Sự cố cho kẻ ngu si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại bây giờ cậu đang là học sinh năm 2, và cũng không mấy bất ngờ khi thằng em kế ngu si đần độn của cậu lại được nhập học ở Hogwarts, không những vậy mà còn được sếp vào nhà Gryffindor nữa.

“Anh mày nói thật nhé, Parar. Lúc đầu tao không nghĩ mày lại có phép thuật và còn được học ở trường này đâu!” Speranza nói chuyện với em kế của mình, nhưng mắt thì không rời khỏi cuốn sách đang đọc một lần.

Nghe thấy thế thì Parar cười, cậu đáp lại anh kế mình rằng, “Đó là trời độ đấy ông anh, nhưng mà ông anh có bạn gái kiểu gì thế? Trong khi ông anh mới học năm hai vậy?”

“Kỹ năng đấy, chắc mày có thể có được kỹ năng ấy nếu mày giống bố! Cái này anh mày thừa từ bố mà!” Speranza đáp.

“Nếu em không có thì sao?” Parar hỏi.

“Thì mày sẽ như Lưu Thiện thôi! Chả giống gì với ông già của mình ngoài cái họ!” Speranza trả lời, nhưng vẫn không quên kháy đểu thằng em mình.

Parar nghe thế thì càng thắc mắc, cậu hỏi tiếp, “Từ từ, Lưu Thiện là ai cơ?”

Speranza nhìn thằng em ngốc của mình, cậu thở dài và thầm hiểu lý do tại sao thằng này lại vào Gryffindor rồi, cậu lên tiếng giải thích, “Lưu Thiện là vị vua thứ hai cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán trong thời kỳ Tam Quốc!”

“À! Em hiểu rồi!” Parar lên tiếng, như đã hiểu thông được một vấn đề.

Speranza không nói gì, nhưng trong lòng cậu đã hiểu được nỗi khổ của chị Familia. Đột nhiên có một lực thật khá nhẹ ôm chầm lấy cậu. Miệng thì thào nói nhỏ:

“Đoán xem ai đây!”

Cậu liền trả lời, “Là chị đẹp Ally của em đúng không nào?”

“Đúng rồi!” Alicia đáp lại, miệng nở một nụ cười đầy tinh nghịch. Rồi cô nhìn sang Parar thì liền hỏi, “Ai đây?”

“Thằng ngốc này là em trai của em! Tên là Parar!” Speranza trả lời cô người yêu của mình.

“Chào em! Chị là người yêu của Speranza!” Alicia giơ tay ra chào, thái độ vô cùng lịch sự.

Parar cười cười, cậu bắt tay, “Chào chị, em là Parar, em trai của cái gã khốn nạn này!” Cậu lên tiếng, tay thì chỉ về phía anh trai mình.

Speranza dường như chẳng quan tâm, cậu đáp, “Chị đừng quan tâm đến những gì mà thằng này nói!”

“Em không nên nói với em trai của mình như thế chứ!” Alicia nói, miệng thì vẫn nở nụ cười rất thân thiện.

“Mà dạo này chị thấy Salem ổn không? Có ai chơi với nhỏ ngoại trừ anh em nhà Weasley không?” Cậu hỏi Alicia về Salem, dạo này cậu khá lo. Từ năm nhất đến giờ chả có ai chơi với nhỏ ngoại trừ cậu và anh em nhà Weasley cả.

“À, Salem vẫn bình thường, mọi người trong nhà Slytherin đều thân thiết với Salem. Họ quý em ấy lắm!” Alicia nói, mắt của cô đảo qua đảo lại.

Speranza nhìn cô bạn gái mình. Mắt cậu đảo qua, dường như nhận ra cô bạn gái của mình đang nói dối. Tính cách của bạn cậu thì sao cậu không hiểu sao được. Salem làm quái gì mà thân thiết với ai ngoài cậu và hai anh em kia, cậu có chú ý mà.

Đột nhiên có một bóng hình xuất hiện sau lưng cậu, Speranza quay ngoắt về phía cái bóng ấy. Và đó là chủ nhiệm của nhà Gryffindor, giáo sư McGonagall.
“Chào giáo sư!” Parar và Alicia lên tiếng chào.

“Chào hai trò!” Giáo sư lên tiếng, rồi giáo sư quay nhìn sang cậu. Cô nói, “Speranza, trò có thể giúp ta tìm trò Salem, được chứ?”

Nghe thấy thế thì cậu liền thắc mắc, giáo sư cần tìm Salem để làm gì cơ chứ. Mang theo thắc mắc ấy, cậu cất tiếng hỏi, “Thưa giáo sư! Em có thể hỏi giáo sư câu này được không ạ!”

Giáo sư McGonagall nghe thế thì cũng liền bảo, “Trò cứ hỏi đi”

“Giáo sư kiếm Sal có việc gì không ạ? Bộ cụ Dumbledore cần gặp Salem ạ!”

Sau khi nghe câu hỏi của Speranza, giáo sư với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, “Sao trò biết là cụ Dumbledore cần gặp Salem chứ?”

“Vì trong trường này chỉ có sáu người không kì thị xuất thân của Sal. Đó là em, hai anh em nhà Weasley, giáo sư, bác Hagrid và cụ Dumbledore, đồng thời Salem cũng là con gái đỡ đầu của cụ Dumbledore nữa” Speranza đưa ra lập luận chặt chẽ, dường như không thể bị bẻ gãy.

Giáo sư McGonagall chỉ bất lực mà thở dài, “Trò đoán đúng rồi đấy!”

“Vậy thôi để em đi tìm cậu ấy!” Speranza nghe thế thì tự hào mà cười, rồi nhanh chân lẹ tay đi tìm Salem.

Và sau gần hai tiếng tìm kiếm khắp trường, từ Đại Sảnh Đường, chuồng cú, khu sinh hoạt chung của nhà Slytherin nhưng mà cũng chả kiếm ra Salem.

“Bộ cậu ấy độn thổ đến đâu à?” Speranza mệt nhọc nói, kiếm cô bạn quanh trường và hỏi thăm mà chả đâu ra đâu cả. Bỗng cậu nhớ đến một nơi mà bản thân mình chưa kiếm, đó là Hồ Đen.

Nghĩ thế thì cậu liền chạy một mạnh đến Hồ Đen. Và cảnh tượng trước mặt của cậu là Salem đang chuẩn bị tẩn một thằng ngu nào đó từ nhà Hufflepuff.

Cậu biết là ai rồi, đó là Porita, một thằng đần suốt ngày bô bô cái miệng là mình tuyệt đến mức nào.

"Sal?" Ngay lúc đó, giọng của Speranza từ đâu vang vọng lại. "Sao cậu lại chạm tay vào thứ dơ bẩn hơn cả cứt kia chứ hả?!"

Portia kêu lên. "Giúp tớ coi, Speranza!!"

"...À xin lỗi, gọi cậu là cứt thì xúc phạm cứt quá," Speranza thong dong đút tay vào túi áo rồi bước đến bên cạnh. "Sao tôi lại phải giúp cậu nhỉ?"

Salem bật cười, cô ngồi xổm cạnh Portia, đùa nghịch với vài lọn tóc của tên ấy. "Cơ hội cuối của mày đấy, không thì hôm nay, tao sẽ cho mày biết mùi vị của cứt."

Mọi người: "...." Làm ơn. Ai đó hãy nhắc bọn họ dẹp phức cái vẻ ngụy thân sĩ đó rồi hãy ói ra vài từ thô tục. Nó kì lắm, xin thề, thật sự không hợp.

Portia ôm bụng thở hổn hển. "M- mày nghĩ mày có quyền- ARGHH!!!"

Không để Portia dứt lời, Salem liền giữ cánh tay của tên ấy rồi vặn ngược, dùng đầu gối đè lên lưng người kia. "A du re đi?"

(Are you ready? = Sẵn sàng chưa?)

Càng nói, Salem càng dùng nhiều lực hơn, cho đến khi tiếng "rắc" giòn rụm vang lên giữa bầu không khí căng thẳng. Cánh tay của Portia đã bị vặn gãy.

"Thứ chết dẫm!" Portia hất Salem ra, khó khăn đứng dậy, ôm cánh tay của mình mà gào thét.

Salem không mặn không nhạt nhìn vẻ mặt như ma đòi mạng của Portia. Cô chỉ tinh nghịch nháy mắt, nhân lúc Portia của vẫn còn lơ là liền gạt chân tên ấy rồi đạp thẳng xuống hồ đen.

Hay lắm Salem ơi, đúng là bạn của mình. Speranza nghĩ.

Mọi người bất giác lùi lại, mặc cho Portia chật vật ở dưới hồ đang cầu cứu. Ba hồn chín vía Merlin! Họ có ngờ rằng mọi thứ sẽ đi đến nước này đâu!

"Các cậu muốn trò chuyện thâm tình một chút chứ?" Salem nghiêng đầu, thản nhiên hoắc đồng bọn của Portia đang sợ đến tái mặt.

"À ừm Salem này," Speranza đang đứng giữa hiện trường, đột nhiên ho khan. "Chuyện là giáo sư McGonagall có chuyện muốn tìm cậu, cho nên-"

"Salem!" Giọng nói của một người phụ nữ trung niên cắt ngang lời Speranza, khiến ai nấy ở đây cũng đứng hình.

Cô McGonagall bước vội đến, quét mắt xung quanh. Cô cũng nhanh chóng dùng bùa chú kéo Portia lên bờ, song cô liền nghiêm mặt nhìn Salem:

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lần này cô chỉ nói rất nhẹ, không hề la hét, nhưng tất cả mọi người đều bỗng dưng đứng thẳng lưng và bất động một cách vô thức…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro