Chương 29: Thánh cô hồi Thần giáo - Huyết hận thống tâm can

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Mộc Nhai

Trăng cao sáng vằng vặc soi rõ toàn bộ kiến trúc nơi chính sơn, quang cảnh chìm trong sự tịch mịch đến rợn người. Ở quảng trường trước đại điện, một bóng đen thoăn thoắt lướt nhanh trên mặt đất, từ góc cổng trở vào đến giữa sân, tịnh không một tiếng động.

Bóng đen bỗng di chuyển chậm dần rồi dừng hẳn lại, đứng yên nghe ngóng gì đó. Gió khuya trên núi cao rít lên từng đợt lạnh buốt, thoảng đưa một mùi gây gây khó chịu, dưới đất la liệt những thây người, ngổn ngang không trật tự, mặt đất loang lổ những vết thẫm đen.

Bóng đen đảo mắt quan sát cả bốn phía, chợt nghe tiếng kèn kẹt phát ra từ một góc sân. Phía đó, lập lờ ẩn hiện trong bóng tối là một cái xác, đong đưa như được treo lên cành cây, ánh kim tuyến trên thắt lưng lấp lánh dưới trăng bạc khiến bóng đen khẽ giật mình, chạy lại gần cái xác, miệng gọi khẽ:

- Gia gia! Gia gia! Là người ư?

Bóng đen chạy nhanh khiến gió thốc bạt chiếc mũ trùm to sụ xuống, là Vô Lệ Thánh cô. Nàng lại gần gốc cây, cái xác bị treo cổ trên cây, đầu gục xuống, tóc xõa lòa xòa, khuôn mặt bị rạch nát, lại đang trong tình trạng phân hủy. Nhưng Vô Lệ một chút ghê sợ cũng không cảm thấy, nàng chỉ hoang mang vì nhận ra bộ y phục trên cái xác, là của Hướng Vấn Thiên. Vận một chút lực, nàng búng một viên đá nhỏ phạt đứt sợi dây, đưa tay đỡ cái xác xuống.

Trong khoảnh khắc sợi dây thừng đứt phựt, Vô Lệ nghe tiếng vun vút phát ra từ những lùm cây xung quanh, nàng liền rụt tay, nhún người nhảy vút lên bờ tường ngay phía trên, vừa vặn tránh được hàng chục mũi tên lao về phía nàng, và bây giờ găm đầy trên cái xác thối rữa kia.

Sau loạt tên, cỡ khoảng mấy chục bóng người từ những lùm cây nhảy ra, tuốt kiếm không do dự phóng về phía Vô Lệ. Còn nàng, ngọc tiêu trong áo đã rút ra lăm lăm trong tay, ánh mắt sắc lạnh cùng đôi mày nhíu chặt quét qua bọn chúng. Chân chụm lại, nhún người lao xuống, với khinh công ảo diệu của mình, Vô Lệ nhẹ nhàng lướt trên đầu chúng, bay về phía giữa sân. Nửa chừng nàng xoay người, giật chuỗi hạt châu đeo trên cổ trút vào tay, vận công dùng Đàn Chỉ Thần Thông phóng đống hạt về phía đám người kia.

Đa phần đám người tránh được, nhưng cũng có một số kẻ bất ngờ trúng phải hạt châu mang sức sát thương rất lớn của Vô Lệ, ngã ngửa ra sau hét lên đau đớn, chúng bị hạt châu găm thẳng vào trán, vào mắt, vào tay, những phần không có hộ giáp, kẻ chết tươi, người ngắc ngoải.

Số còn lại vẫn không hề nao núng, tiếp tục tiến lên. Vô Lệ đáp xuống vừa lúc bọn chúng xông đến, nàng không chút động tâm, dùng Ngọc Tiêu kiếm pháp đánh trả. Phút chốc không gian chỉ có gió rít đã bị lấp đầy bởi tiếng vũ khí va chạm vào nhau, lạnh lùng khô khốc. Ngọc tiêu trong tay Vô Lệ Thánh cô lợi hại như một thanh kiếm, nàng xoáy người liên tiếp tấn công. Nhưng đám người tấn công nàng cũng không phải vừa, Vô Lệ đoán chừng không thua kém các vị mang cấp bậc hương chủ của Thần giáo bao nhiêu, hơn nữa đều là nam nhân võ biền thể hình lực lưỡng, giao đấu lâu như vậy, hai bên vẫn cứ giằng co, nàng lại chỉ có một mình, xem ra có phần ngày càng đuối sức.

Trong lúc so chiêu với đám người đó, Vô Lệ thầm đánh giá bọn chúng, tuy võ công lợi hại nhưng nội lực không có nhiều, chỉ là đám võ phu. Nàng lựa lúc không vướng tay bật lùi ra xa, đạp chân phóng thẳng lên không, cùng lúc đưa ngọc tiêu lên miệng, thổi khúc Bích Hải Triều Sinh khống chế chúng. Tiếng tiêu vừa cất lên, mang theo một thanh âm vừa ma mị vừa mãnh liệt vang động không gian, phút chốc khiến đám người xây xẩm mặt mày, đầu đau như búa bổ, gần như đồng loạt buông vũ khí, chỉ còn biết làm mỗi việc là lấy hai tay bưng lấy đầu, cắn chặt răng không gào thét lên, bước chân lảo đảo như người say rượu.

Vô Lệ mừng thầm vì khúc tiêu của Hoàng Lão Tà năm xưa uy danh giang hồ, dưới tay nàng vẫn luôn hiệu quả. Nội lực của nàng lúc này cũng tiêu hao không ít, song vẫn cố duy trì khúc tiêu thêm một lát, để chắc chắn rằng sẽ khống chế được đám võ phu kia. Để tránh hao tổn thêm nội lực, nàng hạ thấp người, đáp xuống đất.

Đúng lúc đám người có vẻ như đã bị tiếng tiêu ma quái của Vô Lệ làm cho rệu rã toàn thân, thì từ phía đại điện bỗng vang lên tiếng đàn cổ cầm, đúng hơn là ai đó dùng tay kéo căng một dây đàn, rồi thả mạnh khiến đàn chỉ rung lên một tiếng. Chỉ một tiếng thôi cũng làm Vô Lệ dù đang đứng vững phải chao đảo, bởi tiếng đàn mang theo một luồng nội lực kinh hồn, mạnh gấp đôi gấp ba lần nội lực phát tiết ra trong tiếng tiêu của nàng nữa. Vô Lệ khẽ chao người, tiếng đàn dội vào tai làm nàng thấy váng cả đầu óc, nhưng vẫn cố trụ chân đứng cho vững, truyền thêm nội lực vào tiếng tiêu, đôi mày nhíu chặt lại như ghìm lấy cơn đau.

Tiếng tiêu của Vô Lệ vang hơn ban nãy gấp bội, át đi ảnh hưởng của tiếng đàn, nhưng rồi liên tiếp những dây đàn lại rung lên, nguồn nội lực nương theo nó như nhắm vào nàng không ngừng dội tới. Đám võ phu trên sân không ngừng la hét, Vô Lệ cũng phải gồng người ghì chặt chiếc tiêu, nhưng chỉ cố thêm được một lát rồi cũng bị đẩy bật ra, đánh rơi ngọc tiêu văng lăn lóc, bản thân bị nội lực cường đại từ tiếng đàn chấn cho ngã lăn mấy vòng trên đất, nội thương khiến nàng nôn ra máu, máu từ hai bên cánh mũi cũng từ từ nhểu ra.

Vô Lệ thở hổn hển, gắng mãi mới ngồi dậy được, tay bưng lấy đầu đau nhức khó chịu. Nàng khó nhọc nhìn quanh, những tên ban nãy tấn công nàng, sau một hồi la hét, giờ nằm bất động trên nền đất, dưới ánh trăng bàng bạc, Vô Lệ nhận thấy vẻ mặt chúng đau đớn, thất khiếu đều xuất huyết, hình như đã chết cả rồi. Nàng có đôi chút ngạc nhiên, không phải vì lý do chúng chết, bởi bị ảnh hưởng từ cả tiếng tiêu lẫn tiếng đàn đầy mãnh lực kia, ngay cả nàng còn bị nội thương, huống hồ gì chúng, nàng ngạc nhiên vì không ngờ người bí ẩn bên trong kia, ngay cả thủ hạ của mình cũng không buồn nương tay.

Tiếng kim loại kéo lê trên đất mỗi lúc một lại gần chỗ Vô Lệ, nàng không rõ là ai, nhưng không buồn nhìn nữa, đã đến nước này, rơi vào tay Đông Phương Bất Bại chỉ là điều hiển nhiên, nên nàng cứ cúi gằm mặt xuống, không nhúc nhích.

Đôi bước chân dừng lại trước mặt Vô Lệ, tiếng kim loại vẫn lạo xạo đâu đây, kẻ đó khẽ ngồi xuống, đưa tay nâng cằm nàng đẩy lên. Vô Lệ có chút chống đối, vùng vằng lắc đầu, nhưng bàn tay kia chỉ dùng thêm chút lực đã ghìm được nàng lại, kéo lên đối mặt với mình.

Hiện lên trong mắt Vô Lệ là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo vô hồn, ánh mắt sáng lên chút quỷ mị, đang nhìn nàng có phần thú vị. Đôi môi thẫm màu khẽ nhếch lên ý cười, nói với nàng bằng một giọng âm trầm kỳ lạ:

- Vô Lệ Thánh cô của Thần giáo đây sao? Quả nhiên thiên kiều bá mị!

Đôi mắt Vô Lệ liếc ả:

- Ngươi là Đông Phương Bất Bại??

Khuôn mặt đối diện nàng hơi động đậy, ra ý gật đầu, miệng vẫn không từ bỏ nụ cười nhàn nhạt kia, đôi mắt xoáy sâu vào gương mặt nàng.

- Hướng gia gia đâu? Ta muốn gặp người!

Đông Phương Bất Bại bật cười khe khẽ, thả tay ra:

- Hướng Vấn Thiên? Chẳng phải ban nãy ngươi đã trông thấy lão rồi sao?

Vô Lệ biết ả đang ám chỉ cái xác treo trên cây vừa rồi, nhưng nàng thừa hiểu, nếu muốn dụ nàng trở lại Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại không dại gì giết chết gia gia của nàng dễ dàng như vậy. Nàng liếc ả:

- Ta không tin!

- Được, bản Giáo chủ đây cũng không có nhiều thì giờ đùa giỡn với nha đầu ngươi! - Đông Phương Bất Bại chống gối đứng dậy, thong thả bước vài bước quanh nàng - Gặp Hướng Vấn Thiên cũng được thôi, nhưng trước tiên chỉ cho ta lối xuống khỏi nơi này!

Vô Lệ biết chắc thể nào ả cũng đưa ra điều kiện đó, gắng chống tay loạng choạng đứng dậy, nàng nhếch mép:

- Không! Ngươi không cho ta gặp gia gia, một câu ta cũng không nói, trên đời này chỉ còn ta biết cách an toàn nhất rời khỏi Hắc Mộc Nhai, ngươi không thể giết ta được. Cho ta được gặp gia gia, sau đó chỉ cho ngươi đường xuống, khi đó ngươi muối giết ta cũng có muộn đâu!

Đông Phương Bất Bại ngưng hẳn ý cười, quay lại nhìn nàng một lượt:

- Tiểu nha đầu cũng thông minh lắm! Vậy thì ta cũng đồng ý với ngươi! - đoạn ả lại gần, đưa tay bóp lấy hai gò má nàng, ghì mạnh lấy kéo sát lại mình - Nhưng đừng nghĩ đến chuyện giở trò với ta, bằng không thì chết rồi cũng không yên với ta đâu.

Nói rồi ả hất mạnh tay khiến Vô Lệ lảo đảo bước lui suýt ngã, nhưng rất nhanh được một bàn tay đỡ lấy vai nàng, kèm theo một tiếng la khẽ: "Cẩn thận!". Vô Lệ sau khi biết mình không đáp xuống đất, ngó lên thì thấy chủ nhân của bàn tay vừa đỡ nàng là một nam tử trẻ tuổi khôi ngô, chính là vị sư đệ Lý Triết Nam của Đông Phương Bất Bại. Ban nãy hắn theo sư tỷ ra gặp nàng, nhưng nàng chỉ mải để ý đến Đông Phương Bất Bại, nên không nhận ra hắn đứng phía sau.

Triết Nam ngay từ đầu đã im lặng quan sát Vô Lệ, một cô nương trẻ tuổi, chắc chỉ bằng Hỷ Tước thôi, một mình chống trả một đám võ phu, lại lãnh thêm nội thương trầm trọng từ sư tỷ độc ác của mình, hắn bất giác thấy có chút xót dạ. Đỡ lấy nàng chỉ là phản ứng rất tự nhiên, nhưng nhìn qua gương mặt kiều mị nhưng vẫn còn vương nét ngây thơ trong veo như ngọc đó, hắn thấy trong lòng bỗng nhiên có chút bối rối.

Nhưng Vô Lệ một chút cũng không vương lại cảm giác gì với nam tử này. Biết mình an toàn, nàng liền vươn người đứng thẳng dậy, rời khỏi vòng tay hắn. Đông Phương Bất Bại chắp tay sau lưng, không buồn ngoái lại đi thẳng vào đại điện, chỉ ném lại một câu:

- Lý Triết Nam, đệ sắp xếp cho nha đầu đó đi!

- Này, ngươi đi đâu? Mau đưa ta đi gặp gia gia! - Vô Lệ thấy ả bỏ đi, liền cất tiếng gọi lớn, nhưng ả cứ làm thinh đi thẳng, không đáp lại.

Lý Triết Nam lại gần nàng, nhỏ nhẹ đề nghị:

- Vô Lệ cô nương, cô thọ thương nặng lắm, để ta sắp xếp cho cô nghỉ ngơi đã, gặp Hướng tiền bối, nên để sau!

Đoạn hắn đưa tay định đỡ lấy nàng, nhưng Vô Lệ vùng vằng gạt mạnh ra:

- Ta không cần các người giả vờ từ bi! Bản thân ta tự đi tìm người!

Nàng một tay vịn lấy ngực như để nén cơn đau, loạng choạng bước về con đường dẫn đến mật lao của Thần giáo. Nơi đó rất lâu rồi không còn dùng để giam giữ tù binh, nhưng nếu muốn giam người, ngoại trừ rừng đào cổ thụ của Đông Phương Bất Bại, thì đó chính là nơi khó có thể thoát ra được nhất.

Lý Triết Nam biết không thể ép uổng được tiểu cô nương này, đành thở dài lẳng lặng bước theo sau. Đường đi nước bước trên Hắc Mộc Nhai, Vô Lệ là người nắm rõ nhất, nên cho dù đêm tối, nàng cũng không gặp mấy khó khăn đã đến được mật lao. Trong khi Triết Nam đi đằng sau thiếu điều phải chạy mới đuổi kịp nàng, vì đường đi thì lòng vòng rối rắm, mà nàng thì lại đi rất nhanh, phần nữa là do chính hắn cũng không biết Hướng Vấn Thiên bị giam ở đâu, người là do sư tỷ hắn mang đi, mấy ngày nay hắn chỉ quanh quẩn ở khu vực tòa đại điện.

Trước cửa mật lao Đông Phương Bất Bại cũng đã cắt cử hai người canh giữ, nhưng đèn đuốc tắt ngóm, chỉ có ánh trăng bàng bạc soi không rõ mặt người.

Nghe tiếng chân người đến, một tên thuộc hạ quát khẽ:

- Là ai?

Trong khi đó tên còn lại nhanh chóng thắp đuốc lên. Ngọn đuốc sáng bừng soi rõ nhân diện người vừa tới, một cô gái vận áo chùng đen gương mặt lạnh lẽo gườm gườm nhìn chúng, lừ giọng:

- Hướng lão giáo chủ bị giam trong đó phải không?

Tên thuộc hạ biết ngay đây là người của Thần giáo, liền đanh giọng:

- Đông Phương Giáo chủ có lệnh, không để cho Hướng Vấn Thiên gặp bất kỳ ai!

Vô Lệ vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt nàng bén ngọt như lưỡi dao:

- Cho ta vào, hoặc là các ngươi ngay bây giờ sẽ chết!

Nhưng tên thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại cũng không tỏ vẻ sợ sệt:

- Vậy thì cô cứ thử bước tới xem!

Tâm thế hai bên sẵn sàng động thủ, Vô Lệ đã đưa tay lên chuẩn bị ra đòn, bỗng bị tiếng nói từ phía sau lưng làm cho khựng lại:

- Dừng tay!

Nàng ngoái lại, hóa ra nam tử lúc nãy vẫn đi theo nàng, hắn chậm rãi bước lên. Nhận ra Lý Triết Nam, hai tên thuộc hạ liền cúi đầu:

- Thiếu chủ!

Hắn gật đầu ra lệnh:

- Ừm, cho cô ấy vào đi!

- Nhưng thưa... Giáo chủ đã có lệnh... - một tên ngập ngừng ngó hắn

Triết Nam ngắt lời ngay:

- Không lo, là sư tỷ ta giao phó, ngươi cứ làm theo, tội gì ta sẽ chịu!

Thiếu chủ đã nói vậy, chúng không thể không nghe theo, bèn mở cửa dẫn hai người vào trong. Nhưng Vô Lệ đã đoạt lấy đuốc, xăm xăm đi trước, Triết Nam thấy vậy, chỉ khoát tay kêu thuộc hạ cứ đứng ở ngoài trông chừng, mình hắn vào theo là được.

Mật lao u tối với lối đi chỉ vừa cho một người lớn, đường ngang ngõ tắt quanh quẹo như mê cung, Lý Triết Nam đi theo Vô Lệ muốn chóng cả mặt mà vẫn chưa tới nơi giam người. Trước khi đưa Hướng Vấn Thiên tới giam tại đây, Đông Phương Bất Bại đã đích thân đi vào xem xét trước, vậy mà còn bị lạc đến hơn nửa ngày mới tìm được lối ra, còn Vô Lệ nàng cứ đi như không hề gặp chút trở ngại nào.

Đến một ngã ba, nàng dừng lại, nhìn ngó một hồi, cất tiếng gọi:

- Gia gia, là con, Thanh Nhi đây, người đang bị giam ở đâu?

Tiếng gọi dội vào vách hành lang sâu hun hút, vang lên đến hai ba lần, song một lúc sau cũng không nghe ai đáp lại. Nàng gọi thêm lần nữa, mãi sau mới nghe có tiếng đáp vọng đến từ bên trái:

- Thánh cô, thuộc hạ Đinh Tuyên và Giáo chủ ở bên này!

Nét mặt Vô Lệ rạng ra một chút, nàng lập tức đi về phía đó. Men theo hành lang tối om dẫn đến khu buồng giam lặng ngắt, trên vách chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ xíu leo lét, nhờ có ánh đuốc trên tay Vô Lệ, nàng và Triết Nam mới xác định được chính xác Hướng Vấn Thiên lão nhân gia đang ở đâu.

Không một chút do dự, Vô Lệ chạy sát đến bên những chấn song bằng sắt lạnh lẽo kia, nét mặt đau xót:

- Gia gia, Tả hộ pháp, các vị trưởng lão! Mọi người...

Tả hộ pháp Đinh Tuyên đáp lời nàng:

- Thánh cô, chúng thuộc hạ không sao! Nơi này rất nguy hiểm, người quay trở lại làm gì?

- Ta đến cứu mọi người ra! - Vô Lệ nhìn tất thảy mọi người, ai nấy đều rệu rã, có vẻ đã bị thương nặng, không còn chút sức lực nào. Hướng gia gia của nàng, từ lúc nàng đến, vẫn ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền im lìm trong một góc, không đáp nàng tiếng nào.

Vô Lệ dường như quên mất việc mình vừa bị thương, đưa tay lên định vận công phá khóa. Nhưng ngay lập tức nàng cảm thấy ngực đau nhói lên, bàn tay không phát tiết được một chút công lực nào. Vô Lệ khẽ nhăn mặt ôm ngực, nghiến chặt răng nén cơn đau.

Lý Triết Nam thấy vậy liền lên tiếng:

- Vô Lệ cô nương, để ta!

Nàng nhìn hắn, đáy mắt hiện lên chút khó hiểu lẫn ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng đứng sang một bên. Triết Nam tiến lại gần cửa buồng giam, tay phải khẽ vận chút lực đánh thẳng vào ổ khóa bằng huyền thiết nặng nề kia. Ổ khóa vỡ vụn, tiện tay hắn tháo luôn sợi xích, mở cửa để Vô Lệ bước vào, rồi nhìn nàng:

- Cô nương vào với bọn họ đi, ta ra ngoài đợi cô!

Vô Lệ nghe hắn nói, không đáp mà chỉ khẽ gật đầu, quay lưng bước vào trong. Triết Nam nhìn thêm một lát, cúi đầu như muốn chào hỏi những người bên trong rồi quay trở ra, nhờ cẩn thận rắc bột lân tinh trên lối đi, bây giờ hắn ra ngoài khá dễ dàng.

Vô Lệ lại gần chỗ Hướng Vấn Thiên, ngồi xuống nắm lấy cánh tay lão:

- Gia gia, Thanh Nhi về với người rồi đây!

Bấy gi lão nhân gia mới chậm chạp mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn đứa cháu gái, khó nhọc cất tiếng:

- Thanh Nhi sao không nghe lời Tần trưởng lão, còn quay lại đây làm gì?

- Gia gia, con biết người chưa chết, không thể bỏ mặc người trong tay Đông Phương Bất Bại được. Thanh Nhi quay lại cứu người! - đôi mắt nàng long lanh ngấn nước

Hướng lão lắc đầu cười khổ:

- Hà hà, vô ích thôi! Nha đầu con cho dù có thể đưa được chúng ta ra khỏi mật lao này, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Đông Phương ma đầu đó mà rời khỏi Hắc Mộc Nhai. Ngay từ khi biết mình chưa bị hắn giết, ta đã xác định nốt phần đời còn lại sống trong mật lao này. - lão chậm chạp đưa tay nắm lấy tay Vô Lệ - Võ công cả đời của ta đã bị phế, những người còn lại cũng không khác gì, chúng ta bây giờ chỉ như những phế nhân, không giúp được gì cả.

Vô Lệ nghe đến đây, không khỏi bàng hoàng, nhưng nàng cũng nhanh chóng hiểu ra, đối với Đông Phương Bất Bại, giữ lại mạng cho những người này đã là vô cùng tử tế rồi, làm gì có chuyện ả để cho bọn họ võ công lành lặn mà đem nhốt vào đây? Trong lòng vạn phần chua xót, nàng vươn tay ôm lấy lão nhân gia, nghèn nghẹn nói:

- Gia gia, là Thanh Nhi không tốt, Thanh Nhi đã rời khỏi Hắc Mộc Nhai nên mới xảy ra cơ sự này. Con nhất định sẽ cứu mọi người ra ngoài!

Hướng Vấn Thiên nhẹ nhàng đưa cánh tay lên vỗ về nàng:

- Thanh Nhi ngoan, ta rất vui vì còn có thể nghe con nói, nhưng con còn rất trẻ, tương lai còn dài, ta không muốn con vì ta mà có mệnh hệ gì. Nếu như vậy, sau này khi xuống hoàng tuyền, ta thực không biết phải ăn nói ra sao với mẫu thân của con. Thanh Nhi, nghe lời ta, mau tìm cách rời khỏi nơi này đi, đi tìm tỷ tỷ của con, đến một nơi xa xôi nào đó, đoạn tuyệt giang hồ, đó mới là điều ta mong mỏi nhất.

Vô Lệ rời vòng tay ra, gạt giọt lệ long lanh đậu trên má, ánh mắt cương quyết nhìn lão:

- Không, gia gia! Người còn ở đây thì Thanh Nhi sẽ không đi đâu hết! Nhất định con sẽ bảo vệ mọi người an toàn khỏi tay Đông Phương Bất Bại! - rồi giọng nàng nhẹ xuống - Gia gia và mọi người hãy nghỉ ngơi đi, Thanh Nhi sẽ sớm quay trở lại! Tả hộ pháp, phiền người lưu tâm đến gia gia một chút!

Nàng vừa đứng lên định quay đi, Hướng Vấn Thiên đã gọi lại:

- Khoan đã, Thanh Nhi!

- Gia gia, có chuyện gì còn căn dặn Thanh Nhi? - nàng lại ngồi xuống, hỏi người

Lão nhân gia nắm lấy tay nàng:

- Thanh Nhi, ta biết lão già ta bây giờ có ngăn cản con cũng vô ích. Nên ta có việc này muốn nhắc nhở con. - lão ngừng một chút, nghe tiếng "dạ" của Vô Lệ rồi, mới chậm rãi nói tiếp - Đông Phương Bất Bại là kẻ thâm sâu khó lường, đối phó với y không thể chủ quan được, con ở trên Hắc Mộc Nhai này phải hết sức cẩn thận. Còn có một điều này, ta cảm thấy rất kỳ quái... Đông Phương Bất Bại mà trước đây ta từng biết tuy là kẻ tàn ác, nhưng đối với thuộc hạ và những kẻ có công với mình, y chưa từng lạm sát vô cớ. Còn Đông Phương Bất Bại sau hơn hai mươi năm gặp lại, lại biến thành kẻ cuồng sát đến không còn nhân tính, hôm đó trước đại điện Hắc Mộc Nhai, khi thế trận trở nên hỗn loạn, ta đã chứng kiến y ra tay ngay cả với thuộc hạ của mình, nói đúng hơn là y hạ thủ với tất cả những người xuất hiện trước xích đao của hắn, bất kể thân sơ.

Vô Lệ đang khá tò mò về nhân vật này, liền nói thêm:

- Quả đúng như gia gia nói, ban nãy khi Thanh Nhi vừa lên đến Hắc Mộc Nhai đã rơi vào mai phục của Đông Phương Bất Bại, trong khi con khống chế được thủ hạ của ả bằng Bích Hải Triều Sinh khúc thì ả ở bên trong điện cũng dùng nội lực truyền qua tiếng đàn cổ cầm để khống chế con. Cuối cùng Thanh Nhi bị nội thương nặng, còn thủ hạ của hắn cũng bị sức ép từ nội công kinh mãnh của ả mà chết hết.

Hướng lão nghe nàng kể lại, lắc đầu:

- Thật không thể ngờ được, y bây giờ có lẽ đã thành ma rồi, chẳng còn chút nhân tính nào nữa. Nhưng mà... còn có chuyện ta thấy không đúng lắm...

- Gia gia, là chuyện gì?

- Năm xưa ngoại công của con, Nhậm lão Giáo chủ đã cố tình để Đông Phương Bất Bại có được Quỳ Hoa Bảo Điển. Ai cũng nghĩ y vì luyện bảo điển mà phải tự cung, nhưng sau đó ta mới phát hiện y là một nữ nhân thực thụ. Công phu luyện thành, vũ khí sử dụng nhiều nhất chính là những chiếc kim thêu, tuy mảnh nhỏ nhưng cực kỳ lợi hại. Nhưng mà Đông Phương Bất Bại này, tuy vẻ ngoài vẫn không hề khác xưa, lại cũng có dùng kim thêu làm ám khí, nhưng ta nhìn rõ ràng rất không thuận. Lúc lão già ta giao chiến với y, y lại dùng xích đao thành thục như thể thứ vũ khí đó mới là thứ quen thuộc vậy. - Hướng Vấn Thiên nhớ lại trận đấu hôm đó.

Vô Lệ đã gần hiểu ra:

- Gia gia, ý người là, có thể Đông Phương Bất Bại đang ở trên Hắc Mộc Nhai này, không phải là Đông Phương Bất Bại năm xưa?

- Ta chính là đang nghĩ như vậy. - Hướng lão gật đầu - Nếu thực đó không phải là Đông Phương Bất Bại năm xưa, ta e rằng con sẽ khó sống yên.

Vô Lệ biết Hướng lão vẫn lo lắng cho nàng, bàn tay nắm tay người khẽ xiết lại, nhẹ giọng nói:

- Gia gia, con biết phải làm gì mà, người đừng quá lo! Thanh Nhi nhất định sẽ cứu mọi người ra khỏi nơi này!

Hướng lão nhân gia khẽ gật đầu, mỉm cười hài lòng.

Không lưu luyến thêm giây nào, nàng đứng lên cáo biệt mọi người rồi bước nhanh ra khỏi mật lao.

Vô Lệ ra đến cửa mật lao thì trời cũng đã tảng sáng. Tên bạch diện thư sinh tò tò đi theo nàng cùng hai tên thuộc hạ ngồi bên cửa đang co ro gà gật, đống lửa được họ nhóm lên để sưởi ấm vài giờ trước cũng đã tắt ngóm. Nghe tiếng động, Lý Triết Nam mở mắt ngó lên, thanh y nữ tử khoác áo chùng đen, nét mặt vô cảm nhưng đẹp đến mê hồn đang chăm chú nhìn hắn, trong một khoảnh khắc hắn bỗng đờ người ra, đôi mắt đóng băng trước vẻ mê hoặc đó, không thốt lên được lời nào.

Vô Lệ vốn là như vậy, trước mặt người ngoài nàng thường không quen biểu lộ nhiều cảm xúc, gương mặt luôn luôn phủ một lớp băng giá không vướng bụi trần. Nhưng trông thần thái ngẩn ngơ của nam tử kia, nàng lại thấy là lạ và có chút buồn cười, mở miệng hỏi:

- Thiếu gia, ngươi sao vậy?

Giống như một tiếng chuông trong trẻo, khiến Triết Nam giật mình rơi ra khỏi mộng mị, vội đứng lên phủi phủi y phục, rồi lại gần hỏi nàng:

- Vô Lệ cô nương, Hướng tiền bối cô đã gặp rồi. Bây giờ có thể để ta trị thương cho cô được chưa?

Vô Lệ khá ngạc nhiên khi điều đầu tiên hắn hỏi nàng lại không phải là vấn đề mà sư tỷ Đông Phương Bất Bại của hắn quan tâm:

- Ngươi tại sao lại quan tâm ta như vậy? Không phải điều các người muốn là mau chóng mở được đường xuống Hắc Mộc Nhai sao?

Câu hỏi thẳng thừng của nàng làm hắn sượng trân, lúng túng:

- Cái đó... cái đó... thì là... là...

- Thôi đi! Ngươi rườm rá quá! - Vô Lệ có chút không kiên nhẫn, ngắt lời Triết Nam - Nếu ngươi không có việc gì làm, mau đưa ta tới chỗ Đông Phương Bất Bại!

Lý Triết Nam mừng húm vì nàng không vặn vẹo gì hắn, liền gật đầu:

- A... được!

Sau khi đánh thức hai tên thuộc hạ dậy tiếp tục nhiệm vụ, hai người rời khỏi, trở về đại điện gặp Đông Phương Bất Bại.

...

- Tiểu Thánh cô, ngươi dẫn ta tới đây làm gì?

Đông Phương Bất Bại tần ngần nhìn rừng đào cổ thụ hoang sơ rực rỡ trước mặt, không ngoái lại hỏi Vô Lệ Thánh cô đang đứng phía sau.

- Trong đó có một lối xuống khỏi Hắc Mộc Nhai! - Vô Lệ một giọng đều đều đáp lại.

Đông Phương Bất Bại xoay người, ánh mắt có chút rạng ra, song vẻ mặt vẫn lạnh tanh:

- Lối xuống? Ngươi không gạt ta?

- Ta chỉ giữ đúng lời hứa! - nàng cũng giữ nguyên thái độ

Ả nhếch mép cười:

- Hảo! Người đâu, dẫn cô ta vào trong rừng tìm kiếm...

Vô Lệ ngay lập tức ngắt lời ả:

- Không được! Ngươi phải tự mình bước vào!

Đông Phương Bất Bại nhìn nàng, nhíu mày:

- Ý ngươi là thế nào?

- Không phải bất kỳ ai cũng có thể bước chân vào khu rừng đó. Rừng đào đó chính là Đào Hoa trận, người thường lạc vào thì chỉ có nước chết, đừng nói chi đến việc tìm đường xuống khỏi Hắc Mộc Nhai. Vả lại, ngay cả ta cũng chưa từng bước chân vào đó, không thể giúp gì cho ngươi.

Những lời nàng nói khiến ả có chút nghi ngờ:

- Nếu ngươi chưa từng bước vào, làm sao biết bên trong có lối xuống?

- Là các vị trưởng lão trong giáo kể lại cho ta nghe, khu rừng này đã có ở đây từ rất lâu rồi. - nàng vẫn dùng cái giọng dửng dưng đó nói chuyện.

Đông Phương Bất Bại nhìn Vô Lệ thêm một lượt, dù còn khá nghi hoặc nhưng ả vẫn quyết định sẽ đi vào rừng đào tìm thử. Ả dặn dò Triết Nam:

- Đệ trông chừng tiểu nha đầu này đi!

Không đợi nhận cái gật đầu của sư đệ mình, vút một tiếng thì bóng ả đã thấp thoáng đằng sau khu rừng cổ quái kia.

Lý Triết Nam nhìn theo Đông Phương Bất Bại một lúc, rồi ngoái sang Vô Lệ, mắt nàng trông về phía rừng đào, đôi môi mơ hồ vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt.

- Sư tỷ của ngươi là ai? Tại sao lại mạo danh Đông Phương Bất Bại? - dứt câu hỏi, Vô Lệ mới quay sang nhìn Triết Nam.

Hắn tròn mắt ngạc nhiên:

- Chuyện đó... Vô Lệ cô nương, làm sao cô biết được?

Nàng cười hắt ra, mắt lại nhìn về khu rừng:

- Khu rừng cũng như Đào Hoa trận bên trong, đều là do Đông Phương Bất Bại tạo ra. Nếu sư tỷ ngươi quả thực là Đông Phương Bất Bại, chẳng lý gì lại không biết những gì ta vừa nói chỉ là bịa đặt!

Những gì Vô Lệ nói khiến Triết Nam cảm thấy như sét đánh ngay trên đầu, hắn lắp bắp:

- Vậy... vậy nghĩa là... trong rừng... không hề có lối ra?

- Đúng! Đào Hoa trận chưa từng có ai phá giải được ngoại trừ Đông Phương Bất Bại thật, sư tỷ ngươi vào trong đó, cứ cho là ả ta lợi hại, thì cũng mất rất nhiều thời gian mới ra được. - nàng đáp, giọng nói có chút hả hê - Ta dù không thể cứu được Hướng gia gia, cũng phải cùng các người chết trên Hắc Mộc Nhai này mới hả dạ. Đừng bao giờ mong ta sẽ nói cho các người biết đường thoát!

Dứt lời, Vô Lệ quay gót rời đi, để mặc Triết Nam gọi nàng í ới phía sau.

Nàng trở về tẩm điện, đóng cửa vận khí trị thương. Nội thương lần này quả rất nặng, không thể nhanh chóng mà khỏi ngay được, nhưng Vô Lệ dù sao vẫn giữ được cái mạng mình. Hiện tại trên Hắc Mộc Nhai đối với nàng không còn quá nguy hiểm, nắm giữ lối thoát duy nhất của đám người Âm Tự môn, nàng tin là bọn họ sẽ không dám ép uổng nàng bất cứ chuyện gì, vì trước mắt tạm thời Đông Phương Bất Bại không thể chỉ huy, còn tên Thiếu chủ kia, nàng nhìn ra cũng là một người hiểu chuyện, hẳn sẽ không ra tay với nàng. Đợi một thời điểm thích hợp, nàng sẽ đưa mọi người trong mật lao trở xuống khỏi Hắc Mộc Nhai theo một lối đi mà chỉ mình nàng rõ.

Nhưng Vô Lệ Thánh cô đã coi nhẹ Đông Phương Bất Bại giả mạo này.

...

Đến ngày thứ tư sau khi lừa Đông Phương Bất Bại vào rừng đào, Vô Lệ vẫn ngồi trong phòng tự liệu thương, bụng đinh ninh rằng ả còn lâu mới thoát ra được, thương thế cũng đã hồi phục khá nhiều, nàng định sớm hôm sau sẽ tiến hành cứu người, thì "Rầm!" một tiếng, cánh cửa phòng bật mở, vài người sầm sập xông vào.

Vô Lệ còn không buồn mở mắt, nàng vẫn bình thản ngồi xếp bằng trên giường, hai tay bắt chéo trước ngực vận khí. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, bỗng nhiên nàng bị một lực ép mạnh, đẩy nàng ra rồi ghì chặt xuống giường, siết mạnh nơi yết hầu. Cùng lúc đó là tiếng la hoảng của ai đó:

- Sư tỷ, đừng...!

Vô Lệ nhăn mặt vì đau, đang vận khí lại bị gián đoạn khiến chân khí trong người náo loạn, toàn thân không còn chút sức lực nào, mắt cũng không thể mở nổi ra. Nàng chỉ nghe tiếng rít lên giận dữ:

- Nha đầu khốn kiếp, ngươi dám gạt ta! Xem ta dạy dỗ ngươi thế nào...

Bấy giờ đôi mắt nặng trĩu của nàng mới khó nhọc mở ra, trước mặt nàng là khuôn mặt giận dữ đến tím tái của Đông Phương Bất Bại, người ghì chặt nàng cũng không ai khác ngoài ả, bên cạnh là Lý triết Nam gương mặt bối rối, tay chân khoa khoa nhưng không biết phải cản ai. Vô Lệ vẫn nhếch mép cười nhạt:

- Haha, không ngờ ngươi cũng bản lĩnh thật đấy, thoát được ra khỏi Đào Hoa trận...

Cái giọng khích bác của nàng càng khiến Đông Phương Bất Bại sôi máu, tay còn lại tụ khí đen ngòm, ả giơ lên định giáng xuống đầu Vô Lệ, song ánh mắt cùng gương mặt nàng vẫn nhìn ả như thách thức.

Triết Nam thấy sự thể không ổn, liền nhào tới dùng sức giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, khẩn khoản:

- Sư tỷ, tỷ giết cô ấy là tuyệt đi đường sống của chính mình đó. Hãy để đệ thuyết phục cô ấy!

Xưa nay Lý Triết Nam vẫn là người duy nhất khuyên giải được ả ta, lần này cũng vậy, ả gườm gườm nhìn hắn một hồi rồi hạ tay xuống, tay kia cũng buông Vô Lệ ra. Trong lòng vẫn hậm hực, ả phất mạnh tay áo quay đi, còn để lại một lời đe dọa cho nàng:

- Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ, lấy đám người trong mật lao kia làm tin. Sau ba ngày mà ngươi còn không chịu nói, thì cứ thêm một ngày, ta sẽ giết một người. Suy nghĩ cho kỹ đi, sự kiên nhẫn của ta không có dư dả đâu!

Bước ra khỏi tẩm điện của Vô Lệ trong tâm trạng bực dọc, bây giờ Đông Phương Bất Bại mới cảm thấy mệt mỏi, bị giam trong trận pháp quái quỷ kia đến gần bốn ngày, sức lực của ả như bị rút đi đến hơn nửa. Mặc cho ả dùng đủ mọi cách để phá rừng đào thoát ra, dùng xích đao chặt đứt hay dùng chưởng lực đánh nát, những cây đào như có ma quỷ điều khiển vẫn bủa vây xung quanh mỗi lúc một nhiều. Nếu không phải đến lúc gần kiệt sức ả mới nhớ ra mình còn có khinh công thượng thừa mà phóng mình lên di chuyển trên những ngọn cây, thì chắc bây giờ ả vẫn còn mắc kẹt trong cái bẫy của tiểu Thánh cô ranh ma kia. Và dĩ nhiên, trong rừng chẳng có lối nào có thể xuống Hắc Mộc Nhai được cả.

Đông Phương Bất Bại ngồi xuống chiếc bàn đá trước điện, gương mặt sắc lạnh sa sầm, ả không ngờ một con bé con lại dám dắt mũi mình như vậy. Đợi sau khi xuống được khỏi Hắc Mộc Nhai rồi, Vô Lệ có một tá cái mạng có lẽ cũng không đủ cho ả trút giận.

Bỗng một cái bóng nhỏ thó xẹt ngang ngay phía trên đầu khiến Đông Phương Bất Bại khẽ giật mình nhìn lên. Cái bóng vụt qua lần nữa rồi biến mất, thả rơi xuống đất một cái ống nhỏ. Đông Phương Bất Bại lại gần cúi xuống nhặt lấy, trong ống có một miếng giấy nhỏ.

...

Lý Triết Nam nằm bò trên bàn thở dài thườn thượt, hắn nghĩ đến mòn cả óc rồi mà vẫn không biết phải làm thế nào để Vô Lệ mở miệng. Hôm qua sau khi đá hắn ra khỏi phòng, Vô Lệ không nói không rằng đóng sầm cửa lại, mặc cho hắn từ trưa đến tối đứng gõ đến gãy cả tay cũng chẳng buồn lên tiếng. Cứ như vậy thì đừng nói là ba ngày, đến ba mươi ngày nữa cũng chưa chắc hắn cạy được miệng nàng ra, nói gì đến việc thuyết phục nàng chỉ đường xuống Hắc Mộc Nhai.

Triết Nam cứ ngồi thẳng lên một lúc rồi lại gục xuống bàn, mặt nhăn mày nhó ngán ngẩm tự vỗ đầu bôm bốp trách bản thân vô dụng. Trong một lúc hắn ngồi thẳng dậy, chợt từ phía sau một đôi bàn tay thò ra, bịt lấy mắt hắn, bên tai vang lên giọng một nữ tử:

- Lý Triết Nam, đoán xem ta là ai?

Triết Nam chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa giỡn, hắn đáp bằng cái giọng ỉu xìu:

- Hỷ Tước, ta không có thời gian đùa giỡn với muội đâu!

Tiếng cười lanh lảnh xao động không gian, Hỷ Tước buông tay ra, tì hai cánh tay lên vai hắn, nghiêng đầu ra phía trước vui vẻ hỏi:

- Sư thúc ca ca, sao huynh biết là muội?

Hắn thấy vui lên một chút, giơ tay vỗ vỗ bên má cô:

- Ngoài Hỷ Tước ra thì còn có ai trong Âm Tự môn này dám trêu chọc Thiếu chủ ta đây? Mà sao muội lại lên Hắc Mộc Nhai?

Hỷ Tước tươi cười đứng thẳng lên, bước đến ghế ngồi xuống cạnh hắn:

- Hôm qua muội sai Cát Đằng đem thư báo cho Giáo chủ muội đang chờ ở dưới, sau đó người hồi âm chỉ đường cho muội lên. Việc Giáo chủ giao phó muội không hoàn thành được, không trở về bên người thì còn có thể đi đâu được nữa?

- Muội vẫn có thể trở về Lạc Dương đợi lệnh chứ đâu nhất thiết phải lên đây. Chúng ta ở trên này bị Hướng Vấn Thiên đóng chặt cửa xuống, chẳng lẽ muội không biết điều đó hay sao mà còn tìm đường lên? - một tay để lên bàn, tay còn lại chống cằm, Triết Nam nghiêng đầu hỏi cô

Hỷ Tước cầm hai chung trà gõ gõ vào nhau, đáp:

- Hôm trước ở Hằng Sơn một trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần giáo đến báo tin, chuyện ở đây muội đã tỏ tường rồi, Vô Lệ Thánh cô cũng đã trở về Hắc Mộc Nhai. Sau đó Khuynh Thành tỷ tỷ nói rõ chân tướng, muội không thể đi theo tỷ ấy nữa nên mới trở về đây, nghĩ cách giải thoát cho mọi người.

- Khuynh Thành tỷ tỷ? - Triết Nam nhíu mày tò mò.

- Là hài nữ thứ nhất của Lệnh Hồ Xung, tỷ ấy đi tìm muội muội và tìm cách báo thù Âm Tự môn chúng ta. Ngày còn ở Lạc Dương, Giáo chủ đã từng chạm mặt tỷ ấy, sau đó để muội giả mạo là tiểu muội Nhậm Thiên Thanh, đi theo tỷ ấy làm nội gián lấy tin tức. Không ngờ khi đến Nhật Nguyệt Thần giáo gặp được Vô Lệ Thánh cô, mới phát hiện ra cô ấy chính là bào muội của Khuynh Thành tỷ tỷ. Muội buộc phải rời đi, vì không thể, và cũng không muốn dối gạt tỷ ấy nữa. - Hỷ Tước nhỏ giọng trả lời hắn, nhắc đến Khuynh Thành, cô lại thấy rất buồn.

- Những gì ngươi nói đều là thật phải không? - chất giọng lạnh tanh của Đông Phương Bất Bại vang lên sát bên cạnh, ả đến lúc nào mà cả Triết Nam lẫn Hỷ Tước đều không nhận ra.

Hai người liền đứng lên:

- Hỷ Tước bái kiến Giáo chủ!

- Sư tỷ!

Đông Phương Bất Bại gật đầu ậm ừ trong cổ họng, rồi hướng ánh mắt về phía Hỷ Tước:

- Hỷ Tước, ta hỏi ngươi đó! Vô Lệ Thánh cô thực sự là hài nữ thứ hai của Lệnh Hồ Xung?

- Hồi Giáo chủ, đúng là vậy! - cô cúi đầu đáp

- Còn gì nữa không?

- Bẩm, lúc ở Hằng Sơn Vô Lệ Thánh cô đã phát hiện ra hành tung của Hỷ Tước, sau đó thuộc hạ định dùng Thất Nhật Tiêu Diêu tán ám toán cô ấy nhưng chính Khuynh Thành lại che đỡ, cuối cùng thì tỷ ấy bị trúng độc và cũng hỏng luôn đôi mắt rồi. - Hỷ Tước thành thật kể lại.

Nghe chuyện Khuynh Thành bị trúng độc, Đông Phương Bất Bại chỉ hơi nhếch mép cười, nhưng thật ra trong lòng hả hê khôn tả, ả thì thầm như tự nói với mình:

- Nha đầu của Lệnh Hồ Xung trúng độc không chết, vừa hay lại là bào tỷ của tiểu Thánh cô cứng đầu kia...

Hỷ Tước loáng thoáng nghe được, cơ hồ đoán ra ý định của chủ nhân, liền hỏi lại:

- Giáo chủ, ý người là muốn... dùng tính mạng của Khuynh Thành để đổi lấy lời chỉ đường của Vô Lệ Thánh cô?

Lý Triết Nam nãy giờ chỉ ngồi im nghe, cảm thấy như vậy thì không hay lắm, nhưng dù sao đó cũng là cách khả dĩ nhất lúc này, đành lặng thinh không tham gia.

Đông Phương Bất Bại liếc cô gái trẻ, mỉm cười ưng ý:

- Ngươi nói rất hợp ý ta! - rồi ả khoát tay quay đi - Cùng ta đi gặp tiểu Thánh cô đó, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!

...

Đông Phương Bất Bại chỉ cần dùng sức một chút đã phá tung cánh cửa khóa trái tẩm điện của Vô Lệ, cùng Hỷ Tước và Lý Triết Nam bước vào trong.

Vô Lệ ngồi nhắm mắt tịnh tâm trên giường, nghe tiếng động cũng không buồn mở mắt, chỉ lạnh lùng cất tiếng:

- Ngươi cho ta thời hạn ba ngày kia mà, còn chưa qua hết một ngày nữa, chẳng lẽ ngươi đói khát đến mức không thể chịu nổi nữa rồi sao?

Trong giọng nàng pha một chút chế giễu, nàng biết rõ kho lương đã bị thiêu rụi, thực phẩm trên Hắc Mộc Nhai không còn lại bao nhiêu, càng kéo dài thời gian, càng giảm đi được sức lực của đám người Âm Tự môn. Đông Phương Bất Bại cảm thấy mặt nóng ran, nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ cười hắt ra đáp lời:

- Tiểu Thánh cô, xem ta đưa ai tới gặp ngươi!

Vô Lệ bấy giờ mới chịu mở mắt, nhận ra ngoài Đông Phương Bất Bại và Lý Triết Nam, còn có thêm một cô gái trẻ. Nàng nhận ra ngay, có điều tên thật của cô ấy là gì nàng lại không biết. Vô Lệ nhìn đăm đăm cô gái, thoáng nhận ra nét bối rối trên gương mặt xinh đẹp đó. Đông Phương Bất Bại khẽ hất cằm:

- Hỷ Tước, có phải ngươi nói Mị kiếm mỹ nhân Khuynh Thành khách, hài nữ của Lệnh Hồ Xung chính là bào tỷ của Vô Lệ Thánh cô này không?

- Phải, chính Khuynh Thành tỷ tỷ đã nói với Hỷ Tước như thế! - cô gật đầu đáp, ánh mắt không rời mỹ nhân đang ngồi trên giường

Vô Lệ hơi nhíu này, chính miệng Khuynh Thành nói ra? Thì ra tỷ tỷ nàng sớm đã biết sự thật, có lẽ cũng vì thế nên bây giờ cô gái tên Hỷ Tước này mới có mặt ở đây.

Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói chuyện với Hỷ Tước, nhưng ánh mắt vẫn liếc nàng:

- Thất Nhật Tiêu Diêu tán không thể giải trừ hết, và cũng chỉ có mình ngươi có thuốc giải đúng không?

Gương mặt Hỷ Tước lúc này rất khó diễn tả, cô ngọ nguậy một lúc rồi đáp:

- Hồi Giáo chủ, vâng ạ!

Vô Lệ vùng khỏi giường, phi ngay tới chỗ Hỷ Tước, túm chặt cổ áo cô, giận dữ:

- Không phải cô nói chỉ cần uống thuốc giải là tỷ ấy sẽ không sao ư? Tại sao bây giờ lại nói là độc không thể giải trừ hết? Tại sao?

Hỷ Tước càng lúc càng thấy khó nói, nhưng không biết phải nói thế nào, cô quay đi cố tránh ánh mắt bi phẫn của Vô Lệ. Đông Phương Bất Bại lại gần, đưa tay gỡ tay nàng ra khỏi Hỷ Tước, dù trông thì chỉ là cử chỉ rất bình thường, nhưng chỉ Vô Lệ mới biết rõ, rốt cuộc ả dùng bao nhiêu công lực trong cái nhấc tay đó. Cánh tay nàng tê buốt bất đắc dĩ phải bỏ cổ áo Hỷ Tước ra, bước lui vài bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Đông Phương Bất Bại lại tiếp tục nói, lần này ả nói với nàng:

- Tiểu Thánh cô, ta với ngươi trao đổi nhé, ngươi chỉ cho ta đường xuống, ta bảo đảm lũ người trong mật lao cùng cái mạng của Khuynh Thành khách được an toàn. Thấy thế nào?

Vô Lệ vẫn dùng ánh mắt bi thương xen lẫn phẫn nộ nhìn ả:

- Loài rắn độc như ngươi, nghĩ ta sẽ tin sao?

- Ồ, ngươi có thể tin hoặc không! Nhưng như ta đã nói, loại độc mà tỷ tỷ ngươi trúng phải không thể giải trừ hoàn toàn, và cũng chỉ một mình Hỷ Tước mới nắm giữ phương thuốc kìm độc. - ả cười cợt nhả rồi bất đồ giơ tay siết lấy cổ Hỷ Tước đứng ngay bên, nhanh đến nỗi Lý Triết Nam không cản được dù đứng sát cạnh - Nếu mà ngươi không đồng ý, ta sẽ lập tức giết chết Hỷ Tước. Sau đó, ngươi, đám người của lão họ Hướng cùng bọn ta ở trên Hắc Mộc Nhai này đồng quy vu tận thì không nói, nhưng tỷ tỷ của ngươi, đến thời điểm độc phát mà không có thuốc giải, cũng chỉ có thể chịu giày vò trong bảy ngày rồi tức tưởi mà chết thôi...

- Ngươi... - Vô Lệ uất nghẹn đến không thể nói thêm lời nào, nàng vùng vằng ngồi xuống ghế, quay mặt đi - Các người mau ra ngoài hết đi, ngày mai ta sẽ đến gặp ngươi!

Đông Phương Bất Bại thả Hỷ Tước ra, sung sướng cười ha hả:

- Hahaha, ngươi như vậy mới gọi là vừa xinh đẹp vừa biết điều chứ! Được, ta chờ ngươi!

Nói xong ả quay gót rời đi, Hỷ Tước nhìn theo rồi ngoái lại liếc Lý Triết Nam một cái rồi cũng đi theo, chỉ còn Lý Thiếu chủ ở lại. Một lúc thật lâu sau thấy Vô Lệ vẫn không hề có ý định cử động hay quay lại, hắn mới nhè nhẹ lên tiếng:

- Vô Lệ cô nương...

- Ngươi ra ngoài đi, ta muốn một mình!

- Nhưng...

- Ra ngoài! - nàng dộng mạnh tay xuống bàn quát lên.

Triết Nam hiểu bây giờ không nên làm phiền nàng nữa, đành nói:

- Vậy được, tối nay ta lại đến thăm cô!

Rồi hắn quay lưng rời khỏi mà không nhận ra rằng, trên gương mặt kiều diễm của Vô Lệ, đang chan hòa hai dòng nước mắt đau thương. Ông trời ơi, tại sao lại đẩy đưa mọi chuyện đến cớ sự này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro