chap 2: kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càn Long đứng bất động ở phía sau nàng, nhìn nàng từng bước một rời xa mình mà không khoải cảm thấy khó hiểu, cho đến khi nàng đi khuất tầm mắt hắn, hắn vẫn chết chân mà nhìn Thanh Anh.

Tuy rằng Càn Long đã gặp lại người mà hắn nhớ nhung suốt ba mươi mấy năm. Nhưng kì lạ thây nàng lại không vui tươi hoạt bát như kiếp trước.

Nhớ tới kiếp trước hắn vừa chạy bạc mạng tới dưới tường thành, nhìn lên đã thấy Thanh Anh đang tinh nghịch dùng ống nhồm nhìn hắn, lúc đấy dù nàng đang ở trên cao vốn dĩ không thể nhìn được cảm xúc lúc đó của nàng như nào. Nhưng có lẽ do đã ở với nàng nhiều năm nên chỉ cần nhìn từng những cử chỉ dù là nhỏ nhất của nàng mà Càn Long của biết được cảm xúc lúc bấy giờ của nàng, vui vẻ và năng động của một thiếu nữ mới lớn . Lúc đấy hắn còn nhớ là chính mình đã hỏi nàng làm cách nào mà nàng lại không được tam a ca chọn, khi đó nàng đã nhỉ nhảnh mà thì thầm với hắn, muội ấy nói là:
" Muội đã xì hơi"
Lúc đấy hắn vừa cảm thấy nàng vừa ngu ngốc vừa đáng yêu.

Nhớ lúc trước nghe tường đầu mã thượng, là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Trước những ánh mắt rất nhiều người, nàng kéo tay hắn chạy đến tường thành, vừa chạy còn nói, đó là Cảnh Nhân cung mà cô mẫu nàng ở. Lúc đó hắn thấy  nàng thật kì lạ, lại không biết đúng chừng mực mà lôi kéo hoàng tự ở nơi đông ngươi thế này, lúc đó hắn còn nghĩ nàng là thích khách giả dạng để ám sát hắn. Nhưng không biết vì sao khi Thanh Anh kéo hắn chạy lên tường thành hắn lại không có một chút phản kháng gì mà còn thuận theo nàng. Nàng vừa dẫn hắn lên tường thành liền kéo hắn đến cho hắn nhìn toàn bộ Tử Cấm Thành, lúc đó nàng nói:
"Ta chưa bao giờ dẫn ai khác tớ đây, nên huynh đừng có mà tiết lộ cho ai đấy!"

Sau hôm đó Càn Long ngày nào đến chỗ nàng chơi, lúc đó hắn cảm thấy mình như bị yểm bùa vậy dù nàng có làm điều gì đi nữa hắn cũng thấy nàng thật đáng yêu...

Dần dần tình cảm của họ cũng phát sinh từ đó.

Vì là Tứ a ca, những người khác nhìn thấy hắn liền cung kính mà hành lễ, nhưng Thanh Anh muội muội của hắn lại không, nàng rất vô tư mà đối xử với hắn như một người bình thường. Hắn không vì điều đó mà thấy nàng thất lễ, hắn lại thích nàng như vậy hơn. Do hắn cũng được hoàng đế khi đó đề cao nên các hoàng tự khác vì vậy có chút ghen ghét trước mặt thì huynh đệ nhưng sau lưng thì âm thầm đấu đá nhau, có khi những người hắn gọi là huynh đệ ấy lại âm thầm mắng chửi  hắn. Riêng Thanh Anh, nàng không có một chút quan tâm đến những cái quy củ rườm rà đó, nàng có sao thì nói vậy, đó là điều mà hắn thích nhất ở nàng. Hắn cũng từng nói với nàng, không cần phải để ý những quy tắc rườm rà đó.
Nàng cũng rất nghe lời hắn, hai người ở bên nhau đọc thơ, uống trà, vui đùa vui vẻ. Lúc đó, trong tim hăn đã có nàng. Vì hắn và Thanh Anh có tình cảm với nhau nên hắn muốn cho nàng làm đích phúc tấn của mình. Nhưng vì lúc đó cô mẫu của nàng do làm việc xấu mà bị cấm túc nên hoàng a mã đã không cho hắn cưới nàng. Lúc đó hắn đã quỳ xuống thành khẩn cầu xin hoàng a mã gả Thanh Anh cho hắn. Dù nàng không được làm đích phúc tấn nhưng không sao chỉ cần được ở cạnh hắn nàng vẫn chấp nhận, khi đấy hắn còn nói với nàng: "Có ta ở đây, nàng yên tâm."
Nhưng, chỉ là quá khứ mà thôi...

Trong mắt Thanh Anh, Hoằng Lịch so với kiếp trước không có gì thay đổi, dic nhiên nàng cũng không biết câu chuyện tái sinh của hắn, hắn cũng vậy.

Chỉ là hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt,nàng đã làm cho hắn ảm đạm. Thái độ của nàng đối với hắn lạnh lùng, cả ánh mắt nàng nhìn hắn cũng tràn đầy sự thất vọng và ghét bỏ, chẳng lẽ nàng và hắn, thật sự không có duyên phận làm phu thê sao? Mặc dù hắn muốn một lần nữa làm Hoằng Lịch, một lần nữa bảo vệ nàng, một lần nữa làm phu quân của nàng nhưng nàng cũng không còn giống Thanh Anh trước kia, có lẽ nào....Chắc là không đâu! Bây giờ còn có chuyen cấp bách hơn.

Còn một tháng nữa, chính là ngày hắn chọn phúc tấn, hắn đương nhiên hy vọng Thanh Anh có thể làm phúc tấn của hắn, như vậy, có thể giữ nàng ở bên cạnh mình. Dù nhìn thái độ của nàng lúc trước cũng đã biết được kết quả. Nhưng không sao, mặc dù trái tim của nàng không giành một chỗ dù là nhỏ nhất cho hắn, nhưng chỉ cần hắn nỗ lực, không để cho nàng chịu bất kỳ khổ sở nào nữa, lúc đó có thể nàng sẽ chấp nhận hắn.
Nhưng nghĩ lại, cho dù hắn muốn nàng làm phúc tấn của hắn, thì khó khăn như lên trời, kiếp trước hắn phải khổ sở cầu xin hoàng a mã thì mới cho nàng vào được hậu cung của hắn. Chưa nói đến sự lạnh lùng của Thanh Anh, hắn cũng biết không bao lâu nữa cô mẫu của nàng sẽ phạm một sai lầm lớn rất lớn làm gia tộc của nàng gần như sập đỗ, nàng nhất định sẽ không được đồng ý chọn làm đích phúc tấn.

Cứ như vậy hắn nằm suy nghĩ hết một đêm, không ngủ.

Thanh Anh cũng giống như hắn vậy, sáng hôm nay gặp thấy hắn, không khác gì kiếp trước, có khác thì là cảm xúc hạnh phúc, vui trước kia đã không còn, chỉ còn là một cảm giác khó chịu, gượng gạo. Kiếp trước, Tam a ca không chọn nàng làm đích phúc tấn, lúc hắn đi lên tường thành tìm nàng, cũng là ngày nàng đã chọn tin tưởng lời nói của hắn, thiếu niên lang cả đời nàng đều hoài niệm, đã dày vò nàng, làm nàng suy sụp và sống với tội lỗi suốt đời.

Sáng sớm hôm sau, Càn Long đã đợi ở cửa Ô Lạp Na Lạp phủ từ chợp sáng, đợi đến khi Thanh Anh thức dậy trang điểm xong, A Nhược tiến vào bẩm báo: "Cách cách, Tứ a ca đến, đang chờ người ở phủ!" Tâm tình A Nhược dường như rất tốt. Nhìn kĩ sẽ thấy được vài phần tâm tư trong đó.

"Hắn tới đây làm gì?"

Thanh Anh không thèm nhìn ra ngoài chỉ bình tĩnh hỏi A Nhược.
"Nô tỳ không biết."
"Ngươi lui xuống đi."

Kỳ thật, lúc vừa rồi Hoằng Lịch nhìn thấy ả ta, trên mặt liền có vẻ chán ghét, còn có vài phần kinh tởm. Ả ta vừa lui ra vừa suy nghĩ

Khi gặp lại A Nhược hắn nhớ kiếp trước chính cô ta bán chủ cầu vinh, khiến Như Ý ở trong lãnh cung chịu khổ nhiều năm như vậy. Thế nhưng hôm nay muốn gặp được Thanh Anh, hắn cũng chỉ có thể cắn răng thông qua A Nhược này.

Nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Anh không chút biểu cảm đi ra, Hoằng Lịch cảm thấy có hơi bối rối. Bàn tay vốn đang buông xuống lại bất giác gồng lên nắm chặt vạt áo.
"Không biết Tứ a ca tìm ta có chuyện gì?"

Thanh Anh hành lễ, cúi
người cẩn thận hỏi.

"Thanh Anh muội muội, muội..... Tháng sau... ta sẽ chọn phúc tấn, muội có nguyện ý đến không?"
"Tứ a ca chọn phúc tấn, ta đi để làm gì?"
"Muội từ nhỏ đã có còn mắt nhìn người rất tốt, muội đến chọn người giúp ta?"
Trên mặt của Thanh Anh lộ ra biểu cảm khó nắm bắt:

"Ta có thể giúp người cái gì? Chuyện của người đương nhiên phải do chính người làm chủ."
"Ta chỉ hỏi muội một câu, muội có đến hay không?" Hoằng Lịch thăm dò nhìn nàng, lại nhìn không để ý một tia khó chiun trên khuôn mặt trẻ chung của nàng.
"Không biết ngày hôm đó ta có chuyện đột xuất gì không, nhưng sẽ đi."
"Được, muội nhất định phải đến, ta sẽ đợi muội ở Giáng Tuyết Hiên!"

Thanh Anh quay vào trong phủ cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn một cái. Nàng biết hắn muốn làm cái gì, hơn nữa, trong lòng nàng cũng sớm đã có chủ ý, nhất định sẽ không đi! Nàng sẽ không bao giờ quay lại cuộc chiến đó nữa, yêu hận kiếp trước, nàng không muốn trải qua một chút.
Từ đó về sau, hai người sẽ là đường thẳng song song, không liên quan đến nhau, đều sẽ tốt cho cả bên.
____________
Bình chọn đi mn để mik có động lực ra chap típpp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro