Nếu ước mơ của mình đủ lớn mọi chuyện khác chỉ là vặt vãnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn thường nhìn thấy cô bé từ cửa sổ nhà. Lần nào trông thấy cô, tôi cũng phì cười: bé loắt choắt, chạy huỳnh huỵch chen lấn cùng
ọn con trai trên sân chơi. Ngôi trường phía bên kia đường, đối diện nhà tôi, và tôi thường đứng ở cửa sổ, khi thì rửa chén dĩa, khi thì nhồi bột bánh vừa làm vừa xem bọn trẻ con chơi trống giờ nghỉ. Một biển con nít, nhưng với tôi, cô bé lúc nào cũng nổi bật lên.
Tôi nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy cô bé chơi bóng rổ. Tôi đứng xem mà kinh ngạc, cô bé chạy thoăn thoắt giữa đám trẻ, rướn mình lên, nhảy vượt qua đầu bọn bạn, rồi ném bóng vào rổ. Bọn con trai cố hết sức để túm cô bé lại nhưng không đứa nào túm được.
Tôi bắt đầu nhận thấy có những lần khác, khi chỉ có một mình trên sân, cô bé cũng chơi bóng một mình. Cô bé tập đi tập lại ném bóng, đập bóng, có khi tới tận tối mịt. Một bữa nọ, tôi hỏi cô bé vì sao phải tập nhiều đến thế. Khi cô quay đầu lại, mớ tóc buộc đuôi ngựa vung vẩy, cô bé nhìn thẳng vào mặt tôi và nói, không ngập ngừng: " Con muốn vào đại học. Ba con đã không được học đại học, bà vẫn hay nói con là phải học cho được. Nhưng con chỉ đi học được nếu có học bổng. Con thích bóng rổ. Con tính, nếu con chơi xuất sắc, con sẽ kiếm được học bổng. Rồi còn sẽ chơi cho đội bóng rổ của trường đại học. Còn sẽ chơi hay nhất. Ba vẫn nói, nếu ước mơ của mình đủ lớn mọi chuyện khác chỉ là chuyện vặt." Cô bé mỉm cười rồi chạy đến cuối sân, tập bài tập mà tôi đã chứng kiến không biết đến lần thứ bao nhiêu.
Thì cứ tin chứ biết làm sao, cô bé đã quả quyết thế mà! Từ cửa sổ nhà, tôi đá theo dõi cô bé suốt những năm phổ thông trung học, cứ mỗi tuần cô lại đưa đội bóng của mình đến chiến thắng và mỗi lần xem cô thi đấu là một lần kỳ thú. Khi cô bé học năm cuối phổ thông, một ngày kia, tôi thấy cô ngồi trên bãi cỏ, gục đầu trong hai cánh tay. Tôi băng qua đường, ngồi xuống cạnh, khẽ khàng hỏi, có chuyện gì không hay đã xảy ra?
"Ồ, không có gì cả!", cô bé khẽ đáp. "Chỉ tại con quá lùn."
Người huấn luyện viên đã nói với cô bé rằng chỉ cao một mét sáu thì không thể đứng vào hàng ngũ đội tuyển được, và như thế khó mà có cơ hội giành học bổng, giấc mơ đại học có lẽ cũng tiêu tan.
Cô bé buồn khổ, cả tôi cũng cảm thấy cổ họng mình thắt lại khi thấy cô thất vọng. Tôi hỏi thế cô đã nói cho ba mình nghe chưa.
Cô ngẩng đầu lên và nói với tôi rằng ba cô bảo ông huấn luyện viện thế là không phải chút nào. Họ là những người không hiểu được sức mạnh của ước mơ. Ba cô cũng nói với cô rằng nếu cô thực sự muốn chơi cho một trường đại học tốt, nếu cô tha thiết muốn đạt được học bổng, thì không có gì cản được cô, ngoại trừ một thứ - chính cô. Ba cô lại nói với cô: "Nếu ước mơ của mình đủ lớn thì những chuyện khác chỉ là vặt vãnh.''
Một năm sau, khi cô bé cùng đội bóng của mình đi thi đấu ở đại họi thể thao Bắc Califorlia, cô đã lọt vào mắt một người huấn luyện viên của một trường đại học nọ. Ông đi theo đội bóng của mình - đội đối thủ của cô.
Mọi chuyện sau đó như một giấc mơ : người ta mời cô bé vào đội bóng nữ của trường đó, một vé khứ hồi để cô đến thăm trường, và họ nói, nếu cô đồng ý, họ sẽ cấp cho cô một học bổng! Cô bé của tôi đồng ý ngay. Cô đã được vào đại học, nơi mà cô đã mơ ước và làm cật lực để đến được.
Có lẽ trong lịch sử của ngôi trường đó, người ta chưa bao giờ có một nữ sinh viên chơi bóng hay như cô!
Khi đã là sinh viên năm thứ ba đại học, một đêm nọ, người cha gọi điện cho con gái: "Ba bệnh rồi. Ba bị ung thư. Nhưng con đừng rời trường mà về. Mọi việc sẽ ổn thôi. Ba yêu con, con gái!"
Khi cô đến bên ông ,ông nắm tay cô và nói một cách khó nhọc: "Rachel, phải biết ước mơ. Đừng để ước mơ chết theo ba. Hứa với ba nhé! Con hứa đi!"
Cô gái gật đầu: "Con hứa!"
Sáu tuần sau, người cha mất - người hùng của cô bé - người cha thân yêu.
Đó là những năm khó khăn trong đời. Cô phải chia đôi mình ra cho trường học và gia đình, cho mẹ cô với một đứa em mới sinh cùng bà đứa em nhỏ phải nuôi dạy. Nỗi buồn về cái chết của người cha không bao giờ hết, có những lúc trỗi dậy và làm cô muốn gục ngã.
Mọi việc dường như ngày càng khó khăn hơn. Cô phải đấu tranh hàng ngày với nỗi lo âu, hoang mang và nghi ngờ. Cô học sút và không lấy được các chứng chỉ cần thiết cho năm học. Nhưng mỗi lần muốn bỏ cuộc, cô lại nhớ lời người cha: "Nếu giấc mơ của con đủ lớn, con có thể làm bất cứ việc gì con muốn." Và dĩ nhiên, cô cũng không quên lời hứa với người cha trước lúc ông mất.
Đó là con gái bé nhỏ của tôi. Cô đã giữ lời hứa và tốt nghiệp được đại học. Dù rằng phải mất tới 6 năm cô mới ra trường, những quan trọng nhất là cô đã không bỏ cuộc. Và bây giờ, thỉnh thoảng lúc chiều tà, người ta vẫn thấy cô chơi bóng rổ trên sân. Và tôi vẫn thường nghe cô nói chuyện với người khác: "Nếu ước mơ đủ lớn thì mọi chuyện khác chỉ là vặt vãnh".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro