Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bảo bối à,anh đừng có vì được gội đầu mà thỏa mãn đến mức đó không."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến thoải mái híp híp cặp mắt,miệng nhỏ thì cong cong đầy thỏa mãn. Cậu vừa nói vừa bật cười vừa tiếp tục nhẹ nhàng,cẩn thận lau khô tóc cho Tiêu Chiến.
Sáng nay sau khi được bác sĩ vừa cắt chỉ vết thương xong thì Tiêu Chiến lập tức hỏi ông có thể được gội đầu không. Vương Thiên Quân cau mày nói không,thêm vài ngày nữa thì tốt hơn,anh liền ỉu xìu.Thấy bộ dáng đáng thương của Tiêu Chiến thì khuôn mặt liệt quanh năm của Vương Thiên Quân hơi cong cong khoé môi,đồng ý cho anh gội đầu,sau đó dặn không được gội lâu,phải gội nhanh,gội bằng nước ấm.Không được chạm tay vào vết thương,hạn chế dầu gội tiếp xúc miệng vết thương và phải lau khô tóc,không được để ẩm ướt,để cho vết khâu luôn khô thoáng.Sau khi về phòng bệnh Tiêu Chiến liền hối Vương Nhất Bác mau mau gội đầu cho mình.
Hiện tại anh đang ngồi trên sàn nhà,dưới mông lót tấm nệm ngồi,còn Vương Nhất Bác thì ngồi trên giường bệnh,ngay sau lưng anh,bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài,giữ khăn bông mềm mại,nhẹ nhàng,cẩn thận lau khô tóc cho Tiêu Chiến.Thấy biểu cảm thỏa mãn,thoải mái của Tiêu Chiến y như hai bé mèo ở nhà mỗi lần được gãi cổ hay vuốt ve thì Vương Nhất Bác bật cười.
"Em không hiểu được nổi khổ của người gần nửa tháng mới được gội đầu như anh đâu." Tiêu Chiến ngửa đầu ra sau,chu miệng,đáng thương nhìn Vương Nhất Bác .
"Được rồi.Em hiểu,ngoan ngoãn cúi xuống để em lau đằng sau đầu." Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm đáng yêu của  Tiêu Chiến thì cưng chiều nói.
"Được."  Tiêu Chiến cười tươi rồi cúi đầu xuống.
"Haizz...vết sẹo nhìn chướng mắt." Vương Nhất Bác nhìn vết thương đã liền da nằm ngang ngược trên đầu Tiêu Chiến  thì cau mày,khó chịu lên tiếng.
"Em không biết gì cả.Đó là vết sẹo nam nhân ah,vết tích anh hùng cứu mỹ nhân của anh đó." Tiêu Chiến kiêu ngạo,đầy tự hào nói với Vương Nhất Bác.
"Anh hùng gì mà bị cạo một mảng tóc rồi.Trọc hết một vùng.Xấu quá đi." Vương Nhất Bác nghe giọng nói đầy kiêu ngạo của Tiêu Chiến thì bật cười,trêu chọc anh.
Vương Nhất Bác nhìn vết thương của Tiêu Chiến bằng ánh mắt vừa đau xót,vừa yêu thương.Bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau những sợi tóc ướt xung quanh.
 Tiêu Chiến nghe cậu nói xong thì đột nhiên ngồi thẳng dậy,đang muốn xù lông thì nghe thấy giọng trách cứ,lo lắng của Vương Nhất Bác .
"Cẩn thận.Sao anh lại đột nhiên ngồi dậy." Thấy hành động đột ngột của  Tiêu Chiến thì Vương Nhất Bác hoảng hồn,nhanh chóng giựt tay ra,để không chạm lên vết thương mới lành.Cau mày trách anh.
 Tiêu Chiến nghe thấy hốt hoảng trong giọng nói của Vương Nhất Bác biết mình làm hơi quá,nhích nhích cái mông để xoay người lại.Thấy cậu đang cau mày,ánh mắt trách cứ nhìn mình.
"Tại em chê bai,ghét bỏ anh,nên anh mới phản ứng vậy mà."" Tiêu Chiến rất thông minh liền ngả đầu lên đùi Vương Nhất Bác ,ánh mắt rưng rưng,ủy khuất nhìn  cậu,đáng thương lên tiếng.
"Anh đó,sao mà nghịch ngợm quá vậy.Không chịu suy nghĩ gì cả,hành động đột ngột như vậy,em mà lỡ tay đụng mạnh lên vết thương thì sao." Vương Nhất Bác thấy biểu cảm lấy lòng của Tiêu Chiến thì không nhíu mày nữa,cơn giận đang ngoi lên cũng xẹp xuống,cười sủng nịnh,búng nhẹ lên trán anh.
"Em sẽ không lỡ tay." Tiêu Chiến nhìn chăm chú Vương Nhất Bác , mỉm cười  với cậu .
"Thua anh rồi.Ngồi dậy,để em lau tiếp cho,chưa khô tóc đâu." Vương Nhất Bác trầm ấm,ôn nhu nói với Tiêu Chiến.Bàn tay vuốt nhẹ má anh.
"Không.Lúc nãy em chê anh,em ghét bỏ anh." Tiêu Chiến cố chấp,bĩu môi lên án Vương Nhất Bác .Kéo bàn tay  cậu trên má mình xuống,há miệng cắn nhẹ.
"Nghịch quá đi.Anh sắp đánh mất hết hình tượng Tiêu đại thần tao nhã,ôn hòa rồi đó.Còn không phải do anh sao,ai biểu anh kiêu ngạo,ra vẻ tự hào như vậy." Vương Nhất Bác bật cười.
"Hứ,rõ ràng là em đang ghét bỏ anh." Tiêu Chiến nhăn nhó,lại cắn cái nữa,đương nhiên là rất nhẹ.
Những lúc chỉ có hai người như bây giờ.Tiêu Chiến càng ngày càng bộc lộ bản tính hoạt bát,vui vẻ,mang theo vẻ đáng yêu,tinh nghịch từ lúc nhỏ của anh trước mặt Vương Nhất Bác .
"Ha ha yêu anh chết mất thôi." Vương Nhất Bác nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tiêu Chiến thì bật cười.Cúi xuống hôn lên má anh.Nhờ công sức của mẹ Vương mà hiện tại hai má Tiêu Chiến đã có chút sắc hồng hào.
"Em ghét bỏ anh." Tiêu Chiến hờn mát,quay mặt đi,gác cằm lên đùi Vương Nhất Bác không cho cậu hôn nữa,đưa cái ót bị cạo mất một mảng tóc với vết sẹo còn ửng đỏ cho Vương Nhất Bác .
Cậu tiếp tục lấy khăn lau khô phần tóc phía sau đầu cho anh.
"Bảo bối à.Yêu anh còn không hết thì làm sao mà em ghét bỏ anh cho được chứ." Vương Nhất Bác dỗ dành.
"Ai thèm tin em.Rõ ràng em mới nói xấu quá đó thôi." Tiêu Chiến lầm bầm.
"Thì bị cạo mất mảng tóc,xấu thiệt mà.Nhưng em đâu có ghét bỏ anh đâu bảo bối.Rất oan cho em nha." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nổi tính trẻ con thì cười dung túng.Vừa trả lời vừa sờ tóc anh.Sắp khô rồi,lau thêm chút nữa.
"Em...anh nói không lại em." Tiêu Chiến bị đuối lý,giận dỗi há miệng,cách lớp vải quần jean cạp cạp đùi Vương Nhất Bác .
"Ha ha anh nha,nói không lại thì cạp em sao.Sao giống chó nhỏ quá vậy." Vương Nhất Bác bị hành động của Tiêu Chiến chọc cười.
"Em mới là chó nhỏ."Tiêu Chiến quay đầu trừng mắt với Vương Nhất Bác .
"Đúng.em là chó nhỏ,nên anh cũng là chó nhỏ nha." Vương Nhất Bác cúi xuống cắn lên chóp mũi Tiêu Chiến.Mỉm cười mà nói.
"Em thật là." Tiêu Chiến cũng mỉm cười với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến  tiếp tục gác cằm lên đùi Vương Nhất Bác ,hưởng thụ cảm giác dễ chịu trên đầu do tay cậu đang lau tóc mang lại.
"Được rồi,dậy nào Tiêu đại gia." Vương Nhất Bác sờ tóc anh lần nữa,thấy đã khô thì vỗ nhẹ đỉnh đầu Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy.Vương Nhất Bác đứng lên rồi đỡ anh ngồi lên giường.
"Chờ chút em đi lấy quần áo rồi thay cho anh." Vương Nhất Bác hơi khom người nói với Tiêu Chiến.
"Thay đồ?Anh được xuất viện rồi." Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi.
"Được xuất viện rồi.Thay đồ rồi chúng ta đi đến một nơi." Vương Nhất Bác trả lời.
"Hôm nay em không bận việc sao.Nếu em có việc thì không cần lo cho anh đâu,em đưa anh về nhà là được rồi." Tiêu Chiến tưởng Vương Nhất Bác vì sợ anh buồn nên hôm nay xuất viện xong thì gác công việc của mình lại mà ở bên anh nguyên ngày.
"Ngoan quá.Em nghỉ phép rồi.Có hơn nửa tháng thất nghiệp.Cầu Tiêu  đại gia bao dưỡng em  ah." Vương Nhất Bác hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến.
"Thật sao?" Tiêu Chiến ngạc nhiên,mong đợi nhìn Vương Nhất Bác .
"Thật." Vương Nhất Bác cười ôn nhu.
"Vậy anh sẽ bao dưỡng em." Tiêu Chiến cười vui vẻ.Anh rất thích Vương Nhất Bác luôn bên cạnh mình.
"Nhớ đó.Để em thay đồ cho anh,chúng ta không nhanh sẽ trễ chuyến bay." Vương Nhất Bác cưng chiều,ngắc nhẹ cái mũi cao cao,nhỏ nhỏ của Tiêu Chiến rồi đi tới tủ lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn.
"Chúng ta đi đâu xa sao?" Tiêu Chiến thắc mắc.
"Ừ,chúng ta đi đến một nơi,tới đó anh sẽ biết." Vương Nhất Bác cầm bộ đồ trở lại giường,bắt đầu cẩn thận thay đồ giúp Tiêu Chiến.
"Có thể nói không anh rất tò mò." Tiêu Chiến nài nỉ,vừa nhẹ nâng tay,nhấc chân phối hợp.
"Không thể.Bí mật nha.Tới nơi anh sẽ biết.Được không?" Vương Nhất Bác lại hôn nhẹ lên môi Tiêu Chiến,ôn nhu nói với anh.
"Được." Tiêu Chiến mỉm cười cũng không hỏi cậu nữa.
"Xong rồi,ừm...tuy hơi gầy nhưng Tiêu  Đại Thần vẫn rất đẹp trai nha." Vương Nhất Bác thay đồ cho Tiêu Chiến xong thì đứng thẳng,sờ cằm đánh giá anh từ trên xuống dưới.
"Nhưng mà,chân anh nhìn ngộ quá." Tiêu Chiến mặc quần jean lửng.Anh ngồi nhìn chân mình một bên bó bột trắng bóc,một bên mang giày Nike màu đen,ngắm đến vui vẻ.
"Chưa thấy ai như anh.Chân bị bó bột mà cũng cười vui vẻ như vậy." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến vui vẻ ngắm chân thì lắc đầu,cười sủng nịnh.
Cậu lấy nón cói rộng vành dành cho nam đội lên cho Tiêu Chiến để che vết thương mới liền da trước ánh mắt tò mò của người khác,vừa để không cho bị bụi dính vào.
Áo sơ mi trắng tay ngắn,quần jean lửng xanh đậm,chiếc nón cói hợp thời,thêm nét mặt đang tinh nghịch làm cho Tiêu Chiến trẻ lại mấy tuổi.
"Chậc,nhìn anh giống mấy bé trai học sinh cấp ba quá." Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh lúc này bớt đi một phần ôn hoà,bình thản,thêm vào hai phần đáng yêu,tinh nghịch thì cảm thán.
"A Nhất Bác cũng rất đẹp trai nha." Tiêu Chiến nháy mắt  với cậu.
"Phải vậy không?" Vương Nhất Bác cúi xuống gần mặt Tiêu Chiến .nhướn mày với anh,nở nụ cười .
"Thật..." Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ,thêm nụ cười quyến rũ của Vương Nhất Bác ,ngây ngốc gật đầu.
"Vậy...Tiêu đại thần có vừa ý với nhan sắc của em không?" Vương Nhất Bác hạ giọng,dụ hoặc hỏi Tiêu Chiến rồi nhếch nhẹ khoé môi.
"Vừa ý." Tiêu Chiến ngây ngốc trả lời.
"Phụt...ha...ha...Tiêu đại thần  à,thì ra anh rất háo sắc nha,chảy nước miếng rồi." Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt ngây ngốc,đáng yêu của Tiêu Chiến thì phì cười.
"Vương Nhất Bác đáng ghét." Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác cười trêu ghẹo thì hồi thần,xấu hổ trừng mắt với cậu.Lại dùng nhan sắc dụ dỗ anh.
"Sao mà đáng yêu đến vậy chứ." Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến rồi từng chút,từng chút ngậm mút,cắn nhẹ hai làn môi mềm mại.
"Được rồi...không phải em nói chúng ta sắp trễ giờ sao.Đừng giỡn,không một hồi miệng anh sưng lên ,em đừng mong anh ra khỏi đây." Tiêu Chiến để cho Vương Nhất Bác đùa giỡn môi mình một lát thì hơi né ra,mỉm cười nhắc nhở cậu.
"Ừ,chúng ta đi thôi." Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra,vòng tay qua người anh rồi dùng lực,cẩn thận ẵm ngang lên.Vì tay Tiêu Chiến hạn chế cử động,không thể ôm cổ    cậu nên mới dùng cách ẵm công chúa.
"Nhẹ quá." Vương Nhất Bác thở dài.Rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
"Chút ra sân bay anh ngồi xe lăn được không?"  Tiêu Chiến  lên tiếng hỏi.Dù sao nơi đó rất đông người. Vương Nhất Bác không thể ẵm anh đi như vậy được.Rất gây chú ý,da mặt anh không chịu nổi đâu.
"Em đã chuẩn bị rồi,để trong xe chung với hành lý.Hôm nay,chú tài xế của nhà sẽ chở chúng ta đi." Vương Nhất Bác vừa đi vừa trả lời anh.Cậu biết Tiêu Chiến da mặt không dày như cậu thì đã chuẩn bị sẵn xe lăn.Hơn nữa về nhà vợ mà ôm ôm ấp ấp như vậy,sẽ bị ba vợ cho vào sổ đen mất.
Hai người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Vương Nhất Bác  ẵm Tiêu Chiến tới chiếc Rolls Royce 7 chỗ màu đen kiêu hãnh thì dừng lại.Một ông chú tầm 40 tuổi,có nét mặt hiền hậu,thật thà xuống xe chào họ.
"Vương  thiếu gia." Ông chào Vương Nhất Bác.
"Chú Hoàng,đây là Tiêu Chiến ." Vương Nhất Bác cười ôn hoà với vị tài xế đã làm hơn 10 năm cho nhà anh.
"Tiêu thiếu gia.Rất vui được gặp cậu." Chú Hoàng cười chất phác,chào Tiêu Chiến .
"Chú Hoàng.Chú gọi con là Tiêu Chiến được rồi." Tiêu Chiến cười nhẹ,ôn hoà nói với ông.
"Sao có thể được.Tiêu thiếu gia,cậu cứ kệ tôi đi đừng bắt tôi sửa.Không sửa được đâu." Ông bật cười,nói với Tiêu Chiến .Mấy ngày nay chở ông bà Vương thường xuyên đến đây,nghe được những câu chuyện của họ,nên ông cũng đoán được chàng trai này là ai.
"Nhưng..." Tiêu Chiến muốn khuyên nữa.Anh không quen như vậy,hơn nữa anh đâu phải thiếu gia gì.
"Anh nghe theo chú Hoàng đi.Em đã nói mười mấy năm nay mà chú có sửa đâu,anh mà đòi chú Hoàng sửa miệng thì chú ấy lại ngại không dám nói chuyện với anh."Vương Nhất Bác ôn nhu nói.
"Phải đó,Tiêu thiếu gia.Cậu đừng ngại,tôi gọi quen rồi." Chú Hoàng cười chân chất.
"Dạ."Tiêu Chiến cười nhẹ,gật đầu với ông.
"Vương thiếu gia.Lên xe thôi,tới giờ rồi." Chú Hoàng vui vẻ mở cửa băng ghế sau cho Vương Nhất Bác.
"Cảm ơn chú." Vương Nhất Bác cười với ông rồi khom người,cẩn thận đặt Tiêu Chiến ngồi vào.Chờ anh nhích qua bên kia rồi  vào theo,ngồi kế bên.
Chú Hoàng nhanh chóng chở họ tới sân bay.
Nhân viên sân bay niềm nở giúp hai người hoàn tất thủ tục,rồi đưa tới phòng chờ VIP để đợi giờ cất cánh,vui vẻ đi gửi hành lý giúp họ.Vì Vương thị là cổ đông lớn của sân bay này nên Vương Nhất Bác trở thành khách hàng đặc biệt.
Trong phòng chờ lúc này cũng có hơn mười vị khách sang trọng đang đợi chuyến bay của mình.Là những người lịch sự nhưng đôi khi họ không kiềm lòng được mà nhìn lén Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.Hai người quả thật rất bắt mắt.Từ ngoại hình cho đến khí chất.Hơn nữa,hiện tại Vương Nhất Bác là người nổi tiếng trên các trang báo kinh tế nên đa phần người ngồi ở đây đều nhận ra cậu.
Tiêu Chiến xinh đẹp tinh tế,nhu hòa,khoé miệng luôn treo nụ cười nhẹ ôn hoà,cặp mắt đẹp cong cong vì vui vẻ.Từ anh toát ra sự bình thản,tao nhã làm người nhìn có cảm giác dễ chịu,thoải mái.Chiều cao của anh cũng hơn 1m8  nhưng lại hơi gầy,thêm ngồi trên xe lăn.  nên nhìn anh có chút nhỏ nhắn.Tiêu Chiến đang cúi đầu nhìn iPad đang đặt trên đùi.Những ngón tay thon dài,đẹp mắt lướt nhanh trên màn hình.Ừm..Tiêu đại thần đang chơi game chém hoa quả.
Vương Nhất Bác với khuôn mặt hoàn mỹ từng góc cạnh,thêm sự hấp dẫn,trầm ổn của nam nhân thành đạt.Cậu bắt chéo đôi chân dài,ngồi trên ghế sô pha mềm,tựa người trên thành ghế,ghé sát vào Tiêu Chiến,cùng với anh nhìn chăm chú vào màn hình.Thi thoảng cậu cũng sẽ đưa tay vào góp vui,ghé vào tai Tiêu Chiến thì thầm gì đó làm cho anh bật cười vui vẻ.
".Nhất Bác Không ngờ lại gặp cháu ở đây." Một giọng nói của người đàn ông đã về già,hào sảng gọi Vương Nhất Bác.
Hai người cùng ngước lên,trước mặt họ là một ông lão đã gần 70 tuổi,thân mình khỏe mạnh,da dẻ hồng hào,mái tóc trắng như cước,cặp mắt tinh anh,tinh tường với ánh nhìn thâm thuý nhìn hai người,nở nụ cười từ ái.Hai tay ông đang đặt trên cây gậy dành cho người già.
"Ông ngoại Thẩm.Sao ông lại ở đây?" Vương Nhất Bác vội đứng lên,đi tới cầm tay ông.Cười thân thiết.
"Hôm nay ông phải bay qua tỉnh khác thăm một người bạn.Không ngờ lại gặp con ở đây.Chàng trai này có phải là Tiêu Chiến không?" Thẩm Thiếu Phong vỗ nhẹ tay Vương Nhất Bác,rồi quay sang hòa ái nhìn Tiêu Chiến,lên tiếng hỏi.
"Dạ.Là anh ấy.Tiêu Chiến,đây là ông ngoại của Thiếu Hàng." Vương Nhất Bác trả lời ông rồi giới thiệu với anh.
"Thẩm lão gia.Con chào ông ạ." Tiêu Chiến vội buông iPad xuống,mỉm cười chào ông rồi chống tay lên tay vịn xe lăn,muốn đứng lên thì ông ngoại Thẩm đã lên tiếng ngăn anh lại.
"Đứa bé ngoan.Con chào ông là được rồi.Thân thể con bất tiện nên không cần đứng lên đâu." Thẩm Thiếu Phong hiền hoà nói với Tiêu Chiến.
"Con cảm ơn Thẩm lão gia." Tiêu Chiến cười nhẹ với ông.Cũng không đứng dậy nữa.
"Con gọi ông ngoại Thẩm đi.Tiểu Hàng có hay kể về con cho ông nghe.Hiếm khi nó khen ai nên ông cũng tò mò về con.Đừng ngại,cứ gọi là ông ngoại Thẩm." Ông phóng khoáng nói với anh.Thẩm Thiên Phong rất có hảo cảm với khí chất tao nhã,bình thản tự nhiên của Tiêu Chiến,thêm nụ cười ôn hoà,lễ phép của anh làm ông rất thoải mái.
Là người từng trải qua bao sóng gió,ăn muối nhiều hơn ăn cơm.Đã gặp biết bao loại người,nên Thẩm Thiếu Phong có thể nhìn ra nhân cách của Tiêu Chiến.Ông rất thích khí chất nhẹ nhàng,tự nhiên của anh.
Tiêu Chiến quả thật luôn lấy được lòng của người lớn.
"Ông ngoại Thẩm." Tiêu Chiến ôn hoà gọi lại.
"Ngoan.Hôm nào rảnh rỗi theo Nhất Bác qua nhà chơi,nói chuyện với ông.Còn bây giờ cho ông ngoại Thẩm mượn Nhất Bác chút nha." Thẩm Thiếu Phong vui tính nháy mắt với Tiêu Chiến.
"Ông đừng trêu ghẹo con." Tiêu Chiến hơi ngượng,mỉm cười lên tiếng nói.
"Ừ. Nhất Bác qua đây với ông một chút." Thẩm Thiếu Phong thấy Tiêu Chiến ngượng thì cười vui vẻ.
"Chờ em chút."Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến rồi dìu ông ngoại Thẩm qua một chỗ vắng người.
"Hai đứa đi đâu chơi hả?" Thẩm Thiếu Phong lên tiếng hỏi.
"Dạ không.Con đưa anh ấy về nhà,sẵn gặp ba mẹ anh ấy luôn ạ." Vương Nhất Bác trả lời.
"Ra mắt cha mẹ vợ sao?Chàng trai đó là người tốt." Thẩm Thiếu Phong mỉm cười,khen ngợi nói với Vương Nhất Bác
"Dạ.Cho nên con phải nhanh tay bắt anh ấy về." Vương Nhất Bác mỉm cười.
"Ông ngoại con đã biết chưa?" Thẩm Thiếu Phong quan tâm hỏi.Ông và ông ngoại Vương Nhất Bác là anh em tốt của nhau đã mấy chục năm,nên ông rất thương yêu mấy đứa cháu nhà Vương gia như cháu ruột mình.
"Dạ rồi.Mẹ con đã kể lại với ông ngoại con.Nhưng hình như ông đang giận dỗi,không đồng ý."Vương Nhất Bác cười bất đắc dĩ.
"Cũng tại con thôi.Chuyện con thích chàng trai  đó không chịu nói sớm cho ông ngoại con nghe,đến khi tiểu Thiên Thiên có chuyện thì mới tới tai ổng.Đừng lo,con cứ ôm Tiêu Chiến  đặt ngay trước mặt ổng là ổng đồng ý liền.Còn không con cứ lấy được lòng bà ngoại con,bà ngoại con đồng ý thì ổng dám cãi.Để ông ngoại Thẩm tới trước mặt lão già đó nói giúp cho." Thẩm Thiếu Phong bật cười nói với Vương Nhất Bác.
Ông còn không hiểu tính lão bạn già của ông sao.Chuyện gì cũng luôn ham hố,muốn mình là người được biết đầu tiên.Chuyện của Vương Nhất Bác lần này lão ta lại là người biết sau cùng,thua kém mình nên trở mặt,giận dỗi là phải.
"Dạ.Con cũng tính một thời gian ngắn nữa thì dẫn anh ấy về.Chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện." Vương Nhất Bác hơi lạnh giọng.
"Ừ chuyện này tiểu Hàng có kể cho ông rồi.Ông chưa cảm ơn Tiêu Chiến  đã cứu cháu dâu tương lai của ông nữa." Thẩm Thiếu Phong mỉm cười,nhìn Tiêu Chiến đang ngồi đằng kia nghịch iPad.
"Ông ngoại Thẩm,ông đừng cảm ơn anh ấy,anh ấy sẽ ngại.Sau này ông nhớ cho tụi con phong bì dày dày là được rồi." Vương Nhất Bác cười nhẹ,rồi nháy mắt với ông.
"Thằng quỷ.Dám moi túi ông ngoại Thẩm.Có tin ông về nói xấu cậu nhóc đó trước mặt ông ngoại con không?" Thẩm Thiếu Phong lấy cây gõ nhẹ vô chân Vương Nhất Bác.
" Nhất Bác.Ông nghe nói Trác gia muốn bắt tay hợp tác với Quang gia." Thẩm Thiếu Phong đột nhiên nói chuyện khác,giọng ông lạnh lẽo khi nhắc đến Quang gia,ánh mắt ông toát lên sự bi thương và thống hận.
Con gái ông,đứa con duy nhất của ông,mẹ của Thẩm Thiếu Hàng là do Quang gia hại chết.Là bọn họ làm con gái ông chết trước mặt tiểu Hàng,ép cháu trai ông mồ côi mẹ từ nhỏ,là bọn họ giết chết đứa bé còn trong bụng con gái ông.Khi đó vợ ông đau khổ,tự trách vì cái chết của con gái và đứa cháu còn trong bụng mẹ mà ngã bệnh,không bao lâu sau thì qua đời theo con gái.Trong khoảng thời gian đó,ông chìm trong đau khổ,thống hận,vừa phải dùng mọi cách dành quyền nuôi cháu ngoại mình nên bỏ mặc mọi việc.Thẩm gia vì vậy mà nhanh chóng suy yếu.Nếu không nhờ Vương gia và ông ngoại Vương Nhất Bác,thì có lẽ ông đã bị Quang gia ép vào con đường cùng,nuốt chửng sự nghiệp của ông.Ngay cả cháu ngoại mình ông cũng không đem về được.Sau đó ông mới tỉnh dậy từ bi thương,chấn chỉnh,dựng lại Thẩm gia,dạy dỗ,chăm sóc đứa cháu đang chìm dần vào bóng tối.Cũng may nhờ có những đứa trẻ của Vương gia luôn vây quanh,lôi kéo cháu ông cùng ăn,cùng học,cùng ngủ thì nó mới thoát khỏi nỗi ám ảnh cái chết của mẹ nó.Cũng nhờ có Vương gia chăm sóc cháu ông nên ông mới yên tâm,dồn tâm trí vào công việc.Nhưng khi nhìn thấy nỗi thống hận trong mắt Thẩm Thiếu Hàng,lòng ông đau như dao cắt.Ngoại trừ người nhà Vương gia và ông,thì với ai nó cũng luôn lãnh khốc,lạnh lùng.Từ năm 18 tuổi,cháu ông đã dùng những thủ đoạn tàn nhẫn,vô tình,quyết liệt khi giúp ông giải quyết chuyện làm ăn thì ông càng thêm hận thù Quang gia.
Mấy năm nay bị tiểu Hàng mạnh mẽ chèn ép,đùa giỡn có lẽ đã làm Quang gia sức đầu mẻ trán nên mới bắt tay hợp tác với người khác.
"Ông ngoại Thẩm.Chuyện này con đã biết." Vương Nhất Bác ôm nhẹ vai ông an ủi.
"Nhất Bác.Con và tiểu Hàng nhất định phải cho họ thân bại danh liệt." Ánh mắt bi thương của ông nhìn bầu trời xanh thẳm,nhớ đến khoảng thời gian tăm tối nhất.
"Ông ngoại Thẩm.Người cứ yên tâm,vui vẻ đánh cờ,cãi nhau,dưỡng già với ông ngoại con.Chuyện còn lại cứ để cho tụi con.Được không." Vương Nhất Bác nhẹ nhàng trấn an.
"Được.Có thể thường xuyên đem cậu bé đó đến nói chuyện với ông không.Ông rất thích khí chất bình thản,ôn hoà của cậu bé đó.Tiểu Thiên Thiên rất dễ thương,làm ông rất vui.Nhưng đôi khi con bé năng nổ quá ông theo không nổi nha.Haizz...con cũng có bầu bạn bên mình rồi,đến bao giờ tiểu Hàng mới lấy được tiểu Thiên Thiên về nhà đây,ông rất lo cho nó." Thẩm Thiếu Phong được Vương Nhất Bác trấn an cũng bình tâm lại,cười vui vẻ với Vương Nhất Bác.
"Ông ngoại Thẩm.Tiểu Thiên còn nhỏ.Còn ông nhất định sống lâu trăm tuổi mà." Vương Nhất Bác bật cười.
"Ừ.Thôi con đi đi,hình như nhân viên sân bay đến kiếm tui con kìa." Thẩm Thiếu Phong chỉ về phía Tiêu Chiến đang nhìn sang bọn họ,gần đó là nhân viên của sân bay.
"Ông ngoại Thẩm,để con đẩy anh ấy qua đây chào ông." Vương Nhất Bác nói với ông.

"Không cần đâu,kéo thời gian lắm.Tụi con nhanh đi,hôm nào ghé qua thăm ông là được rồi." Thẩm Thiếu Phong vỗ vai Vương Nhất Bác.
"Vậy tụi con đi trước.Ông ngoại Thẩm,nhớ những gì con nói,ông cứ vui vẻ lên,an tâm hưởng tuổi già.Nếu không tiểu Hàng rất khổ sở." Vương Nhất Bác nắm nhẹ tay ông,
"Ông biết rồi.Tụi con nhanh đi." Ông cười từ ái với Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đi về phía Tiêu Chiến.Hai người cùng mỉm cười,vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Thiếu Phong rồi cậu đẩy anh đi theo nhân viên sân bay.
Sau khi máy bay cất cánh,Tiêu Chiến rất oanh liệt mà bị say máy bay,cũng may Vương Nhất Bác lo xa đã cho anh uống thuốc trước rồi nên hiện tại cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Tiêu Chiến nặng nề dựa vào vai Vương Nhất Bác ngủ một giấc trong thời gian bay.Hơn một tiếng sau thì máy bay cũng hạ cánh xuống sân bay thành phố nơi anh ở mấy năm nay.
Cho đến khi xe của sân bay chở họ chạy trên những con đường quen thuộc,Tiêu Chiến mới khá lên,nhận ra Vương Nhất Bác dẫn anh đến nơi nào.
" Nhất Bác..." Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác ngay khi nhận ra khung cảnh thân quen ngoài cửa xe.
"Không phải anh nhớ nhà sao.Nửa tháng này em theo anh về ăn bám ba mẹ được không." Vương Nhất Bá vuốt nhẹ má Tiêu Chiến.
" Nhất Bác.Cảm ơn em." Tiêu Chiến nhào tới,tựa vào người Vương Nhất Bác,hai tay nắm chặt áo cậu,kiềm chế kích động .
"Ngốc.Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.Đây là việc em phải làm cho anh." Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lưng Tiêu Chiến.
"Em muốn gặp người nhà anh sao?" Tiêu Chiến ngồi dậy,mỉm cười hỏi Vương Nhất Bác.
"Tất nhiên muốn rồi.Cha mẹ em,anh đã ra mắt rồi,không lẽ Tiêu đại thần muốn em chịu thiệt sao.Không cho em danh phận gì cả,làm em phải mặt dày,tự đi về ra mắt họ." Vương Nhất Bác chu miệng,ủy khuất nhìn Tiêu Chiến.Nhéo nhẹ hai má anh.
"Ha ha.Anh dẫn con dâu về ra mắt ba mẹ." Tiêu Chiến bật cười.
"Ừ.Con dâu đẹp trai về ra mắt ba mẹ chồng." Vương Nhất Bác cũng bật cười hùa theo anh.
Chiếc xe dừng trước cửa ngôi nhà của Tiêu Chiến,lúc này cũng là 2h chiều.Cùng lúc đó mẹ Tiêu vừa đi về tới nhà.
Hôm nay trong lòng mẹ Tiêu không hiểu sao có cảm giác rất khó tả.Sáng giờ làm mẹ Tiêu đứng ngồi không yên nên bà quyết định đóng cửa hàng sớm rồi về nhà.
Mẹ Tiêu khó hiểu nhìn chiếc xe bóng loáng,7 chỗ dừng ngay trước cửa nhà mình.Kính xe là kính một chiều nên mẹ Tiêu không nhìn thấy người ngồi bên trong.
Cửa trước lẫn của sau đều mở ra.
Một người đàn ông vóc dáng bình thường từ cửa trước bước xuống trước,ông ta nhanh nhẹn vòng ra mở cửa sau để dỡ hành lý trong xe xuống.Một cậu trai trẻ  vóc dáng cao lớn bước xuống từ cánh cửa sau đang mở.Anh ta cũng nhanh chóng bước tới phụ người đàn ông kia dở hành lý xuống.
Mẹ Tiêu ngạc nhiên trước vẻ đẹp hoàn mỹ,khí chất trầm ổn,thành thục từ cậu trai trẻ.Từ cách ăn mặc của cậu ta và thái độ kính nể của người đàn ông.Có thể thấy được cậu ta là người có địa vị hay là con nhà quyền thế nhưng thái độ của cậu ta lại ôn hoà,thân thiện với người đàn ông.
Đến khi cậu ta đem chiếc xe lăn xuống,dở ra rồi đẩy tới cánh cửa sau đang mở.Cậu trai trẻ khom lưng nở nụ cười ôn nhu,ánh mắt yêu thương nhìn một người nào khác trong xe,rồi cúi người vào xe cẩn thận bế người trong xe ra,nhẹ nhàng để lên xe lăn.
Nhìn hành động,biểu cảm của cậu ta với người trong xe thì đoán được đó là người yêu của cậu ta.Mẹ Tiêu cảm thán,không biết là vị tiểu thư nào tốt số mới có được người yêu hoàn mỹ,yêu thương cô ta đến mức vậy.Bà có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm,cưng chiều trong ánh mắt của cậu trai trẻ với người yêu.Haizz....không biết con trai bà có tốt số như vậy không.Chỉ cần người yêu của thằng bé yêu thương,bên cạnh con bà lâu dài là quá đủ rồi.
Do Vương Nhất Bác cao lớn nên che mất Tiêu Chiến,thêm cái nón anh đội trên đầu nên mẹ Tiêu không nhận ra người tốt số đó là con trai của bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro