CHƯƠNG 35-37.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: 【Bắt nạt người nhà họ Tô 】

Hoắc Đạt đem loại giấy này đi, suốt đêm đưa đi đến kinh thành.

Từ quận phủ đến kinh thành, quất roi ngựa chạy nhanh nửa ngày là có thể đến, hai ngày đã qua, Tô Diệp tính toán, hắn cũng sắp trở về rồi.

Lúc này, Tô Diệp đang ngồi ở gian nhà chính, chờ tin tức tốt của hắn.

Ngoài cửa truyền đến một trận huyên náo, Tô Diệp thả chung trà xuống, rũ mắt, không cần nhìn cũng biết, là người nhà họ Tô đến.

Có lẽ là đi một chuyến đến  kinh thành, tộc trưởng Tô thị  lại có thêm sức mạnh. Lần này ông ta học (1)  thông minh hơn, dẫn theo rất nhiều thanh niên trai tráng, vì muốn đánh cho Tô Diệp không kịp trở tay một lần .

   (1). Bắt chước, chịu nghe người ta dạy bảo mà bắt chước làm gọi là học.


Những người này vừa tới đã bắt đầu xông  lên khống chế Tô Diệp, trên tay còn cầm theo gậy gộc.

Mặt Tô Diệp vẫn thản nhiên, cũng không phản kháng.

Ước chừng khoảng ba bốn hán tử khỏe mạnh lôi kéo cánh tay của hắn, giải hắn đến trước cái bàn dài.

Lão tộc trưởng đang ngồi trên ghế, híp mắt nhìn hắn, " Ta cũng không nói thêm lời thừa thãi, cầu xin tiểu tử ca nhi ngươi đó, không phải là ngươi không muốn thành thân sao? Tốt, lão phu có thể đồng ý cho ngươi tự do ba năm."

Tô Diệp cười như không cười nhìn ông ta, "Tự do ba năm?"

Lão tộc trưởng gật đầu, đắc ý chờ câu  trả lời đồng ý của Tô Diệp, ông ta cũng không tin, điều kiện như vậy Tô Diệp có thể cam lòng từ chối.

Quả nhiên, Tô Diệp lộ ra vẻ mặt mong đợi, hắn cười cười, nói rằng: "Không cần."

Sắc mặt lão tộc trưởng cứng đờ, nghẹn một hơi ở ngay cổ họng, suýt chút nữa đã thở gấp lên rồi.

"Khụ khụ, ngươi, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!" Khuôn mặt của lão đỏ lên, vẫn không quên uy hiếp hắn.

Tô Nghiêm thay phụ thân hắn ấn xoa phía sau lưng, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt liếc Tô Diệp một cái.

Mắt Tô Diệp cũng không chớp lấy một cái, dù bận tối mắt vẫn ung dung hỏi: "Các ngươi có điều kiện gì?"

Lão tộc trưởng cùng Tô Nghiêm liếc mắt nhìn nhau, Tô Nghiêm thay cha hắn nói: "Con dấu của Hầu phủ có ý nghĩa trọng đại, ngươi mang theo ở trên người không tiện, cần phải giao cho người trong tộc bảo quản."

Rất giỏi nha, đi một chuyến tới kinh thành, đã được cao nhân chỉ điểm, đây là đã biết con dấu có giá trị gì rồi?

Tô Diệp cười xùy một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường, "Các ngươi muốn con dấu của hầu phủ ? Cứ coi như ta giao ra, các ngươi có dám dùng không?"

Đột nhiên thanh âm của Tô Diệp trở nên lạnh lùng, "Ngươi cho rằng con dấu của Vĩnh An hầu dễ cầm như vậy ? Vì sao đến tận bây giờ thánh thượng  vẫn không động đến Tô gia, lẽ nào các ngươi không suy nghĩ cẩn thận sao?"

Tô lão tộc trưởng biến sắc, cùng Tô Nghiêm hai mặt nhìn nhau, trong lòng hai cha con đều kinh ngạc —— chẳng lẽ... Trong chuyện này còn có ẩn tình gì hay sao?

"Phụ thân trước khi chết quản gia đã giao cho ta, muốn ta kính trưởng bối, che chở cho dòng họ Tô thị..." Trên mặt Tô Diệp  lộ ra vẻ bi thương.

Tiếp theo lại chuyển thành vẻ kiên định, "Trước đây ta còn quá thiện lương, tôn trọng các ngươi là trưởng bối,  đều nhường nhịn khắp nơi, không ngờ rằng lại đem tâm của các ngươi nuôi lớn rồi!"

"Đến đây nên chấm dứt đi!"

"Từ nay về sau, Tô gia là Tô gia, Vĩnh An hầu phủ là Vĩnh An hầu phủ."

"Bất luận là kẻ nào, không có lệnh của ta, nếu muốn bước vào Hầu phủ một bước nữa, thì xem như đang tự tiện xông vào nhà riêng, coi  thường uy nghi Hầu phủ, ta sẽ luận tội!"

Ba câu nói, rất khí phách.

Một phòng già trẻ lớn bé trong phòng  đều giật mình.

Tô Diệp thừa dịp bọn họ còn ngây người, thoát khỏi gông cùm xiềng xích trên người , lắc mình lùi tới cạnh cửa.

Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, cho dù không chạy ra được, cũng phải tìm một chỗ trốn đi!

Các hán tử kịp phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.

Bên ngoài xông tới một cái bóng dáng nhỏ bé, mặc dù sợ đến phát run,  nhưng vẫn chắn ở phía trước cho Tô Diệp.

Âm thanh của Tô Nha Nhi run run, nhỏ giọng nói rằng: "Gia ngài, ngài đi từ cửa hông này đi, lúc nãy ta mới đập khóa ra."

Tô Diệp nhất thời dở khóc dở cười, lần này hắn đi thế nào được?

Lão tộc trưởng tức giận đến mức râu mép run rẩy,  kéo giọng khàn khàn quát: "Đánh! Đánh gãy chân hắn cho ta, ta xem hắn còn chạy trốn đi đâu!"

Lời này vừa nói ra, có người thật sự cầm gậy đánh về phía  Tô Diệp.

Trong nhất thời Tô Diệp không kịp tránh né, chỉ lát nữa là thật sự bị đánh trúng vào.

Vẻ mặt Tô Diệp cũng thay đổi, Tô Nha Nhi càng sợ đến mức kêu to lên.

Đúng lúc này, một bóng người cao to chạy như bay tới, một tay kéo hắn vào trong lồng ngực, thân thể xoay chuyển, nhận thay hắn trúng một gậy đó.

"A..." Ngu Phong cau mày, rên lên một tiếng.

Tô Diệp hơi áy náy —— không biết đau đến mức nào đây.

Hắn còn chưa kịp bộc lộ lòng cảm kích và quan tâm, Ngu Phong liền nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, một cước bay lên, đạp người kia bay ra ngoài.

Tô Diệp nhíu mày, hảo cước lực!

"Tô Diệp Tử, ngươi sao rồi?" Ngu Phong xoay đầu lại, khuôn mặt đầy lo lắng.

Trong mắt của y, Tô Diệp bị lắc đến choáng váng hoa mắt, đờ đẫn chốc lát mới lên tiếng: "Không sao... Ngươi tới rất đúng lúc."

Lúc này Ngu Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi rất lớn.

Hoắc Đạt cũng đến, phía sau còn dẫn theo vài tên thân binh.

Bọn binh sĩ cấp tốc che ở phía trước Tô Diệp , hình thành thế giằng co với mấy tay chân của Tô gia.

Lão tộc trưởng dựng thẳng  lông mày lên, tức giận trách mắng: "Đồ lớn mật ngông cuồng! Lại dám xông vào Hầu phủ của ta!"

Hoắc Đạt nhíu mày, “Từ lúc nào thì Hầu phủ  lại trở thành nhà của ngươi. Sao ta lại không biết ?"

Lão tộc trưởng còn muốn nói gì đó, đại quản gia lại vội vã chạy tới, ghé vào lỗ tai lão nói vài câu.

Chỉ thấy rõ lão sững sờ, nhìn Hoắc Đạt bằng ánh mắt ngạc nhiên không thôi.

Tô Diệp cũng có chút buồn bực, lão tộc trưởng chưa từng thấy Hoắc Đạt?

Hắn không biết,  ngày thực hiện đính ước từ nhỏ, người trong tộc đã chuẩn bị thật tốt, sẳn sàng đi qua, nhưng mà, ai cũng không ngờ, ngày ấy Hoắc Đạt có quân vụ, tạm hoãn lễ đính ước rồi đi luôn, ngay cả Tô Dạ Lan cũng chưa từng gặp qua.

Đến khi người trong tộc diện trang phục đẹp đẽ, bàn bạc thỏa thuận xong , sau đó nghênh ngang đi qua đấy, chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc sững sờ của hai người quản gia.

Lúc này, biết được thân phận của  Hoắc Đạt, lão tộc trưởng liền thay đổi vẻ mặt trong nháy mắt, "Hoắc tiểu tướng quân, trí nhớ của lão hủ vụng về , không nhận ra ngài, thứ tội thứ tội."

Ngay cả ánh mắt Hoắc Đạt cũng không cho lão.

Lão tộc trưởng tức chết đi được, nhưng không dám đắc tội với Hoắc Đạt, chỉ có thể miễn cưỡng mà nhẫn nhịn.

Hoắc Đạt lộ ra một nụ cười châm chọc, nói với  Tô Diệp: " Tự tay ta đã đưa đến tay biểu ca, biểu ca nhìn hết sức hài lòng. Bên cạnh đó chuyện khác thì không dám nói, nhưng ít nhất  sẽ bỏ qua chuyện cũ và việc ngươi kế thừa tước vị.”

Tô Diệp nở nụ cười nhàn nhạt, "Đa tạ."

Hắn biết được, lời này của Hoắc Đạt  và cách xưng hô với hoàng đế là cố ý nói để cho người nhà họ Tô nghe.

Quả thật cũng đưa đến hiệu quả, không thấy mỗi một người bọn họ đều trợn to hai mắt sao?

Ai là biểu ca của Hoắc Đạt! Đó là đương kim hoàng đế!

Người họ Tô gia nhìn Tô Diệp với ánh mắt nghi ngờ không thôi, bọn họ thực sự không nghĩ ra Tô Diệp có thứ gì có thể đưa cho hoàng đế, mấu chốt là, còn có thể khiến hoàng đế thoả mãn đến như vậy, thậm chí còn không truy cứu tội hắn mạo danh và thay thế  nữa.

Đột nhiên, Tô Nghiêm biến sắc, nghĩ tới một khả năng.

Sắc mặt của lão tộc trưởng cũng khó nhìn đến cực điểm, rõ ràng, lão cùng với nhi tử mình có suy nghĩ giống nhau rồi.

Tô Diệp âm thầm hừ cười, biết thừa bọn họ đang muốn rẽ sang hướng khác  rồi.

Cũng tốt, cho bọn họ khỏi phải nhớ đến Hầu phủ, nghĩ đến con dấu.

Hoắc Đạt nhìn một vòng quanh phòng, lại hỏi: "Cần giúp không?"

Tô Diệp vái chào, bình tĩnh nói: "Làm phiền tướng quân, đem những 'Người nhà họ Tô' nào đó đuổi ra ngoài —— cùng với chân chó của bọn họ nữa."

“Chân chó?" Hoắc Đạt không nhịn được cười, "Thực sự là chuẩn xác."

Thời điểm Tô Diệp nói lời kia, người nhà họ Tô ngồi không yên, nhưng mà, còn không chờ bọn họ phản ứng, người của Hoắc Đạt đã hành động.

Nhưng những người này từng ra chiến trường từng thấy máu, há gì mấy tay chân của Tô gia  sao có thể so sánh?

Trong phủ nhất thời loạn cả lên, các trưởng bối Tô thị  chửi bới lung tung, có nô bộc gào khóc, thậm chí còn có người định vọt tới trước mặt Tô Diệp, định giáo huấn hắn.

Từ đầu đến cuối Ngu Phong vẫn bên cạnh che chở cho Tô Diệp, không có bất luận kẻ nào có thể đến gần hắn một tấc.

Tô Diệp nhìn bóng lưng cao lớn của y, có cảm giác an tâm không nói nên lời.

Hoắc Đạt lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Tô Diệp, hận không thể tự cho mình một cái tát —— không có chuyện gì lại đi nhìn lung tung nhìn cái gì, tìm ngược à!

Người nhà họ Tô tranh luận ầm ĩ một phen, nhưng cũng là vì muốn lấy lại thể diện lần nữa thôi..

Lúc này, trong lòng bọn họ cảm thấy vẫn tồn tại chút may mắn —— Hoắc Đạt có thể một mực như thế mãi sao? Trong viện đều là người của bọn họ, chờ Hoắc Đạt vừa đi, bọn họ muốn làm cái gì thì làm cái đó như trước thôi.

Đương nhiên Tô Diệp cũng nghĩ đến điểm đó, cười nhìn về phía lão tộc trưởng, cất giọng nói: "Tất cả quản sự của Hầu phủ, hộ vệ, người gác cổng, đầy tớ già, bây giờ, lập tức, tất cả đều thu thập bao quần áo, cút đi!"

Lời này vừa nói ra, trên dưới náo động.

Không đợi mọi người kêu oan, Tô Diệp lại bổ sung một câu, "Nghe cho kỹ, ta chỉ cho các ngươi thời gian trong ba nén hương, thời gian vừa đến, bao quần áo cũng không cần thu dọn, trực tiếp ném đi!"

Tất cả mọi người căm hận mà trừng mắt với Tô Diệp.

Ngu Phong che ở trước người hắn, trung khí mười phần (2) quát: "Đều điếc cả sao? Còn không mau đi!"

(2) Trung khí mười phần : Có năng lượng và điều kiện thể chất tốt nhất.

Một tiếng nói này dường như đã đánh thức mọi người, lúc này bọn họ  mới hoảng hoảng hốt hốt bắt đầu chạy, gấp gáp gào lên đi thu dọn đồ đạc.

Một  thân ảnh nhỏ gầy liếc mắt nhìn Tô Diệp một cái, không nỡ nhưng chỉ lắc lắc vai, định rời đi.

Một tay Tô Diệp tóm lấy hắn cười nói: "Ngươi không phải đi."

Tô Nha Nhi vui mừng khôn xiết, rầm một tiếng quỳ xuống, "Nô, nô tài khấu tạ gia..."

Tô Diệp đỡ hắn dậy, bất đắc dĩ nói rằng: "Sau này không phải quỳ đến quỳ đi, trong thôn cũng không lưu hành lễ nghi này."

Tô Nha Nhi không nghe được nghĩa bóng mà hắn muốn nói, chỉ  vừa khóc vừa cười không ngừng.

Lúc này, người của gia tộc Tô ỷ lại không đi cũng bị thân vệ của Hoắc Đạt đến kéo đi, đang muốn vứt ra ngoài cửa.

Dường như Tô Diệp nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: "Chậm đã."

Lão tộc trưởng Tô vèo một cái quay đầu lại, tàn bạo  nói: "Tiểu tử, ngươi hối hận rồi sao? Hối hận cũng không kịp, lão phu, lão phu nhất định phải tố cáo tội  bất hiếu của ngươi!"

"Xin cứ tự nhiên."

Tô Diệp nhìn một vòng trong viện xem xét, không nhanh không chậm nói rằng: "Mấy ngày nay ta không ở trong phủ nhưng vẫn có thêm không ít thứ, các ngươi đã lấy những thứ vốn có ở trong phủ này, ta cho các ngươi thời hạn là trong hôm nay phải trả lại. Nếu không, ta sẽ tự mình tới cửa đòi ."

Hoắc Đạt tham gia náo nhiệt: "Ta đi cùng ngươi."

Lão tộc trưởng mắt trợn trắng lên, bất tỉnh nhân sự luôn rồi .

Gương mặt Tô Nghiêm trắng bệch không còn một chút máu, lạnh giọng nói rằng: "Tô Dạ Lan! Ngươi thật sự là không biết xấu hổ sao? !"

"Mặt mũi?" Tô Diệp cười khẽ, “Hầu phủ của ta từ trên xuống dưới, chỉ cần là đồ có chút giá trị đều bị thay đổi khác trước, đây chính là mặt mũi Tô gia của ngươi sao?"

"Ngươi chờ đó!" Tô Nghiêm ném lại một câu nói hung ác, phất tay áo rời đi.

Dĩ nhiên lũ tay sai cũng nghiêng ngã chạy sát theo.

Ngu Phong vui cười hớn hở nói: "Tô Diệp Tử thật là lợi hại!"

Hoắc Đạt rất tán thành gật gật đầu, lặng lẽ nghĩ nói:Ngày thành thân...  Chậm lại vẫn tốt hơn.

Chương 36: 【Tướng quân sử dụng chức quyền để ra  lệnh 】


Bên ngoài ầm ĩ vang trời, ba người Tô Diệp yên lặng vây quanh chiếc trà kỷ để uống trà.

Bên cạnh không có người ngoài, Hoắc Đạt nói rõ, "Liên quan đến việc xử trí Hầu phủ , biểu ca lén nói với ta,  chuyện ngươi dùng thân phận song nhi giả mạo hắn sẽ không truy cứu, nhưng tước vị Hầu phủ tất nhiên sẽ không bảo đảm  nổi."

Tô Diệp trầm mặc gật gật đầu, hắn đại khái cũng đã đoán trước được kết quả như thế.

Hoắc Đạt chắp tay một cái, tiếp tục nói: "Đến lúc đó, Hầu phủ cũng sẽ bị thu hồi lại, bao gồm cả điền trang sản nghiệp dưới danh nghĩa, tiểu Lan, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Tô Diệp ngẩn người, đôi mắt kinh ngạc nhìn mặt bàn.

Hắn vô thức nắm chặt chung trà, rất lâu cũng không cầm lên.

Trong lòng Tô Diệp  có chút khổ sở, cũng có chút tự trách.

Đây có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi chút cảm xúc còn sót lại của Tô Dạ Lan, cũng có lẽ là vì sau khi hắn dung hợp với những ký ức ấy liền cảm thấy cảm động.

Nói tóm lại, cảm nhận không được tốt cho lắm.

Ngu Phong không e dè mà nắm chặt tay hắn, vội vàng an ủi: "Tô Diệp Tử, không nên khổ sở, chúng ta có thể tiếp tục trở về Ngu Gia thôn, phòng ở trong nhà, đều cho ngươi!"

Tô Diệp kéo nhẹ nụ cười, sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Dáng vẻ ấy làm cho Hoắc Đạt có chút không đành lòng, hắn thở dài, giải thích: "Triều đình  mới lập, không rõ tình hình, có một số việc biểu ca cũng không làm chủ được, mong rằng tiểu Lan lượng thứ cho."

Tô Diệp đáp một tiếng, trong lòng đã thông suốt, nhưng mà tâm tình vẫn còn có chút suy sụp.

Hoắc Đạt ho nhẹ một tiếng, không tự nhiên lắm nói rằng: "Tiểu Lan, lễ vật nhỏ đính hôn vẫn ở trên danh nghĩa của ngươi như trước, ngoại ô kinh thành có  trăm mảnh ruộng tốt, thành nam còn có ba cửa tiệm... Xem như là bù đắp tổn thất cho Hầu phủ."

Tô Diệp nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, từ đầu đến cuối những thứ này đều không qua tay hắn, hắn căn bản không biết đến nó.

Hoắc Đạt nhìn phản ứng của hắn, còn có chút không hiểu.

Hắn đập một quyền lên bàn, cắn răng nói : "Xin lỗi, là ta bất cẩn rồi, tiểu Lan, ngươi yên tâm, ta đây liền đi lấy tất cả về cho ngươi.

Tô Diệp gật gật đầu, tiện đà nói rằng: "Phải lấy về cũng không cần phải cho ta, nếu là sính lễ hứa hôn, thì ngươi thu lại đi!"

Hoắc Đạt nhíu nhíu mày, có chút không vui, "Ngươi có ý gì đây? Ta đồng ý trì hoãn hôn kỳ, chứ không nói từ hôn, ngươi cứ nóng lòng phân rõ ranh giới với ta như vậy sao?"

Tô Diệp mím mím môi, không có gì để nói.

Ngu Phong cũng không phớt lờ nữa, mạnh miệng nói: "Tướng quân, ngươi là một đại nam nhân, làm gì phải nổi nóng với tiểu Diệp Tử?"

Hoắc Đạt lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi thì biết cái gì!"

Ngu Phong bĩu môi, lầu bầu nói: "Ta biết tất cả mọi chuyện."

"Ngươi —— "

Hoắc Đạt muốn nói tiếp, Ngu Phong đã  quay đầu lại dỗ Tô Diệp, căn bản không phản ứng lại ý tứ của hắn.

Hoắc Đạt bực mình, dứt khoát cầm đoản kiếm trên bàn lên, đi tìm Tô gia phiền toái kia.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người Tô Diệp cùng Ngu Phong.

Ngu Phong có chút bất an, lặng lẽ rút tay về, y sợ Tô Diệp sẽ nổi giận.

Trên thực tế, trong đầu của Tô Diệp đang suy nghĩ dự tính tính toán tính cho sau này, căn bản không chú ý lời vừa rồi của Ngu Phong.

"Ngu Phong." Tô Diệp gọi một tiếng.

"Đây!" Ngu Phong vội vàng đáp lại.

Tô Diệp nhỏ giọng nói rằng: "Một vài vật nào đó... Ngươi mang theo không?"

"Vẫn luôn mang theo."

Ngu Phong nói xong, động tác nhanh nhẹn cởi giày giày ra, từ dưới đáy miếng lót giày kéo ra một cái túi được gấp nhỏ mà bằng phẳng, trong ba lớp ngoài ba lớp mở ra, hiện ra viên con dấu dài khoảng ba tấc.

Tô Diệp nhìn một loạt động tác của y, không nhịn được hỏi: "Ngươi gói dày như vậy, chân không khó chịu sao?"

Ngu Phong chỉ chỉ một chiếc khác giày, "Ta lấy gỗ khắc lại một cái, cũng không khác cái này là bao, cũng lấy vải gói vào, hai bên có độ dày giống nhau, rõ ràng còn được cao lên thêm hai tấc."

Nhìn bộ dạng  mặt mày hớn hở của y,  tâm trạng Tô Diệp thả lỏng, khuôn mặt không khỏi lộ ra tươi cười, tâm trạng  mất mát, khổ sở, tự trách dường như không còn là gì nữa.

Ngu Phong lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm —— rốt cuộc tiểu Diệp Tử cũng nở nụ cười, vẫn nên cười thì càng đẹp mắt hơn!

——

Trong phủ có sẵn có xe ngựa, Ngu Phong ở phía trước đánh xe, Tô Diệp  ngồi bên cạnh y, hai người cùng đi của tiệm vải ở thành nam.

Trước khi đi, Tô Nha Nhi vô cùng kinh hoảng, lảo đảo mà đuổi theo, muốn hỏi cái gì, rồi lại không dám mở miệng.

Tô Diệp nhìn thấy bộ dạng của hắn, trong lòng cũng thấy đành, chủ động nói ra: "Chúng ta ra khỏi thành mua vài món đồ, không tốn nhiều thời gian sẽ trở về, ngươi về nhà tránh một chút, đừng để bọn họ bắt nạt. Nếu bọn họ muốn mang cái gì, lấy cái gì, ngươi cũng không cần quản, ta sẽ khiến bọn họ trả lại gấp bội."

Lúc này Tô Nha Nhi mới an tâm, ngoan ngoãn gật  đầu một cái.

Trên đường, Ngu Phong không nhịn được hỏi: "Vị tiểu ca kia... Là song nhi đi?"

Tô Diệp "Ừ" một tiếng, thầm nghĩ: Đây thật sự là  thời đại lấy dáng dấp của song nhi làm tiêu chuẩn, rõ ràng hắn và Tô Thanh Trúc cũng không quá quan tâm đến, đại khái không ai thèm muốn thân phận ấy.

Không nói những người khác, chỉ nói đến Hoắc Đạt, rõ ràng là không thích bộ dạng cường thế của hắn.

May là không thích!

Trái lại Tô Diệp vô cùng vui mừng.

Tô Diệp men theo dòng ký ức , đi đến một con đường không được phồn hoa cho lắm ở thành nam.

Cuối hẻm có cửa tiệm vải mặt tiền không lớn, lúc này gần đến buổi trưa, trong tiệm  hơi vắng vẻ.

Tô Diệp vừa mới vào cửa, tiểu nhị hầu đã chào hỏi nhiệt tình: "Vị khách quan này, ngài cần gì?"

"Chưởng quỹ nhà ngươi có ở đây không?"

"Không biết khách quan tìm  chưởng quỹ nhà ta——" tiểu nhị đi ra từ phía sau quầy, chờ khi thấy rõ tướng mạo của Tô Diệp, nhất thời há to mồm, kinh ngạc ngẩn người ngay tại đó.

Chưởng quỹ từ sau phòng đi ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép  vỗ cho một cái hắn tát, thấp giọng trách mắng: "Ngốc cái gì? Nhanh đi châm trà!"

"Vâng, vâng!" Tiểu nhị vội vã đáp lại, ánh mắt lại lặng lẽ nhìn về phía Tô Diệp.

Chưởng quỹ tiến lên chào đón, cung kính nói : "Các tiểu tử này thiếu dạy dỗ, đã khiến cho ngài cười chê rồi."

Tô Diệp cười cười, đôi mắt quét một vòng ở phía trên quầy, ngữ khí tự nhiên hỏi: "Nơi này của chưởng quỹ có vải tốt hay không?"

"Hôm qua hàng vừa về, còn chưa kịp bày ra, nếu như khách quan không ngại, có thể theo ta đến phía sau  xem một chút."

Tô Diệp không  chút nào nghi ngờ mà đáp một tiếng "Được".

Đợi ba người đi vào, liền có hai tên hán tử dáng dấp tháo vát  đi ra, bảo vệ vững vàng cửa sau.

Chưởng quỹ dẫn hai người tới hậu viện, như có ý riêng nhìn về phía Ngu Phong, "Vị tiểu huynh đệ này..."

Tô Diệp quay đầu, nói với Ngu Phon: "Ngươi đợi ta ở nơi này."

Ngu Phong có chút lo lắng nhìn hắn.

Tô Diệp cười cười, đảm bảo: "Yên tâm, ta không có việc gì đâu."

Lúc này Ngu Phong mới đồng ý.

Chưởng quỹ cùng Tô Diệp một trước một sau vào nhà, liền có một tiểu người hầu dáng dấp lanh lợi chạy tới, đóng chặt cửa lại.

Sau đó thì có người đi đến trước mặt Ngu Phong, nhiệt tình nói rằng: "Ông chủ bàn bạc ở bên trong, chắc là sẽ mất một thời gian, trong chốc lát sẽ không ra, tiểu huynh đệ có thể theo ta vào trong phòng dùng chén trà nóng, cũng không cần chờ ở nơi này đâu."

Ngu Phong lễ phép khoát khoát tay, "Đa tạ, không cần."

Đối phương thấy y kiên trì vậy, cũng không khuyên nhiều, chỉ gọi người đưa tới nước trà cùng bồ lót(1) , cũng coi như là tiếp đãi chu đáo.

Ngu Phong mượn chung trà che dấu, không dấu vết mà quan sát  cách bố trí xung quanh viện, càng nhìn trong lòng càng kinh sợ —— cái nhà này to lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Tô Diệp Tử và ông chủ cửa hàng này có quan hệ như thế nào?

Trong phòng, cửa khép lại, chưởng quỹ liền quỳ xuống trước mặt Tô Diệp.

Trong lòng Tô Diệp thở dài, nhận một cái dập đầu của chưởng quỹ, rồi đỡ ông ấy lên.

Vành mắt chưởng quỹ mắt đỏ lên, tâm tình kích động, "Lão chủ tử đi rồi, chúng ta vẫn ngóng trông, hôm nay có thể nhìn thấy ngài!"

Tô Diệp móc con dấu từ trong lồng ngực ra, đưa đến trước mặt chưởng quỹ, "Phụ thân đem 'Tướng quân lệnh' giao cho ta, vốn dĩ ta không muốn dùng đến nó, chỉ là gần đây bên trong phủ sẽ có biến động lớn, ta sợ các ngươi lo lắng, liền cầm lại đây nói một tiếng."

Hai tay chưởng quỹ tiếp nhận con dấu, thái độ cực kỳ cung kính.

Chính mắt thấy được tướng quân lệnh, bọn họ mới có thể thừa nhận thân phận của Tô Diệp, nếu không thì, dù hắn thật sự là thân tử của là lão Hầu gia, cũng chẳng có bất cứ uy tín nào  với bọn họ.Đây là quy củ của môn phái anh hùng.

Sự tồn tại của cái con dấu này, ngoại trừ phụ tử Tô Dạ Lan, chỉ có mấy trưởng bối trong tộc biết, nhưng mà, mặc dù bọn họ biết,  thì nhiều lắm cũng chỉ cho rằng có thể nhờ vào đó để lãnh chút tiền tài mà thôi.

Công dụng thật sự của nó, ngay cả Tô Dạ Lan cũng không rõ ràng lắm.

Hắn chỉ nhớ rõ thời điểm Tô Ương còn sống đã nói qua, về sau  gặp phải vấn đề nào nguy nan không giải quyết được, có thể đến gặp chưởng quỹ cửa tiệm vải tên là "Giang Toàn"  ở thành nam .

Giang Toàn ân cần  hỏi: "Chủ nhân vậy có thể dùng các tiểu tử ở nơi đó?"

"Giang thúc, làm phiền ngươi tìm giúp ta mấy hán tử khỏe mạnh để làm hộ vệ, hôm nay đưa qua ngay, ngày mai đêm xuống ta sẽ gọi bọn họ đưa một số đồ vật đến, ngươi tạm thời nhận."

"Vâng, thuộc hạ  đi làm ngay." Chưởng quỹ vội vã đáp lại.

"Không vội." Tô Diệp khoát khoát tay, nói, "Qua một thời gian ngắn  nữa ta đi Ngu Gia thôn, một quãng thời gian dài về sau cũng sẽ ở lại nơi đó, nếu như không có chuyện quan trọng thì sẽ không tới nữa, mọi việc trong môn phái các ngươi tự mình an bài."

Tuy chưởng quỹ  có chút buồn bực, lại không hỏi nhiều, chỉ là xin chỉ thị: "Có cần phải phái người đi theo bảo vệ?"

Tô Diệp vung vung tay, "Không cần."

Trong hiện thực cũng không có công phu võ nghệ cao cường, mặc dù là cao thủ, cũng chỉ là biết thêm nhiều quyền cước kiếm thuật thôi. Hắn ở trong thôn không có việc gì, bên người đột nhiên xuất hiện mấy người xa lạ, sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Hơn nữa, hiện tại hắn chỉ thay Tô Dạ Lan kết thúc mọi việc mà thôi, chung quy  những thứ này không thuộc về hắn, hắn cũng sẽ không tùy tiện mà đụng vào.

Đường về trên xe ngựa, hai người đều có chút trầm mặc.

Ngu Phong vừa định nói  gì, đột nhiên cảm thấy vai nặng xuống.

"Để ta dựa trong chốc lát..." Thanh âm của Tô Diệp có chút uể oải.

Ngu Phong  vội vàng gật đầu, biên độ không dám lớn quá, chỉ lo kinh động đến hắn.

Tô Diệp nhắm mắt, thanh âm có chút lơ mơ, "Hai ngày này ta phải ở lại trong phủ, nếu như ngươi không vội  trở về, thì đến ở cùng nhau."

"Không vội!" Ngu Phong cầu còn không được.

"Còn phải giúp ta làm chút việc nhỏ..."

"Cần phải làm gì? Tô Diệp Tử cứ nói việc."

"Sau khi Tô gia trả lại đồ vật , ngươi giúp ta sắp xếp gọn, chờ người ở tiệm vải người tới lấy."

"Được."

"Chuyện hôm nay..." Tô Diệp có chút chần chờ, hắn không muốn gạt Ngu Phong, lại không biết bắt đầu kể từ đâu.

"Tô Diệp Tử yên tâm, ta sẽ giữ bí mật, sẽ không nói cho bất cứ người nào." Ngu Phong nghiêm túc đảm bảo.

Tô Diệp lắc lắc đầu, thấp giọng giải thích rõ, "Ta không có ý tứ này, ta nói... Thời cơ thích hợp, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

“Biết rồi, ta không suy nghĩ nhiều." Trên thực tế, Ngu Phong lại có chút vui mừng, tiểu Diệp Tử chịu dẫn y đến, chứng tỏ là đã có tín nhiệm với y, y đã thoả mãn rồi.

Tô Diệp thở dài thườn thượt một hơi, hắn không giỏi, cũng không thích xử lý những việc này, nhưng mà hắn vẫn sẽ tận tâm đi làm, coi là phần ân tình với Tô Dạ Lan.

Đợi đến khi hoàng đế hạ ý chỉ xuống , xử lý  chuyện Hầu phủ cho tốt, hắn sẽ trở lại Ngu Gia thôn, hắn phải đi về quá cuộc sống của chính mình, một cuộc sống thuộc riêng về hắn- Tô Diệp .

Chương 37: 【 Tước bỏ tước vị Hầu gia 】

Tô Diệp cùng Ngu Phong điều khiển xe ngựa trở lại Hầu phủ, phát hiện ngoài cửa tập trung rất nhiều người.

Hoắc Đạt mặt lạnh vác đao bản rộng, đang đứng ở  bậc thang cao nhất, chỉ huy bọn binh sĩ vào trong phủ khuân đồ.

Đại quản gia cùng nhị quản gia đứng ở cách đó không xa, áo mũ không chỉnh tề, đầu tóc rối bời.

Người qua đường không dám tới gần Hoắc Đạt, tất cả đều vây ở bên cạnh hai người bọn họ, tò mò dò hỏi.

Đại quản gia cúi thấp đầu, trong mắt loé ra một vệt sáng tinh ranh , thời điểm ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang theo vẻ bi thương.

"Tiểu song nhi của Hầu phủ kiêu ngạo làm bậy, đem những thứ này, chúng tôi và người hầu cũ trong tộc an bài, đuổi tất cả ra ngoài!"

Nhị quản gia giận dữ tiếp lời, "Người bất hiếu như vậy chúng tôi  cũng không muốn hầu hạ!"

Xa xa Tô Diệp  đã nghe được câu này, lông mày nhíu lại —— đây là định dùng dư luận để tạo áp lực cho hắn?  Học được nội dung vở kịch tầm thường rách nát ở nơi nào vậy ? !

Đại quản gia nhìn thấy xe ngựa Hầu phủ, càng nói to hơn , "Hắn còn nói, từ đây Tô gia là Tô gia, Vĩnh An hầu phủ là Vĩnh An hầu phủ, từ nay hắn cùng Tô gia sẽ không còn một chút quan hệ gì!"

Lúc này Tô Diệp đang được Ngu Phong che chở nhảy từ trên xe xuống.

Nhị quản gia chỉ tay vào  hắn, la lớn: "Hắn đang ở kia !"

Mọi người  liền nháo nhào nhìn sang, hướng về phía hắn chỉ trỏ, nói cái gì bất kính bất hiếu, không biết điều, là những lời khó nghe.

Ngu Phong tức giận vô cùng, muốn đi tranh cãi, lại bị Tô Diệp ngăn cản.

Tô Diệp lại giống như không nghe những câu nói đó, sắc mặt cũng không thay đổi một chút nào, bước từng bước một lên bậc thang.

Hoắc Đạt nhìn hắn, lấy làm kỳ lạ —— đây đâu có giống tiểu mít ướt mà hắn từng biết.

Đại quản gia cắn răng, giương giọng hô: "Tộc trưởng nói, kể từ hôm nay Tô Dạ Lan liền tách khỏi tộc, đứng một gia phả khác riêng, từ nay về sau không có liên quan gì tới bộ tộc Tô thị, hai bên không liên quan gì đến nhau!"

Đoàn người ồ lên lần nữa, vậy thì cũng giống với chuyện bị tộc xoá tên rồi!

Tất cả mọi người đều cảm thấy là Tô Diệp bị thiệt to rồi, thậm chí có người bắt đầu  đồng tình với hắn —— không còn dòng họ giúp đỡ, một song nhi như hắn thì sống thế nào?

Đại quản gia thấy có hiệu quả, cùng nhị quản gia liếc mắt nhìn nhau, hài lòng lặng lẽ rời đi.

Tô Diệp nhìn bóng lưng của bọn họ cong môi khinh thường—— bọn họ cho là ở trước mặt người khác nói một vài lời ba hoa chích chòe thì có thể đả kích hắn sao?

Thực sự là chuyện cười!

Lời bàn tán của người khác không đả thương được một giọt máu nào của hắn, cắt không tới một miếng thịt của hắn,  còn lâu hắn để ý.

Nhưng, hắn vẫn còn có chút hiếu kỳ, Tô gia hận không thể sao khô ép mỡ hắn, tại sao lại chủ động truyền bá việc này ra ngoài?

Tầm mắt của hắn không khỏi đặt ở trên người Hoắc Đạt.

Hoắc Đạt hắng giọng một cái, thừa nhận: "Ta chỉ thoáng tiết lộ chuyện Hầu phủ có thể sẽ bị tước, chắc hẳn bộ tộc Tô thị lo lắng phải chịu liên lụy, nên vội vã rũ sạch quan hệ thôi."

Tô Diệp cười cười, trong lòng hiểu rõ.

Hoắc Đạt cũng không cảm thấy làm như vậy là tự mình chủ trương, hắn còn hướng về phía  Tô Diệp tranh công, “Đoạt lại tất cả những đồ vật mà Tô gia đã cướp từ trong phủ, mặt khác còn tìm nhiều ra rất nhiều, ngươi kiểm tra một chút."

Tô Diệp bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Vì sao lại lấy nhiều như vậy?”

Hoắc Đạt không lắm tự nhiên tằng hắng một cái, đáp lại nói: "Ngươi chớ để ý, mau đi xem một chút, chỉ cần không ít là được rồi!"

Tô Diệp gật gật đầu, thật ra tâm lý cũng không quá lưu ý.

Từ khi chi này của Tô gia từ kinh thành chuyển tới đây, ăn và dùng bên nào mà chẳng dựa vào Tô Ương cung cấp, đừng nói lấy nhiều mấy thứ đồ, kể cả dời toàn bộ Tô gia cho trống rỗng, cũng không tính là chiếm tiện nghi của bọn họ.

Hoắc Đạt bỏ ra nhiều công sức, đương nhiên Tô Diệp cảm kích.

"Tướng quân bị liên lụy với, xin mời vào."

Hoắc Đạt hài lòng gật gật đầu, nghênh ngang theo Tô Diệp vào nhà.

Phủ đệ to lớn, ngoại trừ binh sĩ ở tiền viện, chỉ còn lại ba người bọn họ, còn có một Tô Nha Nhi, nên rất thanh tĩnh.

Ngu Phong chủ động đảm nhiệm vai trò  tiểu tôi tớ, bày đệm ra cho Tô Diệp cùng Hoắc Đạt, bưng trà rót nước.

Hoắc Đạt lấy ra một xâu tiền từ trong lòng ném cho hắn, "Hầu hạ cũng khá lắm, lĩnh thưởng!"

Ngu Phong không cần mặt mũi mà đỡ lấy, một khuôn mặt nịnh hót nâng lên đưa cho Tô Diệp, "Tô Diệp Tử, ngươi nhận đi."

Hoắc Đạt cười mắng, "Tiểu tử ngươi..."

Ngu Phong cười đắc ý.

Tô Diệp bị hai người này đùa giỡn cho không chịu được, nhất thời cảm giác uể oải cũng vơi đi hơn nửa.

Ba người ngồi xuống.

Hoắc Đạt móc ra mấy khối mộc bài từ bên hông, ném lên trên bàn, "Cái này cho ngươi."

Tô Diệp liếc mắt xem xét, hóa ra là sinh lễ ăn hỏi mà Hoắc Đạt đã nói tới, mặt trên có khắc chữ "Ba mươi mẫu ruộng tốt nào đó" hoặc “ một cửa hiệu có mặt tiền hướng nam nào đó".

Hắn lắc lắc đầu, kiên trì nói: "Cái này ta không thể nhận."

Hoắc Đạt tức giận, "Ngươi thật sự  không đặt cái hôn ước vào mắt một chút nào sao?"

Lông mày Tô Diệp cau lại, tự hỏi phải đáp lại thế nào.

Ngu Phong không chịu nổi hắn khi hắn bị làm khó dễ dù chỉ là chút xíu, không tiếc có thể phải chịu nguy hiểm là sẽ bị mắng, oán vị tướng quân mà hắn kính yêu nhất, "Nếu tiểu Diệp Tử nói không nhận, tại sao tướng quân phải làm khó hắn? Ở chỗ đó xa như vậy, tiểu Diệp Tử cũng không trồng được, ngươi —— "

"Tô Diệp Tử — tiểu Diệp Tử—  tiểu Diệp Tử!" Hoắc Đạt cầm lấy đao, tức giận gõ vào  gáy của hắn, "Ngươi chỉ biết hắn là 'Tô Diệp Tử’của ngươi, ngươi có biết hay không, hắn và ta đã đính hôn trước, là vợ chưa cưới của ta, a?"

Ngu Phong hơi yếu thế, nhưng mà, vẫn tối tăm tăm nói lầm bầm: "Đính hôn trước thì đã làm sao? Tô Diệp Tử không thích ngươi..."

Hoắc Đạt nhất thời trầm mặc, gương mặt hắn lạnh lùng, trong mắt mang theo vài phần mờ mịt.

Đúng lúc này Tô Diệp nói: "Hoắc tướng quân, ta biết hôn ước này cũng không phải là xuất phát từ ý muốn của ngươi, nếu như ngươi muốn tiếp tục duy trì, ta có thể phối hợp, nếu như muốn mau sớm giải trừ, cũng không cần phải lo lắng cho  thanh danh của ta gặp trở ngại... Ít nhất, trong ba năm đến năm năm, ta không có ý định kết hôn."

Tô Diệp nói khiến cho Hoắc Đạt thoáng tỉnh táo lại.

Hắn trầm ngâm chốc lát, nghiêm trang nói: "Hôn ước không thể giải trừ, ít nhất trong thời gian ngắn là không thể, hi vọng ngươi có thể hiểu được."

Tô Diệp gật gật đầu, không có dị nghị.

Hắn biết rõ, triều chính mới được thành lập, thế cục trong triều vẫn chưa được  rõ ràng, Hoắc Đạt làm người tâm phúc bên cạnh tân đế, tuổi còn trẻ đã nắm giữ mười vạn đại quân Tây Bắc, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu người vót đến nhọn cả đầu, muốn nhét người vào bên cạnh hắn.

Còn nữa, nếu nói hôn sự này là miếng bia đỡ đạn cũng không sai.

Ngu Phong nhìn Tô Diệp, liền nhìn Hoắc Đạt, tâm lý vui mừng mà sức lực thì khỏi phải nói —— hắn đã biết, tướng quân cùng tiểu Diệp Tử căn bản là không có ý định kết hôn!

Uổng hắn ngây ngốc mất chừng mấy ngày,  thỉnh thoảng còn ở trước mặt tướng quân khoe tiểu Diệp Tử đối tốt với hắn nhiều đến mức nào, khà khà khà...

Hoắc Đạt nhìn bộ dạng của hắn, có ý đồ xấu mà nói rằng: "Ngươi cười ngây ngô cái gì? Không nghe người nhà ngươi nói sao, trong vòng ba năm đến năm năm không có ý định kết hôn!"

Ngu Phong tội nghiệp mà nhìn về phía Tô Diệp.

Tô Diệp chỉ để ý uống trà, cũng không trả lời.

Hoắc Đạt liền thêm một cành củi, "Hơn nữa, trước khi giải trừ hôn ước, hắn vẫn là  vợ chưa cưới của ta, ngươi cách xa hắn một chút cho ta."

Vẻ mặt Ngu Phong nhất thời chuyển thành bất mãn, còn có xoắn xuýt.

Hoắc Đạt thành công đem cảm giác khó chịu của mình tái giá ra ngoài, hài lòng rời đi.

Ngu Phong như con chó lớn chỉ đòi xương cốt, gọi Tô Diệp: "Tô Diệp Tử, ta —— "

"Có đói bụng hay không?" Tô Diệp vỗ vỗ đầu hắn, "Đi, đi ăn cơm."

Đúng lúc, Tô Nha Nhi từ phía sau nhà chính đi tới, trên tay nâng hộp giữ ấm cơm.

Tô Diệp đứng dậy trước, đến phòng chính dùng cơm.

Ngu Phong nhìn bóng lưng tiểu song nhi, tối tối tăm tăm tiếp sức cho chính mình, "Ba năm, năm năm cái gì, không thành vấn đề !"

——

Sau khi trời tối, Giang Toàn tự mình bố trí dẫn theo người tới đây.

Kéo đồ đạc từ Tô gia trở về, ngay cả cái rương cũng không mở ra, Tô Diệp thoáng kiểm kê sơ qua rồi gọi bọn họ trực tiếp lôi đi.

Giang Toàn xem hết từng loại rồi chuyển lên trên xe, cười ha hả nói rằng: "Nhiều như vậy, nghĩ đến  tình cảnh dời trống một nửa Tô gia, khi ấy phỏng chừng không dễ nhìn ?"

Tô Diệp hừ cười một tiếng, nói: "Đừng nói là một nửa Tô gia, ngay cả là toàn bộ Tô gia, nên dời cũng phải chuyển, phụ thân ta nhọc nhằn khổ sở kiếm được đồ vật, chẳng lẽ muốn để cho đám người lòng lang dạ sói bức nhi tử của người đi đến con đường chết chiếm được tiện nghi sao?"

Giang Toàn cười cười, kéo người hầu bên người ra, nói với Tô Diệp: "Tên tiểu tử này gọi là Linh, năm đó là Hầu gia cứu được từ trong tay  sơn tặc, là đứa trẻ tốt, người cũng lanh lợi, về sau thuộc hạ có tin tức gì sẽ sai hắn đi thông báo cho ngài, còn người khác chủ nhân không cần tin."

Tô Diệp gật gật đầu, "Giang thúc nghĩ chu toàn."

Giang Toàn vung vung tay, liền bộc lộ quan tâm một phen, sau đó mới dẫn người cáo từ.

Về phần mấy thanh niên trai tráng mà hắn mang đển kia, đã được Ngu Phong đi dẫn an bài xong xuôi, tạm thời sung làm hộ vệ.

Trên đường trở về, tiểu Linh đang nhìn vài đồ vật trên  xe ngựa, vui mừng nói : "Hôm nay thực sự là sảng khoái! Không ngờ rằng  tiểu chủ nhân nhìn như thư sinh yếu ớt, nhưng cũng thật lợi hại."

Giang Toàn hài lòng gật gật đầu, cảm khái nói: "Tuy nói tiểu chủ nhân là một song nhi,lại không kém Hầu gia chút nào, ai,  Hầu gia của chúng ta nha, chính là quá sĩ diện, cũng quá trọng tình nghĩa !"

Tiểu Linh nghi ngờ nói: "Trọng tình nghĩa là không tốt sao?"

"Có lúc tốt, có lúc lại bị liên lụy, thậm chí còn có thể bị người khác lợi dụng."

Giang Toàn nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Hầu gia, đau lòng mà thở dài.

Có lẽ tiểu chủ nhân không biết đâu nhỉ ? Hầu gia đã từng nói qua, phải gạt hắn, không cần báo thù hận.

——

Tô Diệp cùng Ngu Phong ở Hầu phủ đợi trong thời gian nửa tháng, triều đình mới  ban xuống ý chỉ.

Chắc hẳn thí nghiệm  giấy dầu đã thành công, tân đế mới thực hiện cam kết.

Tô Diệp bị tước bỏ tước vị Hầu gia , giáng thành thứ dân, và việc thành thân với  Hoắc gia vẫn có hiệu lực như trước , hoàng đế còn đặc biệt nhắc nhở người của tộc Tô thị không được làm khó dễ hắn.

Điền sản trên danh nghĩa của Vĩnh An bị tịch thu, còn lại coi như tiền  ban thưởng , đồ vật trong phủ có thể mang đi toàn bộ hoặc bán thành tiền.

Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, ít nhất những thứ mà lúc trước hắn gọi Giang Toàn mang đi giờ  đã có thể bảo vệ một cách quang minh chính đại rồi.

Dưới tình huống này, đối với hắn đây đã là kết quả tốt nhất .

Chỉ là, nghĩ đến Vĩnh An hầu trong ký ức của Tô Dạ Lan, sâu trong nội tâm Tô Diệp vẫn có cảm giác mất mát nhàn nhạt.

Vì sao song nhi không thể kế thừa tước vị?

Song nhi cũng không hề kém nam tử, lẽ ra nên cùng nam tử ra trận giết địch,  làm quan trên triều.

Ngu Phong nhìn ra tâm tình của Tô Diệp, y cẩn thận khuyên nhủ an ủi, "Tô Diệp Tử, đừng nản chí, coi như không có tước vị, ngươi cũng là song nhi lợi hại nhất!"

Không thể ngờ câu nói này đã đánh thức Tô Diệp, đúng, hắn là người hiện đại, đứng ở trên vai người khổng lồ, làm sao có thể bị đả kích bởi một chuyện nho nhỏ như vậy?

Ai nói song nhi không thể phong tước vị?

Chờ hắn nâng cao năng suất lúa mì a, trồng rau cải trắng trong veo như nước,  sau đó trồng ra quả dưa hấu ngọt tí tách, đến lúc đó xem hoàng đế có dám không cho hắn làm Hầu gia. !

HẾT QUYỂN THỨ NHẤT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro