Song Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 đường thẳng đã song song thì dù trong cùng, hay khác mặt phẳng cũng ko thể cắt nhau.
Nhưng 2 cuộc đời vốn là song song chỉ vì 1 lần va chạm mà tình nguyện bẻ khúc trùng giao.

Tại Canada... 1 cuộc họp nội bộ khẩn cấp của tập đoàn FY đang diễn ra, do người đàn ông họ Lưu khởi sướng. Mọi cổ đông từ nhỏ đến lớn đã tề tụ đầy đủ, chỉ còn thiếu 1 vị trí ...là Thái tổng.
Hơn nửa tiếng trôi qua, cả căn phòng nhốn nhào cả lên khi ko 1 ai hay biết Thái tổng ở đâu. Tại sao 1 Thái tổng lại có thể vô trách nhiệm như vậy, có lời binh vực cũng ko ít lời khiển trách duy chỉ 1 người vẫn im lặng
Gã họ Lưu tiến về chiếc ghế trung tâm hòng thay mặt Thái tổng bắt đầu buổi họp,....

Cạch...Cánh cửa mở ra, người con gái với bộ đồ bó sát, chiếc áo choàng dài cánh gián, chấm gối ung dung tiến về chiếc ghế của mình trước sự ngỡ ngàng của mọi người trong căn phòng.

Phút 89 vẫn chưa phải là kết thúc, giờ chỉ mới là khởi động thôi...

Người ngạc nhiên nhất bây giờ chắc là gã họ Lưu kia,...ông ta nuốt ko trôi hiện thực này.

- Thái tổng, sao...

- sao tôi lại đến được, có phải phó chủ tịch muốn hỏi vậy ko?...

- ko...tôi...

- được rồi...chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi ?

Mọi người thay nhau bàn tán...

- chủ tịch e có chút ko thích hợp. Mọi người đã chờ cô hơn nửa tiếng rồi...nguyên tắc cơ bản của FY ko phải là kỉ luật sao? Ít nhất cũng phải có lời giải thích thỏa đáng trước tiên, làm vậy e rằng...

Thái tổng lạnh lùng nhìn gã họ Lưu

- kỉ luật ?...tự ý rời cuộc họp sớm hơn dự định là kỉ luật sao? Ko thông báo cho chủ tịch HĐQT cũng là kỉ luật? Ko biết các vị có nên cũng đưa ra lời giải thích.

Cô đảo quanh 1 vòng những người nơi đây

- hơn nữa...buổi họp vẫn chưa bắt đầu thì sao tôi đến trễ...phải ko?

Mọi người gần như câm nín...

Lưu Chính cười mỉa mai như bất đắc dĩ

- Thái tổng là người nắm quyền điều hành của công ty, cô muốn thế nào thì thế đó, tuy nhiên là cổ đông chúng tôi nhận thông tin rằng gần 1 năm qua Thái tổng ko có ở công ty, chuyện này gây ra ko ít tổn thất cho tập đoàn, tất nhiên ai ở đây cũng đều phải lo lắng nên mới rời cuộc họp thường niên sớm hơn cũng ko có gì đáng trách, chuyện hiện tại là tin tức kia ko biết sự thật ra sao? người thiếu trách nhiệm như vậy sao có thể đảm đương chức vị chủ tịch Hội đồng quản trị đây.

Bên dưới lại bắt đầu xôn xao nghị luận, đa số đồng tình với ý kiến kia.

Cô vẫn bình tĩnh ở đó, đưa tay xoa huyệt thái dương, cười khẩy
Diesum như ngầm hiểu ý, bắt đầu phân phát sắp tài liệu trên tay cho từng vị cổ đông.
- là sự thật thì sao..... các vị cho rằng tôi bỏ bể chức trách, có thời gian điều tra tung tích của tôi, mà sao ko bớt chút thời gian rảnh rỗi của mình mà nhìn kết quả thống kê trong tay xem, lợi nhuận trong năm qua rốt cuộc tăng hay giảm, số hợp đồng bị hủy hay tăng thêm, có ai trong các vị thử vắt óc suy nghĩ, lợi nhuận là do trời rớt xuống hay Charlene Choi này tìm được.
Đám đông nhìn nhau im bặt.
Lưu Chính nhìn những con số thống kê trên tay bắt đầu chột dạ, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh
- tập đoàn tất nhiên để sinh lời chứ ko phải từ thiện, Thái tổng mấy năm qua, dù đóng góp ko nhỏ nhưng rõ ràng  doanh thu qua từng kỳ chỉ tăng nhẹ, ko tương xứng với thực lực sở hữu của chúng ta, e là chính sách đưa ra chưa đủ phù hợp, tuy nói Thái tổng tuổi trẻ tài cao nhưng ít nhiều va vấp trong nghề còn chưa nhiều nên cũng  ko thể trách được.
Ý tại ngôn ngoại rất rõ ràng
Đúng là cáo già, hằng năm thu nhập của FY chưa bao giờ lọt khỏi top 5 trong giới, chỉ tăng nhẹ, hắn còn ko biết vài phần trăm đó đủ cho hắn dưỡng già sao
Từng câu nói như tát nước thẳng vào chiếc ghế chủ tịch, cô vẫn ko hề nao núng
- ohh, Lưu tổng chỉ trích rất phải, tôi e mình trẻ người non dạ còn chưa nghĩ được kế hoạch đột phá, lưu tổng đã đề nghị như vậy ko biết có ý tưởng gì chăng?
- Thái tổng rời công ty lâu như vậy hẳn ko biết tình hình hiện tại, tháng tới ngài Ribe sẽ sang Canada, đây là thời điểm FY có cơ hội vươn tầm sang châu Âu, kinh đô thời trang sao FY có thể bỏ qua

- phó tổng là đang ám chỉ tập đoàn SK tại Pháp sao? Chắc ngài Ribe chưa nói rõ với phó tổng biết, hợp đồng này chỉ có thể ký nếu có sự tham gia của tôi, à... quên thông báo với mọi người, chính người bỏ bê chức trách này mất gần 1 tháng để thuyết phục ngài ấy và 2 tập đoàn khác tại châu Âu cho chúng ta 1 cơ hội được hợp tác,
Nhìn những đôi mắt trợn tròn kinh ngạc kia Thái tổng nhếch môi nói tiếp
Ko biết các vị có ý kiến gì nữa về tôi ?

Lão lưu gần như chết đứng.

- vậy thái tổng nắm chắc phần thắng sao...1 cổ đông khác lên tiếng.

Nghe câu hỏi, Thái tổng trầm mặc, vốn dĩ đã từng nắm chắc nhưng 3 tháng ở Hong Kong chết tiệt kia đã hoàn toàn cản trở kế hoạch cô. Giờ hỏi cô có chắc ko?
Cô ko chắc
Nhìn ánh mắt trầm sâu hướng mình, cô  thấy sự toan tính, xem ra nên để phó tổng thể hiện 1 chút

- lưu tổng chắc  đã có cao kiến?

-----

Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua...cuộc họp kết thúc...mọi thành viên rời khỏi căn phòng, gương mặt đắc ý tò mò,...khi 1 cuộc chiến nổ ra chỉ thiệt hại cho những ai trong cuộc, còn những ngư ông như họ...chỉ chờ đắc lợi thôi.

Căn phòng dần thưa vãn đến khi chỉ còn Thái tổng và Diesum.

- Thái tổng đúng như dự đoán từ đầu phó tổng lòi đuôi cáo rồi.

- ukm... chuyến đi vừa rồi máu rơi coi như ko uổng phí...

- nhưng tôi ko hiểu, sao cô lại mạo hiểm  để phó chủ tịch có cơ hội cùng cô tranh đấu...nếu sơ sót thì...

- thì chiếc ghế này tôi ko đủ tư cách ngồi nữa...tôi còn cách nào nữa sao? Bây giờ tôi ko còn nhớ gì nữa cả, gần 1 năm qua lấy ý tưởng thời trang từ mọi nơi cũng thành công cốc, 1 tháng thì sao có thể hoàn thành 2 bộ sưu tập từ con số 0, nếu 2 bên thi đấu ko phải việc cần làm sẽ giảm 1 nửa sao, buổi trình diễn sắp tới ko thể làm mất uy tín của FY trong giới thời trang được...

- nhưng phó chủ tịch đâu hiểu gì về thời trang, e rằng lão sẽ làm hỏng buổi biểu diễn mất...

- cái đó ko cần phải lo, đây là cuộc chiến sống còn lão sẽ ko làm bừa đâu...sở dĩ tôi làm vậy mới đưa thời cuộc về thế cân bằng...những cổ đông còn lại sẽ ko hùa theo bên nào, như vậy cũng đỡ thêm rắc rối cho chúng ta.

Thái tổng đưa tay bóp vầng trán...mong giảm bớt cơn nhức đầu dữ dội.

-Diesum đưa tôi thuốc an thần,...

- Thái tổng, bác sĩ đã dặn ko nên dùng nhiều thuốc, nếu ko thì... kí ức có thể ko khôi phục lại được.

- khôi phục? tôi còn cần chúng ko? Tôi ko sao ....bây giờ quan trọng nhất là kí được hợp đồng với SK...tôi ko thể lo nhiều chuyện được nữa.

-------

Vậy là ngay ngày hôm sau Thái tổng đã có mặt tại FY... Cô đích thân lựa chọn những nhà thiết kế xuất sắc của FY cùng mình bắt tay vào công việc.

Bắt đầu, họ nghiên cứu thật kĩ càng về chiến lược và hoạt động trước giờ của SK- tập đoàn cung cấp hàng đầu tại kinh đô thời trang- Pháp. Đây là nơi mà các ngôi sao hạng A và giới thượng lưu thường hay lui tới.

Nếu có được hợp đồng cung ứng với SK doanh thu của FY sẽ tăng thêm đáng kể,...điều mà mọi cổ đông tham lam thèm muốn,... nhất định cô phải thắng gã họ Lưu để có hợp đồng này.

Đội ngũ chuyên nghiệp dưới sự lãnh đạo của Thái tổng chỉ trong hơn 1 tuần đã hoàn thành 1 nửa số mẫu thiết kế, cũng phải họ đã làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc. Nhưng ... cực nhất ắt phải là Thái tổng, từ chủ đề đến ý tưởng đều có mặt của cô, cô đã phải làm việc thâu đêm suốt sáng mới cho ra kết quả tốt như vậy,... sau khi áp lực đã vơi bớt, giờ cô mới buông thõng bản thân mình nghỉ ngơi.
Ko phải cô lo lắng hay bán mạng cho công việc mà thật sự...chỉ có công việc mới giúp cô quên đi sự trống trải trong mảng kí ức trắng xóa kia. Từ lúc về Canada tới giờ cô ko hiểu nổi bản thân mình, những hình ảnh mông lung len lỏi vào tâm trí, những giấc ngủ bất an nếu ko có thuốc an thần, 1 sự mất mát khó nói thành lời...chắc là cô đã bỏ quên thứ gì đó ở Hong Kong mất rồi.

-----

....Hong Kong ko có gì thay đồi, chỉ duy nhất khác lạ với Gillian. Sau cái ngày ngất xỉu tại sân bay, phải hơn 1 ngày cô mới tỉnh lại và cả tuần nay cô xin nghỉ phép để dưỡng bệnh.

Bệnh của cô chẳng có gì là nghiêm trọng cả mà nó lại ko thể khỏi. Tất cả chỉ số sinh lý đều bình thường ngoại trừ gương mặt hắc ám kia.

Cái căn phòng đã gắn bó với cô bao năm qua nay cũng thật xa lạ, nó chẳng mất đi hay thêm bất cứ thứ gì, ngoại trừ...Sa, cô cần ai đó ở bên lúc này. Chẳng biết chồng sắp cưới của cô đã đi đâu, từ hôm đưa cô đến bệnh viện rồi chở cô về nhà thì đã ko còn thấy anh ta- chắc lại có việc bận.

Là do anh ta cũng như bao người đàn ông khác, họ coi trọng sự nghiệp hơn tình yêu hay... sau khi đã có được điều mình muốn họ sẽ chẳng còn mặn nồng như xưa.

Bing.. bong...

David đang đứng trước mặt cô, anh ta đến thăm cô sau những ngày mất tích. Cô đang nấu ăn và cũng cần 1 người ăn chung.
...David lấy làm bất ngờ...

- ko ngon sao?...
Gill lúng túng khi nhìn thấy người bên kia chỉ mới đụng đũa vài lần đã buông xuống.

- chúng ta ra ngoài ăn thôi...

Là ko ngon ?...tay nghề của cô có gì thay đổi đâu?.. tất nhiên...làm sao nó thay đổi chỉ là.. người thưởng thức chúng ko phải ai kia.
Anh ta là đại gia chứ đâu phải 1 người như Sa, Sa thì dù cô nấu ngon hay ko thì cũng là sơn hào hải vị,

... cô lại nhớ ai đó nữa rồi...

Họ cùng đi ăn, đi chơi...mọi thứ vẫn như xưa...mà tại sao Gill lại thấy chơi vơi thế này ... ko ai kéo ghế khi Gill chuẩn bị ngồi, ko ai giúp Gill những món ăn sang trọng mà Gill chưa từng thử qua, chẳng có ai nắm tay Gill giữa dòng người chen lấn,

... David nào có thay đổi, nhưng thói quen thì làm sao di dịch. Mấy tháng qua ko phải có ai đó vẫn thường làm thay anh sao...đến giờ chắc anh đã ko nhớ việc đó đang chờ đợi mình... Gill sợ cô đơn nên cứ nghĩ chỉ cần ai đó bên cạnh, thật ko thể ngờ, người chồng sắp cưới đang ở ngay đây mà Gill lại cảm thấy lạc lõng vô cùng.

Gill trở về cứ thế thả mình nằm ôm mickey- cái hình thù mà Gill đã phải nhồi nhét tất cả những gì có thể, vào bộ đồ mickey người kia bỏ lại, từ lúc Sa đi chỉ còn nó ôm Gill suốt đêm, chắc cũng chỉ có nó mới ko rời xa Gill được.

'là ... Gill đang nhớ Sa, Sa quan trọng với Gill như vậy?'...

-----

Sau 1 tuần nghỉ, Gill phải bắt đầu lại công việc,
Lượng công việc cần làm cũng giống nỗi buồn, càng chất chồng thì càng nặng trĩu đầu óc
Chắc quay về sẽ giúp Gill có động lực hơn.
Thức dậy thật sớm, nhìn khoảng trống bên cạnh dù hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười tự nhủ
,'Ko sao, sẽ quen nhanh '.
Sửa soạn trang phục tươm tất, dùng phấn che đi làn da có chút xanh xao, che giấu quầng thâm quanh đôi mắt, mỉm cười với bản thân trong gương.

'Ko ai sẽ chết khi sống thiếu vắng ai, người ta chỉ chết khi ko lao động thôi.'

Nói vẫn luôn dễ hơn làm

Dù đã cố gắng, vậy mà Gill lại chẳng thể tập trung, ý tưởng như mắc nghẹn ko tuôn nổi một dòng.

Gill kết thúc 1 ngày làm việc chán nản...

Giữa con phố đêm nhộn nhịp, nơi mà ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình Gill là lẻ bóng.

...lạc lõng....

...1 chiếc xe thoáng qua... rất quen thuộc.

Là xe của David,...anh sẽ lại đóng vai chàng hoàng tử đến giải thoát cho cô chứ ?

....phải...mà cũng ko phải

...vẫn là chàng hoàng tử lịch lãm của ngày nào nhưng kế bên là nàng công chúa cũng chẳng phải chỗ cho nàng lọ lem như nàng
Ai cũng đúng khi tin mình là công chúa trong cuộc đời của bản thân nhưng đâu ngờ được, nàng công chúa đôi khi lại lạc nhầm vào cổ tích khác, thể giới ấy ko thuộc về nàng.
Nhìn hình ảnh 2 người phía trước, chắc là người yêu. Hành động thân mật với nhau còn hơn những gì 7 năm qua cô với anh từng làm.

Nên cười hay phải khóc, chẳng có ghen tuông hay giận hờn,
Gill quay người lẳng lặng rời đi, ko muốn làm người thứ 3.

Người thứ 3 ? Anh ta là chồng sắp cưới của cô, lại đang vui vẻ với một người khác, vậy mà... cô là người thứ 3?

Cũng đúng thôi... Gill lấy lý do gì để tức giận, ngay cả khi đi chung với anh ta, cô còn chẳng biết mình còn yêu ko nữa, thì lấy quyền gì mà bắt anh chỉ có mình cô.

Chỉ đáng thương cho cái hạnh phúc tương lai cùng căn nhà nhỏ của cô và anh, liệu nó có thể tồn tại sao?cứ nghĩ chỉ cần 1 người đàn ông che chở, bên cạnh ...nhưng...có phải chỉ cần như vậy thì hạnh phúc sẽ mỉm cười ?

Vốn dĩ hạnh phúc chưa bao giờ có thì sao gọi là tồn tại...

Một mối quan hệ duy trì suốt 5 năm, anh ta cũng có thể lừa dối mà đi cùng ai đó khác, như vậy là yêu ? còn Gill với Sa, đã  khảm sâu như vậy lại chỉ là bạn ?

Có những câu hỏi vừa đặt ra đã tìm thấy đáp án, cũng có những câu...lời giải đáp lại chẳng thể tìm ra...Con người thật sự rất phức tạp, tình cảm cũng vậy... đôi khi họ hiểu chính mình mà lại giả vờ như ko biết...

... Gill lang thang vô định trong đêm...cơn gió lạnh buốt vây vờn làm Gill giật mình ... Gill đã đến đây từ bao giờ?...bãi biển vẫn trong thanh và yên tĩnh như ngày nào... đủ để nhìn những vì sao lấp lánh trong đêm.

[Gill phải tin rằng ở nơi nào đó Sa cũng vậy ở dưới bầu trời nhớ về Gill]

...người ấy có đang ngắm sao ko? có đang nhớ về Gill...có biết cô đang buồn và cần người bên cạnh biết bao?

Hàng mi thanh tú níu chặt vào nhau, trong 1 miền ký ức nào đó cô nhớ đến câu chuyện mình từng được nghe

Phải chăng cảm giác của nàng công chúa nhỏ bé cũng là như lúc này?

Chưa từng trải qua nên lúc nghe câu chuyện Gill đơn thuần nghĩ giữa hai người tồn tại lòng trung thành hoặc hơn thế chỉ là tình bạn tinh khiết, nhưng hiện tại Gill có thể mường tượng ánh mắt khi cúi đầu của cô người hầu đó...
Là yêu thương đến bất lực.
Như chính ngày ấy nỗi lòng của Sa hằn lên con ngươi tuyệt vọng

Sa đã từng hỏi Gill cảm giác của nàng công chúa kia sẽ là thế nào?
Lúc này Gill có thể nói

1 chữ ....thảm...

Có những thứ trôi qua rồi sẽ cùng thời gian chôn vùi, ko thể tìm lại.

Gill nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, sự ràng buộc trên ngón tay áp út...đắn đo...

Gill đưa tay dứt khoát tháo 1 trong 2 chiếc nhẫn. Là chiếc nhẫn của David đã cầu hôn cô, giờ Gill ko có lý do nào để giữ nó cả, nó thuộc về chủ nhân của nó.
Còn chiếc kia... cô ko có ý định đó, nó là của cô, cô đã ko thể sống thiếu nó nữa rồi.

Sau bao nhiêu thay đổi, cuối cùng Gill mới có thể chấm dứt mối tình mông lung này, ko phải là Gill ko còn sợ cô đơn... mà Gill đang chờ ...chờ ngày mà 2 phương trời xa lạ có thể gặp gỡ dưới 1 bầu trời chung...

Gill đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên chiếc nhẫn trói buộc ngón tay nhỏ nhắn, dòng chất lỏng mặn đắng lan tràn đọng lại phía trên hột kim cương thuần chất cùng nhau lấp lánh giữa đêm khuya .
Cổ tích hay đời thực thì kết cục cũng đang chờ 1 người viết tiếp.

[....cho tới ngày này bạn suy nghĩ kĩ rằng, thật ra cũng có 1 người mà bạn bỏ lỡ...từng yêu sai, từng hối hận ,...mới biết mình giàu có...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro