Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoắt cũng bước vào những ngày cuối đông ...khi vạn vật đều cuộn mình lười biếng, ông mặt trời dề dà lấp ló sau những mảng mây...muốn quên đi chức vụ của mình...

... buổi sáng thật se lạnh ....khi thấy Sa đã mơ màng tỉnh giấc, Gill thôi gấp quần áo khẽ mở miệng...

- Noel này Sa với Gill đi thăm mẹ Gill nhé...

Đây là lần đầu tiên Gill nhận lời đến thăm mẹ sau khi bà có gia đình mới, do vừa hoàn thành bộ sưu tập cho mùa giáng sinh, Gill được nghỉ phép, mà đúng hơn là có ai đó sẽ đi cùng Gill.

Sa vẫn còn mệt mỏi sau những ngày thức đêm giúp Gill làm việc.

... Sa như sắp nhảy dựng lên mém chút là nhào lăn ra khỏi giường. 'Liệu anh chàng David kia có đi chung ko? Nếu vậy há chẳng phải là ra mắt gia đình Gill sao?'

- Còn David... anh ta....

- Anh ấy đi công tác rồi.

Giờ thì Sa ngồi cười ha hả một mình, mặc cho gương mặt ngơ ngác của Gill đang nhìn mình. Sa sắp được gặp gia đình của Gill rồi, Sa rất vui.

Sau gần 2 h đồng hồ, 2 người mới đến được địa chỉ mà mẹ Gill gửi. Căn nhà  nằm ở vùng ngoại ô trên 1 mảnh đất khá rộng. Những mảnh vườn phủ đầy màu sắc , thật xinh đẹp...
Sa thì mắt to mắt nhỏ nhìn ngắm xung quanh lại quên mất phía sau có người đang suy tư.
Gill bước từng bước dè dặt, dù đây vốn nên là nhà của cô nhưng chưa từng sống chung thì có thể tồn tại cảm giác sao.
Đi thêm 1 đoạn cũng thấy được bóng dáng căn nhà nhỏ màu trắng,
Phía cửa ngoài còn có bóng dáng ai đó nóng lòng đi qua đi lại.
Gill hơi ngập ngừng cũng cất bước đi lên phía trên
- mẹ
Người phụ nữ nghe thấy giọng nói liền nhìn qua bước nhanh chân
- sao lâu như vậy chứ, mẹ còn tưởng con lại ko tới, tốt rồi vào nhà thôi
Bà nhanh tay kéo hành lý của Gill rồi lại nhìn thấy phía sau còn có người.
- này...
Sa nhanh chân nhoẻn miệng cười lễ phép
- chào dì con là bạn của Gill, con mới về nước Gill sợ con buồn nên thu nạp con cùng tới, dì ko ngại cho con tá túc 1 vài ngày chứ ạ
Bà nhìn đứa con gái mình rồi lại nhìn gương mặt sáng sủa biết lễ phép kia cười đến vui vẻ. Từ nhỏ đến giờ Gill sống quá kín đáo, giờ Gill có thể tìm được người bạn bà tất nhiên cao hứng.
- đừng ngại vào đây, con ko chê cơm canh vùng quê là chúng ta vui rồi
Sa vội lắc đầu
- nhất định ko rồi dì, con rất thích không khí nơi đây
Gill nhìn 2 người vui vẻ cười nói đi phía trước có chút cảm thán, sao cảm giác giống như mình mới là khách vậy nè.
Ở phòng khách một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa dù ko thể hiện nhiều nhưng chắc hẳn ông cũng phần nào khẩn trương, ông vốn là thợ máy trong 1 xí nghiệp gần nhà, nên giao tiếp hay thể hiện  cảm xúc ông ko quá giỏi. Bên cạnh là một cô nhóc vị thành niên có đôi nét giống Gill, nhưng con bé nhìn hòa đồng hơn rất nhiều, cô bé thỉnh thoảng lén nhìn qua Gill rồi lại nhanh quay đi.
Xem ra không khí cũng có chút xa lạ.
Cả hai chào hỏi người lớn 1 chút rồi lại tặng ít quà chuẩn bị sẵn.
Đặc biệt là cô nhóc nhận quà thì vui ra mặt lại lớn mật kêu 1 tiếng chị hai.
Trong nháy mắt Sa thấy Gill khựng người chắc là chưa quá quen.
Cả nhà nhanh chóng cùng dùng bữa trưa.
Sa nhìn bàn ăn gia đình sum họp có chút ảo não, nếu gia đình cô cũng còn được như vậy thì vui biết mấy.
Lúc ngước nhìn xung quanh, cũng ko biết nói làm sao, hình như bàn ăn cũng quá câu lệ giữa người thân với nhau rồi, Sa liền tìm vài chủ đề qua lại với từng người điều tiết chút ko khí.

Sa vốn là người vui tính lại lễ phép nên ai trong gia đình Gill cũng đều yêu mến Sa cả. Nhiều lúc chắc Gill cũng hiểu mình vừa bị đá ra rìa câu chuyện của họ. Dù Gill đã cười nói nhiều hơn nhưng dường như chưa thể hòa nhập hoàn toàn. Nhưng chỉ bấy nhiêu thay đổi thôi cũng mủi lòng người mẹ thương con.
Vốn tính cơm nước xong thì ở lại dọn dẹp nào ngờ mẹ của Gill đã nhanh chân tống cổ cả hai ra ngoài.
Thế là cả hai ra phòng khách nói chuyện phím với dượng của Gill.
Sa hiểu biết khá rộng lại khéo nói rất nhanh đã bắt kịp câu chuyện.
Gill ngồi kế bên cũng vui vẻ theo. Có Sa thay Gill nói chuyện với họ thật tốt. Nếu ko có Sa cùng đi, có lẽ Gill sẽ ko trở về đây mắc công khiến mọi người lúng túng thêm.
------

Chỉ mới trò chuyện dăm câu mà trời đã buông ánh chiều...1 buổi chiều yên ả nơi ngoại ô, ko ồn ào, ko hối hả, lưu luyến những con người đã thấm mệt Gill lăn ra giường chuẩn bị cho giấc ngủ sau chuyến đường dài, đây cũng là thói quen xấu mà Gill hưởng lây từ Sa, nhưng hôm nay Sa thật đáng ghét, ko để yên cho Gill ngủ gì hết.

Gill mệt mỏi bị Sa kéo đến trước mảnh vườn trống , Gill ko thấy thích tí nào cả...

- có dám thử cùng Sa làm người nông dân ko?

Gill có chút ngạc nhiên, ánh mắt lém lỉnh nghi hoặc

- Sa làm được ko...nhìn coi người như cây củi thì làm gì?

Sa mỉm cười thẹn thùng.
- phải thử thì  mới biết

Thế mà lạ chưa... Sa rất hoạt bát, mới nhìn sơ qua đã biết việc cần làm, ko bù cho cô gái kia, cứ lóng ngóng tay chân mà chưa biết phải làm sao. Gill cũng rất hứng thú với công việc này nhưng... hình như nó ko thích Gill thì phải.

Để rồi mới đụng tay, ai đó bất cẩn bị gai đâm, làm ai kia hoảng hốt, thế là giờ Gill chỉ được phép ngồi nhìn Sa làm mọi việc.

- Nè làm gì mà thất thần nhìn Sa vậy, hấp dẫn sao?...

- ơ?...mắc ói...ban ngày mà cũng nằm mơ, Gill nhìn...đang nhìn...ờ... nhìn hoa, đúng hoa ở đây đẹp ghê
... Gill tính đưa tay chỉ đại 1 bông hoa nào đó tăng thêm tính xác thực cho câu trả lời của mình... nhưng nhìn đông lại nhìn sang tây cũng ko có,  sao khổ thế này đây là vườn rau mà...hoa ở đâu ra...ngón tay cũng tự xấu hổ mà cụp về...

- Hoa nào vậy? Hoa nhân sao?
...Sa vịn chiếc cuốc 1 mình cười ngất...

Gill quay mặt lại... che đi gương mặt đỏ bừng...

Nói thì nói vậy thôi chứ chút xíu Gill lại quay qua mặt dày nhìn tiếp...dù sao nhìn người cũng đỡ hơn nhìn mấy cây cỏ nha.

- Sa nek..nói thật đi Sa đã từng làm những nghề gì rồi?

- Sa nói thiệt mà...đây là lần đầu tiên Sa làm việc này đó, ờ mà [giả vờ suy nghĩ] chắc tại Sa thông minh chứ đâu ngốc như ai kia, chưa kịp dứt câu, Sa đã vội né tránh thứ mà người kia ném về phía mình...suýt chút nữa là hưởng trọn rồi.

Đáng đời lắm....

- Gill có điều gì muốn làm ko? Nghe nói nếu muốn ông già noel ban tặng món quà thì người đó phải nói trước vài ngày thì ông mới chuẩn bị kịp đó.
- gì đây Gill ko phải con nít nữa mà còn tin mấy trò đó
- Đâu ai cấm cản người lớn thì ko được nhận quà đâu, Gill cứ thử đi biết đâu may mắn thì sao
- vậy Gill muốn gặp người tình của mình Mickey mouse
Sa ngẫm nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu
- chắc ko được rồi, ông già noel sợ chốn đông người lắm ko đến Walt Disney được đâu.

Gill bật cười thành tiếng, cũng mệt cho Sa nghĩ đến như vậy. Nhưng rõ ràng lý sự cùn đó lại luôn làm Gill vui vẻ, chắc hẳn ai ở bên Sa cũng đều rất thoải mái
- chúng ta cũng đặt 1 món quà cho ông già noel đi,
Gill nhìn Sa có chút ko hiểu
- Gill nghĩ thử xem, sinh nhật năm nào của ông, ông cũng đều phân phát quà mang đến niềm vui cho mọi người, hành động như vậy rất cao cả đúng ko
Gill nhìn nụ cười hồn nhiên kia thật xứng với tâm hồn thánh thiện. Dù quen biết chưa lâu nhưng Gill đã ko ít lần chứng kiến tấm lòng nhân ái của người này. Cũng chẳng biết có phải do tính chất công việc phần nào ảnh hưởng đến cảm xúc ko nữa. Gill lại nghĩ đến xuất thần, có 1 câu hỏi chợt lóe trong đầu

- Sa ...Sa có yêu ai chưa ...Sa chưa bao giờ nhắc đến thì phải?
Đúng là cả hai chưa ai hỏi đến vấn đề này
Bị hỏi bất ngờ khiến Sa chưa kịp phòng bị, Sa theo bản năng đáp lời

- Có..., ko...ko biết nữa, nhưng Sa ko chắc người đó có yêu mình?

Sa chột dạ nhìn về người đối diện im lặng...

Gill nghe từ có ko biết sao lại thấy hụt hẫng, nhưng nghe người kia vội sửa lời làm Gill cũng ko rõ tâm trạng hiện giờ, 1 cô gái toàn diện như này sao có thể yêu đơn phương ...trong vô thức Gill chẳng biết mình đã nói ra lời gì.

- người đó khờ quá...thật vô phúc mà...

- Hả?... Gill vừa nói gì vậy
...Sa cười tươi hơn cả hoa nở...

Thấy ghét ko? nghe rồi mà còn giả vờ...lẽ nào lại để Sa đắc ý.

- Gill nói người đó thật có phúc vì ko phải rước con heo về nhà...nghe rõ chưa...

Giờ đến Gill ko thể nhịn cười trước gương mặt tội nghiệp của ai kia.

- ko sao...ko phải Gillian vẫn chấp nhận nuôi con heo này ư?
...Sa vẫn duy trì nụ cười của mình ...

Gill ko cười nữa... đúng, nếu Sa là con trai...thì có làm vợ của trư bát giới Gill cũng sẵn lòng.

Cả buổi chiều làm việc vất vả( chính xác là chỉ có Sa thôi) giờ thì cả 2 cũng được hưởng thành quả. Những món ăn bình dị vậy mà khi cùng thưởng thức bên gia đình thì chúng lại trở thành mỹ vị...chắc... đây là hương vị đầm ấm...

Những câu chuyện buông đùa qua lại, những cái nhìn âu yếm, sự quan tâm qua từng lần gắp cho nhau.

...đã lâu lắm rồi Sa ko cảm nhận được hạnh phúc nhỏ bé này...trong đầu Sa lại hiện về những hình ảnh ...từng kỉ niệm 1
...rất rõ...
cả bầu trời đã từng hạnh phúc, trái tim Sa chợt đau nhói nhưng đến giờ nó được giải thoát rồi, vết thương mười mấy năm qua đã thôi đọa đày, hay chăng đến bây giờ nó mới lột bỏ lớp áo giả tạo, vốn ko tồn tại vết thương nào thì làm sao có sẹo, chỉ tự mình dối gạt mình.

...thật tội lỗi...

------

Đêm noel yên tĩnh giữa vùng ngoại thành, khi mà ai cũng muốn vùi mình trong chiếc mền ấm cúng .

Sa kéo Gill lên sân thượng. Cả 2 tận hưởng luồng gió thanh mát, không khí thật trong lành, đâu đó vẫn còn phảng phất hương thơm hoa cỏ chốn đồng quê
...có chăng là cảm giác của bình yên.

Gill mải nhìn những vì sao xa xôi, đến khi nhớ ra người bên cạnh, 1 cảm giác mềm mềm chạm vào làn da

.... 'bàn tay của Sa sao hôm nay lại to như vậy'....

Gill quay người nhìn, giật mình đến nhảy dựng lên, trước mặt chẳng phải là mickey mouse- người tình trăm năm của Gill ư? Sa thay đồ từ lúc nào vậy kìa?
Ông già noel đã nghe được điều ước của Gill?

.Cũng có thể.... chỉ biết có người đã khổ sở để tìm kiếm hình thù này. Sa đã cố gắng mặc tất cả những gì có thể để mập hơn, mà cuối cùng, vẫn là mickey phiên bản lỗi - 1 mickey gầy guộc.

Trong niềm hạnh phúc ngập tràn Gill vốn nào để ý thân hình gầy gò ấy, cũng tốt nếu mập quá thì sao Gill ôm trọn đây... Gill cười hớn hở như đứa trẻ thơ vừa nhận quà.

Được 1 lúc, do ko chịu nổi độ nóng đầy ngột ngạt của cái đầu mickey, nên thành ra khung cảnh bây giờ... Gill đang dựa vào vai.. đầu Sa mình mickey.
Nếu chịu thêm chút nữa chắc Sa ko sống nổi mất, mồ hôi Sa đang tuôn ra ướt cả gương mặt đỏ bừng, dù trời đang se lạnh giữa đêm đông.

Không gian thanh tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập và Sa đang cố kìm lại, ko phải Gill ko nhận ra, mà... Gill ko lỡ rời đôi vai bên dưới.

Sa cũng vậy, cũng muốn Gill dựa vào vai mình như thế, Sa lén lút lau mồ hôi... bỗng... cả cơ thể như đơ ra ...chỉ có trái tim đập liên hồi đang cố chui ra khỏi lồng ngực......

- Ngồi yên đi Gill lau cho...

- Nè...Sa ko muốn sống nữa sao mà nín thở hoài vậy...

Cứ thử là Sa đi ,...xem Gill có làm vậy ko? Gill cứ càng lúc càng tiến gần khuôn mặt...
...haiz...ko chết vì nóng cũng sớm chết vì nín thở mà...thấy còn nóng hơn trước thì có

Cuối cùng cũng qua cơn tra tấn... Sa thở bù...

Gill nhẹ nhàng đặt vào tay Sa một móc chìa khóa có hình mickey mouse...

- Gill xin lỗi... Gill ko chuẩn bị quà...nhưng đây là món quà Gill quý nhất đó...nó là món quà đầu tiên mẹ Gill tặng, Gill đã mang nó suốt chục năm qua mà chưa hề rời xa...

- Gill nhẫn tâm đem người tình của mình tặng Sa ...

Gill ngại ngùng quay về vai Sa 'Ngốc thật giờ Mickey ko phải đang bên cạnh Gill sao'

Chắc Gill chưa kịp nhận ra niềm vui vô tận của Sa...Sa đã thấy tâm mình như mặt hồ khẽ lay động....ko... là cuộn trào mất rồi.

- Gill còn muốn ước gì nữa ko?

- Gill... chỉ mong mẹ Gill luôn hạnh phúc, và... những người Gill yêu... sẽ luôn bên cạnh Gill.
Cái đầu cứ thế dụi sâu hơn vào vai Sa...kiếm tìm hơi ấm.

- Còn Sa....?

Sa ko nói chỉ cười rồi nhìn lên bầu trời ngắm những vì sao đang lấp lánh. Thực chất trên nền trời đen kia Sa đâu còn nhìn thấy vì sao nào nữa...cả tâm hồn và ánh mắt Sa vốn chỉ tồn tại 1 thiên thần.

- Gill có từng chạnh lòng vì a dì ko?

Gill ngập ngừng, có chút suy tư, vấn đề này Gill chưa từng đối diện mà nghĩ đến, cũng ko dám nghĩ

- Cũng từng có đi, nhưng trưởng thành rồi thì ko còn nữa, sao có thể trách chỉ vì mẹ sinh mình ra trong gia đình ko hoàn thiện, mẹ cũng nào được quyết định vận mệnh cho mình, khổ cực của Gill đã là gì so với nỗi khổ của người con gái mới mất chồng lại còn đứa con thơ khát sữa. Cũng ko thể trách khi mẹ đi tìm hạnh phúc mới. Mẹ ko chỉ là mẹ của Gill mà còn là 1 người phụ nữ khát khao hạnh phúc giữa đời thường. Ai cũng ko có quyền cản trở ai đi tìm hạnh phúc của riêng mình.

Sa im lặng giữa cảnh đêm, những lời nói ấy như nện mạnh vào sự ích kỷ của bản thân Sa. Sa luôn nghĩ mình là kẻ vô tội chịu tổn thương từ cha mẹ, nhưng Sa có từng bao giờ cảm thông cho nỗi lòng của họ chưa? Nếu ko còn yêu, ko còn hạnh phúc thì kết thúc có chăng cũng là 1 cách giải thoát vẹn toàn, chẳng lẽ sống dưới mái nhà giả tạo, Sa có thể vui lòng sao?
Thật nực cười, đến ngày hôm nay cũng chỉ mình Sa vẫn cố chấp.
Nếu ko cùng Gill đến đây, Sa có nhận ra gia đình là món quà vô giá của mỗi con người ko? Món quà ấy ai sinh ra cũng được ban tặng nhưng ko phải ai cũng nắm giữ được đến cùng.
...Sa đã từng nghĩ mình thật bất hạnh khi hôn nhân ba mẹ mình đổ vỡ thật ko thể ngờ những vết thương đó là tự mình lựa chọn, tự mình từ chối tình thương của ba mẹ.

Sa tìm thấy hi vọng nơi tương lai rồi....

-Sa, Sa sao vậy?

Lắc đầu

- ko sao, Gill có thích bầu trời đêm nay ko?

- uk nhưng... Gill vẫn thích ngắm trăng hơn...

- mặt trăng rất đẹp nhưng cả bầu trời rộng lớn chỉ có 1 mình trăng sẽ cô đơn lắm....hãy nhìn xem từng vì sao tuy ko quá sáng nhưng cả 1 rừng sao cùng góp lại cũng đủ rực rỡ cả bầu trời ...ít ra chúng sẽ ko cô độc giữa dải ngân hà bất tận này.

Sa nhìn khuôn mặt rạng ngời của thiên thần trên vai mình

- Gill biết ko? Gill như vầng trăng sáng vậy...ánh sáng ko quá chói chỉ đủ hiền dịu thôi...nhưng con người ta có thể ngồi hàng giờ để nhìn ngắm phong cảnh đó...Gill biết vì sao trăng buồn ko? Vì trăng rất đẹp... đẹp đến nỗi ko có 1 hành tinh nào đủ tự tin có thể sánh bước đến gần.

- gì vậy? Như vậy cô đơn lắm.
Gill một mình cười ngốc

'Nếu Gill là mặt trăng thì chắc Sa là mặt trời rồi, ánh sáng của trăng là do mặt trời phản chiếu, nếu ko có mặt trời mọi người sẽ ko nhìn thấy ánh trăng, người ta có thể sống mà ko cần ngắm trăng nhưng sao có thể tồn tại mà ko có mặt trời, Sa biết ko?'

Mặt trăng là hiện thân trong đêm tối của mặt trời nhưng dường như 2 thái cực vốn ko thể cùng hiện hữu...

- Gill ...

- hửm...

- Nếu có 1 ngày Sa ko thể cùng Gill ngắm những vì sao nữa...thì... Gill phải tin rằng Gill ko bao giờ cô đơn cả...hãy cứ nhìn lên bầu trời vì ở nơi nào đó Sa cũng đang như vậy...ở dưới bầu trời nhớ về Gill.

- Sa sắp đi rồi sao?...giọng của Gill bỗng trở nên trầm thấp như bị nghẹn cứng cổ họng... Gill ko dựa vào vai Sa nữa...
Gill nhìn thẳng người đối diện nhập tâm chờ đợi...

- Sa chỉ nói nếu thôi mà....cười ngại...

- Vậy nếu ngày ấy Gill muốn Sa ở lại...đừng đi được ko?...

Sa im lặng...Sa ko thể nhìn gương mặt thất vọng của Gill ...vốn dĩ chuyện của tương lai Sa đâu thể nói trước.

Cả Gill và Sa đều hiểu rõ cả 2 lấy quyền gì mà ràng buộc đối phương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro