Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làm việc không ngừng nghỉ, rút ngắn lịch trình ba ngày xuống còn hai ngày, còn chưa kịp về khách sạn nghỉ ngơi Thư Tử Hâm đã lên máy bay chuẩn bị quay về, theo như điện báo anh nhận được của Đỗ Lịch Bằng tại khách sạn sáng nay, Đỗ Lịch Bằng đang họp ở tỉnh thành, nếu giờ anh về đến Hạc Định Sơn, thì sẽ vừa hay đến trước đội điều tra một ngày, một ngày rưỡi.

Mọi chuyện giường như được sắp xếp rất thoả đáng, nhưng, hướng phát triển trên thực tế của nó, chỉ có thể nói là "kế hoạch không bao giờ theo kịp sự thay đổi".

Xe vừa vào đến phạm vi thành phố Hạc Định Sơn, Thư Tử Hâm ngồi trong xe lập tức nhạy bén phát hiện ra điều bất thường, bên ngoài của sổ người đi lại nhiều hơn ngày thường một cách rõ ràng, có bà già xách làn lau nước mắt, có người phụ nữ trung niên thắt dây quàng cổ hoa hai mắt khóc đỏ ngầu, còn có một tên đàn ông hung hãn, vẻ mặt đầy phẫn nộ đang sắn tay áo nhưng đang chuẩn bị đi đánh nhau, còn có nhóm phần tử trí thức hào hoa phong nhã, mắt đeo kính, vội vàng đi qua, còn có những nhóm thanh niên nhưng trông giống học sinh mặt đỏ tía, tụm tụm lại, vừa đi vừa khoa chân múa tay, sắc mặt vô cùng khích động nói với nhau cái gì đó.

Thư Tư Hâm đã dần quen với thành phố Hạc Đỉnh Sơn nhíu mày, hắn chưa đừng thấy đường ở đây nhiều người đi lại như vậy, nhất là bây giờ... nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 10 rưỡi sáng rồi, không phải là thời gian đi học đi làm gì, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người qua lại như vậy?

Hơn nữa, mặc dù Thư Tử Hâm ngồi trong xe không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn bầu không khí ngoài kia có thể cảm nhận được tâm trạng vội vàng, xao động, ấp ủ đã lâu của họ.

Tình hình này thực sự không được bình thường.

"Tại sao hôm nay lại nhiều người vậy?" Thư Tử Hâm không nhịn được mở miệng hỏi tài xế đang ngồi ghế trước, chiếc xe này là Phong Kha phái đến, lái xe là người ở đây, có lẽ sẽ biết đang xảy ra chuyện gì.

"Cậu biết không? Mọi người nói Nguỵ thị trưởng bị điều đi rồi, bà nó! Vợ tôi thực sự đã đoán đúng, một quan tốt như Nguỵ thị trưởng sẽ không thể cầm cự được lâu ở cái nơi này!" Ngữ khí của lái xe có một sự kích động mà Thư Tử Hâm chưa từng được nghe qua , trong giọng nói ấy chất chứa loại cảm xúc có thể bộc phát bất cứ lúc nào. 

Tài xế là một người đàn ông trung niên tráng kiện, trong ấn tượng của Thư Tử Hâm, ông ta là một người thật thà, ít nói, nếu không phải nghe tận tai, Thư Tử Hâm sẽ không thể tin một người đàn ông thật thà như thế lại có thể nói chuyện bằng ngữ khí như vậy.

"Nguỵ thị trưởng bị điều đi rồi sao? Điều đi đâu? Là trong khu vực sao? Hay là trong tỉnh ?" Hôm đó Đỗ Lịch Bằng cũng đã nói, nếu kết qua kiểm tra chỉ là Nguỵ Dạ Đàn và đảng chỉnh phủ ở đó qua lại có vấn đề, có thể sẽ suy nghĩ điều Nguỵ Dạ Đàn đến uỷ ban kế hoạch khu vực hoặc là uy ban kế hoạch tỉnh, Nguỵ Dạ Đàn chắc chắn sẽ hiểu tình hình kinh tế và cải cách xí nghiệp trong nước hơn là những cán bộ trong uy ban kế hoạch hiện tại.

"Dân thường chúng tôi sao biết được nhiều như vậy? Điều đi đâu không biết, nghe nói cấp trên điều xuống đội điều tra, đang điều tra Nguỵ thị trưởng, có người tố cáo hành vi sai trái của cậu ấy với cấp trên! Các thầy cô trong trường của vợ tôi đều nói, Nguỵ thị trưởng bị tên Lưu Xương Minh đưa đi! Nguỵ thị trưởng vừa trẻ có tài, lại liêm khiết yêu dân chúng, hoàn toàn khác xa với bọn Lưu Xương Minh, cậu nghĩ xem, Nguỵ thị trưởng năm nay mới 32 tuổi, lũ Lưu Xương Minh đều 58 hết rồi, đợi Lưu Xương Minh nghỉ hưu, để Nguỵ thị trưởng làm tay sai, Lưu Xương Minh lợi dùng chức quyền làm những việc như vậy vậy mà không bị lật tẩy? Vậy nên, Lưu Xương Minh tìm cách không để Nguỵ thị trưởng ở lại Hạc Đỉnh Sơn! Nếu Nguỵ thị trưởng ở lại Hạc Đỉnh Sơn, Lưu Xương Minh sẽ tiêu đời ngay. Vậy nên, không biết bọn họ đã vận động bao nhiêu mối quan hệ, tố cáo hành vì sai trái lên phía Bắc Kinh! Nói là Nguỵ thị trưởng tham ô, nhận hối lộ ở Hạc Định Sơn, hoành hành ngang ngược, vô pháp vô thiên! Mẹ kiếp! Lũ lòng lang dạ thú!

"Vợ của bác là giáo viên à? Thư Tử Hâm chen lời, lời tài xế nói mặc dù anh không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng hiểu chút ít.

"Đúng vậy! Vợ tôi là người có học, hiểu biết hơn chúng tôi nhiều, năm nào bà ấy cũng đạt danh hiệu tiến tiến ở trường cấp hai huyện, chắc chắn sẽ không nói sai," Tài xế gật gật đầu, càng nói càng căm phẫn. 

"Vợ tôi nói lương tâm của bọn họ đem cho chó ăn hết rồi! Theo tôi thấy, cho dù đem nội tạng của bọn họ moi ra vứt xuống đường, lũ chó ngửi mùi thôi cũng buồn nôn đi ngoài! Bọn chúng còn không bằng một con chó! Con chó được cho cơm ăn chúng nó còn trung thành với mình, trông nhà trông cửa cho? Còn lũ rác rưởi che dấu lương tâm hãm hại Nguỵ thị trưởng kia, dân thường chúng tôi nuôi bọn chúng, bọn chúng lại quay ra cắn ngược lại chúng tôi! Hạc Định Sơn nghèo đói mười mấy năm nay, chỉ mong có một cán bộ tốt đến dẫn dắt chúng tôi, mọi người được sống tốt, Nguỵ thị trưởng ở Hạc Đỉnh Sợ làm được hai năm, những ngôi làng nghèo nhất ở đây, cậu ấy đến từng nhà một, ngồi xuống nghĩ cách giúp mọi người, nuôi trồng thuỷ sản, trồng thuốc bắc, cây ăn quả, cuộc sống mọi người giờ tốt hơn hai năm trước nhiều, mọi người coi Nguỵ thị trưởng giống như mùa xuân vậy.. Còn đám người không lương tâm kia lại biến pháp đuổi Nguỵ thị trưởng đi! Nói cái gì mà Nguỵ thị trưởng nhận hối lộ... nói ngài ấy nhận tiền nhận đồ của cậu... đó đâu phải... đó đâu phải..." Nuốt lại cục tức, đánh xe vào bên đường, tài xế quay đầu lại, khuôn mặt ngăm đen đã đỏ tía, đôi mắt giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, ngữ khí càng nói càng gấp gáp.

"Tôi nói với vợ tôi, tôi gặp ai sẽ nói với người đó, giờ tôi đang cầm lương của công ty kiến trúc, giám đốc Phong nói cậu ấy coi trọng tôi là quân nhân giải ngũ, kĩ thuật lại xe tốt, lại chịu được khổ, tiền lương tháng của tôi có thể nói là nhiều hơn bất cứ tài xế nào trong thành phố, tôi lái xe cho giám đốc Phong, nếu cậu đến tôi cũng sẽ lái xe cho cậu, nói qua nói lại, tôi cũng chỉ là một tài xế, có lương tâm, tôi chưa từng mang đồ gì đến nhà Nguỵ thị trưởng bất kể là thuốc là, rượu thượng hạng hay ti vi, tủ lạnh, chỉ có một lần, vào mười mấy ngày trước, giám đốc Phong nói tôi đưa ông Lí qua chợ mua chút rau thịt đến tặng cho Nguỵ thị trưởng, vì Nguỵ thị trưởng tối hôm trước đó ở Hạ Gia Dụ giải cứu di chuyển quần chúng, ăn không ngon, ngủ không yên, là vậy đấy, tôi còn nghe ông Lí nói, tiền đồ ăn Nguỵ thị trưởng sau đó còn cố dúi vào tay ông ấy! Bọn mất dạy không tim gan kia dám đặt điều nói giám đốc Phong bảo tôi mang không ít đồ đến nhà Nguỵ thị trưởng, cậu xem, bọn chúng có còn là con người nữa không?"

"Hơn nữa..." Lấy lại hơi, tài xế nói tiếp, Thư Tử Hâm hoàn toàn không chen được lời, "Hơn nữa, đến thằng ngốc còn biết, nếu thức sự muốn làm chuyện gì vô pháp vô thiên, không muốn để người ngoài biết, hối lộ cho Nguỵ thị trưởng thì có ý nghĩa gì? Muốn hối lộ thì phải hối lộ tên Lưu Xương Minh, nếu không thể dựa dẫm vào tên Lưu Xương Minh đó, thì cũng nên đi nhờ vả họ hàng người thân nhà hắn, ai mà không biết tên Lưu Xương Minh đó làm quan 20 năm ở Hạc Đỉnh Sơn, hơn nửa người Hạc Đỉnh Sơn đều sinh Lưu? Cục trưởng cục tài chình là em gái họ của hắn, bí thư uy bản cơ quan pháp viện là quan hệ ruột thịt trong nhà hắn, chủ nhiệm uy ban kế hoạch là vợ cậu, đến cái tên xã trưởng xã Đại Hoè Thụ không ra gì kia còn gọi hắn là cha nuôi, con trai làm ở cục thuế, vợ làm bên cục lao động, cả nhà hắn đều làm cán bộ. Lưu Xương Minh mà làm chuyện gì đường ngang ngõ tắt, chỉ cần một cuộc điện thoại là xong chuyện, Nguỵ thị trưởng nếu muốn giải quyết chuyện gì quan trọng thì phải đến đó chờ rất lâu, nếu không là không làm được gì! Cậu không cần nói mình không phải người đến tặng quà cho lãnh đạo... tôi nhìn cậu chắc chắn không phải, giám đốc Phong cũng không phải... nếu không hai người sẽ không đối xử tốt với Nguỵ thị trưởng như vậy, nghe nói tối hôm đó là cậu đưa Nguỵ thị trưởng từ Hạ Gia Dụ về nhà? Cậu đúng là người tốt, nhà mẹ vợ tôi ở thôn Đại Vương, mọi người ở đó đều rất biết ơn cậu, cậu sửa đường cho tụi nhỏ tiểu học... đấy cậu xem tôi kích động một cái là lại nói chuyện lan man... cậu nói xem, cho dù cậu có muốn tặng quà, đi cửa sau, cậu cũng sẽ không ngốc đến mức tặng cho Nguỵ thị trưởng. Cậu xem cái đám không lương tâm đó không phải đang nói lăng xàm bậy thì là cái gì? Tôi chỉ muốn xé miệng bọn chúng ra, để chúng không còn nói hươu nói vượn được nữa."

"Nguỵ thị trưởng không thể xảy ra chuyện gì, thiên hạ của cộng sản đảng cũng không thể bị huỷ hoại trong tay Lưu Xương Minh, nghe nói, đội điều tra hai hôm nữa sẽ đến, mọi người đều đã đồng ý, sẽ đợi ở trước trạm xe buýt đường dài và cổng chính phủ thành phố đòi lại công lí cho Nguỵ thị trưởng, những cán bộ có tiếng nói ở Hạc Đỉnh Sơn có thể đều sẽ đứng về phía Lưu Xương Minh, không thể đề Nguỵ thị trưởng thất thủ, bách tính đứng về phía cậu ấy... đến lúc đó mọi người đều sẽ đi, nói ra hết sự thật, Nguỵ thị trưởng là một cán bộ tốt, không thể để cậu ấy chịu ấm ức, cho dù Hạc Đỉnh Sơn chúng tôi không có phúc, cũng không thể để một cán bộ ở Hạc Đỉnh Sơn tốt như thế phải ôm tiếng xấu, nếu không sau này còn có cán bộ tốt nào dám đến Hạc Đỉnh Sơn. Cậu nói xem, người phía Bắc Kinh, không thể giống như tên Lưu Xương Minh không có lương tâm, đúng không?

"Bác muốn đòi lại công bằng cho Nguỵ thị trưởng như vậy, Nguỵ thị trưởng chắc chắn sẽ không có chuyện gì!" Anh rất ngạc nhiên trước sự kích động cũng như những lời nói của bác tài xế trước nay không nói chuyện trên xe này, nhìn vào khuôn mặt ngày thường thật thà, chất phác nhưng nay lại để lộ ra sự phẫn nộ, bất bình mà bác chưa từng bộc lộ trước mặt ai, nghe những lời tuyên ngôn vô cùng giản dị, vô cùng thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, Thư Tử Hâm vừa cảm động lại vừa cảm kích, anh thực sự không ngờ, người mà anh yêu, người mà anh muốn bảo vệ lại nhận được sự ủng hộ, yêu mến của nhiều người dân đến vậy, anh rất muốn bắt tay đối phương, thành tâm thành ý cảm ơn tất cả những gì bác đã nói, đã làm cho Nguỵ Dạ Đàn...

"Cậu nói đúng! Tôi nghĩ Nguỵ thị trưởng chắc chắn sẽ không có chuyện gì, tôi xem phim, quan tốt ai cũng có kết cục tốt, người xấu chắc chắn sẽ gặp báo ứng, cậu nói xem có đúng không?" Tài xế khởi động lại xe, nghiêm túc nói: 'Đúng rồi, sao cậu về sớm vậy? Chuyện ở Thượng Hải đều đã xong hết rồi sao?"

"Lần này tôi qua đây là để làm chứng cho Nguỵ thị trưởng." Thư Tử Hâm nhìn vào gương chiếu hậu cười, "Ban nãy bác không phải nói là, có đội điều tra đến sao? Tôi phải đến làm chứng cho Nguỵ Dạ Đàn, người tốt không thể bị vu oan, đúng không?"

"Cậu thực sự đến để làm chứng cho Nguỵ thị trưởng sao? Thế thì.... Thế thì..." Tài xế tròn mắt ngạc nhiên, kích động đến nhất thời không biết nói gì, sau đó, đột nhiên, đập mạnh vào đầu mình một cái, "Cậu xem cái óc lợn này của tôi, cậu đến làm chứng cho Nguỵ thị trưởng, tôi còn nói nhiều chuyện như vậy, làm mất hết thời gian của cậu? Cậu ngồi chắc, tôi đưa cậu đến đó ngay đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro