CHƯƠNG 015-018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lông Vũ Ngợp Trời.
Beta: Kún Huyền

Chương 15: Bị người khác đánh cắp kĩ thuật làm bánh.

[ Phong cách phán xử của Huyện lệnh ]

Toàn bộ những hạt giống đều được vun xuống lòng đất, đêm hôm ấy mưa như trút nước.

Tuy rằng con đường khó đi một chút, nhưng trong lòng Tô Diệp lại rất vui mừng, vì Tô Hoa đại nương dùng lời lẽ của một người mẹ nói rằng đây là ông trời đau lòng  vì dân chúng, sợ bọn họ không có cơm để ăn.

Ba ngày nay bánh rau hẹ được bán ra liên tục, vô cùng náo nhiệt, ngay cả Huyện lệnh cũng phái những gã sai vặt bên người đến mua vài cái.

Ngu Phong bán với giá tiền không cao, một cái bánh chỉ bán với giá hai đồng tiền, so với ổ bánh kê chỉ nhiều hơn một đồng, nên những người dân ở gần đây cũng tranh nhau mà đến mua.

Sáng sớm đi mang theo một chậu bột lớn đi ra ngoài, chạng vạng đổi lại được một túi tiền nhỏ, mỗi ngày đều có hai, ba trăm đồng.

Nếu mà cứ đắt hàng liên tục như vậy, không những có thể vui vẻ mà sống qua cả mùa đông, còn có thể tích góp tiết kiệm được một số tiền nho nhỏ.

Tóm lại, tất cả mọi việc đều đang tiến triển theo một chiều hướng tốt.

Hôm nay cũng giống như mọi ngày, trời còn chưa sáng bên trong nhà lá đã có tiếng động.

Ngu Phong giống như mọi ngày cũng đem theo bột cùng đi ra ngoài, Tô Diệp đã nấu một nồi cháo ngô nhỏ, hai người ấm áp mà uống một chén, sau đó đẩy xe ba gác mà đi ra ngoài.

Vừa lúc trời mới mưa xong, đường đi có chút bùn lầy, bọn họ đến chậm hơn so với mọi ngày chút.

Hình như bầu không khí có phần không bình thường, nhìn ánh mắt của những người xung quanh hơi là lạ, nhìn như có chút hả hê, có phần đơn giản là xem náo nhiệt, cũng có ánh mắt rất đồng tình.

Mắt Tô Diệp đảo qua, lúc này mới phát hiện, vị trí của bọn họ đã bị người khác chiếm.

Đối phương cũng đẩy tới một cái xe ba gác, trong chậu gỗ có chứa bột nhão, bên trong cái giỏ được làm bằng trúc có để rau hẹ, bếp nhỏ bằng bùn, nồi sắt, than củi, đầy đủ mọi thứ, đúng là những đồ dùng phù hợp để nướng bánh rau hẹ.

Đứng bên cạnh xe là một nam một nữ, ước chừng trên dưới ba mươi, có lẽ là một cặp vợ chồng, vóc dáng nam nhân thấp lùn, vẻ mặt gian xảo, người vợ thì ngược lại một chút, vừa khô vừa gầy giống như một cây tê khô.

Lúc này, nữ nhân cao gầy đang vội vàng nướng bánh mặn không nhân, nam nhân đứng ở bên cạnh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn với  ánh mắt chế nhạo xen lẫn ác ý không che giấu chút nào.

Tô Diệp nhíu nhíu mày.

Đối phương hất cầm lên, giọng nói vô cùng chua ngoa chói tai, “Ơ, dáng điệu không tệ nha, đến đây, ông cho các người nói một tiếng mà!”

Lúc này Ngu Phong lạnh mặt xuống , vén tay áo lên, có thể đánh người ngay lập tức

Tô Diệp bắt lấy tay của y, ánh mắt nhìn về phía nam nhân lén lút thậm thụt kia, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nữ nhân dừng lại công việc trong tay, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nhị thúc gọi chúng ta ra đây là để bán bánh, tiền lời chút ít để chi tiêu hàng ngày cho tốt, không nên gây chuyện nữa.”

Gã nam nhân liền hất tay của nàng ra, ác thanh ác khí mắng: “Cút, con bê, lúc nào thì có chỗ cho ngươi nói chuyện ở đây ? Ngươi nướng bánh đi, lão tử chả thèm quan tâm!”

Nữ nhân bị dọa đến mức khẽ run rẩy, mặt mũi rũ xuống, cũng không dám nhiều lời nữa.

Tô Diệp hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bình tĩnh đi tới, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào mặt nam nhân.

Gã nam nhân nhếch môi cà lơ phất phơ, miệng lộ ra hàm răng có bảy tám cái răng bị lệch vàng khè.

Hắn đang muốn nói gì đó, những cũng không có ngờ rằng, Tô Diệp đột nhiên nhấc chân lên, một cước đạp lên trên bụng gã.

Nam nhân “ Ngao----” một tiếng, liền một mạch lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng cũng không đứng vững nổi, đặt cả mông ngồi dưới đất.

Tô Diệp phủi ống quần một cái, lại đứng cách xa ra, giống như là sợ bị dính vào mấy thứ đồ bẩn thỉu vậy.

Xung quanh vang lên những tiếng kinh hô ngạc nhiên, đủ loại ánh mắt không hẹn mà cùng dán lên trên người Tô Diệp.

Trong lúc nhất thời, người bán đồ cũng chẳng quan tâm đến việc bán đồ nữa, người mua đồ cũng không có tâm tư mà mua, các thiếu gia già trẻ tất cả đều tiến tới xúm lại đây, hào hứng tưng bừng mà xem náo nhiệt đang nổi lên.

Đến Ngu Phong bị cũng hành động  xông ra của Tô Diệp làm cho cả kinh sững sờ, lúc kịp phản ứng lại thì vội vàng bắt lấy tay của hắn đau lòng mà hỏi thăm: “Chân có đau hay không?”

Khuôn mặt Tô Diệp trắng không còn chút máu, lạnh lùng nói: “Đây là tay.”

Ngu Phong lộ ra nụ cười ngốc hề hề, nhìn về phía người nọ lúc này còn trên ngồi mặt đất, ánh mắt lại lạnh như băng tựa như đao, “Chán sống rồi?”

“ Ngươi mới là kẻ chán sống đấy! Ngươi dám trêu đến đại gia, ta thấy các ngươi là muốn chết rồi !” Gã nam nhân vừa ôm bụng, vừa nhe răng nhếch miệng mà mắng.

Dường như lúc này nữ nhân mới vừa kịp phản ứng lại, không hề để ý đến bàn tay dính đầy dầu và bột mì khi nhào, vội vàng đi đến đỡ chồng mình.

Nhưng mà, gã nam nhân lại không cảm kích một chút nào, ngược lại còn đặc biệt thô bạo mà đẩy một cái khiến nàng ngã nhào xuống đất, rồi nhìn về phía Tô Diệp với đôi mắt dài nhỏ hung dữ.

“Con mẹ nó, nơi nào lại có cái đồ tiểu yêu này? Phản trời rồi, dám đạp lão tử! Cũng không hỏi thăm một chút xem Vu Tam ta có địa vị gì ở huyện  Vạn Niên này!”

Gã nam nhân vừa nhe răng ra mà mắng, vừa chống tay xuống đất mà đứng lên, không đầu không đuôi mà hướng về phía hai người lao tới.

Không đợi gã đến gần, Ngu Phong không chút lưu tình mà đạp một cước mạnh hơn.

Tuy nói thân thể cũ cũng đã luyện võ đấy, nhưng vừa so sánh đánh giá cùng với Ngu Phong cũng biết là hoàn toàn chưa đủ lực.

Một cước  vừa rồi của Tô Diệp phải dùng toàn bộ sức lực mới khiến gã ngã xuống đất, Ngu Phong tùy tùy tiện tiện vừa nhấc chân, gã nam nhân cao bảy tám thước như vậy mà thẳng tắp bay rớt ra ngoài.

Sau đó, bịch một tiếng, rơi vào trong vũng nước.

Nước bùn trong vũng bắn lên đầy mặt, đầu và cổ , đúng lúc bên trong vũng nước có nước tiểu do mấy đứa nhỏ nghịch ngợm  tiểu vào, Vu Tam “Phi phi phi ” mà phun ra nước bùn, cả người đều dính mùi khai nước tiểu của trẻ con.

Mọi người xung quanh cười vang một trận.

Tô Diệp đứng nhìn gã với dáng vẻ cao cao tại thượng, bên môi mang theo một tia cười lạnh, “Tiếp tục chứ?”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng ánh mắt ngang ngược, nhìn thế nào cũng không thấy giống một song nhi.

Vu Tam ba chân bốn cẳng đứng lên từ trong vũng bùn, con mắt nhỏ hí giống như mắt của con nít đang cố gắng trừng lớn, “Ngươi chờ đó cho lão tử!”

Lông mày của Tô Diệp thậm chí còn không nhíu một cái.

Vu Tam giận dữ mà khạc nhổ  trên mặt đất một cái, giật giật miệng, cuối cùng cũng không dám phát ra lời trách mắng nào, chỉ hung dữ mà trừng mắt liếc nhìn hai người, vỗ vỗ mông rồi chạy.

Khiến  cho người ta ngạc nhiên chính là, gã lại chạy về phía trong huyện nha, càng kỳ quái hơn chính là, không có người nào cản gã lại.

Tô Diệp theo bản năng mà nhìn về người nữ nhân.

Ả nữ nhân khô gầy bị dọa sợ đến mức co rút bả vai, tâm tâm dực dực mà trở lại bên xe kéo, rụt tay chân lại, cả bánh cũng không dám nướng.

Tô Diệp nhíu mày, thu hồi ánh mắt.

“Có muốn đuổi nàng đi hay không? Hay là tìm một nơi khác a!”

Ngu Phong lên tiếng, mắt quét qua, những nơi dễ thu hút khách  đều bị người khác chiếm rồi.

Tiểu ca bán súp mì hướng về phía hắn vẫy tay, trên mặt mang nụ cười đầy thiện ý, “Huynh đệ nếu không ngại thì chen vào đây , ở chỗ này của ta còn có chút khoảng trống.”   

“Được rồi, đi qua bên này!” Ngu Phong cười kéo xe đi qua, dùng tảng đá nhỏ cố định xe lại cho đỡ trôi.

Tiểu ca bắt tay, khi cười thì khóe mắt  có rất nhiều nếp nhăn thật sâu, “Cũng không gạt ngươi, bên cạnh ngươi thì ta cũng có thể dính chút hào quang, ngươi bán cái bánh này thật đắt hàng, ngay sau đó cũng sẽ có người sẵn lòng mà mua nước mì ăn.”  

Ngu Phong khách khí cười cười nói: “Thơm lây lẫn nhau mà thôi.”

Tô Diệp giúp đỡ y bày biện  những đồ dùng ra hẳn hoi, nói thêm hai câu nói, đang muốn đi vào huyện nha để bắt đầu làm việc, lại thấy một người mặc quan phục nghênh ngang đi từ bên trong ra, Vu Tam người đầy bùn nhão thì đi theo phía sau, còn có sáu bảy sai nha đầy tớ hung hăng đằng đằng sát khí.

Trong nháy mắt đám người lại yên tĩnh, mấy người bán hàng thức ăn vội vàng thu hồi vẻ mặt xem kịch vui của mình, ai cũng chấp tay hành lễ, “Thảo dân tham kiến Huyện thừa đại nhân———”

Người nọ hừ cũng không hừ một tiếng, bộ dạng vênh váo tự đắc.

Ngu Phong bước lên một bước, bảo vệ Tô Diệp ở phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác cao độ mà nhìn những cây đao mà sai nha đang đeo.

Còn Tô Diệp thì ngay cả nếp nhăn nhỏ cũng không xuất hiện, chỉ dùng đôi mắt thanh lãnh mà nhìn về phía mấy người tới.

Khuôn mặt của nam nhân được gọi là “Huyện thừa” có vài phần tương tự với Vu Tam, lại béo nữa, con mắt vốn dĩ cũng không lớn lại bị vẻ dữ tợn trên mặt che lấp đến mức không còn nhìn thấy luôn.

Tô Diệp nhanh chóng phản ứng lại,  chắc hẳn vị này là một huyện thừa khác mà Cố Đinh đã đề cập đến, họ Vu.

Vu huyện thừa hất cằm nhìn về phía hai người Ngu Phong và Tô Diệp, âm dương quái khí (*) nói: “Không biết tiểu chất(**) của ta đã phạm vào chuyện gì, để nhị vị phải động tay động chân như vậy?”

(*)Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

(**) Cháu

“Phạm phải tội dám nói năng thô lỗ với người phụ trách công văn do chính Huyện lệnh đại nhân cắt cử (*), xét theo quy định hiện hành thì đúng ra phải phạt đánh 30 gậy .” Tô Diệp lạnh giọng nói.

(*) Điều đến làm việc.

Huyện thừa nhất thời nghẹn họng, sắc mặt trầm xuống, “Điêu dân lớn mật, dám hành hung đánh người ở giữa đường , còn dám vu cáo người khác! Người đâu —————”

“Có!”

“Đem hai tên điêu dân này bắt lại cho bổn quan!”

“Vâng!”

Đám sai nha xoa tay, đám người bán hàng sợ đến mức không thèm để ý đến đồ của mình, mà nháo nhào né tránh.

Chỉ còn lại một mình tiểu ca bán mì nước, ngây ngốc ở tại chỗ, trong mắt ẩn chứa vẻ buồn rầu lo lắng.

Ngu Phong bảo vệ Tô Diệp ở sau lưng, bày ra tư thế phòng thủ, nét mặt lại không có vẻ sợ hãi một chút nào.

Vu Huyện thừa nheo mắt lại.

Nhóm sai nha áp sát dồn dập.

Vu Tam lộ ra vẻ mặt đắc ý.

“Khoan đã.”

Đúng lúc này, bên trong huyện nha truyền đến giọng nói nam, không cao không thấp, mang theo sự uy nghiêm.

Cả người Vu Huyện thừa cứng đơ, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét, rất nhanh lại bày ra bộ dạng với tư thế cung kính, xoay người đối mặt với  cửa trước của Huyện nha.

“Hạ quan tham kiến Huyện lệnh đại nhân————”

Bốn phía xung quanh đều xôn xao, rõ ràng là mọi người cũng không ngờ rằng người đến lại là Huyện lệnh.

Tô Diệp cũng có chút giật mình, người đến đang mặc một thân thường phục, khuôn mặt nghiêm nghị, mặt mày anh tuấn, nhìn  dáng dấp cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, bên hông còn đeo thêm cây đao rộng, nếu nói là Huyện lệnh thì  hộ vệ đang đứng bên cạnh còn thích hợp hơn nhiều.

“Muốn kiếm một chút ít chi phí trong nhà cũng không sao, nhưng  tuyệt đối không được gây chuyện.” Lời nói này tuy là nói với Tô Diệp, nhưng ánh mắt của Huyện lệnh đại nhân lại như có như không mà  đảo qua người Huyện thừa.

“Vâng.” Tô Diệp khom lưng đáp ứng, không hề nói một câu để biện giải cho những hành động của  mình trước đó .

Mặc dù hiện tại Huyện thừa cũng không phục, nhưng trên mặt cũng  không dám ngỗ nghịch, “Hạ quan tuân lệnh.”

Vu Tam vội vàng kéo quan phục của hắn, lại bị hắn trừng lại bằng một ánh mắt hưng ác, nên đành phải thành thật rụt cái cổ lại.

Huyện lệnh đại nhân  làm như không nhìn thấy, tầm mắt trở lại trên mặt Tô Diệp, không nhanh không chậm nói: “Chuông đồng đã vang lên, nếu còn không đi vào, sẽ trừ tiền công.”

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở, thảo dân xin cáo lui.” Tô Diệp ném cho Ngu Phong ánh mắt an tâm, xoay người vào huyện nha.

Ánh mắt của Huyện lệnh đại nhân đảo qua người vài tên sai dịch, “Các người thì sao?”

“Tiểu nhân…. tiểu nhân... vào vào trong ngay đây!” Dáng vẻ  của các sai nha vốn dĩ đang ra oai phách lối, còn hiện tại từng người một giống như chim cút, nơm nớp lo sợ mà chạy vào trong cánh cửa.

Trên mặt Huyện lệnh đại nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quay người về phía mấy người bán hàng ở xung quanh rồi nói: “An tâm mà buôn bán thôi.”

Mấy người bán hàng hoảng sợ đến mức lời cảm tạ cũng quên nói.

Huyện lệnh đại nhân nhìn qua cũng không ngại, cười một tiếng liền rời đi.

Vu Huyện thừa hung ác mà liếc mắt nhìn Ngu Phong một cái, phất tay áo rời đi.

“Nhị thúc, nhị thúc…..” Vu Tam đưa tay, ưu sầu bi ai không dứt mà gọi, nhưng rốt cuộc cũng không dám đuổi theo.

    

  

Chương 16: Cho ngươi mở mang tầm mắt

    [ Phương pháp làm bánh nướng áp chảo thần kỳ ]

     Chuyện xảy ra trước cửa nha môn đã truyền đi khắp huyện nha một cách nhanh chóng.

Cổ Đinh cảm khái nói, nếu như lúc đó không phải Huyện lệnh xuất hiện kịp thời, có lẽ Tô Diệp  và Ngu Phong thật sự sẽ bị bắt vào trong nhà lao chịu tội một phen.

Giờ Tô Diệp mới biết, tuy rằng vị Huyện thừa ban nãy không phải người địa phương trong Vạn Niên huyện, nhưng lại cưới được người vợ có xuất thân từ đại gia tộc, về sau thịnh vượng thì đều nhận cả nhà vào, thế hệ con cháu giữa huynh đệ tốt cũng có lẫn vào, trong lúc nhất thời danh tiếng càng tăng lên, thậm chỉ ngay cả Huyện lệnh lúc trước cũng phải nhường nhịn hắn ba phần.

Tuy nhiên Tô Diệp cũng không sợ hắn, nhưng việc buôn bán bánh rau hẹ lại không thể tránh khỏi mà bị ảnh hưởng.

Hôm nay, theo thường lệ hắn cũng tranh thủ thời gian lúc ăn cơm trưa mà đi ra phía ngoài cửa nha môn để nói chuyện cùng với Ngu Phong.

So với sự bận rộn giống ngày trước, thì hôm nay Ngu Phong  lại vô cùng nhàn rỗi, phần bột để ở trong chậu gần như là không động vào, rau hẹ ở bên trong giỏ cũng trộn đến héo.

So sánh với vị trí quầy hàng của Vu Tam  thì xung quanh đó náo nhiệt hơn nhiều. Vốn dĩ mỗi ngày đều có nha dịch và người hầu chen vào ở bên phía Ngu Phong, lúc này tất cả mọi người đều xúm lại ở phía bên kia.

Hiện tại Vu Huyện thừa đang đứng ở bên cạnh chắp tay sau lưng , cũng không biết những người làm đã tìm được một cái ghế gỗ từ chỗ nào, nịnh nọt mà đặt vào phía sau lưng cho hắn.

Vu Huyện thừa nghênh ngang mà ngồi xuống, ánh mắt lại có như không đảo qua Tô Diệp, trong mắt đầy vẻ coi thường.

Tô Diệp thu hồi ánh mắt, thần sắc trên mặt cũng không thay đổi chút nào.

Tâm trạng Ngu Phong không tệ, nhìn thấy Tô Diệp đi ra thì vui tươi hớn hở mà chạy đến phía đối diện đường mua nửa cân thịt nướng.

Y lấy thịt nướng cắt thành miếng nhỏ, sau đó đặt lên trên cái bánh nóng  hầm hập, rồi cuốn thành cuộn mà đưa cho Tô Diệp , "Nghe nói nhà này làm thịt nướng không tệ, ngươi nếm thử một chút xem."

Tô Diệp cắn thử một miếng, lỗ mũi lập tức nhăn lại, a... hơi mặn, vẫn còn tanh.

Hắn đem bánh đưa tới bên miệng của Ngu Phong, "Ngươi cũng nếm thử đi."

Ngu Phong cắn một miếng, vừa nhai vừa lắc đầu, "So với tiểu Diệp tử làm còn kém xa, rồi tý nữa về nhớ nhắc  ta đi mua ít thịt, chúng ta tự mình kho ăn là được."

Tô Diệp nhẹ gật đầu.

Bên cạnh truyền đến những câu nói"Mang đến cho ta một cái" "Ta muốn mua hai cái" Còn có cả âm thanh kêu la “Đừng đẩy , đừng đẩy"

Khung cảnh  thật sự quá náo nhiệt, Tô Diệp không  tránh khỏi mà nhìn về phía bên kia một cái.

Ngu Phong theo tầm mắt của hắn nhìn sang, ảo não mà giải thích nói: "Bọn họ bán một cái bánh rau hẹ với giá một đồng tiền, vì rẻ nên mới có rất nhiều người đến mua, nhưng nếu chúng ta cũng theo chân họ mà hạ giá thì sẽ lỗ vốn."

Tô Diệp hừ cười một tiếng, đừng nói chỉ bán một đồng, cho dù là bán hai đồng, ba đồng, chỉ riêng việc chạy theo nịnh hót Vu Huyện thừa, những người đó cũng sẽ không do dự mà bỏ tiền ra thôi.

Ngu Phong quan sát vẻ mặt của Tô Diệp, chu đáo mà khuyên nhủ: "Tiểu Diệp tử đừng nóng giận, cùng lắm là chúng ta không bán nữa, dù sao lúc trước cũng là vì đưa đón ngươi, nhân tiện mà bán bánh thôi!"

Tô Diệp nhìn bộ dạng gấp gáp của Ngu Phong, bỗng chốc nở nụ cười, nhàn nhạt mà đáp: "Không sao."

Nhưng trong nội tâm, hắn lại hung dữ nói, đương nhiên là muốn tiếp tục bán rồi, hơn nữa còn muốn bán một loại mà khiến bọn họ hô hào đến khóc cũng học không được cách làm đấy!

Nhìn cái cuộn bánh trong tay, Tô Diệp chợt nghĩ ra một chủ ý.

    ————

Ngày hôm sau đúng dịp là ngày hưu mộc (*)

(*) Ngày nghỉ của quan lại thời xưa

Tô Diệp khó được một giấc ngủ thẳng, sau khi tỉnh lại vừa vặn nhìn thấy Ngu Phong xách theo nửa rổ rau cải cay tiến vào, trên lông mi còn mang theo sương sớm.

Nhìn vào ánh mắt đen láy của Tô Diệp, Ngu Phong sững sờ, sau đó lộ ra vài phần áy náy, "Đánh thức ngươi rồi?"

Tô Diệp lắc đầu, sau đó từ trên giường ngồi dậy, tầm mắt hướng về giày rơm dính bùn nhão của y.

Ngu Phong cúi đầu xuống nhìn, theo bản năng mà lui lui về phía sau một chút , ngốc nghếch vừa cười vừa nói: "Nhiều bùn như vậy, cũng không chú ý, ta ra ngoài rửa ngay."

"Ngu Phong ——" Tô Diệp lên tiếng gọi giọng điệu có chút gấp.

Ngu Phong quay đầu lại, mù mịt mà nhìn hắn.

Tô Diệp mấp máy môi, thấp giọng hỏi: "Chân có lạnh hay không?"

Ngu Phong cười cười, vô cùng tự nhiên mà trả lời: "Không có việc gì đâu, quen rồi."

Tô Diệp nhìn đôi giày rơm cũ nát trên chân của Ngu Phong, nhìn nhìn lại đôi giày lót bông thuộc về mình đang đặt ở vị trí bên giường, trong lòng cảm thấy có lỗi.

Ngu Phong chạy ra ngoài, cầm lấy ống trúc rồi múc một ít nước,vừa xối lên chân vừa hướng về phía Tô Diệp nói: " Ở trong nồi có cháo ngô, Tô Hoa đại nương còn đưa rau cải cay, nếu dùng hết sớm chúng ta lại lên núi hái."

Tô Diệp đáp một tiếng, nhân lúc còn sớm rời giường rửa mặt, âm thầm nhớ lại  cách làm vải bông.

Lúc trước hắn có xem qua một quyển sách có nội dung về việc làm ruộng, tác giả nhắc tới cách khâu đế giày dán chồng lên nhiều lớp, cách khâu đế giày chi tiết tỉ mỉ cùng với cách khâu thành mũi giày, Tô  Diệp cảm thấy rất hứng thú, còn cố ý tìm tòi những bản mẫu có liên quan, cảm giác cũng không phải là rất khó khăn.

Rửa mặt xong, Tô Diệp giống như thường ngày đem nước đổ vào nhà xí.

Nhà xí này cũng là vì hắn đến nên mới dựng lên, vị trí nhà lá nằm dưới chiều gió, bốn phía dùng cây trúc vây lên, phía dưới là cái hố được  xếp tảng đá lên, trên mái nghiêng đắp phiến trúc, khi nào trời mưa nước có thể theo phiến trúc chảy xuống.

Tuy nhiên thời đại này đã có giấy, nhưng tính chất còn thô ráp, hơn nữa vô cùng quý giá, khác xa với nhận thức trong sinh hoạt hằng ngày và dân chúng cũng không có điều kiện để dùng. Vì vậy, gia đình bình thường sau đi đại tiểu tiện xong thì đều dùng phiến trúc vệ sinh.

Tô Diệp thật sự chịu không được kiểu cứ dùng một phiến trúc rồi một phiến trúc như vậy, liền lặng lẽ đem áo sơ mi của mình xé thành những miếng vuông nhỏ, sau khi dùng xong thì vứt đi.

Không biết tại sao Ngu Phong lại phát hiện được, về sau cách ba năm ngày sẽ đi tước một xấp đầy phiến trúc đặt ở chỗ có thể đưa tay đến lấy, mỗi lần đều có cái mới để dùng.

Trong lúc bất tri bất giác, Ngu Phong đã vì hắn mà làm nhiều như vậy.

Trong lòng của Tô Diệp có một loại cảm giác không thể nói nên lời.

    ——

Trên đường đi vào núi, Tô Diệp lộ ra tâm sự nặng nề.

Ngu Phong lại tỉ mỉ phát hiện ra sự khác thường của hắn, ân cần mà hỏi : "Tiểu Diệp tử, làm sao vậy? Có phải cảm thấy mệt hay không?"

Tô Diệp ngầm điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, hướng về y cười cười, nhân tiện nói luôn về món ăn mới mà mình  đang nghĩ đến.

"Ngươi đã từng ăn bánh xuân (*) lần nào chưa?"

(*)   bánh xuân loại bánh màu trắng, thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc

.

"Bánh xuân?" Ngu Phong lắc đầu hỏi, rồi cười nói, “ Mùa Xuân ăn bánh sao?"

Đừng nói, thật đúng là y gọi đoán đúng rồi, ăn nhiều bánh truyền thống dân tộc ở trong thời gian bắt đầu lập xuân ăn đích thật là bánh xuân.

"Ăn ngon sao? " Sau khi Ngu Phong hỏi xong, lại tiếp tục phụ họa nói, "Tiểu Diệp tử làm à, nhất định là ăn ngon rồi."

Tô Diệp nhịn không được cười, "Sau khi về làm cho ngươi ăn thử, nếu như cảm thấy ăn ngon, ngày mai sẽ bán loại bánh này."

Ngu Phong sững sờ, thế mới biết, Tô Diệp tuy là không nói gì, nhưng thực ra trong lòng vẫn còn so đo chuyện kia.

Y cười đáp một tiếng "Được" .

    ——

Thời tiết càng ngày càng lạnh, dường như dã vật trên núi cũng đi ẩn núp, hai người đi một mạch, cũng không phát hiện ra dấu vết của con mồi nào.

Cũng may, gần đây mưa đủ, mặc dù thời tiết càng ngày càng lạnh, nấm trên núi vẫn mọc ra càng nhiều.

Ở nơi này Tô Diệp  đào được hai đám, nơi kia lại đào hai đám, giống như là tìm được vật quý giá, tâm trạng cũng bắt đầu tốt lên.

Ngoại trừ nấm núi, Tô Diệp còn phát hiện nhiều hoa tiêu (*) cùng cây sẻn (*), đúng là thích hợp ở thời điểm này, nhiều bụi sinh trưởng rất tốt.

(*) Cây hoa tiêu nguyên tên là Tần tiêu, còn nhiều tên khác là Thục tiêu, Xuyên tiêu, Ba tiêu, Hồng tiêu, Đại hồng bào, Hạt sen, Hoa tiêu thích, Sơn hồ tiêu thích, Sưng, Hoàng lực, Dã hoa tiêu, Lưỡng diện châm, Lưỡng phù châm.

Tác dụng :
Hoa tiêu có tác dụng ôn trung, chỉ thống, chỉ tả, sát trùng, chủ trị các chứng đau bụng do lạnh, đau răng, tiêu chảy, lãi đũa, chàm ngứa ngoài da...

Cách sử dụng :
Hoa tiêu được dùng làm nguyên liệu trong các món ăn, nó cũng được xem là một loại thuốc tốt cho sức khỏe và trị nhiều bệnh.

(*) Cây Sẻn; cây đắng cay (Zanthoxylum ailanthoides)

Không biết có phải là vì có mùi vị đặc thù hay không mà hai loại cây này không chỉ không có người đến hái, mà ngay cả các loài chim thú cũng không đến ăn , Tô Diệp cũng không  khách khí mà hái hết tất cả bỏ vào trong sọt.

Đã có hoa tiêu có mùi thơm và vị cay của cây sẻn, làm bánh xuân cũng không cần phải phối hợp các nguyên liệu khác để tạo đúng hương vị món ăn rồi.

Sau khi trở về, Tô Diệp dùng hoa tiêu và quả của cây bắc sơn tra (*) xào với muối được một nồi nhỏ nấm tươi mới thơm mát ngon miệng, nước củ cải, rau cải cay,  quả bí đao cắt miếng, rau thu quỳ(*) được thu hoạch xong cũng đã được rửa sạch rồi cắt thành những miếng nhỏ, để ở một bên dự trữ.

(*) Đậu bắp : Đậu bắp còn có các tên khác như mướp tây, bắp còi và gôm (danh pháp hai phần: Abelmoschus esculentus) là một loài thực vật có hoa có giá trị vì quả non ăn được. Loài này là cây một năm hoặc nhiều năm, cao tới 2,5 m. Lá dài và rộng khoảng 10–20 cm, xẻ thùy chân vịt với 5–7 thùy. Hoa đường kính 4–8 cm, với 5 cánh hoa màu trắng hay vàng, thường có các đốm đỏ hay tía tại phần gốc mỗi cánh hoa. Quả là dạng quả nang dài tới 20 cm, chứa nhiều hạt.

Lúc này, Ngu Phong  cũng đã lấy bột đặt ở trong chậu rồi.

Tô Diệp thử độ mềm cứng một chút, hít một hơi thật sâu.

Trong thực tế, trong lòng hắn không hề chắc chắn rằng sẽ thành công  , tuy nhiên hắn cũng nhớ kỹ các bước làm ở trong đầu rồi , nhưng mà cũng chưa từng bắt tay vào làm thử lần nào.

Mặc dù như thế, nhưng nét mặt của Tô Diệp lại lộ ra thần sắc chắc chắn mười phần, quay về hán tử bên cạnh cười giỡn nói: "Bây giờ ta bắt đầu làm, ta làm mẫu một lần, ngươi đứng xem là được rồi."

Ngu Phong vội vàng gật đầu không ngừng, trên mặt mang theo nụ cười cưng chiều.

Tô Diệp bĩu môi một cái, lại chú ý bột nhão cầm trên tay.

Nhào nặn bột, xoa  tròn, cán ra thành từng cái bánh mỏng như cái đĩa tròn nhỏ vừa lòng bàn tay , bôi lên một lớp dầu mỏng, lại rắc lên một lớp bột mì khô mỏng, rồi chồng lên nhau.

Liên tục chồng lên gần mười lớp, Tô Diệp mới dừng lại , dùng bàn tay đè ép xuống, sau đó cầm lấy cây cán ngang mặt bánh, đến khi bánh lại được cán mỏng một lần nữa.

Đúng lúc này nước trong nồi cũng đã sôi, quét mỡ, sau đó đem bánh bỏ vào, lật lại xoay đều ba sáu lần, thấy hai mặt đã cháy vừa, nhân lúc còn nóng thì lập tức vớt từ trong nồi ra.

Những bước đầu vẫn rất thuận lợi, nhưng đến khi lấy bánh lại là vấn đề khó khăn nhất.

Tô Diệp vừa lấy ra vừ thổi thổi, cực kỳ nóng liền nhảy chân mà sờ lỗ tai, cả người cứ nhảy như con ếch nhỏ, hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ.

Ngu Phong vừa thấy đã đau lòng, nhịn không được lại muốn cười, "Đã bị phỏng rồi trước hết cứ để cho ráo dầu, rồi làm sau ."

"Không được không được, phải làm ngay lúc còn nóng, để nguội sẽ không tách ra được." Tô Diệp thổi thổi ngón tay bị nóng đến đỏ, một lần nữa muốn đưa tay ra lấy.

“Để ta làm cho!" Ngu Phong đẩy hắn ra, tay nâng những cái bánh còn sót lại, hai cái ba cái liền đem miếng bánh mỏng xếp thành thành mười lớp thật đầy .

Tuy rằng khó tránh khỏi có chỗ bị vỡ , nhưng tổng thể cũng coi như là thành công.

Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, quay đầu lại, khích lệ mà nói: "Làm không tệ."

Ngu Phong nhếch môi, lộ ra nụ cười tuấn lãng.

Kế tiếp thì đơn giản hơn nhiều, nước củ cải, miếng bí đao , củ cải cay, thu quỳ(*), dùng nước luộc sơ qua một lần, rắc muối lên trên, hương thơm của hoa tiêu ở bên trong lan tỏa ra, hâm nóng rồi rót một tí lên trên đồ ăn, mùi thơm lập tức bay  ra.

(*) Đậu bắp

Tô Diệp cầm lấy một miếng bánh xuân, quết tương của cây nấm lên đó , quấn cái bánh thành cuộn , Ừm, tươi thơm, giòn, ăn ngon!

Ngu Phong học theo thao tác  của hắn, tự cuốn cho mình một cái, vừa mới cắn một miếng ánh mắt liền sáng, "Không ngờ rằng  hương vị ngon đến như vậy!"

Trên mặt Tô Diệp không lộ ra, nhưng trong lòng lại đắc ý thỏa mái như bong bóng .

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ngậm cười của Tô Hoa đại nương, "Làm cái gì đấy? Thơm vậy!"

"Là tiểu Diệp tử làm món ăn mới, đại nương mau vào nếm thử một chút." Ngu Phong nhiệt tình nói ra.

Tô Hoa đại nương thoải mái mà đáp ứng, "Trước tiên ta đem chăn bông vào trong phòng cho các ngươi đã."

"Nhanh như vậy đã làm xong rồi sao?" Khuôn mặt Ngu Phong vui vẻ, liền nhấc chân đi ra ngoài, "Để ta đi , đại nương vào ăn bánh đi."

"Để cái chăn thôi mà, không cần phải đến ngươi đâu." Vừa làm vừa nói, Tô Hoa đại nương đã cất xong chăn, xốc màn trúc lên tiến vào.

Tô Diệp cuốn trước một cái bánh nóng hổi, hai tay đưa tới, trên mặt mang nụ cười trong veo, "Đại nương người nếm thử xem, có chỗ nào không ngon ta liền sửa lại."

"Ngon lắm mà!" Tô Hoa đại nương vội vàng xoa xoa bàn tay lên trên người , sau đó mới nhận nhận bánh, bộ dáng kia nhìn qua thật sự là có chút thụ sủng nhược kinh (*).

(*) Được cưng chiều mà sinh ra sợ hãi.

Sự vui vẻ của Tô Diệp không giảm, cố gắng khiến cho dáng vẻ của mình nhìn qua có cảm giác vui vẻ hơn một chút.

"Ôi chao ơi, cái bánh này thật mỏng!" Tô Hoa đại nương đem bánh cầm ở trong tay, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên thán phục, "Không ngờ rằng  Diệp tử lại có tay nghề tốt như vậy!"

Ngu Phong cười ha ha, đắc ý nói: "Đại nương chắc chắn người sẽ không đoán ra cách làm cái bánh này !"

"Ngươi làm được? Không phải là dùng cây cán bột ra sao?" Tô Hoa đại nương đáp lại giống như đó là chuyện đương nhiên.

Tô Diệp cười cười, không nhiều lời, mà  làm lại ở trước mặt nàng một lần.

Mắt Tô Hoa đại nương dõi theo, luôn miệng nói: " Đầu óc Tiểu Diệp tử thật tốt , cái này nếu là người khác, đánh chết cũng nghĩ không ra được còn có thể làm được như vậy!"

"Ta cũng chỉ học cách làm từ người khác thôi." Tô Diệp cười cười, không xác định mà hỏi thăm, "Người nói xem, nếu như chúng ta đem cái bánh này vào  huyện bán, có thể có người mua không?"

Tô Hoa đại nương vẫn chưa trả lời, Ngu Phong liền cướp lời: "Tiểu Diệp tử làm ăn ngon như vậy, sao mọi người không tranh nhau mua cho được ?"

Rốt cuộc Tô Hoa đại nương vẫn khách quan hơn, nghĩ một chút, hỏi: "Diệp tử định bán bao nhiêu tiền?"

"Bên trong loại này có kẹp thức ăn, bốn văn tiền một cái. Nếu bán được tốt hơn, về sau lại tiếp tục kẹp thêm da thịt cùng sợi đậu phụ khô vào, bán năm văn tiền."

Tô Hoa đại nương gật gật đầu, "Có thể thử xem, nếu bọn họ tiếc tiền không mua hết một cái, liền cắt ra, bán nửa cái một, dù sao thì cũng sẽ có người muốn nếm thử ít!"

Tô Diệp nghe xong, lập tức có tự tin rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

    Ha ha, có ai cảm thấy đói bụng hay không ? ? ?

    Tại đây nói thêm về  bánh xuân, loại bánh này sẽ không giống với các loại bánh ở  trong một số cửa hàng ăn nhanh, phần lớn bánh ở cửa hàng ăn nhanh áp lên hai lớp rồi   nướng, mỗi một cái đều cho hạt tiêu, hơn nữa bánh cũng không đủ mỏng.

    Bánh xuân truyền thống là một cái bánh được chồng lên nhiều lớp thậm chí là tầm mười lớp, sau khi nướng bánh thì bóc từng lớp ra, thật mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua đó để nhìn thấy ánh sáng bên kia ( có thể tưởng tượng lớp bánh mỏng giống như khi người ta cắt lát thịt vịt quay Bắc Kinh, nếu làm theo cách thủ công bằng tay thì còn mỏng hơn so với món đó).


Chương 17: Phương pháp bí mật để chế biến tương nấm

    [ Vô cắm liễu liễu mọc xanh] (*)

(*) Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở
    Vô cắm liễu liễu xanh um

Có nghĩa là cố gắng trồng và chăm bón cho cây hoa thì hoa lại không ra, mà vô tình trồng cây liễu,không chăm bón gì thì liễu lại xanh tốt.
Nghĩa bóng là: Khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến,  điều không muốn đến ,không nghĩ sẽ có nó thì nó cứ vô tình đến

Tô Diệp mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã thấy Ngu Phong đang bắt đầu nhào bột rồi.

Trời còn chưa sáng, y lại không đốt đèn, có lẽ là sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tô Diệp.

Bên ngoài sương đã rơi xuống, vừa vén chăn lên, khí lạnh từ dưới mặt đất vù vù bay lên mà chui vào chăn.

Tô Diệp run rẩy nhanh chóng mặc áo bông vào, run rẩy há miệng dùng bàn chải bằng lông dê thấm một ít muối vệ sinh hàm răng —— cái bàn chải lông dê nho nhỏ này cũng là Ngu Phong làm cho hắn đấy.

Ngu Phong nhìn thấy bộ dáng của hắn, không nhịn được cười, "Vừa mới nấu nước ấm, ở trong thùng, vừa lúc dùng rửa mặt đi."

Tô Diệp vội vàng chạy tới múc hơn nửa chậu, trong lòng suy  nghĩ, không có chậu chứa nước cũng rất khó chịu, mỗi lần dùng hết nước trong thùng còn phải đi gánh, khi về nhớ phải xem có bán hay không mới được.

Lúc này nước vẫn có độ nóng vừa phải, cũng không phỏng tay, Tô Diệp ngâm cả mặt vào trong nước, không kìm nén được mà  than một tiếng, trong lòng xuất hiện một cảm giác hạnh phúc vô hình.

Ngu Phong càng vui vẻ, tay nhào bột càng có lực hơn.

Tô Diệp lau mặt nhắc nhở: "Ngày đầu tiên tạm thời làm ít một chút a, thử xem bán có được không đã."

"Nhất định sẽ bán chạy." Ngu Phong lạc quan nói, "Món Tiểu Diệp tử làm ăn ngon như vậy, sao mọi người lại không tranh nhau mua được cơ chứ?”

Tô Diệp bất đắc dĩ cười cười, tùy y đi —— nếu như bán không hết, thì có thể giống như lần trước bán bánh rau hẹ, làm cho bọn nhỏ trong thôn ăn là được rồi, bọn nhỏ càng mừng.

Tô Diệp dựa theo phương pháp của bản thân, lấy toàn bộ số nấm còn dư lại ra xào hết vừa vặn cũng được một hũ nhỏ, các đồ ăn được thái sợi cũng vừa nóng, rắc muối, rót dầu hạt hoa tiêu lên.

Phía bên Ngu Phong cũng đã nướng bánh đến độ dậy mùi thơm lên rồi, lần này dùng cái nồi lớn, một lần có thể nướng bốn năm cái, động tác của hắn cũng nhanh hơn, cuộn lật xoay chuyển, không có vẻ luống cuống lộn xộn một chút nào.

Đây là cách do bọn hắn thương lượng bàn bạc xong với nhau từ ngày hôm qua, vì để tránh chuyện lại bị người đánh cắp cách làm, nên quyết định nướng bánh ở nhà trước, đến khi bán tiện thể dùng cái nồi hâm lại sơ sơ là được.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, hai người giống như thường ngày, đẩy xe ba gác đi ra ngoài.

    ———

Hai ngày nay Vu Tam buôn bán cũng kiếm được một ít tiền lời, còn nhận được lời khen của người trong tộc, dường như trên khuôn mặt và trên người nảy sinh thêm sự trơ tráo, đắc chí không phân biệt được phương hướng .

Nhà gã ở ngay trong huyện, nên đến sớm hơn so với hai người Tô Diệp, thời điểm hai người đến, trước sạp hàng của gã đã có không ít người vây quanh.

Vu Tam nhìn thấy Ngu Phong đẩy xe ba gác tới, cái cằm muốn hất lên đến trời rồi, gã tiện miệng khiêu khích, "Ơ, còn dám tới à? Cũng đừng đẩy một xe đầy đồ tới rồi lại đẩy một xe đầy đồ về a !"

"Lời nói này, cũng thật là ! Ha ha ha ha..." Bên cạnh còn có người hùa theo nở nụ cười.

Có người xem trò vui, cũng có người  đồng tình.

Vu Tam liếc mắt nhìn, càng thêm đắc ý.

Tô Diệp cùng Ngu Phong đều không để ý đến gã, hai người phối hợp với nhau dựng chống  sạp hàng lên.

"Đừng để ý đến gã, các ngươi cứ đem giá tiền hạ thấp xuống thêm một chút là có thể bán đồ ngay." Tiểu ca bán mì  nước lại gần nhỏ giọng nói thầm, "Hôm qua ta nghe từng người nói là, bánh nhà gã dùng ít nguyên liệu , cũng không quét mỡ, lấy ra từ trong nồi  có hơn phân nửa là bị cháy đấy, so sánh hương vị còn kém xa các ngươi!"

Ngu Phong cười cười với hắn, cao giọng nói: "Nhìn thấy rồi, cho dù ta không hạ giá cũng có thể làm cho hắn bán ế  đến mức khóc rầu!"

Tô Diệp nhìn bộ dạng đầy tự tin của y, không nhịn được mà nở nụ cười.

Không chỉ  có Ngu Phong cảm thấy  vui mừng, mà ngay cả Tiểu ca bán mì nước cũng ngẩn người, lầm bầm nói: " Song nhi nhà ngươi nhìn thật xinh đẹp..."

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được bản thân mình đã nói tới chuyện gì, bối rối mà nói xin lỗi, "Không phải, Ngu huynh đệ, ngươi đừng có hiểu lầm, ta đã là làm cha của đứa trẻ rồi, không có ý tứ gì khác..."

Ngu Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, không chút nào khiêm tốn nói: "Tiểu Diệp đúng là đẹp mắt."

"Đúng vậy, đúng vậy." Tiểu ca bán mì nước  thở phào nhẹ nhõm, cười ngượng ngùng .

Tô Diệp trợn mắt liếc Ngu Phong một cái, nói: "Ta đi vào nha môn, chỗ này vất vả cho ngươi rồi."

Khuôn mặt Ngu Phong thay đổi ngay lập tức sang  biểu cảm nịnh nọt, "Không vất vả, tiểu Diệp tử cứ yên tâm viết chữ cho thật tốt."

Tô Diệp đáp một tiếng, cầm lấy ba phần bánh cuốn, xoay người đi đến bậc thang.

Vu Tam bị lơ đi, trong bụng nghẹn mà thở ra một hơi, lúc này thấy Tô Diệp đi về hướng vào trong huyện nha, cố ý lớn tiếng nói: "Chỉ là một song nhi, lại không thành thành thật thật ở nhà mà ôm hài tử, còn dám ra đây, thật đúng là mất thể diện!"

Tô Diệp quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt gã.

   

Vu Tam theo bản năng lui về phía sau một bước.

Khuôn mặt thanh tú của Tô Diệp nhàn nhạt lộ ra nụ cười mỉa mai, âm thanh trong trẻo êm tai, " Một đạp ngày hôm trước còn chưa đủ? Có muốn  nếm thử lần nữa hay không?"

Vu Tam sửng sốt, Tô Diệp nói bằng giọng quan cách rất đúng , so với lúc tam thúc nhà gã cố ý khoe khoang còn chuẩn hơn. Gã nghe không hiểu, nhưng trong đầu lại bắt đầu kính nể .

Tô Diệp dùng ánh mắt ngăn động tác xông lên của Ngu Phong, nhấc chân tiến vào huyện nha.

Hình như bây giờ Vu Tam  mới ý thức được, bộ dạng có bao nhiêu kinh sợ của bản thân gã lúc nãy.

Nhưng mà Tô Diệp đã đi rồi, Ngu Phong thì gã lại đánh không lại, đành phải tự trút giận lên vợ mình cho hả giận ——

"Làm gì mà ngẩn ra? Còn không làm nhanh lên! Nếu bây giờ lại có người chê là khó ăn, xem ta có bẻ gập tay của ngươi hay không!" Vu Tam ác thanh ác khí quát.

Nếu như không phải bên cạnh có người vây quanh, chỉ sợ gã còn muốn đạp thêm một cước.

Ả nữ nhân gầy nhom giật giật khóe miệng, dường như muốn giải thích, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt hung hãn của Vu Tam, nàng lại sợ sệt đem lời nói nuốt xuống.

Ngu Phong hướng xuống mặt đất xì một cái, "Tẻ nhạt ! Nổi giận lại đi đổ lên người vợ mình, Có phải là nam nhân không?"

Tiểu ca mì nước cũng vô cùng tán thành gật gật đầu.

Tay chân Ngu Phong lanh lẹ hâm nóng một cái bánh mỏng, quết tương nấm lên, rải một xíu đồ ăn thái sợi lên, cuốn lại, cầm cái xẻng lật lại, sau đó đưa cho tiểu ca bán mì nước một nửa, một nửa nhét vào miệng mình.

Tiểu ca mì nước đã chú ý quan sát từ sớm, tò mò hỏi: "Đây cũng là bánh sao? Lại mỏng đến như vậy!"

Ngu Phong không nói chuyện, cầm một nửa bánh kia đưa đưa về phía bên cạnh.

Vốn dĩ tiểu ca không có  ý tứ tiếp nhận, nhưng mà bây giờ lại không thể chống cự lại sức hấp dẫn, thuận tay múc cho Ngu Phong bát súp mì , lúc này mới tiếp nhận bánh cắn một miếng.

"A..., ăn thật ngon! Lại có loại bánh ngon đến vậy? Ngu huynh đệ, hóa ra là vì bánh rất ngon nên ngươi không hề lo lắng!"

Những người xung quanh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này của bọn hắn, lúc này nhìn thấy phản ứng của Tiểu ca mì nước như thế, thì liền tò mò  sôi nổi.

Ngu Phong nhân cơ hội gõ lên mép xe hô to: "Bánh xuân cuốn tương, bốn đồng một cái, hai đồng nửa cái đây!"

Ách... Ngu Phong nghẹn một cái,thật ra y muốn hô là "Món bánh xuân cuốn sợi đây" Nhưng mà không biết làm sao lại nói thành "cuốn tương" rồi.

Một tiểu ca đen đen gầy teo từ trong nha môn chạy đến, la lớn: "Ngu huynh đệ, cho ta hai cái, đại nhân nhà ta muốn nếm thử một chút!"

Người nọ là gã sai vặt bên người của Huyện lệnh, thường xuyên có ý chiếu cố mọi người, nên đám người bán hàng đều nhận ra hắn.

Ngu Phong vui mừng, khoái trá mà đáp một tiếng, "Được rồi, ngài chờ một lát!"

Bánh xuân và đồ ăn thái sợi ở bên cạnh cũng đã đủ nóng rồi, đảo một cái, quết tương lên, cuốn lại, đưa tới, lấy tiền —— chỉ nhìn động tác lưu loát của y, đã khiến cho người ta cảm thấy thú vị rồi.

"Ơ, cái bánh này lại thật mỏng, ngửi đồ ăn cũng thấy thơm, làm thế nào mà làm hay vậy?"

Không đợi Ngu Phong trả lời, gã sai vặt liền nhanh nói tiếp: "Ta chỉ là thuận miệng nên hỏi thôi, ngươi cũng đừng nói thật cho ta biết, tránh khỏi chuyện ngày khác ta lại bày ra cái sạp hàng, đoạt việc buôn bán của ngươi!"

Gã sai vặt nói rất lớn tiếng, giống như là cố ý để cho người khác nghe thấy vậy.

"Nếu như cảm thấy muốn  học được thì cứ tới, ta đều tiếp lời!" Ngu Phong nói xong, thuận tay làm thêm một cái, y cân nhắc việc trả nhân tình cho người ta.

Gã sai vặt thoải mái nhận lấy, trước khi đi còn cố ý nhìn thoáng qua Vu Tam ở phía bên kia.

Cũng chọc tức Vu Tam, khiến cho cặp mắt nhỏ hi hí của hắn trợn tròn.

Có gã sai vặt bên cạnh Huyện lệnh làm người dẫn đầu, nên có mấy người đến mua thử một phần.

Có người còn dùng vải bố gói kĩ lại mang về nhà, cũng có người nóng lòng, cắn luôn một miếng ở ngay tại chỗ, ngay sau đó phản ứng cũng giống với tiểu ca mì nước, phát ra âm thanh sợ hãi thán phục, "Ôi! Thật là thơm! Khi ta ăn cảm nhận thế nào cũng giống như đang ăn thịt!"

Mọi người đang đứng xem như thế nào nghe thấy vậy, rốt cuộc cũng không nhịn được, nhao nhao đi qua vây quanh, người này nói "Cho ta một cái", người kia nói " Ta nếm thử nửa cái trước đã", một lát sau, bánh ở bên trong sọt trúc liền ít đi một khoảng.

Mắt Vu Tam nhìn thấy, tức giận đến nỗi  cái mũi thở khí cũng vặn vẹo lệch đi.

Không biết có phải bị câu " Quảng cáo" kia của Ngu Phong ảnh hưởng hay không, rõ ràng mọi người đều cảm thấy rất có hứng thú đối với tương nấm, thậm chí còn có người hỏi có thể mua thêm một phần được không.

Ngu Phong cũng hào phóng mà quết một lớp đầy lên trên bánh cho người kia , vừa cười vừa nói: "Hôm nay không mang nhiều lắm, nếu như ngài cảm thấy ăn ngon, về ta sẽ làm nhiều thêm, rồi để lại cho ngài một phần."

Người nọ chiếm được tiện nghi nhỏ, lại được Ngu Phong cam đoan, dĩ nhiên là vui vẻ mà đồng ý.

Lại không chỉ có một người, gã sai vặt đen đen vừa đi vào không lâu, thì lại ra, mở miệng liền hỏi: "Đại nhân nhà ta bảo ta hỏi một chút xem, tiểu ca có bán tương không?"

Ngu Phong thật sự không nghĩ tới chuyện ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng cảm thấy có hứng thú với tương nấm.

Y vừa  mới nói như vậy, cũng không nên nuốt lời, đành phải đem lời nói lặp lại một lần, sau đó sắp xếp lại ống trúc nhỏ một  chút, hòa hòa khí khí nói: "Chỉ làm đồ tươi ngon để ăn thử, lần tới sẽ làm nhiều hơn rồi đưa đến cho đại nhân."

Gã sai vặt cũng không hề làm khó y, cầm ống trúc đi thông báo.

Tiểu ca mì nước trừng to mắt, nhịn không được cảm thán nói: "Lá gan ngươi thật lớn, ngay cả mặt mũi Huyện lệnh đại nhân cũng không nể nang!"

Ngu Phong gãi gãi đầu, trên mặt mang theo nụ cười thật thà chất phác, trong lòng lại đang nói… tướng quân nhà ta còn là Đại tướng quân đấy, các huynh đệ còn dùng thương đao mà nói chuyện với nhau , thế này thì có gì mà phải sợ!

Không chỉ có Tiểu ca mì nước, những người khác cũng nhao nhao lên, trên mặt mỗi người đều có thần sắc kính nể hoặc nghi ngờ.

Cách đó không xa, Vu Tam híp mắt lại, mờ ám chà xát hai tay mà lui về sau, núp vào bên trong bóng mờ, còn không dám làm chuyện gian ác nữa.

Ngày hôm nay, vượt quá dự đoán trước đó của Tô Diệp, không chỉ có bánh xuân bán được sạch hết cả, mà ngay cả tương nấm cũng được  người khác đặt hàng trước rồi.

Coi như là giành được thắng lợi lớn.

Chương 18: Trên đường đi gặp phải  gian tặc chặn đường.

    [ Hắn không thể chết ở chỗ này. ]

Sau khi về nhà, thừa dịp trời còn chưa tối, Ngu Phong đi lên trên núi, có ý định tìm hái tất cả nấm về.

Tô Diệp còn cố ý dặn dò thêm một câu, thời điểm lúc hái chú ý không nên phá hư các loại nấm khác, đảm bảo cho việc về sau còn có những đợt nấm mới mọc thêm được.

Ngu Phong cười đáp ứng, liền đeo giỏ trúc trên lưng xuất phát.

Cùng lúc đó, Tô Diệp đem theo một miếng vải đã được vẽ hình lên, rồi đi vào Ngu gia thôn hỏi thăm.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào thôn.

Hiện tại mặc dù thân hình hắn vẫn gầy gò, nhưng diện mạo lại vô cùng tuấn mĩ, hơn nữa trang phục trên người lại chỉnh tề,  vừa đứng ở cửa thôn, tựa như ánh sáng mặt trời soi sáng cả người, trong nhất thời đã hấp dẫn mọi ánh mắt xung quanh.

Các nữ nhân nhìn thấy hắn nhiều ít cũng có chút e sợ, nên chỉ lén lút quan sát, cũng không hề tiến lên.

Thật không ngờ, lúc này Tô Diệp cũng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với nhiều người phụ nữ lớn tuổi xa lạ như vậy.

May là, có một người thím tuổi khoảng chừng bốn mươi tạm dừng việc may vá trong tay xuống nhìn qua , hòa hòa khí khí mà lên tiếng, "Tô tiểu ca là đến tìm người hay sao?"

Tô Diệp nhớ được, Ngu Phong từng gọi người này là  " Thím Xuân Cửu", hắn lặng lẽ thở phào ra, gật gật đầu, giả vờ bình tĩnh hỏi thăm: "Thím, xin hỏi, nhà Tô đại nương ở nơi nào ạ?"

Cách nói chuyện của hắn vừa nho nhã, lại thập phần lễ phép, các nữ nhân nhao nhao che miệng nở nụ cười.

Tô Diệp ngẩn người, có phải là vì mình đã nói gì sai hay không.

Trên mặt Xuân Cửu cũng mang theo nụ cười, chỉ ngón tay hướng về phía cây hòe lớn ở cửa thôn, trả lời: "Kế bên cây hòe lớn ở cái sân kia là nhà của Hoa tẩu. Nhà mẹ nàng và ca ca nàng đã không còn, nên vội đi về nhà chịu tang, ngươi tìm nàng có chuyện gì?"

Tô Diệp mím môi một cái, có phần ảo não, không biết người ta sẽ vượt qua chuyện lớn trong nhà như thế nào.

Xuân Cửu thấy ánh mắt của hắn, an ủi: "Tô tiểu ca không cần suy nghĩ nhiều, Tô đại ca bị bệnh lâu ngày, đến bây giờ coi như là được giải thoát rồi."

Trong lòng Tô Diệp khẽ động, cũng bị xúc động theo.

Hắn dừng một chút, nói rõ mục đích mà mình đến đây một chuyến, "Ở chỗ này của  con có một mẫu giày, vốn dĩ là muốn cho Tô Hoa đại nương nhìn xem."

"Là muốn đến tìm nàng làm giày sao?" Xuân Cửu hỏi.

Tô Diệp nhẹ gật đầu.

Các nữ nhân nghe xong, không khỏi mà nở nụ cười, "Nếu là bởi vì chuyện này, ngươi cũng không cần tìm riêng Hoa tẩu tử đâu. Chị dâu Xuân Cửu trong thôn của chúng ta là người giỏi việc thêu nhất, giao cho nàng là được rồi!"

Xuân Cửu cũng không từ chối, sảng khoái nói: "Kiểu mẫu giày ở đâu? Cho ta xem một chút."

Tô Diệp liền vội vàng đem miếng vải đưa cho nàng, chỉ vào hình vẽ trong đó, giải thích sơ lược một phen.

Xuân Cửu không hổ là người có kinh nghiệm phong phú đầy mình, liếc mắt đã tìm được chỗ mấu chốt, "Lúc bắt đầu làm cái đế giầy cũng không khó, nhưng lại rất phí vải, nếu thật sự muốn may độ dày lên đến nửa ngón tay, sẽ phải sử dụng số vải có thể làm thành một bộ quần áo rồi!"

Lúc này Tô Diệp mới nhớ ra, phương pháp khâu đế giày, dán chồng lên nhiều lớp mà mình đã không vẽ ở trong bản vẽ.

Vì vậy, hắn liền bẻ một đoạn của cành liễu, vừa vẽ mặt đất vừa giải thích.

Xuân Cửu nghe xong, không khỏi mà "Chậc chậc" lấy làm kinh ngạc, "Không nghĩ tới còn có cách làm như vậy! Có thể lấy y phục rách rưới không còn mặc được ra làm, trong nhà lại có vài món có thể dùng , mặc dù bột mì đắt, nhưng dùng không nhiều... Cứ như vậy đi, Tô tiểu ca, trước tiên cứ để ta thử xem, nếu có thể làm thành thì sẽ nhanh chóng đưa qua cho ngươi!"

Tô Diệp cong khóe miệng lên, lễ phép nói: "Vất vả thím cho rồi. "

Xuân Cửu khoát khoát tay, "Không cần nói đến việc này."

Tô Diệp cười cười, cáo từ rời đi.

Hắn vừa đi ra không bao xa, liền nghe thấy tiếng bàn luận nhiệt liệt của các thím, đại nương ——

"Tô tiểu ca cười rộ lên thật là đẹp mà, Phong tử là một người phúc đấy!"

" Đương nhiên là vậy rồi, tiểu song nhi tốt như vậy cũng không thể bỏ qua đâu,lát nữa phải thúc giục Phong tử nhanh chóng lên, bắt đầu thu xếp việc cưới xin càng sớm càng tốt!"

    "..."

Các nữ nhân cũng không hạ thấp giọng, từng câu đều truyền đến tai của Tô Diệp.

Tô Diệp sờ sờ cái mũi, hơi có chút dở khóc dở cười.

    ——

Món chính bữa cơm tối chính là rau dại ổ ổ thêm xào quay áp chảo ba sợi, cháo ngô đặc thơm phức được hâm nóng ở trong nồi.

Trời cũng sắp tối, Ngu Phong mới từ trên núi về, mặc dù trên mi, trên tóc dính sương, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy vẻ vui mừng.

"Không ngờ rằng khí trời còn lạnh như vậy lại có rất nhiều nấm , tiểu Diệp tử, có nhiều loại nấm ta không biết có thể ăn được hay không, nhưng vẫn hái về, ngươi xem rồi lựa chọn."

Tô Diệp đáp một tiếng, đem khăn vải đã thấm nước ấm đưa cho y, "Ăn cơm trước đi!"

Ngu Phong vui vẻ làm ấm, "Được."

Ăn cơm xong, Tô Diệp mới đem chuyện trong nhà của Tô Hoa đại nương nói cho Ngu Phong.

Ngu Phong trầm mặc một lát, nói : "Tô đại thúc là dân lưu lạc trên núi, một mình có thể đi săn thật sự có bản lĩnh , khi ta còn nhỏ đã được ông ấy chiếu cố nhiều lần, bây giờ đại thúc đã mất, dù thế nào ta cũng phải đi qua xem một chút."

Tô Diệp gật gật đầu, đáp: "Đi thôi, trong nhà không cần lo ngại."

Ngu Phong mấp máy môi, có chút khó xử nói: "Ta chuyến đi này ít nhất phải mất hai ba ngày, hai ngày này lại không thể đi vào huyện rồi."

Tô Diệp không để ý lắm mà nói: "Sạp hàng không bày bán mấy ngày cũng không sao, nếu có người hỏi, thì nhờ Khương tiểu ca giúp giải thích một chút là được."

Ngu Phong có chút ảo não bắt lấy tay của hắn, nghiêm túc nói : "Tiểu Diệp tử, ta lo lắng cho ngươi."

Tô Diệp ngẩn người, không để lại dấu vết mà đem tay mình rút ra, "Ở đây dân phong thuần phác, cũng không có dân chạy nạn hay nạn trộm cướp. Huống chi, ta đã từng luyện võ cũng biết cưỡi ngựa bắn cung, nếu như thực sự gặp phải nguy hiểm, cũng không phải là không có năng lực phản kháng lại."

Ngu Phong vẫn có chút không yên lòng, liên tục dặn dò, "Ngươi nhớ cẩn thận với Vu Tam một chút, Vu Huyện thừa lại tâm thuật bất chính, hắn ỷ có người nhà họ Vu làm chỗ dựa, nảy sinh  thói quen khiêu khích nắn quả hồng mềm(*)"

(*) hàm ý coi người khác là kẻ yếu mà lấn lướt bắt nạt.

Tô Diệp hung hăng liếc y một cái , "Ngươi cảm thấy ta là như quả hồng mềm?"

Nhìn thấy dáng vẻ đầy ngang ngược của tiểu song nhi, Ngu Phong cười hắc hắc, không khỏi an tâm hơn.

    ——

Hiếm khi Tô Diệp là người đầu tiên vào hộ tào ti.

Đã viết xong mười cái thẻ tre, Cổ Đinh cùng Biển Hoàn mới khoan thai tới chậm.

Cổ Đinh vừa đến thấy Tô Diệp, liền mở miệng hỏi: "Vì sao hôm nay không thấy Ngu tiểu ca tới bán bánh vậy? Mấy ngày liên tục phải ăn đồ ăn quê mùa của phòng ăn, thật sự là ăn không vô rồi! "

Biển Hoàn đồng cảm sâu sắc liền gật đầu đồng tình.

Tô Diệp giải thích đơn giản một phen, hai người đều thổn thức không ngớt.

Cổ Đinh từ trong lồng ngực móc ra một cái hầu bao tinh xảo, hai tay nâng đến trước mặt Tô Diệp.

Tô Diệp không hiểu mà nhìn ông, "Cổ tiền bối cái này là ý gì?"

Cổ Đinh cười híp mắt nói: "Ăn hết nhiều bánh của tiểu Diệp  như vậy, hương liệu nho nhỏ, chỉ là chút thành ý nho nhỏ."

Tô Diệp nghe xong, lúc này mới đưa tay tiếp nhận, thành khẩn nói cám ơn.

Biển Hoàn lại bất mãn mà hừ một tiếng, thẳng thắn nói: "Cổ huynh đáp lễ cho Tô tiểu ca, cũng không nói trước một tiếng!"

Cổ Đinh không để ý đến sắc mặt thối của hắn, mà chỉ cười giải thích nói: "Bất quá là chỉ là chút ít hương liệu mà thôi, không coi là đáp lễ."

Biển Hoàn lại không thèm chịu nể mặt mũi, giống như giận dỗi nói với Tô Diệp: "Biển mỗ bất tài trong nhà vừa vặn có mở lò gạch ngói nung vò gốm, nếu như Tô tiểu ca không chê, ngày mai ta liền gọi người nhà đưa đến một vài cái vò."

Tô Diệp lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng, đầu năm nay các loại gạch ngói không hề rẻ, yêu cầu về mặt kỹ thuật cũng không thấp, không nghĩ tới Biển Hoàn nhìn bảo thủ như thế lại là một phú nhị đại.

Nhớ lại lúc ý tưởng lúc trước , Tô Diệp nhịn không được mà hỏi luôn: "Xin hỏi tiền bối, nhà ngài còn có cái lu nước lớn không?"

"Lu nước? Muốn lớn cỡ nào?"

"Cao cỡ nửa người, to đến mức phải ôm cả sải tay mới hết."

Biển Hoàn lắc đầu, "Cái ngươi nói là cái vò gốm, không phải lu. Hơn nữa, cho dù là  lu gốm cũng không có cỡ lớn như vậy đâu."

Lu gốm có hình dạng miệng nhỏ bụng lớn, khi bắt đầu làm có yêu cầu kỹ thuật  tương đối khó khăn, xác xuất thành công lại thấp. Đáy lu hơi nhỏ nhưng miệng lại có đường kính lớn, lúc bắt đầu làm thì dễ dàng hơn, dùng để chứa đồ vật cũng thuận tiện hơn.

Tô Diệp suy nghĩ một lát, đề nghị: "Có thể làm hay không ? Theo vãn bối biết, lu lớn không những cất trữ được nước, cũng có thể để cả lương thực."

Cổ Đinh ngẫm đi ngẫm lại, không khỏi vừa khen ngời vừa thở dài nói: "Nghĩ lại thật đúng là, nếu như đem lương thực để vào trong lu lớn, không chỉ tránh được ẩm, mà còn có thể phòng ngừa rắn, côn trùng, chuột, kiến phá hoại, có thể nói là một lần làm nhưng có nhiều công dụng !"

Biển Hoàn cân nhắc một chút, ngay sao đó nhẹ gật đầu, "Gần đây mưa nhiều, mặc dù là nhà của công khanh (*) cũng không tránh được có lương thực bị ẩm, Huyện lệnh đại nhân cũng vì việc này mà phát sầu. Nếu như cái vại lớn này được làm ra thật sự có thể chứa được lương thực, nhất định có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp này cho mọi người!"

(*) Công khanh : (Từ cũ) quan có chức tước cao.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có thể thực hiện, thậm chí còn đứng lên làm động tác vái chào với Tô Diệp, trong giọng nói  có sự nhiệt tình hiếm có, "Đa tạ Tô tiểu ca đã nhắc nhở "

Tô Diệp cũng đứng lên theo, cung kính mà đáp lễ.

Cổ Đinh nhìn hai người, ra vẻ đáng thương nói: "Vốn dĩ là ta còn muốn chiếm lợi trước, trông cậy vào lần tới tiểu Diệp lấy thêm bánh , có thể đặc biệt nướng cho ta một cái bánh lớn thôi, không nghĩ tới vẫn là Biển huynh càng tốt hơn."

Biển Hoàn biết là hắn đang nói giỡn, cười lắc đầu, bắt đầu sắp xếp lại thẻ sách trên bàn.

Khóe miệng Tô Diệp nâng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Cổ huynh không cần tiếc nuối, đúng lúc vãn bối cũng có chuyện muốn nhờ người."

"A? Chuyện gì, tiểu Diệp cứ việc nói."

"Nghe nói lúc trước  Cổ huynh hay phải đi tới những nơi khác để bàn bạc công việc, chính là đi đến kinh thành thương lộ ở Hà Tây, chẳng biết có thể giúp ta tìm về một ít hạt giống dưa và trái cây được không ?"

Đất đai ở Ngu gia thôn có cấu tạo và tính chất tơi xốp, tầng đất khá mỏng, nếu không đủ mưa, thì bất kể chăm sóc tỉ mỉ như thế nào, cuối cùng sản lượng lương thực vẫn không cao, nên trồng loại dưa và trái cây là phù hợp nhất.

Cổ Đinh cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận nghe xong yêu cầu tìm hạt giống của Tô Diệp, sau đó liền sảng khoái mà đáp ứng.

Ba người đang nói chuyện, gã sai vặt tên là Diêm Tiểu Lộ bên cạnh huyện lệnh liền tới.

"Đại nhân sai ta đến hỏi một chút, vì sao hôm nay Ngu huynh đệ  không đến bày sạp bán hàng?"

Tô Diệp khó hiểu nói: "Đại nhân tìm y có chuyện gì sao?"

Diêm Tiểu Lộ vội nói: "Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là ăn xong tương nấm rồi, cũng chưa có bánh xuân ăn, nên đại nhân cảm thấy rất thèm cái này "

Tô Diệp nhịn cười, trả lời: "Trong nhà người già (*) rồi, hai ngày nữa y mới có thể về."

(*) Lời khéo léo để chỉ người chết; phần nhiều chỉ người già

"Thì ra là thế, ta lập tức về bẩm báo lại với đại nhân, ba vị tiên sinh, tiểu nhân xin cáo từ."

Trong đầu Tô Diệp nhớ lại bộ dạng của Diêm Huyện lệnh, không nhịn được cười —— không nghĩ tới, người có tác phong  nhẹ nhàng như Huyện lệnh đại nhân mà cũng là một người tham ăn a.

    ——

Sau khi làm xong việc ở huyện nha trên đường về nhà, Tô Diệp vừa đi vừa suy nghĩ, lần sau nếu đến ngày nghỉ sẽ đi  mua một ít da heo, trong nhà còn có đậu tương, xay nhiều ra rồi làm nước sốt và một nồi sợi đậu phụ khô mang vào huyện bán , vỏ đậu, sợi đậu hủ cũng có thể thử làm chút ít.

Mặc dù chỉ là ý định nho nhỏ, nhưng lại khiến cho Tô Diệp cảm thấy một ngày trôi qua khá nhanh , trong lúc nhất thời, cảm giác không có Ngu Phong bên cạnh cũng cũng giảm đi rất nhiều

Hắn không ngờ rằng sẽ có người vì hắn mà nhọc lòng mai phục ở giữa đường, mục đích là chặn đường hắn.

Nhìn thấy khuôn mặt dài đang vênh váo  lên của Vu Tam, lông mày tuấn tú của hắn nhíu chặt.

"Các ngươi muốn làm gì?" Tô Diệp bày ra tư thế phòng ngự, lạnh giọng hỏi.

Vu Tam ỷ vào việc bên cạnh mình có mười mấy huynh đệ trợ oai, ác thanh ác khí nói: "Còn làm gì? Giáo huấn ngươi chứ làm gì!"

Tô Diệp hừ một tiếng, lạnh lùng mà nhìn gã, "Vu Tam, giữa ban ngày, ngươi muốn cản đường hành hung sao?"

Biểu hiện của Tô Diệp làm Vu Tam nhớ lại lúc bị áp bức và lăng nhục —— lúc ấy gã đã bị một song nhi hù dọa sợ tới mức biến thành bộ dạng như một con rùa đen rút đầu, nên lửa giận trong lòng càng tăng lên.

Mặt gã vặn vẹo, giống như một con vịt đực bị dắt cuống họng kêu gào, "Hôm nay lão tử phải giáo huấn mày, khiến mày không dám bày sạp bán hàng ở huyện thành này nữa, lão tử muốn khiến mày  không sống nổi ở cái huyện Vạn Niên, nhìn thấy lão tử thì phải đi đường vòng!"

Nét mặt Tô Diệp vẫn trầm tĩnh, trong lòng lại cố gắng giữ vững tâm lý.

Mặc dù nguyên thân đã  từng học võ, nhưng lại không có bản lĩnh một mình chống lại mười mấy người hán tử cường tráng như thế. Hơn nữa,  xung quanh nơi này là vùng hoang vu, trước không có thôn - sau không đến tửu lâu, bất luận là kêu cứu hay là chạy trốn đều không phải là lựa chọn thích hợp.

Tô Diệp siết chặt nắm tay một cái, vì kế hoạch của hôm nay là phải đánh gục tất cả  mấy người này, bản thân mình mới có được một con đường sống.

Vu Tam cũng không có cho hắn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, la hét vọt về phía. Tô Diệp, các gã hán tử hung thần ác sát cũng theo sát ở phía sau .

Trong tay mỗi người bọn họ đều cầm theo gậy gỗ thô to, trên mặt lại lộ ra vẻ vừa hung mãnh vừa trêu tức.

Tô Diệp chủ động tiến lên, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy cây gỗ của Vu Tam, vặn cánh tay một cái, ép hắn xuống đất.

"Ngao ——" Vu Tam lập tức phát ra âm thanh thảm thiết như  heo bị chọc tiết.

Đám tay chân  nhìn thấy gã bị chiêu thức của Tô Diệp trấn giữ liền cứng ngắc đứng lại tại chỗ.

Mặt Vu Tam vặn vẹo , kéo cuống họng thúc giục, "Làm gì mà ngớ ra vậy, đánh cho ta! Cho dù thế nào cũng đánh chết !"

Lúc này đám tay chân mới kịp phản ứng, giơ cây gậy gỗ lên hô nhau xông lên.

Tô Diệp quyết định nắm thời cơ, bỏ ý định ban đầu  là bắt lấy Vu Tam làm con tin, vung mạnh lấy cây gậy đánh nhau cùng phía bên kia.

Phải cảm thấy may mắn vì thời gian  gần đây Tô Diệp vẫn chăm chỉ rèn luyện như thường, có thể ứng phó xong một phen, nhưng mà, cuối cùng đối phương vẫn áp đảo vì người đông thế mạnh, thời gian dần trôi qua,  thể lực của hắn bắt đầu tiêu hao chống đỡ hết nổi, trên người bị trúng đòn liên tiếp .

Vu Tam giống như con rệp ghê tởm, vừa mới thoát khỏi vây hãm, liền bắt đầu đắc ý, "Ha ha ha ha... Như thế nào đây? Hối hận vì đã chọc đến lão tử không? Dám cướp lấy công việc buôn bán của lão tử, xem ta có đánh chết ngươi hay không!"

Đồng tử Tô Diệp càng thâm trầm, hắn không ngờ rằng chỉ là việc nhỏ, mà đối phương cũng nảy sinh ra ý định giết người.

Không, hắn vừa mới sống lại ở kiếp này, còn hòa thuận sinh sống với nhiều người, hắn không thể chết ở chỗ này!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro