Chương 41.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ lại quá khứ phía sau, phía trước là tương lai của hai người.

Nhan Bác lái xe đến, nhưng ra khỏi cổng trường, anh vẫn không có ý định đi lấy xe.

Đường về nhà Tô Cẩn không xa, hai người đã đi bộ rất lâu, nhưng không thấy mệt.

Trước khi lên lầu, Tô Cẩn nói một câu: "Đi về cẩn thận nhé, tạm biệt!"

Cô biết, tối nay anh bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ đã gặp rắc rối gì đó hoặc cũng có thể chỉ vì nhớ nhung.

Giây phút cô quay đi, Nhan Bác với tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dù không chặt nhưng cũng đủ làm trái tim cô ấm áp.

Tô Cẩn ngẩng lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh. "Gì thế?"

"Tô Cẩn, hãy cho anh thêm chút thời gian." Giọng anh rất nhẹ, nhưng mang một sức mạnh không dễ gì cự tuyệt. "Anh hi vọng em có thể đợi anh thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ cho em cuộc sống mà em muốn."

Tô Cẩn như chợt hiểu ra điều gì, ngẩng đầu hỏi: "Anh vẫn không biết em muốn gì sao?"

"Anh muốn em nói thật cho anh biết em nghĩ gì, em đang làm gì? Có thể anh không giúp gì được em, nhưng ít nhất anh cũng biết được em đang gặp phải khó khăn gì."

Cô khẽ mỉm cười. "Nhan Bác, em nghĩ rằng, điều duy nhất giúp chúng ta có cơ hội bắt đầu lại từ đầu đó là chỉ có chúng ta mà thôi. Chúng ta đều phải thỏa hiệp và thay đổi sao cho thích hợp, anh nói thế có đúng không?"

Nhan Bác cúi đầu trầm tư, dường như đang cân nhắc xem nên nói gì. Người con trai luôn tỏ ra điềm tĩnh này chỉ ở trước mặt cô mới lộ ra vẻ suy tư.

Trong lúc anh suy nghĩ, cô nhẹ nhàng xoay cổ tay, kéo kéo tay áo anh, hỏi: "Anh còn gì để nói với em nữa không?"

Nhan Bác không trả lời ngay, ánh mắt cô nhìn anh chân thành mà kiên định. Cô kiên nhẫn chờ đợi. May mà lần này anh đã không để cô phải chờ đợi quá lâu...
To be continue...



















































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro