Chương 32 - Tìm đường chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Thủy Mộc

thuymochoa.wordpress.com

"Hai tiểu quỷ nghịch ngợm, lại không chịu nghe lời tỷ tỷ nói à!", Lý Vân Nương cười đi qua, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt hai tiểu oa nhi.

Hai huynh đệ ôm lấy chân Lý Vân Nương cọ cọ, mềm mại kêu nương, sau đó ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Phỉ, hoan hô một tiếng nhào tới, "Tỷ...phu phu"

Hai đứa bé trắng nõn, chân ngắn hướng về Tô Phỉ chạy tới, một trái một phải ôm chân Tô Phỉ, ngẩng đầu nhỏ mắt trông mong nhìn hắn, hai miệng một lời, "Bay!!"

"Hai tiểu tử thúi, tỷ phu vừa mới trở về, bận rộn cả ngày, các ngươi để cho tỷ phu nghỉ mệt!" Lý Vân Nương cười nói.

Hai đứa nhỏ ôm chặt chân Tô Phỉ làm nũng không buông.

Tô Phỉ mỗi tay ôm một đứa, cười nói, "Muốn chơi bay bay?"

Hai huynh đệ lớn lên giống nhau như đúc, ngửa đầu nhìn Tô Phỉ, mắt như quả nho chớp chớp gật đầu.

"Được!" Tô Phỉ ôm lấy hai đứa mà ném lên cao. Tô Cẩn hưng phấn cười khanh khách, chảy cả nước miếng.

Chơi đến vô cùng cao hứng, ra một thân đầy mồ hôi. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh nắng chiều ráng đỏ nửa bầu trời, Lý Vân Nương kêu vú nuôi cùng nha đầu đem Tiêu Nghi Chính cùng Lý Nghi Hạo, Tô Cẩn ôm đi xuống để tắm rửa.

Ba hài tử được tắm rửa sạch sẽ thì Tiêu Lĩnh cũng đã trở lại. Cả nhà hòa thuận vui vẻ ăn cơm chiều, ngồi một lát thấy Tô Cẩn mắt buồn ngủ mịt mờ, Tô Phỉ mới ôm hắn cùng Thanh Ninh trở về sân viện của mình để nghỉ ngơi.

Thu xếp tốt cho Tô Cẩn, tắm gội xong rồi, một thân thoải mái nằm ở trên giường, đến lúc này Thanh Ninh mới mở miệng hỏi, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Từ lúc Tô Phỉ về, Thanh Ninh thấy cảm xúc của hắn có chỗ không đúng. Hôm nay đối với ba hài tử lại phá lệ thân cận trìu mến.

Thanh Ninh hiểu rõ hắn, biết hắn trong lòng nhất định là có gì đó khó chịu.

"Ninh Nhi" Tô Phỉ nhẹ giọng gọi, đem đầu vùi vào hõm vai Thanh Ninh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng, nhàn nhạt mà thật dễ chịu, thật lâu sau vẫn không mở miệng nói.

Thanh Ninh duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Qua một hồi lâu, Tô Phỉ ngẩng đầu lên, ôm Thanh Ninh vào lòng rồi mới nhẹ giọng nói, "Hắn vì sao lại có thể vô sỉ đến vậy?"

Tô Phỉ nhàn nhạt nói.

Trong âm thanh không che giấu được bi thương.

Thanh Ninh trên mặt ướt từ lúc nào, đưa tay sờ thấy một tay đầy nước mắt nên lén lút lau đi. Ôm lấy Tô Phỉ, ôn nhu nói, "Nhân quả tuần hoàn, thiên lý sáng tỏ, hắn sẽ bị báo ứng, nhất định hắn sẽ bị trừng phạt!".

Thanh Ninh đau lòng hắn bị phụ thân đối đãi như thế ngay từ khi còn nhỏ. Càng đau lòng Tôn Lâm Lang, một nữ tử tốt đẹp như vậy lại bị Tô Hoa Kiểm hủy hoại.

Hắn thật không xứng đáng làm chồng, cũng không xứng đáng làm cha, thật là lòng lang dạ sói, táng tận thiên lương. Chỉ nhốt vào tử lao, một đao xử lý thì thật là quá tiện nghi cho hắn!

Nên như lời hắn nói, chính hắn nên nhận hết tra tấn mà chết mới phải!

Hắn thế nhưng lại còn đem của hồi môn của Tôn Lâm Lang mà dùng hết.

Của hồi môn chính là tài sản cá nhân của nữ tử, truyền cho nhi nữ, phàm là nam nhân đều nếu biết xấu hổ sẽ không động đến của hồi môn của thê tử.

Nhưng Tô Hoa Kiểm lại cư nhiên đem của hồi môn của nguyên phối đem cho người đàn bà khác! Thật là vô sỉ đến cực điểm!

Của hồi môn ở đâu? Nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là đem cho Cửu hoàng tử mưu nghiệp lớn rồi!

Tranh chấp ngôi vị thái tử chính là một cái động không đáy, phải tốn rất nhiều tiền tài để thu mua và an ủi nhân tâm.

Nhà mẹ đẻ Lương tần, Đoàn gia là dạng nhân gia gì? Vốn là nội lực không đủ, tuy tích góp được rất nhiều văn nhân nhưng như thế nào cũng không thể lấy ra được gia tài bạc triệu để chống đỡ Cửu hoàng tử tranh trữ!! Hóa ra Tô Hoa Kiểm là vì nhi tử của tình nhân cũ mà dốc hết tâm huyết! Thậm chí mặt dày vô sỉ đem của hồi môn của nguyên phối mà đổ vào.

Thanh Ninh cũng không hỏi Tô Phỉ sẽ làm thế nào, ngửa đầu hôn khóe miệng hắn, tiếp tục ôn nhu nói, "Mẫu thân trên trời nếu có linh thiêng cũng sẽ an giấc ngàn thu. Mẫu thân cũng sẽ hy vọng chàng có thể bình an, sống vui vẻ hạnh phúc cùng với ta và hài tử".

"Ừ!" Tô Phỉ trả lời, nhịn không được cúi đầu hôn khóe miệng nàng nói, "Hắn thật sự là không xứng với mẫu thân. Ta sẽ bảo người xem phong thủy, chọn địa điểm, ngày khác sẽ dời mộ mẫu thân". Để hắn có chết đi cũng không thể làm cho mẫu thân ghê tởm.

"Được, đợi chàng nghỉ hưu mộc, chúng ta sẽ đi chùa thêm đèn dầu vừng cho mẫu thân!" Thanh Ninh khẽ gật đầu.

Vừa rồi mẫu thân nói lão phu nhân cùng Tô Khiêm đến là đón Tô Phỉ về lại Tô gia.

Thật là cười chết người, đối xử với mẩu tử bọn họ như vậy, hiện giờ tra ra manh mối, Tô gia lại muốn xí xóa? Biết Tô Phỉ tốt thì liền đến cầu hắn trở về?

Tô gia đối xử với Tôn Lâm Lang và hắn như vậy, Tô Phỉ lại không phải thánh nhân làm sao dễ dàng bỏ qua được.

Cho nên vì để khuyên được Tô Phỉ về lại Tô gia, việc dời mộ, chỉ cần Tô Phỉ mở miệng, Tô lão phu nhân nhất định sẽ đáp ứng và không ngăn cản.

Còn Tôn thị tự nhiên là đồng ý không cần suy nghĩ, làm như vậy thì bà ta trăm tuổi sẽ được hợp táng cùng Tô Hoa Kiểm.

"Chúng ta có tâm, mẫu thân sẽ biết! Thời tiết hiện giờ quá nóng, đợi thời tiết mát mẻ hơn rồi lại đi!" Tô Phỉ ôn nhu nói.

Chơi cùng ba hài tử thật lâu, bọn nhỏ thiên chân vô tà tươi cười đã làm phẫn nộ cùng lạnh lẽo trong lòng hắn giảm xuống. Hiện giờ bình tĩnh lại đã không còn quá phẫn nộ nữa

"Được, chúng ta liền chờ thời tiết mát mẻ rồi đi, ngày mai ta sẽ phân phó người mời người xem phong thủy, chọn nhà". Thanh Ninh nói.

"Được" Tô Phỉ hơi mỉm cười.

......

Hoàng thượng phái người đến tử lao chính là tâm phúc tận trung.

Hắn tất nhiên là mang mọi sự tình giữa Tô lão phu nhân cùng Tô Hoa Kiểm miêu tả thật sinh động.

Hoàng thượng nghe xong, bút chu sa trong tay lạch cạch một tiếng gãy thành hai đoạn.

"Thật không biết xấu hổ! Nên thiên đao vạn quả!" Hoàng thượng không thể không mắng, lập tức trầm mặt phân phó La Hải đến tử lao cho người "hầu hạ" Tô Hoa Kiểm, còn bỏ thêm một câu, giữ mạng lại là được.

La Hải lập tức xoay người đi phân phó người truyền đạt ý tứ Hoàng Thượng.

Người được Tô Hoa Kiểm ngầm che chở là cung phi. Trong cung, phi tần vốn là không nhiều lắm.

"Không có lợi thì không dậy sớm"

Hoàng Thượng nghĩ cũng không cần nghĩ đã trực tiếp xác định được ba mục tiêu.

Thục phi, Nghi phi, Lương Tần.

Có thể đối với vợ cả của mình ra tay tàn nhẫn như vậy mà bảo là niệm tình cũ? Hoàng thượng khịt mũi xem thường.

Nếu không có ích lợi nhất định, Tô Hoa Kiểm có thể khăng khăng một mực như vậy? Mà nữ nhân ở hậu cung có thể mạo hiểm để ngầm cấu kết với thần tử thì nhất định cũng phải nhận lại được chỗ tốt.

Hoàng Thượng trực tiếp liền phân phó người đi tra cho rõ mẫu tộc của phi tần trong hậu cung

Vì thân thể không khỏe, Hoàng thượng đã rất lâu không đi hậu cung, đợi màn đêm buông xuống, Hoàng thượng liền lật thẻ bài Thục phi

Buổi tối muỗi càng ngày càng nhiều, ban ngày lại bị đánh roi, nơi vết thương nóng rát đau đớn, mồ hôi đổ ra càng đau như thịt chỗ bị cắt đi.

Tô Hoa Kiểm khổ không nói nổi, trong miệng hừ hừ, trợn tròn mắt nhìn cửa sổ nhỏ, hy vọng trời có thể nhanh sáng.

Không nghĩ đến trời còn chưa sáng, hắn đã bị kéo đi đến phòng trượng hình.

Nhìn những hình cụ dữ tợn trước mắt, Tô Hoa Kiểm hoảng sợ nói, "Ta là mệnh quan triều đình, tội của ta còn chưa định, các ngươi dám tự mình dụng hình? Các ngươi muốn phản? Ta muốn gặp cấp trên của các ngươi, ta muốn gặp Hoàng Thượng, các ngươi chỉ là đồ nhãi nhép. Có phải nghiệt chủng Tô Phỉ kia cho các ngươi chỗ tốt để các ngươi tra tấn ta? Các ngươi đây là tự mình dụng hình, ta muốn cáo trạng!...".

"Ồn muốn chết!" Một người ngoái ngoái lỗ tai, cầm mảnh vải nhét vào miệng Tô Hoa Kiểm.

Một cổ xú vị hướng thẳng về phía yết hầu và lỗ mũi, Tô Hoa Kiểm chút nữa là ói, hắn phồng mắt nhìn về vài người trước mặt, nức nở.

Không có người để ý đến hắn, trực tiếp dụng hình. Đây là lần đầu tiên hắn bị dụng hình, trên người đã có sẵn vết thương nên không quất roi, chỉ là kẹp ngón tay cùng ngón chân.

Tay đứt ruột xót, Tô Hoa Kiểm đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, trực tiếp nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, một chậu nước lạnh đem hắn tưới tỉnh sau đó lại tiếp tục.

Vài lần như thế, Tô Hoa Kiểm bị lăn lộn mà hơi thở thoi thóp, chỉ còn lại nửa mạng mới bị mang về nhà tù.

"Chi chi", Tô Hoa Kiểm lúc rạng sáng bị đám chuột đánh thức. Đám chuột chi chi mà vây quanh hắn, đôi mắt nho nhỏ sáng rực nhìn vào ngón chân, ngón tay đã huyết nhục mơ hồ của hắn.

Tô Hoa Kiểm sợ tới mức hét to một tiếng, cố gắng xoay người ngồi dậy.

Đám chuột lập tức chạy trốn không còn bóng dáng.

Mới và ăn đau đến nhếch miệng, Tô Hoa Kiểm chuyển qua góc tường, lết thân mình ngồi xuống, rồi lại không dám nhắm mắt, không sợ chết mà sợ đám chuột kia đến đây cắn hắn.

Tô Hoa Kiểm trợn tròn mắt, miệng vết thương đau thấu đến tim. Nghĩ đến việc bản thân chịu tra tấn, Tô Hoa Kiểm sắc mặt dữ tợn, mắt lộ ra hung quang, lớn tiếng nói, "Đồ bất hiếu, chờ ta ra ngoài sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, để cho ngươi không được chết tử tế".

.....

Sau khi hạ triều, Hoàng thượng kêu Tô Phỉ đến ngự thư phòng, nói, "Chuyện ở hậu cung ngươi không cần nhúng tay miễn dơ tay ngươi".

Là hắn nợ Tôn Lâm Lang.

"Hoàng thượng..." Tô Phỉ trong lòng có chút không đồng ý, bất quá hắn vẫn đáp ứng, "Vâng! Vi thần tuân chỉ!"

"Mẫu thân ngươi là một nữ tử rất tốt, thật may là Trẫm đã không cô phụ việc nàng ký thác". Mấy năm nay, Tô Phỉ tuy ở Tô gia không như ý nhưng cũng xem như là bình an mà trưởng thành. Hoàng thượng nhìn Tô Phỉ, vui mừng nói.

"Thần tạ bệ hạ mấy năm nay đã yêu quý vi thần!" Tô Phỉ nói một câu, sau đó nói, "Hoàng thượng, hôm qua người trong miệng hắn nói đến là..."

Tô Phỉ còn chưa nói xong, Hoàng thượng sắc mặt liền âm trầm, mở miệng đánh gãy lời hắn, xua tay nói, "Tích Ngọc, chuyện này ngươi không cần lo lắng! Trẫm sẽ có biện pháp!".

Tô Phỉ suy nghĩ một lát, gật đầu không nhắc lại.

Mặc dù Hoàng thượng sủng ái hắn, nhưng việc này lại liên quan đến thể diện. Hoàng thượng tất nhiên là không hy vọng người khác nhúng tay.

Hơn nữa, sự tình dù có bí ẩn cũng không phải là không tra được.

Chính hắn cũng tra ra được Cửu hoàng tử cùng Tô Hoa Kiểm có quan hệ.

Mình chỉ cần để manh mối, Hoàng thượng sẽ càng dễ dàng tra xét hơn.

Lại hỏi vài câu liên quan đến sinh hoạt ở Hầu phủ rồi Hoàng thượng mới để choTo Phỉ cáo lui.

......

Thanh Ninh đi đến Tô gia.

Tô lão phu nhân hôm qua từ hầu phủ về chỉ uống hai ngụm trà, nghỉ cũng chưa nghỉ liền mang thân mỏi mệt đi đến từ đường, quỳ gối trước linh vị của tổ tông Tô gia.

Trước mặt bài vị của liệt tổ liệt tông, quỳ một lát Tô lão phu nhân sắp té xỉu, lúc này mới kêu Đan ma ma tiến vào đưa mình về lại sân viện.

Bà đúng là mệt mỏi, nghe báo Thanh Ninh tới, lập tức cao hứng, kêu nha đầu thỉnh Thanh Ninh vào.

Sau khi hành lễ, Thanh Ninh cũng không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói đến việc dời mộ của bà bà.

Tô lão phu nhân suy nghĩ một lát, sau đó sảng khoái đáp ứng. Hiện giờ chỉ cần có thể làm cho tôn tử tha thứ việc bà cùng nhi tử tạo nghiệt, gánh vác Tô gia đông sơn tái khởi. Chỉ là việc dời mộ, Tô lão phu nhân tất nhiên là không cự tuyệt.

Tô lão phu nhân nói, "Tuy là không hợp lý, là Tô gia chúng ta có lỗi với nàng, hiện giờ Phỉ nhi muốn hiếu thuận nàng, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn trở phần hiếu tâm. Các ngươi có cần thỉnh sư phụ không? Cũng phải tìm chỗ cho tốt, nếu tìm không thấy thì nói với ta, trong tay ta còn vài nơi không tồi..."

"Đã cho người thỉnh sư phụ!" Thanh Ninh cự tuyệt.

"Vậy là tốt rồi! Mẫu thân ngươi cũng là người hiểu biết, có nàng ở bên chỉ điểm các ngươi ta cũng yên tâm!" Tô lão phu nhân cũng không khách khí, hiện giờ đã hiểu rõ Thanh Ninh là người thế nào, bà vô cùng thích. Đoan trang hào phóng, xử sự chu đáo, tuy gả vào không lâu, cũng không chưởng qua việc của Quốc công phủ, nhưng Cảnh Tụy Viên tiểu gia lại xử lý gọn gàng ngăn nắp, một giọt nước không lọt. Lớn lên đoan trang tao nhã xinh đẹp, lại vì Tô gia sinh trưởng tử đích tôn. "Phỉ nhi đứa nhỏ này, mấy năm nay đã chịu không ít khổ, hiện giờ thật may mắn là có ngươi bồi bên người hắn, ta cũng yên tâm, ngươi hãy khuyên nhủ hắn, người một nhà sao có thể mang thù. Quốc công phủ hiện giờ qua mấy ngày nữa còn phải trả cho triều đình, nơi ở ta cũng đã chuẩn bị, các ngươi lúc đó cùng nhau dọn qua đi. Cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ sẽ làm người chê cười. Ngươi cũng là đứa hiểu chuyện, cưới được ngươi là phúc phận của Phỉ nhi!".

Thanh Ninh cười nói, "Vâng! Chúng ta cũng không định ở mãi nhà mẹ đẻ, nhưng mẫu thân lại luôn cảm thấy phu quân vừa sinh ra đã không có mẫu thân, nên nghĩ để cho chúng ta ở mấy ngày. Bất quá chuyện dọn về chỉ sợ là không có khả năng. Ít ngày nữa, Hoàng thượng ban thưởng cho tòa nhà, sẽ không thể kháng chỉ mà không nhận được".

Tô lão phu nhân sắc mặt cứng đờ, cười gật đầu, "Đó cũng là tự nhiên".

Tôn tử tốt hiện giờ không thân cận với người nhà mà lại cùng Hoàng thượng tình như phụ tử.

Tô lão phu nhân nghẹn trong lòng giống như có tảng đá đè nặng. Bà hận không thể phóng đến tử lao đem Tô Hoa Kiểm mà bóp chết.

Tô lão phu nhân nuốt một ngụm nước miếng, đem khí áp xuống, lại dời chuyện hỏi đến Tô Cẩn.

Thanh Ninh thuận thế liền nói sợ là lúc này Tô Cẩn đã đói bụng nên xin cáo từ.

Tô lão phu nhân cũng không có phương pháp lưu nàng, để cho Đan ma ma tiễn nàng đến cửa thùy hoa.

...

Đại tôn tử là người có tài, nếu có thể làm cho hắn trong lòng hết giận, có thể quay về chống đỡ Tô gia, đây chính là hy vọng lớn lao của Tô gia.

Tô lão phu nhân là suy nghĩ đến Tô Khiêm.

Phân phó nha đầu kêu Hà Như Liên tới, đuổi hạ nhân đi, lôi kéo tay Hà Như Liên từ ái nói, "Ngươi kêu ta một tiếng ngoại tổ mẫu, ta thật lòng thương ngươi. Ngươi lại là người dịu dàng khả ái, ta thật sự luyến tiếc ngươi đi đến nhà người khác. Ý tứ của mẫu thân ngươi vốn dĩ ngươi cũng biết đến, tình huống của nhị biểu ca, hiện nay ngươi cũng thấy được. Nhị biểu tẩu ngươi lại là cái dạng này, về sau nhị phòng phân ra, nhị biểu tẩu ngươi làm sao đương nhiệm được? Những lời này ta thật là không nên nói cùng với cô nương ngươi. Ta cũng không định sẽ ủy khuất ngươi, ta hỏi một câu, ngươi có nguyện ý ở lại Tô gia lâu dài không?".

Hà Như Liên mặt đỏ lên, e thẹn gật đầu, "Xin ngoại tổ mẫu ngài làm chủ, Liên Nhi xin nghe ngài".

"Tốt!" Tô lão phu nhân hiền lành gật đầu, "Cữu cữu, cữu mẫu ngươi cùng ta thương lượng, phải cưới bình thê cho nhị biểu ca ngươi, nhị biểu tẩu ngươi chẳng qua chỉ là chiếm cái danh chính thê. Tương lai hài tử ngươi cũng đứng đắn là con vợ cả, nhà này cũng là do ngươi đảm đương. Của hồi môn, mẫu thân ngươi sẽ phái người đưa đến đây, ngươi cũng không cần lo lắng. Chỉ là, tình huống trong phủ hiện giờ không thể xử lý chuyện hôn sự được, là ủy khuất ngươi."

Hà Như Liên mặt đỏ như ánh bình minh, lắc đầu ngượng ngùng mà nói, "Liên Nhi không ủy khuất."

Tô lão phu nhân trong lòng rất là vui mừng, thưởng cho nàng một bộ trang sức điểm thủy nạm hồng bảo thạch.

Hà Như Liên thẹn thùng nhận lấy, cáo lui trở về phòng.

Tô lão phu nhân phân phó Đan ma ma đi chọn ngày lành làm hỉ sự.

Tô lão phu nhân rất cao hứng, có thể đem hỉ sự của Tô Khiêm còn tổ chức tại Quốc công phủ. Đối với Tô Khiêm cùng Hà Như Liên mà nói đó là thể diện.

Chờ Tô Khiêm trở về, Tô lão phu nhân đem sự tình nói với Tô Khiêm.

Tô Khiêm trầm ngâm một lát rồi gật đầu đồng ý.

Tình huống của Tôn Ngọc Tuyết hắn đã rõ ràng, về sau Tôn Ngọc Tuyết không thể ra cửa xã giao.

Đã trôi qua nhiều ngày, Tô Khiêm xem như đã nếm đủ thế nhân xem thường.

Dĩ vãng, hắn là Quốc công phủ nhị công tử, đi đến nơi nào cũng có người nịnh hót, nhưng trong một đêm mọi chuyện đều thay đổi. Đã nhiều ngày bôn ba vì Tô Hoa Kiểm, hắn xem như là chân thật lĩnh hội được một phen thói đời nóng lạnh.

Nếu phụ thân thật sự không thể ra được, hắn về sau sẽ phải dựa vào huynh trưởng mà trải qua?

Tô Phỉ sẽ giúp hắn sao?

Tô Khiêm từ đáy lòng không tin chuyện đó.

Phụ thân không ra được, có nhà nào có gia thế tốt nguyện ý đem nữ nhi cho hắn làm bình thê hay làm thiếp? Tuy Hà gia cách khá xa nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, giúp đỡ một hai cũng là chuyện tốt.

"Đại ca ngươi là người có năng lực, hiện giờ Tô gia liền giao cho huynh đệ các ngươi, đại ca ngươi trong lòng có oán khí, ngươi cũng đừng oán hận đại ca. Tương lai, ngươi còn phải dựa vào đại ca. Đại ca ngươi tốt thì cũng có thể dìu dắt một hai, các ngươi là huynh đệ phải giúp đỡ lẫn nhau, biết không?" Tô lão phu nhân sợ lần này Tô gia gặp nạn, Tô Khiêm sẽ đem oán khí trút lên người Tô Phỉ nên đã khuyên hắn không ít lần.

Có một đại ca như vậy, tiền đồ của Tô Khiêm cũng có thể tốt.

"Vâng! Tôn nhi ghi nhớ lời tổ mẫu dạy bảo" Tô Khiêm minh bạch đạo lý này, nhưng tâm lý vẫn không thoải mái. Nhưng không thoải mái thì làm thế nào? Hắn cũng không phải đối thủ của huynh trưởng.

Tôn Ngọc Tuyết không thể ra tay được, Tô lão phu nhân vì nhi tử của mình mà tính toán, Tôn thị tự nhiên là vui vẻ.

Hà Như Mạt đã biết, tức giận đến muốn chết, "Tuy mẫu thân là có tâm, ta cũng không phải vô tình, nhưng ngươi cũng thấy, Tô gia hiện giờ là bộ dáng gì? Đại biểu ca hận chết ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu, ta còn cố ý tìm đại biểu tẩu nhờ giúp đỡ, để cho mẫu thân đón chúng ta trở về. Ta chính là hy vọng chúng ta không cần nhảy xuống vũng nước đục này. Ta không có ý bỏ đá xuống giếng, Tô gia gặp nạn, mẫu thân phụ thân tự nhiên sẽ hỗ trợ. Chúng ta chỉ là hai cô nương có thể làm được cái gì? Ngươi là tỷ tỷ của ta, ta hy vọng ngươi có thể tốt, ngươi lại tự mình tìm ngược, chính mình nhảy vào, tỷ tỷ ngươi sao lại không thể có đầu óc như vậy?"

Hà Như Liên vò vò khăn, nhìn về phía Hà Như mạt nói, "Muội muội, ngươi là đích nữ, tất nhiên là không hiểu được nổi khỗ của ta, ta trở về còn không phải là sẽ vì lợi ích của gia tộc mà hy sinh?"

Nàng cũng chỉ là tính toán vì chính mình mà thôi.

Nhị biểu tẩu là cái dạng này, đối với nàng mà nói nhị biểu ca là lương xứng. Nàng ở Tô gia cũng đã hơn một năm, nhị biểu ca không bằng đại biểu ca. Nhưng vậy cũng là không tồi, so với trở về Hà gia, sau đó bị trưởng bối gã cho lão nhân hoặc là người ăn chơi đàn điếm thì tốt hơn rất nhiều.

Hà Như Mạt tức giận vung khăn trở về phòng. Việc của Tô Khiêm cùng với Hà Như Liên, Tôn Ngọc Tuyết căn bản không để trong lòng.

....

Hoàng Thượng từ đêm đó bắt đầu đến hậu cung. Đầu tiên là Thục Phi, sau lại đến chỗ Nghi phi, sau đó lại đi đến chỗ Lương Tần. Đối với ba vị phi tần quan tâm liên tiếp.

Hoàng Thượng cũng chỉ đến ngồi, sau đó là tâm sự, không làm gì khác. Thục Phi cùng Nghi phi suy nghĩ, Hoàng thượng long thể mấy năm nay vẫn luôn không tốt, hiện giờ lại quan tâm đến ba người các nàng. Đây chính là ý muốn lập trữ?

Chỉ có Lương tần lại không nghĩ vậy, liên tưởng đến việc Tô Hoa Kiểm vào tử lao, lại thấy Hoàng thượng liên tiếp mấy nhiều ngày khác thường, Lương tần trong lòng cảnh giác. Nàng làm việc từ trước đến nay đều dụng tâm để ý, cảm giác được việc không thích hợp, lập tức triệu Cửu hoàng tử tiến cung, sau đó báo cho hắn hành sự muôn vạn phần để ý. Đem sự tình trong tay tạm thời đặt xuống, trước cứ điệu thấp hành động, chuyện gì cũng không được làm, chờ qua thêm mấy ngày rồi lại nói.

.....

Hà Như Liên vào cửa, Tô lão phu nhân vẫn như cũ, không từ bỏ việc khuyên nhủ phu thê Tô Phỉ. Từ miệng Tô Khiêm biết được chuyện Tô lão phu nhân quyết tâm muốn đón Tô Phỉ về nhà, Tô thị liền không cao hứng, kêu Tô Khiêm đến hỏi, "Ngài ấy, tổ mẫu cùng phụ thân ngươi nói gì ngươi thật sự không biết?"

Tô Khiêm lắc đầu.

Trừ bỏ chuyện về của hồi môn, còn lại hắn không nghe được một lời.

Tôn thị cau mày không vui nói, "Hiện giờ xem ý tứ đại ca ngươi, hắn là hận không thể cùng chúng ta cả đời không qua lại với nhau, hắn không trở lại là tốt nhất! Ngươi nghe lời tổ mẫu, đại ca ngươi nếu thật trở lại, về sau Tô gia làm sao còn chỗ cho ngươi dừng chân? Cái gì mà Tô gia cần dựa vào hắn?"

Phi, lão bất tử! Làm hại mình phải xẻo thịt, nếm hết đau đớn còn không nói, giờ lại còn muốn đem Tô gia giao trong tay tên bất hiếu kia? Nằm mơ đi!

Có nàng ở đây, Tô gia cũng đừng tưởng giao cho tên bất hiếu kia!

Tô Khiêm cảm thấy Tô lão phu nhân nói cũng có lý, nhưng không cam lòng. Tôn thị khuyên bảo hắn cũng động tâm, "Nếu đại ca thật không trở về, tự nhiên là chuyện tốt"

Nếu không trở lại thì Tô gia chính là của hắn, sẽ không có người cùng hắn tranh!

Tôn thị gật đầu, "Ngươi ngẫm lại đi, biểu muội Ngọc Kỳ của ngươi đang là trắc phi nương nương, ngươi hiện giờ lại có Như Liên, có Hà gia giúp đỡ, ngươi so với hắn kém sao? Tương lai không chừng ngươi so với hắn còn mạnh hơn!"

Tô Khiêm trong lòng tức khắc nhảy nhót, nhưng ngoài miệng lại nói, "Nhưng tổ mẫu..."

Tôn thị trên mặt lộ ra vẻ âm ngoan, "Tổ mẫu ngươi muốn đem hắn về, chúng ta liền làm cho hắn không thể trở về"

"Mẫu thân! Ý người là..." Tô Khiêm đè thấp thanh âm.

"Ngươi nói thử xem, nếu hắn phạm phải lỗi thiên lý bất dung, hắn còn có thể có mặt mũi trở về? Tổ mẫu ngươi còn mặt mũi đón hắn về?" Tôn thị âm hiểm cười nói, "Đến lúc đó Tô gia còn không phải là tất cả đều thuộc về ngươi? Dù hiện giờ tài sản của Tô gia bị tên bất hiếu kia mang đem ra ngoài, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Của hồi môn của tổ mẫu ngươi, còn có tiền mấy năm nay bà ta tích cóp để bên mình, kia cũng không phải là số lượng nhỏ. Đại ca ngươi nếu trở về, hắn là trưởng tử, lại còn việc của hồi môn của đại nương, tổ mẫu ngươi nhất định sẽ đem phần lớn chia cho hắn. Ngươi cam tâm sao? Hắn còn muốn lấy phần còn lại của Tô gia sao? Ta không đáp ứng! Tô gia làm sao lại đến tình trạng này? Còn không phải là do tên bất hiếu kia một tay tạo thành? Hiện giờ phụ thân ngươi còn ở trong tù chịu khổ, cũng không biết khi nào có thể ra được. Khả năng cả đời này đều không về được! Hắn đối với thân sinh phụ thân, thân nhân trong nhà còn có thể nhẫn tâm như vậy. Hắn chính là loại người lục thân không nhận, tương lai nếu hắn làm đương gia, chúng ta còn phải sẽ bị hắn tra tấn chết? Chúng ta còn đường sống sao?"

Tô Khiêm không khỏi trầm tư, nhíu mày nói, "Chính là...Đại ca hành sự trước nay đều là giọt nước không lọt, hắn làm sao lại phạm phải lỗi thiên lý bất dung được?"

Cho dù là tố giác thân sinh phụ thân, thân sinh tổ mẫu, hắn cũng là giọt nước không lọt mà chọc tới trước mặt Hoàng đế. Hiện tại có người nào nói hắn sai? Phần lón đều là đáng thương hắn, thương xót cho hắn!

Tôn thị cười, "Hắn nếu là cưỡng dâm thê tử của ngươi Ngọc Tuyết, loạn luân với em dâu, đó là việc tổn hại đến nhân luân. Đến lúc đó hắn còn mặt mũi gì mà trở về? Tổ mẫu ngươi làm sao còn mặt mũi mà đón hắn về?"

Lão thái bà đáng chết kia muốn hắn trở về, nàng liền phải phá hỏng toàn bộ!

Lần trước đã để hắn thoát được, lần này nhất định phải cẩn thận, phải thành công!.

Tô Khiêm trong lòng cả kinh, lập tức phản đối, "Không! Không thể đối xử với Ngọc Tuyết như vậy được!"

"Cũng không phải là thật sự đem Ngọc Tuyết hầu hạ hắn, bất quá chỉ là làm bộ dáng. Đến lúc đó ngươi đi vào, đem Ngọc Tuyết cứu ra là được!". Tôn thị nói, "Đại ca ngươi không phải muốn dời mộ đại nương sao? Ngươi chỉ cần tìm cách để hắn theo ngươi, sư tình còn lại để ta an bài".

"Mẫu thân..." Tô Khiêm do dự.

Tôn Ngọc Tuyết chỉ sợ là sẽ hận không thể biến thành thật! Tôn thị trong lòng thầm nói một câu, trầm mặt xuống, "Ngọc Tuyết hiện giờ cũng chỉ còn lại có gương mặt, ngươi mấy ngày nay còn không nếm đủ người khác mắt lạnh nhìn ngươi sao? Ngươi để ý thì tất nhiên sẽ không để cho Ngọc Tuyết ăn mệt!".

Tô Khiêm đã nhiều ngày bị lạnh nhạt, sắc mặt có chút buông lỏng.

"Đi! Ngươi liền cho người đưa thiếp mời đại ca ngươi đi!" Tôn thị liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng.

....

Nhận lấy thiệp của Tô Khiêm, đồng thời sự tình Quốc công phủ bên kia cũng đều được bẩm báo lại. Thanh Ninh lạnh mặt, "Không biết xấu hổ!"

Thế nhưng lại muốn diễn trò cũ, muốn tính kế Tô Phỉ, bất quá lần này đổi thành thê tử của Tô Khiêm – Tôn Ngọc Tuyết.

Tô Phỉ câu môi, xoa xoa tay Thanh Ninh trấn an, để Trà Mai đi kêu Tùng Mộc tiến vào, "Người của Đỗ gia hai ngày này cũng nên tới rồi?"

"Trưa hôm nay đã đến, đều đã dàn xếp tốt, chỉ chờ ngài phân phó!" Tùng Mộc cung kính trả lời.

"Được, để cho bọn họ ngày mai trực tiếp đi Thuận Thiên Phủ đi!" Tô Phỉ hơi gật đầu, phân phó.

"Vâng!" Tùng Mộc lui ra ngoài.

"Người của Đỗ gia?" Thanh Ninh nghi hoặc nhìn về phía Tô Phỉ

"Trước ta đã hạ xuống Tô gia hai đao, hiện giờ lại thêm một đao! Ninh Nhi nàng chỉ cần chờ xem kịch vui!" Tô Phỉ cười ôn nhu, xoa xoa lọn tóc của Thanh Ninh.

Vốn dĩ, hắn còn do dự xem có lưu lại đường sống cho Tô Khiêm? Nhưng chính bọn họ lại đi tìm đường chết! Lại dám tính kế trên đầu hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro