Chánh văn hậu cung liệt hệ - Mật Tần tiểu truyện (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian gặp lại hoàng đế, đang là mùa thu năm Khang Hi ba mươi rồi. Một năm kia, trong lúc sủng ái chính là Lương Quý Nhân Vệ Thị, nghe nói nàng vô cùng xinh đẹp, vả lại "Thân thể thơm mát khác thường, tắm không đi, cho dù: "Nước bọt cũng có hương thơm." Thông quý nhân cùng ta qua lại thân thiết đối với cái này khinh thường nói: "Nàng ấy tưởng rằng nàng ấy là ai, bất quá là một người tân giả khố ra ngoài*****, so với thân thế của muội muội còn không bằng." Nàng nói xong dường như cũng tĩnh ngộ ra lời nói khó nghe rồi, nói: "Lòng ta thẳng thắn nhanh miệng, muội muội đừng để trong lòng." Nàng lại nói: "Thực ra muội muội cũng đừng buồn, phi tần người Hán trong cung cũng không chỉ có mình ngươi, An quý nhân Lý Thị chính là Hán quân Chính Lam Kì, Đoan tần Đổng Thị cũng thế. Muội muội ngươi tính tình tốt như vậy, ngày nào đó hoàng thượng nhớ tới ngươi nhất định sẽ sủng ái ngươi, nhất định sẽ mạnh hơn so với Lương quý nhân kia."

Ta khẽ cười nói: "Hoàng thượng yêu mến ai đó cũng không biết, chúng ta đừng nói huyên thuyên, nói nhiều sai nhiều, bị người nghe rồi sẽ không tốt."

Nàng ấy lại nói liên miên nói gì đó, ta không có nghe rõ. Kỳ thực nàng nào biết đâu rằng, ta xuất thân Hán nữ, vốn là so với An quý nhân, Đoan tần kém họ rất nhiều.

Ta đứng dậy cáo từ, mùa thu trong Tử Cấm Thành sương hồng diệp trải qua như máu, buổi tối con quạ kêu a a bay qua Tiêu Tử Túc Lâm (cánh rừng chết) để đi. Gió bắc cũng nhiều khí khắc nghiệt, gió nam mất ấm áp. Nương, không biết nàng trải qua những ngày này có tốt không?

Cây trâm đang cài trên tóc của ta được làm bằng ngân trâm hoa lụa đơn thuần, ta chọn ra một quả ngũ trảo hồng diệp đẹp mắt nhất lấy xuống, ngẫm nghĩ muốn làm một cái thẻ kẹp sách, phía sau có người gọi tên ta, "Vương Ly Tâm."

Gọi toàn bộ danh hiệu ta như thế, suýt nữa dọa được ta. Người trong cung, tất cả đều gọi ta là "Vương đáp ứng", ai biết khuê danh của ta chứ. Ta nhanh chóng xoay người nhìn xem, là hoàng đế. Ngài đứng xa xa khoanh tay, mỉm cười gọi ta.

Ta có chút lo lắng không yên, trong ba năm này, ngoại trừ ngày tết đại điển có thể ở xa xa tiến vào trong đám đông nhìn hoàng đế một cái, chúng ta không có gặp mặt, vậy mà ngài, nhớ rõ tên của ta.

Ta vội vàng mà hành lễ, thông thạo mà thỉnh an. Hoàng đế không hề chú ý, nói: "Dường như nàng trưởng thành rất nhiều." Giọng nói này, có chút giống khẩu khí nói chuyện của trưởng bối.

Trong mắt ta chợt có nước mắt rồi, muốn khóc ra ngoài, năm tháng cô quạnh như vậy ở trong cung, vừa nghe hoàng đế nói như vậy, dường như chính mình chợt cũng già đi rất nhiều.

Hoàng đế có chút kinh ngạc, nâng ta dậy vỗ vỗ bờ vai ta, nói: "Được rồi được rồi, đừng khóc. Nàng còn thiếu trẫm một khúc Diệp Tiếu chưa có thổi đấy."

Ta hết khóc mà cười, tâm tư buồn vui khó tả.

Ta được sủng ái, bắt đầu từ năm này. Hoàng đế đối đãi với ta tốt lắm, cũng ôn hòa. Có lẽ là có sự khác biệt giữa hai năm, ngài đối với ta thật là tốt, là có chút sủng nịnh đắc ý vị.

Ta uống, vốn là Động Tình hồ Bích Loa Xuân, mặc chính là, vải thêu Tô Châu, hạ nhật phiến, vốn là gỗ đàn hương Tô Châu, lúc nào cũng ăn ở bên miệng, là điểm tâm Tô Châu, Động Đình sơn cây sơn trà dương mai. Ngay cả mùa thu hàng năm con cua trong hồ Đại Bàn Giải, cũng được một rổ nhiều hơn những người khác.

Chỉ vì hoàng đế biết, ta là nử tử Tô Châu.

Có một ngày ngồi nói chuyện phiếm, hắn nói với ta, "Mang hài gót tròn trong cung có quen không? Nếu như không có quen, ngày thường ở trong cung của mình thì mang hài thiêu đế bằng thôi."

Ta không biết hoàng đế quan tâm ta hay đề cập tới đi lại của ta, chẳng qua là chu đáo, làm ta cảm động. Liền nói: "Tạ ơn hoàng thượng. Lúc trước ở nhà, phụ thân đã bảo thiếp học qua."

Hoàng đế quan tâm nói: "Nàng là người Hán, phụ thân nàng có bảo nàng học cái này sao?"

Ta gật đầu, "Mãn văn cũng học."

Hoàng đế nói: "Phụ thân nàng là hy vọng nàng gả cho người Mãn sao?"

Ta vốn muốn nói "có", nhưng mà lời nói đến khóe miệng, cũng là "Hoặc giả đúng là nhân duyên gặp gỡ, trời cao biết nô tì phải vào cung, cho nên mới học đấy."

Lời này có chút kiểu cách, tự mình nghe cũng không thoải mái, hoàng đế lại thích.

Nào có cái gì nhân duyên gặp gỡ đâu? Chẳng qua đều là do người thôi.

Chỉ biết mãi cho đến một ngày trước khi tiến cung mới hiểu, hóa ra lần đó các tiểu thư châu phủ ở sân sau Tri phủ gặp gỡ là sự an bài có chủ ý, thực ra là ngụy trang tuyển tú. Vốn là không có phần của ta, mà ngày ấy vừa lúc có một người nữ tử tiêu chảy và nôn mửa, bất đắc dĩ để cho ta đi cho đủ số. Lại vốn tưởng rằng chính là có thể phục vụ trong hoàng cung, lại càng không thể tưởng có thể vào cung.

Nghĩ đến điều này, ta là có chút hận phụ thân. Cuộc hôn nhân của ta cùng biểu ca, cứ như vậy bị phá hủy.

Bây giờ nghĩ lại - lại càng kinh hãi, ngộ nhỡ hầu hạ trong hoàng cung, hoàng đế đã ra đi, cả đời ta cũng thật sự là lỡ toàn bộ rồi. Phụ thân, lại không hề quan tâm đến nữ nhi duy nhất này của mình.

Quay qua, lại nghe hoàng đế nói: "Nàng bị ràng buộc ở chân, thời điểm mới vừa học mang hài gót tròn có vất vả không?"

Rất vất vả sao? Những ngày đó cũng trôi qua. Ta chợt nhớ tới hài gót tròn dính líu đến nụ cười của nam nhân kia, sợ run lên, rất nhanh nói: "Không hề gì, lấy bông vải nhét ở hài cùng đế hài thì tốt rồi."

Trong ba năm cô quạnh ta học được cầm kỳ thi thư để làm sâu sắc thêm sủng ái của hoàng đế đối với ta. Có đôi khi, ta cùng hoàng đế đàm luận về thơ từ, nói đến chỗ đặc sắc, liền vỗ tay nói: "Thực sự là nữ tử Hán gia, mới có hiểu biết rất nhiều về thơ văn này. Nếu như cùng các tần phi khác nói chuyện, chỉ sợ là chọn nhầm đối tượng rồi."

Ta cười nhẹ một tiếng, không nhiều lời. Trong hậu cung, phàm là gặp phải một chữ "sủng", tỷ muội cũng làm kẻ thù. Ta đã lừa gạt ân quyến (người nhà), nếu như nói toạc ra, ngược lại là làm tổn thương chính mình.

Mà ta trầm lặng, hoàng đế tưởng rằng tức giận, có chút cẩn thận mà an ủi ta, "Ly nhi, nàng đừng buồn, trẫm không phải cố ý muốn vạch ra thân phận Hán nữ của nàng."

Ta mỉm cười nhìn hoàng đế, "Thần thiếp cũng không có tức giận." Ta có nào có thể tức giận, hoàng đế đối với ta rất tốt, cũng không vì xuất thân của ta mà coi thường ta. Bởi vì ta được hoàng đế xem trọng, người khác cũng không dám tùy tiện coi thường ta.

Lời của hoàng đế chân thành mà đầy tham vọng: "Đây là thiên hạ của trẫm, thiên hạ của trẫm có người Mãn cũng có người Hán, trẫm muốn trời kia Mãn Hán một nhà."

Ta nhận thấy được chí lớn của hoàng thượng, hốc mắt có phần đỏ lên, trong lòng dao động nhất thời nói không ra lời.

Hoàng đế là vua người Mãn, cũng là vua thiên hạ a.

Hoàng đế hỏi ta, "Từ nhỏ là nàng học cầm kỳ thi thư sao?"

Ta lắc đầu, "Vào cung mới học."

Hoàng đế hỏi: "Tại sao?"

Ta tự nhiên không có nói là bởi vì đuổi thời gian mới học, chỉ nói: "Là vì hoàng thượng."

Hoàng đế "ah~" một tiếng, ta không biết hắn có tin hay không, cũng không quan trọng. Ta giờ là người trong cung, không phải vì hoàng đế, còn có thể nói là vì ai đó sao? Đó là hoàng đế a.

Vì vậy ta lại nói: "Thần thiếp là sợ chỉ biết thổi trúc tiêu, hoàng thượng sẽ thầm oán thần thiếp ngu dốt."

Hoàng đế sang sảng cười một tiếng, đem ta áp sát vào trong ngực, đối với ta nói: "Nói cho nàng biết một chuyện làm nàng vui mừng, phụ thân nàng đã nâng Hoàng Thị mẹ của nàng làm chính thất rồi, nàng vui chứ?"

Ta lộ ra thần sắc vui sướng, có thể phù chính (là từ thiếp lên làm vợ), nương nhất định rất vui.

Có thể thấy được bởi vì ta vào cung, cảnh ngộ của nương cũng tốt hơn. Như thế, ta tiến cung, mới có chút ý nghĩ.

Hoàng đế nói: "Phụ thân nàng cũng được phong quan rồi, hy vọng có thể dốc sức vì triều đình."

Lòng của ta tiếp tục dao động hiểu được thâm ý trong lời nói của hoàng đế, phụ thân, tất nhiên là muốn ta cầu được càng nhiều tiền đồ rồi.

Một đêm trước khi tiến cung, phụ thân dài dòng rất nhiều rất nhiều, cuối cùng ngưng tụ lại thành một ý: "Hoàng thượng chịu mang con tiến cung nhất định sẽ rất sủng ái con, dù sao con cũng phải nhớ ta đây là phụ thân a! Ta cũng sinh ra một nữ nhi tốt rồi!"

Huống chi ta vào cung ba năm, nếu muốn phù chính nương sớm đã phù chính rồi (phù chính - chính là muốn đưa lên làm chánh thất). Bây giờ làm như vậy, bất quá là bởi vì biết rõ nguyên do là hoàng đế đang quan tâm ta mà thôi.

Nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng ta hận ý nồng đậm, rất nhanh cười nói: "phụ thân ở tri huyện càng có thể hiểu sâu dân tình, dốc sức cho triều đình. Nếu như Hoàng thượng dốc sức đề bạt người, ngược lại làm cho phụ thân mất cơ hội rèn luyện." Ta ngưng trọng: "Huống chi thần thiếp không muốn bởi vì mình mà làm cho người nhà quá ưu ái."

Không phải không từng nghĩ tới, nếu như phụ thân làm quan, hoặc giả ta sẽ không nhận được cưng chìu lâu vẫn còn là một lời hứa. Con gái có nhà mẹ đẻ có thể dựa vào, rốt cuộc cũng khá hơn rất nhiều, nói chuyện cũng có chút lo lắng.

Thế nhưng mỗi lần nhớ tới thần sắc của phụ thân, cuối cùng, vẫn từ chối.

Hoàng đế có chút suy nghĩ, chỉ chốc lát cười nói: "Rất tốt, nàng không có làm trẫm thất vọng."

Ta cả kinh, hóa ra hoàng đế, trong lời nói vừa rồi, cũng có xem xét ý tứ của ta. Ta chỉ không biết, tựa vào trước ngực hoàng đế, từ từ nhấm mắt lại.

Ân sủng không ngừng, ta đã hạ sinh hoàng tử. Ba mươi hai tuổi sinh Doãn ngữ, tôn thất ngọc diệp ghi lại làm hoàng tử thứ mười lăm, hoàng đế ôm hài tử trong lòng ta ra và nói: "Theo phép tắc của tổ tiên, tần vị trở lên mới có thể tự mình nuôi dưỡng và dạy dỗ hài tử."

Ta cố gắng không khóc, cúi đầu nói: "Thần thiếp hiểu." Có cái gì có thể tranh giành chứ.

Gia pháp của tổ tiên như núi, ta càng tranh giành, chỉ làm tổn thương mình và đứa nhỏ. Huống chi thân phận của ta, là không có năng lực mang đến vinh quang cho đứa nhỏ này. Ta nhất quyết kìm nén lại, nói: "Không biết hoàng thượng muốn đem đứa nhỏ cho vị nương nương nào nuôi dưỡng?"

Hoàng đế hòa nhã nói: "Đức phi tính cách ấm áp tốt bụng."

Ta nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Đa tạ hoàng thượng."

Hoàng thượng có chút áy náy, cuối cùng không nói gì.

Vậy mà lần nữa cưng chìu, giữa chúng ta cũng không phải hoàn toàn hài hòa, lần đầu tiên hoàng đế tức giận đối với ta, ngày đó trở lại rạp hát ở Sướng Xuân Viên. Cuộc sống trong cung đơn điệu, thỉnh thoảng một ngày có nghe kịch, dĩ nhiên là gân cốt thoải mái.

Đêm hôm đó hoàng đế nghỉ ở trong cung của ta, ta vẫn còn đắm chìm trong trong dư vị của bài hát không thể tỉnh táo, mà mơ hồ, hướng về phía hoàng đế đang thay y phục, khoan thai gọi một câu-- "Tam lang", đó là 《Trường Sinh Điện》 nơi mà Dương Quý Phi gọi thân mật đối với Đường Minh Hoàng, cũng là một trong vỡ kịch mà hoàng đế thích nhất.

Ta từ trong miệng thở ra, trong lòng vẫn còn ấm áp, nhớ tới hắn sủng ái ta, nhiều lắm là cười một tiếng. Nếu như tâm trạng tốt, có thể cùng ta cùng nhau xướng lên một đoạn hay không.

Có thể đợi ta định thần lại, sắc mặt hoàng đế đã là xanh mét, một lần nữa mặc xiêm y vào phất tay áo liền đi. Ta vội vàng quỳ xuống tạ lỗi, hoàng đế lạnh nhạt nói: "Quá thân thiết lại cợt nhã. Vốn là trẫm rất sủng ái nàng, đào kép xướng từ như thế cũng thốt ra, quá không tự trọng thân phận."

Lòng của ta một nữa đã lạnh, hoàng đế chưa bao giờ trách cứ qua ta như vậy, thần sắc nghiêm nghị thế này.

Lần đầu tiên ta rơi nước mắt, hóa ra là ta quá được sủng ái, cũng không có chú ý tới phần sai lệch giữa vua và quần thần. Quân thần ở ngoài, mới nói phu thê. Thân phận, mới là quan trọng nhất.

Ba mươi bốn tuổi, ta lại hạ sinh hoàng tử thứ mười sáu Doãn Lộc. Hài tử, lần lượt rơi vào sở hữu người khác. Mà địa vị của ta, chính là không đổi. Hoàng đế nói: "Địa vị của nàng......"

Ta nhẹ giọng nói: "Thần thiếp biết."

Hoàng đế gật đầu, "Nàng hiểu được là tốt rồi. Tựa như năm đó nàng mới vào cung, nếu như trẫm lập tức sủng ái nàng, lục cung nhất định sẽ đố kị, hợp cung không yên. Lúc này mới lạnh nàng mấy năm."

Ta cũng không biết hoàng đế có ý nghĩ sâu sắc như vậy, trong nháy mắt minh bạch rồi, ta nhìn hoàng đế, ôn nhu nói: "Hoàng thượng vốn là muốn tốt cho thần thiếp."

Sủng ái mà không tôn vinh danh vị, luôn luôn là có thể dập tắt rất nhiều ghen tị ở hậu cung. Suy nghĩ của ta bên cạnh dật nghiêng ra, đột nhiên nghĩ tới, Lương quý nhân sinh bát hoàng tử cũng cũng tiến vào tần vị rồi, phải chăng cũng là nguyên do này.

Mắt thấy Đoan tần tranh giành tình cảm, Huệ phi bị thất sủng. Ta dần dần hiểu được, có đôi khi, không tranh giành, mới là nhất tranh.

Lúc Khang Hi ba mươi lăm tuổi, trong cung đi vào hai nữ tử người Hán, Trần thị.

Thâm cung nội viện, tường đỏ cao hơn nữa, cũng có điều nghe phong thanh, là hàng dệt Tô Châu Thường Húc đưa nữ tử vào cung.

Ta gặp được Doãn Lộc là lúc nó đang chơi đùa, hài tử mới một tuổi, bộ dạng kháu khỉnh bụi bẫm, rất đáng yêu. Trong nháy mắt, bát lãng cổ (trống lắc) trong tay đã rơi trên mặt đất, thật mạnh một tiếng, bắt đầu khóc. Ta có chút kinh ngạc, Doãn Lộc khóc, "Bì bõm" mà gọi ta --ngạch nương.

Ta hốt hoảng mà định thần lại, ta đã là mẫu thân hai đứa hài tử.

Sau khi Trần thị tiến cung cũng bị phong làm đáp ứng, giống như ta, được hưởng thứ phi tôn lễ.

Ta thường nghĩ, nương luôn luôn hy vọng ta không cần cùng người làm thiếp thất, không cần đi theo con đường giống như nương, ta còn là làm thiếp người ta. Thứ phi, cũng không phải là thiếp chính sao?

Ta gặp được Trần thị, đó là một nữ tử rất ôn nhu thanh tú, lông mày lá liễu mắt như tân nguyệt. Không giống như Lương tần, vẻ đẹp của nàng, rất rực rỡ, giống như lôi điện (sấm sét) lóe lên trong bóng đêm, làm cho người không thở nổi. Mà Trần thị cùng ta, đều là cái loại mơ hồ đó, mặt mày không sợ hãi đắc ý.

Có thể là cùng một nguồn gốc giống ta, nàng và ta rất thân thiết hòa thuận.

Nàng nói, ta hiểu, tỷ tỷ là biểu muội Thường đại nhân.

Nàng nói, một mình ta tiến cung hầu hạ hoàng thượng, Thường đại nhân nói tỷ tỷ vào cung cũng lâu năm rồi, có thể cùng muội muội săn sóc lẫn nhau.

Nàng nói, may là có tỷ tỷ, bằng không ta lẻ loi một mình, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ta nhìn Trần thị, suy nghĩ của mình có chút trống rỗng, lẻ loi một mình, là làm thế nào đến được đây? Bởi vì hoàng đế sủng ái ta, trong lúc đó lời nói của phi tần luôn luôn lễ độ, cho dù ngẫu nhiên có nói vài câu chua xót, chỉ khi ta không nghe được, cũng trôi qua.

Nhưng cuối cùng cũng là lưu ở khách khí, cái loại khách khí đó, một cảm giác mơ hồ và cô lập. Mặc dù là An tần cùng Đoan tần, cũng là có khoảng cách.

Người a, chính là như vậy, hơn người một chút, cảm giác hơn hẳn người khác kia sẽ cho ngươi thói quen mà nhìn xuống ngự trị tất cả.

Ta để tâm suy ngẫm trong lời nói của Trần thị, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý trong đó.

Chúng ta là có thể chiếu cố lẫn nhau, không chỉ có ta chiếu cố nàng, là nàng đến phù trợ ta.

Biểu ca, dụng tâm của người quả là rất tốt.

Trần thị rất được cưng chiều, năm thứ hai, nàng đã sinh cho hoàng đế hoàng tử thứ mười bảy Doãn Lễ. Có đứa nhỏ có thể dựa vào, sắc mặc của nàng càng hồng hào hơn. Mà bởi vì ta cùng Trần thị hòa thuận, hoàng đế cũng càng cho là ta đức hạnh tốt.

Sau một thời gian dài, ta càng ngày càng hiểu được làm thế nào không biến sắc mà lấy lòng hoàng đế. Tuổi của hoàng đế càng lúc càng lớn, không thích các màu sắc tươi sáng như màu đỏ và màu xanh lá cây, ngược lại thích màu trắng mộc mạc. Ta liền chọn màu hồ lam yêu thích của mình, thủy lam, hồng nhạt, hạnh vàng, màu xanh biếc để mặc, cũng không cần kim ngân ty tuyến đoàn hoa chói mắt, chỉ dùng màu sắc hoa văn tối. Dù sao tuổi của hắn cũng lớn, không thích hợp màu đậm và rực rỡ nữa rồi.

Hoàng đế thực sự thích thú, liền để cho cục chuyên chế hàng dệt may Tô Châu và hàng len dạ có hoa văn thanh nhã trong trắng thuần khiết tới cho ta.

Ta sống trong cung điện, cũng có nhiều loại hoa cỏ thơm, trong cung điện thường dùng các loại hoa cỏ này, mà không cần hương liệu. Ngay cả sử dụng châu sai (ngọc trai cài tóc), cũng là ngọc bích trân châu đích thực nhạt nhẽo ôn nhuận.

Ta đem bản tính bình tĩnh bên trong từ từ phát tán đi ra.

Hoàng đế thường mỉm cười với ta nói, "Cùng nàng ở cùng một chỗ, cảm giác như hồ nước yên tĩnh, trong lòng liền tự nhiên yên tĩnh."

Cuộc sống trong cung, tĩnh đến mức giống như cổ tĩnh bên trong không dậy nỗi sóng nước, thời gian đi qua, hài tử thứ ba của ta hoàng tử Doãn Giới cũng đầy mười tám tuổi rồi. Doãn Giới lanh lợi đáng yêu, làm cho đau lòng người, bản tính lại thông minh, hoàng đế cực kỳ yêu mến, gần như lúc nào cũng muốn dẫn bên người, vô cùng yêu thương.

Hoàng đế thường nói với ta: "Doãn Giới có sẵn tráng kiện của người Mãn, lại có nho nhã của người Hán, hài tử này, là hài tử tốt nhất nhà người Mãn Hán của chúng ta."

Lời nói như thế, có thể thấy được hoàng đế rất yêu quý đối với hài tử này.

Sinh nhật Doãn Giới năm tuổi năm đó, hoàng đế sắc phong ta làm quý nhân, ban cho một chữ "Mật" làm tước vị. Cùng một ngày, Trần thị cũng làm quý nhân, tước vị "Cần".

"Mật, cũng là tĩnh." Hoàng đế mỉm cười nói, "Cũng có thể hiểu "Mật" ý là yên tĩnh yên bình. Cái chữ này rất xứng với nàng." Ta thưởng thức hồi lâu, cũng rất thích cái chữ này.

"Tĩnh nữ kỳ thù, hoàng thượng chắc hẳn thường hay đọc Kinh Thi <tĩnh nữ> (cô gái nhàn nhã)

Hoàng đế gật đầu: "Nàng xem sách nhiều hơn và nhiều hơn nữa."

Tháng mười hai khí trời phải lạnh gay gắt, thế nhưng trong điện có chụp lò sưởi, ấm áp như xuân. Mấy năm nay chính vụ mệt nhọc (việc triều chính), hoàng đế có chút già đi, nếp nhăn cũng sâu một chút.

Ta tự mình làm một cái túi hương Tô Tú (hàng thêu Tô Châu), lấy một ít bạc hà Diệp Tử (lá bạc hà), dắt ở trên người hoàng đế, nói: "Hoàng thượng mệt mỏi thì ngửi cái này sẽ nâng cao tinh thần."

Hoàng đế nhấn vai ta nằm nghiêng, mỉm cười nói: "Sắp tới có một người truyền giáo Jesus phương tây đến, rất giỏi vẽ tranh, trẫm muốn để cho hắn vẽ một bức tranh cho nàng, để trẫm treo tại nam thư phòng, lúc nào cũng có thể nhìn."

Vẽ mặt ta ngượng ngùng, chỉ mỉm cười. Hoàng dế nhìn xa xôi, vẻ mặt vắng lặng, bỗng nhiên bùi ngùi nói: "Nàng tiến cung mười bảy năm rồi."

Đúng vậy a, mười bảy năm rồi, mười bảy tuổi ta vào cung, gần như là một luân hồi rồi.

Ta bầu bạn cùng hoàng đế, cũng đã lâu như vậy.

Nhưng mà vẻ mặt hoàng đế có chút thống khổ, thở dài một tiếng nói: "Trẫm cũng già rồi."

Ta vội vàng che đi miệng hoàng đế nói "Hoàng thượng vạn tuế, vạn thọ vô cương."

Hoàng đế gạt tay của ta ra một bên, cười khổ nói: "Phải không? Trẫm cảm thấy những lời này rất giả dối." Nghe hoàng đế nói vậy, ta cũng cảm thấy có chút chột dạ, cảm thấy buồn bã không thôi. Hoàng đế chậm rãi nói: "Cần gì vạn thọ vô cương, trẫm chỉ cầu phụ từ tử hiếu."

Hoàng đế nói như vậy ta cũng hiểu là chuyện gì. Những năm gần đây, thái tử Dận Nhưng nhiều lần gây rối, mặc dù thâm cung phụ nhân cũng có nghe thấy, đã làm tổn thương trái tim hoàng đế rồi.

Ta nói: "Trong lời nói của Hoàng thượng nản lòng như vậy, đem thần thiếp đặt chỗ nào chứ? Trong thiên hạ thần thiếp có thể dựa vào chỉ có hoàng thượng!"

Hoàng đế nhìn ta thật sâu, dùng sức ôm lấy ta nói: "Được. Trẫm không chỉ có Ly nhi, còn có Phổ La Thương Sinh (muôn dân trăm họ), trẫm tuyệt đối không thể già."

Nước mắt của ta lăn xuống, thấm ướt xiêm y. Giờ phút này ta vô cùng tỉnh táo hiểu rằng, thế gian này, ta có thể dựa vào, chỉ có hoàng đế.

Tháng chín năm Khang Hi bốn mươi bảy tuổi, hoàng đế lấy "Thiên phú xa xỉ" , "Bạo ngược dâm loạn" , "Ngôn ngữ điên đảo, nhưng lại điên cuồng dể dàng đau khổ" bởi vì phế truất thái tử Dận Nhưng rồi.

Quốc trữ thay đổi, tư tưởng nhiều người tan rã hỗn loạn.

Mà ta cũng đau khổ như muốn ngất. Doãn Giới của ta chết non. Nó mới tám tuổi! Hài tử tám tuổi!

Mà hài tử đáng thương này của ta, cuối cùng cũng liên quan tranh chấp phế truất mà đi. Bởi vì trong việc hoàng đế phế truất thái tử, Doãn Giới là bệnh chết, thái tử lại thờ ơ. Khiến cho hoàng đế rất bất mãn.

Hai mắt ta đẫm lệ, hoàng đế cũng rơi lệ, "Nghịch tử như thế, tình huynh đệ, tình phụ tử bất cần, làm trẫm sau này có mặt mũi nào đi gặp Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hiếu Thành Nhân Hoàng Hậu a!"

Vậy mà, tháng ba năm bốn mươi tám, thái tử lại là "Mặc dù bị ác mộng, cũng đã dần dần khỏi bệnh" làm lý do, lại lên ngôi hoàng thái tử.

Hoàng thái tử lên ngôi, gần như muốn sát ta, chung quy là tưởng rằng ta lấy cái chết của Doãn Giới, kích động hoàng đế phế truất hắn. Lại bởi vì thân phận là Hán nữ của ta, cần thiết trừ khử cho thống khoái.

Ta đành cười khổ, bất quá ta chỉ là một nữ tử hèn mọn ở hậu cung, lại được cưng chìu, lại thế nào có thể có khả năng tham gia vào chính sự!

Cùng năm, nương đã qua đời, tin tức là do Thường Húc viết mật báo cấp cho hoàng đế.

Sau khi hoàng đế xem qua, đem cho ta xem. Nhiều năm không thấy bút tích của Thường Húc, vẫn còn là quen thuộc. Chẳng qua là nương cùng Thường Húc, đã xuất hiện một lần cuối cùng trong cuộc sống ở cung điện của ta rồi.

Ta bật khóc.

Tháng mười năm năm mươi, cuối cùng hoàng đế dùng "Bệnh điên cuồng càng tăng, thô bạo đi quá giới hạn, mê hoặc chuyển quá mức" là lý do, lại lần nữa đem Dận Nhưng phế truất giam cầm.

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như người như Dận Nhưng làm vua thiên hạ, chẳng phải là tai họa cho muôn dân trăm họ rồi sao, ta cùng các hài tử của ta, chắc hẳn cũng không thể yên lành.

Mấy lần phế lập, hoàng đế càng thêm già nua, nhưng tinh thần lại khá tốt. Hán nữ trong cung càng ngày càng nhiều, Tương quý nhân, Hi quý nhân, Mục quý nhân, thứ phi Vương thị, thứ phi Lưu thị, Từ Thường Tại, Thạch Thường Tại.

Thế nhưng bất luận Hán nữ cùng Mãn nữ nhiều hơn nữa, hoàng đế đối với ta sủng ái như trước không có dấu hiệu sút giảm.

Tháng mười hai năm Khang Hi năm mươi bảy tuổi, ta được sắc phong là Mật Tần.

Sau khi thái tử tiền triều bị phế, các a ca dòng tộc tranh giành bộc lộ tài năng, mãnh liệt kích động.

Ta may mắn, hài tử của ta vẫn còn nhỏ tuổi, mà xuất thân ta lại là Hán nữ, các hài tử của ta không có thâm niên tranh giành, cũng không có nguy cơ sau khi tranh giành thất bại.

Ta nhiều lần khuyên bảo chúng nó, không được tiếp xúc qua lại gần gũi cùng các a ca. Đó là vì, thân là một người mẫu thân ta nên ích kỷ, từ trước đến nay hoàng tử luôn tranh giành mà tinh phong huyết vũ (tựa như câu: tàn sát lẫn nhau). Ra khỏi vòng xoáy cuộc đấu, mới là an toàn nhất.

Đó là kinh nghiệm cuộc sống của ta, có lúc không giành phần thắng sẽ qua tranh.

Rốt cuộc ta già rồi, an hưởng lúc tuổi già, so với nhi tử của Nghi phi và Huệ phi bởi vì tranh giành mà rơi vào tinh thần sa sút, ta là may mắn rất nhiều rất nhiều rồi, ngay cả các hài tử của ta, cũng được tân đế đối xử long trọng.

Cuộc đời của ta, coi như là trải qua gió yên sóng lặng.

--oOo--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro