Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Khụ...khụ..."

Tiêu Chiến tỉnh lại thì thấy cổ họng khô khốc,khó chịu nên khẽ ho.

"Tiểu Tán , Anh tỉnh rồi." Giọng nói mềm mại của Hoàng Ngọc vui vẻ khi thấy Tiêu Chiến tỉnh.

"Anh chờ chút,để em lấy nước cho anh ." Hoàng Ngọc thướt tha tới bàn rót nước cho anh .

Đây là đâu?Đầu anh choáng quá. Tiêu chiến muốn giơ tay đỡ trán thì có cảm giác lạ lẫm.Lúc này trên mu bàn tay anh đang ghim ống truyền dịch

"Anh còn truyền dịch đừng nhúc nhích nếu không dịch sẽ chảy ngược,choáng đầu đúng không. anh cố chịu đựng một tí,hồi nữa sẽ đỡ hơn." Hoàng Ngọc lên tiếng,cô đi tới giường bệnh,một tay cầm ly nước,một tay nhẹ nhàng giữ tay Tiêu Chiến lại.

Tiêu Chiến còn khó chịu nên chưa nhận ra có người bên cạnh mình.Trầm Hoàng Ngọc cũng không mất kiên nhẫn,cô vui vẻ kéo ghế ngồi cạnh giường,tay vẫn cầm ly nước chờ anh.

Mười phút sau cơn choáng đầu cũng đỡ hơn,Tiêu Chiến cũng tỉnh táo lại. Anh mở mắt nhìn trần nhà trắng toát vừa xa lạ vừa quen thuộc.Là bệnh viên sao. Anh bị sao vậy, anh chỉ nhớ mình đã ngủ quên rồi mơ thấy cơn ác mộng kinh khủng.

"Tiêu Chiến ah , anh nên uống nước,như vậy sẽ dễ chịu hơn, anh sốt cao liên tục nên mất rất nhiều nước trong cơ thể." Hoàng Ngọc thấy anh đã hồi thần thì nói với anh ,cô nhấn nút điều chỉnh cho giường bệnh nâng lên giúp Tiêu Chiến ngồi dậy.

Tiêu Chiến hơi hoảng hốt,giọng nữ này là ai, anh nhìn thấy bên cạnh anh là một phụ nữ xinh đẹp, nhỏ hơn mình vài tuổi,cô đang mỉm cười dịu dàng với anh . anh muốn lên tiếng thì chỉ cảm thấy cổ họng khô ran không phát ra âm thanh.

"Anh uống nước trước đã."Hoàng Ngọc đứng lên để ly nước bên miệng Tiêu Chiến .Chậm rãi giúp anh uống từng ngụm.

Tiêu Chiến thấy cổ họng mình đỡ hơn rất nhiều. Anh hơi mỉm cười.

"Cảm ơn em .Cho tôi hỏi em là..."

"Em tên là Trầm Hoàng Ngọc,là bác sĩ ở bệnh viện này.Ui cha, em biết vì sao tên kia lại khoe khoang với em như vậy.Từ hôm qua tới giờ anh cứ nhắm mắt suốt nên em không thấy.Cặp mắt anh rất đẹp nha.Hèn gì tiểu Bác ...ặc em lại lắm miệng."Hoàng Ngọc vội che miệng mình.

"Bác sĩ Trầm. tôi bị sao vậy?" Tiêu Chiến không hiểu cô đang nói gì, anh chỉ nghe được tên với công việc của cô .

"anh bị sốt cao từ hôm qua tới giờ,là tiểu Bác à là Nhất Bác phát hiện đưa đến bệnh viện.Còn nữa đừng gọi em là bác sĩ Trầm mà gọi em là Ngọc Ngọc hay Hoàng Ngọc đi."

"Vương Nhất Bác ." Nghe tên cậu ,tim Tiêu Chiến hơi thắt lại,bác sĩ Trầm hình như rất thân với cậu .

"Vâng .Cậu ấy đang gọi điện ngoài hành lang để giải quyết công việc nên nhờ em trông anh dùm. Nhất Bác cũng ở bên anh từ chiều hôm qua tới giờ,cũng chưa nghỉ ngơi." Hoàng Ngọc tranh thủ nói tốt cho bạn của mình.Quả là ánh mắt của tên kia tốt,bắt được bảo bối như vậy.

"Bác sĩ Trầm..."

"Ngọc Ngọc hay Hoàng Ngọc." Cô trợn đôi mắt đẹp trừng Tiêu Chiến .

"Hoàng Ngọc. Em là bạn của Vương tổng." tiêu Chiến mỉm cười hỏi cô.

"Đúng vậy, em là bạn của tiểu Bác ,rất thân nhau. anh biết không bọn em thân đến mức..."

"Tiểu Ngọc. Tiêu Chiến mới tỉnh dậy." Vương Nhất Bác đứng ở cửa lên tiếng chặn ngang lời nói bạn mình. anh ấy gọi mình là Vương tổng.

"Hì cậu xong việc rồi hả." Hoàng Ngọc quay qua cười với Vương Nhất Bác .

"Anh Lục đang kiếm cậu." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang ngồi trên giường bệnh không chịu nhìn mình.

"Chết,tôi quên bén mất.Dù sao cũng sắp tới giờ cơm tối. Nhất Bác chút tôi đi ăn cơm rồi mua cho cậu một phần nha." Hoàng Ngọc nhìn biểu tình của Vương Nhất Bác thì biết bạn mình cần nói chuyện với Tiêu Chiến .

"Phiền cậu mua giúp tôi thêm phần cháo nữa.Tiêu Chiến đã gần hai ngày chưa ăn gì rồi,cậu mua cháo giúp tôi luôn." Vương Nhất Bác tuy mỉm cười nói với Hoàng Ngọc nhưng ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi Tiêu Chiến .

"Hoàng Ngọc. Em không cần mua..." Tiêu Chiến muốn từ chối, anh nhìn Hoàng Ngọc nói.

"Không phiền đâu.Để em mua giúp anh . Anh nên uống thêm ly nước nữa,nha vậy mới tốt."Cô mỉm cười với Tiêu Chiến rồi đi ra cửa.

"Nhất Bác có gì từ từ nói, anh ấy còn yếu với lại tinh thần chưa ổn định đâu." Lúc đi ngang Vương Nhất Bác cô ghé sát lại nói với anh.Tên này nhìn mặt cứ như hung thần.

"Cậu nghĩ tôi có thể làm hại anh ấy sao.Đi lâu một chút,tôi muốn nói chuyện rõ ràng với anh ấy." Vương Nhất Bác nói nhỏ lại với cô.Quả thật cậu đang rất tức giận.Bảo bối của cậu suy nghĩ điều gì mà làm hại bản thân mình đến vậy.

Hoàng Ngọc vỗ vai Vương Nhất Bác rồi rời đi.

Tiêu Chiến thấy Hoàng Ngọc đi rồi thì lại cúi đầu.Nhìn thấy hành động thân thiết của họ,hình ảnh họ đứng gần nhau,trai tài gái sắc mới hài hoà làm sao. Anh thấy lồng ngực mình khó chịu,có thứ gì đó như muốn vỡ tung.

"Đang suy nghĩ gì?" Vương Nhất Bác đóng cửa rồi bước về phía anh .Giọng cậu thiếu đi sự ôn nhu,thêm một phần lạnh.

Tiêu Chiến lần đầu nghe cậu dùng giọng nói đó nói chuyện với mình, anh hơi sững sờ. Anh không lên tiếng.

Vương Nhất Bác không lên tiếng,đưa tay ra muốn sờ trán anh thì bị anh né tránh.

"Vương tổng.Tôi mệt rồi,muốn ngủ." Tiêu Chiến hiện tại không muốn đối mặt với cậu .Tình cảm,cảm xúc của anh đang loạn lên.Với lại nhìn cảnh thân thiết của cậu với bác sĩ Trầm anh biết mình đang ganh tị,đang ghen.Lúc này mà đối mặt với cậu , anh sẽ lộ ra chuyện mình thích cậu mất.

"Chán ghét tôi đến mức viện cớ vì không muốn nói chuyện với tôi.Chán ghét đến mức không muốn tôi chạm đến anh ."Thêm một tiếng Vương tổng nữa đã làm Vương Nhất Bác triệt để nổi giận.Giọng nói cậu đã lạnh xuống mức âm.

Đã nói vì sao Thiên Thiên và Vương Việt không sợ trời,không sợ đất lại sợ Vương Nhất Bác .Vì cậu mà nổi giận...chỉ có nước tự cầu phúc đi.

"Không phải.Không phải như vậy." Tiêu Chiến nghe giọng cậu lạnh lùng như vậy thì hoảng sợ. Anh vội lắc đầu trả lời.

"Vậy vì sao?" Cậu vẫn lạnh giọng chất vấn anh .

Tiêu Chiến nắm chặt cái chăn trên chân mình. Anh không dám trả lời.Tuy anh vẫn còn sốt,thân thể mệt mỏi nhưng áp lực Vương Nhất Bác tạo ra quá lớn khiến anh hoàn toàn tỉnh táo.

"Không chán ghét tôi,vậy thì vì sao đối xử với tôi như vậy.Từ sáng hôm qua anh đã vậy." Tuy rất đau lòng Tiêu Chiến nhưng cậu vẫn muốn chất vấn anh ,giải quyết mọi chuyện,mọi nghi ngờ của cậu .

Anh cảm thấy áp lực rất lớn, anh không chịu nổi muốn nói rằng anh không chán ghét cậu ,vì anh thích cậu nhưng sợ cậu không chấp nhận nó. Tiêu Chiến theo bản năng muốn cắn môi dưới của mình để giảm bớt rối loạn trong đầu mình.

"Không được cắn môi." Vương Nhất Bác thấy hành động của anh thì hơi gầm nhẹ.

Tiêu Chiến vừa sợ vừa loạn đến mức giật mình không dám cắn môi mình nữa.

"Anh không muốn nói phải không,vậy để tôi nói." Vương Nhất Bác thấy anh im lặng thì lên tiếng.

"Là vì...anh thích tôi đúng không, anh động tâm với tôi." Vương Nhất Bác gằn giọng từng tiếng nói với anh .

Tiêu Chiến cứng người,hai tay anh lại siết chặt chăn hơn. Anh nhắm mắt lại. Cậu ấy biết rồi, cậu ấy nhận ra rồi. Anh không muốn thấy phản ứng của cậu nữa , anh rất sợ , sợ phải nhìn thấy ánh mắt chán ghét của cậu . Sợ cậu ghê tởm anh .

"Mở mắt ra nhìn tôi.Trả lời câu hỏi của tôi. anh thích tôi,động tâm với tôi,có phải hay không?"

Giọng nói Vương Nhất Bác vẫn lạnh như cũ. Cậu muốn ép anh nói ra suy nghĩ của bản thân.Cho dù đáp án là gì thì cậu cũng không để anh rời khỏi mình.

"Đủ rồi...đừng hỏi nữa...là tôi thích cậu ,tôi động tâm với cậu ...như vậy đã đủ chưa,tôi nói rồi đó..." Tiêu Chiến không chịu nổi không khí quanh mình, anh run giọng trả lời,cả thân thể cũng run theo.Nhưng anh kiên quyết không mở mắt,nói ra cũng tốt,sớm kết thúc cũng tốt,trước khi mọi thương tổn quá sâu.

"Tiêu Chiến . anh nói thật sao." Vương Nhất Bác nghe câu trả lời của anh thì trái tim đang căng thẳng của cậu cũng buông xuống được.Thì ra là anh thích em sao.

Thấy anh không trả lời, Vương Nhất Bác đã biết rõ đáp án.Nhưng cậu vẫn phải trừng phạt bảo bối của mình.

"Tiêu Chiến . Em rất tức giận.Vì điều này mà anh hành hạ bản thân mình đến vậy.Hại em lo lắng cho anh . Anh không thể nói rõ cho em biết ý nghĩ của mình hay sao." Vương Nhất Bác ôn nhu nói với anh .Giọng nói của cậu đã không còn sự lạnh băng,xa cách nữa.

Tiêu Chiến sững sốt vì sự thay đổi của Vương Nhất Bác .Anh mở mắt ra chăm chú nhìn cậu . Cậu nhìn anh chỉ có sự yêu thương,lo lắng mang theo sự tức giận.

"Em rất tức giận. anh nói em phải trừng phạt anh thế nào đây,bảo bối."

Không chờ Tiêu Chiến phản ứng, Vương Nhất Bác tung chăn ra,ôm anh lên.Thay đổi vị trí, cậu ngồi xuống để anh ngồi lên đùi mình.Một tay ôm anh .một tay giữ chặt gáy hung hăng hôn lên đôi môi nhỏ tái nhợt.

Nói là hôn nhưng đa phần là gặm,cắn. Cậu ngậm môi dưới của Tiêu Chiến ,mút thật mạnh rồi dùng hàm răng của mình cắn bề mặt bên trong non mịn cho đến khi có vị máu nhàn nhạt kèm theo tiếng rên rỉ vì đau đớn của Tiêu Chiến . Cậu vừa lòng,nhả ra rồi lại nhẹ nhàng liếm vết thương cậu mới tạo ra cho anh ,như vuốt ve an ủi.

Cậu dùng đầu lưỡi mình tách nhẹ hàm răng của anh ra,tìm kiếm đầu lưỡi nho nhỏ của anh ,vờn quanh,lôi kéo qua miệng mình rồi say sưa mút cái lưỡi nho nhỏ đầy mê hoặc của anh . Cậu chìm đắm trong nụ hôn. Cậu bá đạo,trừng phạt rồi lại thương tiếc,ôn nhu lôi kéo. Cậu say mê cái miệng nhỏ,đôi môi nhỏ ngọt ngào của anh .

Tiêu Chiến bị cậu ôm lên liền thấy choáng váng,chóng mặt. Anh còn chưa thấy hết cơn choáng thì bị sự tê buốt,đau xót,nóng rát từ môi dưới làm tỉnh. Anh mở to mắt nhìn gương mặt đẹp như được tạc ra của Vương Nhất Bác .

"Đau..." Tiêu Chiến rên nhỏ,không rõ ràng,vì cậu còn hôn anh . Anh hơi giãy ra nhưng không được vì bị cậu chế trụ lại.

Anh thấy tức giận thì cậu đã xoa dịu cơn đau trên môi của anh .Rồi cậu làm sâu nụ hôn,đến khi anh không thở được.

Anh muốn ngửa đầu ra để hít thở không khí nhưng bị tay cậu đặt ngay gáy ghị lại.

Tiêu Chiến đánh lên vai cậu để được buông ra.

Anh thấy khó thở muốn hít không khí nhưng không được,rồi thêm vết cắn khi nãy của cậu . Tiêu ?Chiến thấy khó chịu,một cơn tức giận len ra khỏi lòng ngực anh .Mọi khó chịu,sợ hãi,áp lực,tự bế của anh trong khoảng thời gian qua đều là vì người này.Lúc nãy cậu còn hung hăng,lạnh lùng,gây áp lực cho anh ,lột anh trần trụi phô bày tình cảm của mình.Bây giờ còn khi dễ anh không buông.Cuối cùng cậu muốn gì, anh không hiểu,đầu óc anh rất đơn giản nên không hiểu được hành động của cậu .Anh thấy tức tưởi rồi oà khóc.

Giọt nước mắt của Tiêu Chiến thi nhau lăn xuống,tiếng nức nở trong cổ họng vang ra làm Vương Nhất Bác sực tỉnh.

Cậu ngừng nụ hôn của mình,nhìn hàng nước mắt chảy không ngừng từ cặp mắt đẹp của anh ,tiếng nức nở ủy khuất của anh làm cậu đau lòng không thôi.

"Bảo bối ngoan.Đừng khóc được không. Em sẽ đau lòng." Vương Nhất Bác khẽ chạm vào gò má của anh .Giọt nước mắt nóng hổi thấm qua làn da của cậu .

Nghe Vương Nhất Bác nhỏ giọng ôn nhu, Tiêu Chiến nhào đến vòng tay ôm lấy vai cậu ,vùi mặt vào cổ cậu khóc càng to hơn. Anh muốn khóc cho hết nỗi đau,bực tức của anh ,mọi chuyện mà anh đã chịu trước đây.Chỉ có người này mới làm anh buông lỏng,lộ nội tâm tổn thương của mình ra.

"Tiểu Tán ngoan.Khóc ít thôi được không. Anh vẫn còn bệnh.Sẽ ảnh hưởng không tốt.Sau này hết bệnh rồi khóc tiếp được không." Vương Nhất Bác thấy hành động của anh thì ôm chặt anh để Tiêu Chiến không bị té xuống đất. Cậu yêu thương vỗ lưng anh .Từng chút,từng chút trấn an bảo bối của mình.Tiêu Chiến khóc thật lâu rồi chậm rãi lên tiếng

"Tất cả là do em ." Anh vừa khóc vừa nói.
"Phải là do em ." Là chồng tốt phải luôn nhận sai về mình.
"Là em trêu chọc anh ,ôn nhu,đối xử tốt với anh ."
"Đúng là do em ."
"Là em luôn tìm cách tiếp cận anh ."
"Ừ là do em " Vương Nhất Bác mỉm cười vẫn vỗ nhẹ lưng anh ,mặc cho anh oán trách.
"Là em làm anh thích em ,động tâm với em ."
"Đúng vậy là do em ."
"Là em làm anh buồn phiền,lo lắng vì không biết em có ghét anh ,có chấp nhận anh hay không." Tiêu Chiến nấc lên rồi tiếp tục lên án.
"Do em ,em sai rồi,không suy nghĩ cho anh ." Vương Nhất Bác nhận sai về mình.
"Là em làm hại anh sốt cao."
"Cái này...đúng là em sai." Vương Nhất Bác không muốn nhận nhưng nghe anh nấc lên vội vàng nhận sai.
"Lúc nãy em còn hung dữ,lạnh lùng,nạt anh ." Tiêu ?Chiến đã hết khóc nhưng vẫn chất vấn.
"Phải là em hung dữ,xin lỗi bảo bối." Vương Nhất Bác phì cười,ôm chặt anh ,bảo bối sao mà đáng yêu quá vậy.

"Em cắn anh rất đau,còn khi dễ anh ." Anh ấm ức nói ra.

"Ha..ha..được là em khi dễ anh ." Vương Nhất Bác bật cười.Trong tâm cậu sự sung sướng lan tỏa.
"Nhất Bác ..." Tiêu Chiến gọi tên cậu .
"Em đây."Vương Nhất Bác yêu thương đáp lại anh .
"Trước giờ...anh ...tính hướng của anh là thích con trai, em sẽ ghét bỏ anh sao." Tiêu Chiến nói ra khuất mắc trong lòng mình, anh ôm cậu chặt hơn,bờ vai hơi run lên.
"Không ghét bỏ, em còn phải cảm ơn anh .Như vậy Tiểu Tán mới nhanh thích em được đúng không." Vương Nhất Bác hôn nhẹ bờ vai anh rồi nói.
"Nhất Bác . Là Em thích anh sao?" Tiêu Chiến mong chờ hỏi.
"Không phải là thích..." Thấy thân mình Tiêu Chiến hơi cứng lại, cậu nhẹ nhàng vuốt sống lưng anh .
"Không phải thích mà là em yêu anh .Từ lần đầu tiên em thấy anh cười với chú mèo nhỏ trong sân trường." Vương Nhất Bác mỉm cười nói tiếp với anh .
"Từ lúc đó sao,lần mà anh cứu Bối Bối."
"Đúng vậy."
.......
Hai người cứ ôm nhau,tâm tình cho đến khi ngoài đường đã tối khuya.Cho đến khi Tiêu Chiến ngủ thiếp đi vì mệt mỏi và cơn sốt.

Vương sói ca rất thỏa mãn không có ý kiến gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro