C111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 111: Khó lòng phòng bị, bị hại đẻ non (2)

Một đêm này, An Bình hầu gia không về phủ, mà bên trong Hầu phủ lại xảy ra một chuyện đại sự.

An Bình hầu phủ, bên trong Cẩm Tú các.

Trên giường, Đại phu nhân tỉnh lại, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là tin tức vừa nghe được, tấm đệm phía dưới bị nắm thật chặt, mang thai! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia vậy mà có thể mang thai!

Một cỗ lửa giận nhanh chóng dâng lên trong lồng ngực, nghĩ đến những gì mình sắp đặt, trong lòng Đại phu nhân lại tràn đầy sự không cam lòng, ai có thể dự đoán trước được, lần này đi U châu Tần Ngọc Song có thể tránh được kế của mình?

" Phu ... phu nhân, người tỉnh rồi." Lục phu nhân Tuyết nhi đang trông coi ở cạnh giường, nhìn thấy Đại phu nhân đã tỉnh lại, liền nhanh chóng tiến tới đỡ Lưu Hương Liên dậy.

" Lão gia đâu?" Câu đầu tiên sau khi tỉnh lại của Đại phu nhân, vừa hỏi Đại phu nhân nhìn thấy khuôn mặt thanh xuân xinh đẹp của Lục phu nhân Tuyết nhi , trong lòng càng không thể nói ra có tư vị gì.

Ánh mắt có chút úp mở, muốn nói lại thôi, Đại phu nhân lại nổi lên tức khí, " Ngươi câm hay điếc rồi? Ta hỏi ngươi lão gia đâu?"

Tuyết nhi thoáng cái co rút lại, " Lão ... lão gia... Lão gia sau khi hồi phủ, liền vào Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, sau... sau này Tuyết nhi cũng không biết."

" Vô Song các ! Tiện nhân Tần Ngọc Song kia muốn chiếm lấy lão gia sao?" Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi, xốc chăn lên, hiện tại bà ta đang rất kích động, cũng vì thế mà bà ta không nhìn thấy trong mắt của Lục phu nhân hiện lên một điều gì đó khác thường, bị lửa giận công tâm, vừa nghĩ đến lão gia cùng Tần Ngọc Song đang ở cùng một chỗ, bà ta liền hận không thể nhanh chóng chạy tới Vô Song các lôi lão gia ra khỏi đó.

" Phu nhân, người nguôi giận, đừng chọc tức chính mình." Lục phu nhân thân thiết ở một bên nói, " Có lẽ là vì Ngũ phu nhân vừa có thai, lão gia để ý đến đứa nhỏ, cho nên mới tới Vô Song các cùng với Ngũ phu nhân, tới khi lão gia nhớ tới phu nhân tất nhiên sẽ mau chóng tới thăm phu nhân."

" Có thai? Hừ, Tần Ngọc Song kia nghĩ rằng cô ta có thai thì rất giỏi sao? Có thể duy trì tới ngày sinh ra hay không vẫn còn là hai việc khác nhau." Vừa nhắc tới việc Tần Ngọc Song có thai, lửa giận của Đại phu nhân lại tăng vọt.

" Phu nhân, người..." Lục phu nhân nghe được ý tứ trong câu của Đại phu nhân, con ngươi thâm thúy co lại, " Phu nhân người đang nói tới việc ám hại đứa nhỏ của Ngũ phu nhân? Trước đó lão gia... a..."

" Ba..." Lục phu nhân còn chưa có nói hết lời, Đại phu nhân liền tát lên mặt Lục phu nhân một cái, đồng thời cũng cắt ngang lời nói của Lục phu nhân, " Ngươi đang nói linh tinh gì? Cẩn thận lời từ miệng ngươi ra làm hại đứa nhỏ của Ngũ phu nhân, đứa nhỏ đó cũng là con của lão gia, ta làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Lời nói này của ngươi nếu truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của ta, xem thử ta có lột da của người không?"

" Đúng là do Tuyết nhi nói lung tung, sau này Tuyết nhi không bao giờ nói lung tung nữa." Lục phu nhân bụm mặt, vội vàng xin tha thứ, cắn chặt môi, trong lòng tràn đầy oán hận, cùng lúc này nàng ta cũng nhìn ra được Đại phu nhân không dung nạp Ngũ phu nhân, càng không chấp nhận đứa nhỏ của Ngũ Phu nhân.

Có lẽ, Đại phu nhân thật sự muốn động thủ!

Suy đoán này hình thành trong đầu của Tuyết nhi, nghĩ đến chuyện Đại phu nhân đã làm với mình, Lục phu nhân cố gắng cho dấu bàn tay đã nắm chặt thành quyền ở trong tay áo, trong lòng cũng âm thầm tính toán.

"Được rồi được rồi, mau chóng trở về, nếu lão gia có thể đến chỗ của ngươi thì tốt, ngươi cũng không thể thua kém người khác, lúc này Ngũ phu nhân đang có thai, với sự coi trọng của cô ta với đứa nhỏ này thì ắt hẳn sẽ không giữ lão gia lại qua đêm, ngươi phải tận dụng cơ hội này, nhất định phải giữ được lão gia, bằng không... chuyện ngày hôm kia tất yếu ngươi còn nhớ rõ, hậu quả ngươi cũng tự biết, tự bản thân suy nghĩ cho tốt rồi làm việc." Đại phu nhân lạnh giọng nói, hàm ý với Lục Phu nhân, hiện tại phải giữ im lặng.

" Dạ, Tuyết nhi cáo lui." Lục phu nhân phúc thân hành lễ, không lưu lại lâu thêm, vội vàng rời khỏi Cẩm Tú các, dọc theo đường đi, Lục phu nhân không ngừng nghĩ tới những lời vừa rồi Đại phu nhân nói, nếu thực sự Đại phu nhân muốn làm hại đứa nhỏ trong bụng Ngũ phu nhân, như vậy.... hiện tại mình nên làm gì bây giờ? Suy nghĩ một hồi lâu, cho đến lúc đi qua Thính Vũ hiên, Lục phu nhân không khỏi dừng chân lại, trong Thính Vũ hiên đèn đuốc sáng trưng, trong viện truyền ra hai tiếng cười vui vẻ, giống như đang nói về chuyện gì rất vui vậy, Lục phu nhân không tự chủ được, chân hướng về phía cửa Thính Vũ hiên mà đi, đã rất lâu rồi mình chưa nghe qua tiếng cười vui vẻ như vậy, từ khi vào hầu phủ, bản thân liền bị giam vĩnh viễn trong những toan tính.

Thính Vũ hiên, chỗ này chính là chỗ ở của Nhị tiểu thư, ngày thường bản thân mình cùng Nhị tiểu thư không có qua lại, khi gặp cũng chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi, nhưng từ trên người Nhị tiểu thư, mình luôn cảm thấy được một cảm giác rất tốt rất dễ chịu, nàng ấy vân đạm phong kinh, luôn đặt mình ở ngoài mọi chuyện, nhất là vào ngày đó Nhị tiểu thư lưu lại một câu nói cho mình, Lục phu nhân cắn môi, muốn đi vào trong, đứng ở trước cửa Thính Vũ hiên, nhưng lại nhớ tới câu nói của Đại phu nhân, liền thu chân lại từng bước tiến ra ngoài.

Lục phu nhân nghe nói Đại phu nhân rất ghen ghét Nhị tiểu thư, tuy rằng không rõ việc thế nào, nhưng nếu sau này để cho Đại phu nhân biết được mình đi vào Thính Vũ hiên, những ngày tiếp đó sợ là những ngày gian nan.

Hít vào một hơi thật sâu, Lục phu nhân tiếp tục đi về phía nơi ở của mình.

Bên trong Thính Vũ hiên.

" Người mới vừa rồi hình như là Lục phu nhân, bà ấy tới đây làm gì?" Bích Châu từ trong phòng đi ra ngoài, bóng dáng vừa rời khỏi rơi vào trong mắt, " Nhưng rõ ràng đứng ở ngoài lâu như thế không tiến vào nay lại đi rồi?"

An Ninh cũng nhìn thấy bóng dáng của Lục phu nhân, hơi thu lại mi mắt, " Như thế nào? Ngươi muốn có thể cùng Lục phu nhân trở thành bạn bè?"

" Nào dám ạ? Lục phu nhân là chủ tử, Bích Châu cùng lắm chỉ là một nha hoàn." Cho tới nay, Bích Châu đều có sự thương hại cho Lục phu nhân, đơn giản vì mình và bà ấy đều xuất thân nghèo khổ, nhưng lại chưa từng có tâm tư trở thành bạn bè cùng Lục phu nhân.

" Cái gì mà nha hoàn với không phải là nha hoàn, nhà ngươi trên tay nắm giữ sổ sách, còn ai dám nói Bích Châu cô nương là nha hoàn chứ?" An Ninh bỡn cợt nói, cũng chỉ có thời điểm này An Ninh mới cùng Bích Châu đùa giỡn, bất quá năng lực hỏi học của Bích Châu rất tốt, từ sau khi mình đưa sổ sách cho Bích Châu xem, mỗi lần biểu ca ngầm đem sổ sách đến, đều do Bích Châu xem qua, An Ninh tính toán, sau khi rời khỏi Hầu phủ, cũng là lúc để cho Bích Châu tiếp xúc trực tiếp với công việc buôn bán, không bao lâu sau Bích Châu cũng đã có thể một mình quản lí một vùng rồi.

Ngày hôm trước nhận được tin tức của biểu ca, biểu ca báo rằng phủ đệ của bọn họ đã được xây dựng, chẳng qua nghĩ tới chỗ mà biểu ca chọn lựa, An Ninh không khỏi nhíu mày, nơi này lại ở bên cạnh Thần vương phủ, này... Thân ảnh của Thương Địch hiện ra trong đầu, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở thành hàng xóm rồi!

" Không phải như vậy mà." Bích Châu hơi dương cằm lên, thần sắc mang vài phần đắc ý nhỏ, hiện tại Bích Châu này đã không còn là Bích Châu của trước kia, nhưng những thứ này tất cả đều do tiểu thư ban cho mình, cả đời này mình nguyện là nha hoàn của tiểu thư!

Vô Song các.

Trời tối đen, Tần Ngọc Song bảo quản gia sai bảo hạ nhân mang bữa tối lên, đợi An Bình hầu gia trở về cùng ăn, nhưng lúc này cũng đã trễ, lại không thấy người đâu, không phải là lão gia đã đi chỗ của Lục phu nhân? Tần Ngọc Song tìm quản gia đến truy hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra kết quả gì, đành sai hạ nhân đem đổ cả bàn đồ ăn đi.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, Tần Ngọc Song mở tờ giấy đang cầm trong tay ra, trên mặt giấy có viết hơn mười loại dược liệu, thứ này là lúc Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan sắp chết để lại cho nàng ta làm lễ vật, nhiều năm như vậy, Tần Ngọc Song cuối cùng cũng có thể mang thai, Tần Ngọc Song tự nhiên sẽ đem hết công lao dành cho phương thuốc này.

Vào thời gian trước nàng ta dùng phương thuốc này cố gắng điều dưỡng thân thể cho thật tốt cuối cùng cũng có thu hoạch.

" Tứ tỷ, Ngọc Song thật lòng cảm ơn người, đợi sau khi đứa nhỏ của Ngọc Song sinh ra, Ngọc Song nhất định sẽ mang theo đứa nhỏ đi bái tế người, mặc khác, Tứ tỷ hãy yên tâm, Tứ tỷ đã giúp ta một đại ân như vậy, nữ nhi An Lan Hinh của người Ngọc Song sẽ cố gắng chiếu cố tốt nhất." Tần Ngọc Song nỉ non với phương thuốc, thật cẩn thận đem phương thuốc cất đi, thứ này không thể đánh mất, bảo bối tốt như vậy phải cất giữ cho tốt.

Không đợi đến lúc An Bình hầu gia trở lại, Tần Ngọc Song tự biết cơ thể mình không còn như trước, nên phải thật cẩn thận, không đợi được nàng ta liền không đợi, nghỉ ngơi cho tốt, phải tĩnh dưỡng thân thể mình cho tốt mới là quan trọng nhất, để Phúc nhi hầu hạ đi nghỉ, không lâu sau đó liền ngủ, nhưng đến nữa đêm lại bỗng dưng tỉnh giấc vì khó chịu.

" Phúc nhi... Phúc nhi..." Tần Ngọc Song lớn tiếng gọi, không biết vì sao ngực của nàng rất khác thường, cứ như bị một tảng đá nặng đè lên, rất khó chịu.

Ở bên ngoài Phúc nhi nghe được tiếng gọi, bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng tiến vào, trên mặt đầy vẻ khẩn trương, " Phu nhân... phu nhân người làm sao vậy?"

Phúc nhi thắp sáng đèn, nhìn thấy Ngũ phu nhân ôm ngực trên giường, Ngũ phu nhân hiện tại đang có thai, mọi chuyện phải cực kì cẩn thận, thấy bộ dạng khó chịu như vậy của Ngũ phu nhân, chân tay của Phúc nhi luống cuống lên.

" Đi rót cho ta chén nước, không biết tại sao lại thế này, trong ngực ta rất khó chịu." Tần Ngọc Song nhíu mày, nhanh chóng phân phó, xốc chăn lên, vịn vào giường đứng lên đi đến tháp ngồi xuống, không biết vì sao đi kèm với cảm giác khó chịu trong lòng lại nổi lên một tia bất an.

Phúc nhi nhanh chóng bưng nước lên, Tần Ngọc Song uống xong, ngồi ở trên tháp không thể nào ngủ tiếp được, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Tần Ngọc Song phân phó Phúc nhi: " Thời gian này, ngươi phải hết sức chú ý, ngươi không nên quên lần trước bị Lục phu nhân tận dụng chỗ trống, canh ngươi đem cho ta uống bị người ta hạ dược, may mắn đó chỉ là thuốc mê, chỉ có thể làm ta ngủ mê, nhưng nếu lần này lại có người hạ thuốc, làm hại đến đứa con trong bụng ta, ngươi có thể đoán được hậu quả gì xảy ra."

Thân thể phúc nhi ngẩn ra, nhanh chóng quỳ xuống đất, " Phúc nhi biết sai, ngày đó là do Phúc nhi sơ xuất, không biết Đại phu nhân động tay động chân ở trong canh, Phúc nhi..." Cho tới bây giờ Phúc nhi cũng không biết chén canh đó bị hạ dược bằng cách nào, ngày ấy Ngũ phu nhân chưa có trách phạt, Phúc nhi có thể nhìn ra được thực sự Ngũ phu nhân cũng chút có oán trách.

" Tốt lắm, ngươi mau đứng lên, về sau đừng để cho chuyện như thế phát sinh nữa là được, tương lai của ta cùng tiểu thiếu gia đều là do ngươi chiếu cố, đợi cho đến lúc tiểu thiếu gia sinh ra, ta tất sẽ không quên công lao của ngươi." Tần Ngọc Song liếc mắt nhìn Phúc nhi, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là trách cứ, Phúc nhi là nha hoàn thân cận của Tần Ngọc Song, thu mua được Phúc nhi mới có thể khiến cho bản thân mình và đứa con trong bụng được an toàn hơn nữa, Đại phu nhân tất nhiên sẽ không để cho mình an toàn sinh hạ đứa con này, tính tình của Đại phu nhân không phải Tần Ngọc Song không biết, ở ngoài mặt tuy rằng rất hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực chất chính là một tiểu nhân âm hiểm, hèn hạ ghen tị không nói, còn có thủ đoạn độc ác, lần trước làm cho mình phải chịu điền tỉnh ( Lạc chưa đọc chương này theo QT là hình phạt dìm giếng nên để nguyên từ không dám dịch bậy :"> ) chính là có tâm tư dồn mình vào chỗ chết, ngay cả lời nói của lão gia hôm nay cũng mang theo vài phần cảnh cáo, nghĩ kĩ lại thì bản thân phải càng phòng bị đối với Đại phu nhân.

" Cảm ơn phu nhân, Phúc nhi nhất định sẽ chú ý, sẽ không lơ là." Phúc nhi đứng lên, nghe thấy Ngũ phu nhân nói sẽ không quên công lao của mình, trong lòng tất nhiên sẽ vui vẻ, ở trong phủ này, chủ tử có địa vị cao, thì những người hầu kẻ hạ địa vị cũng sẽ cao theo, tựa như Cố đại nương đang hầu hạ Đại phu nhân vậy, nếu như Ngũ phu nhân thật sự sinh cho lão gia một tiểu thiếu gia sau này chắc chắn rằng địa vị của Ngũ phu nhân ở trong phủ sẽ không thấp, Đại phu nhân tuy rằng là chính thất nhưng lại không có con, chỉ có duy nhất một nữ nhi là Đại tiểu thư, nay cũng đã nằm trên giường, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả ngày ở Khởi Thủy Uyển đánh chửi hạ nhân làm niềm vui, so với người điên cũng chẳng khác là bao.

Đại tiểu thư không thể trông cậy vào, địa vị sau này của Đại phu nhân ở trong phủ sợ rằng khó nói trước.

Một đêm này, khi trời hừng sáng Tần Ngọc Song mới ngủ lại được, cũng chỉ nằm ở tháp thượng, vừa ngủ được không bao lâu lại bị Phúc nhi đánh thức, Tần Ngọc Song mở mắt trong lòng không khỏi vì bị quấy rầy giấc ngủ mà nổi lên một tia khó chịu, " Chuyện gì? Không phải ta đã nói rồi sao? Lúc ta ngủ không được quấy rầy."

" Ngũ phu nhân..." Phúc nhi vẻ mặt khó xử, đang nói thì phía sau liền vang lên một tiếng nói khác cắt ngang lời của Phúc nhi.

" Ngũ muội, thời gian đã sắp tới trưa mà muội còn chưa thức dậy sao? Ngũ muội thật có phúc khí nha." Tiếng nói của Đại phu nhân truyền đến, người cũng đi tới theo tiếng nói, đi theo phía sau Đại phu nhân còn có Cố đại nương, nhìn thấy Tần Ngọc Song đang nằm ở trên tháp, mày khẽ nhíu lại, " Kìa, Ngũ muội sao lại nằm ngủ ở trên tháp? Thân thể muội bây giờ không còn như trước kia, ngủ ở trên tháp làm sao có thể so với nằm ở trên giường? Vạn nhất làm hại đến đứa nhỏ của muội thì phải tính làm sao?"


Chương 112: Chương 112

Tần Song Ngọc nhìn vẻ mặt tươi cười của Đại phu nhân, trong lòng thầm nghĩ dối trá nhưng trên mặt cũng tươi cười, "Phiền đại tỷ quan tâm, đại tỷ đến Vô Song Các của ta ắt là có việc?"

"Có việc đương nhiên là có việc." Đại phu nhân ngồi thẳng trên tháp, lôi kéo tay Ngũ phu nhân vô cùng thân thiết, "Ngươi là tỷ muội của ta, tỷ tỷ đến thăm muội muội ngươi nói có được tính là đại sự? Muội muội nay có thai ta là tỷ tỷ đương nhiên muốn quan tâm chiếu cố, ngươi và ta đều là thê thiếp của lão gia, dù có làm gì thì cũng vì một người nam nhân."

Trong lòng Tần Song Ngọc cười lạnh, "Nếu muội nhớ không lầm, hôm qua tỷ tỷ nghe nói Song Ngọc mang thai liền hôn mê bất tỉnh."

Ngữ khí lạnh như băng, nàng không che dấu chút châm chọc, dứt lời, quả nhiên trên mặt Đại phu nhân trắng bệch vài phần, haha cười nói, "Muội muội hiểu lầm,tỷ tỷ cao hứng còn không kịp làm sao có thể vì vậy tức giận, còn hôn mê? Lời này truyền ra ngoài ta làm sao gặp mặt người khác?"

Tần Song Ngọc vẫn như trước cười cười, nhưng trong lòng vẫn là âm thầm oán: Lưu Hương Liên ngươi còn có mặt mũi sao?

Đại phu nhân không thấy Tần Song Ngọc nói lời nào, dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng, "Ngươi cùng lão gia đi U Châu, quý phủ từ trên xuống dưới đều do ta lo liệu, vì nghênh đoán ngươi cùng lão gia hồi phủ, tỷ tỷ ta đây sáng sớm đã chờ tại cửa phủ, chắc do thân thể suy nhược mới chống đỡ không được liền ngất đi, muội muội chớ hiểu lầm tỷ tỷ."

"Nga? Phải không? Kia Song Ngọc là hiểu nhần tỷ tỷ?" Ngoài mặt Tần Song Ngọc nói thế xong trong lòng không có cho là hiểu lầm. Nàng nào có hiểu lầm nàng ta? Tần Song Ngọc hiểu rõ Lưu Hương Liên a!

"Muội muội ngươi đang có bầu, sáng nay tỷ tỷ liền cho cố đại nương nấu bát canh năm đó tỷ tỷ mang Yên nhi từng uống qua, không những bổ thận mà đối với việc nôn ọe cũng có chút tác dụng." Đại phu nhân nói xong liền cấp cho Cố đại nương bên cạnh một ánh mắt.

Tần Song Ngọc nhìn đến tay Cố đại nương đang bưng một cái bát, bộ dạng thật cẩn thận, thập phần để ý. Tần Song Ngọc vừa thấy bát canh trong lòng liền cảnh giác, đêm qua nàng vừa mới phân phó sự tình với Phúc nhi, không ngờ sang sớm hôm nay, Đại phu nhân liền động thủ? Vẫn là tự mình đem canh đưa lại đây!

Bổ thận? Hừ! Sợ là mục đích Đại phu nhân không phải giúp nàng bổ thận.

"Đại tỷ! lòng tốt của tỷ muội xin nhận, nhưng Song Ngọc vừa tỉnh, không có khẩu vị, Phúc nhi mau nhận canh trên tay Cố đại nương chớ để Cố đại nương mệt nhọc, đại tỷ, canh này để lát nữa ta uống được không?" Tần Song Ngọc có chút khó xử hỏi, vừa nói bộ dạng nàng nhìn có chút suy yếu.

Đại phu nhân nhíu mày, "Này sao được? Muội muội canh nguội mùi vị sẽ khó uống, muội tốt nhất là uống ngay đi."

Khi nói chuyện đã muốn đem bát canh trên tay Phúc nhi nhận lấy, tự mình múc một thìa đưa đến bên miệng Tần Song Ngọc.

Tần Song Ngọc càng cảm thấy canh này có vấn đề, làm sao có thể thuận theo nàng ta uống canh, uống xong một ngụm sợ rằng đứa nhỏ trong bụng khó bảo toàn, nàng không thể lấy đứa nhỏ ra mạo hiểm.

"Đại tỷ, Song Ngọc thật không muốn uống, Song Ngọc vừa tỉnh có chút không thoải mái, cũng không có khẩu vị, Đại phu nhân nếu không có việc Song Ngọc không thể tiễn, Phúc nhi ngươi thay ta tiễn Đại phu nhân cùng Cố đại nương." Sắc mặt Tần Song Ngọc hơi trầm xuống, vừa rồi trên mặt còn mang theo vài phần ý cười, hiện tại, không thấy một chút ôn hòa, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, nàng cũng mặc kệ trước mặt có phải là Đại phu nhân hay không, dù là Đại phu nhân nàng vẫn hạ lệnh tiễn khách.

Mặt Đại phu nhân đen lại, trong mắt hiện lên một tia tức giận nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Nếu muội muội không thoải mái, tỷ tỷ liền đi, bất quá bát canh bổ này cũng không tệ, ta để ở đây, khi nào muội có khẩu vị liền nếm thử, tỷ tỷ chính là muốn tốt cho ngươi, ngày mai tỷ tỷ lại cho người mang đến."

Đại phu nhân đứng dậy, đem bát canh đặt lên bàn, liếc nhìn Tần Song Ngọc một cái trong lòng hừ lạnh một tiếng, lập tức đi khỏi phòng.

Đợi cho Đại phu nhân đi khỏi Vô Song Các, Tần Song Ngọc mới thoáng nhìn đến bát canh trên bàn, lạnh giọng phân phó, "Phúc nhi, đem thứ này đổ đi cho ta."

Hừ, Đại phu nhân muốn hại nàng, không có dễ dàng như vậy.

"Vâng, phu nhân." Phúc nhi theo phân phó, đem canh Đại phu nhân mang đến liền đổ đi, trong lòng Ngũ phu nhân nghĩ gì nàng tự nhiên cũng hiểu, Ngũ phu nhân chính là đề phòng Đại phu nhân hạ thủ nhưng nghĩ đến cái gì Phúc nhi nhíu mày, "Phu nhân, Đại phu nhân vừa rồi nói ngày mai còn đưa tới."

"Hừ, nàng ta đưa là việc của nàng ta, ta đổ là việc của ta, xem nàng ta như thế nào." Ngũ phu nhân vuốt ve bụng mình đầy vẻ ôn nhu, "Đứa nhỏ, ngươi yên tâm, nương sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, ai cũng không thể hại đến mẫu tử chúng ta."

Xem ra, mấy tháng này nàng phải đề phòng Đại phu nhân mới được.

Đại phu nhân cùng Cố đại nương rời khỏi Vô Song Các, ý cười trên mặt Đại phu nhân biến mất, nghĩ đến bộ dạng Tần Song Ngọc vừa rồi trong lòng liền hiện lên chút khinh thường.

"Phu nhân, nô tỳ thấy ý tốt của người Ngũ phu nhân sợ là không dám nhận đâu!" Cố đại nương thử mở miệng, "Thật là không biết tốt xấu, Ngũ phu nhân chắc sẽ không uống canh kia ."

"Cũng không có kì vọng nàng ta nhận, nếu nàng ta không uống, thực cũng không sao, nàng ta không phải sợ ta hạ thủ trong canh hại nàng ta cùng nghiệt chủng sao? Tần Song Ngọc quá coi thường Lưu Hương Liên ta rồi." Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nàng là không thể chấp nhận đứa nhỏ nhưng làm sao có thể ngây ngốc trắng trợn hạ độc vào canh như vậy?"

Tần Song Ngọc đã phòng bị nàng thái quá, ngay cả điểm này cũng không nghĩ thông suốt, nếu thực sự uống canh mình đưa đến rồi sinh non, lão gia trách tội xuống nàng cũng không thể chống đỡ được. Nàng không thể vì hại Tần Song Ngọc mà đem chính mình kéo xuống.

"Phu nhân, vạn nhất Ngũ phu nhân thật sự sinh ra tiểu công tử, nên làm cái gì bây giờ?" Cố đại nương cẩn thận liếc nhìn chủ từ một cái, Ngũ phu nhân nếu sinh công tử, đối với Đại phu nhân là bất lợi, ngày trước Đại phu nhân còn có đại tiểu thư nhưng hiện tại đại tiểu thư....

Vừa nghĩ tới tính tình đại tiểu thư ở Khởi Thủy Uyển, Cố đại nương nhíu chặt mi không thể giãn ra.

"Nếu thật sự sinh tiểu công tử ta đây là tỷ tỷ đương nhiên nên vì nàng ấy mà vui mừng." Khóe miệng Đại phu nhân giơ lên, trong lòng đầy ác ý, ha ha.... Tần Song Ngọc a Tần Song Ngọc thật hi vọng ngươi có thể thuận buồm xuôi gió sinh con, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.

Suốt ba ngày Đại phu nhân đều theo lời nói mỗi ngày mang canh cho Tần Song Ngọc, bọn hạ nhân nhìn hành động của nàng đều ca ngợi Đại phu nhân hiền lành rộng lượng, mà ngay cả An Bình Hầu gia cũng có cái nhìn khác với Đại phu nhân, nhưng hắn không có để ý nhiều lắm.

Đương nhiên Đại phu nhân đưa canh Ngũ phu nhân không có uống, mỗi ngày sau khi Đại phu nhân rời đi liền cho Phúc nhi đem canh đi đổ, một giọt cũng không có uống.

Ba ngày nay Tần Song Ngọc cũng không có dễ chịu, không biết tại sao, nửa đêm nằm trên giường ngực liền khó chịu, không thể không ngồi dậy, có đôi khi cả đêm không ngủ được, đến ngày hôm sau mới miễn cưỡng ở trên tháp nhắm mắt được một lúc.

Ba ngày nay không biết An Bình Hầu gia đi đâu, không có qua đêm ở Vô Song Các điều này làm Tần Song Ngọc có chút hờn giận. Tần Song Ngọc liền đi tìm An Bình Hầu gia làm nũng một phen rốt cục An Bình Hầu gia cũng đáp ứng nàng đêm nay nghỉ tại Vô Song Các.

Tâm tình Tần Song Ngọc tốt lên sớm đã tắm rửa ở trong phòng chờ An Bình Hầu gia, lúc này An Bình Hầu gia không có nuốt lời, đến qua đêm vào phòng Tần Song Ngọc nhìn đến bộ dạng mê người của nàng, mâu quang vi liễm.

"Lão gia...." Tần Song Ngọ kéo tay An Bình Hầu gia, muốn thay hắn cởi áo lại bị hắn đẩy ra.

"Ngủ đi!" An Bình Hầu gia đẩy thân thể nàng ra, chính mình đi đến bên giường tự mình cởi ra đai lưng, Tần Song Ngọc nhíu mày, không ngờ lão gia lạnh nhạt như thế, chớ không phải là.... Trong lòng trồi lên một tia bất an, một ý nghĩ nảy ra, "Lão gia không thích Song Ngọc sao?"

An Bình Hầu gia biết suy nghĩ của nàng, trấn an nói, "Nàng quá lo lắng, hiện tại nàng đang có bầu có thể nào như trước đây được."

"Nhưng là...." Tần Song Ngọc tự nhiên hiểu ra nhưng trong lòng nàng vẫn phòng bị Đại phu nhân cũng Lục phu nhân nếu vì mình mang thai mà lão gia đem lòng để lên người Lục phu nhân, nàng không cam lòng, nàng phải tính toán cẩn thận để không xảy ra chuyện gì.

" Đêm nay đáp ứng nàng ở chỗ nàng qua đêm, ta đã đáp ứng rồi, nàng còn lo lắng cái gì? Mau ngủ đi! Nàng không ngủ nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng muốn nghỉ ngơi nha!" Nói xong, liền kéo tay Tần Song Ngọc, cả hai ngươi đều nằm xuống.

Tần Song Ngọc cảm nhận được hơi thở nam nhân bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp, kéo tay An Bình Hầu gia đặt lên bụng mình, thầm nghĩ trong lòng: con, cha ngươi thực chờ mong ngươi!

Trong lòng Tần Song Ngọc tràn đầy ngọt ngào, tựa vào trong lòng An Bình Hầu gia, rất nhanh liền ngủ nhưng đến nửa đêm nàng lại tỉnh dậy, buồn bực khó chịu trên ngực giống mấy ngày trước, lúc này tựa hồ còn nghiêm trọng hơn.

Tần Song Ngọc định giống như trước nhẹ nhàng xuống giường nhưng nhìn đến An Bình Hầu gia đang ngủ nếu nàng xuống giường nhất định làm lão gia tỉnh, hơn nữa nàng có chút không muốn rời xa lão gia, cứ như vậy cố nén, tựa vào lòng An Bình Hầu gia, nghĩ thầm kiên trì thì lập tức sẽ tốt hơn.

Nhưng thời gian trôi qua, khó chịu trên ngực không giảm mà còn tăng, thậm chí bụng cũng bắt đầu lẩm nhẩn đau, Tần Song Ngọc ý thức được việc nghiêm trọng, cũng cảm nhận được giữa hai chân có vật gì đó chảy ra.

"A........" Tần Song Ngọc chạm vào chất lỏng dinh dính kia, kêu to ra tiếng, đây là chuyện gì? Đứa nhỏ của nàng làm sao lại vậy? Nghĩ đến trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an, lúc này nàng bất chấp tất cả, vội vàng lay nam nhân bên cạnh, bối rối kêu "Lão gia.......Lão gia......... người mau tỉnh lại người mau tỉnh lại......"

An Bình Hầu gia bị tiếng gọi này bừng tỉnh, còn buồn ngủ, "Có chuyện gì?"

"Đứa nhỏ, mau cứu đứa nhỏ của thiếp!" Tần Song Ngọc bối rối kêu to, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, vì sao lại như vậy? Canh Đại phu nhân đưa tới nàng chưa có uống một giọt nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này?

Cảm nhận giữa hai chân mãnh liệt, sắc mặt Tần Song Ngọc đã trắng bệch, đứa nhỏ của nàng sẽ không có việc gì?!



  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro