Chương 9: Lễ mừng thọ gia chủ Bắc gia hạ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nội, để ta đỡ người ngồi". Người nam nhân kia nói xong liền đưa tay dìu gia chủ Bắc gia là Bắc Minh. Ngồi xuống cái ghế đã được chuẩn bị sẵn.

Ông ta vừa ngồi xống không lâu, liền có một người trung niên nam tử đi tới với một cái hộp bằng ngọc.

"Chúc mừng Bắc gia chủ đại lễ tám mươi tuổi". Người nam nhân kia vừa nói, vừa mở ra. Trong ánh mắt trông chờ của mọi người chiếc hộp ngọc được mở ra hoàn toàn.

"Đây là một viên dạ minh châu, mong Bắc gia gia chủ nhận cho". Mở ra trước mắt là một viên trân châu màu trắng, to cỡ ngón chân cái. Nó đang không ngừng phát ra quang mang màu trắng. Hiển nhiên từ hình thức cùng kích cỡ giá cả chắc không hề nhỏ.

"Đó không phải là viên minh châu kia sao...".

"ah..đúng rồi, bữa đấu giá ở Anh cũng hơn 1000 vạn..".

"Hào khí lớn thật...".

"Đa tạ tấm lòng của Chu gia gia chủ, vật này lão phu nhận vậy". Tuy vẻ bề ngoài vẫn vui vẻ tiếp nhận. Ở xa nàng nhìn ra ông ta có vẻ không thích gì mấy cái viên minh châu này". Chu gia gia chủ cũng nghĩ là Ông ta thích viên minh châu của hắn, liền vui vẻ đi về chỗ của mình.

Tiếp theo hàng loạt thế gia cũng dâng tặng các vật phẩm như: Ngọc bích, lưu ly, dạ minh châu, phỉ thúy.

Đặc biệt là gia chủ Hàn gia, Hàn Thiên tặng ông ta một gốc nhân sâm tự nhiên niên đại khoảng 300 năm. Làm cả khán phòng không khỏi sôi sục. Trong mắt của Bắc Liêm cũng toát lên sự vui vẻ chưa từng có.

"Nhân sâm tự nhiên niên đại cao thế giá trị chắc không hề nhỏ. Lão phu đa tạ hữu ý của Hàn gia gia chủ".

Biểu hiện của Bắc Liêm lần này khác hẳn với những lần trước. Mấy thế gia trước tặng quà cũng chưa làm được bắc Liêm kích động một lần nào. Quanh khán phòng không khỏi xôn xao về gốc nhân sâm đó.

Mấy thế gia lúc trước tặng quà giờ cũng mặt đen tức tưởi ngồi ở dưới. Tưởng lọt vào mắt xanh người ta, ai dè..

Hàn Thiên một mặt vui vẻ về chỗ, cuối cùng chỉ còn ba nàng. Đang lúc hắn định đưa miếng phỉ thúy kia lên thì nàng giữ hắn lại. hắn một mặt bất ngờ không hiểu chuyện gì xảy ra, cả Hàn Thiên, Cơ Hạo và một số người xung quanh cũng chú ý đến hành động này.

"Ba, để con..". nàng vừa nói xong, liền cầm một hộp gỗ tinh xảo hướng Bắc Liêm mà đi, Cơ Thiên Bỏa vừa ổn định lại tinh thần, thấy nàng tay đang cầm một hộp gỗ hướng về phí kia đi lại.

Tầm mắt hắn chủ động nhìn xuống hộp ngọc còn ở trên tay. Trong đầu vô vàn câu hỏi đặt ra, Định gọi nàng lại nhưng không kịp rồi.

Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo, hút hòn vang lên làm cả buổi tiệc tĩnh lặng.

"Tiểu nữ Cơ Thiên Linh thay mặt gia chủ Cơ gia tặng Bắc gia gia chủ một gốc nhân sâm tự nhiên. Niên đại 500 năm".

Tĩnh, tĩnh.. cả khán đài tĩnh lặng một lúc lâu sau

"Khụ, khụ.." Âm thanh ho khan của Bắc Liêm vang lên mới làm cả khán đài trở lại bình thường.

Phía dưới bàn ba người lúc này Hàn Thiên cười lớn giơ ngón cái về mặt Cơ Thiên Bảo.

"Cơ huy quả thật chịu chơi, một gốc nhân sâm niên đại cao thế này có tiền cũng chưa chắc đã mua được".

Cơ Thiên Bảo nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Thiên hắn cũng cười lại cho có lệ. Chính hắn cũng không biết gốc nhân sâm này Linh nhi lấy đâu ra. Nhà hắn cũng không có cái này.

"500 năm, không hổ là Cơ gia..".

"Tài khí thô thật..".

Liên tục những lời bàn tán xôn xao, còn nhiều hơn cả lúc hàn Thiên tạng lễ

_________________________________________

Chiếc hộp gỗ từ từ mở ra, bên trong là một gốc nhân sâm nhỏ. Mùi thơm lan tỏa ra khắp nơi trong buổi tiệc. Nhìn kỹ thân nhân sâm có thể thấy ẩn hiện ra khuôn mặt cảu một lão già. Chính điều này chứng minh cho niên đại co tuổi của nó.

Bắc Liêm cũng một mặt kinh ngạc, ròng mắt có sự dao động rất lớn. Chính hắn cũng biết một gốc nhân sâm 500 năm như này thật sự là có tiền cũng không thể mua được, những năm qua hắn cũng đổ ra rất nhiều tiền để tìm kiếm nhưng không thấy.

Nếu nói về phạm trù thì nhân sâm 300 năm kia rất hiếm, nhưng năm qua hắn cũng chỉ tìm được một cây. Gia chủ Hàn gia tặng một cây vừa rồi là hai.

Nhân sâm 500 năm thì lại khác, nó đã vượt qua giới hạn của một phàm vật. Có cái này lão tự tin sống thêm vài chục năm không thành vấn đề, nhưng rồi mắt hắn một mặt ảm đạm hướng về nàng nói.

"Đa tạ thành ý của gia chủ Cơ gia, nhưng thứ này quá quý trọng, lão phu không thể nhận...".

Hắn biết đúng là thứ này có thể giúp hắn sống thêm vài chục năm. Nhưng hắn cũng đã là một lão già 80 tuổi, trải qua rất nhiều rồi. Làm người không nên quá tham lam, vả lại thứ này quá quý, hắn không thể nhận.

Dưới khán đài cũng một mặt suy ngẫm, nếu là bọn hắn thì cũng sẽ như Bắc Liêm vì dẫu sao thứ này quá quý trọng. Ai biết người ta có mưu đồ gì hay không.

Nàng lúc này thầm nghĩ, gia chủ Bắc Gia này quả nhiên biết cái gì nên nhận và cái gì không nên nhận. Khác xa hoàn toàn so với tên Bắc Hà kia. Người nàng đáng để kết giao.

"Bắc gia gia, người không nhận thì Linh nhi và ba con sẽ buồn đó". Nàng hướng Bắc Liêm nói làm hắn không khỏi một mặt kinh ngạc. Nhìn lên người con gái trước mắt hai mắt chợt tỏa sáng.

"Là Linh nhi thật sao, mới đó đã lớn vậy rồi". Hắn hướng nàng cười to nói, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, lúc nhỏ số lần hắn gặp nàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Các buổi tiệc nàng cũng không tham gia, bây giờ nàng tham gia làm hắn trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác vui vẻ.

"Gia gia không nhận là Linh nhi giận đó". nàng vẫn vui vẻ hướng hắn cười nói, dẫu sao để hoàn thành nhiệm vụ này là Bắc Liêm phải nhận vật phẩm của nàng. Nàng cũng nhờ vào đó có thêm giao tình. Một mũi tên trúng hai đích

"Được, Cơ gia gia chủ đúng là có đứa con gái tốt, vật này gia gia nhận".

Nghe thấy thông báo của hệ thống nàng cũng không nói thêm gì. Tặng xong hàn huyên với Bắc Liêm mấy câu liền quay về chỗ ngồi. Cơ Thiên bảo nhìn nàng với vẻ mặt nghi hoặc nhưng hắn cũng chả hỏi cái gì. Chỉ nói một câu đày ẩn ý

"Linh nhi con lớn thật rồi, cũng bắt đầu có bí mật rồi". Nói xong liền giương gương mặt ấm áp hướng về phía nàng, rồi một hơi nốc cạn ly rượu.

Người ba này quả thật không sai mà, nếu như là những người khác thì chắc hẳn hắn đã dò hỏi nàng cặn kẽ. Cái này lấy đâu ra, ai cho tự ý làm vậy...vv. Người này quả thật rất cưng chiều nàng.

Ngồi một lúc lâu, cảm thấy chỗ này quá ồn ào, nàng liền xin phép ba đi vào nhà vệ sinh một lát. Khi đi nàng không hề chú ý là có một thân ảnh lặng lẽ đi theo nàng.

Vừa vào nhà vệ sinh định đóng của lại, thì khóa cửa bỗng bị một cái tay mạnh mẽ nắm lấy. Tên kia kéo cánh của ra rồi bước vào đóng sầm khóa cửa lại. nhanh chóng ép nàng vào góc tường.

Đó là một nam nhân cao to, gương mặt nam tính, góc cạnh nhưng lạnh lùng. Đôi mắt màu hắc sắc như muốn rút cạn linh hồn người nhìn. Đặc biệt là giờ tên này đang thở hồng hộc như một con dã thú.

"Hàn Mặc, sao.s..".

"ưm,..ư..". Nàng còn chưa nói hết cấu liền bị đôi môi mạnh mẽ bịt lại. Khí tức dương cương nhanh chóng xâm nhập vào đầu nàng, khiến cơ thể nàng nhũn xuống, chẳng vận dụng được tí linh lực nào để chống cự.

Đầu lưỡi thô to bá đạo của hắn mạnh kẽ cạy ra hàm răng của nàng. vừa xâm nhập được vào liền không ngừng khuấy động tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Nàng giờ cũng chả còn tí sức nào để chống cự nữa đầu lưỡi nàng nhanh chóng bị hắn bắt được. Hai chiếc lưỡi quấn vào nhau không ngừng. Đầu lưỡi mạnh mẽ kia nhanh chóng lôi kéo hết hương tân ngọc dịch của nàng về phái hắn rồi nuốt xuống.

Hai người hôn hít hồi lâu, hắn mới từ từ rút lưỡi ra, nơi giao nhau của hai người có một sợi chỉ trắng. hắn nhanh chóng quấn trở lại miệng mình rồi nuốt xuống.

"Đứng là yêu tinh mà".

Vừa nói xong hắn liền để hai chân nàng kẹp lên hông hắn, tay vòng qua cổ hắn, lưng dựa vào tường, đầu của hắn hướng về phía xương quai xanh của nàng mà hôn lên.

"Hàn..Mặc..đừng..đừng ..không được...". Nàng nói một câu cho có lệ, dẫu sao cũng là nữ nhân mà, bị như này cũng phải phản kháng lại ít chứ.

Xin lỗi các nàng nhiều tu viết H không kịp chỉ có đoạn gần cuối thôi, chương sau mới thịt thật sự, xin lỗi các nàng nhiều huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro