Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận đấu đơn được mong chờ nhất đã chuẩn bị bắt đầu . Các tuyển thủ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi báo hiệu bắt đầu. Những người thi đấu đều là những nữ tử kiệt xuất , võ công cao cường đều đã trãi qua chiến trường thật sự.  Họ muốn học hỏi và giao lưu võ học với nhau.

Cuộc chiến bắt đầu.

Người đầu tiên đứng ra thách đấu lại là Soái Dư Phương.  Nàng ấy đúng thật là một võ tướng hiếu chiến. Đồng thời cũng ra mặt cho Bạch Hổ quốc.  Một võ tướng đủ là đáng để ngăn bước của rất nhiều người sắp thi đấu  khác.

Một bên khác là võ tướng của Huyền Vũ quốc dưới trướng của Lãnh Ngạo,  Bạch Sắc . Nàng ấy là đội quân tiên phong thuộc Trình Sâm điều khiển.

Đều là võ tướng đầy kinh nghiệm trên chiến trường,  họ khiến cả quãng trường nóng lên,  háo hức mong chờ vào trận đấu.

Trên võ đài,  Soái Dư Phương và Bạch Sắc thi lễ chào đối phương.  Cùng nhau giương vũ khi về phía địch chém thẳng. 

Soái Dư Phương binh khí là thương,ngược lại Bạch Sắc lại là song đao.  Đúng là vật khắc vật,  người khắc người. 

Keng!  Keng!   Tiếng binh khí va chạm tóe lửa.  Thương trên tay Soái Dư Phương vung lên vun vút,  đâm thẳng về đối phương không chút chần chờ đúng là khí thế của người võ tướng.  Nàng ấy như đang múa lên một điệu chiến thương làm người khác sôi sục hào khí chiến đấu.

Bạch Sắc cũng không kém cạnh,  hai bàn tay nhanh nhẹn uốn lượn ,nàng dễ dàng gặp chiêu phá chiêu.  Nhưng lại có phần chiếm thế thượng phong hơn vì song đao chính là vật áp chế  trường thương. 

Trên võ đài,  hai thân ảnh như làn gió thoắt ẩn thoắt hiện,  họ đã đánh trên trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại,  hai bóng dáng cứ bay sang bên trái, rồi lại sang phải khiến mọi người phải chăm chú nhìn theo. 

Keng!!!!   Rắc!

Tiếng binh khí bị gãy vỡ vang lên. 
Trường thương của Soái Dư Phương bị cắt ra làm đôi rơi xuống đất trước bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc của mọi người.  Đây....

Kể cả hai người trên võ đài cũng rất kinh ngạc.  Đây là.  ...... Nhưng sau đó Soái Dư Phương và Bạch Sắc đã trở lại bình thường, thãn nhiên. 

Soái Dư Phương chấp tay nhận thua.  Rời khỏi võ đài. 

Bạch Sắc cũng rất khó chịu vì kết quả này,  nhưng nàng ấy chỉ cau mày rồi lại im lặng đợi người thách đấu. 

Phía bên dưới,  Vũ Tán Cẩm đang ngồi bên dưới Lãnh Phi Nguyệt nhìn về phía nàng ta khó hiểu .  Lãnh Phi Nguyệt chỉ cười khẽ,  xua tay ý bảo Vũ Tán Cẩm lên lôi đài. 

Phía bên dưới Vũ Tán Cẩm liền đứng lên vận khinh công nhẹ nhàng đáp trên mạn lôi đài bên trái.  Đối diện Bạch Sắc khẽ nhíu mày. 

       "Tài hèn sức mọn. Thỉnh Bạch tướng quân chỉ giáo. "  Vũ Tán Cẩm cười cười cợt nhã. 

Bạch Sắc nhíu chặt mày, thi lễ chào hỏi. 

Người chủ trì liền ra hiệu bắt đầu trận đấu.

Vũ Tán Cẩm không ra  chiêu trước, đứng yên bất động. Bạch Sắc cũng yên lặng chờ đợi .   Cả hai duy trì thì thế phòng thủ  ngắm ngầm chờ đợi  .

Bỗng Vũ Tán Cẩm vung tay bay ra một đoàn khói lạ trắng xóa.  Bạch Sắc kinh hoàng lui nhanh về phía sau,  phong tỏa mạch huyệt.  Nhưng đã chậm một bước , thuốc đã thấm vào da.  Nàng ấy liền cảm thấy mất hết khí lực,  mắt mờ đi khụy xuống võ đài. 

Vũ Tán Cẩm tiếp tục ra chiêu ám,  dùng thượng kiếm chém về phía Bạch Sắc.  Bạch Sắc lúc này đã không thể chống trả,  với bản năng tôi luyện giơ đao lên chắn, nhưng khí lực toàn vô, khi đao va chạm với kiếm thì đã không ngăn nỗi sự sắc bén ác độc giết người ấy rồi. 

Xoẹt!   Tay của Bạch Sắc bị chém sâu vào xương, lộ cả bạch cốt.  Vũ Tán Cẩm không đợi thêm một phú giây liền giơ kiếm nhắm vào cổ nàng ấy. 

Kiếm vô tình nhanh chóng tiếp xúc với cái cổ yếu ót,  nhưng chỉ nhưng sượt ngang tạo ra một đường kiếm nhỏ.  Bạch Sắc đã được Trình Sâm kéo thoát khỏi võ đài. 

Vũ Tán Cẩm tức giận trừng mắt nhìn đôi nam nữ đã rời khỏi võ đài đang dìu nhau về chỗ của Lãnh Ngạo.  Bọn họ cũng thật biết chỗ chạy. 

       "Lâm trận bỏ chạy,  đây là tác phong của đội quân tiên phong Sát Thần sao.  Đúng là làm người khác ngạc nhiên tột độ.  "  Vũ Tán Cẩm cười khinh nói.  Nàng ta chính là muốn kết quả như vậy,  hạ uy thế của Sát Thần và Ngạo Vương làm cho họ bị người khác xem thường. 

          "Sử dụng ám chiêu,  giết người như ngóe không xem trọng quy tắc của trận đấu . Đây là tác phong của Vũ Tán Cẩm đại nhân sao?  Hay là do đã hoành hành lâu ngày nên thói quen làm điều .. Hay lại do ỷ quyền ngập trời nên không xem nữ đế ra gì?  " Lãnh Ngạo bình tĩnh lãnh đạm nói.  Muốn giết người của ta , Lãnh Phi Nguyệt đúng là quá oai phong. 

         "Ngạo Vương chụp cho ta cái mũ oan này cũng thật lớn . Hạ quan nào dám lộng hành.  Quy tắc của trận đấu cũng không đề cập tới việc không được sử dụng độc . Hạ quan vẫn tuân thủ đúng quy tắc trận đấu.  Ngạo Vương bênh vực người mình như vậy,  thần sợ sẽ không dám tham gia thi đấu thêm nữa,  nếu không...... "  Vũ Tán Cẩm ra vẻ nhún nhường , nhưng trong lời nói chỉ toàn ám chỉ Lãnh Ngạo ỷ thế bênh vực người mình. 

        "Có vẻ như Vũ đại nhân đây không chấp nhận việc mình muốn giết người.  Trong điều luật của niên kỉ trước có ghi nếu người tham gia thi đấu mất đi khả năng điều khiển thần trí và cơ thể của bản thân , thì xem như kẻ đó đã thua cuộc . Vậy tại sao Vũ đại nhân lại tiếp tục ra sát chiêu đối với Bạch Sắc tướng quân.  Ta thật lòng hoài nghi.  "

        "Ta......  Nhưng Bạch Sắc tướng quân vẫn còn điều khiển được cơ thể.  Lời của Ngạo Vương lại không đúng rồi.  "  Vũ Tán Cẩm ngây người chốc lát rồi nhanh trí phản bác lời của Lãnh Ngạo. 

        " Ta thật không biết người đã hôn mê bất tỉnh lại có thể điều khiển cơ thể như lời Vũ đại nhân đây nói là gì?"
Lãnh Ngạo vẫn bình tĩnh đáp. 
.

      "Nàng ta rõ ràng vẫn đỡ được chiêu của ta.  " Vũ Tán Cẩm vẫn chắc chắn không lùi. 

      "Nếu Vũ đại nhân vẫn không tin vậy xin thỉnh các vị thái y kiểm chứng.  "

Lời nói này của Lãnh Ngạo khiến Vũ Tán Cẩm chần chờ.  Nếu không chắc chắn,  Ngạo Vương cũng sẽ không làm tới mức như vậy. 

         "Hạ quan thành thật tạ lỗi với Ngạo Vương,  do ta quá hiếu thắng nên không để ý quá việc này.  Hạ quan hoàn toàn không biết rằng Bạch Sắc tướng quân đã bất tỉnh.  "

Lãnh đạo chỉ cười khỏe bình tĩnh nói

     " Nếu Vũ Đại Nhân  đã thành thật xin lỗi như vậy ta cũng không thể nói thêm gì trận đấu cứ tiếp tục . Mong Vũ đại nhân sau khi tham gia trận đấu xong dành lời hối lỗi đó cho Bạch Sắc Tướng Quân thay vì đối với ta . "

     "Hạ quan sẽ.  "

Vũ Tán Cẩm kìm nén tức giận chấp nhận. Kêu nàng ta đi xin lỗi một kẻ võ tướng không quyền hành....  ........Ngạo Vương đúng là cao ngạo đến cuồng vọng. 

///////////////    /=còn tiếp=/   ///////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro