Hồi 1 chương 1 : Thù hận anh sẽ gác tạm qua một bên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa xuân ấm áp có một cô gái đang ngồi trên cỏ, xung quanh cô bao phủ bởi hoa cúc, hoa hướng dương và dâu tây.
Mái tóc vàng được xõa tung bay mỗi khi gió thổi đến mang theo mùi hương Davines Love cực kỳ tương phản với không khí.
- Enoure !
Một chàng trai ôm bó hoa hồng chạy về phía cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô rồi cười :
- Đợi anh có sự nghiệp anh sẽ cưới em nhé !
Cô mỉm cười hạnh phúc rồi ôm lấy anh :
- Vu Tử Phong, em chờ anh !
Em tin anh !
Tôi không cần thêm một ai ngoại trừ cô ấy !
- Sáng mai tôi sẽ đích thân đến đón cô ấy và đi thử váy cưới !
Đúng sáng hôm sau anh đến đón cô cùng với sự hạnh phúc nhưng anh không ngờ đến sự bất hạnh đã ập đến...
Cô chạy ra khỏi tiệm váy cưới để lấy túi xách trên xe nhưng chưa chạm vào cửa xe từ đâu xuất hiện một chiếc xe đen chạy đến đâm thẳng vào cô...
1 giây....
2 giây
...
- Enoure !
Vu Tử Phong chạy đến hốt hoảng quỳ xuống ôm lấy cô...
Cửa xe đen mở ra và người đàn ông chạy mất...
....
Đợi anh có sự nghiệp anh sẽ cưới em !
Em chờ anh
....
- Enoure đừng bỏ anh !
Anh ôm cô vào lòng...
Yêu ! Anh yêu cô sâu đậm đến chết đi sống lại...
- Xin lỗi... kiếp này em không thể làm vợ anh !
Người đi đường mặc cảm không ai đếm xỉa đến...
Váy cưới trắng nhuộm máu...
Nụ cười hóa thành nước mắt
Tình yêu hóa thành mảnh thủy tinh bị vỡ nát...
.....
Bó hoa hồng được đặt trên bia mộ của Enoure...
Xin lỗi em, là anh nợ em...
Anh không thể đưa em vào lễ đường
Anh không thể mang cả thế giới trao cho em
....
- Vu tổng, người đâm xe vào tiểu thư chính là ông Dư... !
Anh siết chặt tay thàng nắm đấm...
- Đem gia đình ông ta giết sạch hết để trả mạng cho người con gái tôi yêu !
....
Uất Loan Uyên ngồi xuống đất, cô run rẩy không dám tin ba của mình chính là kẻ giết người, cô ôm chân khóc nức nở khi đọc xong cuốn nhật ký của Vu Tử Phong...
Cửa phòng chợt mở ra khiến cô không khỏi ngẩng đầu ngạc nhiên, người đàn ông có thân hình cao lớn bước vào trong căn phòng quát lớn :
- Ai cho phép cô đi vào đây !!!
Cô nghẹn ngào :
- Em chỉ là vô tình đi vào thôi !
Vô tình ? Căn phòng này chỉ dành cho một mình cô gái kia thôi...
Anh bước đến...
Cô lùi về sau...
Anh đưa tay nắm lấy tóc cô và lôi cô về phòng ngủ...
Cô bị nắm tóc dù đau nhưng vẫn cố nén ...
Anh dùng sức vứt cô xuống sàn lạnh, tựa như vứt một con búp bê hỏng...
- Từ nay về sau cô chỉ được phép đi ra sau vườn, không được phép đi vào căn phòng lúc nãy !
Cô lau nước mắt, giọng cố nén bi thương trong lòng không cho phép hỏi anh câu " rốt cuộc anh có yêu em không ?". Cô thừa biết câu trả lời nên chỉ biết lặng lẽ giấu đi :
- Vâng ạ !
Anh đi ra khỏi phòng còn cô bước vào phòng tắm...
Đầu cô nhẹ nhàng dựa vào thành bồn tắm và đem nước lạnh đổ từ trên đầu xuống...
Có phải cô biến mất anh sẽ hết thù hận và phiền lòng đúng không hay là cho dù cô biến mất anh vẫn như vậy ...
Cô cầm lấy dao găm trên ghế và lặng lẽ cắn môi, đem dao găm đâm sâu vào cổ tay khiến máu tươi chảy ra chiếc váy màu trắng mỏng manh...
Máu của em có đủ làm anh bớt thù hận không ?
Phía trước dần mờ đi, cô chợt đưa tay cầm lấy cái gì đó...
" CHOANGGGG"
Bình hoa rơi xuống vỡ nát...anh sợ mất cô ấy chứ anh không sợ mất em phải không ?
Vu Tử Phong giật mình chạy lên lầu...
Cô mỉm cười rồi nhắm mắt lại...
Anh mở toang cánh cửa phòng ra, nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng cô...
Anh đưa tay mở cửa phòng tắm không được bèn nói to :
- Uất Loan Uyên cô ra đây cho tôi !
1...2...3... giây không hề có ai hồi âm...
Anh hung hăng đá cửa phòng... mặt anh và quản gia  không khỏi hốt hoảng...
Uất Loan Uyên chính là tự tử !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro