Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng buổi sớm dìu dịu có chút gió se lạnh, cô đẩy mẹ trên chiếc xe lăn dạo vòng quanh vườn hoa trong khuôn viên bệnh viện. Nơi này dù đông người nhưng lại rất đỗi im lặng, thi thoảng chỉ có một vài tiếng ho, tiếng xì xầm yếu ớt.

- Sam, đừng chạy lung tung nhé! - Mẹ cô nói nhỏ, thả chú mèo xuống đất.

Cứ thế, cô và mẹ nói chuyện rất vui vẻ, dường như được hít thở không khí trong lành, tâm trạng của mẹ cô như tốt hơn hẳn. Cô muốn nhìn thấy mẹ luôn vui như thế. Giống như trước đây, cô cùng mẹ, chỉ có hai người sống trong căn phòng nhỏ ấm cúng. Cô thật sự rất nhớ những ngày ấy, những ngày chủ nhật như thế này khi mẹ cô được nghỉ làm, hai người thường cùng nhau đi dạo trên phố, ghé vào siêu thị mua đồ rồi được cùng mẹ nấu những món ăn ngon.

- Sam à, quay lại nào? - Cô vừa gọi cũng là lúc nhận ra Sam đã biến mất khỏi bãi cỏ gần đó tự lúc nào.

 Cô nhìn xung quanh, không thấy. Cho đến khi nhận ra tiếng kêu chầm chậm của Sam gần đó.

 Cô kéo chiếc xe lăn quay lại phía sau, không tin vào mắt mình. 

Sam đang nằm ngoan ngoãn trong lòng một người đàn ông với gương mặt quan thuộc, ánh mắt trìu mến nhìn về phía hai mẹ con cô và những bước chầm chậm tiến tới. Cô lùi lại, chân tay dường như không còn sức lực để bỏ chạy. Người đàn ông kia, là ba của cô!

 Ba cô thả Sam xuống đất, chú mào lập tức nhảy phóc lên người cô. Mẹ cô lúc này cũng rất khó xử. Ánh mắt bối rối nhìn cô.

- Khả Linh! - Ba cô mỉm cười, bước thêm một bước đến gần, định dang tay ôm lấy con gái. Cô lùi lại.

- Đừng gọi tên tôi! Ba tới đây làm gì? Ba chẳng phải đã bỏ rơi mẹ tôi suốt mấy năm qua để sống hạnh phúc bên người phụ nữ khác hay sao?

- Linh, không được nói như vậy! - Mẹ cô lên tiếng nhắc, đôi mắt buồn đỏ hoa ngấn lệ.

- Ba xin lỗi con! - Người đàn ông trùng giọng xuống, ánh mắt dằn vặt hối cải nhìn cô rồi lặng lẽ cúi đầu. Cô cười khẩy, dường như cô đã quá hận ba.

- Xin lỗi? Lời xin lỗi của ba có bù đắp được cho những tổn thương mà mẹ tôi phải chịu trong thời gian qua không? Ba có biết để nuôi tôi học, mẹ đã phải vất vả đến mức đổ bệnh không?

- Không được nói với ba như thế!

- Ông ấy không phải ba của con!

- CON IM ĐI ! - Mẹ cô hét lên giận dữ. Cô im lặng, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Cô không cho phép mình khóc trước mặt người đàn ông này, người đã bỏ rơi mẹ con cô.

Cô chạy, lướt qua người đàn ông mà cô từng gọi là ba kia và không một lần ngoảnh lại. Cô dỗi mẹ, mẹ tại sao lại vì bênh vực cho ba mà lớn tiếng với cô. Cô ra khỏi bệnh viện, tìm một góc khuất trong công viên mà ngồi đó khóc. Cô tủi thân!

Làm sao cô có thể tha thứ cho người ba ấy, ba đã bỏ rơi mẹ con cô, để mẹ một mình nuôi cô ăn học vất vả, để cô tới lớp luôn bị bạn bè trêu đùa vì không có ba. Rồi cả những lần cô nhìn thấy mẹ khóc. Trong khi ông ấy đang sống hạnh phúc với người phụ nữ kia thì mẹ con cô đã phải chịu đựng những gì trong suốt 5 năm qua. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã làm mẹ buồn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh