chương 2 hậu cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau khi trời còn chưa sáng tỏ


Ngọc nhiên bước ra nhìn ánh
trăng bên ngoài dần dần trở nên mờ ảo, ảm đạm đến mức không thể thấy được một chút hoa quang

Thanh anh nói : “E là trời sắp mưa rồi.”
Nhị Tâm lo lắng: “Tiểu chủ đứng dưới hiên đi, vạn nhất mưa có rơi, tiểu nhân e người sẽ bị lạnh.”
//Trinh thục lườm nhị tâm//

Ngay lúc ấy Tố Tâm tiễn thái y bước ra, vị thái y nhìn Thanh Anh và ngọc nhiên  một lát rồi mới lên tiếng thỉnh: “Thỉnh an 2 vị tiểu chủ.”
Thanh Anh gật đầu: “Đứng lên đi.
Ngọc nhiên nhìn ko nói gì

Phượng thể của chủ tử nương nương không sao chứ?”// thanh anh nói 1 cách cho có lệ //
Thái y vội đáp: “Chủ tử nương nương vạn an, do người lo liệu tang nghi đến mấy ngày liền, vất vả cực nhọc lại thương tâm quá độ nên mới dẫn đến như vậy.
Chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là có thể khỏe lại.”
Thanh Anh khách khí nói: “Cảm phiền thái y.”
Ngọc nhiên bất giác nhìn thanh anh trông vẻ đang mỉa mai lắm
Trinh thục đỡ vai chủ tử nói " chủ tử mệt rồi hồi cung "
Thanh anh nhìn mà ko nói gì

Bước ra đến ngoài cửa bắt gắp hi nguyệt đang đến bèn hành lễ tham kiếm
Thanh Anh liền bước đến, nói: “Khi nãy muốn muội muội thay chủ tử nương nương chủ trì hết thảy mọi thứ, thật sự vất vả cho muội muội.”
Hi nguyệt bảo : ừ thổi chủ tử nương mệt rôi ko bàn đến chuyện này nữa
Hi nguyệt nói to lên ngọc nhiên tí sang cung tỉ an chè các vị tiểu chủ cũng ở đó

Nàng lập tức không để ý tới, chỉ khẽ cười nói: “Vậy sao?”

Song nàng cũng đến cho có lệ

Nhưng có 1 điều này khi nàng ko biết cứ canh cánh trong lòng mà ko biết giải thích như nào ....

Khi mọi người đã tảm ra hết ai về cung đó thì
Ở cung chủ tử nương nương đêm đã về khuya.
Trong điện, Phú Sát thị đang uống thuốc, Liên Tâm đứng hầu hạ bên cạnh, đưa tay nhận lấy chén thuốc Phú Sát thị vừa uống xong, rồi dâng nước mát hầu chủ tử súc miệng.

Khi Phú Sát thị súc miệng xong, Tố Tâm bèn dâng lên ít mứt quả: “Đây là quả hạnh mới được muối ướp chua ngọt, chủ tử hãy nếm thử một chút đi, ít ra có thể bớt đi chút vị đắng trong miệng.”
Phú Sát thị ăn một viên, đang định đắp chăn nằm xuống thì như nghe thấy tiếng gì đó, nàng giật mình, lắng tai như đang cố gắng nghe: “Vĩnh Liễn đang khóc phải hay không? Có phải không?”
Tố Tâm vội nói: “Chủ tử vạn an, Nhị a ca lúc này đang ở A Ca sở yên giấc mà.”
Phú Sát thị nghi hoặc chưa tin, âu sầu hỏi lại: “Thật sao? Vĩnh Liên quen ở trong nôi, sợ người lạ, ban đêm lại thường hay khóc quấy.”
Tố Tâm bèn bảo: “Chính vì Nhị a ca quen nôi, chủ tử chẳng phải đã thường dặn dò nhũ mẫu đem theo nôi Nhị a ca vẫn thường ngủ khi còn ở tiềm để đến A Ca sở rồi mà? Hơn nữa trong cung giờ còn có thêm mười sáu ma ma chăm sóc, nhất định không thể xảy ra chút sai lầm gì.”
Phú Sát thị thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.

Nhưng các ma ma kia có đáng tin hết thảy không chứ? Còn có… Đại a ca cũng ở A Ca sở…”

Tố Tâm mỉm cười: “Chủ tử nương nương đã an bài, có chuyện gì là không thỏa đáng chứ? Tuy Đại a ca cũng ở A Ca sở nhưng sao có thể sánh được với Nhị a ca của chúng ta.”
Phú Sát thị gật đầu: “Mặc dù sinh mẫu Đại a ca và ta xuất thân từ một thị tộc, nhưng nàng ta lại vô phúc, ngay ngày hoàng thượng đăng cơ thì qua đời, bỏ lại Đại a ca một mình lẻ loi.” Nàng uyển chuyển liếc nhìn Tố Tâm, “Ngươi căn dặn A Ca sở phải chăm sóc Đại a ca thật chu toàn, chớ ngược đãi hài tử đáng thương không mẹ này.”
Tố Tâm mỉm cười: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ tự biết phải làm thế nào.”
Phú Sát thị tựa hồ chưa an lòng, trong lòng có chút trăn trở.
Tối nay không có người, không biết trong đại điện náo động thành thế nào đây.”
Phú Sát thị mỉm cười, mệt mỏi nằm xuống gối, mái tóc dài đen huyền tựa như dòng thác uyển chuyển uốn thành những dường cong mềm mại, nhẹ nhàng cũng giống như giọng nói nàng vào lúc này: “Đúng vậy.

Cũng chẳng biết bọn họ định làm loạn đến thế nào nhỉ? Còn chưa sắc phong tần phi gì, bọn họ đã chẳng kiểm chế mà bộc ngay tính tình thực?”
Liên Tâm lãnh đạm nói: “Mặc kệ bọn huyên náo ra sao, chỉ cần chủ tử nương nương trở thành hoàng hậu thì bất kể là ai cũng không dám làm càn.”
Phú Sát thị nhẹ cười: “Không dám làm nháo sao? Khi còn ở tiềm để người nào người nấy đều đã như ô nhãn kê, e là hôm nay lại càng thích ồn ào hơn.” Nàng hơi hơi trở mình, quay mặt vào phía trong, “Chẳng qua là tính tình bọn họ ưa thích nháo động, vậy thì để tự bọn họ nháo động thôi.”
Phú Sát thị chẳng nói gì thêm, Liên Tâm bèn buông rèm, Tố Tâm thổi nến, chỉ chừa lại một chút ánh sáng, rồi hai người nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ngọc nhiên hồi cung, mọi chuyện dường rằng với nàng còn rất bình thường.
Trinh thục_ thị nữ hồi môn của nàng, tươi cười tiến lên đón chủ tử: “Tiểu chủ vất vả rồi.
Nô tỳ đã chuẩn bị nước nóng hầu hạ người rửa mặt.”
Ngọc nhiên không nói gì chỉ gật đầu, thấy mọi thứ đều đã được A Nhược chuẩn bị chu đáo, các cung nữ hầu hạ bưng chậu vàng, lược chải tóc, tiết khăn, nghiêm trang lui đứng sang một bên, yên tĩnh đến mức không tiếng động khiến nàng bất giác mà kinh ngạc nói: “Sao phải hao tâm tổn trí như vậy chứ? Cứ làm như khi còn ở tiềm để trước đây là được rồi.”

Trinh thục  nói gì mà mỉm cười


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro