Hậu cung sửu hoàng hậu c1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...........đang trong tiến trình dịch..........

chương 1

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết : Thái Bình vương triều hoàng hậu Cơ thị hiền đức khả phong không may qua đời, trẫm vô cùng thương tiếc. Nay truyền muội muội Cơ Thị tiến cung, kế ngôi hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bố cáo thiên hạ. Khâm thử."

Âm thanh trầm trầm cẩn trọng của Phương Đức Quý từng câu từng chữ truyền vào tai tôi không sót chữ nào, giống như trân châu rơi trên mâm ngọc, thanh âm lanh lảnh nghe ra cẩn trọng. Đôi chân tiếp xúc với nền đất lạnh, trong phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng hơi thở loạn nhịp của mọi người. Tôi cố trấn định nhưng lòng bàn tay đã hơi đổ mồ hôi, tiếp chiếu chỉ mà tựa như ngâm qua nước lạnh. " Tạ hoàng thượng ân điển, tiểu nữ dưới suối vàng biết được cũng xem như có thể ngậm cười rồi." Phụ thân cất lên âm thanh đầy mãn nguyện, đám mây u sầu vốn ở trên mặt đã tan biến trong phút chốc, khóe miệng không thể che dấu ý cười nồng đậm. Thế nhưng trong lòng tôi lại không kiềm được run rẩy, đại tỷ hài cốt chưa lạnh mà tôi đã phải gả cho trượng phu của nàng, đương kim thiên tử. Nàng ở dưới suối vàng tâm như thế nào có thể bình lặng đây? Mà tâm của tôi như thế nào có thể bình lặng đây?" Cơ đại nhân không cần đa lễ, hoàng thượng đã nói rồi, Cơ đại nhân đau lòng vì mất con, vài ngày tới có thể không cần thượng triều. Hoàng thái hậu có nói, mọi người đều là người một nhà, tiên hậu mất đi người cũng rất đau lòng, có thể hiểu được cảm giác của đại nhân, lễ nghi cũng là thấu tình người, tất cả đều miễn đi." Phương công công trên matcj đầy ý cười, trao quyển chiếu thư màu vàng đến tay phụ thân. " Pương công công, thật quá khách sáo rồi, có thể hay không ở lại dùng bữa cơm sau đó đi cũng không muộn." phụ thân từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, nét mặt đầy vẻ đay buồn và mất mác. Người ở phí sau ông ấy đều lần lượt đứng cả dậy, chỉ có tôi vẫn quỳ trên nền đất, trên mặt không dấu được vẻ kinh hồn bạt vía. Tong nháy mắt, ánh mắt của mọi người trong phòng đều rơi trên người tôi. " Nhị tiểu thư, hoàng hậu nương nương đã mất rồi, người không nên quá đau lòng làm tổn hại thân thể. Người bảo nương nương dưới suối vàng làm sao yên tâm đây." Lưu Ly hiểu ý buồn bã đỡ tôi dậy mà mắt không ngừng hướng tôi ra hiệu.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro