hau cpgd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cực phẩm gia đinh hậu truyện

Tác giả: Vũ Nham Khiết

Chương 1: Công chúa bồi hồi

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lúc này Lâm Vãn Vinh chỉ đành đứng đó mà cười khổ.

Nữ tử sững sờ.

"Ngươi cười cái giề?! Ta làm như thế thực sự là bất đắc dĩ, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến sự thịnh suy tồn vong của Dao Sơn, ngươi nhất định phải nghiêm túc tí đê!"

Tuy nàng nói thế, nhưng... sau nhìn thấy cái bộ dạng như thất hồn lạc phách của Lâm Vãn Vinh thì bản thân cũng không khỏi nhún vai mỉm cười.

Lâm Vãn Vinh lại cứ lắc đầu, nhìn nữ tử trông có vẻ thanh tú trầm ồn, tràn đầy tình ý trước mặt. Hắn thầm nhủ trong lòng: Người ngợm có thể tính là ngon, chỉ là hành vi có chút cổ quái.

******

Nhớ trước đây chơi bời ở phủ Hàng Châu vô cùng thỏa thích!

Các lão bà oanh oanh yến yến, nhìn mà sướng mắt, được họ đi theo bên cạnh, Lâm Vãn Vinh cảm thấy khoái trá vô cùng!

Nhà hắn sinh ý vô cùng ngon lành, các nàng mỹ nhân kính nhau như khách, thân thử tỷ muội, cả nhà vui vui vẻ vẻ. Còn bản thân hắn thì trái ôm phải ấp, những lúc rảnh rỗi thì dạy dỗ đời sau, làm người cẩn hiểu lúc nào lên hưởng lạc, như thế... sống mới có mục tiêu...

Con bà nó chứ, cuộc sống của lão tử thật vĩ đại quá, hế hế!

Đặc biệt đáng để nhắc đến là: hợp hoan... Đội ngũ lão bà hợp gia hoan (hợ hợ, gia nghĩa là nhà, hiểu sơ sơ thì là hợp cả nhà hoan) lại tăng thêm mùi mới mẻ. Kim Đao Tiểu Nguyệt Nha Ngọc Già muội muội đã đến đây! Còn có Hương Quân và Uyển Doanh nữa! Có điều, hai con bé này bây giờ chỉ có thể thay thể bổ sung, có thể chuyển sang chính thức hay không thì còn phải chờ quan sát từ từ.

Một đại đội con trai con gái rồi lão bà, tiền bạc cứ tiêu pha thoải mái. Hắn thân lại là đương kim Thái thượng hoàng của nước Đại Hoa, có thể gọi là nhân vật phong lưu, tất cả đều lên từ tên gia đinh Lâm Vãn Vinh.

****

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, nháy nháy mắt nói với nữ tử đó: "Cô nương, ta và cô ngày xưa vô oán, ngày nay vô thù, huống chi Dao Sơn... Trước nay ta chưa từng đến qua, bây giờ cô bảo ta làm gì ta cũng còn éo biết đây này? Thế này nhé, hay là thả ta ra nha, bản công tử thấy cô mắt thanh mi tú, khá là xinh đẹp, tâm địa nhất định cũng rất tốt, chắc là sẽ không làm khó ta quá đâu nhỉ."

Vừa nói hắn vừa nhìn cử động của nữ tử nọ.

Nữ tử đó không nén nổi cười lên khúc khích, ánh mắt né đi, trề môi nửa xấu hổ nửa giận hờn trách cứ: "Lời đồn quả không sai! Lâm Tam, đúng thực miệng lưỡi trơn tuột, chuyên tuôn ra toàn hoa ngôn xảo ngữ."

Nàng vừa nói cái eo thướt tha vừa quay ngược lại, đi ra cách xa một chút, tránh khỏi ánh mắt khiến người ta nhìn mà tim đập dập dồn của Lâm Vãn Vinh.

Lòng nàng thầm nghĩ, ta đây đường đường là giáo chủ, cũng có thể nói là thấy qua vô số người, sao vừa gặp thằng cha này, là... là lại... lại, lại kìm lòng không nổi.

Lâm Vãn Vinh vui vẻ cười ha hả, khoan thai nói: "Vậy cô, cô có thích bản công tử đây hoa ngôn xảo ngữ không? Nhất định phải nói thực lòng đó, lão nhân gia Khổng Tử đã nói rồi, biết thì không thể không nói, nói thì không thể không nói hết, chúng ta không được làm trái lời giáo huấn của lão tổ tông ấy đâu."

Nữ tử càng đỏ mặt thêm.

Lâm Vãn Vinh thì vẫn bị trói ở đó.

Hắn nhìn quanh gian phòng này, không quá lớn, nhưng rất tĩnh lặng. Mình đi trên đường còn suy nghĩ, sau khi đến nơi này không biết sẽ phảI khổ sở thế nào. Nhưng bất ngỡ quá thể, đến chỗ này rồi, được chiêu đãi ăn uống ngon lành, chẳng khác chi thượng khách, đương nhiên là trừ tự do.

"Nghe nói nơi đây là Hồ Nam."

"Ờ."

"Các cô là Dao tộc?"

"Ờ."

Lâm Vãn Vinh bực mình đến chút nữa thì ngất đi, nhíu mày oán hận: "Vị tiểu muội muội xinh đẹp của Dao tộc này, các ngươi vô duyên vô vớ bắt cóc ta từ Hàng Châu xa con mẹ nó đến đây, không phải chỉ là để cho ta nghe cái câu ờ đó chứ hả, cứ ờ ờ là xong chuyện sao? Muốn thế nào, nói con mịa nó ra đê, muốn bạc, hay là muốn dùng ta để gối tay ấp, bản công tử tuyệt đối không nói hai lời, cái gì cũng làm được hết!"

Nữ tử dẩu môi, lườm hắn, yêu kiều nói: "Ăn nói hay đấy, đầu gối tay ấp?! Ngươi con bản giáo chủ ta là người như thế nào, là loại nữ tử dâm đãng sao?!"

Nàng tức giận quát mắng, Lâm Vãn Vinh thì cứ chăm chăm nhìn, thấy mắt nàng ngân ngấn lệ, cứ như sắp khóc ra.

Hắn nhíu mày lại.

Trong lòng thầm nhủ, con gái sao mà thích khóc thế nhỉ, ta chẳng làm gì nó, còn bị nó bắt đến đây nữa, mềnh còn chả làm sao nữa là nó.

Trong lòng nữ tử lại nổi lên một tầng sóng nước, Dao Sơn mưa gió phiêu diêu, làm không khéo chút là sẽ có cái họa diệt tộc, nàng thân là thủ lĩnh Hồng Dao, cho dù thế nào cũng phải giúp Dao Sơn vượt qua nguy cơ, mà biện pháp để vượt qua nguy cơ chỉ có một, chính là hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cpgd#hau