Chương 18B: Hồi ức:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi thứ 2: Thiếu niên Phong Kiếm Phong

Sau khi Phong Kiếm Phong (pkp) lỡ tay giết chết Mạc Cô Tử, Phong Thanh Dương (PTD) oán hận mang xác người yêu phi thân về núi Ngọc Nữ Phong mất dạng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu PKP vẫn đứng chôn chân ở đó thất thần nhìn vế thanh trủy thủ váy đầy máu. Bỗng đôi mắt chớp động, dương như nó chợt nhận ra điều gì đó quan trọng đối với nó vừa vụt mất, nó lao vào màn đêm tăm tối, trong lòng vạn phần lo sợ, sợ phải đối diện với việc đại ca nó hận nó, sợ rằng đại ca nó đã bỏ mặc nó. Nó lang thang tìm kiếm trong rừng u tối, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Nó cứ đi mãi đi mãi, tìm kiếm trong sợ hãi cho đến khi người mệt nhoài. Rồi bất giác nó đi tới hốc đá phía sau hậu viên nơi mà nó vẫn thường ngồi đợi đại ca luyện võ. Nó hy vọng sẽ lại được nhìn thấy ca ca cười với nó. Nó miên man nghĩ về những ngày tháng cùng ca ca vui chơi, mà lịm đi lúc nào ko hay. Những cơn gió lạnh cứ thét gào dữ dội như muốn cáu xé da thịt tiểu Phong. Tiểu Phong gương mặt nhợt nhạt, bi thương, thu người ngồi trong góc, mắt nhắm nghiền, vẫn còn đọng lại trên khóe vài giọt nước.

       Sáng ra PKP đã thấy mình trong gian phòng lớn. Người của Hoa Sơn đã mang nó về. Sư phụ nó với ánh mắt đầy nghi hoặc, nhăn mặt nhíu mày hỏi

-          Kiếm Phong, ngươi mau nói cho ta biết đại ca ngươi và con a đầu ma giáo Mạc Cô Tử hiện đang ở đâu?

PKP mơ hồ nhớ lại chuyện khinh hoàng hôm qua. Rồi nó hé miệng nhưng không nói

lời nào, sắc mặt thập phần thâm trầm làm cho những người xung quanh nhìn không ra nó đang suy nghĩ cái gì. Đang trong lúc Kiếm Phong trầm mặt có 1 giọng nói đanh thép vang lên

-Đường đường là đại đệ tử Hoa Sơn, Phong Thanh Dương lại lén lút cấu kết ma giáo cùng Mạc Cô Tử bỏ trốn. Trưởng môn sư huynh, xin người định đoạt phải trừng trị phản đồ này như thế nào?- sư phụ Phong Kiếm Phong ánh mắt giận dữ, cung tay trước trưởng môn Hoa Sơn phái

Trưởng phái Hoa Sơn chăm chú nhìn Phong Kiếm Phong, rồi cất giọng kiên định: Hoa Sơn ta cả trăm năm nay được đồng đạo võ lâm kính trọng. Bản thân là danh môn chính phái xem cái ác là thù. Thiết nghĩ không thể dung thứ cho kẻ đi theo tà giáo. Nay xem như Phong Thanh Dương tự ý rời sư môn theo ma đầu kia là đã khi sư diệt tổ không thể tha. Các đệ tử phải nhớ từ nay về sau PTD không còn là đệ tử bổn môn.

Nói dứt lời lão xoay người cất bước rời đi. Mọi người trong môn cùng đưa mắt nữa tò mò nữa khinh miệt ném cho PKP. Riêng sư phụ nó thật không phục với quyết định của Trưởng môn sư huynh hắn- hắn ngoài mặt là bằng lòng nhưng bên trong đều là không phục, không thế nói thêm được gì. Hắn muốn đuổi Phong Kiếm Phong đi. Nhưng dù gì nó cũng chỉ là 1 tiểu hài tử, không thể vì sai lầm của đại ca nó mà trụt xuất nó khói sư môn, vậy chẳng khác nào để cho thiên hạ chê cười. Nghĩ vậy hắn chỉ thở dài rồi cước bộ rời phòng. Cả căn phong to lớn giờ chỉ còn mình tiểu Phong. Không gian yên lặng đến lạnh người. Đôi mắt bán mị của nó bắt đầu ngấn nước. Một đứa trẻ như nó biết phải xữ trí thế nào, biết phải giải thích cho đại ca làm sao. Dù sao nó cũng không thể nói, không thể đối mặt với sự việc mà nó gây ra. Tiểu Phong đột nhiên nghĩ đến “biết đâu nhất thời ca ca tức giận… khi ca nguôi ngoai sẽ quay về tìm mình”. Ánh mắt nó bỗng le lói những tia hy vọng nhỏ nhoi. Kể từ hôm đó, tiểu Phong quyết tâm ở lại Hoa Sơn chờ đợi đại ca trở về đón nó. Cũng từ hôm đó chuỗi ngày đọa đầy của nó bắt đầu. Đệ đệ của tội đồ thì xứng đáng có cuộc sống như thế nào?! Là cảnh tuổi nhục bị coi khinh, sống cái số kiếp hèn hạ. PKP cắn răng chịu đựng tất cả, mỗi ngày nó đều ra hốc đá Hoa Sơn ngồi đợi, nắng mưa không đổi. Có khi trời nắng, mặt trời dần lên cao chói chang, có khi trời đầy mây, mặt trời biến mất. Có khi trời mưa to, cả ngày không thấy mặt trời nhưng PKP vẫn không thèm quan tâm, vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, ngày này sang ngày khác. Ngày tháng trôi qua, dần dần đã đến mùa thu, gió thu ào ào thổi mạnh thời tiết dần se lạnh. Rồi lại 1 năm nữa qua đi, rừng thu thay lá. Cứ thế năm này qua tháng nọ tiểu Phong vẫn là lẽ loi một mình với thân ảnh đơn bạt, ánh mắt u buồn. Rồi đến 1 đêm sấm chớp vang cuồn cuộn, thỉnh thoảng những tía sáng như xé tọa bầu trời, mặt đất dường như hoàn toàn sụp đỗ trước mặt tiểu Phong. Trong 1 đêm mưa gió tầm tả đó, PKP gào thét, nó biết đai ca nó không bao giờ trở lại nữa, rằng lời hứa năm xưa không còn ý nghĩ với đai ca nó nữa. Dù là vậy, nhưng với nó nam tử hán một lời nói ra là nhất ngôn cữu đỉnh. Nó sẽ vì đại ca, vì chính bản thân nó thực hiện ước mơ, hoài bão theo đuổi kiếm thuật. Nó thề giữa trời đất từ nay sẽ chỉ yêu kiếm và sẽ chỉ sống trong đạo kiếm để ngộ tời cảnh giới kiếm tu ngự trị.

Hằng ngày PKP đều chăm chỉ tự mình luyện kiếm mặc cho sư phụ chán ghét, xem nó như cái gai trong mắt, mắc cho đồng môn xa lánh, khinh miệt.

PKP quả là 1 nhân tài luyện kiếm, pháp khí mà nó luyện càng ngày càng trở nên tinh diệu. Huynh đệ kiếm tông xem thường nó, phe khí tông thì ganh ghét. PKP lại là kẻ ương ngạnh và chẳng bao giờ chịu khuất phục kẻ khác lại khiến cho nó ăn nhiều trận đòn vô cớ, thân thể cũng như thế mà chằng chịt các vết thương mới lẫn cũ. PKP phải nếm trải những đau đớn đó suốt 10 năm. Qua 10 năm hắn càng trở nên chai sạn, càng cổ quái, ánh mắt chỉ chất chứa sự chua chát bi ai.

Buổi trưa nắng ngắt, những tia nắng như lữa thiêu đốt thân thể 1 thiếu niên trẻ đang khệ nệ xác 2 thùng nước lớn lên núi. “Ầm” Lục Khang sư huynh cũng là kẻ thù từ nhỏ của PKP, hắn giơ 1 cước làm PKP ngã mạnh xuống nền đất, rồi hắn cùng những kẻ khác cười sặc sụa vui thích. PKP không nói câu nào, đứng dậy ném cho Lục Khang 1 cái nhìn khô hốc, rồi toan bỏ đi. Luc Khang bực tức “tên tiểu tạp chủng nhà ngươi cũng thật lì lợm! Tưởng xong với ta rồi à”. Hắn và 3 huynh đệ của hắn đứng chặn đường PKP. “Muốn đi khỏi đây! Chui qua háng ta trước đã!”- Lục Khang miệng nói, chân giang rộng trước mặt PKP. PKP mặt lạnh tanh, cúi người xuống đất, bò tới phía Lục Khang. Cả đám 4 tên ra sức cười nghiêng ngã. Bất ngờ, PKP đấm mạnh vào hạ bộ Lục Khang khiến hắn thét lớn quằn quại, ngã lăn ra đất. Ba tên còn lại tức giận bay vô đấm đánh PKP không ngừng. PKP cố nhấn nhịn để chúng đánh cho xong chuyện nào ngờ Lục Khang chẳng bỏ qua vừa ra sức đạp mạnh vào người Kiếm Phong vừa mắng chửi “tiểu tạp chủng, mi cũng như đai ca mi, đều là thứ thôi tha heo chó không bằng. Kẻ phản đồ, đồ cẩu tạp chủng!!!”. Những câu nói của Lục Khang khiến PKP hét lớn hung dữ như sấm, làm cho nhưng kẻ ở đây không khỏi chùng chân. PKP phản kháng, dùng đôi ba chiêu đã đánh cho ca bốn tên ngã nhào. Hắn bước đến, dùng tay bóp lấy gương mặt Lục Khang “ LK sư huynh, võ công huynh tệ vậy đừng bắt chước người khác làm ác bá. Ngươi đừng tưởng là cháu ruột của sư phụ thì ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám động đến ta hay nói xấu đại ca ta 1 lần nữa ta nhất định đập gẫy răng nhà ngươi”. Lục Khang hầm hực, tức tối trong nỗi nhục nhã nhìn hắn bước đi, lòng thề nhất định sẽ báo thù.

Cạch… một âm thanh khô hốc vừa đủ rời vào thính nhĩ của PKP. Hắn mở to mắt đứng sửng giữa hậu sãnh Hoa Sơn phái. Đập vào mắt hắn là sư phụ hắn cùng các đồng môn sư huynh đệ. Cái gọi là đồng môn chắc không có ở đây, vì hắn chỉ nhìn thấy ánh mắt khinh miệt và thù địch từ họ. PKP đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy Lục Khang tên tiểu nhân bi ổi đang giương đôi mắt tự đắc với nụ cười đầy hàm ý. Chưa kịp suy ngẫm vì những điều trước mắt hắn đã nghe giọng sư phụ hắn hét lớn

-          PHẢN ĐỒ! MAU GIAO RA ĐÂY!

-          Sư phụ, người nói gì đồ nhi không hiểu! – hắn ngỡ ngàng

-          Bí kiếp tử hà thần công, ngươi còn không mau giao nộp lại cho ta.

-          Sự phụ, bí kiếp gì đồ nhi không có! – hắn cố giữ thái độ tôn kính với trưởng bối.

-          Tử Hà bí kiếp là tuyệt kỹ bổn môn chỉ có trưởng môn mới có tư cách cất giữ, ngươi dám cả gan đánh cấp

-          Sư phụ, bí kiếp quý giá vậy sao đồ nhi có thể dễ dàng lấy cấp sao? Người nói không bằng chứng, tiểu đồ đệ thực sự không phục.

-          Bằng chứng? Sáng nay ngươi giao thủ với Lục Khang không phải là chiêu thức trong Tử Hà Kiếm phổ sao!

PKP lúc này mơ hồ nhận thức được sư phụ gọi hắn đến đại sảnh là có âm mưu, hắn không khỏi nhảy mũi cười khinh: sư phụ, người quá hồ đồ, ko phải người nói Từ Hà kiếm pháp chỉ có trưởng môn mới được cất giữ, dù đô đệ có sữ dụng với Lục Khang sư huynh thì làm sao hắn biết được đó là kiếm pháp tử hà chứ?!

-          NGƯƠI!!!

Lúc này Lục Khang cung tay lên tiếng: Sư Phụ, chắc chắn hắn giấu nó trong phòng, để đô nhi lục soát!

Một hồi không lâu, Lục Khang trở lại với vẻ mặt hung ác nham hiểm, trong tay đang cầm một quyển bí kiếp. Mọi chuyện đối với PKP đã rõ ràng. Hắn là bị Lục Khang ôm lòng ganh ghét mà hãm hại.

-          PKP , ngươi còn gì để nói- Lục Khang đắt chí cầm bí kíp trên tay được tìm thấy dưới gối PKP

PKP đứng cứng nhắc, gương mặt đỏ phừng, lùi về sau hét lớn “TA KHÔNG CÓ!!!” . Sự tức giận không thể cản lại, hắn trừng mắt, hai con mắt đỏ âu như máu, hung tàn nhìn Lục Khang đang đứng trước mặt “TIỂU NHÂN BỈ ỔI! NGƯƠI NGẬM MÁU PHUN NGƯỜI” . nói rồi Kiếm Phong hùng hổ lao tới Lục Khang. Lục Khang đang vẻ mặt khinh miệt dần biến sắc, không rét nhưng lại run rẫy cả người. PKP bị uất ức suốt thời gian qua, bây giờ hắn ngông cuồng không sợ trời đất dùng toàn chân khí tu luyện đấm vào mặt Lục Khang. Lục Khang chịu 1 lực quá mạnh ngã văng ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại, miệng phun ra 1 ngụm máu lớn cùng 7 chiếc răng.

“Hôm nay xem như PKP này có thể ngẫng cao đầu mà làm người”- Kiếm Phong cười lớn

Trong hậu sãnh bây giờ phải có tới hai mươi mấy đệ tử đang trố mắt cả kinh nhìn PKP. Lập tức ba đệ tử kiếm tông được xem là ưu tú bậc nhất cùng xuất kiếm về phía PKP. Cả ba kẻ này xuất kiếm có cùng đặc điểm chính là vừa khởi đầu đã có thế công sắc bén vô cùng . PKP cũng vớ lấy thanh kiếm khỏi tay 1 tên đệ tử gần đó mà đỡ chiêu. Vừa ra tay đã biết võ công mạnh yếu, đương nhiên xét về kiếm PKP đâu phải đối thủ của 3 tên này. Nhưng pkp ngông cuồng sát khí, đâu dễ chịu thua, không hề lùi mà vẫn tiến. Tuy kiếm pháp hết sức bình phàm, chỉ biết vỏn vẹn vài chiêu chém ra loạn xạ, nhưng lại biểu hiện trong chiêu thức phóng xuất chân khí. Pkp bị chém gẫy kiếm và 3 nhát vào người khiến hắn càng điên loạn, vung tay khiến chân khí vờn quanh giống như mãnh hổ há mồm, chưởng lực chạm trán binh khí phát ra 1 tiếng vang thật lớn. Chưởng lực mạnh đến nỗi kiếm gẫy và găm vào thân 1 tên khiến hắn chết ngay tại chỗ, 2 tên còn lại cũng bị thương nghiêm trọng. Khắp người PKP toàn máu tươi, càng khiến hắn sát khí trùng trùng. Sư phụ hắn thấy thế mà khinh hãi hét lớn “PKP DÁM ĐẠI NGHỊCH BẤT ĐẠO!” đồng thời đưa mắt nhìn các đệ tử. Như hiểu ý Sư Phụ, cả bọn vung kiếm xông lên cùng lúc. PKP đánh trả loạn xạ, thương tích hắn càng nhiều nhưng sự hung bạo của hắn càng trở nên vô cùng kinh khiếp. Một mình hắn đã thương không ít đệ tử, mãi cho đến khi kinh động đến trưởng môn, Lão đã cho hắn 1 chưởng khiến hắn phun máu, ngã quỵ ra đất, mới có thể khống chế được hắn

-          PKP sao ngươi lại trở nên điên loạn như vậy?- Trương môn hỏi trong sự kinh hãi trước tình cảnh kẻ chết người bị thương

-          Bọn ngụy quân tử, lú khốn khiếp- PKP miệng mồn đầy máu, kích động gáo thét

Lúc này sư phụ Kiếm Phong mới bước tới mà rằng : Sư Huynh, hắn đại nghịch bất đạo vô cớ ra tay sát hại đồng môn, còn có ý muốn giết cả đệ. Kẻ này ma tính khó lường không thể giữ.

Trưởng phái Hoa Sơn không khỏi trừng mắt, nhìn chằm chằm vào PKP

-          PKP, ngươi làm ta quá thất vọng. Ta đã nhiều lần cho ngươi cơ hội, ngươi lại ác tâm khó thuần. Lập tức phế bỏ võ công hắn, đánh gẫy hai chân đuổi khỏi sư môn.

-          Sư huynh, đệ không phục, hắn đã giết nhiều đệ tử khổng thể chỉ đuổi khỏi sư môn!

-          Lời ta đã nói, không cần ngươi nhiều lời!- Lão nghiêm nghị nói rồi bước đi bỏ lại phía sau tiếng chửi bới không ngừng của PKP.

PKP sau khi bị đánh gẫy chân, phế võ công thì bị ném ra phía sau núi Hoa Sơn. Lục Khang cả mặt sưng to, thô rác, bỉ ổi nhìn PKP đang thoi thóp “tạp chủng nhà ngươi dám đối đầu với ta. Kẻ ngu xi nhà ngươi tự cho mình thông minh. Để ta cho ngươi chết được nhắm mắt. Tử Hà kiếm phổ là giả. Thật chất không có bị đánh cấp là tự ngươi ngu si mắt lừa thôi. Ngươi dám mích lòng ta và sư phụ, ngươi nghĩ mình sẽ được sống yên ổn sao?! Ta nhất định phải để ngươi chết thật thê thảm. Hahaha.” Rôi bọn chúng bỏ mặc hắn trong núi hoang sơ làm mồi cho chó sói. PKP thân người rệu rã, chỉ nằm chờ chết. Hắn lúc này mới cảm nhận được sự tàn khốc cùng băng lạnh trên đời. Hắn nhìn lên bầu trời màu đỏ máu, mặt trời sắp rời đi, sói làng sẽ được dẫn dụ tới bỡi mùi máu tanh của hắn. Tất cả ủy khuất trỗi dậy trong lòng khiến hắn tê dại. Hắn thều thào “đại ca, ta thê thảm như vậy, ngươi vui rồi chứ!”. Khóe miệng hắn mang một nụ cươi thê lương. Đột nhiên hắn cười thành tiếng, máu từ miệng không ngừng chảy xuống. Cả người hắn rung lên bần bật. Ánh mắt của hắn mang sự bất lực cùng tuyệt vọng…Trời đang hạ dần màn đêm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro