Chương6:Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo bước trên con đường đi dọc thành Nhã Đạo. Lãnh Ngạo đang suy ngẫm sẽ cải tạo nơi đây lại như thế nào "thành một khu thương mại thì như thế nào nhỉ ? Chia làm 4 khu: ăn uống ,ngủ nghỉ ,chơi đùa và khu điều hành. Biến nơi này thành một khu thương mại thời cổ đại cũng khá thú vị. Dù sao ta cũng cần một thế lực của riêng mình. Vị tỷ tỷ thân mến kia chắc phải đợi thêm một thời gian rồi "

"Được rồi, về thôi "

...............................................................
Trong thư phòng, sau hai canh giờ vắt kiệt sức lực. Lãnh Ngạo đã vẽ xong sơ đồ dành cho thành trì của cô ấy. 'Nơi này là địa bàng của ta, là nơi thật sự thuộc về ta. Cơ thể khỏe mạnh này, ta sẽ không phí phạm nó ' Lãnh Ngạo nhìn bảng đồ phát ngốc 'Hàn, đừng làm chị thất vọng ' cười một cách mãn nguyện thoải mái. Cuộc sống này mới là cuộc sống cô ấy ao ước bấy lâu nay (ai đọc chương đầu sẽ hiểu) .

Không chờ được một giây phút nào nữa, Ngạo liền bay nhanh ra khỏi phòng giao công việc cho từng người và Ngạo cũng nhanh chóng thực hiện công việc của riêng bản thân cô ấy.
....... ...............thời gian......................

4 năm sau, trong thành Nhã Đạo đầy phồn hoa, người xe tấp nập nhưng không có bất kỳ một sự thiếu kĩ luật nào. Mỗi một người dân trong thành đều như một binh sĩ,tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào của "Chủ nhân Ngạo Vương "không một ai thể hiện chút gì không phục vì ai cũng hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào chủ nhân của mình .Người cho họ mạng sống đem lại cuộc sống thứ hai đầy hạnh phúc. Từ một người ăn mày vô gia cư nhưng chỉ 4 năm ngắn ngủi ở thành Nhã Đạo, giờ đã trở thành một ông chủ ai ai cũng xem trọng .Họ là những người được đào tạo và huấn luyện kĩ đồng thời cũng là những thành viên xây dựng nên thành bây giờ,không ai dám bắt nạt và cũng không thể bắt nạt .

Tùng.... tùng..... tùng..... Trên cổng thành đã được trang bị một cái trống lớn dùng để thông báo cho người dân trong thành những việc quan trọng nhưng hầu như nó chỉ dành để báo tin ."Là chủ nhân của họ đã trở về sau biết bao chuyện như :đánh giặc, đem lương thực.... Và những lý do không được  biết". Và tiếng trống inh ỏi ấy báo hiệu rằng chủ nhân của họ đã trở về. Tất cả người dân trong thành lập tức dạt ra hai bên để nhường đường cho thủ lĩnh cũng là chủ nhân của mình. Từ ngoài thành một đoàn người ngựa đang dần đi vào. Đi đầu là Lãnh Ngạo, giờ đã là một thiếu nữ 14 tuổi ,với vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành cùng với khí thế không giận tự uy của mình Lãnh Ngạo chính là vương của vùng đất này. Mọi người không tự chủ được mà quỳ gối ,dâng hết mọi thứ của bản thân cho mong có được cái nhìn của cô ấy. Không chỉ thế, Ngạo còn là "Chiến thần của Huyền Vũ " trâm trận trăm thắng, cả vùng đất phiên bang, những bộ tộc man di đều đã đầu hàng vô điều kiện và thuần phục trước "Chiến thần Ngạo Vương " đất,binh, tài lực mà Ngạo nắm giữ đã đủ cho một quốc gia hùng mạnh vài chục năm.

Những trận đánh nhanh chóng và không tốn binh lực đến mức tuyệt đối. Không ai có thể ngăn con người ấy nữa rồi. Vì cô ấy chính là "Vương " là chủ nhân của họ.

   "Chủ nhân đã trở về " tiếng hô vang vọng với cùng một thanh âm phát ra chấn động cả núi rừng chỉ để chào đón người ấy. Tất cả quỳ xuống trong vui mừng và sung sướng, trung thành tuyệt đối là điều phải học đầu tiên ở đây.

    "Đứng lên hết đi. Ta đã nói không cần quỳ mà nhỉ " nhìn lướt qua đoàn người quỳ dưới chân mình, tuy biết họ đều trung thành,nhưng người của ta thì không cần phải quỳ gối như vậy.

Như điều hiểu Lãnh Ngạo nghĩ gì. Lại đồng lòng hô lên

      "Chúng ta chỉ quỳ trước chủ nhân của mình thôi " ánh mắt kiên định như sắt đá. Không một ai cảm thấy đó là điều không cần thiết cả.

     "Haizz.... Được rồi. Ai làm việc đó. Về phủ "

     "Tuân lệnh "cả đoàn quân liền hộ tống Chủ nhân của họ về phủ của cô ấy. Phủ Ngạo Vương cái tên đơn giản mà khí phách khôn lường. Đó là phủ mà sau khi xây dựng thành xong, các chủ tướng liền cùng nhau xây nên, mỗi một gốc trong phủ điều được trang trí tỉ mĩ từng đường nét một. Cả đoàn quân đã dành 2 tháng để xây nên, ý nghĩ và lòng trung thành, không ai có thể bác bỏ được.

Vừa tới trước cửa phủ Vô và Thương đã đứng đợi từ lâu. Vì lần này chủ nhân đánh một vài bộ tộc cuối cùng của thảo nguyên nên Lãnh Ngạo chỉ đem theo 3 vạn quân cùng với Tình và Trình Sâm. Chỉ Hai người này thôi đã đủ diệt trăm bộ tộc rồi. Thấy Lãnh Ngạo cả bay nhanh tới trước cô ấy.

     "Chủ nhân...... Mừng người trở về " Vui mừng và hạnh phúc điều thể hiện ra hết ở trên mặt .Họ chỉ dám cầm lấy tay y phục của Ngạo. Vì Ngạo vừa là chủ nhân vừa là thê chủ của cả hai,tuy cô ấy chỉ mới 14 nhưng uy nghiêm mà trên người Ngạo tỏa ra còn mạnh hơn cả nữ đế trên triều. Và điều ai cũng sợ nhất là cô ấy sẽ không cần mình nữa

     "Ngoan.... Ta đã trở lại. Có chuyện gì đã xảy ra không? "Lãnh Ngạo đã xem Vô Tình Thương  là nam nhân của mình. Mà đã là người của mình thì chỉ được phép sủng mà thôi. (đó là suy nghĩ của Lãnh Ngạo)

     "Chủ nhân,đế đô truyền tin đến. Nữ đế mong nhớ người,muốn người trở về. " Vô đưa thư tín trong vạt áo cho Lãnh Ngạo

Lãnh Ngạo mở ra và nhìn lướt ngang (vì thư gửi suốt 4 năm đều y như nhau) "con gái khi nào con trở về thăm phụ thân " câu được viết hơn chục lần trong bức thư, mở ra là không thể bỏ qua được. "

'Haizz.... Phụ thân..... Cũng đến lúc về để lấy lại vài thứ rồi..... Tỷ tỷ, người đã chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận trả thù từ ta chưa..... Đừng thua quá sớm đấy.... Nếu cầm cự cũng không thể thì còn gì là thú vị nữa " Nhếch môi cười nhẹ. Lãnh Ngạo đã chuẩn bị xong để trở về. Hành động nhẹ đó của cô ấy, đã lọt hoàn toàn vào mắt ba người nam tử ở đây và đã dìm chết họ trong sự khuynh thành ấy mà không hay biết.

"Chủ nhân, chúng ta yêu ngươi sắp phát điên lên rồi. Người đừng cám giỗ chúng ta nữa "

    "Chuẩn bị sẵn sàng. Hai ngày nữa chúng ta khởi hành trở về đế đô"

///////////////    /=còn tiếp=/   ///////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro