Chap 1: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Giải nhi, Ngư nhi vào phụ mẹ dọn cơm nào - Tuyết Mai dịu dàng gọi các con
- Dạ, bọn con vào liền - Nói rồi hai cô vui vẻ chạy vào dọn phụ mẹ. Và rồi gia đình cô ăn cơm rất vui vẻ. Ba hai cô còn gắp thức ăn cho các con của mình
Phải gia đình hai cô luôn là gia đình hạnh phúc nhất. Giải luôn tự hào về điều này. Nhưng đến một hôm cô chợt phát hiện ra một bí mật thật đáng sợ. Ngày hôm đó... Ngày sinh nhật của cô cũng là ngày cô ghét nhất
-Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday Happy birthday, Happy birthday to you. Chúc mừng sinh nhật hai con gái yêu dấu của mẹ - Mẹ nhìn hai cô mỉm cười dịu dàng
- Nào mau thổi nến ước đi hai con - Hoàng Khiêm bê chiếc bánh sinh nhật ra vui vẻ nói với các con
- Dạ vâng, cảm ơn ba - Hai cô đồng thanh cười tươi nói rồi thổi nến ước nguyện
---------------------------
- Nào đi ngủ thôi, hôm nay mẹ muốn ngủ cùng hai con ngủ được không?
- Dạ được ạ
- Mẹ sẽ kể chuyện cho các con nhé. Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một ông vua và hoàng hậu rất yêu nhau. Họ sinh ra được hai cô công chúa nhỏ rất dễ thương. Nhưng đến một hôm nhà vua mắc một sai lầm và dẫn đến việc vương quốc gặp nguy hiểm. Thế là nhà vua và hoàng hậu đã bàn với nhau về việc phải bảo về cho hai công chúa nhỏ đáng yêu đó bằng mọi cách cho dù phải chết - Kể đến đây bất chợt bà rơi nước mắt, nhìn xuống giường đã thấy hai công chúa nhỏ của bà đang ngủ rất yên bình. Gạt đi nước mắt bà nhẹ xoa đầu hai con rồi đi ra đóng cửa nhẹ nhàng.
Trong đêm tối, cô gái nhỏ từ từ mở mắt. Là Giải, cô chưa ngủ được. Xuống giường, cô xuống nhà uống ít nước. Vừa xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng ba mẹ nói chuyện. Vốn không định nghe lén nhưng cô nghe thấy tiếng mẹ khóc.
- Phải làm sao đây anh, bây giờ phải làm thế nào đây - Mẹ cô vừa nói vừa khóc
- Hay em và con cứ trốn ra nước ngoài khi nào anh kiếm tiền trả nợ xong cho người ta thì anh đón 3 mẹ con em về - Ba cô nói với khuôn mặt buồn
- Như vậy sao được, một mình anh bao giờ mới kiếm đủ tiền đây - Mẹ cô cố kìm nén tiếng khóc nói
- Chết tiệt, cũng tại anh ngu ngốc vô dụng, làm ăn thua lỗ làm công ty suy sụp khiến mẹ con em phải chịu khổ - Ba cô là giám đốc công ty C$N nhưng vì một sai lầm nhỏ mà làm ăn thua lỗ phải vay tiền để trả lương cho nhân viên và giờ đã mất việc làm. Nhưng không ngờ lại vay tiền đúng vào đám người xã hội đen
- Được rồi, anh đừng nói nữa
- Ngoan, em và con tạm thời sang nước ngoài một thời gian. Anh sẽ nhanh chóng giải quyết mọi việc
- Vâng, vậy anh nhớ giải quyết xong thì đón mẹ con em về nhé - Mẹ cô nghẹn ngào nói
- Được rồi, em lên trên sắp xếp đồ luôn đi. Đi càng sớm thì càng tốt
- Được- Mẹ cô nói rồi nhanh chóng đi dọn hành lý.
Giải cũng đã nhanh chóng chạy lên phòng giả vờ ngủ  để tránh bị phát hiện.
Khi mẹ cô dọn hành lý xong thì nhẹ nhàng đến giường gọi hai con dậy
- Các con mau dạy đi, mẹ đưa các con đi du lịch
- Ưm, đi du lịch? Thật không ạ? - Ngư dụi mắt mơ hồ đáp
- Umk, đi du lịch mẹ đưa các con sang Hàn Quốc - Mẹ cô xoa đầu hai con nói dịu dàng
- Yead....... đi du lịch. Chị Giải ơi được đi du lịch kìa - Ngư reo hò rồi mừng rỡ ôm trầm lấy Giải
Giải vẫn im lặng ngồi yên, khuôn mặt thơ thẩn, man mác buồn bởi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi cô đã biết về bí mật đáng sợ kia
- Ơ... nhưng sao em thấy chị không vui thế. Chúng ta được đi du lịch đó - Thấy Giải không vui Ngư liền hỏi
- Umk, tại chị buồn ngủ nên mới vậy thôi, không sao đâu - Giải xoa đầu cô em gái nhỏ rồi cố cười nói
- Được rồi, vậy chúng ta lên đường nào các con
- Ơ, nhưng đang đêm mà mẹ - Ngư ngơ ngác hỏi
- Umk, mình sẽ bay trong đêm sang đó - Mẹ cô xoa đầu cô nói
- Ồ, vậy ba có đi cùng chúng ta không ạ? Ngư hỏi
- Ba sẽ không đi cùng chúng ta đâu, ba còn có việc phải giải quyết- Mẹ cô nói
- Vâng vậy đi thôi ạ - Ngư nói rồi kéo luôn Giải đi thay đồ để đi. Vừa xuống đến phòng khách thì...
Cốc cốc cốc
- Ai đó? - Ba hai cô lên tiếng hỏi
- Là tao. Sao ? Không nhớ à? Định trốn nợ đấy à. Có tin tao đốt nhà mày luôn không - Giọng một gã đàn ông trả lời
- Mau em và con mau trốn đi để anh mở cửa  - Ông hoảng hốt nói
- Đi thôi hai con mau đi theo mẹ - Bà nói rồi dẫn các con đến tủ quần áo
- Mau chui vào đây
- Nhưng sao phải trốn vậy mẹ, con không muốn đâu - Ngư hỏi
- Trốn đi, đừng hỏi nhiều nữa - Giải nói rồi kéo Ngư vào trong tủ quần áo vì cô sợ mẹ sẽ khó xử.
Sau đó cô ló đầu ra nói
- Hay ba mẹ đừng mở cửa đi
- Mở cửa ra không tao sẽ đốt nhà mày bây giờ- Giọng gã đàn ông vẫn gào thét hăm dọa
- Các con ở yên trong đây, mẹ xuống xem sao - Mẹ hai cô nói rồi nhanh chóng bước xuống
- Không, mẹ ơi đừng đi - Giải cố níu bà lại nhưng không được mẹ cô đã chạy nhanh xuống rồi chỉ để lại một câu " Giải, con bảo vệ cho em nhé "
---------------
- Cuối cùng cũng mở cửa rồi à - Gã đàn ông bước vào cùng một đám người xã hội đen khác
- Sao? Giờ có trả tiền ko? Hay muốn chết? - Gã đàn ông nói rồi liếc nhìn thấy đống hành lý ở góc nhà
- Hừ, định chạy trốn sao? - Gã đàn ông nói rồi lập tức bóp lấy cổ Tuyết Mai
- Xin anh, là tôi nợ anh, hãy tha cho vợ tôi - bố cô thấy vậy nhanh chóng quỳ xuống cầu xin
- Muốn tha à, mau nôn tiền ra đây - Gã đàn ông tức giận nói
- Tôi xin anh, cho tôi hai tuần nữa. Tôi thực sự đang không có tiền - Hoàng Khiêm cầu xin
- Hahaha... nghe có vẻ đơn giản nhỉ. Hai tuần nữa sao? Để chúng mày cùng nhau chạy trốn khỏi đây à? Ông đây đâu có ngu - Nói rồi hắn dùng sức bóp chặt cổ Tuyết Mai
- Tôi đã bảo tôi thực sự không có tiền mà. Với lại người nợ là tôi, mau buông cô ấy ra - Hoàng Khiêm mất kìm chế nói
- A ha, dám lên giọng với tao cơ à? Mày giỏi đấy nhỉ - Gã đàn ông lại tăng thêm sức bóp cổ Tuyết Mai
- Hôm nay tao phải liều mạng với tụi mày. Là tụi mày dồn ép tao đến con đường này - Hoàng Khiêm không thể nhẫn nhịn lại nữa mà lao vào đánh nhau với gã để cứu vợ
- Chúng mày, lên - Gã đàn ông nói rồi hất tay ra hiệu cho đám đàn em lên
- Không... anh mau chạy đi - Tuyết Mai đau khổ nói khi nhìn thấy chồng bị đám người xã hội đen đánh, nước mắt chảy xuống không ngừng
- Mày nói gì? Nói lại thử coi? - Gã đàn tức giận lại tăng thêm lực bóp cổ bà. Và vì không chịu đựng được nữa Tuyết Mai dần dần tắt thở và chết
- Chết tiệt, nó chết rồi. Vốn dĩ hôm nay tao không định giết người. Nhưng giờ lỡ tay giết mất rồi. Đã thế hôm nay  phải giết hết những đứa nào ở trong nhà này cho tao. Một con kiến cũng không được chui lọt. Tránh để chuyện này đến tai công an - Gã đàn ông ra lệnh. Và thế là Hoàng Khiêm cũng bị bọn người này đánh chết
-------------------
Trên tầng hai, trong tủ quần áo. Loáng thoáng hai cô gái nhỏ đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ba mẹ và đám người xã hội đen này
- Hức...huhu...hức phải làm sao bây giờ chị ơi. Em sợ quá. Bọn họ sẽ giết chết ba mẹ mất- Ngư cố nén tiếng khóc nhưng không được
- Đừng sợ, ba mẹ sẽ không sao đâu - Thực chất trong lòng Giải cũng đang rất lo lắng cho ba mẹ nhưng cô đành phải nói vậy để an ủi cho đứa em gái của mình
- Suỵt, nín đi, đừng khóc nữa - Giải nhỏ tiếng nhắc nhở Ngư khi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lên cầu thang ngày một gần
- Lục soát cho tao, xem còn đứa nào hay không. Bất kể là trẻ con cũng không được tha hay một con kiến nghe rõ chưa - Giọng gã đàn ông vang lên ra lệnh
- Rõ
Trong không gian yên tĩnh, Giải và Ngư nghe được tiếng sột soạt lục soát khắp nơi của đám người đó. Và tiếng bước chân đang ngày càng gần về phía chiếc tủ quần áo nơi mà hai cô đang trốn.
Quá sợ hãi Ngư chỉ biết cố bịt chặt miệng mình để tiếng khóc nấc không phát ra. Còn Giải chỉ biết ôm chặt em vào lòng
- Lục soát chỗ này cho tao - Gã đàn ông nói rồi chỉ vào chiếc tủ mà hai cô gái nhỏ đang trốn
Tiếng bước chân quá gần thì đột nhiên điện thoại của gã cầm đầu rung lên
- Dừng lại - Gã đàn ông ra lệnh rồi nghe máy
" Sao? Có chuyện gì. Tao đang có việc, nói nhanh"
" Mẹ kiếp. Sao cơ"
Tắt điện thoại gã đàn ông chỉ nhanh chóng ra lệnh một câu
- Rút, công an đến rồi
Trong góc tối, có hai cái đầu nhỏ ló ra. Và Giải phát hiện ra một hình xăm dấu X trên gáy của mấy gã người kia. Có lẽ đây là một kí hiệu của một tổ chức nào đó. Cô lẩm bẩm " dấu X sao"
- Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây thôi - Giải nói rồi kéo Ngư ra ngoài
Khi đi xuống dưới hai chị em thấy một cảnh tượng hết sức kinh hoàng. Ba mẹ họ đang nằm dưới vũng máu. Đồ đạc thì bị đạp phá, nhà cửa toang hoang.
Giải và Ngư nén đau thương, gạt đi nước mắt hai cô ôm lấy thân xác ba mẹ đem đi chôn. Hai người quỳ xuống thắp nén hương cho ba mẹ
Thắp nén hương cho ba mẹ xong. Giải nói với Ngư:
- Chúng ta phải rời khỏi ngôi nhà này thôi em, ở đây rất nguy hiểm. Chúng ta không thể biết bọn người đó sẽ quay lại vào bất cứ lúc nào. Bọn họ sẽ không tha cho chúng ta. Chị và em phải sống tiếp, không được phụ lòng ba mẹ. Ngư à, chúng ta phải báo thù cho ba mẹ - Giải gạt đi giọt nước mắt đã lăn dài trên mà đứng dậy mạnh mẽ
- Dạ, huhu ... hức - Ngư ôm trầm lấy chị gái nhỏ của mình khóc. Giờ đây Giải là người thân duy nhất của cô
- Ngoan, không được khóc, ba mẹ nhìn thấy sẽ không vui đâu. Chị em mình phải mạnh mẽ bước tiếp. Cuộc đời còn dài, bọn người xấu xa đó nhất định sẽ phải trả giá - Giải xoa đầu cô em gái của mình rồi kéo Ngư đứng lên
- Đi thôi, rời khỏi đây càng sớm càng tốt - Nói rồi Giải và Ngư ngoảnh mặt nhìn lại ngôi nhà thân yêu mà mình đã gắn bó 12 năm lần cuối rồi dứt khoát quyết tâm lên đường
Trong đêm tối, họ đi mãi, đi mãi không biết đi về đâu. Cứ đi mà không cần phương hướng. Cuối cùng mệt quá họ ngủ tạm dưới một gầm cầu
-------------------
- Này hai cậu gì ơi, dậy đi, ngủ ở đây lạnh lắm- Một giọng nói đáng yêu trong trẻo cất lên
- ưm- Giải dụi mắt tỉnh dậy thấy trước mắt là một cô bé xinh đẹp cũng chạc tuổi mình và Ngư đứng đó
- Chị ơi, có chuyện gì thế? - Nghe thấy tiếng gọi Ngư vẫn nhắm mắt ngáp dài hỏi
- Hai cậu là chị em sinh đôi sao, nhìn hai cậu xinh thiệt đó - Cô gái bắt chuyện với hai chị em mỉm cười ngọt ngào hỏi 
- Ừm, nhìn cậu cũng xinh lắm đó. Mà cậu làm gì ở đây thế? - Ngư nhanh nhảu trả lời. Còn Giải vẫn im lặng lạnh lùng nhìn và hướng xa xăm
- Hì, ngại ghê. Mình đi mua đồ ăn sáng. Nhưng sao hai cậu lại ngủ ở đây vậy, ở đây lạnh lắm đó, nhiều muỗi nữa - Cô bé nói
- Nói ra thì dài lắm, tụi mình không còn nhà nữa rồi- Ngư buồn bã nói bất giác một giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi xuống
- A, xin lỗi. Mình có kẹo này cho hai cậu đó, đừng buồn nữa nha. Mà hai cậu tên gì thế?- Cô gái nhỏ hỏi
- Mình tên Song Ngư còn chị ấy tên Cự Giải- Ngư cũng thân thiện trả lời vui vẻ với người bạn mới
- Ừm chào hai cậu, mình là Bảo Bình - Cô bé cười tươi đáp lại
- Mà hai cậu không còn nhà sao. Vậy ba mẹ hai cậu đâu? - Cô bé hỏi
- Đừng có thắc mắc về chuyện của chúng tôi - Giải đột nhiên nói gắt lên - Nẫy giờ cô vẫn im lặng kìm nén cảm xúc của mình. Nhưng nhắc đến đây thì... giọt nước mắt đã rơi lã chã trên gương mặt xinh đẹp
- A, thật xin lỗi. Mình hiểu rồi. Hay hai cậu về nhà mình ở nhé. Ba mẹ mình tốt lắm, thật đó. Với lại mình cũng không có anh chị em gì ở một mình cũng buồn lắm - Bảo Bình thấy Giải khóc thì vội vàng xin lỗi
- Được không, chị? - Ngư nhìn Giải với ánh mắt mong đợi
- Thôi được rồi, cũng chỉ còn cách này. Chúng ta cũng không còn nơi nào để sống nữa rồi - Giải gạt đi giọt nước mắt nói. Đúng vậy một mình cô thì sống đâu cũng được rồi nhưng còn có Ngư. Cô thực sự rất thương đứa em gái của mình. Cô không thể bỏ mặc nó
- Vậy thì tốt quá rồi, từ nay mình không còn phải sống một mình nữa - Bảo Bình vui sướng reo lên
Nhìn cô gái vui vẻ trước mặt. Giải ngại ngùng lên tiếng:
- Cám ơn
Thế là Bảo Bình vui vẻ dẫn hai cô bạn mới quen của mình về nhà trong sự vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro