C55. Thất tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Miêu thị tràn đầy vui mừng nghênh đón Huyền Lăng, ở trong hậu cung mà không có sự sủng ái của Đế vương thì chỉ chờ đến ngày nổi điên thôi. Nhuyễn ngọc ôn hương, tiếng chim oanh ríu rít, Miêu thị rút vào trước ngực Huyền Lăng nên không thấy vẻ mặt hời hợt của hắn.

“Hoàng thượng, sau này người có thể thường xuyên đến với thần thiếp như vậy không?” Miêu thị nũng nịu hỏi.

Huyền Lăng chơi đùa với mái tóc của nàng, không một chút gì để ý, nói: “Trong lòng trẫm có nàng, tất nhiên sẽ đến.”

Miêu thị chưa nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời Huyền Lăng, chỉ nghĩ Huyền Lăng đã đồng ý với nàng, vui mừng vô cùng, cũng càng không muốn rời xa nhu tình của hắn.

“Gần đây trẫm nghe nói, ái phi cùng Hoa Quý tần không được vui vẻ với nhau cho lắm?” Bỗng nhiên Huyền Lăng nói một câu.

Miêu thị không có chút gì là hờn giận, nói: “Thần thiếp cùng Hoa Quý tần cũng chỉ tranh chấp với nhau vài câu, lại có tiểu nhân truyền đến tai của Hoàng thượng rồi sao?”

Huyền Lăng cúi đầu tươi cười, nói: “Nữ nhân các nàng khi yêu vào đều có lòng ghen tuông, lòng dạ hẹp hòi, Hoa Quý tần nhỏ hơn nàng vài tuổi, mọi việc nàng cứ nhường nhịn nàng ta một chút, đừng tranh chấp với nàng ta.”

“Thần thiếp nghe theo Hoàng thượng là được.” Miêu thị nghe được ngữ khí Huyền Lăng đứng về phía nàng, cũng hào phóng nghe lời.

“Nàng đã hầu hạ trẫm cũng được năm năm, vẫn không thể sinh cho trẫm một Hoàng tử. Hiện nay Hoa Quý tần đã có thai, nàng cùng nàng ta đều là xuất thân nhà tướng, nên thân thiết một chút. Nàng không có chuyện gì cũng nên đi thăm nàng ta, mang chút thuốc an thai bổ dưỡng đến, cứ nghĩ là thành ý của nàng quan tâm nàng ta đi.”

“Hoàng thượng cùng với thần thiếp ở bên nhau mà lại toàn nói chuyện người khác, thần thiếp nghe xong không thoải mái.” Miêu thị làm nũng nói: “Nếu Hoàng thượng bảo thì thần thiếp nhất định sẽ làm, thần thiếp chỉ chiếu theo ý tứ của người mà làm. Ngày mai sẽ đi thăm hỏi Hoa Quý tần, có được không?”

Huyền Lăng cười nói: “Ái phi có thể biết rõ đạo lý như vậy, lòng trẫm rất an ủi.”

Trong màn lụa đỏ, điên loan đảo phượng, không người nào biết đây là lần cuối cùng họ được vui vẻ với nhau.

“Ninh Quý tần đến.”

Đang ở Cát Vân đường tĩnh tâm an thai, Mộ Dung Thế Lan nghe người bên ngoài gọi tên, không khỏi nghi ngờ, nói: “Nàng ta đến đây làm gì?”

Tụng Chi đứng một bên nói: “Nương nương nếu không thích, nô tỳ sẽ mời Ninh Quý tần trở về, đỡ phải khiến cho nương nương tức giận.”

“Không, để cho nàng ta vào đi. Sáng nay Hoàng thượng mới bảo về sau bản cung hãy khoan dung một chút. Ninh Quý tần đến cũng tốt, nàng ta từ trước đến nay bất hòa với bản cung, vừa lúc có thể cho Hoàng thượng thấy bản cung cùng với người bên ngoài vẫn có thể hòa hợp được.” Mộ Dung Thế La vuốt cằm, ý bảo cho người vào.

“Muội muội, hôm nay bản cung tới thăm muội đây, không quấy rầy muội muội an thai chứ?” Miêu thị tươi cười vào cửa nói.

Mộ Dung Thế Lan được Tụng Chi đỡ đứng dậy, nói: “Ninh Quý tần là khách ít đến đây, ngồi đi. Tụng Chi, đi đem trà đến đây, nghe nói Ninh Quý tần cũng thích.”

“Muội muội khách khí.”

Hai người ngày xưa như nước với lửa, hiện tại lại làm như tỷ muội rất hòa thuận, thị tỳ cùng nội thị xung quanh không khỏi nổi da gà.

“Không biết Quý tần tới đây có việc gì không?”

Miêu thị phất tay, thị tỳ bên cạnh đưa lên một hộp thức ăn: “Muội muội đang mang thai, ta cũng nên quan tâm nhiều hơn. Trước đó vài ngày, tỷ tỷ có nói những lời không tốt, xin muội muội bao dung. Ta trước giờ quen nói năng chua ngoa nhưng tâm lại chỉ là đậu hủ, không có ác ý gì, mong rằng muội muội có thể hiểu được. Hôm nay ta tìm được thuốc an thai tốt nhất, liền đem đến cho muội muội uống, muội muội xin đừng từ chối.”

Mộ Dung Thế Lan nhìn thấy cái bát canh, sợ run một chút, cười nói: “Ninh Quý tần khách khí rồi, mọi người đều là phi tần, làm sao có thể mang thù hằn với nhau được. Còn làm phiền tỷ lao lực đến đây.”

“Muội muội uống nhanh đi, nếu nguội đi thì dược tính sẽ không tốt.” Miêu thị cầm chén thuốc đưa đến cho Mộ Dung Thế Lan.

Sự đa nghi trong lòng Mộ Dung Thế Lan bộc phát, Miêu thị sao lại quan tâm nàng như vậy chứ, nghĩ lại có lẽ do nàng ta thấy nàng thịnh sủng cho nên vội vàng đến nịnh bợ, muốn chia chút mưa móc. Hoàn toàn không hoài nghi trong thuốc của Miêu thị có độc, dù sao ai lại tự mình đưa thuốc độc đến cho người khác chứ.

Nghĩ đến đây thì cảnh giác cũng giảm đi, nói: “Đa tạ ý tốt của Ninh Quý tần.” Cầm bát ngọc uống một hơ cạn sạch.

Miêu thị thấy nàng uống hết lại rất vui vẻ, nếu Huyền Lăng biết khẳng định sẽ rất thích, đứng dậy nói: “Ta không quấy rầy muội nữa, muội muội nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày khác ta lại đến thăm muội.”

“Tụng Chi, đưa Ninh Quý tần ra ngoài.” Sau khi Mộ Dung Thế Lan uống thuốc vẫn chưa cảm thấy có điều gì bất thường, còn nghĩ Miêu thị đột nhiên tỉnh táo, hiểu được không nên cùng nàng kết oán rồi.

Trong Chiêu Dương điện, Chu Nghi Tu nghe Tiễn Thu bẩm báo, uống hết một nửa trà nóng thì đặt bên cạnh, khói trắng lượn lờ bốc lên.

“Hoa Quý tần thật sự đã uống rồi sao?”

Tiễn Thu vô cùng khẳng định, nói: “Đương nhiên rồi, nô tỳ tận mắt nhìn thấy. Uống cũng đã uống rồi, nhưng không có gì khác thường cả.”

Chu Nghi Tu lắc đầu, Tiễn Thu nào biết, kiếp trước Đoan phi đưa thuốc đến cho Mộ Dung Thế Lan là do đích thân Chu Nghi Tu tự tay phối chế chứ. Tuy là mất đi đứa nhỏ này, nhưng nếu dốc lòng điều dưỡng thì vẫn có thể có thai. Nếu không phải sau này lại hít phải Hoan Nghi hương thì Mộ Dung Thế Lan có thêm con nối dòng nữa cũng có thể.

Hiện tại Huyền Lăng lại tự tay động thủ, làm được như vậy thì so với nàng càng tuyệt tình hơn.

Miêu thị, Mộ Dung Thế Lan, hai nữ nhân này có nằm mơ cũng không nghĩ người bên gối mà các nàng tâm niệm lại đâm các nàng một đao.

Buổi tối hôm đó, Chu Nghi Tu vừa mới chợp mắt thì bên ngoài đã có tiếng huyên náo đánh thức, nàng khoác thêm một chiếc áo, ngồi dậy hỏi: “Tiễn Thu, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Nương nương, Mật Tú cung đã xảy ra chuyện rồi. Hoa Quý tần nói là đau bụng, Hoàng thượng cũng đã đến đó rồi.” Tiễn Thu, Tú Hạ vội vàng hầu Chu Nghi Tu thay quần áo.

Chu Nghi Tu ngồi trên phượng liễn, lập tức đi đến Cát Vân đường. Mặt khác, phi tần các cung cũng đã đến. Mật Tú cung lớn như vậy nhưng đèn đuốc sáng trưng, nhóm thị tỳ mang ra một chậu máu loãng, mùi máu quanh quẩn trong không khí.

“Thần thiếp đến trễ, xin Hoàng thượng thứ tội.” Chu Nghi Tu còn chưa kịp hành lễ đã bị Huyền Lăng đỡ lấy, nói: “Không cần đa lễ, nàng mau đi nhìn xem Thế Lan như thế nào rồi.”

Chu Nghi Tu đi vào phía trong, vẫn chưa lên tiếng, nàng đứng xa xa liếc nhìn một cái. Trải giường đã bị loang lổ màu máu đỏ sẫm, Mộ Dung Thế Lan đã không còn xinh đẹp như ngày thường, nằm trên giường không ngừng kêu la thảm thiết.

“Hoa Quý tần sao rồi?”

Giang Thận hoảng hốt, nhìn Chu Nghi Tu bẩm: “Nương nương, Hoa Quý tần sinh non, đứa nhỏ này khẳng định không giữ được. Không biết trước đó Quý tần đã ăn phải những thứ gì, thai khí chấn động rất lớn, đến nỗi cơ thể người mẹ cũng không thể chịu được.”

“Sao lại có thể như vậy được, ngươi phải cam đoan Hoa Quý tần không có chuyện gì.” Chu Nghi Tu nói.

Giang Thận gật đầu, nói: “Vi thần sẽ dốc hết sức.”

Trở ra ngoài điện, Chu Nghi Tu nói với Huyền Lăng: “Chảy rất nhiều máu, đưa nhỏ không giữ lại được.”

Huyền Lăng nghe như vậy liền nhắm hai mắt lại, sau một hồi lâu mới mở ra, nói: “Tại sao có thể như vậy? Sáng nay trẫm đến xem vẫn còn rất tốt mà?”

Trong lòng Chu Nghi Tu cực kỳ chán ghét bộ dạng làm bộ làm tịch của Huyền Lăng, nhưng trên mặt lại không thể không phối hợp diễn trò cùng hắn, nói: “Thái y nói là ăn phải thứ gì đó cho nên mới như vậy, không biết…”

“Các ngươi nói, trước đó Hoa Quý tần đã ăn những thứ gì?” Huyền Lăng trừng mắt xung quanh nhóm cung nhân ở Mật Tú cung.

Nhóm thị tỳ sợ hãy quỳ xuống, nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ cũng không biết. Thức ăn của nương nương đều do Tụng Chi cô nương đích thân chuẩn bị, người khác cũng không được nhúng tay vào.”

“Đưa Tụng Chi đến đây.”

Tụng Chi vừa lo vừa sợ quỳ trước điện, nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương chưa từng nếm qua thứ gì, chỉ có hôm nay Ninh Quý tần có đem đến một chén thuốc dưỡng thai…”

“Hoàng thượng minh giám!” Miêu thị lập tức quỳ xuống đất, nói: “Hôm nay thần thiếp đem tặng chén thuốc dưỡng thai cho Hoa Quý tần, nhưng nàng uống hết cho đến khi thần thiếp rời đi thì đều khỏe mạnh, không có gì bất thường, Hoàng thượng ngàn vạn lần phải tin tưởng thần thiếp.”

Huyền Lăng chậm rãi nhìn nàng một cái, nói: “Nàng thật sự không hạ độc trong chén thuốc sao?”

“Hoàng thượng, thần thiếp không có! Thần thiếp sao có thể làm ra những chuyện ác độc âm ngoan này được chứ. Thần thiếp cho dù có bất mãn gì, cũng chỉ là nói ra ngoài miệng mà thôi, sao lại có lá gan lớn như vậy dám độc hại Hoàng tự chứ?”

Huyền Lăng trầm ngâm một lát, nói: “Nàng đứng lên trước đi.”

Miêu thị như nhận được đại xá, được Thải Ngọc và Thải Anh đỡ nàng ngồi lên ghế trở lại, hơn phân nửa thân người đều mềm nhũn.

Giang Thận từ bên trong đi ra, Huyền Lăng hỏi: “Nói mau! Hoa Quý tần thế nào rồi?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoa Quý tần rõ ràng đã uống một thứ dược vật gì đó cực kỳ âm hàn cho nên đứa nhỏ mới bị sảy.” Giang Thận nói.

“Là nam hay nữ?” Huyền Lăng hỏi một câu.

Khóe mắt của Chu Nghi Tu quét qua nhìn hắn một cái, chỉ nghe Giang Thận nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là một nam thai đã thành hình.”

Lời vừa nói ra, Huyền Lăng nhất thời ảm đạm. Chu Nghi Tu âm thầm lưu ý động tĩnh của mỗi người. Đoan phi, Cam thị vẫn là hai người không có con nối dòng, không khỏi cảm thấy tiếc hận thay cho Mộ Dung Thế Lan. Lữ Doanh Phong cùng Thang Tĩnh Ngôn không hẹn mà gặp, lộ ra một tia nhẹ nhõm. Tào Cầm Mặc, Phùng Nhược Chiêu chỉ là những phi tần có chức vị thấp cho nên đứng ở góc xa, nhất thời nhìn không rõ ràng. Về phần Miêu thị, sắc mặt thay đổi mấy lần, đã tái nhợt như tờ giấy.

“Hoàng thượng đừng quá đau lòng, cũng may Hoa Quý tần không có chuyện gì, về sau nhất định còn có thể sinh thêm nữa.” Chu Nghi Tu an ủi.

Huyền Lăng nhìn chằm chằm Giang Thận, âm thanh lạnh lùng, nói: “Rốt cuộc sao lại như thế này? Nàng ấy sao lại có thể dễ dàng dùng thuốc ảnh hưởng đến thai khí được?”

“Điều này vi thần cũng không biết, chỉ có thể khẳng định, thời gian dùng thuốc không vượt qua sáu canh giờ.”

Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn về phía Miêu thị, Miêu thị ngồi tại chỗ khóc, nói: “Hoàng thượng minh giám, thần thiếp thật lòng không có mưu hại con của Hoa Quý tần.”

“Là thật hay giả, Hoàng thượng cho điều tra sẽ biết, Quý tần không cần phải vội vả biện bạch đâu.” Thang Tĩnh Ngôn bỏ đá xuống giếng.

“Hoàng thượng!” Miêu thị hung hăng trừng mắt nhìn Thang Tĩnh Ngôn một cái, chuyển hướng sang Huyền Lăng khóc, nói.

“Thường ngày hai người các ngươi đều đi theo Ninh Quý tần, có thấy hôm nay nàng ấy có điều gì khác thường hay không?” Huyền Lăng nhìn về phía Thải Ngọc và Thải Anh nói, hai ngươi sợ tới mức dập đầu như giã tỏi, nói: “Hoàng thượng, chúng nô tỳ không biết! Chúng nô tỳ không biết chuyện gì cả!”

“Nếu thật sự là Ninh Quý tần hạ độc long thai, nhất định cần phải có được thuốc, Hoàng thượng sao không thử điều tra Ngự Dược phòng xem sao?” Tào Cầm Mặc thình lình nói ra, Chu Nghi Tu thầm khen nàng quả nhiên thông minh.

Huyền Lăng nghe xong, cẩn thận phân phó: “Đem Ký đương của Ngự Dược phòng đến đây.”

Lý Trường tức tốc sai người trình lên, lật xem một hòi báo với Huyền Lăng: “Hồi Hoàng thượng, ngày hôm trước người của Diên Hi cung có đi lãnh một bao phấn hoa đào.”

Huyền Lăng nhíu màu: “Đến Diên Hi cung tìm thứ đó cho trẫm.”

Lý Trường lập tức dẫn người đến soát cung, Miêu thị hô lên: “Hoàng thượng, phấn hoa đào ngày thường thần thiếp cũng thường hay dùng.”

“Nếu mới lấy hôm trước, thì hôm nay phải còn rất nhiều, đến lúc đó tự biết là nàng trong sạch.” Huyền Lăng trấn an nàng nói.

Chu Nghi Tu nói: “Thái y, nếu để làm cho sinh non, ước chừng phải dùng nhiều ít?”

Giang Thận dừng một chút, nói: “Hồi nương nương, nếu ấn theo Ngự Dược phòng thì nửa bao là đủ ạ.”

Sắc mặt của Miêu thị thả lỏng một chút, tự nghĩ mình nhất định có thể rửa sạch hàm nghi. Nhưng chỉ có một mình Chu nghi Tu biết rõ, Miêu thị chạy trời không khỏi nắng.

Mệnh lệnh của Hoàng đế rất nhanh đã được tiến hành, thời gian uống một chén trà nhỏ là xong, Lý Trường mang theo bột thuốc trở lại, nói: “Hoàng thượng, xin người hãy nhìn qua.”

Vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, Huyền Lăng nhất thời giận dữ, một tay ném hộp xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ, chỉ vào Miêu thị nói: “Tiện nhân! Ngươi còn có gì để nói?”

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thiếp oan uổng, thần thiếp oan uổng.” Miêu thị kéo lấy góc áo của Huyền Lăng khóc ròng, nói: “Thần thiếp không thích Hoa Quý tần ương ngạnh, nhưng quyết không làm ra những chuyện làm tổn hại mạng người. Hoàng thượng, Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp.”

“Hoàng thượng, việc này có nhiều điểm đáng ngờ, còn cần phải điều tra rõ, không bằng đem Ninh Quý tần cấm túc trước, về sau còn có thể thẩm tra lại.” Cam thị ở một bên nói: “Độc hại Đế tự là chuyện trọng đại, cần phải cẩn thận điều tra cho rõ.”

“Hoàng thượng, những chuyện mưu hại Hoàng tự này nhất định đều do chủ tớ nàng ta liên thủ, không bằng thẩm vấn các cung nhân của Diên Hi cung, cũng có thể tìm ra được dấu vết.” Thang Tĩnh Ngôn hận Miêu thị không phải ngày một ngày hai, đèn nén lâu như vậy cũng không thể dàng buông tha.

Huyền Lăng nhấc tay ngăn cản mọi người nói tiếp, nói: “Ninh Quý tần Miêu thị hành vi không kiểm, mất đi đức hạnh, tước đi phong hào, hàng vị Thường tại. Từ hôm nay cấm túc Văn Uyên lâu, diện bích tư quá, thanh tu phản tỉnh, không được ra ngoài.” Nói xong đứng dậy đi vào bên trong xem Mộ Dung Thế Lan.

Miêu thị nghe thấy như sấm sét giữa trời quang, kinh ngạc quỳ trên mặt đất. Nàng không rõ vì sao mới qua một ngày, Huyền Lăng lại trở nên tuyệt tình như vậy. Ngày hôm qua hắn còn ôm nàng nói những lời khiến người khác động lòng, sao hôm nay ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không chịu.

Miêu thị dùng sức lau đi nước mắt, đứng dậy chỉ vào Chu Nghi Tu cùng các vị phi tần khác, lạnh lùng nói: “Là các ngươi! Là các ngươi hãm hại ta! Là các ngươi đã hãm hại ta! Là ai? Là ai?”

“Người đâu, Miêu Thường tại bị thất tâm phong rồi, đem nàng ta biếm vào lãnh cung đi.” Chu Nghi Tu ra lệnh.

Chư phi nhìn búi tóc tán loạn của Miêu thị bị hai nội thị đưa đi, dọc đường còn không ngừng giãy giụa, trong ánh mắt có thương hại, có nghi hoặc, càng nhiều hơn chính là sự hờ hững do chuyện không liên quan đến mình.

“Náo loạn một lúc, trời cũng sắp sáng rồi, chư vị muội muội tự hồi cung đi, chuyện đêm nay dừng ở đây. Bản cung không hi vọng nghe được một lời nào nữa.” Ngữ điệu của Chu Nghi Tu vẫn như vậy, bằng phẳng mà cao quý, ẩn trong đó một phần năng lực áp bách.

Mọi người thưa dạ lui về phía sau.

Lúc gần đi, Chu Nghi Tu chú ý đến ánh mắt của Tào Cầm Mặc có chút khác thường nhìn về phía nàng, tâm tư vừa động, biết vậy nên dở khóc dở cười. Nhưng cũng nghĩ đến Mộ Dung Thế Lan sinh non cũng do tay nàng ta viết nên, khó trách lúc trước tiếp cận nhanh như vậy. Tào Cầm Mặc thông minh thì thông minh, có thể thông minh thì cũng có thể bị thông minh hại.

Trở lại Phượng Nghi cung, Tiễn Thu khó hiểu nói: “Nương nương, Hoàng thượng nói chỉ giam Miêu thị ở trong Văn Uyên lâu, người cần gì phải biếm nàng ta vào lãnh cung chứ? Nếu Hoàng thượng biết, sợ là sẽ trách tội người đó.”

“Vào lãnh cung thì Miêu thị còn có thể kéo dài hơi tàn, nếu ở Văn Uyên lâu, với tính tình của Mộ Dung Thế Lan thì một khi thân thể đã khỏe lại, chỉ sợ Miêu thị sống không bằng chết. Hoàng thượng cho dù có biết cũng sẽ không nói thêm gì đâu.” Chu Nghi Tu thở dài một tiếng.

“Nói đến thật là kỳ lạ, lần này là ai đã ở sau lưng xuống tay chứ? Ngay cả Chiêu Dương điện của chúng ta cũng buông tha cho Hoa Quý tần, lại còn có người dám động tới, thật còn có người gan to hơn mật.” Tâm tư của Tiễn Thu không được giải đáp.

“Có một số việc, không biết mới là may mắn.” Chu Nghi Tu thản nhiên nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro