Tri kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gill loay hoay hì hục trong chiếc mền ấm áp...che đi tia sáng len lỏi vào phòng...chưa bao giờ Gill cho phép mình ngủ nướng như thế này...sự rục rịch làm Sa tỉnh giấc.

- Sao Gill chưa đi làm

- Gill... Gill ko muốn đi...họ ko cần Gill.

Sa tỉnh ngủ hẳn, kéo kéo mép chăn lộ ra cái đầu ko tình nguyện

- sao lại làm gì...đó là ước mơ của Gill mà...sao lại từ bỏ vì những điều ko đáng như thế.

- nhưng...

- tin Sa đi...mọi thứ sẽ tốt hơn mà...hãy tự cho mình 1 cơ hội.

Gill ậm ừ... Gill ko tin mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn đâu, nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì Sa nói đúng, khó khăn lắm Gill mới có được công việc này, ko thể bỏ ngang như vậy, sau này sẽ còn những cơ hội khác mà.
Gill uể oải chuẩn bị xuống giường, chân chưa chạm đất mới phát hiện có điều ko đúng
- gill chưa làm bữa sáng nữa, Sa tự lo được sao
Sa có chút buồn cười, người này là đang tìm cớ chính đáng đi
- Sa ko phải mù công nghệ nha, alo 1 tiếng là có ngay, giờ giao hàng nhanh lắm á
Gill xoắn xuýt ngón tay
- đồ ăn bên ngoài ko hợp vệ sinh
Sa lắc đầu, cười khẽ
- vậy cũng đúng, chi bằng...
Sa cố tình kéo dài giọng
Gill lập tức lóe sáng nhìn qua
- chi bằng....Gill đi làm nhanh lên rồi về nhà sớm nấu ăn cho Sa
Gill xụ mặt thất vọng, nghiêm túc rời giường.
- nè...
Gill quay lại nhen nhóm niềm tin
- nhớ mua thuốc và ăn sáng đó, dầm mưa dễ sinh bệnh lắm
Lần này hay rồi hy vọng cuối cùng cũng mất hết.

Đôi khi cuộc đời luôn dành cho ta những điều bất ngờ, nếu ko bước tiếp sao biết phía trước là thiên đường hay địa ngục...

-----------
Ngày mới bắt đầu bằng nhịp đập hối hả của thành thị, ai cũng có công việc riêng, Sa cũng vậy.

Sa ngắm nhìn bản thân trong gương với bộ đồ mới, chiếc áo sơ mi tay rộng này là Gill giúp cô tư vấn, ko hổ là nhà thiết kế, chọn cũng rất hợp với cô, còn có thể che đi cánh tay bị băng bó, cô mang theo kính râm rồi rời khỏi nhà.
Bận bịu gần hết ngày mọi người cũng thay nhau về lại tổ ấm
Gill cũng hòa vào đàn người, quay trở về với cơ thể mệt nhoài... ngồi phịch xuống sofa.

- Mọi chuyện thế nào rồi...
Sa bình thản đưa ly nước lạnh cho Gill..

Nghe được giọng nói quen thuộc, Gill mở mắt hưng phấn nhìn người trước mặt.

- Sa biết ko? Hôm nay lạ lắm. Ngay chính tổng giám đốc của WM đã đích thân đề tên của Gill vào cuộc thi sắp tới...cũng ko truy cứu chuyện bản thiết kế, ko những thế mà ông còn tỏ ra thân thiện với Gill như với khách quý...

- thật ko? hay quá, điều ước của Sa thành sự thật rồi, mà sao Gill vẫn ko vui gì vậy, Gill đang phân vân điều gì

- Gill có thể tham gia cuộc thi tất nhiên là vui, nhưng giờ Gill đâu còn ý tưởng, bao nhiêu tâm huyết đã đổ dồn vào bộ sưu tập kia rồi. Họ chỉ cho Gill 2 tuần để nộp bản thiết kế thời gian quá.....

- Sa thì thấy đó là cơ hội chứ... nếu Gill thắng trong cuộc thi này, ko phải Gill đã thắng đối thủ mạnh nhất là bản thân mình sao, tác phẩm đó là của Gill nên Gill càng có niềm tin để đánh bại, hãy tin vào bản thân mình, đừng lo, với lại có Sa sẽ giúp Gill,

Nhìn đôi mắt có chút mờ mịt ko hiểu kia, biết mình lỡ lời, vội cười ngại

- tất nhiên chỉ là hầu trà thôi.

Gill xụ mặt

- ko chỉ thế đâu, người thiết kế sẽ phải thuyết trình về tác phẩm của mình...Sa biết mà... Gill sợ mình ko thể, có lẽ Gill ko nên tham gia mới đúng.

- ngốc ạ...chưa thi mà đã nản chí rồi, chưa thử thì sao biết mình đến đâu, Gill ko nhớ mình đã khóc thế nào khi mất đi cơ hội tham gia sao.

Gill thở dài... vốn ko thể nói lại những lý lẽ Sa đưa ra, nhưng chắc chắn mọi thứ sẽ ko hề dễ dàng chút nào cả.

Dĩ nhiên là vậy, cuộc đời đâu cho ko ai cái gì, có gian nan thử thách mới biết sức dài vai rộng.
Ngay đêm đó hai người cùng thảo luận về chủ đề kỳ lạ của cuộc thi
" bao la " cũng quá mơ hồ rồi
Bộ sưu tập trước Gill chọn màu xanh của bầu trời làm chủ đạo, phong cách có chút phóng khoáng. Cả bộ sưu tập được liên kết với nhau nhờ sự hài hòa của màu sắc. Nếu được tham gia Sa tin đó sẽ là ứng cử viên sáng giá.
Gill ngồi 1 bên chống cằm  suy tư, thật sự rất khó để quên đi cái cũ và tìm cảm hứng mới.
Sa nhìn bộ sưu tập vẫn có chút tiếc nuối, nghiền ngẫm thật kĩ Sa lại càng đánh giá cao bộ sưu tập. Nếu ghép lại từng trang vẽ có thể tưởng tượng ra sắc thái của bầu trời thay đổi  qua từng mùa, từng thời gian, chân thực đến giản dị chả trách Gill lại sầu não đến thế.
Sa xoay tròn cây viết trong tay
Trong đầu Sa thoáng qua 1 cái sự vật, xem ra cũng chỉ có nó mới cân lại bầu trời kia.
Quan trọng hơn là làm sao để gợi ý mà ko quá lộ liễu đây
- nếu nói bao la ngoài bầu trời chắc cũng chỉ có mặt đất nữa thôi.
Gill nhìn qua, lại cụp mi lắc đầu,
- mặt đất thuộc màu tối nếu lấy làm chủ đạo e là bộ sưu tập rất âm u
Sa gật đầu giống như học sinh vừa tiếp thu kiến thức mới
- vậy thật khó a, làm sao có thể tìm được thứ vừa rộng lớn lại có thể thay đổi như sắc trời đây, nếu theo khoa học hơn 70% diện tích trái đất là đại dương nếu ko là mặt đất sợ cũng chỉ còn nước thôi ... Nhưng mà quanh năm biển cũng chỉ có 1 màu e cũng ko đa dạng được như bầu trời
Gill nhìn chằm chằm người trước mặt, trong đầu lại liên tưởng đến đại dương sâu thẳm.
1 luồng sáng xoẹt qua
- ko phải đâu, đại dương rất phù hợp tuy nó chỉ có màu xanh chủ đạo nhưng nó là cả hệ sinh thái đa màu , nếu xâu chuỗi hợp lý sẽ còn hài hòa và sinh động hơn rất nhiều bầu trời.
Gill cười rạng rỡ nắm chặt tay Sa
Phải đúng rồi là đại dương Gill sẽ chọn nó làm biểu tượng.
Sa cũng cười thật tươi
- woa Gill giỏi quá chỉ tưởng tượng thôi Sa đã thấy rất đẹp rồi.
Sau khi tìm được biểu tượng Gill nhanh chóng sắp xếp ý tưởng lên bản vẽ, Sa lui về sau ko làm phiền Gill nữa, Sa cũng có rất nhiều thứ phải hoàn thành nha.
Tiếp theo là những ngày thâu đêm suốt sáng
Nhưng Gill ko hề cô đơn như trước, bên cạnh Gill luôn có cánh tay đắc lực ...tuy Sa chỉ ngồi kế bên lâu lâu xuyên xỏ vài ý tưởng ngẫu hứng mà lạ thay chúng lại rất hữu ích...

Mặc dù có tham gia đóng góp thật nhưng Sa biết đâu là điểm dừng...Sa ko muốn nó mất đi nét riêng của Gill...

Cũng trong thời gian này,  Sa giúp Gill tự tin thể hiện tâm ý của mình, đêm đêm lại tập thuyết trình, tập nói như 1 đứa trẻ con và người giám sát là Sa.

Ngày ngày trôi qua chỉ có luyện tập...luyện tập và luyện tập.

Nếu giao tiếp ko phải sở trường thì hãy để nó trở thành thói quen, dù là khả năng thiên bẩm nhưng nếu ko sử dụng cũng có thể mai một, và ngược lại nếu cố gắng luyện tập có thể bù đắp phần nào khuyết điểm.

Có vẻ cách này của Sa khá ổn... Gill đã tự tin hơn trước nhiều...chí ít đã ko thấy sợ hãi khi biểu đạt ra suy nghĩ.

2 tuần thấm thoắt trôi qua rất nhanh đến hạn chấm kết quả.

Thử nghĩ, nếu đã có Thái tổng thì dù bộ thiết kế đó bước vào chung kết cũng ko có gì là lạ, thậm chí còn xứng đáng là đẹp nhất.

-----

Sa ân cần chỉnh lại hàng khuy bấm cho người phía trước, khung cổ áo hình chữ V lệch trái gợi chiều sâu thu hút, xương quai xanh thon thả như ẩn như hiện, chọc người say mê

- hôm nay là chung kết... Gill sẽ làm tốt. Chỉ cần thuyết trình như bình thường tập thôi...

- Sa ko đến sao? Gill rất muốn Sa đến
Gill vẫn chờ mong nhìn người trước mặt.

- Sa...Sa ko thể...hôm nay Sa có việc rồi...

Gill thoáng cụp mi như che đi sự thất vọng trong ánh mắt...

- nè...(nắm tay Gill lay nhẹ) Gill với Sa đâu nhất thiết ở bên mới là cổ vũ ...dù Sa ko đến đó thì vẫn luôn bên cạnh Gill mà...biết ko? Phải làm tốt đó...

....đêm chung kết tuy ko thể trực tiếp cổ vũ ở dưới khán đài nhưng mọi thứ Sa đều nhìn thấy qua màn hình trong 1 căn phòng khác...

Nhìn hình ảnh của Gill, Sa thật sự hạnh phúc...Dù nó ko phải là bài thuyết trình xuất xắc nhất đêm nay nhưng nếu nhìn 1 hành trình dài của Gill bước đi mới thấu sự cố gắng của cô ấy lớn thế nào, cảm giác như mầm cây mình dày sức vun trồng đã cứng cáp, đây mới thật là điều xứng đáng Gill có.

- Diesum chúng ta phải đưa ra quyết định cuối cùng rồi.
Vị tổng giám đốc WM ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở người còn đang thất thần

- tôi nghĩ Thái tổng sẽ hài lòng với những mẫu thiết kế này...tôi ko hiểu về thời trang lắm mọi người cứ quyết định là được rồi.

Kết quả cuối cùng Sa cũng đã ko quan tâm đến... Gill đã chiến thắng bản thân mình rồi...với Sa như thế đã quá đủ...Sa đồng ý làm giám khảo chẳng qua chỉ là cái cớ.

Sa thản nhiên bước ra khỏi căn phòng.

Những người còn lại nhìn cánh cửa khép dần, ngẫm nghĩ nhìn nhau.

(Trở về 3 tuần trước, khi cả đám còn đang thưởng thức tách trà sáng thì Diesum bất ngờ xuất hiện  tại văn phòng  làm tất cả 1 phen choáng váng
Vị giám đốc vội đặt tách trà trên tay xuống, gia tăng bước chân
- ko biết hôm nay ngọn gió nào mang cô đến, hay chăng Thái tổng có gì ko hài lòng về chúng tôi ?
Cô ung dung lướt qua người đối diện, đi đến ngồi vào sofa
- Sau khi nghe tôi báo cáo, Thái tổng khá ưng ý buổi trình diễn, chỉ là bản thân tôi có chút hiếu kỳ về cuộc thi sáng tạo sắp tới của công ty, nên tôi mạo muội đến học hỏi đôi chút, ko biết các vị có rộng lượng hoan nghênh hay... trách tôi làm phiền

Vị giám đốc nghe ko phải ý than phiền của Thái tổng mới vơi đi nỗi lo, ông cười hề hà với người trước mặt

- nào dám phiền, ko phiền tí nào cả, là vinh hạnh của công ty mới đúng.

Nói xong liền tiên phong dẫn cô đến phòng hồ sơ, chất đầy những mẫu thiết kế, xô dạt tất cả tránh sang 1 bên chừa lối đi, cô bước vào ngồi xuống lật nhìn hết 1 lượt.

Có chút cau mày, như tìm ko thấy thứ gì đó,  thở dài có chút mất mát

- tôi ko hiểu nhiều về thời trang, nhưng hôm trước tôi rất thích tác phẩm của nhà thiết kế Gillian, ko biết cô ấy có tham gia ko? Tôi hi vọng có thể xem thêm tác phẩm của cô ấy, hình như ở đây ko có thì phải.
Ông đứng nhìn bối rối , 1 vị trẻ tuổi ghé vào tai ông nói gì đó, gương mặt bỗng trở nên khó coi như gà mắc tóc, khi quay sang cô, lại lộ ra dáng vẻ nịnh nọt
- tất nhiên phải có rồi, cô ấy được đặt cách thêm thời gian vì sức khỏe ko tốt, quả đáng là trợ lý thái tổng, thật có mắt nhìn, Gillian là 1 trong những nhà thiết kế triển vọng nhất của công ty, cô yên tâm rất nhanh sẽ có tác phẩm của cô ấy.
Cô ngước nhìn lên, lấy làm bất ngờ
- oh, ko ngờ tôi lại có mắt nhìn nhân tài giống giám đốc đây, vậy tôi thật hi vọng được chiêm ngưỡng những tác phẩm của quý công ty.

Ông đưa tay lau đi mồ hôi vương trên trán

- vâng tất nhiên là vậy, chúng tôi vô cùng hoan nghênh
Cô rời ghế, bước khỏi căn phòng, chợt quay đầu
- à tôi có yêu cầu, thái tổng ko muốn có quá nhiều người hiểu lầm sự hiện diện của tôi tại đây là để chi phối hoạt động của công ty
Như nhìn ra ẩn ý, vị giám đốc gật đầu răm rắp,
- vâng cô yên tâm, tất cả sẽ được sắp xếp ổn thỏa.

Vậy nên mới có giây phút ngày hôm nay

Họ biết bản thiết kế của Gillian là hoàn hảo còn bài thuyết trình vấp tùm lum kia thành quán quân là chưa thực sự thuyết phục nhưng...nếu để đánh đổi cái giải nhất bé nhỏ này cũng chẳng thể nào so với những ngày tháng sau này.
1 người được trợ lý Thái tổng chú ý thì họ ko thể lơ là rồi.
Đã từng phá sản 1 lần, nên giờ họ kiên quyết bám trụ vào cột trụ vàng từ trời ban xuống này.

Sa tản bộ  trở về nhà, dám chừng Gill giờ này đang cùng mọi người ăn mừng.
Ko cần vội.

1 mình chậm rãi giữa con đường tấp nập, nếu là lúc trước chắc có lẽ Sa cũng như bao nhiêu người khác đều ko biết nhịp sống của mình hối hả như đang chạy đua với thời gian như thế nào? Chỉ đến khi đứng bên lề cuộc đua mới cho mình 1 cái nhìn toàn diện nhất

Sa chưa bao giờ dùng đến quyền hành giúp đỡ việc cá nhân, nhưng lần này chuyện của Gill, Sa đã phá lệ
Có lẽ là vì bất bình, Sa tin Gill, và hận những kẻ lừa lọc chất xám của người khác

Nhưng chắc còn lý do gì nữa đó mãnh liệt hơn thôi thúc cô ra mặt

Cô và Gillian tồn tại sự đồng cảm đến kỳ lạ.

Lúc bước vào nhà mới giật nảy vì Gill đang ngồi 1 mình. Gill nhìn Sa có chút hờn dỗi...

-Sa đi đâu vậy? có biết Gill đã chờ Sa thế nào ko?

- Sa...Sa xin lỗi...đừng giận...Sa.
Sa bối rối nhìn Gill ánh mắt cầu khẩn...

Bất ngờ Gill lao thẳng đến ôm chặt lấy Sa.

- ngốc,..Gill ko giận ...nếu ko có Sa, Gill có thể tốt như bây giờ sao, gill thắng rồi, là giải nhất ...

Sa thở phào cứ tưởng là Gill giận mình chứ...

- mà nè, Gill ko ăn mừng cùng mọi người sao...sao về sớm quá vậy, thắng rồi mà ko vui gì hết.

- Gill ko thích ăn mừng với họ... Gill... Gill chỉ muốn về với Sa thôi...mà sao Sa ko bất ngờ gì với kết quả vậy,

Gill buông người trước mặt ra

- à... à...vì Sa biết Gill sẽ thắng mà.

- hả? Sao...

- với Sa, Gill làm gì cũng là số 1 hết.

- mà Gill đừng như vậy nữa hãy mở lòng với những người xung quanh hơn chút đi, con người sống trong cộng đồng mà.

- được rồi...Gill dắt tay Sa lại gần chiếc sofa
- lần sau Gill sẽ mở lòng...hôm nay chỉ có chúng ta thôi...

Gill chỉ xuống đống lon bia trên bàn.
Kỉ niệm chiến thắng bên người quan trọng.
Từng lon trống rỗng rơi trên mặt bàn rồi mặt đất,
Chốc chốc đã có người ngà ngà hơi men... giọng lèm bèm...

- tuy có chút ghét chị ấy, nhưng lúc nhìn chị thất vọng
dường như mọi tội lỗi lại chĩa thẳng vào Gill...nghe nói chị ấy cần tiền từ giải thưởng nên...
Gill lại sai rồi phải ko? Gill là người xấu?

Chị ta ở đây là Angel sao? Cô gái này sao lại lạnh ngoài trong ấm đến như vậy.

- Sa ko biết ai tốt hay ko, nhưng Sa biết Gill là người tốt, người luôn nghĩ cho người khác mà ko toan tính sẽ ko thể là người xấu đâu,...
Sa ko dễ tin người khác như Gill, sẽ có ai vì số tiền thưởng ít ỏi mà làm liều vậy sao? Nhưng vì danh lợi lại có thể á, có danh thì chắc chắn có lợi mà. Cô gái ngốc này sao lại dễ tin lời ngụy biện như vậy chứ

Gill vẫn ngầy ngật nhìn Sa thật lâu... mãi mới cắn môi nói ra lời

- Sa nek...

- sao Sa lại tốt với Gill như vậy ?

Sa nhún vai

- phải cần lý do sao? Sa ko tốt đến vậy đâu...là Sa đang tự giúp mình mà.

Sa ko dám nhận mình là người tốt, vốn dĩ mọi chuyện là duyên phận sắp đặt.
Nhờ có Gill, Sa mới biết rằng con người ta sống luôn luôn tồn tại hạt mầm yêu thương.

Gill lắc đầu thật mạnh

- Sa nói gì vậy? Sa là người rất tốt, tốt nhất luôn, Sa là thiên sứ... là thiên sứ của Gill.

Gill đưa tay kéo kéo cái gương mặt đang lẩn tránh kia về phía mình... buộc lòng đối phương phải thừa nhận sự thật.
Sa dùng 1  tay đỡ cánh tay đối phương ko thì gương mặt biến dạng mất thôi. Người thì gầy mà lấy đâu ra sức vậy chứ.

- rồi rồi... Sa là thiên sứ...thiên sứ của mình Gillian được chưa?

...đúng là ko nên đôi co gì với người đang say.

Gill ngả đầu xuống sofa hạ giọng lẩm bẩm....

- Sa ko thấy lạ sao, 2 chúng ta khác xa nhau mà...  Sa rất ấm áp, sao lại thân thiết với kẻ mặt ko biểu tình như Gill...
Vừa dứt xong câu đã mệt mỏi mà từ từ đi vào hơi thở đều.

Sa nhìn người say mèm đã yên giấc... Gill biết câu chuyện của mưa và nắng ko? cơn mưa có lạnh lùng thật nhưng 1 khi đã từng đắm chìm trong nó lại khiến người ta hi vọng thêm 1 lần trải nghiệm, ánh nắng dù có ấm áp nhưng ko phải nếu mải mê cũng có thể cảm nắng đó sao, nếu ko có mưa sao biết ánh nắng ấm áp thế nào...và nếu ko có nắng thì sao biết trân quý những cơn mưa, tự nhiên sinh ra có nắng ắt sẽ có mưa, như để bù đắp cho nhau.
...lệ thuộc vào nhau...

-----

Một ngày mới lại bắt đầu, Sa vừa tỉnh dậy, như  thói quen, Sa quay qua tìm người bên cạnh,
Gill đi làm rồi sao...?
Cô làm vệ sinh cá nhân xong thì bước về phía nhà bếp. Lạ chưa Gill đang trong bộ tạp giề để chuẩn bị bữa sáng...

- Gill chưa đi làm hả?

- hôm nay Gill xin nghỉ...

- sao vậy?...

Gill nhún mình 1 cái...tập trung vào công việc hiện tại...

Sa nhanh nhẹn bước tới chuẩn bị bàn ăn tươm tất. Lại là cháo gà và cải muối quen thuộc của cả tuần nay,...

- ăn từ từ thôi, nóng đó

- Chúng...nhìn hấp dẫn quá, phải ăn nóng mới ngon...hậu quả là ai đó vừa phun ra khi cho ngay thức ăn vào miệng.
...đáng đời mi lắm Charlene...

- nói mà ko nghe....ngon như vậy sao.?

- Tất nhiên, Gillian nấu mà.

-Vậy ngày nào Gill cũng nấu như vậy ngán ko?

- Ko đâu...Sa ăn cả đời cũng được mà...

Ai đó lại nở nụ cười ko thể tươi hơn, dù đó chỉ là lời nói vu vơ của ai kia.

Với Gill đó là lời nói đùa, nhưng ko biết tác giả của nó có thiệt sự đùa hay ko.

- Hôm nay... là ngày Sa tháo bột đó. Gill hạ giọng...

'Uk nhỉ cũng hơn 1 tháng rồi ? Nếu Gill ko nhắc chắc Sa cũng ko nhớ'
( ko nhớ hay ko muốn nhớ... ngày nào Sa cũng vui như tết, thời gian đâu để nghĩ về ngày tháng).

-----

....Cái tay xinh đẹp, cuối cùng Sa cũng được nhìn ngắm nó rồi, Sa vừa đi vừa cử động vài động tác, lâu rồi Sa mới được sử dụng cả 2 tay của mình, .thật thích quá đi.

... Sa thì cứ mải chìm vào niềm vui mà ko để ý Gill có chút khác lạ, Gill ko nói chuyện từ lúc Sa được tháo bột tới giờ. Cả 2- người đi trước, kẻ đi sau, ko ai nói với ai câu gì, Gill vẫn lặng im trên con đường tấp nập của Hong Kong, hòa mình để quên đi hiện thực.

- Mai Sa phải đi rồi...

Gillian giật mình, cô ko ngoảnh lại, 2 tay đã nắm chặt từ bao giờ, đôi chân cũng chẳng màng nhúc nhích.
Gill biết sẽ có ngày này nhưng...sao lại nhanh như vậy... Gill sợ...sợ lắm... Gill chưa muốn chấp nhận.

Nếu ko cùng ai đó đi qua những thăng trầm đời người, coi ai đó là niềm vui là động lực đi tiếp thì sao có thể thấu nỗi sợ hãi khi còn lại một mình,

Con người ta sẽ rất tủi khổ nếu phải sống trong cô đơn nhưng còn đáng sợ hơn khi phải quay lại sự cô đơn sau 1 giấc mộng đẹp.

- Sa đi đâu? giọng nói run run như sắp khóc...

- Sa phải đi ...(tất nhiên là hoàn thành chuyến đi hụt hẫng, Sa đã đình công nó lâu rồi, dù sao bây giờ Gill cũng ko hẳn cần đến Sa nữa.

...nhưng... [cười khổ cũng chẳng biết nên vui hay buồn.) đôi mắt thâm trầm khoảng không....

Gill chưa kịp phản ứng đã có 1 vòng tay ôm mình từ phía sau, đã bao lâu rồi Sa mới lại chủ động ôm ai đó? chắc cũng đã mười mấy năm rồi từ cái ngày vòng tay yếu ớt vô lực ko thể níu giữ cuộc hôn nhân của ba mẹ mình.

Sa ko muốn ôm ai nữa vì sợ rằng ko thể níu giữ được ai , nhưng lúc này thì khác Sa cần tìm lý do để tin rằng mình ko sai.

- Gill đừng đuổi Sa đi nha, Sa ko có ai ở đây ngoài Gill hết.

cả 2 vẫn còn nhớ, Gill chỉ nói là chăm sóc đến khi tay Sa khỏi chứ đâu hứa là suốt đời, ở gần nhau 1 tháng, ai mà ngờ họ lại thân thiết với người kia như vậy. Sa có gia đình, có cuộc sống riêng, lại thích khám phá, Gill sao có thể khiến Sa ở lại- Gill đã nghĩ như vậy từ sáng tới giờ. Gill quay lại ôm chặt lấy Sa, ko thể để con người ấy rời xa.

- đó ko phải nhà Gill, Sa phải trả tiền đó.

Niềm vui dâng tràn khiến giọng nói nhỏ hẳn, cổ họng như bị chèn ép cả ngoài lẫn trong,
Ko phải đam mê khám phá cũng chỉ là kiếm tìm 1 trạm dừng chân thôi sao.

Ánh mắt Gill nhìn về 1 nơi xa xăm, nơi mà Gill chưa định hình nổi. Ko biết ở đó sẽ có những ai đợi Sa, cần Sa,...xin lỗi...họ có thể cho Gill ích kỉ 1 chút ko, Gill sẽ ko giữ ai khác ngoài Sa cả, cứ coi như Sa sinh ra là thiên sứ để đem lại niềm vui cho Gill chỉ Gill mà thôi.

Giữa phố xá tấp nập, mọi thứ rất vội vàng, chỉ rêng Gill với Sa vẫn đang nắm tay bước đi trong tiếng cười trọn vẹn.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro