Chương 27 - Lại một đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Thủy Mộc

thuymochoa.wordpress.com

Thật là đồ con bất hiếu, đồ đại nghịch bất đạo!

Ngươi nghĩ muốn hủy hoại Tô gia? Nằm mơ đi!

Hắn cũng là con cháu Tô gia, chẳng lẽ hắn không sợ tổ tông đội mồ sống dậy mà đánh hắn?

Tô Hoa Kiểm trừng mắt nhìn Tô Phỉ.

Tô Phỉ khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, khinh thường nhìn lại.

Trong tình thế này mà hắn vẫn mỉm cười?

Tiếp theo hắn sẽ làm gì? Tô Hoa Kiểm trong lòng bỗng nhiên lộp bộp.

Đứa con trai này...

Tô Hoa Kiểm lúc này mới phát hiện, nhi tử ưu tú này của hắn, hắn một chút cũng không hiểu được.

Bởi vì không hiểu, cho nên hắn tự cho rằng mình đã chọn đúng tử huyệt của hắn (Tô Phỉ), nhưng lại bị hắn (Tô Phỉ) dễ dàng phản kích lại.

Như hiện tại, hắn không thể không nhận tội.

Bởi vì hắn không thể để lão mẫu thân mang tội danh hãm hại giết chết con dâu trên lưng.

Tô Phỉ biết rõ tử huyệt của hắn, nhưng hắn lại không sờ được đến mạch của Tô Phỉ.

Hắn vốn cho rằng mình đã bắt được tâm mạch của Tô Phỉ, nhưng kết quả lại là phí công. Tô Phỉ nhẹ nhàng đem mình đánh sập.

Hắn đã dùng cách suy nghĩ của người thường để đánh giá tâm tính của Tô Phỉ. Muốn đánh bại một người thì phải biết nhược điểm của người đó. Nhưng hắn lại không biết nhược điểm của Tô Phỉ ở đâu! Hắn đã dùng thanh danh mẫu thân, danh dự thê nhi để uy hiếp nhưng đều vô dụng...

Hắn rốt cuộc muốn như thế nào?

Thật sự là muốn làm Tô gia sụp đổ? Đem nhiều năm tổ nghiệp phá hỏng đi?

Tô Hoa Kiểm nhìn gương mặt tinh xảo xinh đẹp nhưng trên mặt lại là thần sắc vô cùng kiên định, trái tim co rụt lại.

Nghiệt tử này, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy!

Thật là đồ bất hiếu ngỗ nghịch!

Tô Hoa Kiểm há miệng thở dốc nhưng cũng không mang lời nói trong lòng mà nói ra.

Dù có thế nào hắn cũng sẽ không đạt mục đích!

Tô gia đã tồn tại nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng đánh sập.

Tôn Lâm Lang lại không phải chết trong tay mình.

Trong chớp mắt, Tô Hoa Kiểm trong lòng liền ổn định lại, ánh mắt nhìn về phía trước điện thấy Hoàng Thượng vẫn đang giận dữ, liền thu hồi ánh mắt, sau đó thuận theo cấm vệ mà bị kéo đi ra ngoài.

Việc bị bắt vào nhà lao, Tô Hoa Kiểm không lo lắng lắm. Hắn không giống như quan viên bình thường, hắn là Tề Quốc công.

Hoàng thượng là minh quân, mấy năm qua hắn hiểu rõ thánh ý, Hoàng thượng muốn chém đầu cũng phải có lý do thuyết phục được dân chúng.

Tề Quốc công tước vị là truyền lại qua nhiều thế hệ, trừ phi mưu nghịch như vậy mới là tội lớn ngập trời, bằng không thì tước vị cứ thế đời đời truyền lại.

Dưới gối hắn chỉ có hai nhi tử. Tô Phỉ nghiệt tử kia đã nói không cần tước vị, hy vọng hắn đủ cốt khí nói được làm được. Mình hiện giờ thân lại mang tội nên tước vị kia tám chín phần mười sẽ rơi xuống trên người Tô Khiêm.

Tô Khiêm tuy không ưu tú bằng Tô Phỉ, nhưng là do chính tay mình dạy dỗ, không nổi bật hơn người nhưng cũng có vài phần tài hoa.

Hơn nữa, Tô Hoa Kiểm xem ra Tô Phỉ cũng không có nhiều khả năng muốn làm Tề Quốc công.

Tô Phỉ tuy là vì vong mẫu giải oan, nhưng lưỡi kiếm lại chỉ thẳng về hướng tổ mẫu mình, quả thật là bất hiếu!

Nhưng đây tất cả đều là hắn phỏng đoán!

Nếu Hoàng Thượng cũng giống như Tô Phỉ, quyết tâm báo thù cho Tôn Lâm Lang thì thế nào?

Năm đó hai vị lão phu nhân tự mình động thủ, làm được đến thiên y vô phùng, mấy năm nay lại giữ kín như bưng, hai bà lo lắng cũng không phải không có lý.

Tô Hoa Kiểm trong thoáng chốc tâm lại treo lên, ngước mắt lại nhìn phía Hoàng thượng cao cao tại thượng. Nhưng hắn đã bị người kéo đi ra ngoài...

Quần thần bên trong đều còn ở thế khiếp sợ, nhưng thật nhanh liền có người phản ứng đến.

Lập tức có người tiến lên vì Tô Hoa Kiểm cầu tình.

Tề Quốc công Tô Hoa Kiểm là rường cột nước nhà, là trọng thần triều đình, đối với giang sơn xã tắc là vô cùng quan trọng. Chuyện này chỉ là trùng hợp, hắn chỉ muốn khiển trách vong thê, không nghĩ là trời xui đất khiến lại hại đến tính mạng của nàng. Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, ai lại không có một thời tuổi trẻ ngông cuồng?

Tô Hoa Kiểm vừa rồi cũng đã hối hận không thôi mà nói, lúc ấy nhất thời nổi giận, về sau hắn cũng rất hối hận. Biết được Phổ Độ tự không truyền sự tình ra ngoài, năm đó hắn đã thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn thật không dự đoán được sự tình còn có sau này.

Hôm nay hắn có thể chủ động nhận sai, chứng tỏ đối với vong thê đã chết hắn cũng vô cùng hối hận và áy náy.

Sai thì có sai, đám người cầu tình liền đem sự tình hướng về nha đầu với hài tử còn trong bụng. Đối với gia tộc, khai chi tán diệp là chuyện quan trọng, nữ nhân hậu viện nhiều là chuyện bình thường, sủng một vài nha đầu thiếp thất lại là chuyện càng bình thường. Tuy Tô Hoa Kiểm xuống tay là vì nha đầu không lên được mặt bàn kia, nhưng càng quan trọng là trả thù cho hài tử còn chưa ra đời kia. Con cái nối dòng, là kéo dài gia tộc.

.....

Các đại thần thanh âm và tình cảm tràn đầy, lại kể đến công trạng trong những năm gần đây của Tô Hoa Kiểm...Lại bàn đến công lao của tổ tiên Tề Quốc công.

Luôn tỏ rõ ý tứ, Tô Hoa Kiểm là có tội, nhưng chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng hồ đồ phạm phải sai lầm, không nghiêm trọng đến mức chém đầu thị chúng!

Vì thế các đại thần cầu tình hy vọng Hoàng thượng niệm tình nhiều năm công trạng mà khai ân tha cho hắn.

Đã có người vì Tô Hoa Kiểm cầu tình, thì tự nhiên có người thường ngày đối đầu cùng Tô Hoa Kiểm nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Thân là trọng thần triều đình, vì một nô tài, hãm hại vợ cả, sủng thiết diệt thê là hành vi không thể tha thứ.

Trong lúc nhất thời, hai bên tranh chấp náo loạn, trên Kim Loan điện lập tức ầm ĩ cả lên.

Ngoài ra còn có nhiều người làm người bàng quan, cúi đầu trầm mặc, không mở miệng.

Ba vị hoàng tử đều không mở miệng. Từ trước đến nay Tứ hoàng tử vẫn luôn muốn mượn thế lực của Tề Quốc công phủ, nhưng Tô Hoa Kiểm chưa từng cho hắn mặt mũi. Cho nên người phía bên Tứ hoàng tử đều cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt.

Nếu có thể cứu được Tô Hoa Kiểm từ chuyện này đi ra, Tề Quốc công tương lai sẽ có thể vì Tứ hoàng tử mà trợ lực, vậy còn không phải là như hổ thêm cánh sao?

Tuy là phạm tội nhưng tội này không phải là tội lớn hay là đại gian đại ác.

Còn không phải chỉ là thời tuổi trẻ ngông cuồng, vì nữ nhân mà hồ đồ làm sai chuyện?

Cái bọn họ cần chính là nhân mạch trong tay Tô Hoa Kiểm, cùng với năng lực làm việc trong triều đình của hắn.

Bên phía Cửu hoàng tử cũng có người ra mặt, nhưng Cửu hoàng tử sắc mặt bình tĩnh. Bọn họ tuy là ra mặt cầu tình nhưng không nóng lòng như người bên phía Tứ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử cùng Tô Phỉ có giao tình rất tốt, mọi người đều biết, nên người phía bên Ngũ hoàng tử rất bình tĩnh. Không ra mặt nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng.

Hoàng thượng nhất thời im lặng, luôn nhìn phản ứng của quần thần.

Tô Phỉ cũng không mở miệng.

Hai phe tranh cãi càng ngày càng ầm ĩ.

"Hoàng thượng, vi thần cho rằng, Tề Quốc công là trọng thần trong triều, là trụ cột của triều đình ta, cho nên mỗi tiếng nói, mỗi hành động của hắn càng phải làm gương cho mọi người". Giọng nói của Cố Hoán trong trẻo vang lên, hắn không hề đề cập đến công lao và sai lầm của Tô Hoa Kiểm, mà chỉ nói đến việc chỉ đi Phổ Độ tự một chuyến lại làm cho Tôn Lâm Lang phải đổi bằng tính mạng, "Tề Quốc công thân là trọng thần, năm đó hắn tuy chỉ mới là thế tử nhưng cũng đã là mệnh quan triều đình, hẳn phải biết rõ luật pháp. Hắn từ nhỏ lại được đọc sách thánh hiền, đã được dạy tam cương ngũ thường, nhân luân cương thường, thử hỏi, hắn biết rõ ràng lại không màng đạo lý. Vì một nô tài mà hãm hại tiền Quốc công phu nhân, làm cho tiền Quốc công phu nhân vì thế mà vong mạng, người như vậy có thể nhẹ nhàng cho qua sao? Nếu tha thứ dễ dàng thì sau này làm sao lập được cương thường*? Nhân luân cương thường chính là bản gốc để trị quốc há có thể nhẹ cho qua? Muốn tha thứ dễ dàng thiên hạ không phải sẽ rối loạn? Vi thần cho rằng chính vì Quốc công đại nhân là trọng thần, biết rõ còn cố phạm, càng cần phải nghiêm trị, răn đe cảnh cáo!".

*Cương thường: Tam cương và ngũ thường được kết hợp lại, hay được gọi là đạo cương – thường. Cương – thường là nguyên tắc chi phối mọi suy nghĩ, hành động và cũng chính là để đánh giá phẩm chất con người, góp phần điều chỉnh hành vi con người (Viết về Luận ngữ của Khổng tử – Nguyễn Hiến Lê)

Tài ăn nói của Cố Hoán từ trước đến nay đều rất lợi hại.

Nghe hắn nói xong, không ít đại thần trong lòng thầm mắng.

Thật là giỏi, có thể kéo đến nhân luân cương thường, trị quốc chi bổn!

Hoàng thượng ở trên lớn tiếng nói, "Cố ái khanh nói có lý, Tề Quốc công là trụ cột triều đình, nhưng lại làm ra hành động sủng thiếp diệt thê, nhiễu loạn cương thường, nên nghiêm trị!".

Các vị đại thần vừa mới cầu tình trong lòng chuyển động, không dám mở miệng nói nữa. Không thể vì chuyện này mà làm tức giận mặt rồng!

Hoàng thượng nhìn lướt qua quần thần, thấy chúng thần đều đã im lặng liền ra lệnh cho Đại lý tự, Thuận Thiên phủ cùng nhau tra rõ vụ án năm đó.

Dù Tô Hoa Kiểm đã nhận tội, nhưng sự tình lại có đề cập đến Tô lão phu nhân, không loại trừ khả năng hắn gánh tội thay mẫu thân. Còn có việc Tô Hoa Kiểm nói đến nha đầu kia, có phải là sự thật hay không cũng cần phải kiểm chứng. Sự việc năm đó nhất định phải điều tra cho rõ ràng.

Hai vị lão phu nhân hiện giờ đang mang trọng thương, Hoàng thượng niệm tình hai người tuổi đã cao, lại có thương tích, một người còn là mẫu thân ruột thịt của Tôn Lâm Lang, nên không xử lý vội. Chỉ cho Đại lý tự cùng Thuận Thiên phủ chờ vết thương của hai người tốt lên luận tội sau.

"Nếu sự tình kia là thật như vậy thật đúng là nhiễu loạn cương thường, không bằng cầm thú, nên nghiêm trị! Mùa thu sau xử trảm!" Hoàng thượng nói.

"Vi thần tuân chỉ!" Đại Lý Tự khanh cùng Thuận Thiên Phủ phủ doãn vội tiếp chỉ.

Tô Phỉ cùng Tô Hoa Kiểm vừa rồi không hề đề cập nửa câu đến việc năm xưa Hoàng thượng ái mộ Tôn Lâm Lang. Cho nên trên Kim Loan điện chúng thần không khỏi rùng mình, không ít người trong lòng đều tiếc hận không thôi.

Tô Hoa Kiểm làm quan trên triều nhiều năm như vậy, năng lực cùng cách làm người của hắn rõ như ban ngày. Vì một Tôn Lâm Lang đã chết nhiều năm như vậy mà chém giết một trọng thần triều đình?

Hiện tại, bọn họ đều rõ ràng – Hoàng thượng đây là muốn quyết tâm tiêu diệt Tô Hoa Kiểm.

Hoàng thượng nhìn về phía Tô Phỉ, ánh mắt hòa hãn, "Tề Quốc công hiện nay thân mang tội, ái khanh là Quốc công phủ thế tử, kế thừa tước vị Tề Quốc công là danh chính ngôn thuận"

Hoàng thượng liền hướng về Lễ bộ thượng thư nghĩ chỉ, sắc phong Tô Phỉ nhậm chức Tề Quốc công.

"Vi thần tạ chủ long ân". Tô Phỉ quỳ xuống đất chậm rãi nói, "Hoàng thượng, vi thần thẹn không dám nhận. Vi thần vì vong mẫu giải oan, lại làm cho gia phụ phải vào lao ngục, vi thần thật sự là bất hiếu. Phụ thân thân là trọng thần, lại làm ra cớ sự này thật sự là thẹn với tổ tiên hoàng đế hậu ái. Tổ tiên dưới suối vàng có biết cũng sẽ bất an, tổ tiên Tô gia không mặt mũi nào lại kế tục tước vị này, thần kính mong bệ hạ thu hồi tước vị Tề Quốc công này!".

Quần thần đều kinh hãi.

Tô Hoa Kiểm thân đã vào lao ngục, về sau Quốc công phủ còn không phải là về tay hắn? Tước vị đã tới tay, hắn lại còn thoái thác.

Không chỉ thoái thác, hắn còn cầu Hoàng thượng thu hồi tước vị này. Đây chính là thừa kế công tước chi vị đấy. Bao nhiêu người vì tước vị mà đấu nhau ngươi chết ta sống. Bao nhiêu người vì phong hầu lập tước mà nỗ lực. Nhưng hắn liền dễ dàng đem tước vị nhà mình được cấp mà chắp tay đẩy trở về?

Tô Phỉ lời nói thành khẩn, tiếp tục nói, "Vi thần biết Tô gia tước vị là thừa kế, không phạm phải sai lầm to lớn thì không thể thu hồi. Nhưng đây là ý tứ của vi thần, là vi thần khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi. Mong bệ hạ thành toàn cho vi thần."

Hoàng thượng trầm mặc một lát, sau đó là đồng ý, thu hồi tước vị, đương nhiên cũng không thể thu không tước vị, rốt cuộc thì Tô Phỉ là thần tử được sủng ái. Cho nên Hoàng thượng ngay tại chỗ nâng chức quan Tô Phỉ lên tới chính nhị phẩm.

Tô Phỉ cảm tạ ân, lại nói từ sau khi thành thân từ nhạc phụ Định Tây hầu biết được không ít chuyện ở biên quan. Biết biên quan kham khổ, binh lính đời sống vô cùng gian khổ. Lại nói Tô gia thấy hổ thẹn vì nhận được Hoàng sủng nhiều năm như vậy, nên đem tài sản do Tề Quốc công phủ sở hữu dâng lên để bày tỏ tâm ý, vì binh lính biên quan thêm ít chi dùng trong ngày thường.

Hoàng thượng mỉm cười đồng ý, bổ nhiệm Hộ bộ chọn ngày đi Quốc công phủ kiểm kê tài sản, chờ tính toán xong sẽ giao cho Bộ binh.

Vì phòng ngừa có người ở giữa kiếm lời riêng, Hoàng thượng còn cử người giám sát.

Toàn bộ tài sản của Tô gia xem như vào quốc khố.

Tô gia không còn tước vị, phủ đệ ngự tứ cũng được triều đình thu hồi. Hoàng thượng lại ra lệnh Hộ bộ đưa cho Tô Phỉ chọn quan trạch.

Trên Kim Loan điện đại bộ phận đều nghĩ Tô Phỉ hẳn là điên rồi.

Lúc bắt đầu mọi người còn tưởng rằng Tô Phỉ đem sự tình náo loạn vạch ra là vì tước vị, nhưng hiện giờ lại không biết hắn là vì cái gì?

Còn có vài người chuẩn bị xem đây là cái cớ tốt muốn tham tấu hắn liền bỏ qua tâm tư.

.....

Tô Phỉ khóe miệng khẽ nâng lên.

Đây là đao thứ hai, không lâu sẽ truyền tới trong nhà lao. Tô Hoa Kiểm chắc chắn tức giận đến hộc máu!

Hoàng thượng lệnh Tô Phỉ sang ngự thư phòng kiến giá, sau đó liền tan triều.

Hôm nay lâm triều, hạ triều so với ngày thường trễ hơn.

Đa số đại thần tan triều đều cảm thấy như trong giấc mộng.

"Tích Ngọc, xong việc mang Ninh Nhi cùng Cẩn Nhi trở về ở lại mấy ngày, nhạc mẫu thật rất nhớ các ngươi". Tiêu Lĩnh vỗ vỗ bả vai Tô Phỉ, ánh mắt ấm áp.

"Đúng lúc con cùng với Ninh Nhi cũng đang nghĩ đến hai vị đệ đệ". Tô Phỉ khẽ cười nói.

"Lúc nào cũng được, trong nhà đại môn luôn sẵn sàng chào đón các ngươi". Tiêu Lĩnh vỗ vỗ vai, rồi đi trước.

Tô Phỉ khóe môi khẽ vểnh lên, thấy được Cố Hoán đang ở ngoài điện liền đuổi theo, "Cửu công tử, mới vừa rồi đa tạ công tử!".

Cố Hoán dừng chân, nhìn về phía Tô Phỉ nhướng mày, "Thế tử khách khí! Thân là mệnh quan triều đình, ta chỉ là làm tròn nghĩa vụ mà thôi. Không phải vì muốn giúp ngươi mới nói như thế!"

Nói xong ôm quyền, tiếp tục đi ra ngoài.

Thật là một người mạnh miệng! Tô Phỉ khẽ cười, hướng ngự thư phòng đi tới.

"Vi thần tạ Hoàng thượng thành toàn!" Vào ngự thư phòng, Tô Phỉ liền tạ ơn.

"Mau đứng lên!". Hoàng thượng buông bút son trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Tô Phỉ đỡ hắn một phen.

"Tạ Hoàng thượng!". Tô Phỉ cảm tạ ân, đứng lên.

"Ngươi làm tốt lắm, không lỗ mãng mà trực tiếp đối đầu cùng với phụ thân ngươi!". Tô Hoa Kiểm cùng Tô lão phu nhân đều là trưởng bối của hắn. Dù có muôn vàn sai, hắn làm vãn bối chỉ cần đi một bước không tốt, liền sẽ bị chụp ngay cái mũ đại bất hiếu lên đầu. Mũ kia một khi đã đội thì cả đời sẽ khó tẩy được, hơn nữa sau khi chết khả năng sẽ còn bị người chửi rủa. Hắn biết được mẫu thân chết oan lại không mất đi lý trí lập tức cùng trưởng bối đối chọi.

Hiện giờ, đã có thể báo thù cho mẫu thân, còn bảo toàn được thanh danh cho mình, khả năng còn sẽ tốt hơn một chút.

"Tạ Hoàng thượng hậu ái!" Nếu không có Hoàng thượng chống lưng, hắn cũng sẽ không thuận lợi như thế, nhất định vẫn phải tốn một phen tâm tư.

"Hiện giờ mẫu thân ngươi có linh thiên cũng đã có thể yên nghỉ" Hoàng thượng nói một câu, sau đó lại nói với hắn, "Ngươi vừa ý tòa nhà nào thì liền báo một tiếng cho Hộ bộ là được".

"Mặc kệ là tòa nhà nào, ngươi cứ việc mở miệng. Chính ngươi tự chọn để sống cùng thê nhi cho thanh tịnh". Hắn đã cầu thu hồi tước vị của Tô gia, lại đem tài sản của Tô gia sung vào quốc khố. Đều là vì báo thù cho Lâm Lang! Tô gia bây giờ cùng hắn là thế đối đầu, nhưng Hoàng thượng một chút cũng không cảm thấy hắn tuyệt tình.

Tô Phỉ gật đầu, "Vâng!"

"Được, vậy ngươi đi đi!" Hoàng thượng cười gật đầu nói.

"Vi thần cáo lui!"

Chờ Tô Phỉ lui ra ngoài, Hoàng thượng liền đi gặp Hoàng hậu nương nương.

Lâm triều vừa tan, sự tình liền như bay truyền ra ngoài.

Hoàng hậu nương nương vẫy lui cung nữ, tự mình rót cho Hoàng thượng một chung trà, nhìn Hoàng thượng nét mặt hơi ủ rũ, lo lắng nói, "Hoàng thượng, thần thiếp xem sắc mặt ngài có chút không tốt, có cần thái y tới bắt mạch hay không?"

Hoàng thượng lắc đầu, đón ly trà đặt lại trên bàn, nắm tay Hoàng hậu nương nương nói, "Lúc trước trẫm đã không hiểu ý tứ của nàng"

"Năm đó Hoàng thượng là vì muốn tốt cho Lâm Lang cô nương, nhưng ai ngờ đến kết quả sẽ là thế này đâu? Tất cả đều là số mệnh!" Hoàng hậu nhẹ giọng khuyên giải an ủi.

Năm đó nàng biết Hoàng thượng ái mộ Tôn Lâm Lang, cố ý muốn đem Tôn Lâm Lang tiến cung, nhưng Hoàng thượng lại phủ quyết, không muốn đem nhốt Tôn Lâm Lang tại chốn thâm cung tịch mịch này!

Hoàng hậu nương nương trong lòng thở dài một câu, đáng tiếc người đẹp như ngọc thế nhưng lại bị người bên gối thiết kế hãm hại, sau đó lại chết trong tay mẫu thân cùng bà bà.

"Tô Hoa Kiểm kia thật sự là đồ cầm thú không bằng! Có thể làm ra sự việc xấu xa như thế! Hãm hại vợ cả của mình!" Hoàng thượng giận dữ, sắc mặt tái đi.

Tốt nhất lời hắn nói nên là thật!

"Ai nói hắn không phải cầm thú đâu!" Hoàng hậu thở dài một hơi, sau đó lại hỏi, "Hài tử Phỉ Nhi kia có tốt không?"

"Nhìn cũng không tệ lắm, nhưng đứa nhỏ này từ nhỏ nếu có việc gì thì đều giấu trong lòng không nói ra". Hoàng thượng nói.

"Hoàng thượng không cần lo lắng! Hiện giờ hắn đã có thê nhi, Thanh Ninh là đứa trẻ hiểu chuyện, có nàng ở bên, Phỉ Nhi sẽ không có việc gì!", Hoàng hậu nương nương nói.

Hoàng thượng gật đầu, "Ừ!"

......

Thời tiết thật nóng, Hà Như Mạt, Hà Như Liên tỷ muội hai người lại lúc mặt trời lên đỉnh đầu mà đến Cảnh Tụy Viên.

Thanh Ninh có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn cho nha đầu mời hai tỷ muội các nàng vào viện.

Nha đầu dâng trà xong, Thanh Ninh cười nhìn về phía Tô Cẩn đang chơi cùng Hà gia tỷ muội nói, "Ngày nóng như vậy, hai vị muội muội sao lại đến đây?"

"Chính là muốn đến thăm đại biểu tẩu cùng tiểu cháu trai", Hà Như Mạt xinh đẹp thản nhiên cười.

Thanh Ninh cười nói, "Các ngươi có tâm."

Uống mấy ngụm trà, Thanh Ninh thấy được hai tỷ muội không yên lòng, liền kêu vú nuôi đem Tô Cẩn ôm đi xuống, cho người hầu hạ đều lui xuống. Sau đó nhìn về phía Hà gia tỷ muội nói, "Có gì hai vị muội muội cứ nói, nhưng ta nói trước, nếu là vì chuyện xảy ra ngày hôm qua thì các ngươi không cần mở miệng".

Hà Như Mạt nụ cười hơi cứng lại, lại tiếp tục cười nói, "Đại biểu tẩu, ngươi cũng biết, ta cùng với tỷ tỷ ở Quốc công phủ đã hơn một năm, hiện giờ ngoại tổ mẫu thân mang trọng thương. Chúng ta biết là không nên nói điều này, nhưng chúng ta rời nhà cũng đã lâu, có chút nhớ nhà, ta cùng với tỷ tỷ thương lượng, chờ thân thể tổ mẫu khá lên một chút, chúng ta liền về nhà. Rốt cuộc cha mẹ đều còn sống, chúng ta đâu thể nào sống xa gia đình được? Hiện giờ mợ cùng ngoại tổ mẫu đều có thương tích trong người, ta cùng tỷ tỷ liền nghĩ tới nhờ đại biểu tẩu giúp chúng ta gửi tin về nhà".

Nàng suy nghĩ cả đêm, vẫn là quyết định về nhà.

Tình huống hôm qua xem ra đại biểu ca cùng cữu cữu bọn họ chính là nước với lửa. Ngoại tổ mẫu, mợ đều có thương tích trong người. Truyền tin về nhà là chuyện rất bình thường.

Các nàng có thể phái người của mình truyền tin trở về, cũng có thể nhờ trạm dịch cho người truyền tin trở về.

Sự tình nếu lộ ra, chờ truyền tới Lệ Thành, còn không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì. Các nàng gửi tin về trước để mẫu thân trong lòng có chuẩn bị.

Hơn nữa dù việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, nhưng nàng cảm thấy đại biểu ca thật sự sẽ lan truyền tin này.

Mặc kệ là có hay không sẽ lan truyền, chuyện này đối với mẫu thân mà nói đều không thể là nhỏ.

Thanh Ninh hơi suy nghĩ liền hiểu rõ ý tứ Hà Như Mạt, cười gật đầu. "Được, đây là việc nhỏ, ta có thể giúp được, các ngươi cứ chuẩn bị tin, à, nếu còn có đồ vật khác cũng chuẩn bị đi, ta sẽ phái người tự mình giúp các ngươi đưa tin về nhà".

Thanh Ninh đối với Hà Như Mạt tiểu cô nương ấn tượng không tồi, đây là việc nhỏ vẫn có thể giúp nàng được.

Tô Phỉ nói sẽ huỷ hoại Tô gia, hắn chắc chắn sẽ làm được.

Tỷ muội các nàng không thích hợp ở lại nơi này!

"Vậy ta đa tạ đại biểu tẩu!". Hà Như Mạt cảm kích nói, sau đó lập tức đưa tin đã chuẩn bị tốt cho Thanh Ninh, "Đã phiền toái đại biểu tẩu".

Thì ra đã chuẩn bị tốt mới đến.

Thanh Ninh duỗi tay nhận tin, cười nói, "Đợi lát nữa ta liền phái người xuất phát".

Hà Như Liên giật giật khóe miệng, nhẹ giọng hỏi, "Biểu tẩu, đại biểu ca thật sự sẽ đem sự tình truyền đi ra ngoài sao?"

Thanh Ninh cười như không cười mà nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi, "Liên biểu muội, đây là lo lắng sao?"

Lo lắng cho bọn họ, lo lắng cho đám người Tô lão phu nhân? Hay là lo lắng cho chính nàng?

Hà Như Liên sắc mặt trắng bệch nói "Ta tất nhiên là lo lắng!"

"Biểu muội có tâm" Thanh Ninh nhàn nhạt nói.

Hà Như Liên sắc mặt khẽ biến.

"Chúng ta không nghĩ tới mợ lại chết như thế, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cùng tỷ tỷ thật lo lắng và sợ hãi". Hà Như Mạt liếc mắt nhìn Hà Như Liên, cùng Thanh Ninh nói, "Mẫu thân thường xuyên nhắc cùng với chúng ta về mợ, nói nàng rất xinh đẹp, người lại rất tốt..."

Hà Như Mạt chuyển hướng nói lên việc nhà Hà gia. Ngồi một lát, hai tỷ muội mới đứng dậy cáo từ.

...........

Tô Hoa Kiểm tuy vào lao ngục nhưng biểu tình vẫn trấn định, trong lòng hắn rất tin tưởng hắn nhanh chóng sẽ được ra ngoài. Nhưng hắn vào ngục không đến hai canh giờ, liền từ miệng cai ngục nghe được sau khi hắn rời khỏi thì trên Kim Loan điện đã xảy ra chuyện.

Biết Tô Phỉ không chỉ đem tước vị cầu Hoàng thượng thu trở về, còn đem tài sản của Tô gia sung vào quốc khố. Tô Phỉ ra bài không theo lẽ thường làm Tô Hoa Kiểm tức giận đến thiếu chút nữa ngất đi. Lập tức nổi trận lôi đình mà kêu to "Người đâu! Ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn gặp nghiệt tử Tô Phỉ kia. Người đâu! Ta muốn gặp tên nghiệt tử Tô Phỉ!".

Thật là đồ con bất hiếu! Hắn làm sao có thể làm ra sự tình bất hiếu như vậy?

Thật tức chết hắn mà!

Kêu nửa ngày cũng không có người tới, Tô Hoa Kiểm không cam lòng, một bên kêu, một bên vỗ cửa, tay rách da hắn cũng không quản, dùng sức mà kêu.

Nhưng dù có gào đến rách yết hầu cũng không có người để ý đến hắn.

Tô Hoa Kiểm giọng đã lạc đi, lòng nóng như lửa đốt gấp đến độ nghĩ muốn đâm tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro