Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Anh  lên xe đi,tôi chở Anh  đi."
Vương Nhất Bác  một tay ôm lồng mèo,một tay mở cửa xe cho Tiêu Chiến .

Tiêu cHiến  thấy cậu  không có ý định đưa lại Bối Bối cũng không dám lên tiếng,chui vào xe ngồi xuống. Vương Nhất Bác  đóng cửa cho anh  xong thì vòng qua bên kia ngồi vào,

Vương Nhất Bác  hơi rướn người qua,để lồng đang chứa Bối Bối lên đùi Tiêu Chiến . Cậu  càng tiến sát gần anh  hơn đến khi giữa hai người chỉ còn khe hở nho nhỏ.Mặt anh  và mặt cậu cách nhau khoảng 2cm.Từng hơi thở nóng ấm của cậu  phả trên gò má anh .

Tiêu Chiến  thấy Vương Nhất Bác sau khi đặt lồng lên đùi mình rồi càng lúc càng đến gần, anh  cứng người lại,tới khi khuông mặt cậu  tiến sát gần,chỉ còn khoảng cách nhỏ,cảm nhận thấy hương thơm bạc hà và hơi thở nam tính của cậu . Anh  hoàn toàn bối rối,theo phản xạ hai tay để nhẹ lên vai Vương Nhất Bác muốn giữ khoảng cách.

"Vương Nhất Bác . Cậu ..." Muốn làm gì,ba chữ sau anh  không dám hỏi ra.

"Tiêu Chiến ah .Được anh  tin tưởng vào tay lái của tôi,tôi rất vinh hạnh.Nhưng chúng ta phải tuân theo luật là thắt dây an toàn. Anh  phải ôm Bối Bối không tiện nên tôi giúp anh  cài dây an toàn thôi.Hay là...anh  nghĩ tôi muốn làm gì sao?"Vương Nhất Bác khẽ cười trầm thấp rồi hạ giọng nói,ôn nhu,nhỏ nhẹ từng câu từng chữ khẽ nói bên tai anh .

Tiếng cười,tiếng nói của cậu  như men rượu,làm lòng người muốn say mê theo.

Tiêu cHiến  ngây ngẩn người,cặp mắt trong suốt nhìn sườn mặt,con mắt sâu thẳm,dụ hoặc,rồi dời xuống đôi môi đầy đặn,gợi cảm của cậu  khẽ cử động theo từng chữ cậu  phát ra. Anh  rất muốn sờ lên đó.

Tiêu Chiến  giật mình. Anh  vì suy nghĩ đó của mình nên thẹn quá hoá giận,trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi thả hai tay mình xuống ôm lồng thú cưng,cúi đầu xuống tập trung nhìn Bối Bối.Cái người này sao thích trêu chọc anh  quá vậy.Hai má Tiêu CHiến  hơi đỏ lên.

Trong thời gian qua,sự vui tính,hiểu biết,thông minh,ôn nhu chưa kể là Vương Nhất Bác cố tình dụ dỗ,lâu lâu còn trêu chọc đã làm Tiêu Chiến  từ làm bạn với cậu chuyển sang dần dần thích cậu .Nên Tiêu Chiến  đôi khi vô tri vô giác bộc lộ cảm xúc của mình với Vương Nhất Bác.

Khỏi phải nói Vương Nhất Bác mừng như thế nào,nhưng cậu  chưa dám tỏ tình liền với anh .Như vậy quá đột ngột anh sẽ không thừa nhận nổi. Cậu  muốn thêm một thời gian nữa khi anh  đã hoàn toàn thích cậu ,bỏ mọi phòng bị với cậu , thì cậu mới thổ lộ lòng mình với anh .

Vương Nhất Bác thấy anh  giận rồi thì cười nhẹ,nhanh chóng cài dây an toàn cho anh ,rồi ngồi vào chỗ mình,không trêu ghẹo anh nữa. Cậu  biết,không nên làm quá nếu không mất nhiều hơn được.Mặc dù lúc này nhìn thấy gương mặt hơi ửng đỏ của anh  cậu rất muốn ôm anh ,hung hăng khi dễ một phen.Nhưng nên kiềm chế nếu không vợ nhỏ đơn thuần của cậu  hoảng sợ,tức giận lại trốn mất.Đến lúc đó không phải vỡ kế hoạch sao.

Không đưa Bối Bối cho anh  trước khi lên xe là cậu  cố ý đó.

Anh  ấy mới tắm xong sao,rất thơm,muốn cắn lên cái cổ trắng trắng đó quá. Cậu  nhịn,lại cho anh ấy ghi nợ tiếp vậy.

Vương Nhất Bác nở nụ cười háo sắc,đầy nham hiểm,thông qua kính chiếu hậu nhìn Tiêu Chiến  đang cúi đầu nhìn mèo nhỏ.

Bánh xe lăn trên đường,rời khỏi vị trí của mình.

Vương Nhất Bác  và Tiêu Chiến  không biết mình những hành động của mình đã bị một người trong bóng đêm chụp lại.

"Không sao nữa rồi,bé con chỉ bị rối loạn tiêu hoá thôi.Lúc chiều do bé ăn đồ quá nặng mà bé con này còn nhỏ hệ tiêu hoá chưa tốt nên mới bị rối loạn.Có phải hôm nay cậu  gửi ai chăm hộ đúng không vì tôi nhìn ra bé được cậu  chăm rất tốt.Lông mượt mà,mọc đều đặn lại sạch sẽ,hơi béo một chút nhưng bốn chân lại chắc khỏe." Bác sĩ thú y nói một hơi với Tiêu CHiến.

"Vâng,hôm nay bận nên cháu gửi một bác gần nhà chăm dùm một ngày." Tiêu Chiến  trả lời vị bác sĩ. Đúng là hôm nay anh  gởi bác chủ nhà chăm Bối Bối dùm anh .Với lại bác ấy cũng rất thích Bối Bối.Chắc là do bác ấy không biết nên cho bé mèo ăn đồ không phù hợp mà thôi.

"Ừ cậu đem bé con về được rồi,tôi đã cho bé uống thuốc nên bé ngủ rồi.Mấy ngày này cậu cho bé ăn đồ loãng,nhẹ thôi.Rồi cho uống thuốc theo chỉ dẫn tôi đã ghi trên giấy.Mấy ngày sau lại khỏe mạnh,chạy nhảy bình thường thôi.Mấy ngày sau đem tới tôi khám lại cho sẵn tiện tiêm vắc-xin cho bé luôn."

"Cháu cảm ơn bác sĩ."

"Không cần đâu,việc tôi nên làm mà.Thấy cậu còn trẻ mà kiên nhẫn chăm nuôi thú cưng cẩn thận như vậy tôi rất có hảo cảm.Với lại bạn của cậu cũng rất tốt với con mèo Ba Tư của cậu ta. Haaiizz thời bây giờ,một là chỉ hứng thú nuôi thú cưng nhất thời sau đó lại bỏ bê,còn không thì nuôi cứ như nuôi con vậy làm thú cưng sức đề kháng yếu đi hẳn chưa kể mất đi tập tính động vật của nó." Vị bác sĩ trung niên bộc lộ tình yêu của mình với động vật nói không ngừng với Tiêu Chiến .
Anh  cười nhẹ,kiên nhẫn lắng nghe bác sĩ nói.

"Bác sĩ,tụi cháu nên về rồi.Không phải chú cũng nên đóng cửa rồi sao." Vương Nhất Bác thì không như vậy. Cậu  cũng có hảo cảm với vị bác sĩ thú y tận tâm này,nếu còn sớm cậu  nhất định sẽ cùng Tiêu Chiến  ngồi trò chuyện với ông,nhưng bây giờ trễ rồi, Anh  ấy nên về nghỉ ngơi.

"Xem tôi lẩm cẩm chưa này,đi,tôi tiễn hai người,nói chuyện với hai cậu vui quá nên tôi quên thời gian." Ông đứng lên mỉm cười tiễn hai người ra cửa.

"Vương Nhất Bác .Tối nay tôi cảm ơn cậu ." Sau khi ngồi xe Tiêu CHiến  quay sang nói với Vương Nhất Bác .Tất nhiên là anh  tự giác cài dây an toàn cho mình.
"Tiêu Chiến .Không phải tôi đã nói..."
"Ọt..ọt..ọt..." Tiếng động vừa lạ vừa quen thuộc phát ra cắt ngang câu nói của Vương Nhất Bác .
Là bụng của Tiêu Chiến  đang biểu tình.Cả chiều tối nay anh  chưa ăn gì.Thêm buổi tối nay anh  phải lo lắng cho Bối Bối nên không thấy đói,bây giờ đã giải quyết xong mọi việc nên anh  mới nhớ tới việc đói bụng.

"anh  chưa ăn tối hả." Vương Nhất Bác cau mày hỏi anh .

"Chưa." Tiêu CHiến  chỉ nói một chữ rồi không nói tiếp nữa.Lúc này anh  rất xấu hổ,môi anh  mím lại,hai tay nắm chặt lồng của Bối Bối,hai mắt gắt gao nhìn lồng mèo.

"Haiizz...vậy chúng ta đi ăn rồi về." Thấy anh  vậy Vương Nhất Bác  thở dài không nỡ trách anh .Thôi trách anh  ấy mình lại đau lòng,cho anh  ấy ăn no trước đã.

"Nhất Bác  không cần đâu.Đã trễ thế này rồi, cậu  còn phải nghỉ ngơi nữa,chút về tôi ăn gì lót bụng là được rồi."Tiêu CHiến  lập tức ngẩng đầu,quay sang nói với cậu .

"Dù sao tôi cũng chưa ăn gì.Ngoan,xem như đi ăn với tôi được không,với lại tôi biết một nhà hàng rất ngon, giờ này còn nhận khách." Vương Nhất Bác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tiêu Chiến ,ánh mắt cậu  ôn nhu nhìn anh .Thật ra cậu  đã ăn tối rồi nhưng nếu cậu  nói ra anh  sẽ ngại mà không đi.

"Được.Nhưng tôi trả tiền được không."Tiêu CHiến  kiên định nhìn Vương Nhất Bác mà hỏi,như là sẽ chiến đấu với cậu  tới cùng nếu cậu  không đồng ý với anh .

"Được,tuân theo ý anh ." Vương Nhất Bác nhìn biểu tình của anh  mà buồn cười.Sao cậu dám cãi lại chứ.

Vương Nhất Bác lái xe tới một nhà hàng có phong cách trang nhã nhưng không kém phần sang trọng.Đây là nhà hàng tên bạn thân của Vương Nhất Bác mở ra. Cậu  cũng còn vài người bạn nữa tất nhiên đều là anh em cột chèo,là những tinh anh của xã hội.Hai người để Bối Bối đang ngủ say ở trên xe rồi đi vào.

"Vương  tổng,xin chào,hôm nay anh tới trễ vậy à." Quản lý của nhà hàng tươi cười đón tiếp Vương Nhất Bác .Rồi anh quay sang gật đầu mời chào Tiêu Chiến .

"Anh Ngô,đã trễ mà còn làm phiền anh.Anh dẫn chúng tôi đến căn phòng cũ đi."Vương Nhất Bác cười đáp lại quản lý Ngô.

"Vương  tổng,tiên sinh mời theo tôi."

Sau khi vào phòng ăn,gọi món thì điện thoại Vương Nhất Bác rung lên,nhìn tên người gọi đến cậu  nhếch môi mình lên, cười nguy hiểm.

"Tiêu Chiến , anh  ngồi đây chờ tôi chút,tôi đi gặp bạn một chút rồi quay lại.Đồ ăn có lên thì anh  cứ ăn trước đi,không cần đợi tôi đâu.Đừng để bao tử khó chịu,được không."Vương Nhất Bác tắt cuộc gọi,quay sang nói với Tiêu CHiến .

"Tôi biết rồi, cậu cứ đi gặp bạn đi,nhưng cậu cũng nên quay lại sớm. Cậu  cũng chưa ăn gì." anh mỉm cười nói với cậu.

Trời ơi sao cậu  nỡ đi đây, cậu  không muốn ra gặp tên bạn chết tiệt kia chút nào. Cậu  chỉ muốn ngồi đây bồi vợ ngoan của mình ăn cơm thôi,nhưng mà không đi tên kia lại tới phá đám.

Vương Nhất Bác hung hăng nện từng bước đi về phía tên có khuông mặt đẹp yêu nghiệt kia.

"Nói.Gọi tôi ra đây làm gì." Vương Nhất Bác mặt lạnh đi.
"Này đừng có dùng khuông mặt dục cầu bất mãn nhìn tôi vậy chứ." Thẩm Thiếu Hàng  bĩu môi nói với Vương Nhất Bác .

"Chỉ vậy?Tôi đi." Đối với tên bạn nối khố yêu nghiệt của mình,anh lười đóng kịch.

"Đừng đi.Còn không phải vì vị mỹ nhân cậu dẫn theo sao.Từ nhỏ tới lớn tôi chưa thấy cậu đối xử tốt với ai như vậy,giờ này còn dẫn đi ăn cơm.Nói,quan hệ của hai người là gì vậy." Yêu nghiệt níu tay Vương Nhất Bác  lại,ôm vai cậu hỏi nhỏ.

"Vợ tương lai của tôi."Vương Nhất Bác  trực tiếp nói thẳng.

"Khỉ gió,hoá ra cậu thích con trai.Hoá ra từ nhỏ ông đây tặng không sắc đẹp của mình cho cậu rồi à. Cậu mau đền trinh tiết cho tôi.Từ nhỏ tôi đã cùng cởi chuồng tắm chung với cậu.Tôi còn mặt mũi nào mà đối mặt với tiểu Thiên dễ thương của tôi..."

Vương Nhất Bác đỡ trán,tên yêu nghiệt về khoảng này giống hệt với con bé Thiên Thiên.Còn không phải vì hắn ta thích cô em họ mình sao.

"Anh có nghe ra vấn đề chính không vậy." Vương Nhất Bác  cắt ngang suy nghĩ về vấn đề trinh tiết của tên yêu nghiệt thoát tuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro