Chương 41.2: Kết cục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Thủy Mộc

thuymochoa.wordpress.com

Đảo mắt liền tới ngày đưa tang Tôn lão phu nhân, trước khi đưa tang một ngày, Thanh Ninh cùng Tô Phỉ lại đến Tôn phủ một chuyến vào buổi chiều, ăn cơm chiều xong mới trở về.

Lần này, Tôn thị, Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết đều mang sắc mặt buồn bã, cũng không tìm Thanh Ninh gây chuyện.

Sang ngày đưa tang Tôn lão phu nhân, Tô Phỉ cố ý xin nghỉ một ngày, buổi sáng trời còn tờ mờ thì đã rửa mặt chải đầu xong, mặc quần áo trắng, lại chơi với Tô Cẩn, rồi phân phó vú nuôi cùng đám người Tôn ma ma chiếu cố Tô Cẩn cho thật tốt, hai người mới rời khỏi Vương phủ đi đến Tôn phủ.

Ở Tôn phủ ăn cơm sáng, chờ đến canh giờ liền xuất phát.

Nữ quyến chỉ đưa đến cổng lớn, đều phái tâm phúc nha đầu hoặc là ma ma đưa tiễn. Thanh Ninh phái Trà Mai đi, giữ lại Nhẫn Đông cùng Bạc Hà bên người.

Tô Phỉ là cháu ngoại hắn cần phải đi đưa ma.

Trang Vương cũng cho Tôn phủ mặt mũi, cố ý bồi Tôn Ngọc Kỳ cùng trở về Tôn gia. Người Tôn gia thụ sủng nhược kinh, Trang Vương tất nhiên là không cần đi đưa ma, cho nên chuẩn bị sân viện tinh xảo cho hắn nghỉ ngơi.

...............

Đến chính ngọ thì đám người Tô Phỉ mới trở về.

Cũng may là cuối thu mát mẻ, thời tiết cũng không nóng.

Phụ tử Tôn Chính Ngạn cùng bằng hữu, đồng liêu cáo từ, quan hệ thân thiết thì giữ lại, còn thân thích hoặc là thông gia cũng đều ở lại.

Nam nữ tách ra chuẩn bị yến hội.

Tôn Ngọc Tuyết chân cẳng không tiện nên không ra đãi khách, chỉ đám người Tôn Ngọc Kỳ theo Tưởng thị ra đón tiếp khách nhân.

Tôn Ngọc Kỳ mặc một thân hiếu, lại phấn mặt má đào, sắc mặt vô cùng nghiên lệ.

Thanh Ninh nhìn nàng một cái cũng không thèm để ý nữa.

Nhưng Tôn Ngọc Kỳ lại hướng về phía nàng hành lễ, cùng bắt chuyện với nàng, "Quận vương phi"

Tôn Ngọc Kỳ tuy là nữ nhân của Trang Vương, nhưng lại chỉ là một cơ thiếp, Thanh Ninh thản nhiên nhận lễ của nàng, hơi hơi gật đầu, "Trắc phi nương nương"

"Đã lâu rồi không gặp Quận vương phi, đúng rồi, còn chưa kịp chúc mừng quận vương phi" Tôn Ngọc Kỳ ôn nhu nói.

"Đa tạ trắc phi nương nương" Thanh Ninh lạnh nhạt nói.

"Thật lâu không thấy quận vương phi, quận vương phi mọi chuyện đều tốt chứ? Đúng rồi, cháu trai nhỏ vẫn khỏe chứ?" Tôn Ngọc Kỳ từ nhỏ đã bị cái bóng của Tôn Ngọc Tuyết che lấp, nhưng thật ra là người cực kỳ thông minh, thấy Thanh Ninh không muốn nói chuyện nhiều liền đem đề tài hướng đến Tô Cẩn.

Nhắc tới Tô Cẩn, ý cười trên mặt Thanh Ninh liền mang theo vài phần ấm áp, nhưng lời nói vẫn đơn giản cùng xa cách, "Khá tốt, đa tạ trắc phi nương nương nhớ đến"

Thấy vậy, Tôn Ngọc Kỳ cũng hiểu được tiến lui, lại kéo đường tẩu bên cạnh, các tẩu tử khác nói chuyện phiếm.

Đại thể đều là nói đến tiểu hài tử trong nhà, hiện giờ là ngày đưa tang Tôn lão phu nhân, cũng không tốt để nói chuyện phiếm.

Hàn huyên một lát, yến hội liền bắt đầu.

Yến hội cũng được làm phi thường tinh xảo, ngon miệng.

Ăn xong, Tưởng thị liền thỉnh đại gia đình đi phòng khách, uống trà, tiêu thực.

Nữ quyến bên này thật ra lại gió êm sóng lặng, hòa thuận vui vẻ.

Đồ ăn là thức ăn chay, nhưng cũng có rượu ngon, trong bữa tiệc có Trang Vương nên cũng có thêm vài phần không khí.

Cơm no rượu đủ, Tôn gia tự nhiên chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho khách nhân.

Trang Vương thân phận tôn quý, nên sân chuẩn bị cho hắn là tốt nhất, tiếp theo là Tô Phỉ, hai người đều là sân viện độc lập, cách nhau cũng không xa, còn cùng phương hướng.

Tới sân nghỉ tạm của Trang Vương, Trang Vương dừng bước chân, xoay người mời Tô Phỉ vào phòng ngồi, "Quận vương gia, tính ra, bổn vương còn phải gọi ngươi một tiếng biểu ca, không bằng cùng nhau đi vào uống một ly trà tỉnh rượu?"

"Vương gia nói quá lời, vi thần trăm triệu không dám nhận". Tô Phỉ không chút hoang mang ôm quyền nói.

Tôn Ngọc Kỳ bất quá chỉ là trắc phi, nhạc gia chính thức của Trang Vương chính là Ngụy gia, tiếng biểu ca này hắn không đảm đương nổi.

"Quận vương gia từ trước đến nay chính là khách khí đối với ta, chúng ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đây là duyên phận khó được" Trang Vương cười nhìn về phía Tô Phỉ, "Nói không chừng tương lai, quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa"

"Vì sao?" Tô Phỉ hơi hơi nhướng mày.

"Thiên cơ không thể tiết lộ, quận vương gia đợi lát nữa sẽ biết" Trang Vương cười ha ha rồi bước vào sân.

Trong mắt Tô Phỉ hiện lên lạnh lẽo, quay đầu cùng Tôn Ngọc Trác hướng đến sân viện đã chuẩn bị cho hắn mà đi đến.

Đưa Tô Phỉ vào phòng, Tôn Ngọc Trác nói, "Đây là phòng nhỏ, quận vương gia có thể ở chỗ này ngồi uống ly trà tỉnh rượu, nếu mệt nhọc thì sang sương phòng cách vách có phòng ngủ, đệm chăn trướng màn tất cả đều là mới, đã dùng hương xông qua, mong rằng quận vương gia đừng ghét bỏ"

Tô Phỉ từ nhỏ cùng người Tôn gia đều không thân thiết, hiện giờ lại là quận vương gia, Tôn Ngọc Trác vô cùng cung kính, không dám có nửa phần không phải.

"Làm phiền" Tô Phỉ lạnh nhạt nói.

Tôn Ngọc Trác liền cáo từ, "Quận vương gia hãy nghỉ ngơi cho tốt, có yêu cầu gì cứ việc phân phó hạ nhân, ta cũng không quấy rầy quận vương gia nghỉ ngơi"

Tô Phỉ gật gật đầu.

Tôn Ngọc Trác kêu nha đầu dâng trà xong mới xoay người rời đi.

Tô Phỉ bưng trà lên, đưa trước mũi không uống một ngụm nào, phân phó Bách Mộc nói, "Ngươi sang sương phòng cách vách nhìn xem".

"Vâng" Bách Mộc lên tiếng, lập tức xoay người sang sương phòng cách vách.

Bách Mộc rất nhanh liền quay trở lại, sắc mặt quái dị, "Quận vương gia, nhị thiếu phu nhân ở bên trong, tiểu nhân đã đem nàng làm hôn mê, chỉ là, sắc mặt nhị thiếu phu nhân ửng hồng, giống như là trúng mị dược".

Ánh mắt Tô Phỉ lạnh lùng, kêu Kiều Mộc đang ẩn trong tối ra, phân phó hắn cùng Bách Mộc, "Các ngươi đưa nàng đến phòng Vương gia đi"

Bách Mộc cùng Kiều Mộc cúi đầu đáp ứng.

Tùng Mộc sắc mặt giận dữ, nhị thiếu phu nhân thật là quá không biết xấu hổ! Đây là ngày đưa tang tổ mẫu ruột thịt của nàng, thế nhưng lại muốn làm sự tình bỉ ổi như thế!

Tô Phỉ khoanh tay đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài.

Trong viện có một mảnh hoa phù dung, đang đổ nở bừng tươi đẹp bắt mắt, phi thường xinh đẹp, nhưng trong mắt Tô Phỉ lại thanh lãnh, trên mặt không có một chút độ ấm.

Tiến thêm một bước quan hệ?

Trang Vương nghĩ thật chu toàn, muốn Tôn Ngọc Tuyết bò lên giường mình.

Tôn lão phu nhân giết mẫu thân của mình, hiện giờ bà cũng đã chết, người chết là lớn nhất, mình đi phúng viếng, lại đưa tang cũng coi như là tận tình tận nghĩa.

Nhưng Tôn Ngọc Tuyết lại là loại người không biết xấu hổ như vậy, không biết trời cao đất rộng, trong ngày thế này lại tới đây tính kế hắn!

Tôn Ngọc Tuyết là một người tàn phế, Tôn gia hiện giờ vì tang sự mà loạn, nhưng Tôn Ngọc Tuyết làm ra chuyện như vậy, người Tôn gia thật sự không biết hay là muốn tận dụng cơ hội?

Cũng không biết Ninh nhi như thế nào? Trong lòng Tô Phỉ là một trận lo lắng. Nghĩ đến bên người Thanh Ninh có Nhẫn Đông cùng Bạc Hà, một tấc cũng không rời nên hẳn là sẽ không xảy ra chuyện. Nghĩ đến hôm nay bọn họ là muốn tính kế mình nên chắc sẽ không đối với Ninh nhi thế nào. Tô Phỉ nghĩ như thế nên lửa giận trong lòng mới bình ổn chút.

Hiển nhiên, việc Tôn Ngọc Tuyết làm ra, mặc kệ người Tôn gia thế nào, Trang Vương chắc chắn là biết, cũng như có tham dự vào.

Trong mắt Tô Phỉ bao phủ một tầng sương lạnh băng đến cực điểm, hy vọng chuyện xảy ra Trang Vương vẫn vững vàng như thế! Hắn còn đang suy nghĩ thiết kế hãm hại mình, nhưng thật ra lại hại chính hắn.

Tô Phỉ chờ đến khi Tùng Mộc cùng Bách Mộc trở về, dứt khoát liền ra khỏi sân, đi bên ngoài tản bộ. Khách nhân của Tôn gia cũng còn không ít, trên đường tất nhiên sẽ có người một bên phơi nắng, một bên tiêu thực.

Tô Phỉ nhẹ cười đem bọn họ hướng đến sân viện của Trang Vương đang nghỉ. Diễn tốt như vậy, như thế nào lại có thể thiếu người xem diễn được?

............

Vừa uống nửa chung trà, một nha đầu vẻ mặt hoảng loạn lao vào phòng khách, "Phu nhân, phu nhân không tốt, đã xảy ra chuyện"

"Làm càn, sự tình gì mà làm trò như vậy, nhiều khách nhân tại đây lại hoang mang rối loạn, còn thể thống gì?" Tưởng thị quát một tiếng.

"Là...là..." Nha đầu kia ngầng đầu nhìn mắt Tôn thị, ấp a ấp úng mà nói, "Biểu tiểu thư..."

"Ngươi...tiện tì này, biểu tiểu thư mới vừa rồi không phải trở về phòng nghỉ tạm sao? Nàng có thể có chuyện gì?" Tưởng thị trầm giọng quát.

Nha đầu kia liền cúi đầu, quỳ xuống.

"Mau nói, Dao nhi làm sao vậy? Có phải bị thương ở đâu không?" Tôn thị nôn nóng hỏi.

"Muội muội đừng nóng vội, Dao nhi sẽ không có chuyện gì, bên người nàng còn có nha đầu đi theo". Tưởng thị nhẹ giọng an ủi một câu.

Tôn thị nhìn mắt mọi người trong phòng, vội ngồi xuống. Đúng vậy, quá nóng nảy, nhiều người như vậy ở đây, nếu là nữ nhi thật sự có chuyện xảy ra, tự nhiên là không thể để lộ.

Nói xong Tưởng thị quay đầu phân phó con dâu, "Ngươi mang các vị phu nhân, tiểu thư đi noãn các bên kia uống trà đi, bên kia hoa quế vừa đến lúc nở, ta lát nữa sẽ sang"

Rồi lại nhìn mắt Thanh Ninh nói, "Ngươi là trưởng tẩu của Dao nhi, ngươi liền ở lại đi, mẫu thân ngươi cũng không khỏe, nếu Dao nhi có chuyện gì, ngươi cũng có chủ ý".

Tôn gia thiếu phu nhân mời các vị khách nhân sang noãn các. Đang ngồi ở đây đều là nhân tinh, nên cũng đứng lên theo Tôn gia thiếu phu nhân đi noãn các.

Tưởng thị đã nói như thế, Thanh Ninh liền ở lại, nàng nhíu mày lại, suy nghĩ xem có phải Tô Phỉ bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Tôn Ngọc Kỳ tự nhiên cũng không rời đi.

Nha đầu hầu hạ bên cạnh cũng được ma ma bên người Tưởng thị đuổi ra ngoài, chỉ chừa những người tâm phúc ở bên trong.

"Ngươi mau nói, Dao nhi đã xảy ra chuyện gì?" Tôn thị lúc này mới mở miệng nhìn về phía nha đầu kia vội vàng hỏi.

"Biểu tiểu thư, biểu tiểu thư nàng..." Nha đầu kia muốn nói lại thôi.

"Mau nói" Tôn thị trong lòng nóng như bị dầu chiên, lạnh giọng quát.

"Biểu tiểu thư làm sao vậy?" Tưởng thị cất cao thanh âm quát.

Nha đầu kia run run rẩy rẩy ấp úng nói, "Biểu tiểu thư bị người...cho người ta..."

"Rốt cuộc là làm sao vậy?" Tâm Tôn thị bỗng nhiên nhảy dựng, chung trà trong tay rớt xuống mặt đất, rất là khủng hoảng, toàn thân đều như thể bị ngâm trong nước đá, lạnh thấu tim, nhưng bà vẫn không tin, trừng mắt nhìn về phía nha đầu, lạnh giọng hỏi.

Nha đầu run run, không dám nói.

"Biểu tiểu thư hiện tại ở đâu?" Tưởng thị cau mày hỏi.

"Ở, ở Ỷ Lan Uyển"

"Cô mẫu, đừng vội, Dao nhi nhất định không có việc gì" Tôn Ngọc Kỳ quan tâm đứng lên, đi tới bên cạnh Tôn thị, phân phó nha đầu tâm phúc lại đây thu thập mảnh vỡ, "Chúng ta đi trước nhìn xem, lại nói, không cần chính mình dọa mình"

"Đúng vậy, nha đầu chết tiệt kia chính là thấy gió thì nghĩ mưa" Tưởng thị cũng khuyên nhủ.

Tôn thị phảng phất mới hồi thần, mặt tái nhợt, nắm chặt tay Tôn Ngọc Kỳ, gật đầu lẩm bẩm nói, "Được, chúng ta đi trước nhìn xem"

Tưởng thị nhìn Tôn thị phảng phất như bị mất hồn, lo lắng nhìn về phía Thẩm Thanh Ninh nói, "Quận vương phi, ngươi là trưởng tẩu của Dao nhi, ngươi cũng đi qua nhìn xem đi, có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng có thể ra cho mẫu thân ngươi cái chủ ý".

Tôn thị nhìn mắt Thanh Ninh, không nói gì.

"Đi thôi, chúng ta hãy đi trước nhìn xem" Tưởng thị đứng dậy mang theo hai nha đầu tâm phúc cùng ma ma đi ra ngoài.

Trong lòng Tôn thị sốt ruột như thể có một chậu dầu nóng, bước chân nhũn ra, buông tay Tôn Ngọc Kỳ, đỡ tay Võ ma ma mang theo nha đầu Mai Hồng bước theo.

"Mời quận vương phi" Tôn Ngọc Kỳ nhìn về phía Thanh Ninh.

Lại hát xướng tuồng gì đây? Thanh Ninh cười lạnh, mang theo Bạc Hà cùng Nhẫn Đông cũng bước theo.

.....................

Mọi người đều chỉ dẫn theo người tâm phúc, thực nhanh liền đến nơi Tô Dao xảy ra chuyện.

Địa điểm Tô Dao xảy ra chuyện là một viện tử tương đối hẻo lánh, người xung quanh viện tử đều đã bị đuổi đi, chỉ có hai bà tử đang canh giữ ở cửa, thấy Tưởng thị tới, vội mở cửa sân mời đám người Tưởng thị đi vào.

Trong phòng truyền đến tiếng Tô Dao khóc ô ô, Tôn thị nghe được bước chân liền nhũn ra, chỉ phải gắt gao nắm lấy tay Võ ma ma từng bước một đi vào.

Vào phòng, vừa thấy tình huống trong phòng Tôn thị cơ hồ lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tô Dao khóe mắt hồng hồng, quần áo không chỉnh tề, tóc mai tán loạn ngồi ở trên giường, trên cổ tuyết trắng, cùng cánh tay, dày đặc ấn ký hồng hồng, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được nàng vừa rồi đã trải qua chuyện gì, Tô Dao che mặt lại, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, hai nha đầu đi theo nàng sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất.

Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu trắng đang ngồi ở bên cạnh giường, sắc mặt ửng hồng, thấp giọng khuyên bảo Tô Dao, thấy đám người Tưởng thị tiến vào, vội vàng đứng dậy, "Gặp qua quận vương phi, trắc phi nương nương, hai vị phu nhân"

"Dao nhi, ngươi làm sao vậy?" Tôn thị gào một tiếng, hướng phía Tô Dao chạy vội qua.

"Mẫu thân, ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa" Tô Dao nghe tiếng gọi, khóc nhào vào lòng ngực Tôn thị, "Nữ nhi không còn mặt mũi gặp người nữa".

"Nữ nhi đáng thương của ta", Tôn thị ôm Tô Dao khóc nức nở.

Thanh Ninh nhìn nam tử kia, có chút quen mặt, nhưng lại không nghĩ ra là ai. Bộ dáng lớn lên anh tuấn, nhưng mặt mày lại mang theo một cổ khí bất chính, nhất là khi thấy mình cùng Tôn Ngọc Kỳ thì ánh mắt lại sáng ngời, hiển nhiên là đồ háo sắc!

Ánh mắt Thanh Ninh lạnh lùng, nam tử kia vội vàng rũ mắt xuống, không dám lại đường đột nữa.

"Ngươi là công tử nhà ai, làm sao lại đến hậu viện trong vườn này?" Tưởng thị căm tức nhìn nam tử kia, lạnh giọng hỏi.

Nam tử kia còn chưa mở miệng, Tôn thị liền ôm Tô Dao, ngẩng đầu lên, âm ngoan mà nhìn về phía nam tử kia, "Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì Dao nhi của ta? Đồ không có mắt, ngươi cũng không nhìn xem nữ nhi của ta là ai? Ta muốn liều mạng với ngươi!"

Nói xong Tôn thị đem Tô Dao giao cho Võ ma ma, nhảy dựng lên, mắt nhìn khắp nơi không có đồ vật nào có thể lấy được, liền trực tiếp hướng nam tử kia đánh tới, "Ta liều mạng với ngươi"

"Phu nhân bớt giận" Nam tử kia lưu loát tránh khỏi công kích của Tôn thị.

"Cô nãi nãi, ngươi trước bình tĩnh lại" Tưởng thị vội vàng cùng Tôn Ngọc Kỳ một trái, một phải mà bắt được Tôn thị.

"Phu nhân, ta họ Ngô danh Gia Nhiên, là con thứ ba của Lại bộ hữu thị lang Ngô gia, cùng Tôn gia tam công tử có chút giao tình. Hôm nay tới đưa tiễn lão phu nhân, mới vừa rồi ở bên ngoài uống vài chén rượu, không nghĩ lại có chút say, liền ở trong phủ đi dạo một chút để giảm bớt. Nhưng đến hậu hoa viên lại bị choáng váng đầu đến lợi hại, lại sợ đường đột đến nữ quyến, cho nên ta đến nơi yên tĩnh này nghỉ một lát. Không nghĩ tới Tô cô nương ở chỗ này...Ta say, nhất thời không khống chế được...Thực xin lỗi phu nhân, ta không phải cố ý, ta cũng không biết Tô cô nương cũng sẽ ở chỗ này, ta không phải cố ý, phu nhân, ta sẽ chịu trách nhiệm" Ngô Gia Nhiên một bên nói, một bên quỳ xuống giải thích một phen.

Ngô gia? Lại bộ hữu thị lang Ngô gia tam công tử? Đó là cùng một loại với Đổng Khải Tuấn, khinh nam bá nữ, ham mê nữ sắc a! Chỉ là Ngô gia không có hậu trường to lớn như Đổng gia nên không dám như Đổng Khải Tuấn quá làm càn thôi. Hơn nữa, Ngô Gia Nhiên là thứ xuất. Ba nhi tử của Ngô gia lại đều đã thành thân! Tôn thị nghe xong tâm can đau đớn, lập tức mắng, "Ngươi không phải cố ý? Ngươi biết nơi này có người vì sao lại không tránh đi? Còn tiến vào đạp hư Dao nhi của ta. Dao nhi của ta đang êm đẹp, như thế nào lại gặp chuyện như vậy a?"

"Phu nhân, ta thật sự không phải cố ý, có trách là trách Tô cô nương lớn lên thật sự quá xuất chúng nên ta nhất thời không khống chế được!" Ngô Gia Nhiên nói.

Này...Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn nói ra những lời nói hoang dâm vô đạo! Tôn thị tức đến khó thở, "Ngươi...Ngươi...Ta muốn kiện ngươi, kiện ngươi chiếm đoạt nữ nhi của ta!"

"Muội muội, ngươi trước hết bình tĩnh một chút, hiện tại chuyện quan trọng chính là giải quyết chuyện này như thế nào, Dao nhi đã bị thiệt thòi!" Tưởng thị bình tĩnh nói.

"Đúng vậy, cô mẫu, sự tình đều đã như vậy, người nếu muốn đem Ngô công tử bẩm báo lên công đường, tổ mẫu mới đi không đến mấy ngày, Dao nhi lại xảy ra chuyện như vậy, thế nhân sẽ đối xử với Dao nhi thế nào? Dao nhi về sau biết làm người như thế nào nữa?" Tôn Ngọc Kỳ sợ chuyện đi quá xa nên phân tích cho Tôn thị nghe.

"Mẫu thân, người giết hắn, giết hắn đi!" Tô Dao trợn tròn mắt, hung ác mà nhìn Ngô Gia Nhiên, "Nữ nhi không cần gả cho hắn, hắn là đồ cầm thú, mẫu thân, người giết hắn, người giúp nữ nhi giết hắn"

Tô Dao lệ rơi đầy mặt, hét lên tê tâm liệt phế.

"Tô cô nương, ta sai rồi, là ta sai, không nên cưỡng bách ngươi, nhưng ta thật sự rất thích ngươi. Ngươi không phải sợ, ta sẽ phụ trách, đợi lát nữa ta sẽ trở về nói cùng cha mẹ với phu nhân, để cho nàng chuẩn bị tốt, nâng ngươi vào cửa. Ngươi yên tâm, thê tử ta tích cách rất ôn nhu, nàng chắc chắn sẽ thương ngươi như muội muội ruột thịt" Ngô Gia Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Tô Dao nói.

Hắn còn có thê tử! Đây là muốn nâng mình đi làm thiếp? Làm hạ tiện thiếp thất? Mình đường đường là tiểu thư con vợ cả Quốc công phủ, sao có thể chịu khuất nhục như vậy? Tô Dao lập tức phát điên, ôm đầu hét lên, "A, a...Ta không cần, mẫu thân, người giết hắn, giết hắn đi, hắn không phải người, hắn là cầm thú, ta chết cũng không muốn gả cho tên cầm thú này".

Tô Dao kích động đẩy tay Võ ma ma ra, nhặt lên trâm bạc bị rớt ở trên giường, liền hướng đến Ngô Gia Nhiên mà đâm tới.

"Tô cô nương" Ngô Gia Nhiên thế nhưng lại không tránh không né, thâm tình, chân thành mà nhìn Tô Dao. Trong mắt thủy quang chớp động, "Nếu giết ta có thể làm nàng tha thứ ta, vậy thì nàng giết ta đi"

"Dao nhi, ngươi không cần phải như vậy" Tôn Ngọc Kỳ cùng nha đầu vội vàng bắt được Tô Dao, "Hiện giờ ngươi đã là người của hắn, ngươi giết hắn có ích lợi gì đâu?"

Tô Dao phảng phất như không nghe thấy lời Tôn Ngọc Kỳ nói, tay bị nắm lấy không động đậy được, một bên hướng nha đầu của Tôn Ngọc Kỳ đánh tới, một bên chân hướng Ngô Gia Nhiên đá vào, trong miệng lại kêu "Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi"

Sắc mặt Tô Dao dữ tợn, ánh mắt lại điên cuồng.

"Muội muội, ngươi đừng quá kích động" Tay Tôn Ngọc Kỳ bị làm đau, quay đầu hướng Tôn thị kêu lên, "Cô mẫu, Dao nhi có chút không thích hợp, người màu đến xem xem Dao nhi nàng bị làm sao vậy?"

Tôn thị hoàn hồn lại, thấy bộ dáng điên cuồng của Tô Dao vội nhào tới ôm Tô Dao, một bên lo lắng kêu lên, "Dao nhi, Dao nhi, ngươi làm sao vậy? Dao nhi là nương đây, ngươi nhìn xem, ta là nương đây"

Tô Dao tức khắc nhào vào lồng ngực Tôn thị khóc như đứa trẻ.

Thanh Ninh nhìn mắt Tôn Ngọc Kỳ, cười nhạo một tiếng, sắc mặt bình tĩnh mà nói, " Nói thật buồn cười, ngươi nói ngươi uống say? Gã sai vặt bên cạnh ngươi đâu? Chẳng lẽ ngươi không mang theo ai tới? Ngươi uống say, Tôn gia chẳng lẽ còn không an bài người mang ngươi đi nghỉ ngơi sao? Còn có lẽ nào nhị môn của hậu viện không có thủ vệ sao? Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Tôn gia tuy không bằng vương công, hậu duệ quý tộc nhưng cũng là danh môn thế gia, từ trước đến nay quy củ nghiêm cẩn, làm sao lại có người uống say mà dễ dàng tiến vào hậu viện như vậy?"

Tôn thị vừa nghe thấy, tức khắc ánh mắt nhìn về phía Tưởng thị.

Tưởng thị mặt đỏ lên, lập tức nổi giận, "Gần đây nhiều việc, xem ra những tiện tì đó là lười biếng!"

Thanh Ninh trong lòng cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.

Mặc kệ Tưởng thị có nói như thế nào, hiển nhiên đây là một cái bẫy rập. Thanh Ninh lại nhìn mắt Tôn Ngọc Kỳ.

Lại bộ hữu thị lang Ngô gia công tử a? Xem ra là cùng với Tôn Ngọc Kỳ, Trang Vương không thoát được quan hệ.

Lại bộ hữu thị lang, Lại bộ thượng thư còn có một Lại bộ tả thị lang Cố Hoán, đây là ba người đứng đầu lại bộ.

La đại nhân là tâm phúc của Hoàng Thượng, Cố Hoán là người của Cố gia, Trang Vương muốn mượn sức hai người họ sợ là rất khó nên xuống tay chỗ Ngô đại nhân sao? Đúng là nếu mượn sức được thì một người là một người!

Không biết mẹ con Tưởng thị và Tôn Ngọc Tuyết đóng vai nhân vật gì? Còn chọn ngay ngày đưa tang của Tôn lão phu nhân. Này cũng thật là đem Tô Dao đẩy vào đường chết a!

Sắc mặt Tô Dao tái nhợt, tâm như tro tàn, ánh mắt gắt gao mà trừng Ngô Gia Nhiên, "Cầm thú, ngươi nói, ngươi vào đây bằng cách nào? Có phải có người cấu kết với ngươi hay không?".

Là ai, mấy ngày nay nói sẽ giúp nàng tìm một lang quân như ý, là ai lúc tối hôm qua đã vô tình để lộ ra bên này cảnh sắc không tồi, còn có hôm nay nha đầu đi theo mình cũng là vô tình cố ý đem mình hướng bên này mà dẫn đi.

Chính là Tôn Ngọc Tuyết và Tôn Ngọc Kỳ!

Tô Dao mới vừa bị phá thân, đau đớn nhưng trong lòng lại càng đau đớn hơn, đó chính là biểu tỷ thân thiết, vì cái gì lại đối xử với nàng như vậy?

"Ta không có, ta không có, ta chỉ là không cẩn thận mới đi đến bên này, không nghĩ tới sẽ gặp Tô cô nương ở đây!" Ngô Gia Nhiên lắc đầu nói.

Tô Dao quay đầu nhìn về phía Tôn Ngọc Kỳ đang đứng bên người mình, "Ngọc Kỳ, ngươi cùng ta từ nhỏ lớn lên, tình tỷ muội thân thiết, chuyện này cùng ngươi có quan hệ không?"

Tôn thị cũng quay đầu nhìn về phía Tôn Ngọc Kỳ.

Nội tâm Tôn Ngọc Kỳ nhảy dựng lên, trên mặt lại đầy kinh ngạc nhìn về phía Tô Dao, "Dao nhi, ngươi đây là...ngươi làm sao lại nghĩ như vậy?"

Nói xong lại tỏ ra vẻ oan uổng mà chảy nước mắt.

Tô Dao lắc lắc đầu, lại tàn nhẫn nhìn về phía Ngô Gia Nhiên, "Ta muốn giết tên cầm thú này" Giống như muốn dùng ánh mắt mà lăng trì hắn, lại kịch liệt giãy giụa.

"Dao nhi, Dao nhi" Tôn thị cùng Tôn Ngọc Kỳ lại lo lắng kêu lên.

Tô Dao ngoảnh mặt làm ngơ đối với việc đám người Tôn thị kêu to

"Tô cô nương, là ta đáng chết" Ngô Gia Nhiên vẫn tỏ vẻ thâm tình như cũ mà nhìn Tô Dao.

"Ta muốn giết ngươi, đem ngươi bầm thây vạn đoạn" Tô Dao giãy giụa kịch liệt, đỏ mắt nhìn Ngô Gia Nhiên.

"Dao nhi, Dao nhi, ngươi đừng làm ta sợ, nếu ngươi có chuyện gì, nương làm sao mà sống được!" Tôn thị ôm lấy Tô Dao khóc ròng.

"Trước đánh nàng ngất xỉu" Tôn Ngọc Kỳ phân phó hai nha đầu của mình.

Hai nha đầu gật gật đầu, một nha đầu nâng tay lên đánh về phía sau cổ Tô Dao.

"Giết ngươi, giết..." Tô Dao mềm nhũn té xỉu vào ngực Tôn thị.

"Dao nhi, Dao nhi" Tôn thị vội vàng hô

"Cô mẫu, ngài đừng nóng vội, Dao nhi đang quá kích động, chỉ là ngất đi thôi, trước hết mời đại phu đến nhìn xem đi" Tôn Ngọc Kỳ nhẹ giọng nói

"Trước hết đưa nàng trở về phòng, để cho đại phu bắt mạch, kê một đơn thuốc an thần trước" Tưởng thị khuyên Tôn thị

Tôn thị gật gật đầu

Tưởng thị liền phân phó ma ma tâm phúc của mình, cùng võ ma ma mang theo một nha đầu của mình và một nha đầu của Tôn Ngọc Kỳ cùng nhau nâng Tô Dao về phòng.

Tưởng thị nhẹ giọng nói cùng Tôn thị, "Yên tâm, có Võ ma ma bọn họ ở đó nhất định sẽ chiếu cố Dao nhi thật tốt, sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì"

Tưởng thị đỡ nàng ngồi ở một bên ghế.

Tôn thị biểu tình suy sút.

Nàng chỉ có hai đứa nhỏ là Tô Dao cùng Tô Khiêm, Tô Dao là nữ nhi, là bảo bối được nuông chiều. Cho dù hiện giờ Tô gia nghèo túng, nàng cũng chưa từng để Tô Dao ăn qua đau khổ.

Đây là nữ nhi ngàn kiều vạn sủng của nàng, nàng còn nghĩ sẽ vì nữ nhi tìm một mối hôn nhân thật tốt, để cho tương lai nữ nhi có thể hạnh phúc giàu có.

Thế mà lại bị một tên tra nam làm hỏng!

Ánh mắt Tôn thị đầy hung ác nham hiểm nhìn về phía Ngô Gia Nhiên, hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả.

"Muội muội..." Tưởng thị rót ly trà đưa đến tay Tôn thị, "Ngươi trước bình tĩnh, ngẫm lại bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Ngươi ngẫm lại Dao nhi, trước mắt mẫu thân mới vừa đi, Dao nhi lại xảy ra chuyện, này...Đều là do ta, người mợ mà không quản tốt hạ nhân trong phủ, là ta sai, là ta hồ đồ, lẽ ra nên phân phó nhiều người chiếu cố Dao nhi"

Tưởng thị tự trách không thôi.

Như thế nào lại xảy ra chuyện tình như vậy? Tưởng thị suy nghĩ một hồi, ánh mắt liền nhìn về phía Tôn Ngọc Kỳ, trong lòng vô cùng ảo não.

Đang trong thời điểm đại hiếu tang, cư nhiên lại làm ra sự việc như vậy!

Tôn Ngọc Kỳ cắn môi, rũ đầu tránh đi ánh mắt Tưởng thị.

Thanh Ninh bất động thanh sắc đem động tác hai người xem ở trong mắt.

Tay Tôn thị bưng chén trà không nhịn được mà run rẩy, nàng đánh phải trà gác lại ở trên bàn, đôi tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối.

Là nữ nhi của mình, có thể nói được gì? Nữ nhi làm như vậy, khẳng định là vì Vương gia! Tưởng thị trong lòng than một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Thanh Ninh, "Quận vương phi, ngươi xem mẫu thân ngươi hiện giờ là cái dạng này, Dao nhi lại kích thích quá độ, ngươi là trưởng tẩy, ngươi nói một câu đi"

"Mợ nói quá lời, từ xưa đến nay, việc hôn nhân đều là lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, mẫu thân ở đây, ta là vạn lần không dám làm chủ việc hôn nhân của Tô Dao, hơn nữa..." Thanh Ninh đưa mắt nhìn về Tưởng thị, "Tục ngữ nói, mẫu thân cữu đại, việc hôn nhân của Tô Dao như thế nào cũng không tới phiên ta một tẩu tử nói ra nói vào"

Thanh Ninh ý nói bọn họ tính kế Tô Dao thế nào, chính bọn họ chó cắn thì thì tự mình lăn lộn đi, nàng sẽ không để ý tới việc hôn nhân của Tô Dao.

"Phu nhân, ta nhất định sẽ chiếu cố Dao nhi thật tốt, nhất định sẽ đem nàng sủng trong lòng bàn tay, chỉ là thân phận ủy khuất nàng"

Ngô Gia Nhiên lại giơ tay phải lên thề, "Ta, Ngô Gia Nhiên tại đây thề, đời này sẽ chiếu cố Tô Dao cô nương thật tốt, sẽ như châu như bảo, sẽ không để nàng chịu nửa phẩn ủy khuất, nếu như vi phạm lời thề, liền sẽ không chết được tử tế!"

"Muội muội, ngươi xem, Ngô công tử cũng là người biết đau người!" Tưởng thị khuyên nhủ, "Hiện giờ Dao nhi cũng đã là người của hắn, tuy danh phận có chút ủy khuất, nhưng hôm nay đây đã là phương pháp giải quyết tốt nhất!"

"Đúng vậy! Cô mẫu, có Vương gia ở đây, nhất định sẽ không để cho Dao nhi bị người khi dễ" Tôn Ngọc Kỳ mềm nhẹ nói.

Tôn thị nhìn Ngô Gia Nhiên bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc, bên trong lại thối nát, cảm thấy trong lòng của mình như bị cắt thành từng mảnh nhỏ, nữ nhi của nàng mệnh khổ a!

Hiện giờ còn có thể như thế nào được nữa?

Nữ nhi đã là người của Ngô gia, về sau biết làm mai như thế nào? Dù các nàng chỉ mang theo người tâm phúc nhưng còn những người đã đến trước đâu? Còn có người nào biết đến nữa không?

Hơn nữa, những phu nhân kia đều là nhân tinh không biết sẽ đoán đến dạng gì.

Trong ngày đưa tang ngoại tổ mẫu lại cùng người tuyên dâm, vạn nhất nếu truyền đi ra ngoài nữ nhi làm sao có thể làm người? Nước miếng thế nhân đều có thể đem nữ nhi dìm chết đuối!

Sự tình như thế nào, Tôn thị chưởng quản Quốc công phủ nhiều năm lẽ nào lại không hiểu? Tôn Ngọc Tuyết nói phải tìm cho nữ nhi một mối hôn nhân tốt.
Tôn Ngọc Kính cùng Tôn Ngọc Tuyết huynh muội hai người cảm tình từ trước đến nay rất tốt, nhất định là tiện nhân kia làm chuyện tốt!

Hơn nữa, tẩu tử cùng Tôn Ngọc Kỳ đều là không biết sao? Tôn thị nghĩ đến liền ngẩng đầu nhìn Tưởng thị, "Tẩu tử, hiện giờ ở Tôn gia là do ngươi chưởng quản, chuyện này hôm nay xảy ra như vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro