Hy vọng ra đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đêm ngày 29/7/1978 tại bệnh viện thánh Mungo ở London, Anh quốc. Một cậu bé đã được sinh ra đời với cái tên mang theo cả dòng họ một trong bốn người sáng lập trường Hogwarts.

Mẹ của cậu là Sofia Ravenclaw, con cháu trực hệ của bà Rowena Ravenclaw một trong bốn người sáng lập ra trường Hogwarts, còn cha cậu là Achub một phù thủy mang dòng máu của xứ Wales xa xôi.

Bên ngoài bệnh viện thì những chú quạ đã kêu rít lên các tiếng kêu đầy ai oán vào lúc cậu mới có mặt trên thế gian, sấm chớp rền vang trên bầu trời đêm đầy mưa.

"Chúc mừng chị, là một bé trai kháu khỉnh" Cô y tá trong bệnh viện thánh Mungo lên tiếng chúc mừng cho người phụ nữ vì sự xuất hiện của một sinh linh nhỏ bé "Để tôi thông báo tin này cho chồng của cô" Cô y tá vội trao đứa trẻ vào tay người mẹ của mình.

"Ở đây có ai là ông Achub không ạ? Vợ của ông vừa hạ sinh một bé trai kháu khỉnh" Cô y tá vừa bước ra khỏi phòng sinh thì lớn tiếng nói.

"Thật sao thưa quý cô?"

Ông Achub với mái tóc màu xám dài được chải ra phía sau, trong vô cùng lịch sự và toát lên vẻ quý tộc mà tiến tới.

Cô y tá bảo:

"Vâng thưa ông Achub"

Nụ cười nở trên mặt của ông Achub và nói rằng, "Cảm ơn quý cô!" và ông bước vào nơi mà đứa con của ông vừa mới ra đời. Ông mang tâm trạng vui vẻ hỏi vợ mình rằng "Sofia, em muốn đặt tên cho đứa con của chúng ta như thế nào đây?"

Sofia đang bế đứa con trai vừa mới chào đời của mình nghe chồng mình hỏi thế liền trả lời:

"Theo em thì Sandals, được không anh?"

Ông Achub nhìn đứa con của mình thì bảo rằng, "Theo anh thì nên đặt tên là Halal, em thấy như thế nào?"

Ông Achub lên tiếng với cái tên ông vừa nghĩ ra cho con của mình.

"Anh thấy Speranza Ravenclaw thì sao?"

"Họ của em sao? Được chứ, một cái tên tuyệt vời" Ông vui vẻ với cái tên của con mình "Và giờ Speranza, con sẽ là một phù thủy xuất chúng nhất thế giới" Ông kỳ vọng vào đứa con của mình sẽ đứng đầu thế giới pháp thuật trong tương lai.

"Em hi vọng con chúng ta sẽ là người tài giỏi và thông minh" Sofia mẹ của Speranza cũng liên tiếng với hi vọng như chồng của cô.

Nhiều năm sau khi Speranza đã lớn lên. Gia đình không còn êm ấm và hạnh phúc nữa, thay vào đó là những trận cãi vã không hồi kết của hai vợ chồng trước sự chứng kiến của Speranza.

Speranza hiện tại đã 9 tuổi và đang ở trong thư viện của nhà mình, nơi cậu đắm chìm trong những cuốn sách của giới phù thủy và cả Muggle. Cậu dừng lại trước cuốn sách "Lịch sử chiến tranh phù thủy thứ nhất" cậu thích thú lấy cuốn sách mà tìm hiểu, bỏ mặc hết những trận cãi vã của cha mẹ cậu.

Cậu chăm chú đọc cuốn sách và dừng lại trước cái tên một vị phù thủy mà cậu đã trót tôn sùng "Gellert Grindelwald"

"ANH THÔI ĐI!"

Tiếng của quý bà Sofia hét lên với chồng mình đã phá hủy đi thế giới riêng của cậu bé.

"Tôi chịu đựng đủ rồi! Từ giờ anh muốn như thế nào tùy anh" Giọng bà Sofia rít lên với chồng của mình, nhưng trong giọng nói chất chứa sự đau khổ và tuyệt vọng.

"Được thôi! Từ giờ tôi sẽ làm những điều tôi muốn" Giọng điệu của ông Achub to lớn không kém gì vợ của mình kèm theo đó sự giận dữ và bất mãn trong lòng "Tôi sẽ đón 2 đứa đó đến đây và sống chung với chúng ta, và Speranza phải chấp nhận điều đó"

"Ông điên à? Thằng bé mới 9 tuổi thôi đó!"

Speranza dường như đã chán cảnh này, chỉ lắc đầu trong bất lực và bước xuống lầu với giọng điệu mệt mỏi:

"Bố à! Giờ bố muốn sao cũng được. Đừng để 2 đứa trẻ đấy đụng vào thư viện và đồ của con là được"

Speranza lên tiếng để mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp và chấm dứt tiếng ồn của cha và mẹ cậu.

Vài tháng sau đó, có một con quạ mang theo sự đổ nát của một cuộc đời trên đôi cánh. Nó lượn vài vòng trên bầu trời xám ngắt, rồi rơi xuống trên mái nhà trinh bạch, gieo xuống sự bi thương lên ngôi nhà từng là tổ ấm.

Nơi Speranza từng cho là ấm áp nhất, giờ đây chỉ mang độc màu héo úa. Có lẽ đối với cậu thì nơi này đã chết rồi.

Qua cửa sổ, bà Sofia đứng một bên khẽ mím môi, đôi mắt tràn đầy sự tối tăm. Bà nhìn theo ông Achub đang đặt tay lên đôi vai của Speranza, sau ông là một cô gái và một cậu trai mang nửa dòng máu của ông.

"Từ bây giờ, đây sẽ là chị em của con, hãy xem nhau là gia đình nhé," Nói rồi, ông Achub dẫn cả ba đối diện nhau, bên ngoài trời đang vang lên những tiếng sấm rền đầy chói tai.

Mái tóc của người chị có chút nâu và tô thêm vào đó là một chút sắc vàng, làn da trắng sáng thêm chút hồng hào, đôi mắt có màu xanh lục như những viên ngọc Emerald lục bảo, cùng với giọng nói như những chú chim đang ngân ca.

"Xin chào, hãy xem chúng ta là chị em của em nhé, Speranza?" Chớp mắt, cô chị nở ra một nụ cười, chìa bàn tay trước mặt Speranza.

Đôi mắt sắc xanh như ngọc Sapphire của cậu giờ đây như đang chứa một sự âm u kèm cả cuồng phong, theo phép lịch sự đưa tay đáp lại. "Được thôi, chị em hai người tên gì."

"Chị tên là Familia, còn thằng nhóc này tên là Parar" người chị mới này vừa giới thiệu mình và đứa em trai ruột

"Chào ông anh, em là Parar" Đứa em mới này của Speranza cũng lên tiếng

Cả hai không khác nhau là mấy, thằng nhóc có cái màu tóc chả khác của chị mình là bao nhiêu, thứ khác biệt nhất chính là đôi mắt chả khác gì một viên ngọc Ruby, giọng nói của thằng nhóc đầy vẻ khiêu khích và thêm cả cái tính gợi đòn.

"Chào chị Familia và Parar, em rất vui được biết 2 người" Speranza nói với tông giọng đều đều kèm theo sự u buồn "Và mong hai người đừng động vào thư viện và đồ của em"

Ông Achub cảm thấy mọi chuyện đã ổn nên nói với 2 đứa con của mình "Familia, Parar. Hai con theo ta, ta dẫn 2 đứa về phòng của mình. Và Sofia, em hãy chuẩn bị 1 bữa tối thịnh soạn giúp anh"

Sofia đáp:

"Được"

"2 đứa theo cha nào" ông Achub vui vẻ dẫn 2 đứa con của mình về phòng mà ông đã chuẩn bị cho chúng.

Còn về phía Speranza thì cậu nhóc ấy đang thiếp đi trong phòng thư viện. Và cậu đã mơ thấy một điều kỳ lạ, nhưng cậu chẳng thể lý giải nổI đó là gì?

Trời đổ cơn mưa tầm tã, và cùng với những tia chớp lóe sáng trên bầu trời rồi lại vụt tắt một cách nhanh chóng. Một giọng nói đầy sự mê hoặc thốt lên, đồng thời tia chớp đánh ngay bên cạnh để ta có thể nhìn thấy người đàn ông đấy.

"Cả hai đứa sẽ là những kẻ kế thừa sự nghiệp hào hùng và vĩ đại của ta". Người đàn ông ấy lên tiếng, ông ta có mái tóc màu trắng tựa như tuyết cùng với đôi mắt màu xanh như đại dương dịu êm và lời nói tựa như có thể khiến người có tấm lòng gang thép cũng bị nung chảy thành thứ vô dụng.

"Vâng! Thưa cha" Phát ra ngay bên trái của cậu là giọng nói đặc quánh tựa như con mãng xà mang đầy toan tính, nhưng lại tràn đầy quyết tâm như một mãnh sư.

"Còn cậu thì sao? Speranza? Cậu sẽ tiếp bước con đường của ta cùng với bạn của cậu chứ?" Lời nói vừa thốt ra từ người bí ẩn thì cậu choàng tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại đi kèm với đó là một chút sự run sợ.

"Người đàn ông đó là ai vậy nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro