Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ba!"

Ngay khi Nhất Bác muốn bắt chuyện lại với Tiêu Chiến thì một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Nhát Bác quay lại.Đang chạy về phía cậu là một cô gái với gương mặt dễ thương như lolita,nụ cười tươi ngây thơ,tỏa sáng làm cho gương mặt cô thêm linh động,đầy sức sống,thân hình cô nhỏ nhắn,năng động.Đó là Vương Thiên Thiên cô em gái họ của cậu .

Ông nội Nhất Bác chỉ có hai người con trai là Vương Thiên Hào và Vương Thiên Quân. Vương Thiên Hào là anh lớn có ba người con trai Vương Quân, Vương Nhất Bác và Vương Việt.Chú ba Vương Thiên Quân chỉ có một đứa con gái là Vương Thiên Thiên.Ông nội luôn nghiêm khắc với hai con của mình,từ lúc hai ba Vương còn nhỏ ông nội luôn dạy hai con mình phải biết thương yêu,đùm bọc,che chở nhau.Ông nội Vương cùng bà nội Vương trong hoàn cảnh cực khổ mà nương tựa lẫn nhau tay trắng tạo nên sự nghiệp nên ông rất quý trọng tình cảm.Sau này tuy ông nội mất, hai ba Vương có gia đình,sự nghiệp riêng,cơ ngơi càng phát triển nhưng hai gia đình vẫn luôn thân thiết qua lại.Và Thiên Thiên đáng yêu trở thành con gái bảo bối của ba mẹ Vương lớn,ba mẹ Vương nhỏ,em gái được ba anh trai nhà Vương đùm bọc,che chở là điều hiển nhiên.

Tuy được cưng chiều,yêu thương từ nhỏ nhưng Thiên Thiên lại có tính cách sáng sủa,dễ gần,hoạt bát làm cho người xung quanh luôn vui lây theo cô.

"Anh ba,anh ở đây a,em gọi điện thoại cho anh nãy giờ mà anh không bắt máy,sao anh đi đến đây?" Thiên Thiên bĩu môi kháng nghị với Vương .

"Anh tới sớm,mà em chưa xong tiết học nên anh vô trường tham quan,anh quên điện thoại trên xe rồi." Nhất Bác ôn hòa xoa đầu giải thích với cô.

"Không được xoa đầu em,hói đầu em bây giờ. Mà anh ba thấy trường em đẹp không?cần em dẫn đi nữa không?Em giới thiệu thêm cho anh nha,trường em có nhiều cái thú vị lắm nha,cảnh lại đẹp nha....."

Thiên Thiên luyến thoắng nói nha nha nha không ngừng với Nhất Bác . Cậu thở dài con bé này cái gì cũng tốt chỉ có cái miệng là luôn làm người khác đau đầu. Nhất Bác nhớ đến Vương Việt hay nói câu:"Chú ba thì mặt than,lấy súng dí đầu chú cũng không moi được một chữ.Thím ba thì hiền lành,dịu dàng luôn nhỏ nhẹ mà sao sinh ra một cục như Thiên Thiên,bảo đảm Thiên Thiên là chú thím lượm từ bãi rác thành phố về",khỏi phải nói Thiên Thiên nghe xong đại chiến ba trăm hiệp với anh tư làm nhà loạn như thế nào.

"Anh đi lạc,thấy bạn học này,anh định hỏi đường thì em tới đây."

Nhất Bác cắt ngang cái miệng đang nói không ngừng của Thiên Thiên,quay về phía Tiêu Chiến Nhìn anh mắt cậu lại lóe sáng...

Tiêu Chiến đứng một bên còn đang mãi nhìn anh em họ nói chuyện thì anh có cảm giác nguy hiểm. Tiêu chiến nghĩ người này sao thay đổi nhanh quá vậy,nhìn em gái thì hiền hòa,ôn nhu.Nhìn anh thì ánh mắt như muốn đốt cháy,ăn sống anh vậy. Tiêu Chiến đột nhiên có ý nghĩ muốn bỏ chạy.

"A..."Thiên Thiên nhìn theo hướng Nhất Bác chỉ,mắt cô sáng lên,nhìn chằm chằm Tiêu Chiến .

"Đàn anh,anh Tiêu Chiến , Tiêu Chiến đại thần, Tiêu sư huynh...em gặp được anh rồi,em kiếm anh nãy giờ nha!" Thiên Thiên kích động buông tay Nhất Bác bước nhanh về Tiêu Chiến .Tuy bộ dạng của Thiên Thiên kích động như muốn bổ nhào vào Tiêu Chiến nhưng cô vẫn biết kiềm chế giữ khoản cách với anh .Thiên Thiên học năm nhất còn Tiêu Chiến đang là nghiên cứu sinh trường đại học Mỹ Thuật.

Thiên Thiên vẫn nhớ đàn anh  này tuy sắp ra trường mà chức danh đại thần trong trường chưa ai giành được ngoài anh ,nhân vật suất chúng của trường,làm người lại tốt,các giáo sư hay bạn học khác nhờ gì,trong khả năng mình đàn anh cũng đều giúp đỡ.Tính cách đàn anh lại ôn hòa,kiên nhẫn đến ngay cả giáo sư Triệu nóng tính,hung thần nổi tiếng nhất trường khi làm việc cùng đàn anh cũng không phun được lửa.Nhưng đàn anh vẫn luôn giữ khoảng cách với mọi người,ít nói lại ít cười.Đa phần các bạn học lẫn giáo sư đều thích đàn anh,đàn anh lại không thân thiết với một ai,có thể nói đàn anh không kết giao hay chơi với ai cả,giống như xung quanh đàn anh có một bức tường ngăn cách đàn anh với mọi người.

Về phần mình,từ lúc bước chân vào trường nghe những sự tích của Tiêu Chiến ,Thiên Thiên đã quyết định xem Tiêu sư huynh là thần tượng,là mục tiêu để cô phấn đấu.Thiên Thiên phải tốn công phu miệng lưỡi cô tích cóp bao lâu nay,thêm kĩ năng mặt dày,công sức chín trâu mười bò của mình đến gần hết năm nhất của mình, Tiêu Chiến đại thần mới thân thiết với cô hơn người khác chút xíu,chỉ một chút thôi,hức lúc đó khỏi phải nói Thiên Thiên mừng như thế nào,cô còn khóc lóc cảm ơn ông nội trên trời phù hộ cô nữa chứ.

Nhất Bác nhìn biểu tình kích động của Thiên Thiên với Tiêu Chiến , cậu nhíu mày,Thiên Thiên có tình cảm với vợ mình. Nhất Bác nhìn nụ cười nhạt của Tiêu Chiến với Thiên Thiên, cậu lập tức tuyên bố dù là em gái bảo bối của mình, cậu cũng sẽ không nhường nhịn.

Vương sói ca đã xem em gái bảo bối là tình địch cần phải loại bỏ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro