CHƯƠNG 33: KHƯU THÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


KHƯU THÀNH

"Đi, chúng ta đi tới mẩu đất kia bắt sâu, hoa màu sẽ rất nhanh bị chúng gặm sạch hết." Thím Trần nói với Khưu Thành.

"Được." Khưu Thành liền cùng bác gái đi ra ruộng, A Thường tự nhiên cũng đi cùng cậu.

Những người khác thấy bọn họ, khó tránh khỏi thần sắc kinh ngạc trên gương mặt. Hồi trước họ có nghe thím Trần nói qua chuyện Khưu Thành lấy bánh ngô mua điện của nhà họ. Điều này cũng không có gì lạ, người ta có lương thực, giá nào mua chả được. Lúc này lại nói muốn bắt côn trùng cho chuột đồng ăn, sâu thì đi nơi nào chả bắt được, tại sao phải tới mẫu đất này để bắt? Chờ lát nữa hết mưa trở ra bắt cũng được mà, sao phải chọn thời điểm này?

Những người này đều không phải đồ ngốc, tự nhiên cũng biết cậu là muốn tới hỗ trợ. Và do nguyên nhân này, những lợi đồn đại về Khưu Thành cùng A Thường lại có biến chuyển mới. Trước đây, mọi người đều mang theo sự đề phòng với Khưu Thành cùng A Thường. Tại thời buổi này, đàn ông độc thân không có gia đình luôn sẽ bị người khác phòng bị hơn vài phần.

Khưu Thành cũng không nói nhiều, hướng bọn họ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó liền cùng A Thường đi về phía ruộng. Khối đất này của mấy người thím Trần chủ yếu dùng để trồng ngô. Đầu năm nay mọi người đều thích trồng bắp ngô, cũng không phải bởi vì ưa thích, mà bởi vì nó cho sản lượng cao, có thể chống đói.

Giờ này khắc, trên những mầm cây bắp có rất nhiều sâu cắn gié đang bò. Mấy con sâu cắn gié đều đem những mầm cây bắp vừa cao tới cẳng chân người trưởng thành cắn nát, chẳng biết còn có thể cứu được không nữa?

"Ai dô! Đúng là nghiệp chướng mà! Bác thấy hai ngày nay trời mưa to như vậy, nên mới không đi tưới nước... Thật sự là nghiệp chướng! Mấy ngày trước bác chỉ thấy mấy con, bắt hết liền không sao, chả biết nơi nào lại bò đến nhiều sâu thế nữa!?" Thím Trần một bên bắt côn trùng, một bên đau lòng đến mức kêu to.

Mọi người đội mưa to lội xuống ruộng bắt sâu, đem từng con sâu cắn gié bóc khỏi mấy mầm hoa màu, tâm tình ai nấy đều thập phần trầm trọng. Sâu bệnh nghiêm trọng như vậy, số lương thực năm nay có thể bị sụt giảm hay không? Đến khi nào bọn họ mới có thể áo cơm vô lo, đến khi nào mới trở lại cuộc sống trước kia đây?

Người duy nhất cảm thấy cao hứng, đại khái chỉ có anh chàng A Thường nhà ta. Hắn chưa từng trải qua cuộc sống tốt hơn hiện tại, vì trong trí nhớ của hắn, thế giới này chính là như vậy. Giống bây giờ là đã tốt lắm rồi, hắn có Khưu Thành, Khưu Thành sẽ biến ra các loại pháp thuật, còn có thể làm các món ăn ngon cho hắn nữa.

"Khưu Thành! Thật nhiều sâu quá đi!" A Thường ở dưới ruộng bắt sâu hết một vòng tròn liền ôm thùng nước hưng phấn hô to. Mặc dù có chút không thích hợp, thế nhưng những người khác cũng chỉ nghĩ đầu óc của hắn không bình thường thôi, chẳng ai so đo với hắn làm gì.

"Ừ." Khưu Thành cười lên tiếng, A Thường liền cao hứng tiếp tục đi bắt sâu.

"Cậu ta là em của anh à? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?" Câu hỏi này là của người phụ nữ vừa nói bóng gió ông bác Long hồi nãy. Bộ dạng cô khoảng chừng 28–29 tuổi, có điểm cao lớn thô kệch, lúc mở miệng nói chuyện thanh âm cũng trung khí mười phần. Vừa nãy chồng của cô có bảo cô đi về trước, kết quả cô vẫn lưu lại hỗ trợ bắt côn trùng.

"Hai mươi sáu." Khưu Thành dự tính, A Thường đại khái cũng khoảng tuổi này.

"Bộ dạng của cậu ta được đấy chứ, đáng tiếc." Cô dừng một chút, còn nói: "Nghe nói lần trước cậu lấy nước có cãi nhau một trận với một xú lão đầu phải không?"

"Cũng không tính là cãi vã." Khưu Thành không biết cô vì sao lại hỏi như vậy.

"Không có việc gì, cãi thì cãi thôi, ông ấy chính là cha chồng của tôi. Chuyện đàng hoàng không lo, cả ngày ở nhà khoa tay múa chân, tôi cũng mệt ông ấy muốn chết." Cô gái phất phất tay, chẳng hề để ý nói.

"Nói cái gì vậy?" Lúc này chồng cô cũng nhích lại gần: "Đừng để cho cha nghe thấy được, đến lúc đó trong nhà lại không yên."

"Sợ ổng quá, há mồm ngậm miệng là bô bô nói mình lúc trước đã có bao nhiêu cống hiến cho cái nhà này. Tôi phi, kia đều là chuyện tốt của lão làm ra. Một đại nam nhân, nếu không có dự định nuôi gia đình còn kết hôn cái rắm, sinh con cái rắm gì? Anh xem lão cứ như chỉ hận không thể sai sử mẹ tôi như con ở. Tôi chỉ nói một câu 'Mẹ con hôm nay đi ra ngoài đào rau dại đã rất vất vả', lão liền chụp mũ tôi, chửi tôi là không biết đặt trưởng bối vào trong mắt, ơ, cái gì không lớn không nhỏ, mắc ói! Già mà không nên nết, thứ không biết xấu hổ!" Cô càng nói càng có vẻ tức giận hơn, cuối cùng hận đến nỗi không thể kéo căng yết hầu mắng to một hồi.

"Thiệt tình, để anh chê cười rồi." Chồng của cô ngượng ngùng hướng Khưu Thành cười cười. Khưu Thành nhìn hắn đoán chừng cũng khoảng 28–29, dáng người trung bình, đứng bên cạnh vợ hắn lại có vẻ nhỏ gầy, diện mạo cũng thuộc loại phổ thông.

"Không có." Khưu Thành đạm nhiên cười nói.

"Tôi họ Hồ, gọi Hồ Đức Thanh, vợ của tôi là Chu Yến Minh." Hồ Đức Thanh tự giới thiệu.

"Lúc trước ba anh ta còn phản đối hôn sự chúng tôi, nói tên của chúng tôi hợp lại sẽ thành Thanh Minh, là điềm xui xẻo." Chu Yến Minh ở một bên đáp lời.

"Tôi gọi là Khưu Thành, em tôi gọi là A Thường." Khưu Thành cười cười, cũng đơn giản tự giới thiệu một chút.

"Khưu Thành, lát nữa số sâu bắt được sẽ đưa cho anh hết." Chu Yến Minh nói.

"Được, cảm ơn."

"Cảm tạ cái gì, chúng tôi lấy mấy con này cũng vô dụng. Đúng rồi Khưu Thành, trong nhà cậu không phải nuôi chuột đồng sao, mấy con này có dễ nuôi không?"

Lúc trước, có người trong tiểu khu bọn họ thấy được hai người Khưu Thành bày sạp trong chợ đêm, nói là trừ cà chua, còn có chuột đồng se sẻ. Chim sẻ vốn là loài dễ xáo động, rất khó nuôi, chuột đồng thì dễ nuôi hơn. Bọn họ đều đoán Khưu Thành khẳng định có nuôi chuột đồng trong nhà. Lúc này chính cậu lại nói muốn bắt côn trùng cho chuột đồng ăn, lại càng xác minh suy đoán của họ.

, 0);"TV

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro