Chương 1. chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạn có tin trên đời này có chuyện thời gian quay ngược lại không?


Thời gian là một thân dây leo mềm mại vươn mình về phía trước.


Chúng ta là những bông hoa nhỏ bé nằm đối điện với nhau trên cái thân dây leo ấy. Tôi muốn được lại gần em nhưng lại sợ em sẽ tàn úa và rơi rụng xuống mặt đất.



Có thể chúng ta đã bỏ lỡ kiếp này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Nhưng cũng rất có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa biển người mênh mông.

Hạ Vy thường ngồi bên cửa sổ chờ đợi Ngọc Di. Trên bục cửa sổ của cô còn có một cây hoa nhài đang nở hoa thơm ngát. Mỗi khi mở cánh cửa phòng ra, những cánh hoa lại rung rinh trong gió. Cứ mỗi lần như vậy, Hạ Vy lại cố tình nói thật to: - A ! Có phải là Di Di của em đến không nhỉ?


Giờ đây, Ngọc Di sẽ không bao giờ đến nữa.

Những bông hoa nhài của cô cũng đã rơi rụng, những cánh hoa nhỏ bé vàng úa rơi đầy bục cửa sổ của Hạ Vy.


Cô nhặt một cánh hoa bỏ vào miệng....Hóa ra cánh hoa có vị đắng.


Rõ ràng đang là mùa xuân mà sao cô cảm thấy toàn thân lạnh toát như đang ở trong những ngày tháng chạp rét mướt.


Cỏ cây bên ngoài cửa sổ mặc dù đã nhú lên những chồi xanh mơn mởn, báo hiệu một mùa xuân hừng hực sức sống đang đến, nhưng mùa xuân trong lòng cô đã bị mang đi mất....và cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.


Bệnh viện, nhà xác, tai nạn xe, di vật...tất cả đều mơ hồ như một cơn ác mộng của cô.


- Đây là những di vật của người đã khuất!


Những món đồ quá quen thuộc: cặp vòng cổ đôi mà họ đã cùng mua, chiếc túi xách dính máu bên trong có để tấm ảnh chụp chung của hai người, chiếc váy trắng loang lổ những chỗ đẫm máu tươi, còn cả một cái hộp bằng da đựng đồ trang sức....Hạ Vy tay run run mở cái hộp đó ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương sáng lấp lánh.


Hạ Vy đóng nắp cái hộp lại, ánh mắt thẫn thờ.


-Cô phải làm một số thủ tục để nhận những thứ này về!


Hạ Vy đứng dậy.


-Này cô, cô không nghe thấy tôi nói gì à?


Là giả, tất cả những thứ này đều là giả, thật là nực cười! Hạ Vy ngồi thu mình trong một góc nhỏ của bệnh viện, bàn tay cô vô thức cào lên bức tường lạnh ngắt của bệnh viện.


Ngọc Di nhất định vẫn còn sống, không ai có thể cướp mất chị ấy được!


Đây....tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường của cô, chỉ cần tỉnh lại thì mọi điều tồi tệ này sẽ tan biến.


Cô tưởng rằng cô sẽ là một cô gái bình thường, cô tưởng rằng cô có thể nắm tay Ngọc Di đi đến cuối đời....thế nhưng đột nhiên Ngọc Di lại bỏ cô để đến một nơi rất xa.Chẳng biết bao lâu sau, Hạ Vy mới khó nhọc đứng dậy. Cô không đứng ở đây chờ đợi, cô nhất định phải đến bên Ngọc Di. Chỉ cần được ở bên Ngọc Di thì có phải trả cái giá đắt như thế nào cô cũng thấy xứng đáng.


- "Chị Di ơi..."- Hạ Vy khe khẽ gọi tên. Cô luôn hi vọng trong dòng người đông đúc sẽ có ai đó ngoảnh đầu lại nhìn cô, sẽ có một người yêu thương một đứa con gái bình thường như cô, sẽ có một người mãi mãi ở bên cô.


Thế nhưng, nếu như tất cả những thứ này có thể làm lại từ đầu, có thể quay trở lại lúc trước khi hai người gặp nhau, thì cô thà cô độc một đời chứ không muốn được gặp gỡ với Ngọc Di, mà cho dù có gặp gỡ cũng sẽ không yêu nhau.


....Cho dù cô có phải cô độc cả một đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro