn rồi đấy, em không ngủ được à?” – Cậu ngồi xuống cạnh cô.

“Em lo cho ngày mai…”

“Có gì phải lo chứ? Những kẻ độc ác thì rồi cũng phải trả giá thôi, sẽ không sao đâu.” – Tú Phong càng lúc càng dịu dàng nhiều hơn.

“Em sợ có chuyện gì chẳng lành sẽ xảy ra, đến lúc đó sẽ còn liên luỵ đến những người đi cùng em. Anh thực sự muốn đi cùng em sao?”

“Hương Ly, em nghĩ anh là ai vậy?” – Tú Phong ôm chặt lấy Hương Ly – “Anh phải đi cùng em để bảo vệ em chứ!”

“Em không xứng đáng để anh ở bên em như vậy…”

“Đừng có nói linh tinh! Coi như Tú Phong này sinh ra là để gặp em rồi. Được yêu em, ở bên em, đó là điều mà cả đời này anh sẽ không bao giờ hối hận, hiểu chứ? Cho dù ngày mai có chết đi chăng nữa thì…”

“Anh không được nói gở!” – Hương Ly ngắt lời cậu – “Em không cho anh nói mấy lời đó!”

Tú Phong mỉm cười trìu mến, ôm Hương Ly chặt hơn:

“Nếu mọi chuyện kết thúc, em sẽ ở bên anh chứ?”

Hương Ly giật mình.

“Em hứa sẽ ở bên anh cho dù có chuyện gì xảy ra.”

Cô đã hứa thế với ai kia, giờ đây Tú Phong lại hỏi cô câu đó ư? Cô sẽ trả lời sao đây? Chẳng lẽ cô lại hứa với cậu? Thế không phải cô “hai mặt” quá sao?

“Em không biết mọi chuyện có kết thúc được không…”

“Không sao đâu!” – Tú Phong dụi dụi vào mái tóc cô – “Không kết thúc thì chúng ta cũng sẽ không xa nhau nữa, em yên tâm đi.”

Hương Ly nghẹn ngào:

“Tại sao anh phải tốt với em thế? Em đã không tốt với anh. Em là một con người ích kỷ, rồi sẽ có ngày em làm tổn thương anh như đã làm tổn thương…”

“Đừng có nói linh tinh!”

Dứt lời, Tú Phong đã xoay người Hương Ly lại đặt lên môi cô một nụ hôn không cho cô nói thêm gì nữa. Một nụ hôn chan chứa tình yêu, nhẹ nhàng mà ấm áp, nhưng mà…

Tú Phong nhìn Hương Ly, mỉm cười:

“Anh hiểu cảm giác của em, em không cần phải vội vã. Anh tin là rồi em sẽ nhận ra tình cảm của em là dành cho ai, còn anh, anh sẽ luôn dành tình cảm cho mình em thôi.”

“Tú Phong…” – Hương Ly rưng rưng lệ, ôm chặt lấy cậu – “Em thực sự muốn chỉ có thể yêu một mình anh!”

“Anh hiểu mà.” – Tú Phong cúi xuống ôm cô trong vòng tay mình – “Em ngủ đi để lấy sức. Nhớ mơ về anh đó.”

“Được rồi em sẽ mơ về anh cả đêm.” – Cô mỉm cười.

Tú Phong đứng lên rồi đi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại thì nụ cười của cậu tắt ngay. Cậu thở dài:

“Nụ hôn của em…là của người khác rồi đúng không?”

Sáng hôm sau. Cơn mưa đêm đã tạnh nhưng trời vẫn cứ âm u xầm xì. Chắc trời cũng biết hôm nay sẽ không phải ngày vui vẻ gì. Tú Phong dậy rất sớm, cậu sang phòng Hương Ly thì thấy cô còn đang ngủ. Gương mặt cô khá bơ phờ hốc hác, cậu hiểu ngay đêm qua cô không ngủ được, mệt quá nên giờ mới thiếp đi. Cậu bước vào, ngắm gương mặt cô đang ngủ. Cô thật xinh đẹp với nước da trắng, làn môi hồng, vầng trán cao thông minh. Một người con gái xinh đẹp, thông minh như thế lẽ ra phải có một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc mới đúng chứ, vậy mà bao quanh cô lúc này chỉ có hận thù và bi kịch.

Tú Phong khẽ vuốt nhẹ má cô. Cô vẫn ngủ. Chỉ có lúc này là những giây phút bình yên nhất của cô.

“Ủa Phong dậy sớm ghê ta? Cậu đi đâu à?” – Đúng lúc đó Lan đang quét dọn đi qua.

“Ừ! Tôi có việc phải đi một chút, chị đừng nói gì với Hương Ly nhé. Em nghĩ là cô ấy sẽ không thích việc em đi cho lắm.”

“Được rồi đi nhanh rồi về nhé.”

Tú Phong nhanh chóng ra khỏi nhà, đến bệnh viện. Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, cô bé ấy vẫn nằm trên giường, đôi mắt mông lung nhìn ra phía cửa sổ.

“Ngọc Thuỷ!”

“Hả? Anh! Là anh ư?” – Gương mặt Ngọc Thuỷ tươi hẳn.

“Em khoẻ không? Mấy ngày rồi anh không đến thăm em.”

“Không sao, em đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng có vẻ anh đến không đơn thuần là thăm em.”

“Em biết hả?”

“Sao em không biết? Có phải tối nay các anh cùng công an sẽ chạm trán với H.V.H nên giờ anh muốn đến biết vài thông tin về bọn chúng đúng không?”

“Ừ, anh không muốn Hương Ly phải chịu khổ nữa nên anh muốn giúp cô ấy…”

“Em hiểu! Nhưng rất tiếc là trong suốt 5 tháng qua em chẳng biết được thêm nhiều điều gì về bọn chúng cả. Chúng đều là một nhóm “giấu mặt” nên em rất xin lỗi, em không có thông tin gì cho anh được rồi.”

Tú Phong buồn rầu, quay đi:

“Không sao, em không biết thì thôi vậy.”

“Chờ đã, anh đã đến rồi lại về thì vô ích quá, em có cái này may ra giúp được anh đây!”

Tú Phong quay lại, Ngọc Thuỷ lấy ra một cái ống, à không, nhìn nó giống cây pháo. Trên cây pháo có khắc 3 chữ H.V.H rõ ràng.

“Cây pháo này chỉ có thành viên H.V.H mới có, dùng để thông báo cho đồng đội khi mình gặp nguy hiểm để đồng đội tới cứu. Nếu anh dùng cái pháo này thì sẽ làm cho bọn chúng ló mặt ra thôi. H.V.H nổi tiếng là một nhóm ẩn nhanh như người nhện mà, khi ném cái pháo này chúng nó sẽ tưởng đồng đội mình bị làm sao thì sẽ lộ diện, đến lúc đó cảnh sát chỉ có việc tóm gọn thôi.”

“Nhỡ đâu chúng nó đã tập hợp hết đồng đội lại thì nghe tiếng pháo sẽ biết âm mưu của mình mà?”

“Nhóm H.V.H có số lượng nhiều không đếm được anh không biết sao, trăm người chứ đâu ít, đại đa số ở đây, có một phần nhỏ nữa đang ở các thành phố khác. Chúng nó là “nhóm giang hồ” mà. Nhưng hầu như chúng tồn tại là nhờ gã chủ nhân, chỉ cần chiến thắng được gã là được.”

“Cái gã Nguyễn Tuấn Hoàng đó hả?”

“Công an cho các anh biết tên hắn à? Có lẽ là hắn đấy, hắn rất đáng sợ, để hắn lộ diện là điều khó! À còn một điều nữa, việc nổ pháo là phải thật cẩn thận, nếu nổ pháo xong mà chúng nhảy ra tưởng là “đồng đội” thì coi như các anh thành công, còn nếu chúng đồng loạt nổ pháo của chúng thì có nghĩa các anh bị phát hiện rồi đó, cái này là quy luật riêng của bọn chúng nên cũng không phải thắc mắc đâu, lúc đó việc tìm được gã Tuấn Hoàng coi như…”

“Ngọc Thuỷ, cám ơn em nhiều lắm!”

Ngọc Thuỷ quay lại nhìn Tú Phong, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn cậu, nở một nụ cười buồn:

“Em chỉ muốn giúp anh, em đã sai trái quá nhiều, nên làm được một điều tốt cho anh là em thấy mình nhẹ lòng hơn một chút rồi.”

“Ngọc Thuỷ, anh tha thứ cho em mà, đừng dằn vặt nữa!”

“Anh tha thứ nhưng liệu người khác có tha thứ cho em?”

“Người khác?”

“Có thể anh hiểu em nhưng nếu là người khác, nhất là những người 5 tháng qua đã phải hứng chịu sự hận thù vô cớ của em thì họ sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Phải, em không xứng đáng được tha thứ, dẫu sao số phận em đã thế rồi, cuộc đời em sẽ luôn chỉ là đau khổ thôi…”

“Ngọc Thuỷ à…”

“Nhưng có một sự thật sẽ không bao giờ thay đổi: anh Tú Phong là người quan trọng nhất với em, vì anh em không còn sợ gì nữa.”

Tú Phong mỉm cười nhìn Ngọc Thuỷ:

“Mọi người chắc chắn sẽ tha thứ cho em! Hãy sống thật tốt ngay cả khi không có anh, hiểu chứ? Với anh, em là một cô bé tốt, có tấm lòng nhân hậu, trong sáng, lạc quan nhất.”

Ngọc Thuỷ rưng rưng nước mắt, mỉm cười thật tươi. Chưa bao giờ cô thấy vui như vậy. Chỉ cần Tú Phong luôn tha thứ cho cô, nghĩ cô như vậy là cô thấy hạnh phúc lắm rồi.

“Tú Phong, hãy sống hạnh phúc nhé!” – Cô bé nói vọng theo khi Tú Phong đã bước đi.

Tú Phong mỉm cười quay đi thật nhanh để cô không nhìn thấy những giọt nước mắt đã rơi. Liệu tối nay cậu còn có thể trở về để gặp cô bé nữa không? Hay là hận thù sẽ khiến cậu không thể trở lại được nữa, vĩnh viễn rời xa thế gian này đúng như lời đe doạ của Hoàng Vũ? Cậu sẽ chết, có thể lắm chứ! Vì Hoàng Vũ rất hận cậu, cũng như những kẻ đó, cậu biết điều đó. Nhưng có chết vì sự bình yên của Hương Ly thì cậu đâu có hối hận chứ! Cậu yêu Hương Ly có khác gì Hoàng Vũ chứ, chỉ là nếu đo về độ mãnh liệt thì cậu thua cậu ta thật…

Cầm cây pháo trở về, Tú Phong đã thấy Hương Ly đợi mình ở cổng.

“Em ở nhà một mình à?”

“Ừ, hôm nay giúp việc cũng đi nghỉ mát hết, nhất là ông bà Lan – Cường đó, một lúc là rủ nhau đi chơi.”

“Hai người đó là thế mà, từ khi vào làm giúp việc cho nhà anh là cứ dính lấy nhau, cãi nhau chí choé nhưng biết đâu đấy.” – Tú Phong cố cười đùa.

“Anh đi gặp Ngọc Thuỷ phải không?”

“Hả? Em biết sao? Anh đã bảo con mụ Lan…”

“Chị ấy có nói gì với em đâu, em đoán mà. Em có thể biết anh đi đâu chứ, nhưng đừng lo, em không giận đâu. Anh đi nhờ em ấy chuyện gì à?”

Tú Phong nghe cô nói vậy thì yên tâm, cầm cây pháo lên và kể lại cho cô mọi chuyện. Nghe xong, cô mỉm cười:

“Em sẽ nói lại với chú Minh, kế hoạch chắc chắn thành công thôi. Ngọc Thuỷ thông minh lắm, em nợ em ấy một lời cảm ơn đấy.”

“Không sao đâu, em ấy cũng muốn em bình yên mà.”

Hương Ly cố nén xúc động:

“Anh làm những việc này…đều là vì em thật sao?”

“Tất nhiên rồi, không vì em thì vì ai chứ?”

“Anh có biết Hoàng Vũ đã đe doạ thế nào không? Cậu ta có thể giết anh thì sao?” – Hương Ly nhìn Tú Phong, nước mắt lã chã rơi.

“Em nghĩ anh sợ câu đe doạ đó sao?”

“…”

“Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên em và bảo vệ em đến phút giây cuối cùng. Em không được đánh mất lòng tin vào tình cảm của anh! Anh sống vì em, và chết cũng sẽ là vì em. Định mệnh đưa chúng ta gặp nhau, thì anh sẽ không bao giờ buông tay. Nếu chết thì cái chết đó cũng sẽ là để bảo vệ bình yên của em, như thế thì anh sẽ lại càng chứng minh được tình yêu của mình, như vậy không phải tốt hay sao?”

“Tú Phong, anh sẽ không chết! Em sẽ không để cho anh gặp nguy hiểm đâu.”

“Được rồi, sẽ ổn thôi.” – Tú Phong bước tới hôn lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào hơn nữa rồi ôm chặt cô vào lòng.

Cô cũng ôm lấy cậu, ôm thật chặt. Cô có linh cảm đêm nay, liệu có ai sẽ rời xa cô không? Cô rất sợ nếu đó là Tú Phong…Không, sẽ không có chuyện đó đâu!

Thời gian trôi đi thật nhanh. Mặt trời kia đã lặn sau chân trời đỏ rực màu máu nhường chỗ cho màn đêm. Mây trời vần vũ, gió thổi giật mạnh. Dự báo thời tiết mỗi nhà đều báo rằng đêm nay sẽ có mưa rất lớn. Bên cửa sổ, cô gái trẻ dường như chẳng để ý đến cái dự báo thời tiết đó. Trời có mưa lớn hay mưa nhỏ thì cô cũng phải đi. Đêm nay sẽ là đêm định mệnh của đời cô, để cô biết được những gì đã xảy ra với mình.

Hôm nay, cô xoã tóc. Mái tóc mượt mà không được buộc gọn lên mà xoã ra. Trong cơn gió, mái tóc tung bay khiến cô thêm muôn phần xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng chất chứa bao nỗi niềm. Cô đưa tay lên mái tóc đang che đi con mắt bên phải. Con mắt này, dường như nó giờ là một thứ vô dụng trên mặt cô. Nó không biết nhìn, không biết lay động, không biết tuôn rơi lệ. Phải, nó không biết khóc như con mắt bên trái của cô. Có lẽ nó vô cảm hơn cả trái tim nữa… Thôi đã đến giờ rồi, cô đi xuống nơi những người bạn đã đợi cô. Không chỉ có Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm, Hương Anh mà đội công an cũng đã đến. Chú Minh nói:

“Các chú sẽ làm theo kế hoạch, cứ yên tâm là trước khi cây pháo nổ thì bọn nó không nhìn thấy các chú đâu.”

“Vậy làm phiền các chú rồi!”

“Không sao mà Hương Ly, các chú phải cảm ơn cháu. Nếu như bắt được H.V.H thì các cháu sẽ được khen thưởng đấy.”

“Đi thôi chú!”

Sân vận động M. được gắn cái mác “sân vận động” nhưng nó không hề như thế. Nó giống như một vùng đất rộng bị bỏ hoang vậy. Đồn rằng có một vận động viên không may gặp tai nạn chết ở sân vận động này nên người dân sợ hãi, sợ hồn ma của người đã khuất nên dần dần sân vận động đó vắng như bãi tha ma. Ban ngày đã vắng, ban đêm còn vắng hơn. Không khí về đêm u ám, lạnh lẽo, rùng rợn đến lạnh xương sống. Những người bạn nấp sau bụi cây quan sát, tuyệt nhiên chẳng có ai cả. Rõ ràng tờ giấy đó viết là họ phải đến nơi này cơ mà? Có khi nào đằng sau những bức tường cao của sân vận động chính là những con người bí ẩn kia không…?

“Tớ đoán chúng vẫn giấu mặt để quan sát tình hình như chúng ta đây mà.” – Bảo Nam nói.

“Thế thì dụ chúng ra, có vậy thôi! Tôi dám chắc chúng đang nấp sau mấy bức tường cao đằng kia.” – Tú Phong nhướn người định đứng lên.

“Tú Phong, nguy hiểm lắm! Để tớ!” – Hương Anh ngăn Tú Phong lại.

“Hương Anh? Không được đâu! Nhỡ chúng nó hại cậu thì sao?”

“Cứ để tớ làm, cậu nghĩ người như tớ dễ bị chúng nó lừa lắm sao? Đưa đây đi nếu như không muốn tớ giật luôn đấy!”

Tú Phong vẫn lưỡng lự thì Hương Anh đã giật phắt cây pháo trên tay Tú Phong chạy ra khỏi chỗ nấp mặc cho sự hoảng hốt của chúng bạn. Hương Ly không biết nói gì nữa, cô biết Hương Anh làm vậy là vì muốn tận mắt nhìn thấy người nào đó…

Ai nấy nghẹt thở. Đội công an đang nấp cũng như ngồi trên đống lửa.

Chỉ cần cây pháo đó nổ thôi, thì chắc chắn cả nhóm H.V.H cùng kẻ cầm đầu sẽ phải lộ diện. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Hương Anh quẹt que diêm, đưa lại cây pháo. Pháo nổ, kết thúc…

“Em quyết để tôi bị bắt sao, Hương Anh?” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp sân vận động vắng tanh.

Hương Anh khựng lại. Nhóm bạn đều giật mình. Giọng nói này…Không thể là ai khác được, chính là Hoàng Vũ! Cậu ta đang ở đâu vậy? Tại sao có giọng nói mà không thấy người đâu? Hương Ly nhìn về phía Hương Anh, cô tái mặt, Hương Anh lại bị ngăn cản bởi Hoàng Vũ sao?

“Anh…Rốt cuộc anh đang ở đâu vậy?”

Không có tiếng trả lời. Tiếng nói vừa rồi là ảo giác sao? Hương Ly giật mình, hét lên:

“Hương Anh, đừng có phân tâm! Đừng có để ý đến cậu ta! Nổ pháo đi!”

“Giờ nổ thì muộn quá rồi!” – Tiếng cười khả ố vang lên.

ĐÙNG ĐOÀNG! Một, à không, rất rất nhiều tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, loé sáng cả một vùng đêm tối tăm. Hương Anh buông cây pháo, bịt tai lại. Chuyện gì thế này? Tất cả các cây pháo đồng loạt nổ ư?

“…nếu chúng đồng loạt nổ pháo của chúng thì có nghĩa mọi người bị phát hiện rồi đó” – Lời của Ngọc Thuỷ vang lên trong tâm trí Hương Anh.

Hương Anh không thể chịu được nữa, tại sao chứ? Cô đã làm hỏng kế hoạch rồi sao? Nếu cô nổ pháo kịp thời thì bọn chúng đã không phát hiện ra. Nhưng tại sao cô lại nghe thấy tiếng Hoàng Vũ? Cái giọng nói của con người đó khiến cô hồn xiêu phách lạc nhanh như vậy ư? Mắt cô mờ đi vì lệ, cô chỉ nhìn thấy bao nhiêu kẻ áo đen bịt mặt không đếm xuể đang lao ra từ đằng sau bức tường. Chỉ là những kẻ đó thôi, không phải là kẻ cầm đầu. Hắn lại ẩn mình đi rồi, vì hắn đã biết được kế hoạch. Là tại cô. Là do cô mà ra!!

“Hương Anh, chạy đi!!!!!” – Tiếng Hương Ly hét đến khản giọng đằng sau.

Hương Anh dường như vô cảm ngay lúc đó, và lũ áo đen chạy qua cô, đánh ngã cô, khiến cô ngã lăn ra, mình mẩy đầy thương tích, nhưng cô không còn cảm thấy đau nữa. Cô nằm ra đất, nhìn lên bầu trời vần vũ mây bay. Chẳng có lấy một vì sao, một vầng trăng bạc. Chỉ thấy hận thù bủa vây mà thôi.

Bỗng có một bàn tay nâng Hương Anh lên. Cô cố mở mắt ra nhìn người đó. Cô không nhìn được, vì trong đêm đen, người đó lại mặc áo đen nữa, cổ áo khoác cao nên che luôn mặt. Nhưng dáng người này cô nhận ra ngay. Là Hoàng Vũ sao? Chính là cậu sao? Sao tâm trạng cô rối bời thế này?

Hương Ly giật mình:

“Hương Anh!!!”

“Cẩn thận, Hương Ly!” – Bảo Nam lao ra hất một kẻ áo đen đang định lao vào cô.

Nhóm bạn quây quanh nhau, chỉ có bốn người: Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm, Hương Ly phải đối mặt với hàng chục tên thế này. Còn Hương Anh nữa, cô đang bị Hoàng Vũ bắt sao? Hương Ly thật sự không tin được, Hoàng Vũ có thể từ bỏ cả tình cảm với Hương Anh như thế ư?

Một thằng nói:

“Tóm cổ chúng nó lại!”

Thế là tất cả xông vào. Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Ngõ cụt thật rồi!

“Dừng lại, các anh đã bị bắt!” – Tiếng thét đầy mạnh mẽ vang lên.

Bè lũ H.V.H kinh sợ trước người đàn ông cao lớn dẫn đầu một đội công an hùng hậu. Ngôi sao vàng lấp lánh trên chiếc mũ của họ có sức mạnh toả sáng khiến những kẻ đê hèn không thể không lùi. Nhưng tiếng nói ấy vang lên – tiếng của gã Tuấn Hoàng, kẻ giật dây đê tiện:

“Xông vào, không có gì phải sợ! Nếu không muốn đi tù thì bắt hết lũ công an lại!”

Lũ đàn em nghe vậy không nao núng gì nữa, bất chấp tất cả xông vào nhóm Hương Ly và nhóm công an. Một trận đấu quyết liệt diễn ra. Người nhóm H.V.H đều là những tên có võ giỏi, vũ khí mang bên mình toàn là dao, là súng nên những công an giỏi giang đầy kinh nghiệm cũng phải dè chừng. Đến Tú Phong, Bảo Nam, Tùng Lâm cũng phải giở hết ngón nghề của mình ra. Sân vận động trở thành một nơi “chiến trường khốc liệt” chưa từng thấy – một trận chiến giành lại công lý, giành lại ánh sáng đã bị bóng tối lấp đi. Máu đã rơi, thương tích đã có, nhưng vẫn quyết liệt như chẳng phân thắng bại. Những người công an dày kinh nghiệm bắt tội phạm giỏi giang đã áp đảo được lũ H.V.H, nhưng dường như số lượng thành viên của chúng chẳng hề có giới hạn, một lúc là thấy một đoàn nữa lũ lượt kéo đến tiếp tục đánh “dai như đỉa”. Thấy tình thế bất lợi, Tú Phong nói với Hương Ly:

“Em mau tìm cách cứu Hương Anh đi, bọn này để anh! Hương Anh sẽ giúp ta tìm được lão Hoàng kia ở đâu.”

“Anh…” – Hương Ly nhìn Tú Phong đã có mấy vết máu trên mặt mà lo lắng.

“Anh không sao đâu, đánh nhau thì phải bị thương chứ. Phải hạ được hết lũ này đã, nếu không sẽ còn lũ khác. Không được bỏ cuộc! Mau đi cứu Hương Anh đi!”

“Đúng đấy Hương Ly, mau đi đi mà!” – Bảo Nam vừa đỡ đòn, vừa nhìn cô, vừa cười.

Nụ cười đó…toả sáng như một viên bi màu đỏ - màu rực rỡ, chói sáng…

Tinh thần Hương Ly phấn chấn hẳn, cô nhất định phải cứu Hương Anh. Không có võ nhưng cô nhanh nhẹn không ai bằng, cô né tránh ngay được đứa nào định lao đến bắt cô. Cô chạy về phía Hoàng Vũ và Hương Anh, cô không nhìn rõ mặt của cậu vì cái cổ áo khoác đã che lấp mặt nhưng sao cô thấy ngờ ngợ đến vậy?

“Hoàng Vũ, thả Hương Anh ra!” – Cô hét lên.

Xoẹt! Một con dao sáng loáng kề ngay vào cổ Hương Anh khiến cả Hương Anh, Hương Ly cùng đoàn đánh nhau kia phải dừng ngay lại. Máu chảy ra từ cổ Hương Anh. Cô không tin nổi nữa, Hoàng Vũ đang làm gì thế này? Cậu định giết cô ư?

“Hoàng Vũ, anh định làm gì? Anh giết em sao?” – Hương Anh không bình tĩnh hơn được nữa, hét lên hỏi cậu.

Hoàng Vũ không hề đáp. Sao vậy chứ? Hắn bị câm ư? Hay là cố tình không đáp? Không khí đầy khốc liệt giờ đã trở thành căng thẳng, run sợ. Không ai dám tiến thêm bước nào vì con dao kia chỉ một nhát nữa thôi là sẽ kết liễu luôn cuộc đời Hương Anh.

“Đừng có làm như thế!” – Chú Minh quát lớn – “Nếu phạm tội giết người, cậu sẽ phải trả giá bi thảm hơn đấy!”

Hoàng Vũ vẫn không hề đáp lại tí nào, gương mặt cúi xuống cố để không ai nhìn thấy, nhưng con dao thì vẫn cứ kề cổ Hương Anh.

“Hoàng Vũ sẽ giết Hương Anh đó, hô hô!” – Một bóng đen từ đâu bước ra.

“Lão Trọng!!!???” – Ai nấy thất kinh.

“Lâu lắm mới gặp nhỉ? Sao? Chúng mày thấy thế nào? Ngu xuẩn khi bị rơi vào cái bẫy của chúng tao đúng không? Chúng mày nghĩ Hoàng Vũ không tha cho con bé Hương Anh này hay sao? Mơ giữa ban ngày rồi! Bây giờ chúng mày chịu thua cả lũ đi, để cho cả xã hội này là của H.V.H, nếu không thì Hoàng Vũ sẽ cho Hương Anh một nhát đấy!”

“CÂM MIỆNG ĐI LÃO GIÀ!!!!!” – Tiếng cô gái hét như xé bầu không khí.

“Hương Anh…” – Hương Ly nhìn gương mặt hết sức giận dữ của Hương Anh.

“Hoàng Vũ không bao giờ là con người đê tiện như thế!” – Cô ngẩng lên nhìn người đang kề dao vào mình – “Em biết anh không dành tình yêu cho em, nhưng em biết anh là người tốt! Anh sẽ không giết em phải không? Anh sẽ không vì hận thù riêng mà làm hại người khác, anh đâu có phải kẻ như thế! Đừng để em mất lòng tin vào anh. Cái ngày anh lợi dụng em để chụp ảnh Ngọc Thuỷ, Tú Phong làm tổn thương Hương Ly, sau đó em đã phát hiện ra nhưng em vẫn tha thứ cho anh, vì em tin anh! Bây giờ, kể cả món quà của em anh sử dụng vào việc lôi kéo mọi người đến đây, em cũng sẽ tha thứ cho anh nếu như anh cho em biết anh không phải người độc ác như thế. Hoàng Vũ, em đến để gặp anh, em muốn nhìn thấy anh, anh không hiểu em dù chỉ một lần sao?”

Nước mắt Hương Anh tuôn rơi. Cô đã quá yêu Hoàng Vũ, quá yêu cậu rồi.

Những tưởng lời nói cảm động ấy khiến con dao rời khỏi cô, thế nhưng…

Hoàng Vũ vẫn chẳng mảy may cảm xúc trước lời nói đó, sự rùng rợn bao lấy cậu vẫn còn đó khiến Hương Ly thực sự nghi ngờ thêm. Đó là Hoàng Vũ ư? Sự hận thù đã thay đổi cậu, hay là đó không phải…Đây đâu phải là lúc mà nghĩ chứ! Cậu ta đã giơ con dao lên, cậu ta quyết giết Hương Anh!

“Tôi hận anh, Hoàng Vũ! Tôi hận anh là vì thế đó!!!” – Hương Anh hét lên khiến con dao trên tay Hoàng Vũ dừng lại.

Mọi người ai cũng nhìn Hương Ly.

“Hoàng Vũ, anh thực sự mất hết tình người rồi sao? Anh nói yêu tôi ư? Đồ mù quáng, tôi không cần tình cảm đó của anh! Tôi không cần anh vì yêu tôi, vì muốn chiếm lấy riêng tôi mà làm tổn thương tới người khác. Anh có biết Hương Anh yêu anh thế nào không hả? Cô ấy có thể tha thứ cho tất cả những lầm lỗi của anh, vậy mà anh muốn giết cô ấy để trả thù tôi? Anh nhầm rồi! Tôi sẽ không bao giờ để anh đắc ý đâu! Anh mới phải là người đau khổ khi anh đã đi nhầm đường! Khi người ta yêu thương ai đó, người ta sẽ hy sinh mọi thứ vì người đó chứ không phải làm mọi cách để khiến người đó khổ đau, dằn vặt. Nếu anh kiên quyết muốn trả thù tôi, sao không ra mà nhắm thẳng con dao đó vào tôi mà phải xuống tay với người con gái vô tội như thế? Anh không đáng để cô ấy yêu đâu!”

Không khí như lặng đi. Không ai tin là Hương Ly có thể nói ra những lời như vậy. Cô đã thẳng thắn mắng Hoàng Vũ như thế mà không một chút run sợ sao? Có ai biết đâu, mỗi lúc nói là cô đau như có ai xé tan trái tim. Cô không muốn nói mấy lời đó. Cô cảm thấy đau, đau lắm, nhưng cô phải bảo vệ Hương Anh…

Ai cũng nhìn về phía Hoàng Vũ, lời nói của Hương Ly như thế chắc chắn tác động mạnh tới cậu ta. Nhưng…

Hoàng Vũ quay lại, nở một nụ cười ác độc, lạnh lùng, vô cảm và tàn nhẫn, một tay giữ chặt Hương Anh, tay kia đâm con dao hướng về phía cổ cô. Con dao lao xuống…

BỐP! Một cú đấm lao thẳng vào mặt Hoàng Vũ khiến con dao rơi ngay trước khi nó đâm vào cổ Hương Anh. Bóng đen đó lao vụt như một tia điện vậy, ôm ngay lấy Hương Anh còn kẻ kia thì ngã cả ra vì cú đấm bất ngờ.

“Hero!” – Hương Ly không tin được vào mắt mình nữa.

Chàng trai quay lại nhìn cô. Một ánh chớp loé lên sáng rõ đôi mắt anh. Anh đúng là Hero rồi, nhưng….

“Cái gì? Ánh mắt đó…” – Hương Ly thất kinh. Cô có nhìn nhầm không vậy? 

(2) Dòng lệ máu

“Này, hãy bảo vệ Hương Anh đi nhé!” – Hero dìu Hương Anh về phía Hương Ly.

“Hero, cảm ơn anh! May nhờ có anh…” – Hương Ly vừa đỡ Hương Anh vừa nói.

Hero định quay lại thì Hương Ly bỗng nói:

“Hero, quay lại cho em nhìn anh một chút được không?”

“Sao phải nhìn? Anh có gì mà phải nhìn?” – Hero không quay mặt lại.

“Tại vì…”

Cô không biết nói thế nào. Lúc nãy khi ánh chớp loé lên, cô nhìn thấy ánh mắt của Hero có gì đó bất thường nhưng ánh chớp loé quá nhanh nên cô chưa nhìn rõ được. Chỉ biết, ánh mắt ấy hình như rất giống…

“Tại sao mày dám phản bội tao??” – Bỗng tiếng quát như sấm rền vang khắp sân vận động.

Hero nhìn thẳng về hướng đó, là hướng đằng sau Hoàng Vũ. Hoàng Vũ vừa đứng lên định nói gì đó nhưng khi nghe tiếng nói này lại thôi. Hero không hề nao núng, đáp lại:

“Tôi không phải quân cờ mà ông muốn làm gì thì làm!”

“Im cái giọng giả đó đi!” – Tuấn Hoàng vẫn nói làm Hương Ly giật mình. Giọng giả ư? – “Mày cứ thích cái vỏ bọc ấy nhỉ? Mày nghĩ mày là ai? Mày là con trai tao, mày do tao sinh ra! Tao đã nhờ người dạy võ cho mày, để mày là một đứa giỏi giang, khoẻ mạnh, lớn lên sẽ trả thù cho tao. Cái trò giả giọng này tao cũng dạy cho mày để mày núp dưới hình ảnh của một thằng “Hero” như thế mà không bị phát hiện. Nhưng mày phản bội tao thế này ư? Thằng khốn, mày đừng có làm con tao nữa!”

“Tôi chưa bao giờ coi ông là cha!” – Hero hét lên, giọng bắt đầu khang khác – “Cả đời này, người tôi yêu thương nhất là mẹ tôi, còn ông với tôi là một gã khốn, một kẻ tồi tệ, ông không xứng là cha tôi! Ông đừng mơ lợi dụng tôi nữa. Tôi sẽ không giết những người tôi yêu thương, chỉ có ông là quá mù quáng mà đi lầm đường thôi!”

“Câm mồm! Đã thế thì ngày hôm nay tao sẽ giết chết mày!”

Tú Phong bỗng đứng lên. Hương Ly giật mình:

“Anh làm gì thế?”

“Anh đoán được vị trí lời nói của Tuấn Hoàng rồi, hắn chắc chỉ có một mình đằng sau bức tường kia thôi, anh sẽ ra tóm cổ hắn!”

“Đừng…”

Nhưng cô chưa kịp cản Tú Phong lại thì cậu đã chạy vụt đi. Cậu phải bắt được hắn, gã giật dây đáng nguyền rủa ấy! Đôi chân cậu nhanh như gió, những tên đệ tử kia không thể nhìn ra cậu đang chạy được, vả lại chúng đang mải để ý đến Hero. Tú Phong càng chạy nhanh hơn, tên Tuấn Hoàng kia sẽ phải trả giá!

Trớ trêu thay, có một người mà cậu quên để ý. Đó là kẻ đã bị Hero đánh ngã kia…Cậu ta đứng dậy, vẫn vô cảm không nói năng gì như kẻ bị câm. Cậu ta rút cây súng giắt bên người ra, hướng về phía Tú Phong.

Hương Ly nhìn thấy, hét lên:

“TÚ PHONG, NGUY HIỂM!!!!!!”

“Hả?”

Tú Phong vừa quay lại thì…

ĐOÀNG! Cây súng nổ, viên đạn lao đi với tốc độ xé gió. Tú Phong vội tránh, nhưng muộn mất rồi. Viên đạn lạnh lùng lao đến và cắm phập vào vai Tú Phong làm máu tuôn trào. Cậu hét lên một tiếng đau đớn, ôm vai sụp xuống. Tại sao chứ? Viên đạn này bắn vào vai cậu, vào nơi cậu luôn cảm thấy đau nhất. Cậu nghiến chặt răng, nhưng vết thương càng lúc càng đau hơn. Cậu muốn đứng dậy chạy tiếp đến chỗ Tuấn Hoàng nhưng mắt cậu cứ mờ đi, cậu thấy kẻ vừa bắn mình đang lừ lừ tiến lại, cây súng đó vẫn còn rất nhiều đạn…

Vậy là đúng như những gì đã đe doạ, cậu sẽ phải chết ư? Tú Phong ngã gục ra, cậu không gượng dậy được nữa vì vết thương quá đau. Còn kẻ kia, cậu ta vẫn không mảy may có một cảm xúc nào, cạch cạch giơ cây súng lên. Lần này, cây súng chĩa vào trái tim của Tú Phong…

“Không!!!!”

Hương Ly lao đến, lấy thân mình che đi Tú Phong, ôm chặt cậu đang nằm đau đớn dưới đất. Tú Phong ngỡ ngàng định đẩy cô ra nhưng cậu không đủ sức, vả lại cô ôm cậu quá chặt. Cô bật khóc:

“Hoàng Vũ, anh hãy giết tôi đi! Anh không được giết Tú Phong, không được phép làm hại anh ấy!”

“Hương Ly, không được…” – Tú Phong lấy sức ngăn cô lại.

“Tú Phong, chúng ta đã hứa không rời xa nhau nữa, em sẽ không để anh chết đâu…”

Nước mắt cô lăn dài nhìn khẩu súng kia. Nó thật vô cảm. Nó sẽ giết cô như tình yêu của con người kia cũng đã bị cô giết chết. Cô sẽ chết, nhưng chết để những người yêu thương cô sẽ không còn đau khổ vì cô nữa, để cô không bị giày vò, không bị coi là một kẻ “bắt cá nhiều tay” nữa, thì cô cũng sẵn sàng…

“…Cái chết này, sẽ chấm dứt mọi hận thù và mọi người sẽ được yêu thương xứng đáng!”

ĐOÀNG! Tiếng súng nổ cùng với tiếng sấm vang trên bầu trời đen kịt! 

Hương Ly nhắm mắt lại, vĩnh biệt…

Những giọt máu bắn ra màu đỏ của bi ai, đau khổ đến tột cùng…!

Nhưng tại sao, lại chẳng hề đau đớn thế này?

Tiếng sấm sét vẫn đùng đoàng. Hương Ly bàng hoàng mở mắt ra.

Tôi đã chờ cái chết, chờ viên đạn đó kết thúc cuộc đời đầy bi kịch và nước mắt này. Tôi sẵn sàng để máu mình rơi vì như thế thì ngày hôm sau không ai đổ máu vì tôi nữa. Tôi sống trên cuộc đời này thì có ích gì? Tại sao vẫn có người phải vì tôi mà chịu khổ đến vậy? Tôi không xứng đáng để họ yêu thương nhiều thế, và tôi không đáp trả được tình yêu của ai, vì tôi không biết lựa chọn…

Nhưng tại sao, đến giây phút cuối cùng…

…Đạn đã bắn, máu đã rơi, mà không phải là tôi!

Hương Ly như bất động khi nhìn thấy bóng đen của chàng trai đó lao ra chắn trước mình. Viên đạn lao thẳng vào ngực chàng trai , bật ra màu máu đỏ đầy đau đớn. Hương Ly còn chưa kịp định thần thì ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG! Khẩu súng ấy vẫn cứ bị bóp cò vì người bắn không kịp dừng. Hơn năm viên đạn liên tiếp xé gió lao đi, không có một tiếng hét đau đớn, nhưng người đó thì đã quỵ xuống, dòng máu từ trong người bắn văng lên trời, màu đỏ hoà với màu đen tạo thành màu của hận thù, bi thương và nước mắt.

“HERO!!!!!” – Hương Ly kinh hoàng, vội vàng lao đến.

Cô đỡ lấy Hero trước khi Hero ngã hẳn xuống. Máu Hero loang hết ra tay cô, cô mất bình tĩnh:

“Hero, anh làm gì thế này? Tại sao? Tại sao anh phải làm thế? Hero!”

“Hương Ly…vẫn gọi anh bằng tên đó sao…?”

Hương Ly không tin vào tai mình nữa. Giọng nói này không phải giọng quen thuộc mà Hero thường nói với cô nữa, mà là giọng thật của…Một cơn gió thổi mạnh khiến cho chiếc khăn bịt mặt Hero buông ra, và bay đi, hiện ra gương mặt mà bấy lâu nay cô vẫn kiếm tìm, vẫn mong chờ được thấy.

Sét nổ vang trời, những ánh chớp cứ loé giật xé dọc xé ngang bầu trời đêm. Mưa bắt đầu rơi từng hạt. Hương Ly chết lặng đi nhìn khuôn mặt người anh hùng của cô. Gương mặt tuấn tú, điển trai với đôi mắt buồn đẹp hơn người– đôi mắt duy nhất trên đời này cô luôn nhớ, luôn nhận ra!

“Hoàng…Hoàng Vũ…” – Cô run run gọi tên cậu trong sự bàng hoàng đến tột độ.

“Cuối cùng em cũng nhận ra anh rồi.” – Cậu khẽ cười khi máu bắt đầu chảy ra từ miệng, loang khắp mặt.

“Em không hiểu! Tại sao lại thế này? Tại sao Hero lại là anh? Tại sao…?” – Cô ngẩng lên nhìn kẻ đứng trước mình. Hắn đang đứng đờ đẫn, cây súng trên tay bị rơi xuống. Hắn có vẻ hoảng sợ - “Đó…đó là…”

“THẲNG KHỐN!!!!” – Một tiếng hét vang lên.

Tùng Lâm nổi điên, cậu nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện và không thể tức giận hơn nữa khi nhận ra kẻ kia chỉ là “Hoàng Vũ” giả. Cậu lao đến nhanh tới mức hắn không kịp đỡ, bị cậu áp đảo ngay lập tức. Chú Minh cũng chạy tới giúp sức, còng tay hắn lại. Tùng Lâm điên tiết xé cái cổ áo của hắn để gương mặt bỉ ổi đó được hiện ra. Lại một ánh chớp nữa sáng loé rực trời, chiếu thẳng vào mặt hắn. Ai nấy nhìn theo, bàng hoàng, sững sờ, chết lặng.

Hắn hoàn toàn không phải là Hoàng Vũ. Hắn chính là con trai cả của Tuấn Hoàng, là anh trai của Hero mà có lẽ giờ đây là anh trai của Hoàng Vũ. Đôi mắt độc ác, vô cảm của hắn nói lên tất cả. Nhưng điều mà làm mọi người không thể tin được đó chính là gương mặt này họ đã biết là ai, nhất là Hương Ly và Tú Phong.

“Hắn…là Tuấn Hiệp…”

“Vậy là em vẫn nhớ Tuấn Hiệp.” – Giọng cậu thiếu niên vang lên.

“Thế này là thế nào? Tại sao anh ta lại đóng giả anh? Rốt cuộc là có chuyện gì? Em không hiểu! Em thực sự chẳng hiểu gì cả!!!!” – Cô đau đớn nhìn Hoàng Vũ.

“Là anh muốn anh ta làm đấy.”

“Hả?”

“Anh ta là anh trai cùng cha khác mẹ với anh, thì việc đóng giả anh trong một buổi tối mịt mù thế này có gì khó với anh ta đâu.”

“Nhưng tại sao phải làm như thế?”

“Anh đã rất hận em, Hương Ly à…”

“…”

“Anh vì hận em mà nghe theo mọi kế hoạch của H.V.H để trả thù em. Nhưng hôm qua, gặp lại em khi em đang từ bệnh viện chỗ gã ca sĩ Long đó trở về, anh lại quên mất rằng mình đang rất hận em mà tiến tới hỏi em. Em lạnh lùng, tàn nhẫn bao nhiêu, anh lại càng nhận ra mình yêu em bấy nhiêu. Kế hoạch là anh sẽ tự tay giết chết em, hoặc giết những kẻ yêu thương em để em phải sống trong đau khổ, nhưng anh không làm được, vì anh yêu em quá nhiều…”

“Hoàng Vũ…” – Hương Ly nghẹn đắng khi nghe Hoàng Vũ nói.

“Nên anh mới nghĩ ra việc này, cái con người Hoàng Vũ của anh coi như là giao cho Tuấn Hiệp, còn anh sẽ là Hero. Trong mắt em, anh vẫn sẽ là người tốt, không phải kẻ xấu xa đã lừa dối em, làm em tổn thương, hận thù em. Anh sẽ không sợ phải nhúng tay vào việc giết em nữa, mọi chuyện chỉ giao cho Tuấn Hiệp. Anh sẽ chỉ làm kẻ theo dõi, ngăn cản những kế hoạch của bọn em, vì thế mà anh mới nói cái câu đó để ngăn Hương Anh nổ pháo. Nhưng anh không thể đứng yên được…Anh nghe lời nói của Hương Anh, nghe lời mắng của em về anh, anh thực sự không muốn làm như thế. Anh không muốn trở thành một kẻ bị em hận, dù anh cứ làm một Hero hay ai khác đi chăng nữa. Anh muốn yêu em, và được em yêu. Không phải em đã nói khi yêu thương ai thì phải hy sinh vì người đó sao?” – Hoàng Vũ cứ nói mặc cho mình đang rất đau.

“Anh ngốc lắm, sao anh lại làm thế? Em nói thế thì anh cứ mặc kệ em! Sao anh phải đỡ cho em? Sao anh phải làm như vậy chứ?”

“Vì anh muốn bảo vệ sự bình yên của em…” – Hoàng Vũ quay người lại nhìn về phía xa, bỗng nhiên ngồi dậy.

Cậu đứng lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Cậu vẫn đi được, dù máu đã chảy thành dòng, thành vũng dưới chân. Một tay cậu ôm vết thương, tay kia cúi xuống giật khẩu súng của Tuấn Hiệp mặc cho hắn cố giằng ra khỏi cái còng để ngăn cậu. Mọi người nhìn về hướng ánh mắt của Hoàng Vũ. Ban nãy vì nổ pháo nên bức tường sân vận động bị hổng lớn, qua chỗ hổng đó mọi người nhìn thấy một gã đàn ông cùng lão Trọng đang chạy trốn.

“Là hắn, Tuấn Hoàng!” – Chú Minh kêu lên.

“Để tôi…” – Hoàng Vũ giơ khẩu súng lên, chĩa về phía gã đang chạy. – “Cho dù ông là cha tôi, ông đã sinh ra tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ coi ông là cha. Ông phải trả giá!”

ĐOÀNG! Viên đạn bắn ra từ khẩu súng trên tay Hoàng Vũ lao thẳng về phía trước.

“Á!!!!” – Tiếng gã đàn ông hét lên,

Viên đạn đã đâm thẳng vào chân Tuấn Hoàng khiến ông ta quỵ xuống. Đội công an nhanh như cắt lao đến bắt giữ ông ta cùng lão Trọng, những kẻ đệ tử thấy thế sợ hãi định bỏ chạy nhưng cũng không thoát được. Kẻ cầm đầu cuối cùng bị bắt giữ. Ông ta lê đôi chân đầy máu đi theo công an. Chiếc khăn bịt mặt bỏ ra đã khiến người ta nhìn rõ chân tướng của ông: một gã đàn ông trung niên nhưng nhìn rất khoẻ mạnh, đôi mắt dữ dằn độc ác đáng sợ vô cùng. Ông ta ngẩng lên nhìn kẻ vừa bắn chính là con trai mình.

“Cuối cùng, tôi cũng không thể nào giết ông…” – Hoàng Vũ chưa nói dứt câu đã ngã gục xuống, buông khẩu súng ra.

“Hoàng Vũ!!!” – Hương Ly hốt hoảng chạy tới.

Cô quỳ xuống, nâng đầu Hoàng Vũ lên, ôm cậu trong vòng tay mình. Máu từ người Hoàng Vũ vẫn không ngừng chảy, hơi thở cậu yếu dần. Nhưng nhận ra ai đang ở bên mình, cậu cố mở mắt. Không còn đôi mắt lúc nào cũng buồn bã, hận thù, đau đớn nữa, mà là đôi mắt dịu dàng giống hệt đôi mắt của chàng trai Hero. Hoàng Vũ trìu mến nhìn người con gái mình yêu thương:

“Kết thúc rồi, sẽ không còn ai làm hại em nữa.”

“Hoàng Vũ, không... Tại sao anh phải bảo vệ em như thế?” – Cô chua xót kêu lên.

“Quên lời anh nói rồi sao, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em ngay cả khi chết.”

“Anh không được chết! Người chết phải là em! Vì em mà anh đã sống trong khổ đau, anh mất đi những người yêu thương mà lẽ ra giờ họ có thể cho anh một cuộc sống tốt hơn. Em đã chẳng bao giờ nghĩ đến anh, em chỉ luôn nói những lời khiến anh đau lòng, anh thêm hận em. Sao anh không để viên đạn đó bắn vào em đi? Anh xứng đáng được sống hơn em!” – Nước mắt cô tuôn rơi, cô nức nở.

“Vậy nếu em chết thì anh có sống được không cơ chứ?”

“…”

“Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp em, lúc em còn nhỏ, em là một cô bé chuẩn bị học mẫu giáo. Dù không phải nhớ quá rõ nhưng hồi đó anh nhìn thấy em thật xinh xắn, đáng yêu, lại được gia đình yêu thương nữa. Ký ức về em ám ảnh anh từ lúc đó, dù anh còn nhỏ anh cũng không quên, và rồi càng lớn, thì lại càng không quên được.”

“Anh…”

“Vào ngày đầu năm lớp 5, vết thương của em tái phát khiến cho cuộc sống của em thay đổi, em đi theo lão Trọng thì cũng là lúc anh được kể lại toàn bộ, và anh nhận ra em. Anh đã hiểu vì sao ông ta lại giết mẹ anh. Vì anh đã gây tai nạn cho em, khiến ông ta lên cơn điên và muốn giết anh, nhưng mẹ anh đã bảo vệ anh, mẹ mất để anh sống, và cũng khiến cho ông ta vào tù. Mọi thứ trước mặt ông ta đang trải rộng thì sụp đổ mà ông ta là một kẻ mù quáng, và ông ta hận em, muốn giết em, hại em, tìm kiếm em ngay cả khi chưa ra tù.”

“Anh đừng nói nữa mà, em đau lòng lắm!” – Cô khóc nhiều hơn.

“Giá như anh có thể vô cảm, không biết yêu thương, thì anh sẽ không như thế này. Anh chưa bao giờ nghĩ anh lại nhớ về em nhiều đến thế. Cứ như thể anh phát điên vì em, anh quên mất mình cũng rất hận em.” – Hoàng Vũ đang định nói nữa thì…

“Hoàng Vũ!” – Tiếng gọi của cô gái ấy ngay bên cạnh cậu.

Hoàng Vũ ngẩng lên. Hương Anh vừa cố lê ra chỗ cậu mặc cho cô đang bị thương, nước mắt cô giàn giụa, cô nắm lấy tay cậu – bàn tay vẫn đeo chiếc vòng tay của cô. Cậu nhìn cô, mỉm cười:

“Hương Anh, vì anh mà em chịu khổ rồi, anh xin lỗi.”

“Không, em không chịu khổ gì hết! Em không giận anh! Anh là người tốt, em biết mà. Nhưng anh đừng chết được không? Anh mạnh mẽ lên, anh sẽ vượt qua mà! Tại sao anh dại dột thế chứ?”

“Xin lỗi, anh là một kẻ tồi.” – Hoàng Vũ nắm chặt tay Hương Anh – “Nếu như có một ngày nào đó anh được yêu em, anh sẽ dành cả trái tim mình cho em. Cuộc đời anh chưa gặp cô gái nào tốt như em.”

“Không …” – Hương Anh gục xuống mà khóc.

Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn bầu trời mỗi lúc mưa to hơn, cậu nhìn thấy ở trên cao đó có hình bóng của người phụ nữ ấy:

“Mẹ, hoá ra ngoài mẹ, vẫn còn có người yêu thương con như vậy…”

Bỗng cậu thấy có giọt gì đó rơi xuống mặt mình.

Hoàng Vũ quay lại nhìn Hương Ly, cô gần như bất động, mái tóc bị gió hất lên khiến cho cả đôi mắt của cô hiện ra. Con mắt bên trái không ngừng rơi nước mắt, nhưng con mắt bên phải thì…

“Hương Ly, mắt em làm sao thế này?” – Hoàng Vũ hốt hoảng. Một giọt máu rơi ra từ con mắt bên phải tưởng như không biết khóc ấy.

“Em đã không bao giờ hiểu được anh như thế…”

“…”

“Em luôn đánh giá anh qua vẻ bề ngoài, em sợ cái tính ngang ngược, độc ác, lạnh lùng của anh. Em cho rằng anh là một tên đáng sợ, em không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm của anh. Em cứ nghĩ anh chẳng bao giờ có khái niệm yêu thương, anh chẳng quan tâm thứ đó là gì, anh đùa giỡn với những đứa con gái, và anh chỉ biết đến ăn chơi, cờ bạc, và giữ trong lòng một mối hận với người cha mình. Em không hề biết con người của Hoàng Vũ không phải như thế, cho đến khi em ở bên cạnh anh trong một ngày ngắn ngủi.” – Cô nghẹn ngào.

“Hương Ly, em…”

“Vậy mà em giết chết tình yêu mà anh dành cho em!” – Bỗng cô nói to lạc cả giọng – “Em nói em thương hại anh vì em quá ích kỷ, em chỉ nghĩ đến mình, nghĩ đến việc anh lừa dối em để chia rẽ em và Tú Phong nên em quyết làm sao để trả thù anh được mới thôi! Em khiến anh bị tổn thương nặng nề, còn em thì cứ đùa giỡn với tình cảm của anh, và cả những con người yêu thương em nữa. Em chẳng bao giờ lựa chọn dứt khoát, để khiến cho ai cũng phải đau khổ vì em! Em mới là tồi tệ! Hoàng Vũ, em thực tình không bao giờ muốn nói những lời đó! Em không muốn làm tổn thương anh một lần nào cả!!!”

Ai nấy lặng đi nhìn Hương Ly, cả Hoàng Vũ cũng nhìn cô. Lại thêm giọt máu nữa chảy ra từ con mắt bên phải của cô. Không phải là do vết thương, mà là nó đang khóc! Con mắt ấy…biết khóc…

Hoàng Vũ đưa tay lên lau đi giọt máu đó:

“Đừng khóc nữa, nín đi, em khóc là anh đau lòng đấy. Anh không trách em.”

“Anh bảo em nín thế nào đây!!!!????” – Cô hét lên, ôm chặt lấy Hoàng Vũ hơn – “Đừng bỏ em được không? Em không muốn anh vì em mà phải chết! Em không muốn! Không có anh thì em sẽ sống thế nào? Cuộc sống của anh còn dài, anh còn nhiều thứ để làm, anh không thể đi được!!!”

“Hương Ly, anh chỉ còn duy nhất một việc anh chưa làm…”

“Anh…”

Hoàng Vũ ngẩng lên nhìn Hương Ly:

“Anh muốn hỏi em một câu nữa thôi: Có bao giờ em yêu anh không?”

Lời nói của Hoàng Vũ vang lên đến những cơn mưa cũng không át được. Hương Ly nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Vũ, đáp:

“Có…”

“Là bao giờ?”

“Em không biết, nhưng em yêu anh! Em đã rất nhớ anh, dù là nhớ kỷ niệm với Hero hay với Hoàng Vũ cũng thế. Em thực sự yêu anh, ngay cả bây giờ, em lại càng yêu anh nhiều hơn nữa!”

“Anh chỉ cần điều đó mà thôi.”

Hoàng Vũ mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc nhất trong cuộc đời cậu. Hạnh phúc hơn cả nụ cười nơi bãi biển kia, vì cuối cùng đã nhận được tình yêu từ người con gái mà mình đã hết lòng yêu thương. Máu vẫn chảy, mưa vẫn rơi, nhưng nụ cười thì bừng sáng chói loà cả một bầu trời đêm đen kịt. Hạnh phúc chỉ thế thôi, đơn giản lắm. Mặc dù hạnh phúc đến vào lúc này, nhưng không bao giờ là muộn cả.

“Hãy dành tình yêu đó cho người xứng đáng với em, còn với anh vậy là đủ rồi.” – Anh gục vào người cô.

“Không, Hoàng Vũ, anh không sao đấy chứ?” – Cô hoảng sợ.

“Anh vẫn sờ sờ ra mà.” – Bỗng cậu nhìn chiếc vòng cổ hải âu mà cô đeo – “Mà này, còn chuyện nữa. Điều ước của em là gì vậy?”

“Điều ước?”

“Chẳng phải hôm đó em nợ sao? Trả nợ anh đi nào!” – Hoàng Vũ vẫn cười đùa.

“Em ước anh sẽ ở bên em, anh không rời xa em, anh sẽ không phải sống một cuộc sống đau khổ như thế này nữa!” – Cô cúi xuống ôm chặt Hoàng Vũ, nghẹn ngào nói.

“Này thế là em ước 3 điều rồi à, khôn thế.”

“Nhưng…”

Bàn tay đầy máu của Hoàng Vũ nắm lấy tay cô rất chặt, thì thào:

“Anh muốn đến nơi đó lần nữa…”

“Đến đâu?”

“Nơi mà mấy hôm trước chúng ta đã ở bên nhau.”

“Được!” – Cô như bừng tỉnh – “Vậy anh gắng gượng lên, chúng ta sẽ đến đó! Anh chịu được không?”

“Được chứ, em nghĩ mấy viên đạn này làm gì được anh?”

“Thế thì chúng ta sẽ đi!”

Hương Ly định đứng lên thì Hoàng Vũ ngả vào lòng cô:

“Đến đó chúng ta sẽ không xa nhau nữa phải không?”

“Sẽ không xa nhau đâu, sẽ ở bên nhau mà Hoàng Vũ!”

“Hương Ly à, yên tâm nhé…”

“Sao?”

“Hãy yên tâm vì dù trong bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ ở bên em…”

“Hả? Hoàng Vũ…”

“…mãi mãi!”

ĐOÀNG!

Một tiếng sét lại nổ trên bầu trời đầy mưa.

Bàn tay cô gái chơi vơi trên không trung khi bàn tay đang nắm chặt lấy cô đã buông rơi.

Buông rơi.

Mưa rơi càng lúc càng lớn. Ai nấy sững sờ. Tú Phong chết lặng. Bảo Nam ngã cả ra phía sau. Tùng Lâm quỳ sụp xuống. Hương Anh ngất lịm đi trong cơn mưa nhuộm đầy máu của đau thương.

----

“Tôi là học sinh mới chuyển đến, tên tôi là Hoàng Vũ!”

“Này cậu thích hoa hả?”

“Cô chỉ là của tôi, nghe rõ chưa?”

Làm bạn gái tôi đi!”

“Tôi thích cậu! Riêng cậu thì tôi thích thật, từ lâu lắm rồi!”

“Tuỳ cô thích đặt tên tôi là gì cũng được.”

“Tôi là một người luôn mong nhìn thấy nụ cười của em!”

“Hãy nhớ, chẳng có điều gì là tôi không biết, tôi biết em đang rất buồn phiền về nhiều thứ, nhưng em không được khóc, hãy cố gắng vượt qua nhé, tôi tin là em làm được, em rất mạnh mẽ mà!”

“Anh sẽ không yêu ai khác ngoài em!”

“Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em, và yêu em. Không bao giờ có ngày anh quay lưng với em, chỉ cần em ở bên anh, đừng coi anh là một kẻ đáng sợ, chỉ thế thôi. Anh không cần em phải yêu anh nhiều hơn người khác, anh chỉ cần nhìn thấy em là đủ.”

“Ngốc lắm, anh sẽ ở bên em ngay cả khi anh chết!”

“Dù chuyện gì xảy ra thì em hãy luôn tin tình cảm anh dành cho em là thật!”

“Anh ước được ở cạnh em mãi mãi, hết!”

-----

Và giờ đây…

“Hương Ly, hãy yên tâm rằng anh sẽ ở bên em mãi mãi.”

Bàn tay cô run rẩy, nước mắt cứ thế rơi ra. Từng ký ức ngày xưa hiện về, tất cả mọi kỷ niệm bên cậu đều đã ập đến như thuỷ triều dâng sóng. Cô nhớ ra tất cả! Nhớ mọi thứ về tuổi thơ ngày xưa – những tháng ngày hạnh phúc nhất cho đến những ngày tối tăm cô vẫn có cậu bên cạnh mình. Tại sao? Tại sao cô lại nhớ ra trong lúc đau đớn đến thế này?

“KHÔNG, ANH TỈNH LẠI ĐI!!!!!!!!” – Cô hét lên, ôm chặt lấy Hoàng Vũ, lay mạnh cậu. – “Anh đừng bỏ em! Anh hứa sẽ ở bên em cơ mà! Anh tỉnh lại đi, em van anh đấy!”

Cô càng lay, càng gọi thì cậu vẫn không hề tỉnh lại. Càng gào khóc thì trái tim cô như vỡ tan thành nghìn mảnh. Cô đau. Đau vì con mắt bên phải của cô đã khóc, khóc ra cả một dòng lệ máu. Đau vì con tim cô đã nát tan, dù viên đạn đó không bắn vào trái tim cô, nhưng còn đau đớn hơn bội phần! Cậu không trả lời cô nữa. Không còn lời nói ấm áp đầy yêu thương. Không còn ánh mắt dịu dàng như muốn chở che, bảo vệ. Không còn nụ hôn ngọt ngào, bỏng cháy, nồng nàn. Hết thật rồi ư? Vô vọng rồi ư? Cô không tin! Cô không tin bi kịch đến như thế! Trả lại cho cô Hoàng Vũ đi, trả cậu về bên cô đi! Nhưng ai trả cho cô đây? Chỉ còn cô thét gào dưới cơn mưa không hề tạnh, đôi mắt cô như muốn vỡ tung ra vì dòng lệ máu cứ chảy trên mặt cô. Càng lúc cô càng thấy đau! Con mắt bên phải này, nó cũng biết khóc sao? Dù nó không được khóc như một con mắt bình thường, thì nó vẫn khóc, vì nó cũng đau đớn đến tột cùng, vì nó cũng yêu con người đó giống như trái tim đang bị giày vò đến quằn quại kia!

Mưa vẫn rơi chẳng ngừng nữa.

Mưa đang rơi, hay là mưa đang khóc?

Mưa đang cố tìm lại nụ cười, hay là mưa nhân lên gấp bội nỗi đau?

Mưa vĩnh biệt cho ký ức nhạt nhoà, mưa rời xa những tháng ngày qua yêu dấu

Chỉ còn lại đây trái tim với nỗi đau vỡ oà trong nước mắt!

Mọi thứ đã tan vỡ theo bong bóng mưa…

Một hạt mưa, trong hàng ngàn hạt mưa rơi, sẽ chẳng thể nào tìm thấy được nữa.

Vì đã chạm vào mặt đất, hạt mưa ấy sẽ tan biến đi mà thôi.

Chẳng lẽ kết thúc lại là như thế? Không! Không thể như vậy! Đau khổ này lúc nào mới hết, ngày nào thì nắng sẽ lên, giây phút nào thì hạnh phúc quay về?

“Người đã trở thành ánh sáng xua tan đi bóng tối trong cuộc đời em

Đối với em, người vô cùng quan trọng

Một ngày, rồi lại một ngày nữa qua đi, em lại càng nhớ anh da diết

Ngày cả khi em đang hát bản tình ca này

Chúng ta đã từng yêu nhau, vì vậy xin đừng làm lệ em tuôn rơi

Vì trong trái tim em, chỉ có mỗi mình anh mà thôi

Nhắm đôi mắt mình lại, em vẫn thấy hình bóng anh

Bịt chặt đôi tai mình lại nhưng vẫn nghe giọng nói của anh

Xin anh đừng rời bỏ em, xin anh đừng ra đi…

Em đã tin rằng anh sẽ trở về, anh sẽ quay lại bên em

Và lại lần nữa, em đợi chờ anh trong vô vọng

Anh không biết được đâu, không hiểu được đâu những đau đớn mà em phải chịu

Ngay cả khi em đang hát bản tình ca này

Chúng ta đã từng yêu nhau, vì vậy xin đừng làm lệ em tuôn rơi

Vì trong trái tim em, chỉ có mỗi mình anh mà thôi

Nhắm đôi mắt mình lại, em vẫn thấy hình bóng anh

Bịt chặt đôi tai mình lại nhưng vẫn nghe giọng nói của anh

Xin anh đừng rời bỏ em…

Nếu phải lựa chọn giữa anh và cả thế giới này

Dù cho mất đi của em tất cả mọi thứ, em vẫn sẵn sàng lựa chọn anh

Đêm rồi lại ngày em khát khao tình yêu này

Một lời hứa trái ngang hòng để quên anh đi

Đã khiến em khóc thêm lần nữa, anh nghe thấy không anh?

Chỉ có anh, em mong muốn chỉ có anh mà

Nếu không có anh, em sẽ chẳng thể làm được điều gì cả.

Và nếu anh nghe được bài hát này, thì xin anh hãy quay về đây, trở lại đây…

Yêu thương thật nhiều, rồi chỉ nhận về những nỗi đau đớn thê lương!

Vì trong trái tim em, chỉ có mỗi mình anh mà thôi

Chúng ta đã từng yêu nhau, xin đừng làm lệ em tuôn rơi

Xin anh đừng rời xa em, xin anh đừng đi!

Cuối cùng thì anh cũng đã rời xa em, anh đi thật rồi!

Vứt bỏ niềm kiêu hãnh, em gào thét đuổi theo anh như một người điên

Trái tim em thúc giục rằng không được phép để đánh mất anh khỏi vòng tay

Một nụ cười thật gượng, tỏ ra mình vẫn ổn

Đây là bài hát cuối cùng em hát cho anh nghe

Xin anh đừng rời xa em, đừng bỏ em mà đi…”

(We Were In Love – Davichi ft. T-ARA) 

(4) Giá như thời gian kia quay lại đây một lần nữa 

“Mây buồn trôi mãi, trôi về nơi xa…

Mây cũng tiếc nuối tình chúng ta những ngày qua…

Mây buồn tha thiết, áng mây trôi đi lặng lẽ…

Cuộc tình ngày nào nay cũng thôi trôi xa mãi.”

Mặt trời bắt đầu hửng sáng nơi rạng đông, nhưng ánh mặt trời chỉ chiếu sáng chứ không đủ xua đi những cơn mưa vần vũ bay trên trời. Những hạt mưa vẫn còn bay trên bầu trời, sau một đêm dài mưa to như vậy mà vẫn chưa hết mưa. Sân vận động M. vắng tanh, những cây cối xác xơ chỉ còn vài chiếc lá. Chẳng còn thấy ai, chỉ còn một mình cô gái bơ vơ giữa không gian vắng lặng. Cô vẫn ôm chặt chàng trai ấy trong vòng tay, cậu ngả vào lòng cô. Mưa đã rửa trôi máu trên mặt cậu nhưng không xoá được cái lạnh ngắt trên gương mặt ấy. Cậu nhắm mắt, hơi thở không còn, nhưng dường như trên môi nở nụ cười. Còn cô, tay vẫn ôm cậu nhưng đôi mắt vô hồn nhìn về nơi xa xăm. Dòng lệ máu trên mặt cô vẫn cứ rơi, dù nó không còn tuôn trào đau đớn như hôm qua nữa. Vắng lặng lại còn đáng sợ hơn biết bao nhiêu. Cô cứ thế nhìn về phía trước, nơi những đám mây đang bay đi theo cơn gió. Mây bay về đâu…

“Còn yêu nhau nữa không, trái tim em như lặng câm

Khi cất tiếng hát là nỗi đau chia lìa nhau

Em buồn biết mấy, biết ta xa nhau từ đây

Yêu em yêu em mà sao cứ gian dối…

Giờ anh đi mãi xa, xa thật xa nơi chân trời

Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là bóng mây trôi vào đêm

Mây buồn mây khóc, em buồn em khóc

Em không tin ta sẽ vắng xa nhau từ đây

Ngoài kia mưa đã rơi như giọt nước mắt không lời

Tình yêu đó sẽ mãi chỉ là giấc mơ những ngày thơ

Thôi mình xa cách

Thôi tình đã mất

Em quay lưng cho nước mắt dâng tràn đôi mi!” 

(Dường như ta đã - Mỹ Tâm)

Đằng xa, có một bóng người lại gần. Là Bảo Nam.

“Hương Ly à, cậu ngồi đây cả đêm rồi, mau về thôi.”

“…” – Cô không đáp lại.

“Giao Hoàng Vũ cho tớ đi, giờ chúng ta phải để cậu ấy yên nghỉ thôi.”

“Hoàng Vũ không chết…” – Bỗng cô đáp mà không biết đáp ai.

“Hương Ly…”

“Đi đi!”

Bảo Nam nhìn cô, dù rất đau xót nhưng cậu không thể nghe theo ý cô được. Cậu giằng tay cô ra khỏi Hoàng Vũ:

“Mau đi thôi!”

“Bỏ ra!” – Hương Ly tức giận nhìn Bảo Nam, hét lên – “Đừng cóđộng vào anh ấy!”

Bảo Nam sững sờ. Hương Ly cũng tức giận với cậu sao? Tự dưng cậu thấy tủi vô cùng, vì cậu cứ nghĩ Hương Ly chỉ luôn vui vẻ với cậu. Cậu quên mất cảm giác hiện tại của cô.

“Thế thì cậu cứ ở lại đây, tớ về xem Tú Phong thế nào.”

“Bảo Nam…” – Bỗng cô gọi cậu lại – “Xin lỗi…”

“Sao?”

“Tớ xin lỗi, tớ thực sự đang rất hoảng loạn.” – Hương Ly buồn bã – “Nhưng lẽ nào anh ấy không còn nữa thật ư…?”

“Hương Ly, Hoàng Vũ đã hy sinh vì cậu, cậu ấy sẽ không chết đâu. Cậu đừng buồn nữa.”

“Cậu mang anh ấy đi đi!”

“Cậu…”

“Anh ấy cần được yên nghỉ. Chúng ta sẽ làm lễ tang cho anh ấy.” – Hương Ly lau nước mắt, ôm Hoàng Vũ đứng dậy.

Bảo Nam đỡ lấy Hoàng Vũ, nhìn Hương Ly:

“Cậu không sao đấy chứ?”

“Tớ không sao! Tớ sẽ về xem Tú Phong thế nào.”

Nói rồi cô bước đi, dường như đúng là tâm trí cô đã bình tĩnh trở lại. Nhưng Bảo Nam vẫn thấy cay đắng. Cô bình tĩnh như thế là vì cô sợ sẽ khiến cậu buồn, chứ cậu biết cô đang đau khổ vô cùng. Bóng dáng cô xiêu vẹo trong gió, nhìn chỉ muốn ôm chặt vào lòng mà an ủi, nhưng đâu có được…Bảo Nam không phải là người có thể được ôm chặt Hương Ly như ai kia.

Bệnh viện.

Cô gái bước vào căn phòng bệnh màu trắng ảm đạm. Chàng trai ấy nằm trên giường, băng bó ở vai. Cậu vừa thiếp đi vì quá mệt, nhưng trong giấc mơ vẫn gọi tên cô:

“Hương Ly, Hương Ly, đừng bỏ anh…”

Hương Ly lại gần, đặt tay lên trán Tú Phong. Vầng trán nóng bừng. Tú Phong có vẻ đã bị sốt, hoặc quá mệt. Bỗng cậu bừng tỉnh, nhìn thấy cô bên cạnh mình, suýt nữa là ngồi dậy ôm chầm lấy cô.

“Hương Ly, em…”

“Anh bị thương, nằm xuống đi!” – Gương mặt Hương Ly lạnh như mặt nước.

“Em…có sao không?”

“Không! Anh nghỉ ngơi đi cho khoẻ.” – Nói rồi cô đứng lên.

Tú Phong vội nắm tay cô:

“Em không thể ở lại với anh một chút nữa sao?”

Hương Ly im lặng một lúc rồi nói:

“Xin lỗi, giờ nếu ở bên cạnh anh, em lại lừa dối anh…”

“Em nói thế là sao?”

“Anh đang đau khổ phải không?”

“…”

“Giờ em ở cạnh anh, chẳng phải là lại làm tổn thương anh sao? Tâm trạng em đang rất rối loạn, em nghĩ em không ở bên anh lúc này được.” – Cô buông tay ra, đi tới cửa.

“Em yêu Hoàng Vũ sao?” – Tú Phong lên tiếng khiến Hương Ly sững lại. – “Yêu cậu ấy nhiều hơn anh phải không?”

Hương Ly im lặng một lúc lâu, rồi chạy đi:

“Em xin lỗi, Tú Phong!”

Tú Phong nhìn theo cô, ánh mắt đau khổ vô cùng, cứ như cậu vừa để tuột mất cái gì vậy. Tự dưng cậu ghét Hương Ly! Cô lại bỏ rơi cậu sao? Trái tim cô lại có hình bóng của người khác sao? Cậu đã vì cô mà bảo vệ cô, xông pha lửa đạn, chịu vết thương ở bờ vai này cơ mà! Nhưng…Cậu không thể ghét Hương Ly! Người ta sẽ bảo cậu ngu ngốc khi cứ yêu người con gái không yêu mình bằng cả trái tim như vậy, nhưng ai quan tâm chứ? Cậu yêu Hương Ly, và vẫn tin cô sẽ trở về bên cậu. Chỉ là cái chết của Hoàng Vũ làm sao khiến cô đủ bình tĩnh mà quay về với một mình cậu được. Cậu đã chứng kiến tất cả giây phút đau khổ của Hương Ly. Hương Ly bình thường là một cô gái lạnh lùng, dù đau khổ vẫn không biểu lộ cảm xúc quá nhiều, nhưng vào lúc Hoàng Vũ ra đi, cô đã gào thét, đau đớn như thể cô mới là người phải ra đi vậy. Không ai hiểu được cô đau đến thế nào! Thử hỏi với con mắt đã bị thương như vậy mà tuôn ra cả một dòng máu nước mắt, nó đau lắm chứ, đau đến mức như có con dao đâm thẳng vào mắt vậy. Dòng máu đó chính là tình yêu của Hương Ly đối với Hoàng Vũ – tình yêu bị chôn vùi trong hận thù nay đã được bật tuôn ra sau bao thời gian ngủ quên.

Tú Phong đấm tay xuống thành giường, tình cảm của con người lại như một sợi dây rối lằng nhằng thế này sao?

Phòng bệnh bên cạnh. Cô gái trẻ ngồi trên giường bệnh, gục đầu xuống không ngẩng lên. Trên cổ cô được băng bó, nhưng vết thương ở cổ làm sao bằng vết thương trong trái tim được.

“Hương Anh!”

Nghe tiếng gọi, cô giật mình ngẩng lên và thấy Hương Ly đứng đó, gương mặt lãnh đạm:

“Cậu có sao khô…”

BỐP! Hương Ly chưa kịp dứt câu thì đã ngã cả ra sàn sau cú tát rất mạnh của Hương Anh. Hương Anh đứng hẳn dậy, nhìn Hương Ly với đôi mắt đỏ hoe đầy giận dữ. Cô hét lên:

“Cậu còn mang cái mặt đó đến hỏi thăm tôi à? Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu! Cậu là ai mà anh ấy phải chết vì cậu, hả???”

“Hương Anh, tớ…”

“Tôi khinh thường loại con gái như cậu! Loại hai lòng, yêu người này rồi yêu người kia! Đồ ngu xuẩn! Yêu một người thì chọn luôn đi, nếu yêu Tú Phong thì chọn Tú Phong, yêu Hoàng Vũ thì chọn anh ấy luôn, sao cứ phải bập bềnh mập mờ thế để ai cũng phải đau khổ thế này? Cậu coi Hoàng Vũ là gì? Cậu đối xử với anh ấy chẳng ra cái gì mà đến lúc anh ấy chết cậu lại khóc với chẳng lóc, nói mình yêu anh ấy à? Cậu không có tư cách!!! Anh ấy đã làm nên tội gì mà phải chết chứ? Tôi muốn người chết là cậu chứ không phải anh ấy! Bao năm tôi làm bạn cậu, thế mà cậu đối xử với người tôi yêu như thế à? Tôi nhịn thế là đủ lắm rồi!”

Hương Ly nhìn Hương Anh, cô thấy trong ánh mắt giận dữ ấy có nỗi đau khổ tột cùng. Cô im lặng nghe Hương Anh mắng, rồi đáp:

“Tớ xin lỗi…”

“Xin lỗi là được à? Tôi khinh!”

“Cậu còn muốn nói gì thì nói đi, tớ biết tớ chẳng có quyền gì được yêu thương một ai nữa. Tớ chỉ toàn gây ra đau khổ cho người khác, tớ không thể yêu một người như cậu được…”

Hương Anh sững lại. Vừa rồi cô nói cái gì vậy chứ? Hương Ly là bạn cô cơ mà, hai người đã có những kỷ niệm đẹp suốt thời gian qua. Hương Ly cũng có nỗi khổ của riêng mình, cớ sao cô lại mắng Hương Ly như thế? Cô quay đi:

“Cậu đi đi, tớ muốn yên tĩnh một mình.”

“Hương Anh…”

“Cho tớ rút lại mấy lời vừa rồi…” – Hương Anh lên giường trùm chăn kín mít.

“Hương Anh, cậu không sao thật đấy chứ?”

“Lễ tang của Hoàng Vũ…bao giờ thì tổ chức?”

“Cái đó cậu hỏi Bảo Nam ấy…”

“Được rồi, cậu đi đi! Khi nào tớ sẽ nói chuyện với cậu sau.”

Hương Ly ra ngoài, đi thẳng tới một nơi mà cô muốn đến từ ban nãy rồi.

Phòng tạm giam.

“Cháu đến đây làm gì vậy?”

“Chú Minh, cháu muốn gặp hai kẻ kia.”

“Không được, nhỡ đâu nguy hiểm…”

“Hãy cho cháu gặp đi!”

Chú Minh thấy Hương Ly nói nghe có vẻ rất muốn gặp thì đành cho cô vào, đồng thời dặn các công an phải bảo vệ cô cẩn thận. Cô bước vào trong, nhìn thấy hai kẻ kia mặc áo sọc, ngồi thu lu một chỗ. Nhìn thấy cô, gã Tuấn Hoàng lên tiếng trước:

“Cút ra, tao không muốn thấy mày, con bé khốn kiếp!”

“Tôi cũng chẳng muốn thấy mặt ông đâu.” – Hương Ly lạnh lùng ngồi xuống.

Tuấn Hoàng bị vẻ lãnh đạm ấy làm cho chột dạ, nói bắt đầu tử tế hơn:

“Vậy cô muốn gì?”

“Nói cho tôi biết tất cả những gì ông biết! Tôi nghĩ ông đủ thông minh để hiểu.”

Tuấn Hoàng lưỡng lự một hồi, nhưng khi thấy sự tức giận trong ánh mắt Hương Ly thì ông ta thở dài, quyết định nói tất cả:

“Thời trẻ, tôi là một kiến trúc sư. Nhờ được học hỏi rất nhiều nơi nên tôi nhanh chóng trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng, được nhiều người biết đến, thậm chí tôi vươn ra cả thế giới vì những phát minh của mình. Tôi có thể thiết kế rất nhiều loại nhà, nên vì thế mà tôi trở nên giàu có ngay khi tôi mới hơn hai mươi. Đó là những tháng ngày rất hạnh phúc với tôi vì không chỉ có tiền của, tôi còn có một tình yêu đẹp.”

“Không phải mẹ Hoàng Vũ sao?”

“Không…Đó là người phụ nữ mà tôi trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên. Cô ta nói thẳng là một người xảo quyệt, lạnh lùng, chẳng giàu có gì nhưng lại cực kỳ xinh đẹp. Cô ta khiến tôi mê hoặc, tôi bỏ ngoài tai lời ngăn cản của bố mẹ mà sống với cô ta. Tôi coi cô ta như vợ vậy, mua nhà, dành tiền cho cô ta. Và cô ta đã sinh cho tôi một đứa con trai.”

Hương Ly nhìn sang Tuấn Hiệp:

“Là anh ta sao?”

“Phải! Tôi yêu cô ta và con đến mức tôi vung tiền như nước để nuôi cả hai, cho đến khi tôi càng lúc càng túng thiếu đi, giàu có đối với ai cũng phải hết. Bố mẹ tôi thấy vậy liền bắt tôi chấm dứt với cô ta, bố mẹ dùng đủ “chiêu” để tôi lập gia đình, quên cô ta đi. Tôi đã cưới người con gái ấy – người đã rất yêu tôi, nhưng không nhận được tình cảm của tôi. Tôi luôn đối xử lạnh nhạt với cô ấy, tôi mặc cho cô ấy ở nhà một mình, bơ vơ, cô đơn, lại phải làm lụng để kiếm tiền vì nhà tôi càng lúc càng túng. Bao nhiêu thời gian trôi qua tôi bỏ bê cô ấy nhưng cô ấy vẫn chịu đựng, vì cô ấy rất yêu tôi. Sau cùng cô ta – người con gái tôi yêu đã bỏ tôi, để lại cho tôi Tuấn Hiệp. Tôi đã rất hận cô ta, tôi lao đầu vào để kiếm lại tiền, và tôi trượt ngã…Tôi đã thành công vì sau một năm là tôi đã có cả một quân đội H.V.H hùng hậu. Chúng tôi đã có một thời gian tung hoành. Có lẽ mọi tệ nạn xã hội, mọi tội lỗi bọn tôi đều đã làm. Trong số đó thì ông Trọng là người tôi tin tưởng nhất, hắn được tôi giao cho cả cái sòng bạc. Tôi cứ thế chu du ở khắp mọi nơi, một mình nuôi Tuấn Hiệp, dành mọi tình yêu cho nó chứ không phải mẹ nó, và bỏ quên người vợ của tôi ở nhà. Tôi không hề biết cô ấy đã có con và sinh con một mình chẳng ai thân thích bên cạnh vì họ hàng tôi đều ở xa. Thằng bé được cô ấy lấy tên tôi làm tên đệm, và vì nó sinh ra trong ngày mưa nên tên nó là Vũ. Cô ấy cũng nói cô ấy đã vô tình gặp tôi cũng trong ngày mưa, từ hôm đó trái tim cô ấy dành cho tôi. Hoàng Vũ – cái tên đủ để nói người mẹ của nó yêu tôi đến thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ đáp lại tình cảm ấy vì dù hận đến mấy thì tôi chỉ nhớ đến người con gái kia.” – Giọng của gã đàn ông sa ngã giờ nghẹn ngào đến lạ.

“Ông nói tiếp đi!”

“Thằng bé ấy vì vẫn có cái tính xấu của bố nó nên mới bé tí mà rất bướng bỉnh, ương ngạnh, khó bảo. Một ngày nọ tôi được báo là vợ tôi ở nhà đã có đứa con trai, mặc dù tôi chẳng quan tâm đến cô ấy nhưng tôi vẫn quan tâm đến đứa con máu mủ ruột thịt của tôi. Tôi trở về đúng ngày mà cô – Hương Ly – xảy ra tai nạn, tôi biết hết mọi chuyện, tôi sợ bị bắt đền, tôi sợ mọi thứ sẽ đổ ập xuống đầu mình nên trong lúc điên loạn tôi đã gây ra bi kịch. Vợ tôi chết! Chết dưới tay tôi! Tôi đã đi tù. Mọi thứ trước mặt tôi đang sáng bừng như thế mà đã sụp đổ hết. H.V.H không có thủ lĩnh thì phải trốn công an hết nơi này đến nơi nọ, ông Trọng cũng dần thua bạc, Tuấn Hiệp thì bơ vơ, cũng may là tôi đã kịp nhờ người dì của Hoàng Vũ nuôi hộ. Dì đã nuôi cả hai đứa chứ không phải mình Hoàng Vũ, chỉ là Tuấn Hiệp lớn lên là nó đã bỏ đi, tự kiếm sống còn Hoàng Vũ vẫn ở cùng dì. Tôi ngồi trong tù ôm nỗi hận cô, hận gia đình cô! Tôi thề “phải tìm được con bé kh.ố.n nạn ấy”, và dù là trong tù thì tôi vẫn có thể điều khiển được mọi thứ bên ngoài. Ông Trọng vẫn thường xuyên giả làm người thường đi đến thăm tôi, và được tôi nói cho biết kế hoạch. Chúng tôi cần phải đợi ngày mà vết thương của cô tái phát thì may ra kế hoạch mới được thực hiện. Nhưng mấy năm trôi qua mà không thấy, cho đến đầu năm cô học lớp 5 thì đột ngột vết thương đó tái phát. Chính chúng tôi đã dựng lên màn đâm xe vào bố mẹ cô khi họ trên đường đến gặp cô để họ bị tai nạn, và không ngờ chúng tôi còn thành công hơn là cô bị mất trí nhớ luôn. Tôi đã bảo ông Trọng hãy mang cô về nuôi, phải làm sao cho cuộc sống của cô thật đau khổ, vất vả, tôi chưa muốn giết hại cô vì như thế thì quá đơn giản, vả lại tôi chưa ra tù. Hoàng Vũ ngoài chuyện biết Tuấn Hiệp là anh trai nó và biết sơ qua cái vụ tôi giết mẹ nó, chứ lão Trọng hay chuyện gì khác mới đầu nó chẳng biết đâu, à thêm cái chuyện nó biết cô là người nó đã hại ngày xưa nữa. Thằng bé dù có hơi độc ác, nhưng nó thừa hưởng trí thông minh từ mẹ nó nên nó rất giỏi, và cũng tốt bụng, tôi nghe nói là nó cũng đã rất thích cái nhóm BOD đó.”

Hương Ly run run, nắm chặt tay thành nắm đấm. Hoàng Vũ từ lâu đã không phải là một con người độc ác, vậy mà cô cứ luôn trốn tránh, sợ hãi như vậy…

“Vậy tại sao anh ấy lại…?”

“Cô hỏi nó đi, tôi không nói nữa đâu!” – Tuấn Hoàng chỉ sang Tuấn Hiệp.

Hương Ly nhìn Tuấn Hiệp, anh ta có vẻ lạnh lùng vô cảm hơn Tuấn Hoàng nhưng không thể tránh được ánh mắt sắc lạnh của Hương Ly. Anh ta đưa tay lên cổ:

“Cô biết vết sẹo này do ai gây ra không?”

“Ai? Tú Phong?”

“Đó là lý do vì sao tôi rất ghét nó! Hoàng Vũ học ở đâu thì tôi cũng học ở đó, hồi cấp II trong một trận đá bóng của các lớp với nhau, khi tôi cướp bóng được thì Tú Phong cũng lao ra giật lại quả bóng, nó giơ chân định đá quả bóng khỏi tay tôi nhưng có vẻ mọi chuyện không theo ý muốn của nó. Tôi né và nó đá trúng cổ tôi! Cú đá của nó gây ra một vết thương mà không xoá được sẹo trên cổ tôi, tôi cực kỳ hận nó, ghét cay ghét đắng nó và tôi vẫn muốn em trai mình rời khỏi BOD, nhưng tôi không lay chuyển được Hoàng Vũ.”

“Vì chuyện cỏn con thế mà anh ghét Tú Phong ư?” – Hương Ly tức giận.

“Cô nhớ mấy ngày đầu tiên cô chuyển từ trường H. sang trường B. không, hôm mà tôi đánh nhau với Tú Phong ấy, Hoàng Vũ đã tức giận đi xuống gặp tôi. Tôi đã nói với nó rằng tôi đã gặp cha. Cha đã nói một kế hoạch cho chúng tôi là trở thành hai kẻ giấu mặt để thừa cơ trả thù, dẫu sao lúc đó cha sắp ra tù rồi. Trước tiên là vẫn cứ để tôi làm Tuấn Hiệp như thường còn Hoàng Vũ sẽ trở thành một “anh hùng giấu mặt” của cô, anh hùng đó sẽ đối đầu với tôi. Thì giờ tạm gọi là Hero vậy, mấy vụ như tôi bắt cóc cô và Tú Phong đi, hay là tôi định giở trò với cô đều là để Hero xuất hiện thôi. Quả thật là cô rất yêu quý “Hero”, cái tài giả giọng của Hoàng Vũ khiến cô không nhận ra được. Đến lúc đó tôi mới trở thành một gã “đại ca giấu mặt” đi bắt cóc Ngọc Thuỷ, v…v… Hoàng Vũ cũng dần biết được lão Trọng là ai, và biết được cha mình. Hoàng Vũ đúng là rất ghét cha, nhưng vì nó rất mong muốn được yêu cô nên nó vẫn làm theo. Nó cho rằng nếu làm Hero thì dù là giả vờ nó cũng có thể để cô thấy mặt tốt của nó. Chúng tôi ban đầu nghĩ nó sẽ là một đồng minh đáng tin cậy, cha cũng dần bớt ghét nó hơn vì cha thấy nó rất tài giỏi. Ai biết đâu nó làm tất cả chỉ là vì mục đích có được cô mà thôi. Nó yêu cô hơn cả tính mạng mình. Tôi nhận ra điểm yếu đó và nhân ngày nó không làm Hero nữa, nó trở thành Hoàng Vũ về gặp lại Hương Anh đấy, tôi đã đưa nó đến chỗ cô và nó thấy cô cùng Tú Phong đang tình cảm bên nhau. Nó rất hận, nó quyết phải có được cô dù dùng thủ đoạn đến thế nào đi chăng nữa. Chúng tôi còn bày ra kế hoạch nếu như nó bị phát hiện, chính là kế hoạch ẩu đả ca sĩ Long đó.”

“Đừng có nói nữa!” – Hương Ly lùi lại – “Hoá ra…hoá ra đều là do các người…”

“Cô không muốn nghe nữa thì thôi, dẫu sao thì…” – Tuấn Hiệp thở dài – “Chẳng hiểu tình yêu là cái gì mà khiến cho người ta có thể đâm đầu vào như vậy!”

Hương Ly lùi lại mấy bước nữa, rồi chạy vụt ra ngoài. Nước mắt cô lại một lần nữa trào tuôn. Cô đã hiểu rồi. Sự thật là như thế sao? Mọi thứ đều chỉ là những âm mưu, những hận thù, những sự ích kỷ từ trái tim con người! Chính những điều đó đã vô tình làm thay đổi cả một cuộc đời!

“Hương Ly, cậu đã đi đâu vậy?”

Hương Ly ngẩng lên. Là Tùng Lâm. Cậu đi tìm cô.

“Tớ đi một chút việc ấy mà…”

Tùng Lâm nhìn những giọt nước mắt vương trên má cô là hiểu ngay, cậu ngồi xuống bên cạnh cô. Lúc này hai người đang ngồi trên một cánh đồng hoa rất đẹp.

“Tớ hát cho cậu nghe nhé?”

“Hát à…?”

“Cậu thích nghe bài của cậu ấy không?”

“Ai?” – Hương Ly giật mình.

“Hoàng Vũ là một thiên tài mà, cậu ấy có thể làm bất cứ cái gì cũng được, đến sáng tác nhạc cậu ấy cũng làm được đấy. Có lần tớ nài nỉ cậu ấy sáng tác cho tớ một bài để tớ thể hiện, và giờ tớ vẫn chưa hát bài đó cho ai nghe cả. Cậu nghe không?”

Hương Ly im lặng thay cho lời đồng ý.

“Chẳng còn lối đi nào cho định mệnh hai ta

Nơi nào là nơi dành cho ký ức, dành cho những năm tháng bình yên?

Vào ngày đó bước chân ai chạy trên cánh đồng hoa

Với nụ cười tươi tắn, xinh xắn cùng biết bao niềm vui

Khi một hạt mưa rơi xuống

Tôi tìm thấy em trong biết bao giấc mộng

Em là ánh sáng mang lại bao nhiêu niềm vui trong cuộc đời tôi

Tôi cảm nhận được trái tim đó, trái tim khao khát được yêu thương

Và tôi muốn đến bên em, ôm chặt em trong vòng tay mình

Tôi muốn là ánh nắng khi cuộc đời em gặp những cơn mưa

Kể cả ánh mắt của em không quay về với tôi, tôi vẫn sẽ tin

Tin một ngày nào đó em đón nhận tình yêu này

Thời gian trôi đi, xoá nhoà biết bao nhiêu hạnh phúc

Có những giọt nước mắt đã rơi, có những niềm vui đã biến mất

Tôi lặng lẽ đi theo em, vẫn tiếp tục cố gắng lau khô giọt nước mắt ấy

Cười lên đi, vì cuộc sống này chẳng ai là hoàn hảo cả

Những khổ đau, những thử thách dẫu có đang chờ phía trước

Thì niềm tin đừng bao giờ dễ dàng dập tắt như một ngọn đèn trước gió

Hạt mưa ngày ấy, đem em đến cuộc đời tôi

Dẫu cho có bao nhiêu đau khổ, tôi vẫn sẽ chỉ chờ đợi một mình em

Tình yêu dành cho em chưa bao giờ nhỏ đi

Mà nó cứ bùng cháy, giống như một ngọn lửa nồng nàn yêu thương

Nếu có ngày nào đó em cảm thấy đau khổ, lại rơi nước mắt

Hãy để tôi đến bên em vào khoảnh khắc ấy

Tôi sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em, và yêu em

Tôi chỉ là một hạt mưa vô hình

Sẽ rơi vào trái tim em cũng vô hình như thế!”

Bài hát ấy lại được hát một lần nữa. Đó chính là ngày mà người con trai ấy sẽ trở về với thiên đường kia mãi mãi.

Bài hát có cái tên “Hạt mưa ngày ấy”…

Mọi người mặc áo màu đen, lặng yên trong tiếng nhạc, tiếng ca da diết của Tùng Lâm. Ai cũng khóc, nhất là dì Hoàng Vũ, rồi đến Tú Phong đã cố gắng lắm vẫn đỏ hoe đôi mắt. Chỉ có cô gái ấy vẫn không khóc. Mặc cho bài hát vẫn vang lên đầy xúc động, cô vẫn không hề rơi một giọt nước mắt. Ai tốt thì bảo cô mạnh mẽ, ai xấu thì bảo cô vô cảm. Nhưng cô không quan tâm. Cô vẫn không khóc, ngay cả lúc ngọn lửa đó đã cháy bùng. Ngọn lửa cháy đi hết những gì đau khổ trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu thiếu niên ấy, và mang linh hồn cậu bay đi. Chỉ còn lại tro tàn trong chiếc bình màu trắng.

“Hương Ly này…” – Hương Anh cầm cái bình ra chỗ Hương Ly.

“Hương Anh cầm đi!” – Hương Ly nói – “Cậu hãy tự tay an táng cho anh ấy.”

“Giờ chúng ta đến đó à?”

“Ừ!”

Chiếc xe ô tô đưa họ đến bờ biển – nơi mà Hoàng Vũ muốn đến lúc ra đi. Hôm nay trời ảm đạm vô cùng, những hạt mưa lại rơi, gió thổi thấy lạnh. Bờ biển phẳng lặng, dường như biển cũng biết buồn trước sự ra đi của con người.

Hương Anh cầm chiếc bình tro đi ra bờ biển. Cô đeo găng tay. Cuối cùng cô vẫn được an táng cho người con trai cô yêu. Cô thả tro cậu ra biển. Gió và biển đã đưa cậu về nơi vĩnh hằng – nơi mà cậu sẽ được hạnh phúc, không còn cuộc đời đầy khổ đau và giông bão.

“Vĩnh biệt anh…” – Hương Anh nghẹn ngào – “Em sẽ yêu anh đến hết cuộc đời này!”

Liệu ở nơi bầu trời cao kia, anh có nghe thấy lời em nói không? 

Và lúc đó, không ai để ý là Hương Ly không có ở đó. Cô không chứng kiến cảnh an táng của Hoàng Vũ. Cô một mình đi đến nơi đó.

“Cô thuê khách sạn ạ?” – Ông chủ hỏi.

“Không, cháu chỉ vào…xem một tí được không…?”

“Ơ không được…” – Ông chủ toan từ chối nhưng thấy ánh mắt buồn của Hương Ly thì động lòng – “Vậy cô lên nhanh rồi xuống nhé!”

Hương Ly gật đầu rồi đi lên căn phòng đó. Không có ai thuê cả. Cô một mình bước vào trong. Căn phòng sao trống vắng và lạnh đến thế này?

----

“Về phòng anh thay quần áo đi nhanh lên, cảm lạnh bây giờ!”

“Phải ở phòng riêng hả?”

“Chứ còn gì! Đừng có lấy cớ không có tiền thuê thêm cái phòng khác để ở đây giở trò đấy.”

“Giở trò gì?” – Hoàng Vũ cười gian xảo.

“Ờ thì trò…”

“Trò gì thế? Anh muốn biết cái trò đó lắm, anh ngây thơ quá chẳng biết trò gì cả.”

“Muốn chết lần nữa à??” – Cô lao đến.

Nhưng nước từ người cậu chảy xuống làm trơn sàn, cô chạy nhanh quá nên trượt ngã. Như một phản xạ, Hoàng Vũ đỡ lấy cô nhưng chính cậu cũng bị trượt ngã và cả hai ngã cả ra sàn. Hương Ly nhắm tịt cả mắt:

“Á đau quá, u cả một cục rồi!” – Cô mở mắt ra định cho cậu một trận…

…thì bắt gặp ánh mắt của cậu.

Ánh mắt ấy nhìn cô tưởng như không hề chớp, cô lặng đi, như mình bị cuốn vào cái nhìn đầy mê hoặc đó vậy. Chưa bao giờ cô nhìn Hoàng Vũ gần như thế này, đôi mắt tuyệt đẹp mà cô chỉ nhìn từ xa nay lại càng được nhìn rõ hơn. Đôi mắt buồn, đẹp đến mê hồn ấy đang nhìn cô. Cô thấy xấu hổ, định quay đi…

…thì bờ môi đó đã cúi xuống chạm vào môi cô.

Cô ngỡ ngàng, Hoàng Vũ làm cái gì thế này? Cô định đẩy cậu ra nhưng cậu đã đè chặt hai tay cô khiến cô không nhúc nhích được. Nước mưa từ tóc cậu rơi xuống mặt cô ướt lạnh cả mặt, nhưng cô thì nóng ran người bởi nụ hôn này. Cậu đã mấy lần hôn cô nhưng chưa có nụ hôn nào như thế. Nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng rồi nồng nàn, mãnh liệt một cách cháy bỏng, như mọi tình yêu của Hoàng Vũ đã phải chôn trong người giờ được bùng cháy ra vậy. 

---

Hương vị ngọt ngào ấy vẫn vương trên môi cô. Cô đưa tay lên chiếc vòng hải âu mà cô vẫn đeo. Nó là minh chứng cho tình yêu của cậu dành cho cô. Cả đời cô chưa gặp ai yêu cô đến như thế. Giá như…giá như…mọi thứ chỉ là “giá như” thôi, giá như thời gian kia quay trở lại, để cô được đáp lại tình cảm ấy…

“Ngồi một mình trong căn phòng cô đơn lặng vắng

Mọi thứ dường như đã chấm dứt…chấm dứt thật rồi…

Câu chuyện đôi ta giờ đã trở nên vô nghĩa

Lời chia tay anh nói ra quá dễ dàng

Một lỗi lầm là đủ hối hận vô cùng

Chẳng có ai hoàn hảo trong cuộc sống này

Dù em đã cố gắng thanh minh

Dù em có nói gì thì vết thương lòng cũng không thể lành lại được nữa”

Cô đi ra ngoài. Đi thật chậm. Cô cảm nhận ở chỗ nào cũng thấy bước chân của Hoàng Vũ đi theo cô. Nhưng khi cô ngoảnh lại, cô chẳng thấy ai nữa! Cô đi ra biển. Biển thật rộng lớn và mênh mông so với bóng dáng nhỏ bé của cô. Mái tóc cô tung bay trong gió chiều. Bầu trời kia sao bao la quá vậy, anh đang ở nơi nào? Anh đang ở nơi đâu mà em chẳng tìm được anh nữa? Cô ngẩng lên nhìn đôi chim hải âu đang bay về nơi mặt trời rực đỏ, đôi chim ấy có nhau, còn cô thì bơ vơ một mình. Hoàng Vũ không còn bên cô nữa. Ngay tại chỗ này, chỉ mới hôm ấy thôi cậu còn ôm chặt cô, thì thào với cô những lời yêu thương. Còn giờ đây, người cô chỉ thấy lạnh dần vì không còn hơi ấm của cậu nữa. Vòng tay ấm áp và cả thân hình cao lớn của Hoàng Vũ hôm đó như đã bảo vệ cô, che chở cô thật sự. Cô nhận ra, cô yêu Hoàng Vũ rất nhiều. Tình yêu đến muộn màng, nhưng đúng là cô yêu cậu. Cô biết mình có lỗi với Tú Phong vô cùng, nhưng tại sao cô không tránh được tình cảm với Hoàng Vũ? Càng tránh xa, càng sợ hãi thì càng thêm yêu thương. Cô không biết tình cảm của cô với Tú Phong nhiều hơn hay tình cảm với Hoàng Vũ nhiều hơn, chỉ biết giờ đây, cô ân hận, đau đớn, xót xa. Chỉ vì những sự ích kỷ nhỏ nhen, chính cô đã đánh mất người mà giờ đây cô nhận ra cô đã yêu. Mặc dù biết nếu cậu ra đi, đó là sự giải thoát cho cuộc đời khổ đau của cậu, nhưng cũng là tại cô. Nếu không phải vì cô thì Tuấn Hoàng đã không như vậy, và không có biết bao bi kịch xảy đến. Nhưng tại sao định mệnh lại khiến cô gặp Hoàng Vũ ngay từ khi sinh ra, để cuộc đời cô gắn với cuộc đời cậu, và rồi giờ đây chia xa như thế? Cô không khóc, vì trái tim cô vỡ tan rồi, cô khóc làm sao được nữa đây? Ai tha thứ cho cô? Ai giúp cô làm lại từ đầu? Bao nhiêu năm giông bão như vậy mà cô chỉ nhận được kết thúc như thế này sao?

“Em sẽ bước lên cỗ máy thời gian

Nếu em có thể gặp lại anh, em chẳng còn ước muốn gì hơn

Trước khi những kí ức đôi ta nhạt nhoà theo làn mây khói

Em cần có cỗ máy thời gian

Thật sự cần một cỗ máy thời gian”

Cô nhìn ra chân trời. Mặt trời đang lặn. Lặn rất nhanh. Cô chợt thấy bóng hình ai trong mặt trời ấy…Là anh sao? Là anh đang ở nơi đó sao Hoàng Vũ? Anh vẫn ở đây với em sao? Nhưng mặt trời cứ lặn mỗi lúc một nhanh! Cô hoảng hốt, đứng bật dậy và chạy theo mặt trời, chạy theo ảo ảnh mà cô nhìn thấy đằng kia.

Cô chạy dọc bãi biển, chạy mãi, chạy mãi, chỉ để đuổi kịp mặt trời, không, là đuổi kịp Hoàng Vũ! Cô nhìn thấy cậu, cô sợ nếu như bóng đêm phủ xuống thì cô sẽ không được nhìn thấy cậu một lần nào nữa.

Mặt trời đừng lặn được không? Thời gian không thể dừng lại sao?

“Khi em cô đơn thời gian trôi qua thật chậm

Sự trừng phạt này sao nặng nề đau đớn đến thế?

Những lời cuối cùng anh đã nói với em ngày ấy

Giờ đây vẫn không ngừng vang vọng bên tai khiến trái tim em vẫn tổn thương vô cùng!

Chỉ một lỗi lầm, chỉ một lần hối hận

Dù em quá ích kỉ nhưng đó là vì em quá yêu anh, yêu anh thật nhiều!”

Mặt trời vẫn cứ lặn xuống thật nhanh, ánh nắng nhạt nhoà của hoàng hôn sắp tắt rồi.

Cô vẫn chạy, cô không muốn đánh mất.

Tại sao? Tại sao số phận vẫn luôn cứ trớ trêu như thế?

“Nếu có thể vượt qua không gian và thời gian

Giá mà em có thể gặp lại anh

Giá mà chúng ta cùng có chung một suy nghĩ

Thì giờ đây đôi ta đã không phải hối tiếc nữa!”

Đừng mà mặt trời! Xin đừng lặn! Đừng mang anh đi!

Cô chạy lên mỏm đá cao, giờ cô không thể chạy đi được nữa. Mỏm đá cao ngất vẫn không thể để cô với đến mặt trời được.

Và cuối cùng, mặt trời lặn, ánh sáng và cả hình ảnh Hoàng Vũ biến mất dưới mặt biển. Chỉ còn để lại chân trời đỏ rực màu máu. Đôi chân cô gái dường như bất lực. Trái tim đã vỡ tan lại càng tan vỡ hơn. Anh đi thật rồi sao? Anh mãi mãi không quay lại thật rồi sao?

“Đừng bỏ em mà, Hoàng Vũ…” – Cô nghẹn ngào cay đắng, bật khóc những giọt nước mắt tưởng đã cạn khô.

Nếu không có anh, em sống thế nào được nữa?

Cô không thể sống mà không có Hoàng Vũ. Cô nghĩ đến Tú Phong. Cậu cũng đã chịu đau khổ vì cô quá nhiều. Cô không muốn cậu đau khổ, cậu xứng đáng có người con gái khác ở bên thay cô!

Hương Ly lao ra phía trước mỏm đá, và nhảy xuống…

Biển xanh sâu thẳm kia sẽ đưa cô về với Hoàng Vũ…

“Em sẽ lên cỗ máy thời gian

Nếu em có thể gặp anh lần nữa, em sẽ chẳng ước muốn gì hơn

Trước khi kỉ niệm đôi ta phai nhòa

Trước khi tất cả trôi sâu vào quên lãng

Hãy cho em một cỗ máy thời gian

Cho em một cỗ máy thời gian

Hãy mang cho em một cỗ máy thời gian”

(Time Machine – Girls’ Generation (SNSD))

PẶP! Một cánh tay bỗng từ đâu lao ra, nắm kịp lấy tay Hương Ly khi cô vừa nhảy xuống. Cô giật mình mở mắt ngẩng lên:

“Hương Ly, cậu điên à? Không được làm như vậy!”

“Hương Anh, bỏ tớ ra!”

“Cậu định chết sao? Cậu không còn cách nào khác ngoài chết à?” – Hương Anh hét lên.

“Tớ không thể sống để khiến mọi người đau khổ vì tớ nữa.”

“Thế cậu nghĩ cậu chết thì người ta hết đau khổ à???” – Hương Anh hét lên – “Tớ cũng muốn chết, muốn đi theo anh ấy, nhưng tớ không muốn làm thế là vì ai cậu biết không? Vì cậu đấy! Trên đời này tớ chưa có người bạn nào mà tớ mến như cậu! Chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm, tớ làm sao để cậu đau khổ được? Mặc dù tớ yêu anh ấy, tớ muốn giành tình yêu của anh ấy nhưng tớ không muốn cậu phải đau khổ! Hương Ly, cậu không thể nghĩ tốt hơn được sao? Cậu phải mạnh mẽ lên chứ, đồ ngốc! Anh ấy chết là vì cậu, anh ấy muốn cậu sống, không phải là để cậu chết theo anh ấy!”

Hương Ly rưng rưng nước mắt nhìn Hương Anh:

“Cám ơn Hương Anh, cậu là một người con gái tốt, và tớ không xứng làm bạn của người tốt như cậu. Để tớ đi!”

“Này, cậu mà nhảy xuống thì sẽ kéo theo tớ đấy, cậu nghĩ sao hả? Cậu cũng muốn tớ chết cùng cậu sao?” – Hương Anh đe doạ.

Quả nhiên là đúng thế thật, Hương Anh không thể giữ được Hương Ly lâu, người cô bắt đầu lao ra phía trước.

Nhưng Hương Ly không hề phản ứng gì, cô cười buồn:

“Tớ luôn mong bạn của tớ hạnh phúc, thế thôi…”

“Cậu…”

“Xin lỗi, Hương Anh!”

Ngay lúc Hương Anh không kịp để ý như vậy, Hương Ly đẩy mạnh tay của Hương Anh ra, và rơi xuống biển…

(4) Ngày nào nắng quay về?

“Này, cậu mà nhảy xuống thì sẽ kéo theo tớ đấy, cậu nghĩ sao hả? Cậu cũng muốn tớ chết cùng cậu sao?” – Hương Anh đe doạ.

Quả nhiên là đúng thế thật, Hương Anh không thể giữ được Hương Ly lâu, người cô bắt đầu lao ra phía trước.

Nhưng Hương Ly không hề phản ứng gì, cô cười buồn:

“Tớ luôn mong bạn của tớ hạnh phúc, thế thôi…”

“Cậu…”

“Xin lỗi, Hương Anh!”

Ngay lúc Hương Anh không kịp để ý như vậy, Hương Ly đẩy mạnh tay của Hương Anh ra, và rơi xuống biển. Hương Anh chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy tay Hương Ly buông ra khỏi mình. Cô sững sờ, bàng hoàng! Cô đã để tuột tay Hương Ly! Cô không cứu Hương Ly được! Tại sao? Tại sao Hương Ly lại yếu đuối như vậy chứ? Hương Ly không nhận ra điều gì tốt hơn là một cái chết sao????

Hương Ly không nghe thấy những suy nghĩ đó của Hương Anh được nữa. Cô lao thẳng xuống, mặt biển sâu thẳm kia đang chờ đợi và nuốt chửng cô. Cô nhắm mắt, xung quanh chỉ nghe tiếng sóng biển và gió. Cô sẽ chết, đến lúc đó thì mọi chuyện mới thực sự kết thúc. Chẳng còn gì phải luyến tiếc nữa, chẳng còn gì phải vấn vương nữa…

“Hương Ly!!!!”

Có ai gọi cô.

Gọi từ trên cao kia. Nhưng không phải Hoàng Vũ.

Ai gọi cô? Ai đang gọi cô vậy? Cô mở mắt, qua dòng nước mắt mờ nhoà cô thấy một ánh sáng loé lên trong bóng tối…

TÙM! Cô rơi xuống biển ngay khi vừa nhìn thấy ánh sáng đó.

Sóng biển vùi cô xuống sâu, nước đã áp đi mọi không khí của cô. Cô không thở được nữa. Càng xuống sâu thì cô càng không thở được, cô quằn quại vùng vẫy trong nước biển. Hoá ra khi chết đi đau đớn thế này sao? Cảm giác không thở được, thấy mình yếu dần đi trong nước, không còn nhìn thấy bầu trời đầy nắng trên cao kia nữa…Đây là phút giây chết sao? Hương Ly không thể bơi lên được nữa vì lực nước đã kéo cô xuống, sức cô yếu dần. Thôi cũng được, hãy xem đây là kết thúc của cô. Hãy để biển xoá hết đi những đau khổ, hãy để biển làm tan đi trái tim đã vỡ nát này...

Cô định nhắm mắt, buông xuôi mình, thì bỗng có ánh sáng loé lên trong đáy biển đen ngòm…

Ai vậy? Ai đã nhảy xuống biển cùng cô vậy?

Người đó lao về phía cô. Người đó nhìn thấy cô trong bóng tối của đáy biển. Và bàn tay người đó đỡ lấy cô. Khó thở lắm rồi, không thể chịu được nữa, tưởng rằng đã chết rồi, nhưng đến lúc này vẫn còn có ai ở cạnh cô thế? Cô mở mắt ra, thấy đôi mắt ấy sáng hẳn lên trong màu đen của biển. Đôi mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương này, là của…

Là anh sao? Tú Phong, có phải là anh không?

Sao anh lại ở đây? Anh đang bị thương cơ mà, anh phải ở trên kia chứ? Sao anh lại nhảy theo em? Có phải trong phút giây cuối cùng em lại nhìn thấy ảo ảnh không? Chắc là vậy rồi, đến lúc ra đi em lại nghĩ về anh sao? Tú Phong, anh có biết em yêu anh thế nào không? Em thực sự rất yêu anh, yêu anh nhiều vô cùng, em yêu anh từ lâu lắm rồi, chỉ là em có lỗi với anh. Em không thể dành trọn cả trái tim này cho anh, anh thấy em ích kỷ không? Em có lỗi với anh thế mà anh vẫn yêu em, anh có biết em dằn vặt thế nào không? Em sẽ chết vì hạnh phúc thực sự của anh. Anh hãy sống hạnh phúc nhé, dẫu sao khi chết em lại nhìn thấy anh thế này là đủ rồi, mặc dù cho đó chỉ là ảo ảnh thôi…

Nhưng, không phải là ảo ảnh!

Mọi suy nghĩ của cô bị cắt ngang ngay lập tức. Bóng người ấy không phải ảo ảnh, vẫn ôm chặt lấy cô, và làn môi của ai kia áp lấy môi cô, truyền cho cô hơi thở. Người ấy vẫn thở được, và cô nhận được hơi thở đó. Cô thấy mình dần thoát ra khỏi cái chết. Cơ thể lạnh ngắt của cô nóng dần lên. Bờ môi của người đó không rời khỏi cô, người ấy hôn cô. Một nụ hôn níu kéo cô lại từ tay thần chết. Nước biển mặn và lạnh vô cùng, chỉ có nụ hôn của người ấy cứ ấm áp dần lên. Cô nhìn thấy bờ vai của người đó chảy máu, máu lan ra khắp biển, nhưng người đó không đau nữa. Người đó chỉ cần có cô, vẫn cứ ôm chặt cô, và hôn cô. Nước mắt cô tuôn rơi. Cô nhận ra mình quá ngu ngốc khi quyết định chết đi! Cô quên mất người ấy, dù cho cô yêu Hoàng Vũ, thì tình yêu vẫn chưa là đủ. Cô nhận ra ở bên người đó, cô còn có những tình cảm khác, có thể tình yêu với người đó không mãnh liệt như với Hoàng Vũ, nhưng người đó mới là người quan trọng nhất với cô. Ngay trong lúc cô định chết, người đó đã nhảy xuống cùng cô, dù cho người đó có thể chết theo cô, nhưng người đó sẵn sàng vì cô mà làm tất cả, chỉ vì một điều duy nhất là được ở bên cô mãi mãi…

“Tú Phong…” – Cô gọi tên cậu trong suy nghĩ, cô không nói được.

Cậu nghe rồi. Cậu biết cô đang gọi cậu. Cậu ôm chặt cô hơn, ôm cô lao xuống đáy biển. Cô ở đâu, cậu sẽ ở đó. Cậu sẽ không để cô ra đi, rời xa cậu dù chỉ một lần nào nữa! Chúng ta đã hứa sẽ không bao giờ xa nhau phải không?

Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy, như một ngọn lửa sáng rực cả biển đêm đen…

“Hương Ly, tỉnh lại rồi à?”

Cô từ từ mở mắt, và nhìn thấy Hương Anh ngồi bên cạnh. Cô đang ở đâu thế này? Bệnh viện ư? Chuyện gì vậy?

“Chuyện gì xảy ra thế? Sao tớ lại ở đây?”

“Muốn biết chuyện gì thì đi ra ngoài này nói chuyện!” – Hương Anh đáp.

Hương Ly theo Hương Anh ra ngoài. Trời đang về đêm, trên trời có mấy ngôi sao lấp lánh chiếu soi bóng xuống mặt biển. Hương Anh ngồi xuống bên bờ biển, nhìn ra phía chân trời xa. Hương Ly cũng ngồi xuống. Hương Anh khoác thêm cho cô cái áo ấm:

“Tú Phong đã nhìn thấy cậu tự vẫn và nhảy theo cậu.”

“Có lẽ tớ biết rồi…Tớ và anh ấy đã…”

“Đã lao xuống đáy biển cùng nhau phải không? May mắn là đội cứu hộ đã đến kịp lúc đó, trời chưa tối hẳn và họ thấy cả một vùng biển đầy máu nên họ cứu được các cậu đấy. May là chỗ đó không phải sâu thẳm như đáy đại dương nên cứu kịp. Cậu mê man từ tối qua đến giờ là 4h sáng rồi.”

“Vậy anh ấy…”

“Vết thương trên vai Tú Phong chưa khỏi, mà có vẻ đã truyền hết hơi thở cho cậu nên giờ anh ấy vẫn bất tỉnh. Tú Phong bị nặng hơn cậu nhiều.”

“Tớ…” – Hương Ly đau lòng vô cùng.

“Cậu đừng day dứt làm gì, cứ vui lên đi.” – Hương Anh mỉm cười – “Bây giờ cậu nhận ra cái chết là quá ngu ngốc rồi chứ?”

“Ừ…”

“Yên tâm, tớ không trách cậu đâu. Con người ai cũng phải có lúc yếu đuối mà. Có hai thứ mà ai nghe cũng phải ghét cay ghét đắng đó chính là yếu đuối và ích kỷ, nhưng tớ chắc chắn là khi đã là con người thì ai cũng phải có hai thứ đó!”

“Hương Anh…”

“Hương Ly đang nghĩ cậu thật đáng trách vì ích kỷ, tham lam, yêu một lúc hai người, để rồi chính cậu đã làm họ đau khổ phải không? Đừng nghĩ như thế vì nếu là Hương Ly tớ không chỉ yêu Tú Phong, Hoàng Vũ đâu mà Bảo Nam, Tùng Lâm, Thiên Duy khéo tớ cũng “lăng nhăng” được đấy, cả 5 đều yêu cậu như thế mà. Đơn giản vì tớ cũng hiểu điều gì là ích kỷ chứ. Khi tớ tát cậu, đó là lúc tớ ích kỷ, tớ chỉ muốn giành Hoàng Vũ cho bản thân mình. Chẳng có ai là hoàn hảo, trong trái tim đều phải có cái phần gọi là độc ác, tham lam, chứa đựng những điều xấu. Chỉ là có người thì luôn thể hiện cái xấu ra còn có người rất biết che lấp cái xấu đó. Khi ta đọc một câu chuyện cổ tích, câu chuyện nào cũng đều có hai phe: phe công chúa, hoàng tử, nàng tiên thì lúc nào cũng lương thiện, hoàn hảo, xứng đáng có kết thúc hậu còn phe phù thuỷ, ác ma, dì ghẻ thì luôn độc ác đến hết truyện, cuối cùng phải có cái kết là chết. Nhưng rồi ta lớn lên ta mới hiểu cổ tích thì cứ là cổ tích, còn trên thế giới này chẳng bao giờ có những con người như thế. Ai tưởng là hiền lành thì cũng sẽ phải có phần độc ác, ai tưởng độc ác thì cũng có phần đáng thương, đáng trân trọng, dù cái phần đó chỉ là nhìn ở một góc cạnh nào đó rất nhỏ mà thôi.”

Hương Ly nhìn Hương Anh, không biết nói gì hơn nữa.

“Vì thế Hương Ly đừng bao giờ nghĩ cậu là một người đáng trách! Cậu đúng là đã giống như “hai lòng”, không chung thuỷ với một người, nhưng đó là vì cậu không muốn phụ đi tình yêu của Tú Phong hay Hoàng Vũ. Cậu muốn yêu cả hai, muốn đáp lại cả hai vì tình yêu của ai cũng đẹp cả, phải không? Chính điều đó khiến cậu yếu đuối, cậu không biết làm thế nào khi Hoàng Vũ đã ra đi. Tớ hiểu chứ, tớ cũng đã muốn chết theo Hoàng Vũ đấy, nhưng tớ nhận ra khi đã sống thì luôn phải mạnh mẽ. Tớ cũng có phần xấu xa ích kỷ trong mình và cách duy nhất để vượt qua nó là tớ phải đứng lên, phải vượt qua mọi khổ đau để dù không có một trái tim hoàn hảo thì tớ vẫn hạnh phúc vì biết đâu còn được về phe lương thiện. Hương Ly, tớ hiểu Hương Ly đang đau khổ lắm, nhưng Hương Ly hãy tin là ai cũng sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu biết mạnh mẽ đứng lên nhé!”

“Nhưng Hoàng Vũ…”

“Đừng bao giờ day dứt vì cái chết của anh ấy nữa!” – Hương Ly đứng lên – “Cuộc đời anh ấy đã quá đau khổ, chỉ có cái chết là giải thoát cho anh ấy mà thôi. Nếu giờ anh ấy sống lại thì sẽ còn đau khổ hơn nhiều cho cả anh ấy, Tú Phong và cậu. Hãy để anh ấy bình yên nơi xa kia. Và cậu phải nhớ: anh ấy đã ra đi vì hạnh phúc của cậu, cậu nhớ lúc trước khi ra đi anh ấy nói cái gì chứ?”

Hương Ly im lặng một lúc.

“Hãy dành tình yêu đó cho người xứng đáng với em, còn anh thì đủ rồi.” 

Khoé mắt cô cay cay. Hoàng Vũ dù rất muốn yêu cô, muốn cô là của mình nhưng vẫn luôn mong cô hạnh phúc.

“Người xứng đáng với cậu là Tú Phong, dù cậu ấy không có tình yêu mãnh liệt như Hoàng Vũ nhưng cậu ấy không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn, mà còn là người đã cứu cậu, cho cậu hiểu thế nào là giá trị sống. Hãy đem cả trái tim của mình dành cho cậu ấy, tớ nghĩ đây cũng là điều mà Hoàng Vũ mong muốn.”

“Vậy còn Hương Anh?”

“Tớ sẽ sống tiếp cuộc sống như những ngày bình thường thôi. Anh ấy sẽ trở thành một ký ức đẹp nhất trong cuộc đời tớ.” – Hương Anh nhìn ra nơi bầu trời đã bắt đầu rực sáng ánh bình minh.

Hương Ly đứng lên. Đôi khi ta nghĩ cuộc sống này vô vị đau khổ biết bao, nhưng đó chỉ là vì ta chưa biết niềm vui của cuộc sống ở đâu mà thôi. Sống để được nhìn thấy ngày mai, đó chính là điều mà ai cũng phải nhớ.

Phòng bệnh. Ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của chàng trai đang ngủ yên. Cô bước vào, ngồi xuống cạnh cậu. Cô nắm lấy bàn tay ấy – bàn tay cậu lạnh ngắt vì thiếu bàn tay cô. Cô nhìn cậu – gương mặt đẹp dịu dàng và thân thương đến lạ. Gương mặt ấy đã xuất hiện khi cô cận kề cái chết. Chính cậu mới là người quan trọng với cô, quan trọng hơn bất kỳ ai khác.

“Nhìn gì mà kỹ vậy? Bộ mặt anh có cái gì hả?” – Bỗng tiếng nói cất lên và Tú Phong mở mắt.

“Anh tỉnh rồi à?”

“Thế em nghĩ anh ngỏm củ tỏi rồi hả?” – Tú Phong mỉm cười. Nụ cười ấy đẹp biết bao.

“Không, làm gì có chứ…”

“Anh nằm đây nghe lỏm cuộc nói chuyện của em với Hương Anh từ bấy đến giờ đấy.”

“Anh nghe hết rồi à?” – Cô bối rối.

Tú Phong ngồi dậy, quàng tay ôm chặt cô vào lòng.

“Này vết thương của anh…”

“Kệ nó, có đau đâu mà! Giờ anh vui lắm, cuối cùng em cũng ở bên anh lúc này.”

Hương Ly rưng rưng nước mắt:

“Tú Phong, hiện tại em không biết liệu trái tim mình đã dành cả cho anh nữa không…?”

“Ai cần chứ! Anh đợi! Đợi đến già rụng răng cũng được. Chỉ cần lúc nào cũng được thấy em bên cạnh, em không rời xa nữa là anh thấy hạnh phúc rồi.”

“Tú Phong…” – Cô mỉm cười.

“Sao nữa đây?”

“Dù bây giờ trái tim chưa hoàn toàn dành cho anh, nhưng một ngày nào đó trái tim ấy sẽ dành cho anh với một tình yêu lớn hơn tất cả.”

“Ừ, anh đợi ngày đó.” – Tú Phong siết chặt cô trong vòng tay mình.

Ngày đó là ngày nào, thì anh không biết.

Nhưng anh vẫn sẽ đợi chờ, vì anh biết, em luôn là tia nắng trong cuộc đời anh. Cuộc đời anh đã gắn bó với tia nắng ấy. Anh sẽ đợi ngày nào nắng quay về bên anh.

***

“Đỗ rồi đỗ rồi!”

Mọi người ai cũng tròn mắt nhìn chàng trai mập ú nhìn rất dễ thương đang chạy vù ra phía nhóm bạn của mình.

“Bảo Nam, cái gì thế?”

“Hehe Hương Ly, vậy là tất cả chúng ta đều thi đỗ đại học hết! Thôi mau ăn mừng đi thôi!”

“Thật sao? Vậy ước mơ làm bác sĩ của Bảo Nam càng trải rộng rồi.”

“Bảo Nam béo béo tròn tròn mà làm bác sĩ thì rất hợp.” – Hương Anh đùa.

“Hương Anh, đừng có đùa tớ nữa. Phải gầy như Tùng Lâm làm bác sĩ mới gọi là đ-ẹ-p t-r-a-i!”

Tùng Lâm cáu:

“Nè ông mập kia, đá đểu tôi đấy à? Tôi phải tiếp tục sự nghiệp ca sĩ của tôi chứ bộ! Tôi đang đứng trên đỉnh cao của âm nhạc, làm sao đi làm bác sĩ được, nhất là bác sĩ chuyên khoa Béo Phì như ông, há há há!”

“Ông có thể thôi chém gió đi không? Đứng trên đỉnh cao phải là Hương Anh ấy! Học không khác gì thiên tài, sau này chắc đỗ tiến sĩ vẫn còn bình thường.”

“Bảo Nam, cậu đang khen tớ đấy à, ngại quá đi!”

“Giỏi quá, thế thì chúc mừng tất cả các cậu luôn!” – Bỗng có tiếng nói vang lên.

Ai cũng giật mình quay lại phía sau, không ai tin vào mắt mình nữa . Đứng đằng sau họ là một chàng trai dáng vẻ cao gầy, chững chạc, gương mặt vô cùng tuấn tú điển trai cùng đôi mắt sáng hiền dịu không ai quên được.

“Trời ơi có phải Thiên Duy đấy không?” – Hương Ly reo lên đầu tiên.

“Tớ đây! Mấy năm rồi, tớ nhớ các cậu quá, nhất là Hương Ly đó.”

“Hura, Thiên Duy về rồi!” – Cả nhóm lao đến ôm chầm Thiên Duy.

Họ ôm nhau đến nghẹt thở thì mới buông ra. Thế mà lại có tiếng ai chanh chua vang lên:

“Thiên Duy, cậu về rồi!!!”

Thiên Duy tí nữa thì ngã vì cô gái đó lao đến ôm mình.

“Hả, bà Diễm đó hả?”

“Sao cậu bỏ đi không biệt tích thế? Tớ chờ cậu mãi đấy! Về rồi thì mau làm bạn trai tớ đi!”

Ai nấy toát mồ hôi vì độ mạnh dạn của Kiều Diễm.

“Tôi làm bạn trai của ma còn hơn là làm bạn trai cậu.”

“Này này cậu khinh thường tớ thế à? Tớ vì cậu mà học hành chăm chỉ mấy năm qua, còn thi đỗ để đến với nghề người mẫu à nha. Cậu xem, xinh đẹp như tớ thì làm người mẫu quá hợp còn gì. Thế nên mau làm bạn trai tớ đi.”

“Có bạn gái như cậu chắc tôi khổ cả đời mất thôi!” – Thiên Duy đi ra chỗ Hương Ly – “Mấy năm qua, cậu khoẻ không?”

“Tớ khoẻ, còn mẹ cậu thế nào rồi?”

“Mẹ tớ đỡ nhiều rồi, khi nào bà có thể về thì tớ sẽ đưa bà đến gặp cậu.”

“Được rồi được rồi, Thiên Duy đã trở về thì chúng ta phải ăn mừng cái gì đã chứ nhỉ?” – Hương Anh lên tiếng.

“Tớ đề nghị chúng ta sẽ đi ăn một bữa!” – Bảo Nam nói.

“Sao ta không đi hát karaoke nhể?” – Tùng Lâm lại nói.

“Chúng ta có thể đi xem phim!” – Kiều Diễm nêu ý kiến.

“Dẹp tất đi!” – Giọng nói đầy quyết đoán vang lên.

Mọi người quay lại. Chàng trai đứng dưới gốc cây phượng đỏ đã nghe hết mọi chuyện. Cánh hoa phượng rơi trong cơn gió càng làm anh thêm đẹp, một vẻ đẹp đầy trưởng thành của những chàng trai hơn hai mươi. Anh mỉm cười nhìn Thiên Duy:

“Đồng chí, cuối cùng cậu trở về rồi, tớ sẽ khao cậu một bữa luôn.”

“Khao gì?”

Tú Phong lấy ra mấy tấm thiệp đỏ:

“Khao ăn cưới!”

“Ô cái gì cơ???” – Ai nấy đồng thanh – “Sao mà cưới nhanh thế Tú Phong!?”

Hương Ly đỏ bừng mặt, vội thanh minh:

“Không phải, là lễ cưới của chị Lan và anh Cường.”

“Ôi bộ đôi ô-sin dễ thương đã thành đôi rồi sao?”

“Ừ, hai anh chị ấy tổ chức lễ cưới ở vùng biển, mình đến đó nghỉ hè luôn.”

“Thế thì còn không mau đi luôn!” – Hương Anh reo lên, chạy ra đường.

“Không chuẩn bị hành lý hành leo gì sao?” – Tùng Lâm lên tiếng.

“Đến đó mua sắm tha hồ, cần quái gì hành lý. Tớ muốn ra biển lắm rồi. Taxi!!!” – Cô vẫy tay.

Một chiếc taxi đỗ xịch lại. Nhóm bạn chen chúc nhau đi lên. Lần lượt Hương Anh, rồi Bảo Nam, Tùng Lâm, Thiên Duy. Kiều Diễm nhỏ con nên cũng chui lọt vào trong xe. Chỉ còn Tú Phong và Hương Ly.

“Ơ này thế Hương Ly…?” – Thiên Duy nói.

“Không sao, sư tử cứ phải đi với người canh chuồng chứ.” – Tú Phong hồn nhiên đáp mà không biết không khí tự dưng nóng ngay sau lưng.

Thiên Duy bật cười, đóng cửa xe lại. Chiếc xe taxi vừa đi khuất thì…

“Nè người canh chuồng, có muốn làm bữa ăn của sư tử không hả?”

“Á đau, sao lại véo tai anh? Anh nói đúng rồi còn gì?”

“Còn muốn đùa à?” – Hương Ly véo thêm cái nữa.

“Đau! Bỏ ra nào, được rồi Hương Ly dịu dàng như thỏ, không phải sư tử, được chưa?” – Tú Phong kêu oai oái.

“Thế thì mau đi thôi!”

Cả hai đi lên chiếc xe riêng của Tú Phong. Tú Phong đúng là một tay lái ô tô thiện nghệ, anh phóng rất nhanh để đuổi kịp được chiếc xe taxi kia. Đang đi thì bỗng Tú Phong nhìn sang Hương Ly:

“Mặt em sao đỏ bừng lên thế?” – Anh cười cười làm Hương Ly sởn da gà.

“Làm gì có! Anh cứ tưởng tượng!”

“Không phải lúc anh nói “Khao ăn cưới” là hiểu nhầm thành cái gì đó chứ?”

“Anh…” – Hương Ly xấu hổ - “Thế anh nghĩ là hiểu thành cái gì chứ?”

“Hương Ly có lẽ đến tuổi “chống lầy” rồi còn gì, phải không?” – Tú Phong bật cười.

“Hứ, em có “chồng lầy” thì phải đủ tiêu chuẩn chứ không phải thấy ai là lấy đâu.”

“Vậy tiêu chuẩn của em có phải là một anh chàng đẹp trai, dễ thương, giàu có, tốt bụng nhất quả đất không?”

Sặc! Tí nữa Hương Ly đập đầu vào cửa kính rồi.

“Không! Em phải lấy một anh chàng xấu trai, nghèo nàn, hiền lành chứ không phải suốt ngày nói em là sư tử. Đó là người mà em muốn chung sống cả đời đấy!”

“Thế còn anh, em bỏ xó à?”

“Ừ cho anh ế luôn.” – Hương Ly cười.

“Ế không được đâu cô ạ, giờ tôi bắt cóc cô đi thì đừng có mơ chạy được khỏi tôi.” – Tú Phong lên tiếng hăm doạ.

“A sợ quá đi! Thôi tôi sợ anh rồi, anh muốn bắt tôi đi đâu thì bắt.”

Tú Phong cười khoái chí, phóng xe đi nhanh hơn. Mùi mặn của biển đã xuất hiện. Không khí mát mẻ và thoáng hơn. Một giọt, hai giọt, ba giọt…Từng hạt mưa rơi vào cửa kính. Lại mưa rồi, không phải mưa to, chỉ là những hạt mưa nhỏ rơi. Hương Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nói:

“Dừng xe đi!”

“Vừa bảo để anh bắt đi đâu thì bắt mà?”

“Dừng một lúc đi rồi em lên.”

Tú Phong nhìn theo hướng cô nhìn, và nhận ra vì sao cô lại đòi xuống xe. Cậu dừng xe lại:

“Cẩn thận nhé, đang mưa đấy.”

“Mưa nhỏ mà, em lên luôn. Đợi em mấy phút nhé!”

Cô gái chạy ra ngoài. Trước mặt cô là một đồng cỏ xanh tươi đang hứng những hạt mưa long lanh rơi xuống. Cô nhẹ nhàng hái mấy bông hoa trắng bước tới hai ngôi mộ nhỏ. Mộ của một người phụ nữ và một chàng trai. Dù chàng trai được mai táng ở biển nhưng người ta vẫn xây cho anh một ngôi mộ bên cạnh mẹ mình. Hương Ly đặt mấy bông hoa trắng xuống mộ người phụ nữ, lạy bà ba cái rồi nhìn sang ngôi mộ bên cạnh. Cô khẽ đưa tay lên bức ảnh trên ngôi mộ. Vẫn là gương mặt ấy thân thuộc vô cùng, đôi mắt đẹp như đang nhìn cô trìu mến.

“Em lại được đến đây thăm anh rồi! Thời gian qua em bận quá, không đến đây với anh và cô thường xuyên được.”

Những hạt mưa vẫn tiếp tục rơi.

“Dì anh giờ đã có một cuộc sống an nhàn cùng với Hương Anh, Tuấn Hoàng và Tuấn Hiệp đã phải trả giá cho tội ác của mình bằng bản án tù chung thân, nhóm H.V.H đã bị bắt hết. Còn chúng em ai cũng sống tốt cả, nhất là Hương Anh trở thành một sinh viên học giỏi nhất nhì, anh có thể yên tâm rồi.”

Cô mỉm cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi.

“Em vẫn luôn nhớ anh, và yêu anh. Nhưng em sẽ dành tình yêu đó cho Tú Phong. Đó là điều anh mong muốn phải không? Em sẽ sống thật hạnh phúc để anh luôn luôn được mỉm cười. Anh là một người tốt, nhất định rồi anh sẽ được sống thật tốt, và hạnh phúc hơn em nữa. Anh đang hạnh phúc, phải không anh?”

Một tia nắng bỗng sáng rực lên giữa cơn mưa lạnh lẽo. Hương Ly giật mình đứng dậy. Nắng lan toả khắp không gian, xua đi đám mây đen hiện ra bầu trời xanh thẳm. Hương Ly nhìn bầu trời đó. Anh đáp lại cô. Ở nơi bầu trời ấy, anh đang nhìn thấy cô, nghe lời cô nói.

“Hương Ly, hãy yên tâm nhé! Anh sẽ ở bên em mãi mãi…”

Lời nói cuối cùng của anh, mãi mãi cô sẽ không bao giờ quên.

Cô bước đi. Trong ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp, chàng trai ấy đứng tựa vào chiếc xe ô tô, nhìn cô thật dịu dàng. Cô mỉm cười, chạy đến ôm chặt lấy anh. Anh cũng ôm cô, vòng tay của anh ấm áp biết bao.

“Giờ đi được rồi chứ?”

“Vâng!”

Họ lên xe. Chiếc xe phóng đi hướng về phía bờ biển rộng lớn với nắng trải dài chân trời.

Ngày nắng quay về, chính là ngày hiểu điều gì mới thực sự là hạnh phúc. Hạnh phúc không ở nơi nào xa xôi cả, chỉ cần bạn tự đứng lên đi tìm, thì sẽ nhận ra nó đang ở ngay trong tầm tay bạn. 

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro