Chương 22: Tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm lưu luyến, thể lực Thanh Ninh có chút tiêu hao quá mức, ngủ thật sự sâu.

Buổi sáng lúc tỉnh lại, Tô Phỉ đã sớm xuất môn, trong phòng yên tĩnh, ánh sáng mặt trờ xuyên thấu qua cửa sổ vào phòng, không trung mở ra vầng sáng, trong không khí mang theo hương vị buổi sáng mát mẻ của mùa hè.

Bên ngoài Tôn ma ma đang đè thấp thanh âm phân phó nha đầu.

Yên bình mà tốt đẹp

Tô Cẩn ngủ ở nôi cạnh giường đang mút đầu ngón tay, đôi mắt đen nhánh như Hắc Diệu Thạch nhìn Thanh Ninh, thấy Thanh Ninh tỉnh lại, liền y y nha nha hai tiếng nở nụ cười.

Thanh Ninh nhìn hắn, ôn nhu mà nở nụ cười.

Nghĩ đến buổi tối quá mức kịch liệt điên cuồng, thấy được nhi tử thuần khiết tươi cười, nàng thấy có chút chột dạ.

Tuy rằng Tô Cẩn chỉ mới mấy tháng, cái gì cũng không hiểu, nhưng cư nhiên bị Tô Cẩn nhìn như vậy, Thanh Ninh vẫn có chút nóng mặt.

Tô Cẩn tươi cười hướng phía Thanh Ninh duỗi đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp.

Thanh Ninh liền cười rời khỏi giường, bế Tô Cẩn lên, một bên kêu nha đầu tiến vào hầu hạ.

"Phu nhân đã tỉnh" Trà Mai cùng mấy nha đầu nối đuôi nhau mà vào.

"Ừ, thế tử rời đi lúc nào? Buổi sáng đã ăn chút gì chưa? Các ngươi sao không gọi ta một tiếng?" Thanh Ninh hỏi.

"Giờ Mẹo là thế tử đi, thế tử không cho nô tỳ đánh thức ngài". Trà Mai cười khanh khách trả lời, sau đó làm đem chuyện Tô Phỉ sáng nay ăn cái gì, khi nào thì đi, đều bẩm báo rõ ràng cho Thanh Ninh.

Tô Cẩn ghé vào ngực Thanh Ninh dụi dụi.

Thấy bộ dạng đói bụng của Tô Cẩn, Thanh Ninh ngồi ở trên giường, bảo Trà Mai cầm khăn lau sạch sẽ mới bắt đầu cho Tô Cẩn ăn.

Thanh Ninh trong lòng vừa ngọt ngào vừa đau lòng.

Ngốc tử này thật là vừa tri kỉ vừa ngoan ngoãn.

Đói bụng cũng không khóc nháo, liền như vậy an tĩnh mà tự chơi.

Cho Tô Cẩn ăn no rồi Thanh Ninh lúc này mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, sau đó ăn điểm tâm.

Xử lý vài công việc vặt của Cảnh Tụy Viên xong Thanh Ninh chơi đùa với Tô Cẩn.

Buổi sáng, Quốc công phủ cũng gió êm sóng lặng. Tôn gia cũng không phái người đến.

Chẳng lẽ Tôn lão phu nhân sẽ không đến? Thanh Ninh không khỏi suy nghĩ.

Nàng cùng Tô Phỉ phân tích xem ra mấu chốt chuyện xưa nằm ở trên người hai lão phu nhân.

Từng bước từng bước mưu đồ nhiều như vậy, hy vọng hai lão phu nhân có thể giáp mặt giằng co.

Nhưng Tôn lão phu nhân lại không xuống núi.

Tôn thị là thứ nữ, Tôn Ngọc Tuyết là cháu gái, Tôn lão phu nhân khả năng sẽ không quản chuyện các nàng, hơn nữa chuyện các nàng tự có nhi tử, tôn tử ra mặt.

Cho nên việc Tôn lão phu nhân có thể xuất hiện hay không vẫn là không thể nắm chắc.

Nếu vẫn là không lộ diện, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đào sâu mâu thuẫn của Tôn Ngọc Tuyết, Tôn thị và Tô lão phu nhân.

Mà chủ viện bên kia Tôn thị lại là người nhận hết dày vò.

Thân mình nàng nóng sốt, uống thuốc do thái y kê đơn cũng không có một chút chuyển biến tốt, vết thương trên lưng so với hôm qua lại càng thêm nghiêm trọng.

Võ ma ma nước mắt vòng quanh mà đút thuốc cho nàng, sau đó nhẹ nhàng quạt, một bên lại nhẹ nhàng nói "Phu nhân, lão phu nhân nhiều năm đã không màn đến thế sự, chỉ sợ lần này bà cũng sẽ không quản".

"Yên tâm, đại tẩu sẽ khuyên được mẫu thân" Tôn thị rất có tin tưởng.

Trượng phu của mình không đáng tin cậy, nhi tử bên kia đã đủ lo lắng chuyện Tôn Ngọc Tuyết. Lại thêm chuyện chân của Tôn Ngọc Tuyết, nhi tử trong lòng nhiều hay ít đều có chút oán nàng.

Mà nhà mẹ đẻ?

Nếu chỉ mình nàng, tự mẹ cả sẽ không quản, hơn nữa sự tình chưa chắc đã truyền được tới tai bà.

Nhưng còn có Tôn Ngọc Tuyết, Tưởng thị khẳng định sẽ cầu mẹ cả ra mặt tới gặp lão phu nhân.

Tôn Ngọc Tuyết chính là tròng mắt của Tưởng thị, từ lúc nhỏ đã phi thường yêu thương nàng.

Hiện giờ tình trạng Tôn Ngọc Tuyết như thế, vì nữ nhi, chắc chắn Tưởng thị sẽ cầu lão phu nhân ra mặt.

Lúc trước còn không phải vì việc hôn nhân của Ngọc Tuyết mà Tưởng thị đã khuyên được mẹ cả kêu nàng trở về sao?

Tưởng thị đương nhiên sẽ không trơ mắt mà nhìn nữ nhi ruột thịt của mình chịu khổ, sẽ bị Tô gia âm thầm hạ thủ, cho nên Tưởng thị tự nhiên sẽ có biện pháp khuyên được mẹ cả.

Hiện tại tình huống nàng và Tôn Ngọc Tuyết đều trọng thương, Tôn gia tự nhiên sẽ chiếm tiên cơ.

"Hy vọng cữu phu nhân có thể khuyên được lão phu nhân" Võ ma ma cũng chỉ hy vọng vậy.

"Nhất định sẽ được" Tôn thị nói.

"Phu nhân, vết thương của ngài, có muốn mời thái y hoặc là đại phu đến, đổi thuốc khác hay không?" Võ ma ma nhìn vết thương lộ ra bên ngoài của Tôn thị nói.

"Ừ, liền kêu mời vài người đến xem" Nghĩ đến việc hôm qua thái y nói tới muốn cắt thịt nàng, Tôn thị yết hầu liền phát căng, tối hôm qua cả đêm đều không ngủ ngon giấc, tổn thương đau đớn không chịu nổi, vừa chợp mắt thì lại mơ thấy có người cầm dao gọt lưng của mình".

Một dao lại một dao, phi thường khủng bố.

Võ ma ma kêu Mai Hồng tiến vào, kêu nàng đi an bài người thỉnh đại phu cùng thái y tới.

Mời đến vài thái y cùng đại phu, lại nhìn sang phương thuốc thái y kê trước đó, sau đó lại nói họ cũng đồng ý với ý kiến của thái y trước.

Thịt thối rữa trên lưng Tôn thị cần phải cắt bỏ đi, bằng không để lâu đến lúc đó tính mạng cũng khó giữ.

Tôn thị ngực đầy lửa giận, nhưng nàng cũng thật sự sợ hãi.

"Cầu xin các ngài thử đổi phương thuốc cho phu nhân thử xem". Võ ma ma liền cầu xin.

Vài người suy nghĩ một phen, sau đó viết một đơn thuốc mới rồi cáo từ.

Uống thuốc, Tôn thị trong lòng cầu nguyện, hy vọng thuốc có thể có hiệu quả. Buổi chiều Tô Dao cùng Hà Như Liên, Hà Như Mạt lại bồi Tôn thị nói chuyện.

Tôn thị ánh mắt không dừng liên tục đảo đến người Hà Như Liên.

Tối hôm qua, Tô Hoa Kiểm nói với nàng biện pháp của lão phu nhân, cũng hy vọng nàng có thể thuyết phục Tôn Ngọc Tuyết cùng người của Tôn gia.

Hà Như Liên ôn nhu động lòng người, Tôn thị cũng rất thích nàng.

Cũng vì tốt cho nhi tử, Tôn thị đương nhiên là đồng ý, bất quá Tôn Ngọc Tuyết mới vừa bị thương, chính mình cũng không khá hơn, là cái dạng này.

Thời cơ không đúng, nếu nhắc đến sẽ không tốt, cho nên qua chút thời gian lại nhắc lại.

Tôn thị đau đến khó chịu, nói vài câu liền đuổi các nàng về phòng.

Hôm sau là hưu mộc, Tô Phỉ ở nhà.

Ăn xong cơm sáng, Tô Phỉ liền chơi đùa cùng Tô Cẩn trong phòng, phụ tử hai người chơi vô cùng vui vẻ. Thanh Ninh ở bên cạnh thêu thùa may vá.

"Đi mang chút chè đậu xanh cùng nước ô mai tới" Thanh Ninh cười phân phó Bạc Hà.

Bạc Hà cười đáp ứng, Bạc Hà vừa đi ra, quản gia phái người đến bẩm báo nói Tràn Nghi tới rồi, đang chờ ở bên ngoài phòng khách.

"À, chắc là mang người đến cho nàng chọn" Tô Phỉ cười nói với Thanh Ninh.

"Vâng" Thanh Ninh buông kim chỉ xuống, đem rổ kim chỉ đưa cho Trà Mai cất.

Tô Phỉ đem Tô Cẩn giao cho nhũ mẫu, cùng Thanh Ninh đi ra phòng khách.

Trần Nghi mang theo tám tiểu nha đầu nhỏ tuổi đứng ở phòng khách, thấy Thanh Ninh cùng Tô Phỉ vội hành lễ "Thế tử, thế tử phu nhân"

Tô Phỉ phất phất tay "Đứng lên đi"

"Thế tử, thế tử phu nhân, đây là mấy tiểu nha đầu" Trần Nghi nói

Tám tiểu nha đầu, lớn lên đều thật thanh tú.

Cúi mặt không né không tránh, mơ hồ hiện lên vẽ nội liễm.

Hiển nhiên đều là những người đã trải qua huấn luyện đặc thù.

"Ninh Nhi, nàng cứ chọn lựa vài người nàng thích, lưu lại dạy dỗ bên người. Nếu nàng đều thích vậy đều lưu lại". Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Ninh nói "Nếu là không thích thì để Trần Nghi lại chọn một đám khác mang đến".

Đổi một đám khác, nói nghe thật dễ dàng.

Bồi dưỡng một ám vệ, tốn không ít công phu.

Huống chi là nữ ám vệ, càng là đáng quý.

Tuy vậy Thanh Ninh vẫn rất cao hứng đáp "Các ngươi bước tới đây, giới thiệu tên tuổi, sẽ làm việc gì?

Một phen xem xét, Thanh Ninh chọn giữ lại bốn nha đầu.

Tô Phỉ gọi Tùng Mộc mang theo Trần Nghi và bốn người còn lại đi xuống nghỉ ngơi, tối nay lại trở về thôn trang.

Thanh Ninh đem bốn tiểu nha đầu giao cho Tôn ma ma, bảo ma ma dạy quy củ cho các nàng.

Còn kêu Bạc Hà mang theo một nha đầu tên Lãnh Hương.

Về phần võ nghệ, các nàng không thể dừng lại, tự Tô Phỉ đều có an bài.

Sắp xếp xong, cũng sắp đến giữa trưa, Tô Phỉ cùng Thanh Ninh vừa ngồi xuống, Nhẫn Đông liền tiến vào bẩm báo nói "Tôn gia lão phu nhân đến"

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ liếc mắt một cái.

Tô Phỉ khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhạo "Nhắc đến mới nói, ta còn chưa có gặp qua ngoại tổ mẫu đâu, khó được dịp lão nhân gia đến, ta cần phải đi bái kiến bà".

Tôn lão phu nhân ăn chay niệm phật nhiều năm, không gặp người, cho nên từ khi Tô Phỉ sinh ra cũng chưa từng gặp qua bà.

"Được, chúng ta thay quần áo liền đi qua bái kiến". Thanh Ninh nắm lấy tay hắn nói.

Tô Phỉ gật gật đầu.

Hai người cũng không vội, thay đổi quần áo, chải tóc, lúc này mới rời Cảnh Tụy Viên.

Mặt trời giữa trưa, phi thường cay độc.

Cũng may một đường đi sang đều có bóng cây, hành lang gấp khúc, mặt trời không chiếu đến.

Tô Hoa Kiểm cùng Tô Khiêm hôm nay cũng hưu mộc, nghỉ ở nhà.

Nghe được Tôn lão phu nhân tới, Tô Hoa Kiểm kinh ngạc một phen.

Tô Khiêm cùng Tô Dao cũng như Tô Phỉ cũng đều chưa gặp qua ngoại tổ mẫu hàng năm ăn chay niệm phật.

Tô Hoa Kiểm mang theo Tô Khiêm tự mình nghênh đón đến nhị môn.

Tôn gia lần này bồi Tôn lão phu nhân sang chính là vợ chồng Tôn Chính Ngạn và Tưởng thị.

Bọn tiểu bối đều không theo đến.

"Nhạc mẫu, ngài nên để tiểu tế tự mình đi đón ngài" Tô Hoa Kiểm hành lễ, sắc mặt có chút kích động.

"Ngươi có phần tâm này ta liền cao hứng" Tôn lão phu nhân cười nói.

"Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, mợ" Tô Khiêm cung kính hành lễ

"Ngoan, mau đứng lên" Tôn lão phu nhân hòa ái cười nhìn về phía Tô Khiêm

"Đi vào trước rồi nói, bên ngoài trời nóng". Tô Hoa Kiểm tự mình đỡ Tôn lão phu nhân lên nhuyễn kiệu.

"Trước hết đi xem vợ ngươi, quay đầu lại ta lại cùng lão tỷ tỷ trò chuyện" Tôn lão phu nhân nói.

"Được, tiểu tế liền bồi ngài đi" Tô Hoa Kiểm gật đầu.

Đoàn người trực tiếp hướng chủ viện mà đi.

Vừa thấy Tôn lão phu nhân, Tôn thị tức khắc nước mắt như mưa giàn giụa.

Tôn lão phu nhân cũng ôm nàng khóc thành một đoàn.

Tôn Ngọc Tuyết nhận được tin tức, kêu Bích Vân cùng Bích Nguyệt đỡ lại đây.

Thấy được cháu gái cùng thứ nữ đều thảm như vậy, Tôn lão phu nhân lại rơi xuống một đống nước mắt.

Tưởng thị, Tô Dao cũng ngồi ở bên cạnh khóc thút thít.

Một phen khóc nháo qua đi, mới thu hồi nước mắt.

Tôn thị kích động nhìn lão phu nhân nói "Mẫu thân, nữ nhi cũng chỉ bị thương da thịt chút ít, dưỡng chút thời gian thì tốt rồi, lại kinh động đến mẫu thân ngài, làm mẫu thân lo lắng, nữ nhi thật sự là bất hiếu".

"Ngươi đừng nói như vậy, phải dưỡng cho tốt, trời đang rất nóng ngươi đừng xem thường". Tôn lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Kiểm trầm giọng hỏi "Con rể, Lâm nhi nàng có làm sai thì đúng là nên phạt, nhưng như thế này có phải hay không quá vô tình? Đem người đang sống sờ sờ mà đánh thành bộ dạng như vậy? Ta biết đây là việc nhà của Tô gia, ta là người ngoài không nên hỏi, nhưng Lâm nhi là Tôn gia nữ nhi, nàng rốt cuộc đã phạm vào lỗi nào thiên lý bất dung mà bị đánh thành thế này?"

Đối với con rể, Tôn phu nhân không khách khí, giận dữ trực tiếp hỏi.

"Là con rể không tốt, không chiếu cố tốt nàng" Tô Hoa Kiểm thái độ nhận lỗi thật tốt.

"Mẫu thân, ngài đừng trách quốc công gia, là nữ nhi sai..." Tôn thị cúi đầu.

"Dù có sai thì cũng không nên đem ngươi đánh thành như thế này! Đây không phải là muốn mạng ngươi sao?" Một bên là thứ muội, một bên là nữ nhi, Tôn Chính Ngạn nhìn hai người, đặc biệt là thương thế của Tôn thị, Tôn Chính Ngạn không khỏi nhăn chặt mày nói

"Đại ca...Ta phạm sai thì nên bị phạt, huynh không nên trách người khác". Tôn thị phiếm nước mắt nói.

"Đại ca, ngươi yên tâm, về sau sẽ không như vậy nữa" Tô Hoa Kiểm nói.

Vừa nói mấy câu, thấy Tôn thị lộ vẻ mặt mệt mỏi, mọi người liền đi sang chỗ Tô lão phu nhân.

Tô lão phu nhau được Hà Như Liên cùng Hà Như Mạt hai người đỡ mình ra cửa đón, cầm tay Tôn lão phu nhân hướng vào trong.

Tôn lão phu nhân hỏi "Lão tỷ tỷ, thân mình có khỏe không?"

"Khỏe, chúng ta đã hai mươi năm rồi không gặp". Tô lão phu nhân nói.

Hàn huyên không đến hai câu, Tô Phỉ cùng Thanh Ninh đã tới.

Vào phòng, Tô Phỉ cùng Thanh Ninh hướng trưởng bối hành lễ.

Ánh mắt Tôn lão phu nhân dừng trên người Tô Phỉ, lớn lên càng giống nữ nhi mình, Tôn lão phu nhân trong mắt ẩn ẩn mang theo ánh lệ, có cảm thán, có xin lỗi, còn có cả một tia không vui lúng túng lướt qua.

Ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Ninh, từ ái hỏi thăm Tô Cẩn.

....

Đúng giữa trưa, Tôn lão phu nhân liền mở tiệc.

Bởi vì tất cả mọi người đều là thân thích, liền mở hai bàn, nam nhân một bàn, nữ quyến một bàn.

Hai vị lão phu nhân khách khách khí khí mà nói, trên mặt đều mang theo hòa ái tươi cười.

Ăn cơm xong, Tô Hoa Kiểm mời Tôn Chính Ngạn đến thư phòng.

Tưởng thị đi thăm Tôn Ngọc Tuyết.

Tô Dao cùng Hà gia tỷ muội cũng quay trở về phòng.

Tô lão phu nhân phân phó nha đầu thu thập sương phòng để Tôn lão phu nhân đi nghỉ ngơi.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ cũng trở về Cảnh Tụy Viên nghỉ ngơi, chỉ là rất nhanh sẽ quay lại chỗ Tô lão phu nhân.

Hai vị lão phu nhân trên mặt đều là hòa khí, nhưng Tôn lão phu nhân tới, tự nhiên sẽ không đơn giản chỉ là đến xem Tôn thị cùng Tôn Ngọc Tuyết.

......

Sau giờ Ngọ nắng gắt như lửa, sáng choang có chút chói mắt, trên mặt đất càng là sóng nhiệt cuồn cuộn, bên đường trên cây tiếng ve kêu tha thiết, cành lá uể oải rũ xuống giống như là bị đốt cháy qua.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ lần này là ngồi cỗ kiệu, bên trong còn đặt thêm băng, tản ra nhè nhẹ khí mát.

Thật nhanh đã đến trong viện Tô lão phu nhân.

Chỉ có Đan ma ma cùng Vương ma ma bên người Tôn lão phu nhân ngồi ở cửa viện cách không xa hành lang, từ chỗ đó vừa có thể nhìn thấy được lão phu nhân, nhưng lại đủ xa để không nghe được thanh âm nói chuyện trong phòng.

Trong viện không thấy nha đầu, bà tử khác nữa.

An tĩnh làm cho tiếng ve càng thêm rõ ràng.

Đan ma ma cùng Vương ma ma vừa thấy Thanh Ninh cùng Tô Phỉ, sắc mặt hai người liền kinh hãi.

Tô Phỉ cho Nhẫn Đông một ánh mắt.

Nhẫn Đông bước nhanh qua, hai người đều không kịp kêu một tiếng đã bị Nhẫn Đông lưu loát chém hôn mê.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ liếc mắt nhìn nhau rồi hướng về phía phòng lão phu nhân đang đóng chặt cửa mà đi đến.

......

Tiếng nói trong phòng có chút rõ ràng lên.

"Tôn gia ta tuy không tôn quý bằng Quốc công phủ, nhưng không chấp nhận được việc Tô gia ngươi chà đạp Tôn gia nữ nhi như thế. Từ trước kia là Lâm Lang, đến bây giờ là Tôn Lâm, Ngọc Tuyết. Tô lão phu nhân, làm người cũng không thể không có lương tâm như thế".

"Tôn lão phu nhân! Đây là việc nhà của Tô gia ta, không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân!"

"Lòng lang dạ sói!"

"Đáng khen! Hiện giờ ngươi dám mắng ta lòng lang dạ sói, năm đó khi xuống tay hạ sát Tôn Lâm Lang sao không thấy ngươi nương tay?"

"Ngươi...Sự tình năm đó còn không phải là bị ngươi bức? Là ngươi bức ta cùng ngươi xuống tay...Thật đáng thương nữ nhi của ta..."

Tô Phỉ đột nhiên dừng bước chân lại.

Thanh Ninh duỗi tay cầm lấy tay hắn, bàn tay hắn chợt lạnh lẽo.

Thanh Ninh gắt gao nắm chặt tay Tô Phỉ, trong lòng đau đớn.

Chân tướng – Thật sự quá tàn nhẫn.

Chính là tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu đích thân giết mẫu thân hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro