Chương 29 - Muốn chết? Hiện tại không thể được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Thủy Mộc

thuymochoa.wordpress.com

Việc Đan ma ma đến tìm, Tô Phỉ và Thanh Ninh đều không để trong lòng. Tô Phỉ nói với Thanh Ninh việc Tiêu Lĩnh nói với hắn muốn bọn họ sắp tới đến Hầu phủ ở vài ngày.

"Được, mẫu thân khẳng định sẽ rất lo lắng!" Thanh Ninh gật đầu.

"Còn có, tòa nhà triều đình thưởng, chúng ta cũng nên chọn ra". Tô Phỉ lại nói, "Hoàng Thượng để ta tự mình chọn nhà, quay đầu lại ta sẽ chọn ra mấy cái, nàng nhìn xem, cảm thấy thích cái nào thì chúng ta sẽ chọn cái đấy!".

Nhà của mình thật muốn chọn lựa kỹ càng một phen.

"Được, lúc chiều ta đã cho Tôn ma ma phân phó người thu dọn đồ đạc". Thanh Ninh cùng Tô Phỉ ngồi xuống sát cửa sổ, "Việc lựa chọn nhà, cũng không biết Hộ bộ bên kia tu sửa nhanh hay chậm, chúng ta mang theo Cẩn nhi có thể về Hầu phủ ở tạm một thời gian. Chúng ta mang theo những người này giữ lại bên người, còn những người khác sẽ từ từ an bài, chàng cảm thấy như thế nào?".

"Ừ, được!" Tô Phỉ không có ý kiến, hoàn toàn để Thanh Ninh làm chủ.

"Chúng ta ở Hầu phủ, cũng không thể ở quá lâu, nữ nhi đã xuất giá cũng không thể cứ ở mãi nhà mẹ đẻ, trước hết chúng ta chọn một sân viện ở trước đi". Thanh Ninh lại nói.

Sân viện đứng tên Tô Phỉ cũng có, hồi môn của nàng cũng có, cho nên nơi ở tạm thời không cần lo lắng.

Tô Phỉ gật đầu.

Hai người thương lượng, Hộ bộ bên kia cần tu sửa khả năng cũng sẽ mất một đoạn thời gian. Liền dứt khoát chọn một sân viện lớn, đều cùng nhau dọn qua, hạ nhân ở Cảnh Tụy Viên đều là trung thành và tận tâm sẽ mang theo hết.

Thanh Ninh thấy bên ngoài chiều hôm dần buông, liền nói tối lại tiếp tục cẩn thận xem xét, sau đó kêu nha đầu chuẩn bị cơm chiều.

....

Tô lão phu nhân ngồi dựa ở trên giường, sắc mặt âm trầm trắng bệch.

Đèn bát giác cung đình tản ra áng sáng nhu hòa, chiếu đến gương mặt Tô lão phu nhân so với gối bông trắng trên đầu còn muốn trắng hơn vài phần, rất là dọa người.

Tô lão phu nhân sắc mặt âm trầm, Tô Dao ngồi ở một bên không dám mở miệng, bọn người Song Hỷ nín thở, không dám phát ra tiếng động.

Nóng bức ban ngày dần tản đi, gió đêm từ cửa sổ thổi vào, trong phòng lại giống như không có không khí lưu thông.

Sau một phen khóc nháo, Tô Dao cũng dần bình tĩnh lại, cắn môi, suy nghĩ về sau phải làm sao bây giờ? Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô lão phu nhân một cái.

Tô lão phu nhân lại như nhập thần, thập phần yên tĩnh.

Tô Dao chỉ có thể cúi đầu không nói.

Thẳng đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tô lão phu nhân mới mở mắt.

Đan ma ma cau mày bước vào phòng

Tô lão phu nhân ánh mắt trông mong nhìn phía sau Đan ma ma.

Không có người!!

Phía sau Đan ma ma không có người.

Tô Phỉ không đến!!

Tâm Tô lão phu nhân liền như bị dội một chậu nước đá.

"Lão phu nhân..." Đan ma ma đi tới mép giường, khuỵu gối, "Thế tử nói..."

"Phỉ nhi, hắn không chịu tới gặp ta có phải hay không?" Tô lão phu nhân ánh mắt thê lương mà đánh gãy lời nói của Đan ma ma.

Đan ma ma vốn muốn tìm cớ nói thế tử có việc không sang được, nhưng thấy được biểu tình thê lương mà tuyệt vọng của Tô lão phu nhân thì đành gật đầu, "Lão phu nhân, ngài đừng quá sốt ruột, thế tử khẳng định là trong lòng đang khổ sở. Chờ ngày mai, nô tỳ lại đi cầu thế tử, thế tử từ trước đến nay đều rất hiếu thuận, chắc chắn biết nổi khổ trong lòng Tô lão phu nhân".

"Hắn đây là hận ta! Hận ta a!!" Tô lão phu nhân đấm ngực dậm chân, "Đây đều là ta tạo nghiệt! Là ta tạo nghiệt!!"

Đó chính là trưởng tôn của bà. Nhưng từ khi sinh ra đã bị bà lạnh nhạt, còn hận không thể lấy mạng hắn, trừ bỏ hắn mới tốt. Hắn khi còn nhỏ cũng đã từng cố gắng lấy lòng trưởng bối, nhưng khi lớn lên hiểu chuyện, hắn hiếu thuận nhưng đồng thời cũng càng ngày càng xa cách.

Hắn vẫn duy trì lễ giáo hiếu thuận, hắn chân thành nhưng lại bị bà cùng nhi tử và con dâu cố tình diệt!

Chính mình còn xuống tay giết mẹ đẻ của hắn!

Nhiều năm như vậy lại luôn tìm cách làm thế nào để trừ bỏ hắn.

Hắn lúc này làm sao còn có thể đến gặp mình?

Nếu hắn có thể tha thứ thì sẽ không đối với Tô gia như thế.

Hắn đây là muốn đem toàn bộ Tô gia chôn cùng với mẫu thân đã chết oan của hắn.

Hắn hoàn toàn không để Quốc công phủ vào mắt!

Tô lão phu nhân hối hận không thôi.

"Lão phu nhân, ngài đừng như vậy! Thế tử gia là tôn tử ruột thịt của ngài, hắn là huyết mạch Tô gia, nhất định sẽ nghĩ thông suốt. Thế tử chỉ là nhất thời khó chấp nhận mới có thể làm ra việc không màng tới hậu quả như vậy!" Đan ma ma vội nhuận khí cho Tô lão phu nhân, khuyên nhủ

Tô lão phu nhân lão lệ tung hoành tiếp tục đấm ngực, cảm xúc phi thường kích động, "Là ta, là ta bạc đãi hắn a! Là ta có lỗi với hắn!"

Đan ma ma kéo tay Tô lão phu nhân lại, vừa khóc nức nỏ vừa khuyên giải an ủi, "Lão phu nhân, ngài đừng như vậy, Quốc công gia hiện giờ đang ở đại lao, phu nhân lại có thương tích trong người, nhị thiếu gia tuổi trẻ, còn trông cậy vào ngài ở bên cạnh trông chừng hắn đây!".

"Tổ mẫu, mẫu thân hôm nay bị cắt thịt, bị thương không nhẹ, nhất thời sẽ không tốt lên được" Tô Dao gật đầu phụ họa lời Đan ma ma nói.

"Còn có nhị thiếu phu nhân, hiện giờ cũng là mang thương tích trong người, lão phu nhân vạn nhất ngài xảy ra chuyện gì, nhị thiếu gia phải làm sao bây giờ?" Đan ma ma nói.

"Ta không thể gục ngã được". Tô lão phu nhân sắc mặt ngưng trọng vài phần, "Nó không đến gặp ta thì ta đây đi gặp nó, xin lỗi nó, chỉ cần nó có thể nguôi giận, buông tha Tô gia, dù cho nó muốn cái mạng già này của ta, ta cũng không nói hai lời. Ta sẽ cầu xin nó!!"

Nói xong liền xốc chăn mỏng muốn bước xuống giường.

Nhưng lại thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng, lại ngã trở về.

"Lão phu nhân!!"

"Tổ mẫu, ngài làm sao vậy?"

Đan ma ma cùng Tô Dao vội la lên.

Đầu Tô lão phu nhân đau đến giống như nứt ra rồi, Tô Dao cùng Đan ma ma nhìn sự việc xảy ra trước mắt liền có chút hoảng, ánh đèn lại trắng sáng một mảnh, Tô lão phu nhân nâng tay, "Ta...không...việc..."

Đan ma ma tiếp chén canh sâm từ tay Song Hỷ đút cho Tô lão phu nhân uống mấy hớp, lúc này Tô lão phu nhân mới đỡ trở lại.

Lúc đầu thời điểm Tô Dao biết tin tức, lửa giận tận trời muốn đi đến Cảnh Tụy Vên tìm người tính sổ. Hiện giờ khuôn mặt nhỏ lại trắng bệch, một bộ kinh hoảng.

Tô lão phu nhân sau khi tỉnh lại, thấy sắc mặt Tô Dao kém như thế liền nới với nàng, "Dao nhi, ngươi về phòng đi".

"Không, ta ở chỗ này hầu hạ ngài." Tô Dao lắc đầu.

Nàng thực sợ hãi.

"Ngoan, đi về trước." Tô lão phu nhân khoát tay.

"Tiểu thư, ngài đi về trước đi, lão phu nhân bên này đã có nô tỳ chăm sóc" Đan ma ma nói

Tô Dao nhìn nhìn tô lão phu nhân, gật đầu, "Được, ta nghe lời tổ mẫu."

Đan ma ma liền phân phó Song Lăng mang đèn lồng đưa Tô Dao trở về.

"Lão phu nhân, ngài nghỉ ngơi một chút, chờ ngày mai tinh thần tốt hơn lại đi tìm thế tử. Người một nhà dù có đánh gãy xương cốt vẫn còn dính chút gân. Thế tử hết giận thì sẽ không có việc gì. Thế tử trước mặt Hoàng thượng vẫn có thể nói được vài lời, tước vị cùng tài sản sẽ không có việc gì!". Đan ma ma kéo chăn mỏng đắp cho Tô lão phu nhân.

Tô lão phu nhân cau mày không nói gì.

Tô Phỉ trong lòng có hận, chỉ sợ là khó bỏ qua.

Còn có Hoàng thượng kia...

Dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng bà vẫn không cho rằng Hoàng thượng trong lòng không còn nhớ thương Tôn Lâm Lang. Chỉ cần nhìn cách Hoàng thượng đối xử với Tô Phỉ trong những năm gần đây là có thể thấy được tâm ý năm xưa của người.

Lại nghĩ đến nhi tử đang ở trong ngục, con dâu cùng Tôn Ngọc Tuyết lại là cái dáng vẻ kia, cháu gái lại mang tâm khí đại tiểu thư, đại tôn tử thì hận chết bà, hận chết Tô gia.

Tô lão phu nhân chỉ cảm thấy phía trước một màn tăm tối, nhìn không ra được một tia hy vọng.

"Tình huống trong phủ hiện giờ như thế nào?" Tô lão phu nhân trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng hỏi.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, hạ nhân khẳng định là hoảng sợ, thậm chí còn có người sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Đã có đại quản gia đè nặng phía trên, lão phu nhân ngài không cần lo lắng." Đan ma ma trả lời.

"Khiêm Nhi đâu? Hắn thế nào?"

"Nhị thiếu gia cùng phụ tá của Quốc công gia đang ở thư phòng ngoại viện." Đan ma ma nói, "Quốc công gia cát nhân tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì."

"Ngươi phái người đi thư phòng một chuyến, để cho Khiêm Nhi chuẩn bị một chút, cho ta đi gặp Hoa Kiểm." Tô lão phu nhân nói, "Khiêm Nhi nếu là thương nghị xong rồi, bảo hắn tới gặp ta."

"Vâng, nô tỳ đợi lát nữa liền phái người đi thư phòng thông báo." Đan ma ma gật đầu đáp.

"Khiêm Nhi hắn......" Tô lão phu nhân vừa nói xong thì lại chuyển, "Mạt nhi hai tỷ muội các nàng như thế nào? Ngươi trở về phái người sang an ủi các nàng vài câu, để các nàng không phải sợ, không cần hoảng loạn, ừ còn có...... Như Liên......."

Tô lão phu nhân dừng một chút, "Thôi, vẫn là ngày khác lại nói."

Đôi mắt Tô lão phu nhân vẩn đục chợt lóe tinh quang.

Rốt cuộc vẫn là tôn tử đã yêu thương nhiều năm như vậy, hiện giờ sự tình cũng đã xảy ra, bà rất lo lắng cho Tô Khiêm.

Tô Khiêm không xuất chúng tài hoa như đại tôn tử Tô Phỉ.

Tôn Ngọc Tuyết là dáng vẻ kia, đã không thể sinh lại còn tàn phế.

Nếu Tô gia thật sự sụp đổ, Tô Khiêm phải làm sao bây giờ?

Bà hy vọng có thể vì Tô Khiêm mà giành được trợ lực của Hà gia.

"Vâng, nô tỳ liền đi an bài". Đan ma ma kêu Song Hỷ lại hầu hạ Tô lão phu nhân, sau đó lại đi ra ngoài an bài sự việc được Tô lão phu nhân phân phó.

Thư phòng ngoại viện, đèn đuốc sáng trưng.

Đan ma ma phái Song Châu đi thư phòng truyền lời.

Nghe lời Song Châu truyền lại, Tô Khiêm gật đầu, "Được rồi, ta đã biết. Ta sẽ đi an bài! Ngươi trở về nói với tổ mẫu, đêm nay ta cùng vài vị tiên sinh có khả năng sẽ thương nghị đến khuya, ngày mai ta sẽ đến thỉnh an tổ mẫu."

"Vâng!" Song Châu khuỵu gối cáo lui.

Tô Khiêm tiếp tục thương lượng với vài vị phụ tá của Tô Hoa Kiểm

Thương lượng tới lui bọn họ vẫn không tìm ra được biện pháp tốt

Hoàng thượng đây là quyết tâm muốn xử lý Tô Hoa Kiểm. Đó là thiên tử, là hoàng quyền, bọn họ còn có thể làm như thế nào đây?

Nhất thời, không khí bỗng trở nên ngưng trọng.

Cuối cùng, một phụ tá lên tiếng, "Nhị thiếu gia, muốn tháo gỡ cục diện này, mấu chốt nằm ở chỗ thế tử".

Các phụ tá còn lại cũng gật đầu.

Ấn đường Tô Khiêm nhăn lại, nghĩ nghĩ rồi nói, "Chúng ta nghĩ lại biện pháp khác đi".

.....

Ở Tôn phủ cũng là một mảnh áp lực.

Thời điểm sự tình được lan truyền, Tưởng thị nghe xong trong lòng liền nhảy, lập tức phân phó nha đầu bà tử không được nói chuyện này trước mặt Tôn lão phu nhân.

Tôn lão phu nhân trước kia ăn chay niệm phật ở sân viện quá hẻo lánh, cho nên lần này bị thương Tôn Chính Ngạn cùng Tưởng thị liền cầu bà trước tiên vẫn cứ lưu lại trong viện chính dưỡng thương.

Thương thế của Tôn lão không nghiêm trọng như của Tô lão phu nhân, tuy là đau đầu nhưng không có hôn mê.

Mặc dù Tưởng thị đã hạ lệnh, nhưng Tôn lão phu nhân nhìn cả nhà thần sắc đều hoảng loạn, liền truy vấn, hạ nhân cũng không dám nói. Tôn lão phu nhân càng chắc chắn đã có việc nên cho người kêu Tưởng thị đến.

Tưởng thị cũng không dám trả lời Tôn lão phu nhân.

Thẳng đến buổi tối khi Tôn Chính Ngạn trở lại, Tưởng thị mới cùng Tôn Chính Ngạn đi đến chỗ Tôn lão phu nhân. Tôn Chính Ngạn đem sự tình uyển chuyển nói cho Tôn lão phu nhân.

Tôn lão vừa nghe xong, há miệng liền thổ huyết, Tưởng thị cùng Tôn Chính Ngạn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, "Mẫu thân!!!".

Tôn lão phu nhân giữ chặt tay Tôn Chính Ngạn, hai mắt đỏ hồng nghẹn ngào hỏi, "Là thật sao? Những gì ngươi nói là thật sao? Là Tô Hoa Kiểm hãm hại Lâm Lang sao? Thật sự là như vậy sao?".

Tôn Chính Ngạn hơi hơi gật đầu, không nói gì.

"A...." Tôn lão phu nhân cực kỳ bi ai mà rống lên một tiếng, rồi nhìn xuống tay mình, hai hàng huyết lệ theo khóe mắt mà chảy xuống, "Là ta, là chính đôi tay này của ta tự mình giết chết Lâm Lang!".

"Ha ha ha, Lâm Lang vô tội!" Tôn lão phu nhân huyết lệ như suối, "Nữ nhi của ta vô tội!!"

"Mẫu thân, đây không phải là ngài sai, ngài là bị Tô gia lừa gạt, ngài là vì Tôn gia, chúng ta là bất đắc dĩ!". Tôn Chính Ngạn nói.

"Ta đáng chết! Ông trời ơi người hãy thu lại mạng của lão thái bà ta đi thôi!!" Tôn lão phu nhân lấy tay đánh lên đầu "Ta muốn chết! Ta muốn chết!".

Tôn Chính Ngạn cùng Tưởng thị vội vàng kéo tay bà lại.

"Mẫu thân, bộ dáng này của ngài nếu Lâm Lang dưới suối vàng biết được thì sẽ không thể yên tâm!" Tưởng thị duỗi tay giữ chặt tay bà rồi nói, "Nàng là nữ nhi của Tôn gia, nàng sẽ hiểu được người là vì suy nghĩ cho Tôn gia, sẽ thông cảm cho người".

"Lâm Lang trong sạch!" Tôn lão phu nhân mở to hai mắt, trước mắt lại là một mảnh huyết hồng.

Nhiều năm như vậy, nữ nhi đã phải chịu ủy khuất đến cỡ nào, oan uổng đến cỡ nào, nữ nhi chính là chết trong tay mình, nữ nhi sẽ đau lòng đến cỡ nào!!!

Bà thật là đáng chết mà!!

Tôn lão phu nhân trong phút chốc lại phun ra một búng máu, sau đó thẳng tắp mà ngã trên người Tưởng thị.

Tưởng thị sợ tới mức thét chói ta, cùng Tôn Chính Ngạn ấn huyệt nhân trung, lại kêu nha đầu tiến vào đi lấy thanh tâm hoàn.

Vội vàng một hồi, nhân trung đều bị nhấn đến bầm tím, nhưng Tôn lão phu nhân vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xanh xám.

Vội vàng thỉnh thái y đến.

Thái y chẩn mạch, nhìn nhìn đôi mắt, sau đó châm cứu một phen rồi nhìn Tưởng thị cùng Tôn Chính Ngạn lắc lắc đầu, nói, "Lão phu nhân mấy năm nay tinh thân và thể xác đều mệt mỏi, mọi người trong lòng nên chuẩn bị".

Đại phu thở dài lắc đầu, chắp tay đi.

Tôn Chính Ngạn vội phân phó hạ nhân cầm thiệp đi thỉnh vài vị thái y cùng đại phu tới.

Người tới đều lắc đầu bảo chuẩn bị hậu sự.

Tưởng thị gấp đến độ xoay vài vòng, sau đó mắt chợt sáng lên, lập tức phân phó ma ma tâm phúc bên người "Mau, mau đi đến nhà kho mang nhân sâm 500 năm đến".

Muốn chết, hiện tại không thể được! Muốn chết, cũng phải chờ đến khi nữ nhi gả cho Cửu hoàng tử mới được!

Quay đầu lại nước mắt ngắn dài nói với Tôn Chính Ngạn, "Lão gia, chỉ cần mẫu thân còn một hơi thở chúng ta sẽ không từ bỏ. Chúng ta nhất định tìm được đại phu có thể cứu lấy mạng mẫu thân"

Tôn Chính Ngạn ứa nước mắt, gật đầu.

......

Tô lão phu nhân muốn gặp Tô Phỉ, nhưng Tô Phỉ lên triều mà Thanh Ninh sáng sớm đã mang theo Tô Cẩn trở về Hầu phủ.

Buổi tối hai vợ chồng cùng không trở về.

Tô lão phu nhân liền tính bỏ xuống mặt mũi mà đi Hầu phủ tìm người

Vốn là định đi Hầu phủ nhưng Tô Khiêm lại chuẩn bị xong việc đi tử lao thăm Tô Hoa Kiểm. Tô lão phu nhân vì thế liền gác xuống việc đi Hầu phủ, trước mắt đi tử lao thăm Tô Hoa Kiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro