Mười năm trước...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      -Các người ỷ đông hiếp yếu thế mà coi được à?

    Tiếng nói lanh lảnh cất lên từ đằng sau khiến đám con trai đang vây quanh một thằng nhóc nhỏ tuổi hơn chúng không khỏi giật mình. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía kẻ vừa lên tiếng. Ai cũng phải sửng sốt và ngỡ ngàng khi nhận ra đó chỉ là một con bé trạc tuổi thằng oắt mà chúng đang có ý định đánh. Tên cầm đầu là một tê nhóc khoảng chín, mười tuổi, tướng mạo trông khá dữ dằn và to con. Nó gằn dọng, ra sức lấy lại cái uy nghiêm của tên thủ lĩnh;

     - Ranh con! Tránh ra! Đây không phải là chuyện của mày. Tao không muốn đôi có với con gái.

    - Tôi cũng không muốn đôi co với mấy người. Tôi chỉ muốn các người tha cho cậu bạn kia thôi.

     - Mày nghĩ mày à ai mà tao phải nghe theo lời mày? Không nói nhiều! Tao đếm đến ba, mày mà không xéo thì đừng có trách. Một... hai...

     Dường như muốn chứng tỏ sự gan lì của mình, tiếng đếm thứ ba của tên cầm đầu đã vang lên mà con bé vẫn còn đứng đó, lắc đầu quầy quậy, không chịu đi.Nếu lúc này chúng đang ở giữa trận mạc thì ắt hẳn con bé đã được liệt vào một trong những tấm gương tiêu biểu về sự kiên cường bất khuất, không bỏ rơi đồng đội rồi.

      Thằng thủ lĩnh đám nít ranh ban đầu chỉ có ý định dọa cho con bé sợ bỏ đi nhưng nó không ngờ gặp phải con nhóc gan lì đến thế, đành ngao ngán quay sang ra lệnh cho đàn em:

     - Kệ con nhỏ đó đi, tiếp tục hành hạ thằng nhóc đó cho tao!

     Phớt lờ sự có mặt của con bé lắm chuyện, lũ côn đồ lại quay ra đánh thằng nhóc đáng thương. Có một điều lạ là thằng nhóc bị đánh từ đầu đến cuối không hề kêu lấy một tiếng và cũng không hé răng nói một lời nào. ĐIều đó càng khiến bọn côn đồ tức giận hơn. Bỗng! Từ đâu, một bóng đen nhỏ bé lao tới, vụt quay trước mặt từng tên côn đồ. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã lăn lê bò toài dưới đất. Tên ôm bụng, tên ôm cổ, tên thì ôm ngực... Khi kịp định thần lại những gì vừa xảy ra thì chúng chỉ còn nhìn thấy hai cái bóng nhỏ dần, nhỏ dần rồi   mất  hút về phía cuối con đường.
...
Hai đứa trẻ cứ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng bọn nhóc hung hãn đâu nữa mới dám dừng lại để... thở.
-Làm ơn bỏ tay tôi ra!
Nghe câu nói vang lên bên cạnh, con bé mới để ý thấy tay nó đang nắm chặt tay của thằng nhóc. Nó bối rối buông tay thằng nhóc ra, rồi vội rụt tay mình lại. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy mặt hai đứa nhỏ lúc này đỏ lựng không khác gì hai quả gấc chín. Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng và yên tĩnh, con bé cất tiếng hỏi:
- Vì sao bọn nó đánh cậu vậy?
-Không biết, có lẽ muốn trấn lột.
- Thế à? Thế thì cậu phải cẩn thận đó. Sau này có thể sẽ gặp lại chúng đấy.
Thằng nhóc trả lời con bé bằng giọng bất cần:
- Không sao! Tôi tự lo được.
Con bé nhìn thằng nhóc khẽ cười. Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của nó khiến thằng nhóc thoáng ngạc nhiên, nhưng điều khiến thằng nhóc ngạc nhiên nhất vẫn là khi con bé chìa bàn tay ra trước mặt nó và nói:
- Chào bạn, rất vui được quen biết bạn. Chúng mình kết bạn nhé! Tớ là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro