Chương 25 - Một ngụm lão huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Thủy Mộc

thuymochoa.wordpress.com

Tôn Lâm Lang thanh danh vẫn luôn tốt, đã chết nhiều năm như vậy mà các phu nhân huân quý, các nhóm khuê tú nhắc tới nàng vẫn đều là khen không dứt miệng.

Phong hoa tuyệt đại, tài hoa hơn người, đoan trang hào phóng, tri thư đạt lý, hiền lương thục đức, ôn nhu nhã nhặn, lịch sự.

Bởi vì nàng tuổi còn rất trẻ, lại giữa năm tháng đẹp nhất đời người mà chết khi sinh sản, cho nên cơ hồ mỗi khi mọi người hình dung người phụ nữ tốt đẹp nhất đều nghĩ đến nàng.

Là tiểu thư khuê các giữa những tiểu thư khuê các.

Nếu thật sự đem chuyện tình lộ ra ngoài, Tô gia cùng Tôn gia vì thế mà hổ thẹn, thậm chí còn vì chuyện này mà mất đi vinh hoa phú quý hiện tại.

Nhưng sự tình đem vạch trần, Tôn Lâm Lang cũng đồng dạng bị người đời nhục mạ.

Mà thế nhân một khi đã biết ngọn nguồn sự tình, khả năng sẽ nói Tôn Lâm Lang chết trong tay mẫu thân cùng bà bà là trừng phạt đúng tội. Cũng như nói nàng đức hạnh khiếm khuyết, không trinh không tiết.

Nhiều năm với nàng khen ngợi cùng ca tụng liền sẽ trong một đêm mà không còn sót lại chút gì.

Đây là thực té, miệng nói chảy vàng, Tôn Lâm Lang sẽ bị người đời thóa mạ, thậm chí cặn bã đều sẽ không dư lại, đến lúc đó nàng sẽ mang danh không giữ phụ đạo, dâm đãng vô sỉ.

Tô Hoa Kiểm là trọng thần triều đình, mà mấy năm nay Hoàng thượng cũng thực nể trọng đối với hắn.

Hắn ở quan trường nhiều năm như vậy, có thể bằng tốc độ nhanh nhất dưới tình huống bất lợi của mình tìm được nhược điểm của đối thủ, một kích trúng đích.

Hắn có thể thấy được Tô Phỉ cùng Thanh Ninh hai người không lùi bước, muốn đem chuyện bung bét ra ngoài, hắn sẽ không suy xét đến thanh danh của mình, cũng không sợ ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn cũng thật nhanh tìm được chỗ mấu chốt.

Bởi vì dù có khó chịu đến thế nào, Tô Phỉ cùng Tiêu Thanh Ninh thân là nhi tử cùng con dâu, cũng không thể đem thanh danh Tôn Lâm Lang ra bôi nhọ, dù nàng đã chết rất nhiều năm.

Càng là bởi vì đã chết, người chết là lớn nhất, cho nên, càng không thể không màng đến thanh danh nàng. Cho nên đây chính là nhược điểm của Tô Phỉ.

Chính là tử huyệt của Tô Phỉ.

Hắn vì Tôn Lâm Lang báo thù nhưng không thể để Tôn Lâm Lang mang trên lưng một thanh danh không trinh tiết.

Hắn nếu là hiếu thuận, liền không thể đem chuyện này đường hoàng công bố ra ngoài, chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này. Làm như không hề nghe được chuyện gì, xem như Tôn Lâm Lang là khó sinh mà chết.

Tô Hoa Kiểm trong lòng rất nắm chắc.

Tuổi trẻ khí thịnh, Tô Phỉ không nghĩ đến vấn đề này, về tình cảm là có thể tha thứ. Bất luận kẻ nào biết được mẫu thân đã chết nhiều năm của mình là bị chính tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu giết hại, đều sẽ phẫn nộ và suy nghĩ vì vong mẫu mà báo thù rửa hận. Người lúc phẫn nộ liền sẽ mất đi lý trí, dù đó là Tô Phỉ có xuất chúng thế nào cũng không thể trốn được thất tình lục dục. Khi phẫn nộ lấn át, Tô Phỉ không nghĩ đến việc này là bình thường.

Bởi vậy, hắn vừa nhắc nhở, Tô Phỉ sẽ cố kỵ đến thanh danh của Tôn Lâm Lang mà nuốt xuống khẩu khí này!

Vì để cho Tô Phỉ yên tâm, Tô Hoa Kiểm lại thêm một câu, "Tô gia cùng Tôn gia sẽ không lộ ra nửa câu, hai người biểu muội của ngươi cũng là người thông minh lanh lợi, tự nhiên sẽ không nói bậy. Còn đám nô tài, hoàn toàn có thể xử lý được".

Hắn đây là cho Tô Phỉ một cái cam đoan, sẽ không tiết lộ nửa chữ chuyện này ra ngoài.

Sẽ bảo vệ danh dự của Tôn Lâm Lang.

Lời nói của Tô Hoa Kiểm, Tô Phỉ rất rõ ràng, sắc mặt bình tĩnh mà đối diện Tô Hoa Kiểm.

Thanh Ninh nắm lấy tay hắn không lên tiếng, nhìn Tô Hoa Kiểm mặt mày tuấn nhã mà trong lòng có chút phát lạnh. Nghe được vợ cả bị người khác mưu hại, hắn lập tức nghĩ ra được đối sách thế nào để ngăn chặn Tô Phỉ.

Là người cầm quyền ở Tô gia, hắn lập tức làm ra phản ứng như là vì Tô gia suy nghĩ. Thứ hai, hắn làm nhi tử, có thể giữ được thanh danh của Tô lão phu nhân, không để cho lão phu nhân mang trên lưng cái danh giết hại con dâu.

Nhưng đứng trên phương diện phụ thân Tô Phỉ, hắn thật sự làm người thất vọng buồn lòng.

Có phụ thân như vậy, Thanh Ninh cảm thấy đau lòng cho Tô Phỉ, nàng cầm tay hắn yên lặng, cho hắn niềm tin, sự ủng hộ. Nói cho hắn biết mình luôn ở bên cạnh hắn.

Tô Hoa Kiểm không tiếp tục nói, hắn chờ Tô Phỉ nghĩ thông suốt, sau đó khuất phục hắn.

Hắn rất có tin tưởng, Tô Phỉ sẽ khuất phục.

Hắn trước nay đều có thể nắm được thế chủ động.

Tô Hoa Kiểm ánh mắt trầm như nước đối diện Tô Phỉ.

Tưởng thị ở một bên nghe xong Tô Hoa Kiểm nói, nghĩ nghĩ, lập tức ánh mắt lóe lên, thấy Tô Hoa Kiểm cùng Tô Phỉ phụ tử đối diện nhau, nàng tưởng rằng cả hai sẽ nói chuyện nhưng vẫn là không lên tiếng.

Đúng vậy, dù trong lòng Tô Phỉ có hận, cũng không thể để thế nhân đem Tôn Lâm Lang đã chết mà đào lên mắng chửi.

Tưởng thị tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tô Dao thấy phụ thân sắc mặt nặng nề, tuy là muốn mắng vài câu nhưng cũng nhịn xuống, cúi đầu cùng Hà gia tỷ muội trông chừng Tô lão phu nhân.

Tôn Chính Ngạn ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn mắt Tô Phỉ, không có mở miệng, lại cúi đầu nhìn về hướng Tôn lão phu nhân.

Việc này tự nhiên không nháo lên mới là tốt.

Tuy là Tô Phỉ đáng thương, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ, sống đến tuổi này Tôn Chính Ngạn trong lòng rất rõ ràng, sự tình tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.

Hắn tuy cảm thấy muội muội của mình chết thật thảm, thật đáng thương, nhưng hắn cũng chỉ có thể đứng về phía Tô Hoa Kiểm, tán đồng cách làm của Tô Hoa Kiểm.

Hắn cùng muội muội là tình cảm thâm hậu, nhưng cũng đã qua đi nhiều năm như vậy, có thâm hậu hơn nữa cũng chỉ tồn tại trong hồi ức.

Không thể bởi vì một muội muội đã chết nhiều năm mà mang đến phiền toái cho người còn sống!.

Tô Phỉ chăm chú nhìn Tô Hoa Kiểm, đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng, lại đen nhánh tựa như mực hảo hạng, sáng ngời đến cực điểm.

Tô Phỉ đột nhiên câu khóe môi, chậm rãi nở nụ cười, cười đến chảy nước mắt, như thể ánh trăng phá tan mây mà ra, sáng tỏ lại lộng lẫy. "Phụ thân cảm thấy hẳn là nên đem chuyện này đè ép xuống?"

"Ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt" Tô Hoa Kiểm ngữ khí lộ ra vui vẻ, sự tình phát triển đúng như hắn dự đoán.

Tô Hoa Kiểm tâm tình không tồi, cong cong khóe môi.

"Hừ! Mẫu thân đều đã chết, những cái hư danh đó dùng để làm gì? Ta biết được chân tướng, lại không giúp mẫu thân đòi lại công đạo, không báo thù cho mẫu thân, đó mới chính là bất hiếu!". Tô Phỉ nhợt nhạt cười, thanh đạm nói.

Tô Hoa Kiểm khóe miệng đang tươi cười tức khắc liền cứng đờ, "Ngươi không nghĩ đến mẫu thân ngươi sao? Sự tình truyền đi ra ngoài, ngươi muốn mẫu thân ngươi đã chết còn bị người ta thóa mạ, ngươi đây là muốn nàng chết không nhắm mắt sao?"

Hắn trước nay tính toán mọi việc, bố cục mưu đồ, chưa từng phạm sai lầm.

Rõ ràng là đã chọc trúng nhược điểm của hắn, nhưng Tô Phỉ trước mắt lại nửa điểm đều không sợ.

Tô Hoa Kiểm thu lại khóe miệng, nhìn Tô Phỉ, ý đồ muốn từ gương mặt hắn tìm ra sơ hở.

Hắn cơ hồ chưa từng gặp qua loại người như vậy, trước nay quyền thế, danh vọng, lợi ích đều là điểm yếu của mọi người. Cho dù có là một tên vô lại đầu đường xó chợ cũng sẽ có nhược điểm, có thứ mà mình phải sợ.

Lời nói thế gian rất đáng sợ. Hắn một chút đều không sợ? Một chút đều không để ý đến sao?

"Tất cả những hư danh đó đều giả dối, hư ảo, ta đã biết mẫu thân uổng mạng mà lại không vì nàng báo thù, như vậy mẫu thân mới thật là chết không nhắm mắt!". Tô Phỉ thu lại tươi cười trên mặt, vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Tô Hoa Kiểm.

Tô Hoa Kiểm nhăn chặt mày lại nói, "Hư danh? Miệng nhiều người xói chảy vàng*, khẩu tru bút phạt**, ngươi đây là muốn cho mẫu thân dưới chín suối không được bình yên?"

*Miệng nhiều người xói chảy vàng: nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

**Khẩu tru bút phạt: Dùng ngôn từ và chữ viết vạch trần lên án những thói đời, những việc làm xấu của con người.(hoaspeony)

"Ngươi đứa nhỏ này! Như thế nào lại có thể nói như vậy? Quốc công gia nói đúng, việc này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, nếu lộ ra ngoài, mẫu thân ngươi còn không phải là mang trên lưng thanh đanh không trinh tiết. Việc này không phải là muốn nàng chết thêm một lần nữa sao? Còn có chính ngươi cũng mang trên mình danh tiếng dã loại, sẽ bị thế nhân..." Tô Phỉ còn chưa mở miệng, Tưởng thị nhìn về Tô Phỉ lập tức mở miệng, phụ họa cho Tô Hoa Kiểm.

Tưởng thị còn chưa nói xong, "Bang!" một tiếng. Tôn Chính Ngạn hung hăng đánh nàng một bạt tay.

Tưởng thị vốn là ngồi gần chỗ Tôn lão phu nhân nằm, đã bị cái tát của Tôn Chính Ngạn đánh té ngã trên mặt đất, nửa bên mặt lập tức sưng lên.

Tưởng thị bị đánh đến lỗ tai vang ong ong, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, vừa há mồm lập tức phun ra một búng máu, bụm mặt, trợn mắt, há hốc mồm mê man mà nhìn Tôn Chính Ngạn, nửa ngày mới phản ứng lại, không thể tin được mà nói, "Lão gia người đánh ta?"

"Nếu ngươi lại nói những lời vô liêm sỉ đó nữa, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi!", Tôn Chính Ngạn trầm giọng quát.

"Ngươi vì cái gì lại đánh ta? Ta nói sai cái gì? Lời nói nào là vô liêm sỉ?" Tưởng thị duỗi tay dựa vào giường, ôm chân Tôn lão phu nhân ô ô khóc lên, "Mẫu thân, người phải làm chủ cho ta!".

Tôn lão phu nhân đầu óc đang choáng váng, trong lòng lại thấy ghê tởm, Tưởng thị lại khóc lóc, bà liền càng thêm khó chịu.

"Lâm Lang là dạng người gì ta rõ ràng nhất, ngươi lại cứ nói cái gì không trinh không tiết? Lại nói đại cháu ngoại trai cái gì dã loại vô liêm sỉ? Ta nếu không đánh chết ngươi cũng phải rút đầu lưỡi ngươi!" Tôn Chính Ngạn nhìn về phía Tưởng thị cả giận nói.

Cái đồ ngu xuẩn này, lửa đang cháy còn ở đó đổ thêm dầu!

Là sợ đại cháu ngoại trai hỏa còn chưa đủ vượng đúng không!

"Mẫu thân!", Tưởng thị bị Tôn Chính Ngạn rống đến run rẩy, thanh âm lập tức đè ép xuống, chỉ dám nức nở.

Tôn Chính Ngạn không để ý đến nàng, nhìn về phía Tô Phỉ, "Cữu mẫu ngươi là nói chuyện không suy nghĩ, ngươi đừng để ý đến nàng, mẫu thân ngươi làm sao có thể là người không tuân thủ nữ tắc được!"

Nói xong cũng không đợi Tô Phỉ trả lời, liền nhìn về phía Tô Hoa Kiểm nói, "Muội phu, Lâm Lang là người như thế nào, trong lòng ngươi cũng rõ ràng đi?"

Tôn lão phu nhân bị ồn ào làm cho đầu đau đến lợi hại, ngực cuộn lên, bắt lấy tay Tôn Chính Ngạn, đột nhiên liền nôn ra.

"Mẫu thân! Mẫu thân! Ngài làm sao vậy?" Tôn Chính Ngạn cùng Tưởng thị kinh hãi nhảy dựng.

Mặt khác, Tô Hoa Kiểm lời muốn nói cũng chỉ có thể đè ép trở về, vội đi qua nói, "Nhạc mẫu, ngài không thoải mái chỗ nào? Chờ một lát thái y sắp tới rồi!"

Tôn lão phu nhân không để ý đến họ, thiếu chút nữa phổi cũng đều phun ra.

Tô Hoa Kiểm liền vội vã hét lớn "Người đâu, đi xem thái y đã tới chưa!"

Trong phòng tức khắc một mùi hôi thối tràn ngập bốc lên.

Tô Dao nhíu mày chán ghét, nhưng vẫn đi châm trà cho Tôn lão phu nhân.

Tôn lão phu nhân thật vất vả mới ngừng nôn, Tô Hoa Kiểm đưa tay nhận lấy trà Tô Dao đưa qua, đưa đến cho Tôn lão phu nhân, "Nhạc mẫu, súc miệng một lát"

Tôn lão phu nhân gật gật đầu, mới vừa nâng đầu lên, há mồm oa một tiếng lại phun đầy trên tay Tô Hoa Kiểm.

Tô Hoa Kiểm ngực một trận cuồn cuộn, hắn hít một hơi cố kiềm nén chính mình cũng đang muốn nôn. Đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chất dơ trên tay, hận không thể chặt tay mình mới tốt.

"Để ta tới!" Tưởng thị đem chén trà đi qua, hầu hạ lão phu nhân súc miệng.

Tô Dao nhanh chóng lấy khăn đưa cho Tô Hoa Kiểm, sau đó kêu nha đầu tiến vào hầu hạ.

Tô Hoa Kiểm còn chưa kịp lau, thì bên kia Hà Như Liên, Hà Như Mạt lại kêu lên "Ngoại tổ mẫu! Ngoại tổ mẫu!"

Tô Hoa Kiểm ngẩng đầu nhìn hướng Tô lão phu nhân.

Chỉ thấy tay chân Tô lão phu nhân co rút lại.

Tô Hoa Kiểm vội vã lau lung tung, đem khăn ném cho nha đầu vừa tiến vào, liền đi đến bên cạnh Tô lão phu nhân, "Mẫu thân, ngài làm sao vậy? Mau tỉnh lại!"

Tô lão phu nhân nhắm chặt mắt, tay chân co rút càng ngày càng lợi hại.

Tô Hoa Kiểm liền bắt chặt đôi tay Tô lão phu nhân.

Hà gia tỷ muội cùng Tô Dao ba người ôm lấy hai chân Tô lão phu nhân.

Tô lão phu nhân bị bọn họ ôm chặt, mặc cho bọn hắn kêu to cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Ngoại tổ mẫu, bà...mất khống chế!" Đột nhiên, Hà Như Liên buông lỏng tay ra, hoảng loạn nói một câu.

Sau đó sắc mặt trắng nhợt lại cúi đầu thấp xuống.

Một cổ mùi vị nước tiểu lan ra.

Nha đầu vẫn chưa thu thập xong chỗ Tôn lão phu nhân phun ô vật, tức khắc trong phòng hương vị vô cùng hôi thối.

Tô Dao nhìn váy Tô lão phu nhân đã ướt nhẹp, muốn buông tay, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Tô Hoa Kiểm đành phải ngoan ngoãn mà cùng Hà Như Mạt cùng nhau giữ chân Tô lão phu nhân.

Tô Hoa Kiểm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tô Phỉ cùng Thanh Ninh đang khoanh tay đứng nhìn, vừa muốn mở miệng muốn răn dạy hai người.

"Thái y tới!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh, làm hắn vừa mở miệng lại phải thu hồi lời nói đã ra đến đầu lưỡi.

Song Hỷ mang theo thái y mồ hôi đầy đầu chạy vào phòng.

Thái y gấp rút chẩn mạch cho hai vị lão phu nhân, còn châm cứu cho Tô lão phu nhân.

Sau đó mới nói với mọi người về bệnh tình của hai vị lão phu nhân, "Hai vị lão phu nhân đều không thể chịu nổi kích thích, nên an tâm dưỡng bệnh, việc đụng phải đầu, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không thể xem thường. Lão quốc công phu nhân thương thế có nghiêm trọng hơn chút, ta mới vừa châm cứu, sẽ tỉnh lại sớm thôi. Hai vị lão phu nhân có khả năng sẽ tiếp tục nôn mửa như thế, co rút và đại tiểu tiện mất khống chế. Khả năng qua mấy ngày thì sẽ tốt hoặc cũng có thể sẽ càng thêm nghiêm trọng...Trước tiên ta viết một đơn thuốc giảm sưng, ứ máu, uống trước, ngày mai ta lại quay lại!"

Thái y vừa nói xong, Tô lão phu nhân hô một tiếng tỉnh lại.

Tô Hoa Kiểm vừa thấy, rất là mừng rỡ, hướng thái y chắp tay, "Làm phiền thái y".

Lại kêu Song Hỷ đưa thái y đi noãn các khai phương thuốc.

"Tốt! Các người chắc đang cao hứng? Tô Phỉ, ngươi là mệnh quan triều đình, từ nhỏ lại hay ra vào hoàng cung, ngươi so với người khác hẳn là phải càng thêm hiểu rõ mọi việc đều có mức độ. Có chừng có mực thôi, hiện giờ ngươi làm cho tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu của ngươi thành như vậy, ngươi vẫn còn muốn chấp mê bất ngộ* sao?

*Chấp mê bất ngộ: Giữ sự mê muội mà không chịu tỉnh ngộ.

"Có chừng có mực? Ta lại càng thêm hiểu được không nên nhượng bộ, tuyệt đối không nhượng bộ!". Tô Phỉ thanh đạm nói, một bước đều không thoái nhượng.

"Phỉ Nhi, mẫu thân ngươi là người ôn nhu rộng lượng, là một nữ tử biết quan tâm chăm sóc người. Ngươi như vậy một bước cũng không nhường, là vì muốn báo thù cho Lâm Lang, nhưng tất cả mọi người đều là người thân, nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng". Tôn Chính Ngạn khuyên nhủ, "Ta tin tưởng cách làm người của mẫu thân ngươi, nàng là người trước nay đều không vượt khuôn phép nửa bước".

Nói xong Tôn Chính Ngạn lại nhìn về phía Tô Hoa Kiểm nói, "Ngươi nói có phải hay không muội phu?"

Sự tình đã tới tình trạng này, muội muội tuy đáng thương, nhưng hắn cũng không thể vì nàng làm gì được. Là do chính mẫu thân mình xuống tay, chẳng lẽ hắn còn có thể đem mạng mẫu thân mình đền mạng cho muội muội?".

Muội muội vì sao biến mất không tìm thấy, có hay không không tuân thủ nữ tắc? Hiện giờ tất cả đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là phải thuyết phục được cháu ngoại trai – ngàn vạn lần không được đem sự tình truyền ra ngoài.

Tô Hoa Kiểm suy nghĩ một phen, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tôn Chính Ngạn, đôi mắt nhìn về phía Tô Phỉ, hơi hơi gật đầu, "Đúng! Ta cũng tin nàng!".

"Hừ..." Một bên Tô lão phu nhân lại là không đồng ý, nhưng bà cũng không còn khí lực để nói chuyện, chỉ hừ một câu biểu đạt mình không đồng ý

"Tổ mẫu cùng ngoại tổ mẫu ngươi đổ máu ngươi cũng đã thấy rồi, chuyện này liền dừng lại ở đây!". Tô Hoa Kiểm nói.

Tô Phỉ nhìn về phía hai người, trên mặt mang theo kiên định, "Nếu ta không nói, sẽ không thể nào đòi lại công đạo cho mẫu thân, thế nhân còn không cho là ta bất hiếu? Vậy không phải là tự vả miệng mình sao? Nếu ta không nói còn không phải thừa nhận mẫu thân nàng không trinh tiết?".

Cho nên, chuyện này nửa điểm thương lượng đều không được.

Làm sao lại ngoan cố không đổi? Một chút dầu muối đều không ăn? Tô Hoa Kiểm tức giận đến ngón tay cũng nắm chặt lại, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ninh nãy giờ vẫn không lên tiếng, sau đó nói với Tô Phỉ, "Ngươi chẳng lẽ không nghĩ cho vợ con ngươi? Ngươi muốn bọn họ cũng cùng nhau bị thế nhân thóa mạ, chỉ chỉ trỏ trỏ sao?".

"Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó! Phụ thân! Mặc kệ thế tử hắn thế nào, ta cùng Cẩn Nhi đều không oán không hối mà ở bên cạnh hắn. Thế nhân muốn nói như thế nào thì nói, cứ để bọn họ nói cho sướng miệng, miệng mọc trên người thế nhân ta không quan tâm! Bất quá..." Thanh Ninh ánh mắt bình tĩnh mà nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, cong cong khóe môi, "Bất quá phụ thân lúc trước còn nói là tin tưởng mẫu thân, mà bây giờ lại nói với thế tử là nếu sự tình truyền đi ra ngoài liền sẽ bị thế nhân thóa mạ. Lời nói của người trước sau mâu thuẫn. Mẫu thân là trong sạch tự nhiên sẽ không sợ thế nhân nghị luận, rõ ràng sẽ phải cho mẫu thân một công đạo, nhưng phụ thân lại nói như vậy làm ta cảm thấy thật hồ đồ".

Thanh Ninh khóe môi cười lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, "Phụ thân! Ý ngài là...Tô Phỉ hắn không phải là nhi tử của ngài, không phải cốt nhục của Tô gia sao?"

Sự tình như thế nào thì Thanh Ninh cũng tin tưởng lời Tôn Chính Ngạn nói.

Bà bà nàng Tôn Lâm Lang, là một nữ tử cao quý tốt đẹp.

Tuy Tôn Chính Ngạn cũng là vì Tôn gia, nhưng từ biểu tình của hắn có thể nhìn ra được hắn mâu thuẫn cùng thống khổ.

Cho nên, năm đó Tôn Lâm Lang không có khả năng tư thông với người khác.

Nàng tin tưởng Tô Phỉ chính là hài tử của Tô gia.

Đến nỗi nếu là thật sự bị bắt đi cũng không phải là lỗi của nàng.

Tô Hoa Kiểm – hắn nếu thừa nhận Tô Phỉ không phải cốt nhục Tô gia, thì Tôn Lâm Lang thật sự không còn trinh tiết, Tô Phỉ liền không phải người Tô gia. Hắn vì mẫu thân đòi công đạo, làm kẻ thù đền mạng là thiên kinh địa nghĩa, cho dù Tô gia có dưỡng hắn nhiều năm như vậy.

Nếu Tô Hoa Kiểm thừa nhận Tô Phỉ là hài tử Tô gia, vậy Tôn Lâm Lang là vô tội và bị chết oan.

Chỉ là một suy đoán của Tô lão phu nhân, chỉ vì biến mất một hồi mà phải đổi bằng mạng của một nữ tử đang ở độ tuổi đẹp như hoa.

Hơn nữa, những năm gần đây bọn họ đối với Tô Phỉ vô cùng lạnh nhạt, thân nhân như vậy thật làm người ta giận.

"Hắn chính là đồ tiểu tạp chủng không rõ lai lịch!" Tô Hoa Kiểm còn chưa kịp mở miệng, Tô lão phu nhân liền nhịn đau hét lên một tiếng.

Nếu phủ nhận thì chính mình mang trên đầu nón xanh đời này đều đừng mong thoát được. Tô Hoa Kiểm nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, nhìn mắt Thanh Ninh, sau đó nhìn về phía Tô lão phu nhân nói, "Mẫu thân, Tô Phỉ là con trai ta, là hài tử Tô gia".

"Đều là người một nhà, Phỉ Nhi, mẫu thân ngươi ở trên trời có linh thiên cũng không hy vọng ngươi như thế!" Tưởng thị khuyên nhủ.

"Chỉ sợ mẫu thân ta chết mà không nhắm mắt!" Tô Phỉ lãnh đạm mà nói.

"Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào? Là muốn toàn bộ Tô gia? Hay là cái tước vị Tề Quốc công này?" Tô Hoa Kiểm ánh mắt sắc bén lên

"Ta không cần gì khác, ta chỉ muốn Tô gia cùng Tôn gia cho mẫu thân ta một công đạo". Tô Phỉ lạnh nhạt nói.

"Công đạo? Công đạo cái gì? Người đều đã chết nhiều năm như vậy, sau này Tô gia sớm muộn gì cũng vào trong tay của ngươi. Ngươi muốn đem cơ nghiệp nhiều năm của Tô gia phá hỏng sao?".

"Giao trong tay ta? Phụ thân! Chỉ sợ là trước nay ngươi đều không có nghĩ đến đi. Ngươi chính là muốn giao đến trong tay Tô Khiêm!". Tô Phỉ châm chọc nói.

Làm gì lại đem chuyện nói rõ ràng ra như thế? Tô Hoa Kiểm tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. "Vô liêm sỉ! Ta liền biết ngươi còn không phải là muốn ta nhượng bộ! Được, Tô gia liền giao trong tay ngươi, quay đầu lại ta liền thượng sổ con thỉnh biểu thượng tấu, đem Quốc công phủ giao cho ngươi!".

"Không..." Tô lão phu nhân nghe vậy, trợn tròn đôi mắt, không thể nói thêm lời nào, tức khắc huyết khí đều xông lên đầu, trước mắt một mảnh đỏ máu, một chút liền hôn mê bất tỉnh.

Tô lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, hai hàng máu tươi từ khóe mắt chảy ra, nhìn phi thường khủng bố.

"Mẫu thân."

"Ngoại tổ mẫu"

"Tổ mẫu"

"Lão phu nhân"

Tô Hoa Kiểm cùng Tô Dao, Hà gia tỷ muội, Tôn Chính Ngạn đều khiếp sợ, vội vây quanh tô lão phu nhân, kêu gào liên tục

Tưởng thị cũng kinh hãi nhảy dựng, nhưng vì đang đỡ Tôn lão phu nhân cho nên không có đi qua.

Tôn lão phu nhân sắc mặt tái nhợt, xoa cái trán, vịn Tưởng thị đỡ chính mình, trong miệng lẩm bẩm nói, "Tạo nghiệt mà...... Tạo nghiệt."

Trong phòng tức khắc một mảnh hỗn loạn, cũng may thái y còn chưa đi, vội vàng kêu thái y lại đây chẩn mạch.

Thái y xem mạch, lắc đầu thở dài, "Quốc công gia, lão phu nhân đây là huyết đàm dâng lên, nếu có thể tỉnh lại thì tốt, nếu vẫn không tỉnh lại, thì sẽ luôn hôn mê bất tỉnh, cho đến khi...... Nếu có thể tỉnh lại, cũng có thể tay chân sẽ không tiện, đầu óc sẽ không thanh tỉnh, khả năng tính tình sẽ đại biến, Quốc công gia, người nên chuẩn bị."

Thái y đem phương thuốc vừa khai xong sửa lại rồi mới cáo từ.

"Các ngươi đã vừa lòng chưa? Ngươi cái đồ vô sỉ, ngươi muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi!". Nhiều năm như vậy, từ trước tới nay hắn đều là cao cao tại thượng, chỉ điểm người khác. Hôm nay thế nhưng lại bị hai cái miệng còn hôi sữa chọc cho tức giận đến thảm bại! Tô Hoa Kiểm nửa điểm đều không nghĩ nhịn nữa, nổi trận lôi đình mà chỉ vào Tô Phỉ cùng Thanh Ninh nói, "Bất quá! Ngươi nếu là muốn Tô gia thì cũng đừng nằm mơ nữa! Ta sẽ không đem Tô gia giao cho ngươi!"

"Tô gia giao cho ta, ta còn ngại bẩn tay!" Tô Phỉ khinh thường mà nói, "Ta sẽ đích thân phá hủy Tô gia!".

"Ngươi! Cái đồ con bất hiếu! Tuổi còn nhỏ lại dám nói ẩu nói tả! Còn không phải là ỷ vào Hoàng thượng sủng ái..." Tô Hoa Kiểm tức giận đến run rẩy cả người, bộ ngực phập phồng kịch liệt, lời nói không xong, một ngụm máu ở yết hầu nôn nao phun tới.

"Phụ thân!" Tô Dao hét lên một tiếng, nhào tới.

Tô Phỉ nhìn mắt Tô Hoa Kiểm, quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh, ánh mắt nhu hòa xuống, "Chúng ta đi!".

Thanh Ninh gật gật đầu, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Trong phòng là một cảnh gà bay chó sủa...

.....

Về tới Cảnh Tụy Viên, Thanh Ninh duỗi tay ôm lấy Tô Cẩn, đem hạ nhân đều lui xuống, ngồi bên cạnh Tô Phỉ, ôn nhu gọi "Tích Ngọc".

"Ừ!" Tô Phỉ nghiêng đầu.

Tô Cẩn ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn, hướng phía hắn mà vươn tay nhỏ không nói mà cười.

Tô Phỉ nhắm mắt lại, sau đó duỗi tay ra tiếp nhận Tô Cẩn.

Thanh Ninh vươn tay ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào mà nhẹ giọng nói, "Tích ngọc, có ta ở đây, ta sẽ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh chàng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro