Quyển Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu cung Mật tần tiểu truyện (hạ) – [Phần 1]

Thời điểm tái kiến hoàng đế là mùa thu năm Khang Hi thứ ba mươi.

Năm đó, người đang được sủng ái nhất là Lương quý nhân Vệ thị, nghe nói nàng ta thập phần xinh đẹp, mà còn "thân mình có mùi thơm dị thường, tẩy không đi", rồi là "nước miếng cũng thấm mùi thơm". Thông quý nhân khá thân với ta thường khinh thường nói. "Nàng ta cho rằng nàng ta là ai chứ, bất quá chỉ là đứa tiện nhân thích giả bộ, so với thân thể muội muội còn không bằng". Nói xong dường như cô ấy nhận ra lời mình khó nghe, sửa lại. "Tỷ tỷ nhanh mồm nhanh miệng, muội muội đừng để trong lòng".

Cô ấy lại nói. "Thật ra muội muội cũng đừng khổ sở, phi tần người Hán trong cung không chỉ có mình muội, An quý nhân Lý thị cũng là người Hán chính gốc, Đoan tần Đổng thị cũng vậy. Muội muội tính tình tốt, ngày nào đó chắc chắn hoàng thượng sẽ sủng hạnh muội, nhất định còn yêu thích hơn cả cái Lương quý nhân kia".

Ta khẽ cười. "Hoàng thượng thích ai chẳng ai biết được, chúng ta đừng nên nói huyên thuyên, nói nhiều sai nhiều, người khác nghe được lại không hay".

Cô ấy lại nói liên miên gì đó nữa, nhưng ta không chú tâm nghe. Kỳ thật cô ấy hiểu rõ, xuất thân người Hán như ta kém hơn rất nhiều so với An quý nhân và Đoan tần.

Ta đứng dậy cáo từ.

.

.

.

Mùa thu, Tử Cấm Thành ngập trong lá đỏ kinh sương như máu, quạ bay ngang qua cánh rừng kêu từng tiếng quạ quạ thảm thiết. Cây phong miền bắc nhiều sát khí, không có được cái ôn nhuận của vùng Giang Nam. Nương, không biết người có khỏe không?

Chiếc trâm bạc thắt hoa lụa tím cài trên tóc, ta chọn 1 ít lá đỏ, nghĩ muốn làm kẹp sách.

Phía sau có người gọi tên ta.

"Vương Ly Tâm".

Cách gọi đó làm ta giật mình. Các cung nhân toàn xưng hô với ta là "Vương đáp ứng", không ai biết rõ khuê danh* của ta. Ta nhanh chóng xoay người tìm kiếm, là hoàng đế. Hắn khoanh tay đứng ở xa xa, mỉm cười gọi ta.

*Khuê danh = Tên thời con gái, lúc chưa chồng.

Ta có chút thấp thỏm, 3 năm nay, trừ ngày lễ tết lớn có thể lọt trong đám người trộm liếc mắt nhìn hắn 1 cái, chúng ta chưa từng gặp mặt lại, vậy mà hắn nhớ rõ tên họ ta.

Ta vội vàng hành lễ, thỉnh an. Hắn hoàn toàn không để ý, nói. "Nàng dường như đã trưởng thành hơn nhiều".

Ngữ khí này, có chút giống bậc trưởng bối nói chuyện. Tròng mắt ta bỗng ngập nước, mơ hồ sắp khóc, năm tháng trong cung cô đơn não lòng, hắn vừa nói như vậy, phảng phất hình như đột nhiên mình đã già đi rất nhiều.

Hắn có chút kinh ngạc, nâng ta dậy vỗ vỗ bờ vai, nói. "Thôi thôi, đừng khóc. Nàng còn thiếu trẫm 1 khúc diệp tiêu chưa thổi đó nhỉ".

Ta nín khóc mà cười, tâm tư buồn vui khôn kể.

Ta được sủng ái, bắt đầu từ năm đó.

Hoàng đế đối xử với ta rất tốt, ôn hòa. Cũng như 25 năm sau đó, người cũng đối xử với ta rất tốt, còn có chút vị sủng nịch.

Trà ta uống là Bích loa xuân của hồ Động Đình, áo ta mặc may từ gấm Tô Châu, quạt ta dùng là quạt hương của Tô Châu, đồ ăn vặt thường thường ta ăn là điểm tâm Tô Châu, là trái sơn trà trên núi Động Đình. Hằng năm sang thu, đến mùa cua, ta cũng được thưởng cho nhiều hơn kẻ khác.

Chỉ vì hoàng đế biết rõ, ta là nữ tử Tô Châu.

.

.

.

Có 1 ngày ngồi chơi, người hỏi ta. "Có mang được guốc cao gót trong cung không? Nếu mang không quen, ngày thường đi lại cứ mang giày thêu đi".

Ta không rõ vì sao người quan tâm đến việc đi lại của ta, chỉ là sự quan tâm của người, làm ta cảm động. Thế là nói. "Tạ hoàng thượng. Từ trước ở nhà, phụ thân đã cho thần thiếp học qua".

Người rất có hứng thú, hỏi tiếp. "Nàng là người Hán, cha nàng lại kêu nàng học sao?".

Ta gật đầu. "Văn học Mãn cũng có học".

Người nói. "Phụ thân nàng hy vọng nàng gả cho người Mãn sao?".

Ta định nói "Vâng", nhưng lời đến bờ môi, lại thành. "Có lẽ chính là nhân duyên, trời cao biết rõ thần thiếp muốn vào cung, cho nên ấn định học".

Lời nói này có chút lập dị, chính mình nghe còn không thư thái, người lại rất cao hứng.

Làm gì có cái gì gọi là nhân duyên? Bất quá là do con người cả thôi.

.

.

.

Thẳng đến trước khi tiến cung 1 ngày, ta mới biết, nguyên là ngày đó các tiểu thư Châu phủ họp tại phủ tri huyện là để an bài việc tuyển tú nữ. Vốn không có phần ta, nhưng vừa vặn có 1 cô bị tả, nôn mửa, phụ thân đành nhét ta vào cho đủ số lượng. Tưởng rằng chỉ được hầu hạ hoàng đế 1 đêm là cao nhất, không ngờ lại có thể nhập cung.

Nghĩ đến đó, ta có chút oán hận phụ thân. Hôn nhân của ta và biểu ca, liền bị mất như vậy.

Bây giờ nghĩ lại càng kinh ngạc, vạn nhất hầu hạ hoàng đế 1 đêm xong, người vừa đi, chung thân đại sự của ta cũng chậm trễ. Phụ thân, không hề quan tâm tới nữ nhi duy nhất của ông ta.

.

.

.

Quay trở lại hiện thực, ta lại nghe hoàng đế hỏi. "Nàng bó chân, ban đầu học đi guốc cao gót rất khổ cực phải không?".

Rất khổ cực? Đó chỉ là những ngày quá khứ. Ta bỗng nhiên nghĩ đến nụ cười của nam nhân từng tặng cho ta đôi guốc cao gót, tim bỗng bỏ lỡ 1 nhịp, gượng đáp. "Không vất vả, nhét bông vào mũi giày và đáy giày là xong".

Ba năm cô đơn, ta học cầm kỳ thi họa, nay người càng thêm sủng ái ta. Có lúc, ta và người cùng nhau đàm luận thơ từ, luận đến chỗ đặc sắc, người vỗ tay nói. "Đúng là nữ tử người Hán, tài năng hiểu thấu thơ văn. Nếu giảng giải chuyện này cho các phi tần khác chỉ sợ là đàn gảy tai trâu".

Ta im lặng cười mỉm, không nói gì. Trong hậu cung, phàm dính tới chữ "sủng", tỷ muội cũng hóa kẻ thù. Ta có được ân sủng, nếu còn tỏ ra hòa ái với kẻ khác, ngược lại sẽ làm hại chính mình.

Mà ta trầm tĩnh, người tưởng ta giận. Người cẩn thận an ủi ta. "Ly nhi, nàng đừng buồn, trẫm không phải cố ý vạch trần thân phận người Hán của nàng".

Ta mỉm cười nhìn người. "Thần thiếp không giận". Ta giận cái gì, người đối tốt với ta, chẳng hề nề hà xuất thân hèn kém của ta. Vì người coi trọng ta nên người ngoài cũng không dám coi thường ta.

Giọng người bỗng trở nên khẩn thiết mà sung mãn mạnh mẽ. "Đây là thiên hạ của trẫm, thiên hạ của trẫm có cả người Mãn lẫn người Hán, trẫm muốn thiên hạ này Mãn Hán 1 nhà".

Ta bị chí khí của người lây sang, đôi mắt hơi đỏ lên, lòng mềm xuống, nhất thời không nói nên lời.

Người là quân chủ của người Mãn, cũng là quân chủ thiên hạ.

Người hỏi ta. "Từ nhỏ nàng đã học cầm kỳ thi họa sao?".

Ta lắc đầu. "Vào cung mới học".

Người hỏi. "Vì cái gì?".

Ta tất nhiên không nói vì rảnh rỗi quá mà học, chỉ nói. "Là vì hoàng thượng".

Người "à" 1 tiếng, ta không rõ người có tin hay không, cũng không quan trọng. Ta là người trong cung, không phải vì người, còn có thể vì ai? Người là hoàng đế mà.

Thế là ta lại nói. "Thần thiếp sợ nếu chỉ biết thổi sáo trúc, hoàng thượng lại trách thần thiếp đần".

Người cười sang sảng, ôm ta vào ngực, nói với ta. "Kể cho nàng nghe 1 chuyện vui, phụ thân nàng đã lập mẫu thân nàng làm chính thất rồi, nàng cao hứng chứ?".

Ta lộ ra vẻ mặt vui sướng, nếu được làm chính thất, nương nhất định sẽ rất hạnh phúc. Thấy rõ từ lúc ta vào cung, cảnh ngộ của bà cũng càng lúc càng tốt hơn. Như thế, ta vào cung mới có chút ý nghĩa.

Hoàng đế lại nói tiếp. "Phụ thân nàng cũng dâng tấu, hy vọng có thể đóng góp, củng cố thêm hiệu lực của triều đình".

Ta kinh động, hiểu hết thâm ý trong lời hoàng đế nói, phụ thân tất nhiên là nghĩ lợi dụng ta để cầu được càng nhiều tiền đồ.

Đêm đó lúc tiến cung, phụ thân dài dòng nói nhiều điều, nhưng ngưng đọng chỉ 1 ý. "Hoàng thượng chịu mang ngươi vào cung, nhất định sẽ thập phần sủng ái ngươi, ngươi ngàn vạn phải nhớ rõ phụ thân ngươi đây! Ta đúng là sinh được 1 nữ nhi tốt!".

Huống chi ta vào cung 3 năm, nếu muốn lập nương làm chính thất thì đã lập lâu rồi. Hiện giờ mới làm, chẳng qua vì biết rõ ta được sủng ái thôi.

Nghĩ đến đó, hận ý trong lòng ta bỗng dồn dập, cười mỉa mai. "Phụ thân làm tri huyện có thể hiểu sâu dân tình, tận lực với triều đình. Nếu hoàng thượng dốc sức đề bạt ông, lại làm mất cơ hội cống hiến của ông". Ta trịnh trọng thoái thác. "Huống chi thần thiếp không chấp nhận vì mình mà để người nhà quá phận".

Không phải chưa từng nghĩ qua, nếu phụ thân thăng quan tiến chức, ta cũng không phải làm 1 đáp ứng bé nhỏ được ân sủng. Có gia đình để dựa vào cũng tốt hơn, nói chuyện cũng có cân nặng.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến bản mặt của phụ thân lúc trước, ta rốt cuộc vẫn không chịu được.

Hoàng đế nghĩ ngợi, rồi mỉm cười hài lòng. "Rất tốt, nàng không làm trẫm thất vọng".

Ta giật mình, thì ra lời người vừa nói là để thử lòng ta. Ta làm như không biết, dựa vào trước ngực người, chậm rãi nhắm mắt lại.


********************************************



Hậu cung Mật tần tiểu truyện (hạ) – [Phần 2]

Được sủng ái không ngừng, ta lục tục có thai. Năm Khang Hi thứ ba mươi hai, ta sinh Dận Kì*, hoàng tử thứ 15 của hoàng tộc, người ôm con trai qua chỗ ta, nói. "Quy củ tổ tông, vị Tần trở lên có tài sẽ được nuôi con".

*Ái Tân Giác La • Dận Kì (24/12/1693 – 8/3/1731), con trai thứ 15 của vua Khang Hi, sinh vào ngày 8 tháng 11 năm Khang Hi thứ 32, mẹ đẻ là Vương Mật tần. Dận Kì được phong làm Du Quận vương. Năm Ung Chính thứ 9 (tức năm 1731), Dận Kì bệnh chết, thọ 29 tuổi. Thụy là Hào Ôn, có 5 người con – Nguồn : zh.wikipedia.org

Ta cắn răng nuốt nước mắt, thều thào nói. "Thần thiếp hiểu". Có cái gì có thể tranh đây.

Gia pháp tổ tông như núi, ta càng tranh, càng tổn thương đến chính mình và con. Huống chi thân phận của ta, không thể mang tới vinh quang cho đứa con này. Ta ngoan ngoãn nhịn xuống, nói. "Không biết hoàng thượng muốn đưa con cho vị nương nương nào nuôi?".

Người hòa nhã đáp. "Đức phi tính cách ôn lương".

Ta nhắm mắt lại, nói khẽ. "Đa tạ hoàng thượng".

Người có chút áy náy, nhưng chung quy vẫn không nói gì.

Sủng ái thì sủng ái, chúng ta không phải lúc nào cũng hoàn toàn hài hòa, lần đầu tiên người tức giận với ta, là sau khi trở về từ rạp hát Sướng Xuân viên. Trong cung sinh hoạt đơn điệu, ngẫu nhiên có 1 ngày được đi xem hát, đương nhiên khoan khoái gân cốt.

Màn đêm buông xuống, người nghỉ lại trong cung của ta, ta còn đắm chìm trong dư âm của hí khúc không thể tỉnh táo, lúc thay quần áo cho người, nhẹ nhàng gọi 1 tiếng – "Tam Lang", là tiếng gọi yêu Dương quý phi gọi Đường Minh Hoàng trong khúc 《Trường Sinh điện》, cũng là hí khúc người thích nhất.

Ta buộc miệng gọi, trong lòng ấm áp, nghĩ người sủng ái ta, ta chỉ muốn đùa vui 1 câu. Nếu hưng trí, có thể cùng ta xướng ca một đoạn.

Không đợi ta tỉnh táo lại, mặt người đã tái xanh, giật xiêm y vẩy tay áo muốn đi. Ta cuống quýt quỳ xuống xin lỗi, người lạnh nhạt mắng. "Suồng sã thiếu phép tắc. Là trẫm quá sủng nàng, câu hát xướng của phường đào kép cũng buộc miệng nói ra, không biết tự trọng thân phận".

Lòng ta lạnh hết nửa, người chưa từng khiển trách ta như vậy, lời nói lạnh nhạt, thần sắc nghiêm nghị.

Lần đầu tiên ta rơi lệ, thì ra tình cảm nồng nàn cũng không thể vượt quá phận vua tôi. Thực là vua tôi, nhưng xưng là phu thê. Thân phận, mới là thứ quan trọng nhất.

Năm Khang Hi thứ ba mươi bốn, ta sinh hạ tiếp hoàng tử thứ 16 Dận Lộc*. Con trai, lập tức được chia đất phong. Còn vị trí của ta, lại chỉ là Thường tại. Người nói. "Danh phận của nàng...".

*Ái Tân Giác La • Dận Lộc (28/7/1695 – 20/3/1767), con trai thứ 16 của vua Khang Hi – được sinh ra vào tháng của Tình yêu. Dận Lộc sinh vào ngày 18 tháng 6 năm Khang Hi thứ 34, mẹ đẻ là Vương Mật tần. Năm 1723, Dận Lộc phụng chỉ đưa đi làm con thừa tự của Bác Quả Đạt (con trai của anh cả vua Thuận Trị), phong làm Trang Thân vương. Những năm cuối thời Ung Chính, cùng với đệ đệ Dận Lễ được vua tín nhiệm. Năm Càn Long thứ 4, kết giao với Hoằng Tích**, bị truất vương vị. Năm Càn Long thứ 7, cho làm quản lý bộ nhạc. Ngày 1 tháng 2 năm Càn Long thứ 32, Dận Lộc bệnh chết, thọ 73 tuổi. Thụy là Hào Khác, có 10 người con – Nguồn : zh.wikipedia.org

**Ái Tân Giác La • Hoằng Tích (1694 – 1742), con thứ của Dận Nhưng, trưởng tôn của vua Khang Hi, mẹ đẻ là Lý Giai thị phúc tấn của Dận Nhưng. Cha quý vì con, thuở nhỏ được ông nội yêu thích, dưỡng dục trong cung. Sau khi cha ông Dận Nhưng bị phế truất ngôi thái tử, có tin đồn "Hoàng trưởng tôn tài đức", có thể sẽ được lập làm thái tử thay cha. Ngày hôm sau vua Khang Hi qua đời, Hoằng Tích 28 tuổi bị Ung Chính phong làm Quận vương, cho quản thúc chặt chẽ. Năm Càn Long thứ 4, khởi binh đảo chính, bị cách tước giam cầm. Năm Càn Long thứ 7 chết, không được đặt thụy – Nguồn : zh.wikipedia.org

Ta khẽ đáp. "Thần thiếp rất thỏa mãn".

Người gật đầu. "Nàng hiểu là tốt. Giống như lúc nàng mới vào cung, nếu trẫm sủng ái nàng ngay lập tức, trong cung sẽ lục tục đố kị, hậu cung không yên. Vậy nên mới lạnh nhạt nàng vài năm".

Ta chẳng hề biết người lại có ý sâu xa đến thế, giờ khắc này nghĩ lại, ta thực sự hiểu, ta ngưỡng mộ người, dịu dàng nói. "Hoàng thượng là vì muốn tốt cho thần thiếp".

Sủng ái mà không tôn danh vị cho ta, thì sẽ bình ổn qua cơn ghen tuông sóng gió của hậu cung. Ta nảy ra suy nghĩ khác, Lương quý nhân sinh Bát hoàng tử cũng không được thăng vị, phải chăng cũng là vì lý do này?

Mắt nhìn thấy Đoan tần, Huệ phi nhao nhao tranh thủ tình cảm lần lượt thất sủng. Ta dần dần hiểu ra, có lúc, không tranh mới thật là tranh dữ dội nhất.

Năm Khang Hi thứ ba mươi lăm, nữ tử người Hán thứ 2 tiến cung, Trần thị.

Trong thâm cung viện, tường đỏ cao vời, cũng có điều nghe được phong phanh, Trần thị là nữ tử của phường dệt lụa Tô Châu Thường Húc tiến cung.

Khi ta nghe được tin này là lúc đang chơi đùa với Dận Lộc, thằng bé vừa tròn 1 tuổi, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh, ai gặp cũng yêu. Trong nháy mắt, trống bỏi rơi xuống đất, thằng bé ngọng nghịu mấy tiếng, khóc la ầm ĩ. Ta hơi mất hồn, Dận Lộc khóc, oa oa gọi ta – ngạch nương, ngạch nương.

Ta hốt hoảng tỉnh lại, ta, đã là mẫu thân của 2 đứa con.

.

.

.

Trần thị tiến cung sau đó, được phong làm Đáp ứng, giống như ta, được hưởng tôn lễ của thứ phi.

Ta nghĩ lại ngày xưa, nương không hy vọng ta giống bà đi làm phận thiếp thất. Nhưng xét cho cùng, ta vẫn phải làm thiếp. Thứ phi, không phải là thiếp đó sao?

Ta nhìn thấy Trần thị, quả là 1 mỹ nữ thanh tú, lông mày lá liễu như trăng rằm. Không như vẻ đẹp của Lương tần – đẹp tới chói mắt, tỏa sáng trong đêm tối như tia sét giữa trời, làm người ta thở không nổi. Mà Trần thị giống ta – bình bình hiền lành, mặt mày không quá đẹp kinh hãi thế tục.

Vì ta và cô ấy có đồng dạng xuất thân, cô ấy với ta cũng thập phần thân cận hòa thuận.

Cô ấy nói cô ấy biết rõ tỷ tỷ là biểu muội của Thường đại nhân.

Cô ấy nói, cô ấy đơn độc tiến cung hầu hạ hoàng thượng, Thường đại nhân dặn tỷ tỷ vào cung trước mấy năm, tỷ muội có thể chăm sóc lẫn nhau.

Cô ấy nói, may mà có tỷ tỷ, bằng không cô ấy cô đơn 1 mình cũng không biết nên xử trí thế nào.

Ta nhìn Trần thị, suy nghĩ có khoảnh khắc trống rỗng, cô đơn 1 mình, là thế nào ấy nhỉ? Bởi vì hoàng đế sủng ái ta, phi tần chung sống tổng sẽ khách khí, ngẫu nhiên nói vài câu chua ngoa, ta nghe rất khó chịu, nhưng rồi cũng bỏ qua.

Chỉ là khách khách khí khí bên ngoài, cái loại khách khí đó mơ hồ ẩn chứa cảm giác bài xích và cô lập. Dù cho có là An tần và Đoan tần thì cũng không thể hiểu nhau.

Con người ấy mà, là như vậy đấy, có chút ưu điểm hơn ngươi sẽ có thói quen kẻ cả làm người chiếu trên nhìn xuống.

Ta ngẫm nghĩ lời Trần thị nói, rốt cuộc thấm hết ý vị trong đó.

Chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, không chỉ ta chiếu cố cô ấy, cô ấy cũng trợ giúp ta.

Biểu ca à, huynh quả nhiên dụng tâm lương khổ*.


*******************************************



Hậu cung Mật tần tiểu truyện (hạ) – [Phần 3]

Trần thị rất được sủng ái, sang năm thứ 2 cô ấy sinh hạ cho hoàng đế vị hoàng tử thứ 17 Dận Lễ*. Có con trai để dựa vào, nhan sắc cô ấy càng thêm hồng hào. Mà ta bởi vì thân mật với Trần thị, hoàng đế cũng cho rằng đức hạnh ta tốt.

*Ái Tân Giác La • Dận Lễ (24/3/1697 – 21/3/1738), hoàng tử thứ 17 của vua Khang Hi. Dận Lễ sinh vào ngày 2 tháng 3 năm Khang Hi thứ 36 (tức năm 1697), mẹ đẻ là Trần Cần phi người Hán. Năm 1723 được phong làm La Quả Quận vương, quản lý Phiên viện, trông coi 3 khố. Những năm cuối thời Ung Chính, cùng với ca ca là Dận Lộc được vua tin yêu. Dận Lễ có tài vẽ tranh sử, viết chữ đẹp. Năm Càn Long lên ngôi, làm đại thần xử lý công vụ. Ngày 2 tháng 2 năm Càn Long thứ 3 (tức năm 1738), Dận Lễ bệnh chết, thọ 42 tuổi. Thụy là Hào Nghị, nhận con út của vua Ung Chính là Hoằng Chiêm làm con thừa tự – Nguồn : zh.wikipedia.org

Thời gian trôi qua ít lâu sau, ta càng lúc càng hiểu biết cách lặng lẽ lấy lòng hoàng đế. Tuổi người càng lúc càng cao, không còn thích vẻ đẹp hồng hồng xanh xanh lòe loẹt, ngược lại thích trắng trong thuần khiết. Ta vì người chọn những màu hồ lam, thủy lam, hồng ráng chiều, màu vàng của cây hạnh, màu xám sương khói để may áo, cũng không cần may bằng chỉ vàng chỉ bạc hay tơ sợi thêu hoa chói mắt, chỉ dùng hoa văn chìm nhạt màu. Dù sao tuổi ta bây giờ cũng không còn thích hợp với màu sắc đậm và rực rỡ. Người quả nhiên vui, liền truyền cho phường dệt Tô Châu chuyên dệt cho ta loại vải thanh nhã trắng trong thuần khiết.

Trong cung ta ở cũng có nhiều hoa cỏ hương thơm, trong điện thường đổi hoa mới, không cần hương liệu. Ngay cả châu thoa thường dùng, ta cũng chọn ngọc bích trân châu đơn giản ôn nhuận.

Ta để sự an tĩnh trời phú cho mình từ từ tản ra ngoài.

Hoàng đế thường cười nói với ta. "Ở cùng nàng, cảm thấy như đang ở cùng mặt nước tĩnh lặng, trong lòng cũng dịu xuống".

Những ngày trong cung, lặng lẽ như mặt giếng không một gợn sóng, thời gian lắc lư loạng choạng trôi qua, con trai thứ 3 của ta, hoàng tử thứ 18 Dận Giới* cũng tròn 5 tuổi. Dận Giới đáng yêu ngoan ngoãn làm người ta yêu không chịu nổi, tính tình trời sinh lại thông minh, hoàng đế cực kỳ thương yêu, cơ hồ lúc nào cũng muốn ẵm theo bên người, thập phần chìu chuộng.

*Ái Tân Giác La • Dận Giới (1701 – 1708), hoàng tử thứ 18 của vua Khang Hi. Dận Giới sinh ngày 8 tháng 4 năm Khang Hi thứ 40 (tức năm 1701), mẹ đẻ là Vương Mật tần, được phụ thân vô cùng yêu thương. Năm Khang Hi thứ 47, Dận Giới theo Khang Hi đến Thừa Đức sơn trang nghỉ hè, ngày 4 tháng 9, bị bệnh quai bị chết, thọ 8 tuổi. Vì lúc Dận Giới bệnh chết, thái tử Dận Nhưng mặt lạnh khiến Khang Hi phản cảm, trở thành ngòi nổ khiến Khang Hi phế truất ngôi thái tử lần đầu tiên – Nguồn : zh.wikipedia.org

Hoàng đế thường nói với ta. "Dận Giới đã có sự tráng kiện của người Mãn, lại có sự văn nhã của người Hán, đứa con này, là đứa con hòa hợp 2 dòng máu Mãn Hán nhất của chúng ta".

Ngôn ngữ như thế, thấy rõ hoàng đế yêu thằng bé nhiều thế nào.

Sinh nhật 5 tuổi của Dận Giới, hoàng đế sắc phong ta ngôi vị Quý nhân, chọn chữ "Mật" làm phong hiệu. Cùng ngày hôm đó, Trần thị cũng được thăng vị Quý nhân, hiệu là "Cần".

"Mật**, tĩnh tại". Hoàng đế mỉm cười nói. "Cũng là không 'mật'**, ý chỉ sự yên tĩnh yên ổn. Chữ này thật xứng với nàng". Ta ngẫm nghĩ thật lâu sau, cũng thập phần yêu thích chữ ấy.

**Mật = tĩnh tại/bí mật. Ý muốn nói vừa tĩnh tại vừa ko có sự bí mật.

"Tĩnh nữ kỳ xu***, hoàng thượng chắc hẳn thích đọc Kinh Thi 《tĩnh nữ》".

***Tĩnh nữ kỳ xu = Cô gái hiền lành tĩnh lặng mới là cô gái đẹp nhất.

Người gật đầu. "Nàng càng lúc càng đọc nhiều sách rồi đấy".

Tháng Chạp, thời tiết lạnh khủng khiếp, nhưng trong cung đốt lò sưởi, ấm áp như xuân. Qua bao năm làm chính trị mệt nhọc, hoàng đế cũng già rất nhiều, nếp nhăn cũng sâu hơn 1 ít.

Ta tự tay làm 1 túi hương từ gấm Tô Châu, bỏ vào trong ít lá bạc hà, buộc trên người hoàng đế, nói. "Hoàng thượng lúc mệt mỏi ngửi cái này, nâng cao tinh thần".

Người đẩy ta nằm nghiêng, mỉm cười. "Trong cung vừa có 1 nhà truyền giáo Tây Dương, có tài vẽ tranh, trẫm nghĩ muốn cho hắn ta vẽ nàng 1 bức, treo phía nam trong thư phòng trẫm, để lúc nào trẫm cũng được ngắm nàng".

Ta ngượng ngùng, chỉ cười. Người nhìn xa xa, thần sắc bỗng trầm xuống, cảm khái nói. "Nàng tiến cung đã 17 năm".

Đúng vậy, 17 năm, ta 17 tuổi vào cung, cơ hồ đã qua 1 vòng luân hồi.

Ta và hoàng đế, lại có thể bên nhau lâu như thế.

Nhưng mà thần sắc người có chút thống khổ, nửa than thở. "Trẫm cũng đã già".

Ta che miệng người. "Hoàng thượng vạn tuế, sống lâu muôn tuổi – ".

Người gạt tay ta ra, cười khổ. "Thật không? Trẫm cảm thấy câu này giả quá". Người vừa nói, ta cũng cảm thấy hơi chột dạ, ảm đạm không thôi. Người lại nỉ non. "Làm gì có sống lâu muôn tuổi, trẫm chỉ cầu phụ từ tử hiếu****".

****Phụ từ tử hiếu = cha chết, con hiếu thuận.

Người nói như vậy, ta cũng hiểu người đang nghĩ gì. Những năm gần đây, thái tử Dận Nhưng* nhiều lần gây rối, cho dù là phụ nữ ở chốn thâm cung cũng nghe được, hoàng đế chắc hẳn thương tâm.

*Ái Tân Giác La • Dận Nhưng (1674 – 1725), ấu danh Bảo Thành, thuộc hoàng thất nhà Mãn Thanh, thái tử bị Khang Hi phế. Vốn tên là Dận Nhưng, sau tránh phạm húy đệ đệ là hoàng đế Ung Chính, đổi tên thành Duẫn Nhưng. Là Hoàng thái tử được sắc phong công khai đầu tiên trong lịch sử nhà Mãn Thanh – Nguồn : zh.wikipedia.org

Ta nói. "Hoàng thượng nói lời ủ rũ như vậy, thần thiếp biết phải làm sao? Trong thiên hạ này thần thiếp chỉ có thể dựa vào hoàng thượng mà thôi!".

Người ngắm nhìn ta thật sâu, ôm siết lấy ta thật chặt. "Đúng. Trẫm không chỉ có Ly nhi, còn có muôn dân Phổ La, trẫm trăm triệu không thể già".

Nước mắt ta lăn xuống, thấm ướt xiêm y. Giờ phút này ta vô cùng tỉnh táo minh bạch, thế gian này, người ta có thể dựa vào, duy chỉ 1 mình hoàng đế.

Tháng chín năm Khang Hi bốn mươi bảy, hoàng đế lấy lý do "Thiên phú xa xỉ", "Bạo ngược dâm loạn", "Ngôn ngữ đảo lộn, tật xấu như cuồng dịch" phế truất thái tử Dận Nhưng.

Quốc trữ biến động, lòng dân tan tác.

Mà ta cũng thương tâm muốn chết. Con trai Dận Giới của ta chết yểu. Thằng bé mới 8 tuổi mà thôi! Tám tuổi!

Đã vậy đứa con đáng thương của ta, cũng liên lụy tới việc phong ba chuyện phế truất. Vì trong nhiều lý do hoàng đế phế truất thái tử, có 1 lý do vì Dận Giới bệnh chết, thái tử lại thờ ơ. Làm hoàng đế cực kỳ bất mãn.

Ta hai mắt đẫm lệ, hoàng đế cũng tuôn hàng lệ già. "Thằng nghịch tử, nghĩa huynh đệ không giữ, tình phụ tử không buồn để ý, kêu trẫm tương lai có mặt mũi nào đi gặp Hoàng thái hậu và Hiếu Thành Nhân hoàng hậu đây!".

Nhưng tháng ba năm Khang Hi thứ bốn mươi tám, thái tử lại lấy lý do "Bị bệnh mê sảng, nay đã chữa khỏi" phục hồi vương vị Hoàng thái tử.

Hoàng thái tử phục hồi vương vị rồi, hận chỉ muốn giết chết ta, cho rằng ta lấy cớ Dận Giới chết khích hoàng đế phế truất nó. Rồi vin vào thân phận người Hán của ta, muốn diệt trừ cho mau.

Ta bất đắc dĩ cười khổ, ta bất quá chỉ là 1 nữ nhân bé nhỏ chốn hậu cung, chịu sủng ái, làm gì có tư cách tham gia vào chính sự!

Cùng năm đó, nương tạ thế, tin tức do Thường Húc viết mật chiết dâng lên hoàng đế.

Hoàng đế xem qua xong, đưa cho ta xem. Bút tích của Thường Húc đã nhiều năm không thấy, vẫn thực quen thuộc.

Đó là lần cuối cùng nương và Thường Húc xuất hiện trong cuộc sống cung đình của ta.

Ta khóc rống thành tiếng.

Tháng mười năm Khang Hi thứ năm mươi, hoàng đế lại lấy lý do "Cuồng tật tăng cấp, thô bạo vượt quá giới hạn, mê đắm không quay đầu được", phế truất Dận Nhưng lần thứ 2.

Ta thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, nếu Dận Nhưng lên ngôi quân chủ thiên hạ, há không phải tai họa cho muôn dân sao, ta và các con trai chắc chắn cũng không được chết già.

Vài lần phế lập, hoàng đế càng thêm già nua, tinh thần lại hoàn hảo. Nữ nhân người Hán trong cung ngày càng nhiều, Tương quý nhân, Hi quý nhân, Mục quý nhân, Thứ phi Vương thị, Thứ phi Lưu thị, Từ thường tại, Thạch thường tại.

Nhưng dù cho nữ nhân người Hán ngày càng nhiều đi nữa, hoàng đế vẫn sủng ái ta không có dấu hiệu giảm sút.

Tháng chạp năm Khang Hi thứ năm mươi bảy, ta được sách phong Mật tần.

Sau khi thái tử bị phế, chư vị A ca mang huyết thống Mãn chính gốc tranh nhau bộc lộ tài năng, trong cung cuộn sóng mãnh liệt.

Ta vui mừng, các con trai của ta còn nhỏ, mà ta lại xuất người Hán, các con không có tư cách tranh ngôi vị, cũng không chịu nguy hiểm vì khả năng đe dọa ngai vàng.

Ta nhiều lần răn dạy chúng, không được thân thiết với bất kỳ A ca nào. Ta vì tấm lòng làm mẹ, từ trước đến nay tranh đoạt trong hoàng thất đầu rơi máu chảy, rời xa xoáy nước tranh đấu đó mới là an toàn nhất.

Ta rốt cuộc già, an hưởng lúc tuổi già, so với Nghi phi và Huệ phi vì con trai tranh chấp mà sa sút tinh thần, ta đã may mắn hơn rất nhiều rất nhiều, thậm chí các con trai của ta cũng được tân đế ưu ái.

Cuộc đời ta, xem như gió êm sóng lặng trôi qua.

[Toàn văn hoàn]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro