Hãy giữ chặt tay em !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy giữ chặt tay em !

Tác giả : *C-ute

Truyện dành cho mọi giới tính và có pha chút bạo lực máu me

Ba mẹ vẫn dặn rằng ra ngoài đường có gặp người lạ thì phải tránh , nhưng có lẽ những lời dặn dò ấy có lẽ ko hấp dẫn bằng những lời dụ dỗ của " người ấy " . Nhớ lại ngày đó - khi tôi chỉ mới 8 tuổi - khác với những đứa trẻ khác ở độ tuổi này , những người bạn cùng trang lứa của tôi , tôi chỉ ngồi ỳ 1 chổ nhìn bạn bè chạy giỡn , tập võ , bắn bi , .... tôi muốn ra ngoài kia lắm nhưng không thể nào bước ra khỏi cánh cổng sắt cao của nhà tôi đc .

Như mọi ngày , tôi đứng trong nhà và nhìn ra phía công viên , nơi những đứa trẻ khác đang chơi đùa , tôi thầm ước mình thoát khỏi " cái lồng " này để đc tung cánh ra ngoài kia . Nhiều lúc tôi xin bố mẹ để đc tự do 1 ngày mà thỏa thích vui chơi , không hiểu tại sao nhưng bố mẹ luôn luôn không đồng ý khi tôi xin đc bước ra khỏi nhà ... Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như vậy !

Cho đến 1 ngày :

- Hữu ! Tối nay cả nhà ta đi găp bạn của bố nên sẽ ăn tối ở nhà hàng ! ( tên của tôi là Hữu )

Tôi đáp lại mẹ :

- Vâng ạ !

Thế là sau khi chị người làm chuẩn bị quần áo cho tôi , tôi bước từng bước thật chậm xuống cầu thang , cùng bố mẹ bước vào xe để đến nhà hàng ....

Trên xe tôi thấy thoáng qua nét mặt của bố và mẹ có nét rất lo lắng , như có 1 chuyện gì đó sắp xảy ra vậy . Đột nhiên mẹ choàng tới ôm tôi và khóc nức nở :

- Sao con tôi lại khổ thế này !

Chẳng hiểu thế nào , tôi cứ ngoài im như thóc ... đến nơi hẹn rồi , bố tôi bước xuống xe trước , còn mẹ tôi thì cứ ngồi ôm tôi chặt cứng cứ như không muốn tôi bước vào đó vậy . Nhưng cuối cùng mẹ cũng buông tôi ra và dắt tôi vào đó ... Ba mẹ dắt tôi đến ngồi vào bàn , đã có 1 người đàn ông ngồi đó trước rồi :

- Chào 2 anh chị ! Cháu Hữu đã lớn thế này rồi à ?

Người đàn ông đó nhìn tôi chằm chặp , tôi cảm tưởng như ông ta chỉ chú ý tới tôi chứ không chú ý gì tới bố mẹ tôi cả , rồi ông ta nói với bố tôi :

- "Họ" đã bắt đầu hành động rồi đấy ! Anh chị tính sao đây ?

Bố tôi đáp lại :

- Tôi biết nên mới đưa Hữu đến gửi gắm mong anh cứu giúp cháu nó ....

- Anh yên tâm , tôi sẽ bảo vệ cháu !

Nhìn 3 người - " người đàn ông ấy " , mẹ tôi , bố tôi ai cũng có một nét mặt căng thẳng , rồi mẹ tôi lại khóc , ôm tôi vào lòng ! Sau đó gia đình tôi và " người quen " bắt đầu dùng bữa ... Đột nhiên , tôi cảm thấy mắc tè và muốn đi vệ sính , tôi liền gọi mẹ :

- Mẹ ! Con muốn đi tè !

Mẹ tôi giật mình nhìn sang bố và " người quen " , rồi " người quen chợt lên tiếng :

- Tôi sẽ cử 1 vệ sĩ của tôi đi chung với cháu và chị !

Tôi cùng mẹ và 1 vệ sĩ đi vào nhà vệ sinh , sau khi " tè " xong , tôi định đi ra thì đụng phải 1 anh trai - nhìn anh ta khoảng 17 18 tuồi gì đó , anh ta nhìn tôi và mỉm cười :

- Xin lỗi em trai nhé !

Tôi đáp lại :

- Không sao ạ !

Rồi định bước ra khỏi phòng vệ sinh , đột nhiên anh ta níu tôi lại và nói :

- Sống cô đơn không 1 người bạn như thế em không buồn sao ?

Tôi tự hỏi " Sao anh ta lại biết chuyện của mình nhỉ ? " , chưa kịp nghĩ ngợi gì nữa thì anh ta nói tiếp :

- Bé con nếu muốn đc tự do vui chơi như mọi người thì đi với anh nhé !

Tôi trả lời :

- Bố mẹ em không cho phép em đi với người lạ đâu ạ !

Anh ta nói :

- À ! Ra là thế ! Nhưng anh không phải người lạ đâu , anh là người quen với bố mẹ em đấy

Nghe thế đột nhiên tôi vui lắm

- Thế em sẽ đi với anh , chờ em xin phép bố mẹ nhé !

Rồi đột nhiên người vệ sĩ bước vào toilet , người vệ sĩ thấy tôi đang nói chuyện với 1 người lạ , ông liền tới kéo tôi ra thì :

- Chíu !

Người vệ sĩ gục xuống trước mặt tôi , tôi hoảng hốt nhìn anh thấy trên tay anh là 1 khẩu súng ....

- Đó là vệ sĩ của em mà ! Sao anh lại làm thế .... !

Anh ta mỉm cười và nói :

- Phải làm thế nếu em muốn tự do , anh sẽ đưa em đến nơi mà nơi đó em sẽ trở thành 1 chiến binh vô địch !

Lúc này tôi hoảng sợ lắm , rồi nghe tiếng động lạ mẹ tôi bước vào :

- Hữu con có sao không ?

Tôi nhìn mẹ và gào to :

- Mẹ ơi ! Cứu con ....

Mẹ chạy tới trước mặt tôi và " con ác quỷ " ấy , chợt giọng mẹ run run :

- Cậu .... là cậu à ... !

Ác Quỷ lên tiếng :

- Phải , là tôi đây , tôi đến đây để đưa con của ông bà đi ... !

Mẹ chạy tới ôm chầm lấy tôi và khóc :

- Xin cậu tha cho nó ... tôi xin cậu !

Anh ta đáp :

- Chúng tôi cần con bà ! Đó là lệnh của Mr.L

Nói rồi anh ta đánh mẹ tôi = cán súng và ôm tôi chạy ra ngoài , lúc này tôi gào lên :

- Bố ơi cứu con ! Mẹ ơi cứu con !

Rồi bố tôi cùng người bạn của bố nghe thấy tiếng hét của tôi liền chạy tới , lúc này anh ta đã bế thốc tôi ra ngoài rồi , đột ngột bố tôi nhào tới anh ta và bắt đầu giành tôi ra lại , bạn của bố thì định đấm anh ta 1 cú nhưng nhanh như chớp anh ta tránh sang 1 bên ... Đặt tôi xuống và nói :

- Số 1 , Số 2 ... 2 người không phải là đối thủ của tôi đâu !

Bố tôi gào lên :

- Tao không để lũ ác quỷ chúng mày đem con tao đi đâu ....

Nói rồi bố và người bạn của bố nhào tới đánh " ác quỷ " tới tấp nhưng anh ta tránh né hết các đòn tất công của 2 người họ , rồi chợt nhảy lên đá trúng đầu bố tôi và người kia 1 cái khiến họ văng xa , rút súng ra và bắn 2 phát vào 2 người . Thấy thế tôi gào lên và chạy tới cắn vào tay anh ta ... Chợt anh ta quay lại phía tôi bế thốc tôi lên và bỏ đi , đột ngột mẹ tôi chạy tới cản đường ... lúc này nhìn mẹ mà tôi khóc vì thương vì giận bản thân , tại vì mình mà bố mẹ bi như thế ...

- Xin cậu hãy tha cho con tôi !

Anh ta đánh mẹ tôi 1 cái và tiếp tục bỏ đi , mẹ tôi quỵ xuống nắm chân anh ta lại thì anh ta rút súng định bắn vào mẹ tôi thì tôi cản lại và nói :

- Hãy tha cho mẹ tôi , tôi sẽ đi với anh !

Nghe tôi nói thế anh ta đánh ngất mẹ tôi , rồi ôm tôi vào 1 chiếc xe đậu gần đó . Trên xe tôi khóc rất nhiều và nhìn anh ta với anh mắt căm thù tới tận xương tủy , đột nhiên anh ta quay sang và nói với tôi :

- Anh rất hiểu tâm trạng của em lúc này , nhưng rồi em cũng sẽ quen thôi .... !

Tôi gắt lên :

- Quen sao ! Anh nghĩ xem nếu ai làm như thế với anh thì anh có còn bình tĩnh đc không ?

Anh đáp lại tôi :

- Khi bằng tuổi em ! Anh cũng đã trải qua hoàn cảnh thế này rồi , và người lúc đó đưa anh đi chính là bố em đó !

Nghe tới đây tim tôi thắt lại , tôi khóc nhiều và nghĩ rằng " Chẳng lẽ trước đây bố mình cũng như " ác quỷ " , hắn cũng từng khóc như mình , và liệu sau này mình có trở nên giống hắn không ? " Rồi tôi ngồi trong xe im phăng phắc ... !

Xe chở tôi đến 1 bến cảng , rồi " ác quỷ " dẫn tôi lên một con tàu rất lớn , anh ta đưa tôi đến 1 căn phòng , nhìn cánh cổng của nó như cổng một 1 nhà kho khổng lồ vậy . Anh ta dắt tôi bước vào trong . 1 Cảnh tượng choáng ngợp trước mắt tôi , có đến cả trăm đứa trẻ như tôi vậy , nhìn họ chỉ khoảng 6 - 8 tuổi thôi , và đủ màu da cả ... Cũng như tôi , mắt đứa nào cũng đỏ hoe và nhìu đứa thì đang khóc nức nở ...

" ác quỷ " nói với tôi :

- Những đứa trẻ này cũng giống em vậy , hãy cố gắng tìm cho mình 1 người " đồng đội " tốt nhé ...

Nhìn nét mặt " ác quỷ " đăm chiêu quá , như đang hồi tưởng gì đó vào quá khứ vậy , rồi anh to bỏ đi để tôi lại với " trăm người cùng cảnh ngộ như mình " :( . Tôi tìm 1 góc thu mình lại rồi ngồi đó đợi việc gì đó xảy ra . Tôi cũng tò mò tự hỏi tại so những người này lại bắt nhiều trẻ con tới đây như vậy , tôi vẫn còn nhớ cái tên Mr.L mà "ác quỷ" nói với mẹ tôi , rồi tại sao "ác quỷ" lại gọi bố tôi và bạn ông là số 1 , số 2 , .... Mãi nghỉ tới vấn đề đó mà tôi chẳng biết khi nào đã có 1 cậu bạn tới ngồi cạnh tôi .... Chợt nhớ tới bố và mẹ , " không biết giờ này mẹ sao rồi , con bố ... ! " nghĩ tới đó tôi khóc nức nở ...

- Đồ mít ướt !

Tôi chợt quay sang thì thấy 1 cậu nhóc đang ngồi cạnh tôi . Cậu ta đẹp trai thật , nhìn cậu ta mà tôi cũng có phần ghen tỵ , ba mẹ tôi thường nói tôi nhìn giống con gái lắm , chẳng ra con trai gì cả còn cậu ta thì nhìn rất đẹp trai , nhìn gương mặt cậu tôi nghỉ có lẻ cậu ta còn nhỏ hơn cả tôi nữa chắc có lẻ là 6 hay 7 tuổi gì đó .... tôi khá bị thu hút bởi cậu ấy , tôi khẽ hỏi :

- Cậu là người Việt Nam à ? ( vì trên tàu có rất nhiều cậu bé nước ngoài nên .... :)) ngớ ngẩn thật )

Cậu ta đáp cộc lốc :

- Tao vừa mắng mày = tiếng Việt đấy !

Tôi nhủ thầm trong bụng " sao lại có người kì cục thế nhỉ , bố mẹ cậu ta không dạy cậu ta cách ăn nói à ? " ... Thôi kệ ! Chẳng thèm quan tâm tới cậu ta nữa , tôi ngồi yên 1 chỗ , chợt nghe cậu ta hỏi :

- Tao cứ nghĩ chỉ toàn là con trai , không ngờ cũng có 1 đứa con gái lọt vào đây nhỉ ?

Nghe thế tôi liền nổi nóng :

- Tôi là con trai đấy ! ( Tôi gào lên )

chợt những đứa xung quanh quay sang nhìn tôi , lúc này tôi cảm thấy mình thật vô ý , tự nhiên gào lên như 1 con thú vậy , tôi định đứng lên xin lỗi mọi người thì cậu ta kéo tay tôi xuống :

- Nếu mày không muốn chết thì đi theo tao và im lặng , đừng gây sự chú ý với người khác !

Tôi bị kéo ngã phịch xuống đất , mặt mày tái mét khi cậu ta nói đền từ " chết " , tôi vừa sợ vừa tò mò khi nghe cậu ta nói vậy , tôi liền hỏi cậu ta 1 lúc bao nhiêu là câu hỏi :

- ý cậu là sao , tại sao tôi lại chết , cậu có biết sao họ đưa chúng ta tới đây không .... ?

Rồi cậu ta đáp ngắn gọn :

- Tới đây để chết !

Nghe thế cả người tôi run bần bật , tôi khóc nức nở , tôi sợ chết - chính xác hơn là tôi sợ máu , xem phim mỗi lần có người chết là có máu , nhắc đến chết là tôi sợ lắm , vì tôi sợ phải trông thấy máu .... có lần tôi bị mãnh thủy tinh đâm vào tay , chảy máu mà tôi đã sợ khóc thét lên rồi

- Nin đi , mày ồn ào quá !

Lời nói của " thằng nhóc xấc xược " chắn ngang dòng suy nghỉ của tôi , tôi lấy tay quẹt nước mắt , và thấm nhủ " tôi sẽ không để mình " chết " đâu ! " ( ý tôi lúc này là không để mình phải thấy và dính máu ) ... Sau đó tôi và " thằng nhóc " ngồi canh nhau trong im lặng ... Tôi để ý " nhóc " lén nhìn tôi rất nhiều lần nhưng mỗi lần tôi quay sang thì " nhóc " lại nhìn sang chỗ khác . Rồi chợt nhận ra hắn là người đầu tiên trong phòng này mà tôi bắt chuyện , thế là tôi quay sang bắt chuyện tiếp với hắn :

- Bọn mình làm quen đi ! Mình tên Hữu ! còn cậu tên gì ?

- Quân !

1 cái đáp ngắn gọn .... tôi định hỏi tiếp thì chợt những chiếc đèn pha chợt bừng sáng , 1 người đàn ông trong bộ vét lịch sự bước ra . Chợt ông ta nói :

- Chào mừng các tài năng tương lai của ta !

Giọng ông ta nghe rất trầm ấm , nhìn ông ta như một ông già phúc hậu trong truyện cổ tích mà mẹ tôi vận thường hay kể , ông có 1 bộ râu trắng , mái tóc bạc như 1 ông bụt trong truyện cổ tích vậy . Sau lưng ông ta là 4 người thanh niên khác , tôi nhận ra trong 4 người ấy có gã " ác quỷ " , 3 người còn lại thì 1 người là người châu á , còn 2 người còn lại là người Âu Mỹ . Canh ông là 1 người phiên dịch tiếng ông thành tiếng anh để những đứa trẻ khác có thể hiểu . Rồi " Ông bụt " nói tiếp :

- Các cháu là những người đc chọn để tiếp đc đào tạo trở thành những chiến binh mạnh nhất thế giới ! Kể từ bây giờ nơi mà các cháu sắp đến sẽ là nhà , là trường học của các cháu ! Đừng để ta thất vọng .... Sắp tới " nhà " rồi , bây h ta sẽ phân các cháu thành 4 nhóm A, B, C, D .... ta cho phép các cháu chọn theo 1 trong 4 thầy đây .

4 người thanh niên đứng sau lưng ông bước lên :

- Thấy Marcus sẽ phụ trách nhóm A , thầy Krause phụ trách nhóm B , Thấy Takahashi nhóm C , Thầy Đại sẽ phụ trách nhóm D , ... bây các em hãy chọn cho mình 1 người thầy mà các em sẽ theo học , từ bây h' họ sẽ là cha , là anh là thấy giáo của các em ....

Bây h tôi mới biết gã "ác quỷ" tên là Đại . Thế là chúng tôi chia ra để chọn cho mình " người cha " như ông Bụt nói . Ghét " ác quỷ " và cũng chẳng muốn hắn sẽ là " người dạy dỗ " mình nên tôi tiến tới chỗ thầy Takahashi , chợt tôi bị kéo tay lại .... quay ra sau thì ra là Quân , hắn mắng tôi :

- Đi theo tao nghe chưa đồ ngốc ?

Hắn nói cộc lốc rồi kéo tôi tới chỗ "ac quỷ" . Tôi thầm nghỉ " đúng là ác quỷ con mới chọn ác quỷ cha thôi " . Tôi vùng khỏi tay hắn và nói :

- Tai sao tôi phải nghe lời cậu ?

- Nêu mày không muốn chết !

Nghe tới đây thì người tôi cứng đơ ra , và chẳng biết khi nào hắn đã kéo tôi tới chỗ gã ác quỷ . Tôi bừng tỉnh và nhận ra " ác quỷ " Đại đang đứng trước mặt tôi và nhìn tôi với cặp mắt đầy bất ngờ . " Ác Quỷ " nói :

- Không ngờ em lại chọn anh !

Tôi trả lời lại :

- Tôi ...

Chợt có tiếng cắt ngang :

- Là tôi bắt nó " chọn " anh đấy !

Là Quân , " ác quỷ " Đại nhìn Q với cặp mắt sửng sốt ... ! :( Chẳng chú ý tới tôi nữa , anh ta chay tôi chỗ Quan và hỏi :

- Tại sao em lại đến đây !

Quân đáp :

- Cũng như những đứa khác thôi !

- Chẳng phải họ đã nói là sẽ tha cho em sao ?

- Anh thật sự ngây thơ hay giả vờ ngây thơ thế ? Anh tin lũ người này sao ? Vì biết ngày này sẽ xảy ra nên bố đã chuẩn bị hết cho tôi rồi , anh không cần phải lo cho tôi !

- Anh ....

Nghe cuộc đối thoại của Quân và ác quỷ tôi cảm thấy thật khâm phục Quân , câu ta chẳng tỏ ra sợ hãi gì cả , và tôi cũng thắc mắc có chuyện gì mà bố Quân " chuẩn bị " cho cậu ấy nhỉ , và ông " chuẩn bị gì thế " ? Rồi tàu cập bến đến một hòn đảo , từ trên tàu nhìn tới tôi thấy hòn đảo này thật rộng lớn , nhìn nó có gì đó hoang dã lắm ,và chẳng biết tại sao họ lại phải đưa chúng tôi đên nơi hoang vu này làm gì ? Rồi tôi đi theo Quân và " ác quỷ " bước xuống tàu , "ác quỷ" dẫn chúng tôi tới 1 khu nhà trên đảo , vào 1 căn phòng lớn , ở trong đó là 2 dãy giường 2 tầng xếp dọc khắp phòng anh ta tập trung chúng tôi lại và nói :

- Từ bây h' nơi đây sẽ là nhà của các em , các bạn xung quanh các em vừa là đối thủ , vừa là đồng đội , các em hãy hợp tác vui vẻ !

Tôi thầm nghỉ " sao lại vừa là đối thủ vừa là đồng đội nhỉ ? "

- Đội D chúng ta có 30 người vì thế chúng ta sẽ chia thành 10 nhóm để cân = số lượng .

Chợt có người lên tiếng cắt lời " ác quỷ "

- Đội của tôi chỉ cần 2 người , tôi và nhóc này ....

Ra đó là Quân , nói xong hắn kéo tay tôi tới 1 chiếc giường 2 tầng , thấy thế tôi hỏi :

- Sao không lập 1 nhóm 3 người , như thế có phải vui hơn không !

Quân lên giường nằm và nói :

- Vui à ? Chỉ tổ vướng chân ! Từ bây h' mài phải nghe lời tao đấy !

Tôi tức tối :

- Tôi chỉ hỏi thôi mà ? Sao cậu cứ Mày - Tao với tôi hoài vậy ? Tôi có tên kia mà ! Tôi tên ...

- Hữu chứ gì ? ồn ào quá ! Cho tao 1 chút yên tĩnh đi !

Tôi tức quá ! nhưng chẳng biết làm gì , tôi leo lên cái giường tầng 2 giành cho tôi mà ngồi khóc ! Trong khi khóc tôi vẫn nghe tiếng " ác quỷ " từ đằng kia vọng lại :

- Hôm nay các em hãy nghỉ ngơi đi ! Từ ngày mai chúng ta bắt đầu tập luyện . Rồi hắn bước ra khỏi phòng . Đêm xuống , chợt 1 một đám trẻ trong phòng tụ tập lại , tôi cũng nhiều chuyện :P 1 đứa trong đó nói :

- Lúc sáng trước khi vào đây tớ thấy ngoài bải biển có 1 chiếc tàu nhỏ , nếu chúng ta bỏ trốn ra khỏi đây , và đánh cặp đc chiếc thuyền đó , cố gắng cầu cứu bên ngoài chúng ta sẽ thoát khỏi đây và về với bố mẹ ... Ai đồng ý mạo hiểm với tớ thì giơ tay lên .

Nghe nói có lối thoát khỏi đây , tôi mừng lắm , trước hết là tôi ghét nơi này , ghét " tên ác quỷ " và cả " tên ranh con trời đánh kia " , tôi nhớ mẹ , tôi muốn về nhà thế là tôi giơ tay lên , rồi 2 đứa nữa , nhóm " đào thoát " chúng tôi có 4 đứa , vừa bước ra cửa thì có 1 bàn tay nắm tay tôi lại :

- Mày đi đâu đó ! ( ra là Quân )

- Đi khỏi đây ! Cậu buông tay tôi ra ! ( tôi đáp )

- Không buông ! Mài điên rồi .....

3 " đồng đội " kia của tôi hỏi :

- Thế cậu có đi cùng bọn tôi không !

Tôi vừa định nói " Có " thì bàn tay Quân bịt miệng tôi lại và nói :

- Các cậu cứ đi đi ! Thằng nhóc này chậm chạp lắm chỉ làm vướng chân các cậu thôi !

Nghe thế 3 người kia bỏ đi trước . Tôi cảm thấy hụt hẫng , tôi đã mất cơ hội thoát khỏi đây , mất cơ hội quay về với mẹ , tôi ghét Quân , chính hắn đã làm tôi mất cơ hội này ... tức giận tôi cắn hắn 1 cái vào tay

- Ui da ! Đau quá ! Mài làm gì vậy ?

- Tao ghét mày ! Tránh xa tao ra ! ( tôi đổi cách xưng hô với hắn rồi - vì ghét quá mà :D )

Nói rồi mới thấy hắn trâng trâng nhìn tôi , tức giận , tôi đi một mạch tới giường nằm xuống khóc ... ! Rồi tôi ngủ quên khi nào không biết . Sáng hôm sau , tội giật mình tỉnh dậy vì tiếng súng . Thì ra là "ác quỷ"

- Các em mau tỉnh dậy đi ! Chuẩn bị luyện tập !

Tôi bước xuống giường và chẳng thèm nhín mặt " tên đáng ghét " Quân 1 cái nào , nhìn sang 3 chiếc giường bỏ trống kia , tôi ghen tỵ với 3 người họ , chắc giờ này họ sắp đc về nhà rồi . Nghĩ tới đó tôi càng ghét Quân hơn ... Không vì hắn biết đâu tôi đã về nhà rồi ! tôi làm vệ sinh cá nhân xong theo đám bạn cùng phòng ra ngoài , lúc này thấy ác quỷ đã đứng đơi đó rồi :

- Bắt đầu từ hôm nay ! Mỗi sáng các em sẽ theo tôi luyện tập thể lực , bây h' hãy chạy vòng quanh đảo này đi , theo tôi !

Vòng quanh đảo ư ? Không thể đc , 1 đứa từ nhỏ thể trạng yếu đuối như tôi làm sao mà chạy hết 1 vóng quanh đảo thế này đc ? Không thể .... tôi phản đối

- Tôi không thể chạy hết 1 vòng quanh đảo này đc ! Tôi không đủ sức ! Tôi ....

- Em không có sự lựa chọn nào đâu !

Thế là "ác quỷ" dẫn đầu mọi người bắt đầu chạy .... Tôi đành phải chạy theo vì lúc này " nhà " của chúng tôi đã bị khóa rồi , chẳng biết phải đi đâu ... Trong khi mọi người vẫn còn sung sức chạy thì tôi lại bắt đầu có cảm giác " đuối " . Khi chạy ngang qua bãi biển , tối thấy 3 người đàn ông kéo 3 cái xác trẻ con vào bờ .... Tôi kinh hoàng nhận ra khi đó chính là 3 người bạn trong nhóm " đào tẩu" của tôi , sợ quá , tôi chạy nhanh ra khỏi chỗ đó để không phải thấy " họ " nữa , vừa chạy vừa suy nghĩ " Nếu hôm qua Q không cản tôi lại thì chắc tôi đã như họ rồi " . Tôi cảm thấy hối hận vì hôm qua đã trách lầm Quân , tôi đảo mắt tìm kiếm Quân , thì ra cậu ta đang chạy ở top đầu , sau " ác quỷ " Đại . Trong khi đó thì tôi đang ở top cuối . Tôi muốn chạy tới để xin lỗi cậu ấy , nhưng sức lực tôi không cho phép . Băng qua bãi biển chúng tôi chay tới 1 khu rừng rậm rạp , mọi người chạy trước cả rồi , tôi đuối sức không thể nào chay tiếp đc nữa , tôi buông mình xuống và ngất khi nào không hay biết ! Lúc ngất đi , tôi cảm giác như có ai đó vuốt tóc tôi , cõng tôi trên lưng , lưng người ấy ấm áp quá , tôi muốn đó sẽ là chỗ dựa cho tôi giúp tôi vượt qua khó khăn này . Muốn mở mắt ra để nhìn thấy người ấy là ai nhưng tôi không còn sức nữa rồi , tôi mất dần ý thức .... Khi tỉnh lại tôi mới biết là mình đang nằm trên giường của mình . Tôi thắc mắc không biết ai đã đưa tôi về vậy nhỉ ? Chợt 1 người đàn ông vào hét lớn :

- Đến giờ ăn rồi , bọn nhóc chúng mày mau ra đây lấy đồ ăn !

Tôi cũng muốn ăn lắm , cả ngày hôm qua tới h' tôi đã ăn tý gì đâu , đói bụng , mẹk mỏi ... nhưng tôi chẳng còn đủ sức mà lết xuống giường nữa ! Tôi chỉ biết nằm đó nhìn những người khác đi ăn , tôi nhắm mắt lại và khóc :

- Mẹ ơi ! con nhớ mẹ quá !

Chợt 1 đĩa cơm đặt trước mặt tôi , quay lưng lại thì ra là Quân :

- Ăn đi đồ mít ướt !

Tôi ngồi dậy cầm đĩa cơm lên và bắt đầu ăn , vừa ăn tôi vừa khóc .....

- Nín đi ! tao sợ nước mắt lắm !

Nhìn sang Quân , tôi quẹt nước mắt và nói :

- Cám ơn Quân , không có Quân , mình đã giống như họ rồi ! Cho mình xin lỗi .... Nhưng tại sao cậu không cản họ lại ?

- Nói nhiều quá ! Mau ăn đi

Nghe lời Quân tôi ngồi ăn hết phần ăn của mình , ăn xong tôi định ngủ 1 giâc để lấy sức thì Quân kéo tay tôi

- Đồ con Heo , ăn xong chỉ biết nằm , thảo nào nặng thế .... cõng mài mà tao muốn gãy lưng luôn . Đi theo tao !

Thì ra là Quân đã cõng tôi về đây , tôi vui lắm , thì ra Quân ko giận tôi , tôi khóc tiếp , khóc vì sợ và cũng vì vui nữa . Chợt tôi bị cốc đầu 1 cái đau điếng :

- Tao đã bảo mài nín đi cơ mà ?

Tôi nín khóc và bước theo Quân , cậu ra dắt tôi ra 1 bãi đất trống và nói :

- Từ bây h' sau bữa ăn mài phải theo tao ra đây tập võ rèn luyện thể lực , là đồng đội của tao ít nhất mài không đc làm vướng chân tao ! Nghe rõ chưa !

Tôi khẽ gật đầu , thầm nghĩ " cứ như ông cụ non ! sao lại bắt mình ren luyện thể lực nhỉ ? Cứ nghỉ cậu ta rủ mình đi chơi trốn tìm hay bắn bi gì đó " ! Rồi tôi và cậu ấy bắt đầu tập luyện , cậu ta bắt tôi đứng tấn cả tiếng đồng hồ , tranh thủ lúc đó cậu ta tập luyện mấy chiêu võ thật đẹp mắt . Thấy thế tôi bắt đầu thích võ thuật và nhờ cậu ta chỉ dạy cho mình , nhưng Quân từ chối và mắng tôi " Đứng tấn còn chưa xong mà đòi luyện võ " rồi để mặt tôi đứng đó trong khi cậu ta hết đấm , đá rồi lại leo cây , ..... ( đáng ghét thật :P ) Đứng tấn cả tiếng đồng hồ tôi bắt đầu cảm thấy mẹk , tôi ngồi phịch xuống và nói :

- Thôi mình mẹk quá ! không tập đc nữa đâu !

Quân lúc này đang leo cây , cậu ta nhảy xuống và mắng tôi :

- Mới tập có 1 tý đã mẹk rồi à ? Mài là con trai hay con gái vậy ? ( lời nói chạm nổi đau của tui :( )

Tôi hét lên trả lời :

- Tôi mẹk lắm rồi ! Từ nhỏ có bao h' tôi phải tập luyện vất vả thế này đâu ?

Hắn nói với tôi :

- Thế bố mày chẳng nói cho mày biết à ?

Nghe hắn nói thế , tôi nhớ tới bố , ông mất rồi ! Mất vì bảo vệ tôi , Tôi òa khóc :

- Bố ơi ! huuhuhuhuh

- Lại khóc ! chẳng biết mày là loại con trai gì nữa ? Nào trả lời câu hỏi của tao đi

Thế là tôi ngồi kể cho hắn hết chuyện của tôi , kể cả chuyện " ác quỷ " bắt tôi tới đây nữa , nghe xong hắn nhếch mép cười và nói :

- Bố mày đúng là ông bố tồi ! Chỉ biết trốn tránh , như vậy là hại mày rồi !

- Cậu im đi không đc xúc phạm bố tôi !

- Thế mày biết họ đem chúng ta ra đây để làm gì không ? Là để tìm người mạnh nhất đây , thể trạng của mài thế này là chắc chắn cẩm chắc cái chết rồi ! Từ này phải biết nghe lời tao nếu mài muốn sống sót ! Hỉu chứ ? Mài và tao sẽ là những người mạnh nhất !

Nghe cậu ấy nói thế tôi hiểu ra phần nào tình cảnh của mình lúc này , nhưng vẫn thương bố , có phải ông trốn tránh gì đâu ! Chẳng qua là vì ông thương tôi , không muốn tôi chịu khổ thôi ! Nghe cậu ấy nói xong tôi ngồi im như thóc , chẳng nói gì nữa ! Chợt :

- Này ra kia đứng tấn tiếp đi , sao lại ngồi im như phỗng thế !

- Đc rồi ! Tôi ra ngay đây " Anh Hai " ! ( tôi đáp gọn )

- Này ! Mày nói gì đấy ?

Tôi bụm miệng lại , nhưng nghĩ " mình có nói gì đâu chứ " . Nhưng thôi ! Sợ cậu ta lắm nên tôi cũng không dám phân bua . Hắn gắt

- Trả lời tao đi ! Mài vừa nói gì đấy

Cậu ta tiến gần lại tôi , nắm chặt cánh tay và tra hỏi . Tôi đau quá đành phải trả lời :

- Tôi chỉ nói " Tôi ra ngay " Anh Hai " ! " thôi mà ?

Nói tới đó tôi bắt đầu mếu máo ! Cánh tay tôi bị cậu ta nắm chặt quá !

- Này lại sắp khóc nữa à ! ( nói rồi cậu ta buông tay ra ) Đúng rồi ! Từ này mài phải gọi tao là " Anh Hai " hiểu chứ ?

- Nhưng cậu nhỏ hơn tôi mà ? Tôi 8 tuổi rồi đấy !

- Ơ ... !

Hắn đuối lý rồi , nhìn là biết hắn còn nhỏ hơn cả tôi mà dám ham he làm " Anh Hai " cơ đấy ! Thấy mặt hắn lúng túng tôi trêu chọc tiếp :

- Thôi thì cậu chịu khó gọi tôi là " Anh Hai " nhé !

- Không đời nào ! Mài mới phải gọi tao là " Anh Hai " đấy , tao đc 7 tuổi rưỡi rồi ! Không thua mài bao nhiêu đâu !

- Nhưng mà .... !

Hắn ghì chặt vai tôi lay lay mạnh :

- Không nhưng nhị gì cả ! Từ nay mài phải gọi tao là " Anh Hai " hay " Anh Quân " cũng đc !

Tôi đau quá ! Nên đành phải gật đầu đồng ý ! Thấy thế hắn khoái chỉ cười

- Hahahahaha.... ! Lần này " Anh Quân " tha cho em đấy , về đó mà ngủ đi , tý nữa "anh" về sau !

Thấy thế tôi mừng lắm , tôi gật đầu lia lịa , phẩy tay pai pai hắn rồi bắt đầu chạy , chạy đc một quãng xa tôi ngoái lại và hét to :

- " Anh Hai " về trước đây ! Nhóc " Quân " ở lại vui vẻ nhé !

Tử đằng xa hắn nghe đc , tức tối gào lên :

- Mài đợi đó ! " Anh Hai " cho mài biết tay !

Nói thế hắn liền chạy thật nhanh tới chỗ tôi , thấy thế sợ quá tôi hì hục cắm đầu chạy ... hắn rượt theo tôi thật nhanh , mới cách 1 quảng xa mà bây h' hắn sắp đuổi kịp tôi rồi ! Chạy tới bãi biển hắn đã gần bắt kịp tôi rồi . Hắn kéo tay tôi , cả 2 cùng giằng co 1 hồi thì ngã nhào ... Đột ngột , bất ngờ , tôi nắm đè lên hắn ..... Cả 2 bất động 1 hồi lâu , tôi nhìn hắn , hắn nhìn tôi .... Lòng tôi rộn ràng 1 cái gì đó mà lúc này tôi không thể nào hiểu đc . Chợt ! Bừng tỉnh , tôi ngồi dậy ngay , mặt đỏ bừng .... Hắn cũng thế , cả 2 im như thóc rồi hắn gõ đầu tôi 1 cái :

- Này thì " Anh Hai " ! Lần này tha , lần sau tái phạm là chết với "anh" đấy !

- Muốn làm " Anh Hai " mà lúc nào cũng đe dọa tôi thế à ! Tôi nghe mẹ nói , trong 2 anh em thì người anh lúc nào cũng lo lắng cho người em , luôn quan tâm , chăm sóc người em ! Còn cậu suốt ngày cứ dọa nạt tôi mà cứ muốn làm anh tôi à ?

Nghe thế hắn lúng túng chẳng lắm , tôi hả hê quay mặt qua chỗ khác cười thầm ;;) . Bất ngờ hắn ngối trước mặt tôi và khẽ hôn lên trán tôi . Giật mình , bất ngờ tôi lắp bắp hỏi :

- Cậu ... làm .... gì ... thế ?

- Mẹ " Anh " bảo mỗi lần muốn thể hiện sự thương yêu với ai thì hôn người đó cái là tốt nhất ! Chịu làm " Em " của " Anh " chưa nhóc ?

Bất ngờ trước hành động " kì cục " của hắn và đuối lý rồi nên phải gật đầu đồng ý . Thoáng nhìn sang hắn tôi thấy mặt hắn đỏ lắm ! Rồi tôi và hắn về nhà .... ! Từ đó tôi và hắn ngày nào cũng tập luyện cả , sáng thì cùng " ác quỷ " chạy vòng quanh đảo , tập luyện như tập trận , trưa về ăn cơm xong nằm nghỉ 1 chút chúng tôi lãi ra " chỗ cũ " luyện võ .... sau ngày đó 3 tháng , hắn mới chịu dạy võ cho tôi , tôi cũng học đc nhìu chiêu lắm :D , Tối thì tôi cùng hắn và các bạn trong lớp học Tiếng Anh học về cấu tạo bên trong , vị trí các dây thần kinh , huyệt đạo , các đốt xương của người . Làm quen với Súng ống , vũ khí , dao mác , .... Mỗi ngày như thế tôi đều cảm thấy tôi cứng cáp lên 1 tý , còn " Anh Hai " của tôi thì khỏi nói .... trong khối D thì hắn là nhất .Nhưng Quân và tôi đều có những điểm riêng biệt khác nhau , Quân thì thiêng về sức mạnh và tốc đô trong mỗi lần giao đấu với các bạn khác , còn tôi thì hỗ trợ Quân , tôi nhanh tay với các loại vũ khí lắm , và tôi cũng là 1 chuyên gia cứu thương nữa - chẳng hiểu sao khi học về cứu thương trong " chiến đấu " thì tôi lại học nhanh hơn Quân , nhanh hơn khi tôi học về các kiểu chiến đấu ( vốn là sở trường của Quân ) , chúng tôi như 1 cặp bài trùng vậy , Quân và tôi đều bù đắp khuyết điểm cho nhau . Tuy nhiên người đừng nhì trong khối D nàu cũng rất lợi hại . Anh ta tên là Vịnh Khoa , hơn tôi 1 tuổi - 1 người khá niềm nở , bù với võ công của anh ta lợi hại không thua gì "Anh Hai" của tôi , anh ta có thể lực rất tốt , và 1 điểm lợi nữa là nhóm anh ta có những 4 người ( 1 nhóm tối đa từ 3 => 4 người nhưng ngày trước vì "Anh Hai" nói nhóm của tôi chỉ cần 2 người , nên 1 thành viên đã đc bổ sung sang nhóm của Khoa ! ) . Nhiều lần Khoa bắt chuyện với tôi , tôi và anh ta đều nói chuyện rất vui vẻ . Nhưng lần nào cũng vậy , tôi đều bị "Anh Hai" kéo ra chỗ khác , chưa bao h' nói chuyện đc với Khoa quá 10 phút . Mỗi lần tôi hỏi anh hai " sao lại không cho tôi noi chuyện với Khoa ? " thì Quân luôn luôn đáp 1 câu :

- Nó là đối thủ của tao và mày ! Không nên thân thiết quá hiểu chứ !

Mặc dù muốn có thêm 1 người bạn nữa nhưng tôi chẳng dám trái lời " ông trời con " ấy nên lần nào Quân kéo tôi đi , tôi cũng chẳng dám chống đối lại .

- 7 năm sau .... !

Mới đó mà đã 7 năm rồi ! Chẳng biết bây h' mẹ sống ra sao ? Chắc mẹ vẫn còn tìm kiếm tôi khắp nơi ! Luc này tôi đã là 1 cậu con trai 15 tuổi rồi , khác với những người bạn trong khối D tôi chỉ cao vỏn vẹn có 1m63 còn họ thì toàn 1m7 trở lên ... Ngạc nhiên là "Anh hai" tôi , nhỏ hơn tôi 1 tuổi mà hắn cao hơn tôi cả 1 cái đầu , khi đo sức khỏe định kì gần đây tôi mới biết hắn cao nhưng 1m75 ! ( ghen tỵ quá ! ) Và 1 điều nữa làm tôi rất tức giận là tôi càng ngày càng giống con gái , da trắng ( mặc dù tập luyện ngoài trời rất nhiều tôi cũng chẳng có đc 1 làn da rám nắng như Quân :( ) , mắt to , lông mi cong .... Tôi đã có gắng cắt ngắn mái tóc của mình rồi nhưng vẫn không ăn thua , đám bạn cùng phòng lúc nào cũng chọc tôi là " Em gái dễ thương " , thỉnh thoảng Quân cũng chọc ghẹo tôi là " Em gái của anh 2 " :( . Mấy lần đó tôi phản đối kích liệt lắm , nhưng đâu vẫn vào đó ! Chán quá tôi chẳng thèm nói nữa ! Và bây h' tôi vẫn thắc mắc tại sao những người này lại nuôi chúng tôi 7 năm cho chúng tôi học đủ thứ - tôi cảm tưởng học những thứ đó là để giết người vậy ! Nghĩ tới đó là tôi rùng mình ! Đầu tôi luôn hiện lên những câu hỏi đó ... Tôi thắc mắc hỏi " anh 2 " nhiều lần nhưng Quân chỉ nói :

- Sau này rồi em sẽ biết !

Thế rồi 1 ngày , mọi thắc mắc của tôi gần như đc giải đáp hết ! Cả 4 khu A,B,C,D đều đc triệu tập tới 1 căn phòng lớn ơi là lớn , chứa đủ cả đám chúng tôi .... Nhìn xung quanh mọi người đều đã cứng rắn hơn lần đầu tôi gặp họ , nhưng số lượng người hình như giảm xuống thì phải ! Nhưng thôi , tôi đang thắc mắc tại sao họ lại triệu tâp chúng tôi đến nơi này , cả 4 khu A,B,C,D . Rồi chợt "Ông bụt" ngày trước xuất hiện cùng 4 người phụ trách , ông dõng dạc nói to : ( noi = tiếng Anh , vì bây h' đám chúng tôi ai cũng nói sành sỏi tiếng Anh rồi - nhưng tác giả thì chưa , mạn phép ghi tiếng Việt :)) )

- Hôm nay sẽ là ngày quyết định số phận của các cháu ! Hãy sẵn sàng đi ... 1 là giết người khác 2 là bị giết !

Nghe tới đây cả phòng xôn xao lên , tôi quay sang hỏi anh 2 :

- Ông ta nói vậy là sao hả anh ?

Quân nhìn tôi và đáp :

- Cứ nghe hết đi

"Ông bụt" bắt đầu giải thích tiếp :

- Bây h' hãy dùng hết những khả năng các cháu học trong 7 năm qua để mà tìm đường sống sót . Bây h 4 khu A,B,C,D sẽ đc thả vào khu rừng trên đảo này . Khu A , B sẽ đc phát những tấm thẻ màu trắng . Khu C , D sẽ đc phát những tấm thẻ màu đen , các cháu hãy đoạt tấm thẻ khác màu của đối thủ , đội có 2 tấm thẻ sau 2 ngày hãy đến cửa ra ngay để trình báo thẻ , các cháu sẽ đc ra ngoài ... những người còn lại trong rừng không có đủ 2 tấm thẻ sẻ bị nhốt trong rưng mãi mãi . Khi đoạt thẻ của đối phương các cháu có thể dùng mọi cách kể cả giết họ .....

Nghe đến đó mọi người trong phòng đều sửng sốt cực đó , nhiều người không giữ đc bình tình đã khóc nức nở , 1 tiếng nói trong đám chúng tôi vang lên :

- Chúng cháu đã sống chung với nhau đã 7 năm ! Sao lại đột ngột bảo chúng cháu giết nhau đc ?

"Ông bụt" đáp :

- Các cháu không có sự lựa chon đâu , sự lựa chon duy nhất của các cháu là tới bàn kia chọn cho mình 1 vũ khí thích hợp , lấy thẻ và đi theo thấy phụ trách của mình , cả đám chúng tôi nhìn nhau sửng sốt , chẳng biết phải làm thế nào thì :

- Đoàng !

Tiếng súng vang lên :

- Sau 15 phút ai không ra khỏi phòng sẽ bị bắn chết !

Chúng tôi sợ lắm , trước mặt chúng tôi là 2 cánh cửa , 1 cái là dẫn đến cái chết , 1 cái là dẫn đến sự tranh đấu để tìm sự sống . Lúc này tôi đã " đứng hình " chẳng biết phải làm sao ! Tôi mất tự chủ rồi ! Đột ngột có người kéo tôi đến phía bàn vũ khí . Ra là Quân :

- Yên tâm ! Anh sẽ bảo vệ em !

Tôi im lăng chẳng nói tiếng nào .... đến bàn vũ khí , họ nói mỗi người chúng tôi đc chọn 2 món vật dụng . Quân chọn 1 thanh dao dài ( nhìn cứ như kiếm ấy ) , và 1 bộ dao găm dùng để phóng . Quân nhanh chóng thắt 2 thử mình chọn vào lưng quần của " anh " . Quân thúc tôi chọn , trước mắt tôi là đủ loại vũ khí : dao , giáo , gậy , .... tôi hoa mắt chẳng biết chọn thử gì , mốt phần cũng vì tôi đang sợ nữa . Quân đánh nhẹ vào lưng tôi và nói :

- Yên tâm đi ! Chọn cho em 1 thứ em cảm thấy thích hợp với mình !

Nghe Quân nói , tôi bừng tỉnh và quyết định chọn cho mình 2 thứ : 1 bộ đồ nghề cứu thương , 1 con dao nhỏ .... tôi giắt cả 2 thứ vào lưng quần và theo Quân đi lấy cho mình tấm thẻ của đội . Tôi đưa cho Quân tấm thẻ để anh cất giữ , rồi tiếp tục theo anh ra cửa . Vừa đi Quân vừa nói với tôi :

- Sao không chọn cho mình thử vũ khi nào đàng hoàng để mà chiến đấu chứ !

Tôi đáp :

- Em không giỏi về mấy khoảng đánh nhau đối kháng đó nên em chọn 2 thứ này để hổ trợ cho anh thôi ! Em vô dụng lắm phải không ?

Quân khẽ lắc đầu và dẫn tôi ra cánh cổng đi vào khu rừng rậm kia . Rồi chúng tôi ngồi chờ 1 hồi lâu vì cửa chưa mở . Sau 1 tiếng đồng hồ :

- Đoàng !

1 tiếng súng nổ ầm trời , những cánh cổng nhất loạt đc mở ra như chào đón chúng tôi đến cõi chết , nhưng phải tiến vào đó thôi ... ! Một tiếng nói vang lên qua loa :

- Nhiệm vụ của các cậu là tìm cho mình 1 tấm thẻ khác màu để có đủ 1 bộ thẻ 2 màu sau đó tới cửa ra ở phía Bắc , các cậu sẽ đc sống !

Tôi và Quân chạy băng qua 1 dãy rừng dài , đối thủ của nhóm tôi là những người ở khu A,B .... Chạy 1 quãng xa chợt Quân kéo tay tôi lại và nói :

- Chúng ta chọn nơi này là nơi ẩn nấp ! tìm giùm anh nhiều cành cây , cỏ nhanh lên nhóc !

Nghe Q nói thế tôi đảo ra tìm cành khô và cỏ , trong đầu vẫn thắc mắc " tại sao lại ẩn nấp trong khi chỉ có 2 ngày để đoạt tấm thẻ màu trắng ấy " . 1 Hồi sau tôi gom đủ những thứ anh yêu cầu về chỗ cũ , tôi hỏi Quân suy nghĩ của mình ngay , và Quân trả lời :

- Giúp anh làm xong những cái bẫy này anh sẽ nói cho nhóc biết !

Thế là tôi và Quân bắt tay vào làm , sau 5 tiếng đồng hồ , chúng tôi cũng làm xong .... Quân dẫn tôi vào 1 hang đá gấn đó , mà sau đó tôi mới biết những cái bẫy chúng tôi vừa làm đều vây quanh cái hang đó ! Quân nói với tôi :

- Vừa nãy " anh " thấy số thẻ trắng và thẻ đen họ phát = nhau , và phải có 1 bộ thẻ mới có thể ra khỏi đây ....

Tôi ngắt ngang lời Quân :

- Ý anh là họ sẽ tìm chúng ta , chúng ta chỉ việc chuẩn bị sẵn để đoạt thẻ của họ à ? Như thế chẳng quân tử tý nào !

Quân tức giận đi lại gần tôi và nói :

- Nêu em muốn chết thì cứ ra ngoài đó mà " quân tử " , chúng ta hiện h là những quân cờ của họ , chúng ta phải tự tìm đường sống !

Nghe Quân nói thế tôi chẳng còn biết nói gì ! Tồi tìm 1 góc hang và ngồi xuống đó , Chợt nghe 1 tiếng hét to kình hãi của 1 người nào đó - có lẽ là 1 trong số chúng tôi . Chợt Q mỉm cười và nói :

- Cuộc chiến bắt đầu rồi đấy !

Chúng tôi ở yên trong hang cho tới chiều , chợt tôi cảm thấy đói và muốn vào rừng tìm đồ ăn , tôi đứng dậy và đi ra khỏi hang . Quân đứng lên theo và nói :

- Anh đi cùng em ! Đi 1 mình nguy hiểm lắm !

Rồi cả 2 chúng tôi tìm con sông để bắt cá , tôi ngồi trên bờ còn Quân thì bắt cá dưới sông , đang ngồi bỗng tôi cảm thấy buồn ngủ và thiếp đi . Chợt Quân la to :

- Cẩn thận phía sau !

Tôi vừa quay ra phìa sau thì thấy 1 cậu da trắng cầm dao định chém vào người tôi . Tôi hoảng sợ lắm , chợt vút 1 cái :

- Phập ! ( tiếng 1 con dao đâm vào tay câu da trắng kia - do Quân phóng ! )

Cậu ta rú lên đau đớn , tôi rùng mình , ngồi dậy chạy ngay tới chỗ Quân , lúc này 2 người đồng đội của cậu da trắng kia chạy ra :

- Thằng ăn hại ! Chỉ là giết 1 thằng nhóc mà cũng làm ko xong !

Người còn lại trong nhóm kia lên tiếng :

- 3 chúng ta liên thủ hạ 2 thằng nhóc này !

Thấy thế Quân liền gọi tôi :

- Hữu ! Mau tránh ra gốc cây đằng kia , để bọn này cho anh .

Tôi chạy vôi đến gốc cây đằng kia , vừa núp xong nhìn ra đã thấy 4 người họ đánh nhau chí chóe , " Anh Hai " tôi lợi hại thật , 1 mình anh mà đánh ngang với cả 3 đứa nó ...! sau 30 phút tôi thấy rõ bọn kia thấm mệt , còn Anh tôi thì sung sức lắm . Đánh 1 hồi anh nhảy lên đạp đầu 2 thằng văng xa , đứa còn lại thì bị nện vào đầu 1 cú , 3 đứa nó ngả lăng quay - Thế võ vừa rồi của anh rất quen , như là tôi đã thấy ở đâu đó ! Thấy 3 đứa kia lăn ra bất tỉnh tôi liền định chạy tới chổ anh thì chợt bị 1 bàn tay kéo lại rồi hắn kề dao vào cổ tôi và nói :

- Hừm , chúng mày lợi hài thật , hạ đc cả 3 đứa đồng đôi của tao !

Lúc này tôi hoảng sợ lắm ! Tôi bắt đầu khóc ! Tên kia lên tiếng :

- Mau đưa tấm thẻ của chúng mày đây , kèo thằng nhóc này không còn mạng mà đi đâu đấy

Hắn vừa nói vừa đưa dao quẹt ngang sang tay tôi , tay tôi bắt đầu chảy máu . Tôi sợ quá ngất đi .

* Đoạn này đặc biệt 1 chút : chuyên sang nv Quân !

Nghe tên kia đe dọa sẽ giết nhóc , tôi lo lắng , nhưng tôi biết chắc rằng nếu có đưa tấm thẻ cho hắn , thì hắn cũng chẳng tha cho nhóc đâu ! Chợt thấy hắn cứa dao vào tay nhóc , nhóc nhìn thấy mau , nhóc khóc thét lên và ngất xỉu ... lúc này tôi ko do dự 1 chút nào nữa , rút tấm thẻ ra định quẳng cho hắn thì chợt nhóc tỉnh lại , nhưng đó không phải là nhóc mà tôi quen biết . Người này khác quá , tuy là thân xác của nhóc nhưng tôi thấy thật kì lạ . Ánh mắt đó đỏ ngầu , chợt nhóc cười :

- Hahahaha.... ta cuối cùng cũng thoát ra rồi !

Tên kia cũng như tôi , chẳng hiểu gì , hắn quát lên :

- Thằng điên này , mày cười lảm nhảm gì đó ? !

Nhóc nhìn lên hắn và nói :

- Mài là người đánh thức tao dậy à ! Được rồi , tao sẽ thưởng cho mày !

Nói rồi nhóc Hữu luống nhanh ra khỏi tay hắn , đá vào bung hắn 1 cái , đoạt con dao trên tay hắn .... nhìn gương mặt nhóc lúc này đỏ ngầu , như 1 con thú hoang , rồi nhóc cầm con dao ấy đâm liên tục vào tên ấy ... vừa đâm nhóc vừa cười thỏa mãn . Xử lý xong tên đó , nhóc liếm máu của hắn và quay về phía tôi , nhìn nhóc lúc này thật dễ sợ . Thấy thế tôi hỏi :

- Cậu là ai ?

- Chẳng phải tôi là Hữu - " em nuôi " mà anh hứa sẽ bảo vệ đó sao ?

- Cậu không phải Hữu ! Cậu là ai !

- Đúng là không thể nào giấu đc ông " Anh Hai " của tôi . Hữu nó đang ngủ rồi , anh yên tâm đi , bây h' mọi chuyện sau này tôi sẽ thay nó xử lý .

Tôi nhìn cậu ta 1 hồi lâu , bỏ mặc cái nhìn xăm xoi của tôi , câu ta tiến về " cái xác " lúc nãy và lấy ra tấm thẻ màu trắng và nói với tôi :

- Chúng ta đủ 1 bộ thẻ rồi ! Mau đi thôi !

Tôi và nhóc đang đi bộ cho tới cửa ra ! Vừa đi tôi hỏi :

- Cậu là người có 2 nhân cách à !

- Phải ! Tôi và Hữu tuy 2 mà một .......

Tôi chú ý gương mặt cậu ta buồn lắm , tôi hỏi tiếp :

- Cậu hãy trả thân xác này về đúng cho chủ nhân của nó !

- Anh nghỉ tôi muốn mình thức giấc lắm sao ? Anh nói bảo vệ H~ nhưng anh có làm đc không ? Lúc nãy tôi không thức giấc thì có còn H~ không ? Anh nhẫn tâm lắm , anh thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta ra khỏi khu rừng này mà .... Anh nỡ nhìn 1 đứa yêu đuối như nó chứng kiến những cảnh sắp xảy ra à ?

- Tôi .... !

Lời của " nhân cách thứ 2 " trong nhóc hoàn toàn đúng , lúc đó tôi đã ko thể bảo vệ đc nhóc , nếu ko có " cậu ta " thì liệu nhóc có còn an toàn không ! tôi hỏi tiếp :

- Thế nhóc có biết trong nhóc tồn tại cậu ko ?

- Dĩ nhiên là không ! Tôi là hiện thân của sự độc ác trong nó , vì lúc còn quá nhỏ , nó đã phải tập luyện 1 cách " nghiêm khắc " . Nếu không sinh ra tôi , nó sẽ chết , và tử lúc tôi xuất hiện , nó hoàn toàn chẳng nhớ gì và quay lại con người nhút nhát , hiền lành của nó !Bất công thật , cùng là 1 người mà tôi phải chịu khổ mọi mặt , còn " nó " lúc nào cũng đc sống hạnh phúc sung sướng nói thế chợt mắt nhóc ( từ nay gọi nhân cách thử 2 là Hữu.2 ) Hữu.2 buồn đượm .

Tôi và Hữu.2 đi đến cửa ra và trình báo thẻ , những người gác cổng cho chúng tôi qua , hô dẫn chúng tôi đến 1 căn phòng , nhìn cũng như căn phòng cũ của chúng tôi , vẫn là 1 căn phòng rộng lớn với nhưng chiếc giường 2 tầng . Tôi và nhóc.2 nhảy lên giường nằm nghỉ , sau chúng tôi , còn có vài nhóm khác đi vào . Tình ra khoảng 5 nhóm ( từ 15 => 16) người , ai cũng căng thẳng tột độ cả , cũng hiểu thôi ... ai cũng vừa qua ranh giới sự sống và cái chết nên như vậy là chuyện thường thôi . Nằm 1 hồi lâu , chợt tôi gọi :

- Hữu này ! Có lẽ tối nay hoặc ngày mai chúng ta phải đối mặt với nhiệm vụ còn khó khăn hơn nữa đấy , ngủ đi mà dưỡng sức !

- Đừng gọi tôi là Hữu ! Á á á ... đau đầu quá .... !

Tôi ngồi dậy và leo lên tầng trên , thì thấy nhóc.2 đang đau đớn quằn quại , nhóc ôm đầu mà rên la ... Chợt nhóc nắm lấy tay tôi :

- Không ổn rồi ! Tôi phải đi rồi .... ! Hãy hứa là bảo vệ cho Hữu , anh hứa đc không !

- Câu làm sao vậy ? Đc rồi tôi sẽ bảo vệ Hữu .... Nhưng cậu bị sao vậy ?

- Chắc vừa nãy lời quan tâm của anh làm nó thức giấc .... Hẳn anh rất quan trọng với nó ! - Cậu ta nhìn tôi chăm chăm và nói tiếp :

- Hãy bảo vệ con người kia của tôi !

Rồi nhóc ngất đi , tôi hiểu rằng nhóc.2 đã đi rồi , trước mặt tôi bây h chắc chắn là nhóc Hữu " em nuôi " vừa mít ướt vừa cứng đầu đây mà ! Chợt nhóc tỉnh lại .....

* Chuyên sang nv Hữu :

- Tôi đang ở đâu đây ? Chuyện gì đã xảy ra vậy ?

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy Quân đang ngồi đó , tồi liền ôm chằm lấy cậu ta ? Tôi hỏi :

- Chúng ta đang ở đâu vậy ? Hắn đâu rồi ?

- Em Không nhớ gì à ? ( Quân nói )

- Không ... Anh cứu em phải không !

- Uh ( Quân đáp gọn gàng ! )

Nhìn Quân ừ như thế , tôi cảm thấy hình như cậu ta giấu tôi gì đó . Nhưng thôi , tôi thấy cả người ê ẩm , chẳng buồn hỏi nữa . Q bắt tôi nằm nghỉ đi , còn 2 ngày nữa là sắp xảy ra 1 việc gì đó . Tôi nghe theo và nằm ngủ ....

2 ngày sau :

- Các cậu tập trung lai theo tôi !

1 người đàn ông ra lệnh , chúng tôi lẳng lăng bước theo người đó , trên lưng quần tôi vẫn còn hộp đồ nghề cứu thương và con dao nhỏ mà tôi chọn hôm trước . Tôi cố gắng nhớ lại ngày hôm ấy , nhưng ko tài nào nhớ ra . Đi theo người đàn ông đến 1 căn phòng .... xung quanh chẳng có gì cả . Chúng tôi đều ngồi mỗi đứa 1 góc để chờ xem việc gì xảy ra . Trong lòng tôi linh tính rằng có việc gì đó sắp xảy ra .....

- Đoàng ! Tiếng súng vang lên .....

"Ông bụt" bước vào và nói :

- Trong vòng 30 phút nữa hãy giết người cạnh mình và đem xác ra ngoài , sau 30 phút ai không ra khỏi đây sẽ chết !

Lúc này tôi mới biết đc lão già đó là 1 con " ac quỷ " thật sự chứ không phải là " ông bụt " nào đó như tôi đã tưởng . Rồi ông ta bước ra ngoài , chợt bọn tôi xôn xao lên :

- Tại sao chúng ta phải giết lẫn nhau chứ

- Vì ngoài kia có cả chục khẩu tiểu liên đang chờ

- Nhưng họ không thể nào giết hết chúng ta đc !

- Muộn rồi ! Chúng ta đã nhận lệnh ! ( giọng Q vang lên )

mọi người trong phòng nhìn nhau cảnh giác , tôi núp sau lưng Quân , tôi biết chuyện gì sắp xảy ra .... và tôi chẳng muốn thấy cảnh tượng đó chút nào ! Đột ngột tiếng súng vang lên , như là còi báo hiểu trận chiên bắt đầu ......! Mọi người trong phòng nhào vô đánh giết lẫn nhau , chợt có người cầm dao chạy lại định đâm vào Q . Câu ta tránh sang 1 bên và dùng dao đâm chết ngưởi đó ! Thấy cảnh tượng máu me như vậy tôi sợ quá , vùng chạy ra khỏi tay Quân :

- Hữu! Quay lại ngay ! ( Q la lên )

Chợt đứng trước mặt tôi là 1 cậu bạn khác , cậu ta lao tới bóp cổ tôi thít thật chặt , rồi vô thức tơi dùng chân đá vào đầu anh ta , vội đứng dậy tôi rút con dao gắn bên lưng ra và đâm vào anh ta . Máu văng tung tóe trung mặt tôi , dây ra đầy mình , .... tôi hoảng sợ đứng như trời trồng và khóc . Chợt Quân chạy tới bên tôi , cậu ta vác cái xác của người vừa bị tôi giết . Rồi nói :

- Mau theo anh ra ngoài !

Nghe Q nói thế tôi ngồi dậy ngay chạy ra khỏi căn phòng đó ... 2 chúng tôi đc thông qua cửa , và vào 1 căn phòng khác . Lão già " ác quỷ " đã ngồi trong đó từ bao giờ và lên tiếng :

- Chúc mừng 2 người sống sót đầu tiên ! Hãy vào trong đó tăm rửa và nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày hôm sau đi !

.......

Tôi đứng giữa vòi sen phun nước xối xả xuống , tôi muốn rửa sạch những vết máu trên người mình , tôi khóc nức nở , tôi chẳng biết tại sao lúc đó mình lại cầm dao đâm vào người bạn kia , .... Chợt Q đứng đằng sau tôi và nói :

- Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa ! Hãy mãnh mẽ lên, anh sẽ bảo vệ em !

Tôi quay sang ôm Q khóc nức nở ! Bây h' chỉ có Q là chỗ dựa cho tôi thôi , tắm xong tôi ra ngoài và lên giường ngủ 1 giấc . Ngày hôm sau , những người này dẫn chúng tôi tới 1 căn phòng , trong đó có 1 chiếc lồng thật lớn .... nhìn xung quanh thì chỉ còn có 12 người .... Tôi thầm nghỉ mình thật may mắn , ban đầu có hơn cả trăm người mà nay chỉ còn có 12 người , nghĩ lại tôi thấy thương cho những người bạn đã mất . Nhìn xung quanh , tôi thấy 1 người quen , đó là Khoa .... nhưng lạ là ánh mắt của anh dường như vô cảm . Tôi vừa chạy lại định hỏi thăm Khoa thì Quân kéo tay tôi lại , lần nào cũng vậy ngay khi tôi vừa định bắt chuyện với Khoa thì Quân luôn luôn cản tôi . Chợt lão " ác quỷ " xuất hiện và nói :

- Chúc mừng các cháu ! Các cháu 36 người sống sót trong đợt đào tạo này !

đếm tới đếm lui cũng chỉ có 12 người ! 1 đứa trong đám chúng tôi hỏi :

- Còn 24 người còn lại đâu ạ !

- Chúng đã đc phân ra 2 khu khác và chuẩn bị thi tốt nghiệp như các cháu đấy !

Chúng tôi xôn xao :

- Thi tốt nghiệp ư ?

- Phải ! Bây giờ chúng ta sẽ tìm trong các cháu người mạnh nhất ! Người đó sẽ là người sống sót duy nhất và đc phép tốt nghiệp !

Chúng tôi sửng sốt :

- Chỉ 1 người thôi sao ?

- Phải ! Chỉ 1 người mạnh nhất ! Bây h' thể lệ cuộc thi như sau : " Các cháu đã có sẵn vũ khí rồi , hãy bước tới hộp số kia chọn cho mình 1 tấm thẻ có đánh số từ 1 => 12 , số 1 , số 2 sẽ vào lồng trước đánh với nhau cho tới chết , người sống sót sẽ đánh tiếp với số 3,4 người sống sót tiếp theo sẽ đánh với 5,6,7 lần lượt cho đến hết số 12 "

Nghe thấy 1 cuộc thi bất công như vậy tôi hét lớn :

- Như vậy không công bằng ! Khác nào đẩy chúng tôi đến chỗ chết

- Có thể là như vậy ! Cuộc sống ko có công = đâu ! 1 sát thủ cần phải biết chống chọi với sự bất công của cuộc sống . Đôi khi không nhưng 1 vs 2 , nhiều tình huống cháu phải đánh với cả chục người để tìm đường sống ! Ta nghĩ ta đã cho các cháu quá nhiều sự lựa chọn rồi .... so với thực trạng thế giới bên ngoài hiện nay ! Ta nghĩ mình đã quá dung túng cho các cháu rồi ! Bây giờ sự lựa chọn duy nhất của các cháu là chọn cho 1 mình con số

12 đứa chúng tôi lần lượt chọn cho mình 1 con số trong hộp số kia . Tôi choáng váng , như muốn ngất đi khi biết con số mình bốc phải là số 1 - Tôi chết chắc rồi , tôi sợ lắm .... run cầm cập ! Nhưng tôi lại nghĩ " nêu không có Quân thì liệu tôi có sống đc đến ngày hôm nay không ? Mạng sống này là do Quân đem đến cho tôi ! Bây h' tôi chết cũng đc , chỉ cần Quân đc sống " ( chẳng bao h' tôi đã biết quan tâm tới Quân ) . Rồi quay sang nhìn Quân , thì ra cậu ấy rút đc số 11 . Quân sẽ sống tốt thôi ! Mong rằng cậu ấy sẽ không quên tôi ! Chợt tiếng súng vang lên :

- Đoàng ! Các cậu đã chọn cho mình 1 con số rồi , số 1 và 2 mau bước vào lồng

Tôi hít thở thật sau , tay phải kiểm tra hộp đồ nghề cứu thương của mình , tay trái kiểm tra con dao đang giắt ở lưng . Tôi quyết tâm phải tự cứu mình vào bước vào lồng . Nhưng chưa kịp đi thì 1 bàn tay kéo tôi lại , bàn tay ấm áp quen thuộc - là Quân ! Tôi nói với cậu ấy

- Đừng bao giờ quên em " anh 2 " !

Nói rồi tôi vùng ra và định bước vào lồng thì Quân kéo tay tôi lại , cậu ấy ôm tôi và nói :

- Luôn nghĩ về anh ! Hứa nhé !

- Em hứa ! ( nói tới đấy nước mắt bắt đầu chảy ra )

Chợt Quân lên gối vào bụng tôi 1 cái , đau quá tôi buông tấm thẻ số 1 của mình ra , cậu ta nhanh chóng hoán 2 tấm thẻ của chúng tôi và nhanh chân bước vào lồng . Tôi chạy theo và gào to :

- Cậu ấy lấy số của tôi ! Tôi mới là số 1 ! Dừng lại đi Quân .....

-Đó là quyết định của cậu ấy ! Cậu ấy đã cho cháu cơ hội , đừng để nó vụt mất - Thì ra lão "ác quỷ" đã nhìn thấy hết những hành động của chúng tôi !

Tôi ngồi trước chiếc lồng và khóc , nước mắt chảy ra ròng ròng , tôi lúc nào cũng là gánh nặng của người khác , chẳng bao h' tôi tự bảo vệ đc mình cả !..... Chợt Quân gắt lên :

- Nín đi ! Rồi sẽ gặp lại nhau mà !

Tôi đưa tay quẹt nước mắt , gượng cười và hét lớn :

- Hãy hứa là sẽ còn gặp lại nhé " Anh 2 " !

Quân mĩm cười quay lưng đi và ra hiệu tạm biệt với tôi , đối thủ của Quân - số 2 cũng đã bước vào . Họ nhìn nhau cảnh giác rồi số 2 lao vào cầm con dao dài chém tới tấp vào Quân , Quân nhanh nhẹn tránh hết đòn tấn công của số 2 .... cậu ta chỉ né đòn thôi . Đột ngột , Quân nhanh như cắt chặn tay số 2 đánh mạnh 1 cái con dao trên tay cậu ta văng ra ngoài . Quân nhảy lên đá cậu ta 1 cái văng xa .

- Kết liễu nó đi ! ( giọng của lão ác quỷ vang lên )

- Không cần thiết như thế ! ( Quân nói )

Chợt số 2 lao tới trên tay lăm lăm con dao định chém vào quân thì :

- Đoàng !

Số 2 ngã xuống , là lão " ác quỷ " , ông ta đã bắn số 2 :

- Các cậu nghe đây ... Nếu cậu không hạ kẻ bại trận thì chính tôi sẽ làm !

Nói xong thì thấy số 3 , 4 đứng trước mặt Quân rồi ... 2 người họ kẻ dùng gậy , kẻ dùng lao tấn công Quân . Chợt 1 tiêng hét vang lên cạnh tôi :

- Giết nó đi số 3 ,4 ! ( Một cậu bên cạnh tôi nói )

Tôi đẩy cậu ta và nói :

- Im đi ! Quân sẽ ko thua đâu !

Rồi tôi liếc hắn 1 cái , chúng tôi tiếp tục theo dõi trận đấu . Quân đã hạ đc số 4 , nhưng số 3 đã dùng gậy của cậu ta đánh trúng bụng Quân . Định đánh thêm 1 đòn vào Quân nữa nhưng Quân nhanh tay nắm lấy tay của cậu ta và đâm vào bụng số 3 . Lúc này Quân thở dốc và dựa vào tường nghỉ ngơi . Chợt đến số 5.6.7 bước vào lồng thì số 6 bỏ chạy :

- Không ! tôi không muốn chết !

- Đoàng ! Ta nói rồi .... Ngươi ko có sự lựa chọn đâu ! Số 8 vào thế số 6 đi

Thế là Quân phải đấu với 3 người nữa ... Lần này rất vất vả , vì họ có tới 3 người , Quân đứng thật vững bước tới chỗ bọn họ .... 4 người họ đánh nhau gần cả 30 phút mà chưa phân đc thắng bại . Chợt nhảy lên cao , kẹp lấy cổ người số 5 và bẻ mạnh . số 8 thấy vậy liền lao tới tấn công Quân , Quân lộn 2 vòng rồi dùng dao dâm xuyên người số 8 . Số 7 thấy thế cầm ngọn giáo lao tới tấn công Quân thì Quân từ xa phóng con dao tới đâm xuyên người cậu ta . Trên người Quân bây h' bao nhiêu là thương tích , chảy máu nhiều quá ! Chắc Quân gần như kiệt sức rồi .

- Tiếp theo 9.10.11.12 vào lồng !

Cuối cùng cũng đến lượt tôi , tôi chạy nhanh vào trong lồng ôm chầm lấy Quân ... Tôi nhanh tay lấy hết nhưng món đồ cứu thương ra băng bó cho Quân , tôi làm nhanh gọn ( vì thạo nghề lắm ) , không hiểu sao lúc này tôi ko cảm thấy sợ máu nữa ( chắc vì đây là máu của Quân ) . Máu đã ngưng chảy rồi . Nhìn Quân thế này tôi không thể nào nén nước mắt nữa . Quân đưa tay ra quẹt nước mắt cho tôi và nói :

- Anh sẽ thắng cho cả 2 chúng ta !

- Không ! Lần này để em giúp anh !

Quay sang phía cửa lồng thì thấy 3 người 9.10.12 đá đứng đó , và tôi bất ngờ khi số 12 là Khoa . Chợt số 9 quay sang nói với Khoa :

- Cậu hỗ trợ tôi , tôi hỗ trợ cho cậu chúng ta sẽ là vô địch

- Phập !

Tội giật mình khi thấy Khoa đâm số 9 và nói :

- Tao mới là vô địch !

Rồi Khoa quay sang số 10 với hiệu lệnh tấn công , 2 người họ xông tới chúng tôi . Số 10 đánh với Quân , tôi đánh với Khoa . sau 1 hồi quần thảo , Quân đã thắng , nhưng lúc này cậu ấy cũng đã quá mẹk rồi , cậu ấy ngã xuống đất . Tôi thì đang đâu với Khoa .... tôi sử dụng hết khả năng của mình để chống lại anh ta . Chợt 2 con dao chúng tôi cọ vào nhau , giằng co dữ dôi . Khoa nói :

- Câu không phải là đối thủ của tôi đâu !

Lợi dụng lúc anh ta sơ hở tôi xoay người và tước mất song kiếm của Khoa , tôi tiếp tục dùng con dao nhỏ tấn công anh ấy . Chợt anh ta tránh sang 1 bên , đánh ngã tôi . Khoa tiến tới chỗ tôi kéo tôi lên , anh ta đạp 1 chân tôi và siết chổ tôi :( . Khó thở quá ... ặc ặc .... sắp chịu đựng hết nổi thì Quân chạy tới siết cổ Khoa từ phía sau . Anh ta nới lỏng tay , tôi tạm thời thoát chết . Khoa quay lại nắm tóc Quân và giựt mạnh làm Quân té ngã , rồi anh ta quay sang đá tôi 1 cái văng xa . Khoa lạnh lùng bước tới gần Quân , cầm con dao trong tay . Biết anh ta định làm gì tôi hét lớn :

- Làm ơn tha cho Quân ! Hãy giết tôi đi ...... - Rồi tôi bất tỉnh !

* Nv Quân :

Tôi chết chắc rồi ! Tôi giận bản thân không bảo vệ đc nhóc , thất hứa với " cậu ta " , tôi nằm yên chờ chết , vì lúc này tôi đã đuối quá rồi . Không thể nào cử động đc nữa . Tên Khoa vung dao lên định chém xuống thì có người ngăn lại . Tôi không tin đc vào mắt mình , đó là nhóc . Không chính xác hơn là " cậu ấy " . " Câu ta " lên tiếng :

- Đủ rồi đấy ! ( rồi đá vào người tên Khoa 1 cái )

Tên Khoa dính đòn nhưng vẫn còn trụ lại đc , hắn nhìn "cậu ta" với cặp mắt kinh ngạc. Tôi biết hắn ngạc nhiên điều gì . Hắn nói :

- Thì ra là giả vờ yêu đuối à ?

Chẳng màn tới lời tên Khoa , " cậu ta " quay sang tôi và nói :

- Lần thứ 2 thất hứa rồi đấy nhỉ ? Đừng nghỉ tôi xuất hiện là cứu anh , vì tôi biết sau anh thì hắn sẽ làm hại tới "nó" !

Tôi xâu hổ cuối gằm mặt xuống :

- Tôi .... hiểu !

"Cậu ta" mỉm cười rồi nhào tới đánh với tên Khoa , cả 2 đánh vơi nhau cả 15 phút rồi mà chưa phân thắng bại , tuy nhiên nãy h' chỉ toàn tên Khoa trúng đòn , thân thủ của "cậu ta" nhanh thật .... Sau đó , "câu ta" nhảy lên và đá vào đầu tên Khoa 1 cái văng xa . Tôi bất ngờ khi cậu ta biết thế võ đó , biết đc chiêu thức đó chỉ có Bố , tôi , và anh Đại ... Càng lúc tôi càng tò mò về nhân cách "thứ 2" của nhóc . "Cậu ta" thắng rồi ! Ngồi tới cầm 1 con dao lên "cậu ta" tiến về phía tên Khoa . Đột nhiên "cậu ta" khụy xuống ôm đầu và la lên :

- Á á á á á ! Đau quá !

Rồi ngất xỉu . Tên Khoa lúc này đã tỉnh lại , hắn bước từ từ tới , định dùng con dao kia để kết liễu nhóc . Tôi hét lên :

- Dừng lại đồ hèn !

Hắn nhếch mép :

- Rồi sẽ đến mày thôi ! nói rồi hắn vung dao .

Đột nhiên :

- Dừng lại ! ( Tiếng ông Lão trên cao vọng xuống ) Tôi quyết định phá luật , lần này tôi sẽ chọn cả 3 người .

Nghe nói tới đó tôi thở phào nhẽ nhỏm , rồi tôi ngất xỉu mất .

......

Lúc tỉnh lại . Tôi ngồi bật dậy thì thấy mình đang ở trên 1 chiếc giường dành cho người bệnh . Canh tôi là ông lão " độc ác " ấy , ông ta mĩm cười và nói :

- Tỉnh lại rồi à ! Chúc mừng cậu , người thắng cuộc !

Bỏ ngoài tai lời ông ta nói , tôi quay sang tìm kiếm thì thấy nhóc đang nẳm ở chiếc giường cạnh tôi .

- Cậu quan tâm nó lắm à ?

Không trả lời ông ! Lúc này tôi chỉ muốn biết nhóc sao rồi

- Chắc cậu biết nó có 2 nhân cách chứ !

- Tôi biết !

- Cuộc thi lần này ngoài đào tạo người mạnh nhất thì lý do còn lại chính là đánh thức nhân cách thứ 2 của nó .

- Ông biết nhóc có nhân cách thứ 2 à !

- Đương nhiên , từ năm nó 3 tuổi ta đã đào tạo nó rồi ! Nó là con của số 1 , mang trong mình dòng máu sát thủ bẩm sinh cơ mà ! Cậu cũng vây mà phải không đứa con trai của số 3 !

Tôi không ngờ ông ta đã đoán ra thân thế của tôi , và càng bất ngờ hơn khi "nhóc" lại là đệ tử của ông ta :

- Ông ta nói tiếp , từ khi còn nhỏ , ta đã đào tạo Hữu để mong nó trở thành 1 sát thủ ko thua gì cha nó . Ta muốn thế hệ thứ 2 của số 1 manh hơn thế hệ thứ 1 . Vì lúc này số 1 đã bị chấn thương mạnh , không còn khả năng làm 1 sát thủ đc nữa . Từ năm 3 tuổi đến 6 tuổi nó đã phải chịu biết bao nhiêu thử thách . Và đúng là ta ko chọn nhầm người , nó là 1 sát thủ thật sự , ta đặt niềm tin rất nhiều vào nó . Bỗng tới 1 ngày . Trong lúc tâp luyện , nó lên cơn đau đầu , khi tỉnh lại nó đã quên mất mọi việc . Ta biết vì chịu khổ từ lúc còn quá nhỏ nên nó đã hình thành 1 nhân cách khác . Nhân cách này ta biết nó rất mạnh mẽ về ý chí , nhưng nó đã ngủ say rồi ! Thấy đc việc làm của ta . Số 1 đã đưa con hắn đi trốn . Tuy nhiên ta vẫn kiên trì tìm kiếm nó , nhưng trong khoảng thời gian đó ta đã định bắt cậu để làm người thế chỗ cho nó . Tuy nhiên chính anh 2 của cậu - Đại lúc đó đã thay câu đi với ta . Còn cậu , ta biết là cậu đc cha mình giao phó nhiệm vụ vào đây bảo vệ cho nhóc Hữu đúng không !

Tôi gật đầu , không ngờ rằng từ nhỏ nhóc H~ đã phải khổ sở đến thế . Ông ta nói tiếp :

- Bây h' nhân cách thử 2 của nó đã đc đánh thức , nhưng có lẽ là ko giữ đc lâu ! Từ từ ta sẽ giúp nó điều khiển hoàn toàn thể xác ấy !

- Ông không đc đụng tới nhóc H~ !

- Dĩ nhiên ! vì nó là bảo bối của ta mà !

Tôi liền chạy 1 mạch tới giường của nhóc đang nằm , chợt khẽ có tiếng rên !

- Quân đó à ! Chúng ta đang .... ở đâu đây ?

Tôi quay sang thì ra nhóc đã tỉnh :

- Em tỉnh rồi đó à ! Chúng ta thắng rồi , cả 2 người chúng ta !

Ông lão chợt lên tiếng :

- 2 cậu hãy nghỉ ngơi đi , tối nay sẽ có người đưa các cậu tới găp ta . Nói rói ông đi ra khỏi phòng !

* Nv Hữu :

KHi tỉnh lại , người đầu tiên tôi nhìn thây là Quân , tôi mừng lắm , tôi ôm chầm lấy cậu ấy và khóc ! Khẽ gõ đầu tôi và nói :

- Lại khóc nữa ! Con trai mà yếu đuối thế à ? Thôi nhóc nằm nghỉ đi

- " Anh 2 " nằm cạnh nhóc đi !

Thoáng thấy mặt Q đỏ lên , rồi cậu ây cũng nằm xuống cạnh tôi . Tôi hỏi :

- Sao chúng ta thoát đc vậy ?

Quân trả lời :

- Vì ông ấy muốn chọn cả 3 người

Như lần trước tôi cảm thấy hình như Q còn giấu tôi điều gì đó . Nhưng lúc này , tôi vui đến nổi chẳng còn muốn hỏi gì nữa . Tôi khẽ hỏi :

- Ông ấy hẹn chúng ta tối nay đi đâu vậy

- Anh không biết ! để xem tối nay họ muốn gì ? Còn bây h' em ngủ đi cho lại sức .

Nói rồi tôi nghe lời Quân , ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ !

* Tối đến ......

2 chúng tôi thay đồ và đc 1 người đàn ông dẫn tới 1 căn phòng trang trọng . Chúng tôi bước vào thì đã thấy ông già "ác quỷ" đã ngồi đó . Ông nói

- 2 cậu ngồi xuống đi !

Chúng tôi ngồi xuống ghế , ông ta nói tiếp :

- Tối nay chúng ta sẽ kí 1 bản hợp đồng ! Các cậu sẽ làm những phi vụ do tôi chỉ đạo , chi phí 1 lần làm nv lên tới cả triệu $ . Ta sẽ cung cấp chỗ ở cho các cậu . Thời hạn là 5 năm ! Sau đó các cậu sẽ đc tự do hoặc ở lại làm tiếp cho ta nếu muốn

Tôi lên tiếng :

- Nếu tôi từ chối thì sao ?

Ông ta lạnh lùng nói :

- Tôi ko đảm bảo mẹ cậu sẽ an toàn !

Tôi bừng tỉnh :

- Mẹ , tôi muốn gặp mẹ !

- Câu sẽ đc gặp bà ta khi hợp đồng chúng ta kết thúc ! Các cậu thấy thế nào ?

Tôi gật đầu đồng ý

- Đc tôi sẽ làm cho ông nếu mẹ tôi đc an toàn !

Quân nói :

- Tôi cũng vậy !

Ông ta cười lớn và nói :

- Đc rồi , hợp đồng chính thức đc thỏa thuận ! Nào các cậu nâng ly !

Tôi từ chối :

- Xin lỗi tôi không uống đc rươu !

- Chà tiếc nhỉ ! Quân uống với ta 1 ly nào !

Quân và ông ta cùng uống ly rượu . Tôi thầm nghỉ trong bụng , chỉ 5 năm nữa thôi tôi sẽ đc gặp lại mẹ , tôi mĩm cười 1 mình ! Chợt Quân gục xuống , tôi quay sang và hỏi :

- Quân ! Sao vậy !

- Chạy đi Hữu ! nhanh lên !

- Cậu sao vây Quân ?

Chợt Quân ghì chặt vai tôi , tôi thấy ánh mắt của cậu ấy thật kì là ... nhìn cậu ấy như 1 con thú vậy . Cậu ta đè tôi lên bàn và bắt đầu hôn tôi .

- Cậu làm gì vậy Quân ! ( Tôi hoảng hốt hét lên )

- Cậu ta ko còn nhận thức đc việc mình làm nữa đâu ! ( Ông ta nói )

Chợt cậu ta giựt phẳng chiếc áo tôi đang mặc . Tôi quay sang cầu cứu ông lão , chợt nghe tiếng lạnh lùng của ông :

- 1 sát thủ thì không phân biệt giới tính ! Ta đang giúp 2 cậu đấy , lần này sẽ giúp các cậu không ngần ngại gì trong việc làm nhiệm vụ sau này !

Nước mắt tôi chảy ra khi bây h' tôi và Quân chẳng còn mảnh vải nào trên người , cậu ấy lao vào tôi như con thú xé mồi ... Và rồi ..... Tôi rên la thật to khi cơn đau ấy dày vò trong người tôi . Mọi việc ngừng lại khi Q đã lên tới đỉnh điểm . Câu ta gục xuông ngay bên cạnh tôi ! Lúc này tôi Shock thật sự , tôi nằm yên trên bàn mà nước mắt cứ chảy mãi ko thôi ! Tôi hận lão già này , tôi hận Quân , chợt Quân tỉnh dậy ôm đầu và nói :

- Tôi đã làm gì thế này ! Hữu em có sao ko ?

Không trả lời cậu ấy , tôi cứ nằm đó mà khóc , mặc cho cậu ta hỏi và lay người tôi mãi . Chợt ông cho người kéo Quân ra ngoài và nói với tôi :

- Từ bắt đầu ngày mai cậu sẽ làm nhiệm vụ cho ta , ta cho cậu chọn chỗ ở , cậu sẽ trở thành 1 con người hoàn toàn mới . Câu chọn đi !

- Nơi nào cũng đc ! Đừng bao giờ để tôi gặp lại câu ấy ! ( tôi nói trong làn nước mắt )

- Đc ! ta sẽ cố gắng , tuy nhiên ... cậu là bảo bối của ta nên câu yên tâm . Ta sẽ để câu ở lại VN này .... Khi nào có việc ta sẽ triệu tập cậu ! Hãy cố gắng hòa nhập với mọi người .

2 năm sau .....

Thế là từ đó , tôi đã bắt đầu công việc của 1 sát thủ . Tuy nhiên , tôi từ chối những công việc ám sát , tôi chỉ làm nhưng công việc như đánh cắp 1 thử gì đó , hoặc lấy trộm thông tin , ... tôi không muốn giết người nữa ! Mọi việc làm đó tôi chỉ lam vào buổi tối , còn buổi sáng tôi vẫn đi học bt như bao đứa trẻ khác ! Để không bị nghi ngờ " Ông lão " đã bắt tôi làm như thế ... Năm nay tôi học lớp 11 và cũng làm thân đc với rất nhiều bạn bè , chơi với họ là mong ước từ nhỏ của tôi , nhưng tôi vẫn sợ họ phát hiện ra cái thân thế ghê tởm của tôi , những việc tôi đã làm . Và 1 điều đặc biệt là đã 2 năm rồi tôi vẫn ko thể nào quên đc " cậu ấy " - Quân ..... Nhưng tôi ko muốn gặp lại cậu ấy tý nào ! Tôi vẫn ko quên đc đêm hôm ấy .

1 Hôm , đang nằm gục trong lớp bỗng con Vy chạy vào lớp hét toáng lên :

- Bọn mài biết tin gì chưa ? Lớp mình có học sinh mới đó ! Đẹp trai lắm !

Đám con gái kia hét toáng lên :

- Thế à ? Sao mày biết ?

- Tao vừa nghe nhìn lén ở phòng hiệu trưởng , có 2 học sinh mới ! 1 anh lớp 12 và người còn lại thì năn nỉ hiệu trưởng cho xin vào lớp mình !

Nghe thế tôi tò mò quá , lớp học của tôi có gì đặc biệt mà người ta phải xin vào nhỉ . Họa may thì chỉ có tên đạo chích như tôi thôi , nhưng sao mọi người biết đc ! Nghĩ vẩn vơ 1 hồi tôi lại nằm gục xuống tiếp . Chợt cô giáo CN bước vào lớp :

- Lớp ta có 1 học sinh mới ! Các em cho 1 tràng pháo tay chào mừng em ấy nào !

Cả lớp tôi vỗ tay ào ào , tích cực nhất là đám con gái . Cô giáo gọi :

- Quân ! Vào lớp đi em !

Nghe tới cái tên " Quân " tôi giật mình tỉnh dậy ! Tôi tự nhủ chắc chỉ là cùng tên thôi . Khi học sinh mới bước vào , tôi hoảng hốt nhận ra là " hắn " . Tại sao hắn biết tôi ở đây nhỉ ? Chẳng phải tôi đã nói với " ông trùm " là ko cho hắn lại gần tôi rồi sao ? Tuy nhiên trong lòng tôi vẫn có cái gì đó vui vui . Cô giáo chủ nhiệm nói :

- Nào Quân ! Em chọn chỗ ngồi đi !

Hẳn chỉ xuông cái bàn cạnh tôi và nói :

- Em ngồi chỗ đó ạ ! Rồi 1 mạch hắn chạy tới chỗ tôi đang ngồi !

Thấy hắn nhìn tôi mĩm cười ! Tôi quay qua chỗ khác ngay ! 5 Tiết hôm ấy với tôi như cực hình , tôi chẳng dám nhìn sang bên cạnh nữa .

- Reng .... ! ( tiêng chuông ra về vang lên )

Tôi hối hả thu xếp tập vở định chạy ra về nhanh để tránh mặt hắn thì bị kéo tay lại :

- "Em gái" của anh càng lớn càng dễ thương nhỉ ?

tôi vùng vẫy tay ra và nói :

- Tôi không quen cậu !

- Nhưng tôi thì quen em đấy !

Hắn giữ tôi lại ko cho tôi đi , tôi quay sang đám hắn 1 cú , nhanh như cắt hắn chặn tay tôi lại :

- 2 năm rồi mà em chỉ đc thế này thôi à !

Tôi gạt phắt tay hắn ra thật mạnh rồi chạy đi . Hắn nói to :

- Em không thoát đc đâu !

Mặc kệ lời hắn nói , tôi chay nhanh về nhà - đây là căn nhà mà "ông trùm" cung cấp cho tôi . Nằm trên ghế salon tôi thở phào , trong lòng tôi mâu thuẫn lắm " tối nhớ Quân lắm mà , tại sao khi gặp hắn tôi phản ứng gây gắt thế nhỉ ? " . Suy nghỉ đến đó rồi tôi chợt thiếp đi . Khi ngủ tôi cảm giác có ai đó vuốt tóc tôi , giật mình tôi tỉnh dậy . Thật bất ngờ ! trước mặt tôi là " Hắn " ..... Là Quân . Ngoài ra đó còn 1 người nữa là Khoa ! Tôi hét lên :

- á á á á á .....

Chợt tên Quân bịt miêng tôi lại :

- Thằng nhóc này to mồm quá ! Á á , cái gì vậy ( tôi cắn hắn 1 cái ) !

Hắn la oai oái như thế làm tôi nhớ lại cách đây 9 năm , tôi cũng cắn hắn 1 cái thế này , bao nhiêu cảm xúc tràn về , tôi gạt qua 1 bên liền hỏi Khoa :

- Tại sao 2 người vào đc đây ? Sao 2 người lại ở đây !

Chợt tên Quân rút trong túi ra 1 chiếc chìa khóa , y chang như chìa khóa nhà của tôi ! Khoa nói với tôi :

- Vì nhiệm vụ lần này phải hoạt động tại đây nên " ông ấy " muốn em phối hợp với bọn anh làm nv này , khi làm xong nv bọn anh sẽ đi ngay .

Tôi hét lớn :

- Tôi không giết người đâu !

- Em thì giết đc ai ? Chỉ cần hỗ trợ , cung cấp thông tin cho bọn anh đc rồi . À cả chỗ ăn ở nữa ! ( Quân chọc tức tôi )

- Kyaaaaaaaaaaa ! Tôi giết anh đây , tôi nhào tới định đập hắn 1 cái ( tức quá rồi ! dám coi thường tôi )

Thì đột ngột hắn vòng ra sau tôi , kéo tay tôi ra sau lưng :

- Em vẫn bướng bỉnh như ngày nào !

- Buông tôi ra ! ( tôi hét lên )

- Đc thôi ! Như em muốn ! ( nói rồi hắn buông tay tôi ra )

Thấy thế Khoa chen vào :

- Từ nay đã là người 1 nhà , 2 em phải biết nhường nhịn nhau chứ . Anh nhớ lúc trước 2 đứa thân lắm mà !

Khoa nhắc tới lúc trước , tôi và hắn cảm thấy buồn thiu , 2 đứa rủ mặt xuống .... Rồi tôi còn thắc mắc hơn " Lúc trước khi đấu với Khoa , anh đâu có như thế ? " . Nhưng không tiện hỏi , tôi nói :

- Đc rồi , bây h' phòng ai nấy ở , nhà vừa đủ 3 phòng đấy , đừng ai xâm phạm ai đấy ! Nói rồi tôi dùng dằn bỏ lên phòng để 2 người bọn họ ở lại phía dưới ! Lên phòng vừa nằm tôi vừa suy nghĩ " Mình sao vậy ? Chẳng phải 2 năm nay mình đã rất nhớ Quân đó sao ? Sao trước mặt cậu ấy mình lại ... " . Nằm suy nghĩ mà tôi ngủ quên lúc nào chẳng biết .

* Nv Quân :

" Hôm nay gặp lại nhóc ! Nhóc chẳng thay đổi gì cả ! Vẫn thói bướng bỉnh hay la hét đó ! Khi thấy tôi nhóc phản ứng gay gắt quá , chắc nhóc vẫn còn ghét tôi lắm ! 2 năm nay tôi luôn bị dằn vặt bởi chuyện đã làm với nhóc .... Tôi tìm nhóc đã 2 năm .... Làm sao để nhóc hết ghét bỏ tôi đây .... " . Tôi đi ngồi trên ban công vừa hút mà suy nghĩ . Chợt có vòng tay ôm sang hông tôi :

- 2 năm rồi ! Em nhớ anh lắm !

Tôi bất ngờ quay lại thì ra là nhóc , tôi vẫn chưa vào mắt mình . Tôi ko nghĩ rằng nhóc lại

- Anh có nhớ em ko ?

- Anh nhớ em lắm . Em có tha lỗi cho anh ko ?

- Hahahahahaha ..... !

Nhóc đột nhiên bật cười ! Tôi chẳng hiểu gì cả ? Chợt nhóc lên tiếng :

- Tôi chỉ vừa thử cậu thôi ! 2 năm ko gặp mà cậu quên tôi rồi à !

Lúc này tôi mới biết mình nhầm , thì ra là " nhân cách thứ 2 " của nhóc !

- Tại sao anh lại tìm đến đây ?

- Tôi có nv cần làm ! ( tôi trả lời "cậu ấy" )

- Ra thế ! Anh làm "nó" bất ngờ lắm đấy !

- Chắc nhóc còn giận tôi ! Cũng phải thôi .....

- Đồ ngốc ! ( vừa nói cậu ta vừa gõ đầu tôi )

- Ý cậu là sao ?

- Tôi không nói đâu ! Để anh tự tìm hiểu ! Với lại đây cũng là "chuyện riêng" của nó , tôi ko muồn xen vào ! Thôi trả "nó" lại cho anh đây !

Nói xong đến đó cậu ta ngất xỉu , ngã vào người tôi .... ôm nhóc trong tay lúc này làm tôi nhớ đến 2 năm trước ... Chúng tôi đã từng thế này ! Chợt nhóc tỉnh dậy :

- Hix Hix ! Chóng mặt quá

- Nhóc tỉnh rồi à ?

- Hả ? aaaaaaaaaaaaaa sao lại là cậu ?? Tôi tôi ....

Tôi ghì chặt người nhóc , nhìn thẳng vào mắt nhóc và nói :

- Hãy tha thứ cho anh đi nhóc ! 2 năm rồi , anh nhớ em lắm .... !

- Buông tôi ra ! Buông tôi ra ..... !

Nhóc phản ứng mạnh quá , nhưng lúc này tôi không muốn buông nhóc ra ... 2 năm trước tôi đã mất nhóc ! Tôi ko muốn buông nhóc ra nữa , tôi ghì nhóc thật mạnh .

- Đau quá ! Thả tôi ra ....

Nghe nhóc kêu đau , tôi giật mình , thả tay nhóc ra . Nhóc vùng ra khỏi vòng tay tôi và chạy 1 mạch xuống phòng .... Tôi ngồi lại 1 mình trâng trâng , ngắm những ngôi nhà cao tầng , tôi vẫn ko giữ đc nhóc .... ! Nhóc vẫn chưa tha thứ cho tôi .

* NV Hữu :

" Híc ! Đau quá ! Cậu ta ghì tay mình đau quá .... , sao lúc nãy tình lại ở đó nhỉ , mình nhớ là mình đang ở trong phòng mà .... Lúc nãy cậu ấy ôm mình , mình chợt nhớ tới 2 năm trước .... chính vòng tay ấy đã cho mình nghị lực mà vượt qua mọi thử thách . Mình muốn ở mãi trong vòng tay đó ! Nhưng có lẽ lòng tự trong của mình ko cho phép . Mình vẫn ko quên đc "chuyện đó" . Và hơn thế nữa mình và cậu ấy đều là con trai .... Không thể nào đâu ! Nhưng mình vẫn muốn 1 lần đc nói rằng " Hữu nhớ Quân nhiều lắm ! " . Thế là tôi khóc nức nở .... Đây là lần duy nhất từ trước tới h' tôi vẫn mong mình là 1 đứa con gái ... Có lẽ tôi đã yêu Quân rồi ! Từ 2 năm trước tôi đã yêu Quân rồi .

* Sáng hôm sau :

- Hữu này ! Mau dậy ăn sáng đi , coi chừng trễ học đấy ! ( tiếng của anh Khoa vọng lên )

Nghe thế tôi giật mình tỉnh dậy . Thì ra bây h' nhà mình đã có tới 3 người , nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi tôi lao xuống ngay chuẩn bị đi học thì anh Khoa gọi :

- Hữu vào đây ăn sáng đã rồi đi ... ! Anh chuẩn bị hết rồi nè !

Nghe tới ăn ... tôi chạy ngay xuống bếp , trên bàn ê hề thức ăn ... nhưng còn có "hắn" nữa . Tôi làm vẻ mặt khó chịu khi thấy Quân ... Cậu ta đang ngồi ăn ! Khoa vỗ vai tôi và nói :

- Em ngồi xuống ăn đi !

- Dạ ! Em ăn đây .... Nói đến đây tôi ngồi xuống ăn , tôi ăn nhanh và nhiều nữa . Chợt có tiếng trêu chọc

- Anh Khoa có làm đồ dự phòng ko đấy ! Nhiu đây là ko đủ cho nhóc rồi !

- Đáng ghét ! Thôi em no rồi ! Em đi học đây anh Khoa .

Tôi chạy ra cửa và đi bộ 1 mạch tới trường ! Tôi thích đi bộ lắm , sáng sớm đi bộ tốt cho sức khỏe , và hít thở ko khí buổi sớm nữa , nhà tôi lại gần trường !

- Này nhóc ! Lên đây anh chở cho ....

Ra là Quân , hắn đang đạp 1 chiếc xe đạp đi ngang hàng với tôi . Tôi giả bộ làm cao :

- Thôi tôi thích đi bô hơn ! Ko dám làm phiền ai kia ! ( nói vậy chứ nếu Q năn nỉ thêm câu nữa biết đâu tôi đã nhảy lên xe rồi :"> )

- Thế anh đi trước vậy !

Nói rồi hắn đạp xe mất hút . Tôi tức quá ! " Hừ đồ đáng ghét , ko cần mi chở ta vẫn đi bô đc đấy thôi " . Nói rồi tôi đi bộ 1 mạch tới trường . Bước vào trường tôi thấy 1 đám đông đang bu quanh ai đó . Tôi hiếu kì chạy tới xem .... Thì ra là hắn , lúc này tôi mới thấy là nguyên đám đó chỉ toàn là con gái . " Hừ lũ này mê trai quá ! "

- Anh Quân cho em xin số phone ! Cho em địa chỉ của anh đi ....

Lũ con gái đó bao vây hắn chỉ để hỏi thế thôi ! Bây h' hắn đã là "hot boy" của trường rồi . Thôi ko quan tâm hắn nữa tôi vào lớp . Chẳng bao lâu thì hắn cũng vào sau tôi :

- Này lúc nãy anh cũng thấy nhóc đứng trong đám đó ! Có muốn lấy số phone của anh ko ? ( hắn trêu tôi )

- Ai mà thèm .... ( Nói xong tôi quay sang chỗ khác )

Tiết 1 bắt đầu là tiết Lý , cô Lý nổi tiếng khó tính , tôi ko muốn bị chú ý nhiều nên chăm chú ngồi nghe giảng . Chợt :

- Này nhóc ! Cho anh mượn cây viết , anh quên mang rồi ....

- Ko có . Ko mang ráng mà chịu ....

- Em có mà ! Cho anh mượn đi !

- Đã nói là ko có !

Hắn cứ nhây nhây với tôi như thế . Bỗng ko kìm nén nổi nữa tôi hét to :

- Phiền phức quá ! Sao cậu dai như đĩa thế !

Nói xong mới biết mình đã bị hố ! Mấy chục cặp mắt nhìn tôi như nhìn 1 " sinh vật lạ " và dĩ nhiên là sau câu nói ấy . Tôi bị đuổi ra ngoài lớp vì tội làm mất trật tự . Tôi bước từng bước đến sân sau của trường . Nơi này đẹp thật , toàn là cây xanh , tôi lựa 1 chỗ rồi nằm xuông và suy nghĩ "Sao mình lại phản ứng mạnh thế ! Chỉ là mượn 1 cây bút thôi mà !" . Tôi ngắm nhìn quang cảnh xung quanh , lâu lâu ngồi hóng gió thế này cũng hay ! Bất chợt ! Có người sau lưng tôi , khi tôi quay lưng lại thì ra đó là Quân . Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn :

- Em ghét anh vậy sao ? Anh làm phiền em đến thế à ?

Tôi đáp tỉnh bơ :

- Phải ! Cậu rất phiền phức ..... ( nói xong tôi cảm thấy mình thật quá đáng , cậu ta chỉ muốn bắt chuyện với mình thôi mà , hơn nữa chính mình muốn nói ...... " Em yêu và nhớ anh nhìu lắm )

- Thế đây là lần cuối anh làm phiền em ! Tạm biệt .... ( Nói rồi Quân quay lưng bước đi )

Tôi thật sự shock khi nghe câu nói của Q . Nhìn dáng Q bước xa dần mà lòng tôi thắt lại , nước mắt trào ra . Chợt tôi muốn xin lỗi cậu ấy .... Tôi hối hả bước lên lớp tìm Q , nhưng ko thấy cậu ấy đâu . Ngồi học trong lớp 4 tiết còn lại mà đầu óc tôi cứ nghĩ tới Quân . Ko biết cậu ấy đi đâu rồi ....! Khi tiếng chuông báo h' về reng lên , tôi cất nhanh sách vở , chạy 1 mạch về tới nhà .... Tôi ko đi đường bộ bt vì sẽ kẹt xe , lâu lắm .... tôi đi = đường mái nhà ! Tôi nhảy vut vút từ mái nhà này đến mái nhà kia .... Cuối cùng cũng về tới nhà , tôi chạy vào gọi to :

- Quân ơi ! Tôi có chuyên muốn nói với cậu ....

Chẳng có tiếng đáp trả , tôi chạy lên phòng cậu ấy thì đồ đạc đã dọn hết . Tôi hốt hoảng đi tìm khắp nơi trong nhà mà chẳng thấy cậu ấy đâu . Chợt nghe tiếng mở , tôi chạy vụt ra cổng .... Thì ra là Khoa , tôi hỏi ngay :

- Anh Khoa thấy Quân đâu ko ?

- Chắc là cậu ấy chưa đi học về ...! Em tìm Quân à ?

- Dạ ... Cậu ấy ko có ở nhà , trên trường cũng vậy ....!

Rồi tôi ngồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho Khoa nghe ... Nghe xong anh gật gù rồi nói :

- Anh biết Quân ở đâu rồi !

- Thật ko anh ?

- Em chỉ cần hỏi "ông ấy" là biết ngay !

" Phải rồi ! Sao mình ko nghĩ ra nhỉ , mình ngốc thật ! " . Tôi vội chạy lên phòng đem cái laptop và camera xuống dưới , sau khi hoàn chỉnh công việc thì "ông ấy" đang hiện lên trước mặt tôi :

- Cục cưng muốn ta giúp gì à ?

- Ông biết Quân đang ở đâu ko ?

- Oh ! Ra là tìm Quân à ? 2 cậu lạ thật , lần trước Quân đi tìm cậu thì cậu lại hắt hủi cậu ta , bây h' lại tìm người ta .

- Tôi ....

- Cậu ko biết là Quân phải kéo dài hợp đồng thềm 2 năm với ta chỉ để đc gần cậu thôi à ? Bây h' cậu muốn tìm lại cậu ấy thì phải trả giá cho ta đấy !

- Đc ! Ông muốn gì ?

- Tối nay , hãy đột nhập vào bảo tàng X lấy " khẩu súng bạc " cho ta ! Cậu làm đc chứ ? Chỉ cần cậu đánh cắp đc nó ta sẽ chỉ chỗ Q cho cậu ! Đc chứ ?

Tôi vừa định đồng ý thì Khoa ngăn lại :

- Bảo tàng X có thệ thống phòng vệ rất tuyệt đối . Cậu ta ko làm đc đâu ! Ông giao nv khác cho cậu ấy đi !

- Cái giá của cậu ta trả cũng phải tương xứng với của Quân trả chứ ? Thế nào "cục cưng" , cậu đồng ý chứ ?

- Đc ! Tôi đồng ý ....

- Chúc cậu thành công !

Ngay lập tức tôi chạy lên phòng chuẩn bị mọi thứ cần thiết . Ngồi trong phòng kiểm tra lại vật dụng của mình : 1 bộ bẻ khóa , 1 khẩu súng ngắn , 3 quả bom khói , mắt kình hồng ngoại , bản đồ bảo tàng X , và thứ tôi lun đem bên mình từ ngày làm nv đến giờ .... Con dao găm mà 2 năm trước tôi dùng để cùng Quân vượt qua kì thi tử thần kia .... Tôi nai nịt đầy đủ , đeo 1 chiếc mặt nạ vào , tôi chuẩn bị leo qua cửa sổ thì chợt có tiếng gọi :

- Hữu ! Khoan đi đã ....

- Sao vậy anh Khoa ?

- Em có chắc là mình làm đc ko ? Có cần anh đi theo hỗ trợ ko ?

- Ko cần đâu anh , em cũng đâu còn là đứa yêu đuối như 2 năm trước ... À mà .... Cho em hỏi điều này !

- Sao thế em ?

- Anh 2 năm trước , "ngày đó" anh khác hẳn bây h' ! Em nhìu chuyện quá , chỉ là ...

Khoa ngồi trầm ngâm 1 chút rồi nói

- Ngày đó , em ko cảm giác đc anh nghĩ thế nào đâu , từng người đồng đội của anh đã bỏ mạng . Anh thì phải giết kẻ khác để dành sự sống cho mình . Lúc đó anh ko muốn chết , anh muốn mình là người mạnh nhất để tìm con đường sống . Vì thế ....

- Em hỉu ! Nhắc tới " những ngày đó " ko có Quân thì em đã chết rồi , em thật vô tâm .... ( nói tới đây mắt tôi bắt đầu cay )

- Quân mạnh mẽ và đáng tin cậy ! Vì thế em mới phải mạo hiểm vì cậu ta , em ko muốn mất cậu ấy đúng ko ?

- Vâng ! Em đúng là ko biết quý trọng những gì mình đang có ! Thôi đến lúc rồi ! Em đi đây !

- Chúc em thành công ! Anh sẽ làm cho 1 món quá tặng Q thay lời xin lỗi ! Đc chứ

- Vâng nhờ anh vậy !

Nói rồi tôi đi ra phía cửa sổ , nhảy vun vút trên mái nhà ... Chẳng mấy chốc tôi đã đến bảo tàng X . Mở bãn đồ ra , tôi thấy phía trái tòa nhà này có 1 lỗ thông gió , có thể đột nhập vào đây theo đường này ...! Tôi quay sang tìm lỗ thông gió ! Thấy rồi , tôi gỡ cái nắp ra chui vào . Tôi bò 1 hồi thì thấy 1 cái lỗ khác , nhìn bản đồ thì phía dưới cái lỗ này là tiền sảnh dẫn vào phòng cất giữ "khẩu súng bạc" . Tôi nhảy xuống , cẩn thận đeo mắt kính hồng ngoại vào kiểm tra ! Trước cảnh cổng đó là 1 hệ thống lưới hồng ngoại dầy đặc , nhưng nhiêu đây nhằm nhò gì với tôi . Tôi uốn người vượt qua 1 cách dễ dàng , tới trước cảnh cổng tôi sử dụng bộ mở khóa của mình và mở cánh cửa ! Cảnh cổng mở ra từ từ , trước mặt tôi là " Khẩu súng bạc " . Nhưng xung quanh nó là hệ thống lưới hồng ngoại chằn chịt , không thể nào lấy ra 1 cách thông thường . Tôi cầm 1 quả bom khỏi kéo kíp và quăng xa .

- Cháy Cháy ! ( Tiếng chuông báo động vì bộ phận cảm ứng khỏi với quả bom của tôi .

Bọn người bảo vệ chạy ngay tới chỗ quả bom của tôi để mà chữa cháy ( hehehe bị lừa rồi ! ) Lợi dụng lúc hỗn loạn , tôi đập vỡ khung kính , lấy đi "khẩu súng bạc" . Chuông báo động lại reo :

- Có kẻ đột nhập , có kẻ đột nhập !

Tiếc là lúc này tôi đã tẩu thoát thành công theo lối cũ , ôm chiếc hộp đựng " khẩu súng " trong tay mà lòng tôi mừng thầm " Sắp gặp đc cậu ấy rồi " . Chợt có kẻ nhảy tới giựt ngay chiếc hộp trên tay tôi .... ! 1 kẻ mặc 1 bộ quần áo màu đen , đội mũ phốt và áo choàng đen , hắn cũng đeo mặt nạ cánh dơi ... có lẽ cũng là phường trộm cắp . Tôi hét lớn :

- Trả đây đồ kẻ cướp !

Hắn đáp lại tôi :

- Mi thì hơn gì ta ? Thứ này mi ăn cắp của kẻ khác , nay ta đánh cắp lại của mi !

- Đừng nhiều lời , trả lại đây !

Nói xong tôi nhảy tới đánh hắn tới tấp để dành lại chiếc hộp . Nhưng hắn nhanh quá , tôi đấm đá thế nào cũng chẳng trung hắn . Hắn nhảy xa và cười to :

- Hahahahahah ..... chỉ có nhiêu đây mà đòi đánh với ta à !

Hắn cất chiếc hộp vào túi xách của hắn và lao tới giao chiến với tôi . Tôi ko đánh trúng hắn đc cái nào , nhưng lạ lùng là hắn ko hề đánh trả . Tôi lao tới đấm hắn 1 cái thì hắn nhảy cao qua đầu tôi , tay hắn giựt mất chiếc mặt nạ tôi đang mang :

- Tới đây mà lấy lại cái này này ! Hahahahahaha.... !

Tôi quay qua định tấn công hắn tiếp thì thấy hắn đột nhiên đứng ngây người ra .... Lợi dụng tình thế đó , tôi nhảy tới cho hắn 1 cú song phi cước . Hắn dính đòn rồi , chiếc mặt nạ văng ra , Tôi nhặt nhanh và đeo lại . Định thừa thắng xông lên đánh hắn cái nữa thì đột nhiên hắn cười to :

- Con gái dạo này hung hăng thật đấy !

- Ta là con trai ! ( Tôi phân bua )

- Xinh thế mà .... ! Con trai thật à ? Thế ta ko nương tay nữa ....!

Hắn lao vào tấn công tôi tới tấp , mỗi đòn của hắn nhanh và mạnh làm tôi choáng váng , rồi hắn đá tôi 1 cái văng xa ...! Hắn quay bước đi cùng "khẩu súng" . Không ! Tôi phải giành lại khẩu súng đó ! Tôi ko thể để mất nó , có chết củng phải liều ... ! Nói rồi tôi đứng dậy ra hiệu đấu tiếp với hắn , bây h' người tôi nặng nề ... nó ko nghe lời tôi nữa rồi . Tôi rút súng ra và nói :

- Mau trả lại đây ! Không đừng trách ta ....

Hắn quay lại bất ngờ :

- Trúng từng ấy đòn mà vẫn còn trụ đc à ?

- Đoàng !

Tôi bắn 1 phát cảnh cáo hắn ... Hắn đừng nhìn tôi và nói :

- Vật này quan trọng với cậu thế à ?

- Trả lại đây ! ( tôi gao to trong nước mắt ...! )

- Thôi đc ! Đây .... nhưng tôi trả ko phải vì sợ khâu súng kia đâu , chỉ là khâm phục ý chỉ của cậu thôi ! Tạm biệt , mong là sẽ có ngày gặp lại " siêu trộm xinh gái " !

Nói rồi hắn quăng trả lại chiếc hộp cho tôi , tôi chạy tới ôm chiếc hộp thật chặt . Tôi quyết liều mạng với kẻ nào muốn lấy no khỏi tôi . Tôi chạy nhanh về nhà mà lòng tôi háo hức " Thế là tôi sẽ đc gặp lại Quân " . Mở máy tình lên báo cáo kết quả cho ông ấy :

- Đây ! Tôi đã làm việc ông giao cho tôi ! Bây h hãy nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu !

- Đc ! Cục cưng của ta khá lắm ! Nó vẫn còn ở trong thành phố này thôi , vì no vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ta giao , chỉ là chuyển chỗ ở để khỏi phải gặp cậu thôi . Ngày mai lên trường thế nào cậu cũng gặp nó . Lúc đó hỏi địa chỉ cũng ko muộn mà ....

- Cám ơn ông ! Nhưng xin ông , hãy bỏ thời hạn 2 năm mà Quân đã hứa với ông đi . Tôi sẽ thay cậu ấy ! Đc chứ ?

- Hừm ! Thôi đc ....

- Đừng nói cho cậu ấy biết ông nhé !

Tôi tắt máy tình và nhảy lên giường nằm ! Đau quá , vết thương lúc nãy tên áo đen đánh tôi vẫn còn nhức , nhưng thôi .... chỉ ngày mai nữa là tôi gặp lại Quân rồi . Tôi sẽ xin lỗi cậu ấy , rồi nói rõ lòng mình . Đêm nay sao qua lâu thế nhỉ ? Tôi nắm trằn trọc mãi mà ko ngủ ! Tôi nhớ lại những ngày trước , tôi và Q cùng vượt qua bao nhiêu thử thách .... Rồi tôi thiếp đi lúc nào ko biết .

- Hữu dậy đi nào !

Tiếng anh Khoa gọi .... Trời sáng rồi .... Tôi ..... Luống cuống tôi đánh răng rửa mặt , thay đồ rồi chạy xuống nhà . Anh KHoa gọi tôi và đưa tôi 2 hộp cơm :

- Đây , 1 cho em , 1 cho Quân .... chúc em thành công !

- Cám ơn anh ạ .....

Tôi chạy như bay tới trường , tôi muốn lên lớp sớm để mà ngồi đợi Quân , tôi sẽ đưa hôp cơm cho cậu ấy và xin lỗi . Tôi bước thật nhanh qua mấy bậc thang định bước vào lớp ngồi đơi thì ..... Tim tôi thắt lại , Quân đang ở trong lớp , cậu ấy đang hôn 1 cô bạn . Chợt Quân quay sang và thấy tôi . Thấy thế tôi nói :

- Tôi ...... xin lỗi .... tôi ...!

Tôi nói ấp úng rồi chạy ngay xuống cầu thang , tôi sợ đứng 1 lúc nữa tôi sẽ khóc mất . Chạy ra sân sau trường mà ngồi khóc ! Tôi thật là ngu ngốc , chẳng biết giữ lấy những thứ quý giá của mình , khi mất rồi chỉ biết khóc ! Tôi vừa ngồi vừa khóc ....

- "Siêu trộm xinh gái" hôm qua lì lợm lắm mà ? Sao hôm nay lại ngồi khóc " tu tu " thế nhỉ ?

Tôi giật mình quay sang , cái " biệt danh " đó , là hắn , kẻ cướp trong bộ đồ đen . Hắn đang ngồi ngay cái ghế đá đối diện tôi . Hôm qua hắn đeo mặt nạ tôi ko thấy mặt , nhưng phải thừa nhận là hắn rất đẹp trai , hắn có cái răng khểnh nhìn thật hút hồn khi hắn cười . Hắn đi tới nhìn tôi và nói :

- Sao thế nhỉ ? Sao lại khóc nhỉ ?

- Kệ tôi ! Tranh xa tôi ra ....

Hắn cầm tay và kéo tay áo tôi lên ....

- Hôm qua về nhà ko biết bôi thuốc à ? Hắn siểt mạnh chỗ bầm tím trên tay tôi .

- Tại ai mà tôi như thế ? ( ko phải tôi ko bôi thuốc mà vì hôm qua tôi vui quá , quên mất việc .... )

- Oh ! Lỗi tại tôi , đây tôi bôi "thuốc" cho "baby" nhé !

Nói rồi hắn hôn lên tay tôi .... ! Tôi đỏ mặt , giật mình tôi rút tay ra :

- Đồ điên !

Rồi tôi chạy , Quân ko còn ngồi cạnh tôi nữa rồi . Cậu ấy đã chuyển xuông bàn cuối ngồi ... ! Bây h' tôi mởi cảm giác của Q khi bị ai đó hắt hủi . Tôi tủi thân vô cùng . Chợt cô CN bước vào :

- Hôm nay lớp ta có thêm 1 bạn nam sinh mới , bạn ấy ở Mĩ cùng bố về nước .

- Thế bạn ấy có đẹp trai ko cô ? ( đám con gái lớp tôi hỏi )

Chợt 1 tiếng con trai ( nghe rất quen ) vang lên :

- Tất nhiên là có !

Hắn bước vào , tôi ngạc nhiên khi đó là "tên tâm thần" lúc sáng . Cô giáo quay sang hỏi hắn :

- Em giới thiệu mình trước lớp đi !

Hắn cười và nói : ( tôi để ý mấy đứa con gái chung quanh nhìn hắn 1 cách mê mẩn như bị bỏ bùa vậy ! )

- Tôi tên là Quốc Dũng ! Thật ra lớp này chẳng đáng cho tôi học nếu ko có cậu ấy ! ( hắn chỉ vào tôi )

Rồi 1 mạch chạy xuống bàn trống cạnh tôi ! Đó là bàn của " Quân " , quẳng cái cặp xuống ghế , hăn tiến lại gần tôi :

- I love u ....!

Rồi hôn tôi 1 cái trước mặt cả lớp , cả chục con mắt gần như ngỡ ngàng trước hành động của hắn . Còn tôi , Shock toàn tập ! Tự nhiên ..... Mấy đứa xung quanh bắt đầu xì xầm . Cô CN lắc đầu bước ra khỏi lớp lun :( . Tôi thử quay xuống nhìn Q xem cậu ấy có thái độ gì ko ? Buồn quá ! Mặt cậu ấy lạnh băng .... Còn tên đáng ghét kia thì ngồi cạnh tôi cười cợt . Thấy thế tôi tức giận và nói :

- Đồ điên này ! Cậu làm gì thế hả ?

- "Baby" hung dữ quá ! Thế càng đáng yêu !

Hắn lấy tay nhéo má tôi . Chưa thấy tên nào nhây thế . Tôi định nhảy dựng lên định phản kháng thì hắn thì thầm vào tay tôi "Có muốn anh tiết lộ bí mật ko "baby" ? " . Nghe thế tôi run lắm , sợ mọi người biết đc ! Lộ thân phận là tiêu ! Nói thế tôi im phăng phắc ... chẳng nói câu nào ! Giờ ra chơi . Tôi nằm gục trong lớp mà nghĩ lại chuyện sáng này . Hành động của Q như dao găm đâm vào tim tôi . Chợt có 1 bàn tay kéo tôi dậy ... thì ra là Quân , cậu ấy kéo tay tôi ra ngoài và nói :

- Cậu trả đũa tôi đấy à ?

- Không ... Không .... tôi ....

Quân ghì chặt 2 tay đẩy tôi vào tường , ánh mắt cậu ất đỏ lên , long sòng sọc và nói :

- Trả lời tôi đi ?

- Đau quá ! Buông tay tôi ra đi ....

- Không ! Mau trả lời tôi đi , câu trả đũa thôi đúng ko ?

Cậu ấy siết chăt tay tôi , chạm vào vết thương hôm qua của tôi , nhưng hơn hết là tim tôi đang rỉ máu ....

- Buông "baby" ra !

Là tên Dũng , rồi hắn tới gạt tay Quân ra . Vẻ mặt Quân tức tối hơn , cậy ấy nói với giọng giận dữ :

- Mày là thế nào với cậu ấy ?

- Sáng này mày ko nghe tao nòi gì với "baby" à ? À phải rồi , phải gọi là "honey" mới đúng chứ !

Quân đùng đùng nổi giận nhào vào tên Dũng , cả 2 đánh nhau kịch liệt , 2 bên ngang nhau .... đánh 1 tý thì Quân đấm trúng tên Dũng 1 cái , cậu ấy định nhào tới đánh tiếp thì tôi ngăn lại :

- Đừng mà ! Đừng làm vậy ! Em xin Anh đấy !

- Hắn quan trọng thế à ? ( Quân hỏi tôi )

- Không chỉ là ...

- Từ bây h' tôi với cậu xem như ko quen nhau .

Nói rồi Quân quay lưng đi bỏ mặt tôi đó với trái tim đầy vết thương . Tôi gục xuống và ngất xỉu . Lúc tỉnh dậy , tôi đang ở trong phòng y tế của trường , nhìn sang thì thấy Dũng đang ngồi cạnh tôi :

- "Baby" tỉnh lại rồi à ?

- Làm ơn để tôi yên !

- Đc rồi , tôi đi ra đây ....

Nằm trong phòng 1 mình tôi cảm thấy trông vắng quá . Quân đi thật rồi ... Nằm nghỉ đc 15 phút sau thì tôi xin phép về nhà . Lần này tôi khóc như chưa bao h đc khóc ... bây h tôi và Quân là 2 người xa lạ rồi .... Nằm trên ghế mà tôi ngủ quên lúc nào ko hay . Chợt có người gọi tôi dậy . Ra là anh Khoa , sau lưng anh ấy là ... Quân :

- Quân ! Em .... Em .....

- Tôi đến đây vì nhiệm vụ ! ( Quân cắt ngang lời tôi )

Rồi Khoa đặt máy tính lên bàn và liên lạc với "ông trùm" . Ông ta ra lệnh :

- Tối nay ! Tại khách sạn A , sẽ có 1 doanh nhân VN từ Mỹ trở về , hắn ta mở tiệc chiêu đãi ở đấy . Nhiệm vụ của cả 3 cậu là đánh cắp viên hồng ngọc "Linh hồn Lửa" về đây !

Quân hỏi :

- Tại sao tôi và Khoa phải làm việc này ! Mấy công việc trộm cắp này ko phải đã có người làm rồi sao ? ( Ý Quân ám chỉ tôi , nhưng khi nói cậu ấy chẳng thèm nhìn tôi ! )

Khoa trả lời :

- Có lẽ nv lần này rất nguy hiểm nên ông ấy muốn 2 người chúng ta hỗ trợ cho cậu ấy ?

- Đúng ! Nv lần này rất nguy hiểm , chỉ cần bị bắt là các cậu cầm chắc cái chết , nên ta cần khả năng của cả 3 người . Và Lũ vệ sĩ bảo vệ ko phải là dễ đối phó đâu .

- Tôi ko tham gia ! ( Quân nói )

- Tôi sẽ đi 1 mình , tôi ko muốn làm phiền mọi người ! ( Tôi đáp chắc chắn )

Cả 3 cặp mắt còn lại nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên :

- Liệu cậu làm đc ko ? Thôi thì ta để Khoa đi theo hỗ trợ cậu vậy ! ( ông trùm nói với tôi )

- Tùy ông ! Tôi phải đi chuẩn bị đây . Tôi xin phép ....

Nói rồi tôi bỏ lên phòng mình , trang bị những vũ khí , vật dụng cần thiết ... tối nay là đã có tiệc chiêu đãi rồi . Chợt Khoa bước vào phòng tôi và hỏi :

- Em và Quân vẫn chưa hòa giải à ?

- Vâng !

- Nhiệm vụ lần này rất khó khăn , anh sẽ hỗ trợ em !

- Cám ơn anh !

Thế là tôi và anh Khoa ngồi vạch kế hoạch đột nhập vào khách sạn A 1 cách êm thắm , nhưng làm sao qua mắt đc đội ngũ bảo vệ dày đặc đc . Nhưng cách như leo mái nhà , hanh đột nhập cửa sổ chắc chắn ko đc rồi . Chợt Khoa nhìn tôi và nói thì thầm vào tai tôi , tôi đỏ mặt khi nghe ý kiến của Khoa . Tôi lắp bắp :

- Thế ... thế ko đc ... đâu ạ !

- Đc mà ! Em cứ tin anh . Cách này là tốt nhất đấy !

- Nhưng mà em ...

- Ko sao đâu ! Ko ai nhận ra đâu ...! Anh đi xuống chuẩn bị mọi vật dụng cần thiết đây ... Em trên đây "tân trang" lại nhan sắc đi nhé !

Nói rồi Khoa bỏ xuống dưới . Tôi vẫn còn ngại ngùng với cách mà Khoa nói . Anh ta bắt tôi giả làm con gái , cùng anh ta giả làm 1 cặp đôi vào khách sạn ! Bằng lòng là mọi người bảo tôi giống con gái nhưng làm sao tôi giả đc . Chợt có tiếng gõ cửa , tôi chạy tới mở cưa ra . Khoa đưa tôi 1 bộ tóc giả , 1 cái váy dài , 1 đôi giày cao gót và nói :

- Tối nay ... cho anh xem em hóa thân thành công chúa đi nào !

Nói rồi anh mỉm cười bỏ xuống dưới nhà ! Thôi đành nghe theo anh vậy . Tôi ngồi trong phòng tân trang lại nhan sắc của mình . Rồi đứng trước gương soi lại lần nữa . Tôi ko thể tin vào mắt mình, trước mắt tôi là 1 đứa con gái thật sự ... Tôi mang đôi giày cao gót và bước xuống nhà . Chợt tôi giật mình khi thấy Quân đang ngồi trên ghế salon , tôi xấu hổ định chạy lên phòng lại thì Khoa đã kéo tay tôi xuống nhà :

- Chà ! Em đẹp thật ! Ngay cả anh còn phải "mê" , đi thôi "công chúa" !

- Anh đừng chọc em nữa !

Khoa quay sang Quân và nói :

- Bọn anh làm nv xong sẽ về ngay , em ở nhà trông nhà hộ bọn anh , còn về nhóc Hữu em yên tâm , anh sẽ chăm sóc cẩn thận .

Quân chẳng nói chẳng rằng chỉ ngồi nhìn chúng tôi . Anh mắt của cậu ấy nhìn như người mất hồn vậy ! Rồi tôi và anh Khoa lên xe - Chiếc xe hơi đời mới mà ông trùm đã chuẩn bị sẵn , ngồi lên xe tôi mới chợt nhớ :

- Anh Khoa ! Mình chưa có vé mời !

- Đây vé mời đây ! ( Anh ấy chìa 1 tấm vé mời ra ) Ngoài là trùm xã hội đem , ông trùm của chúng ta còn là 1 doanh nhân thành đạt đấy nên dĩ nhiên là có giấy mới rồi !

- Ra là thế !

Đến khách sạn A , chúng tôi dễ dàng vào trong vì đã có tấm vé mời ( khỏi phải leo trèo ! Đỡ quá . ) . Bước vào trong tôi mới để ý có rất nhiều người nhìn tôi , toàn là con trai , tôi cố gắng cúi mặt xuống để tránh những anh mắt đó . Tôi và Khoa đứng với nhau 1 hồi rồi anh nói :

- Em đeo máy liên lạc vào đi ! anh đi do thám xung quanh đây , 30 phút sau gặp nhau tại đây ! Có gì phải liên lạc ngay cho anh đấy .

Nói rồi anh Khoa bỏ đi để lại tôi 1 mình . Chợt 1 người đàn ông nhìn rất lịch lãm , sang trọng bước lên sân khấu và nói :

- Xin chào đón các quý ông quý bà đã đến buổi tiệc chiêu đãi của tôi ! Hôm nay tôi về Việt Nam và đem theo 1 món giá trị về để trưng bày viên hồng ngọc " Linh Hồn Lửa "

Mọi người thấy viên hồng ngọc đó liền " Ồ " lên trầm trồ ! Viên đá đẹp thật . Rồi ông ta nói :

- Viên đá này tôi sẽ giao lại cho thằng con trai của tôi , để sau này nó tặng lại cho người nó yêu . Con trai lên đây nhận quà này .

Rồi 1 chàng trai bước lên sân khấu . Không thể nào lầm lẫn đc , hắn là tên Dũng , hắn bước lên và nói :

- Hôm nay viên đá này sẽ đc trưng bày tại đây cho mọi người chiêm ngưỡng . Ngày mai con sẽ nhận món quà này cha nhé !

- Đc ! Tùy con thôi

- Mời mọi người dự tiệc khiêu vũ hóa !

Rồi mọi người trong phòng đều có bạn nhảy , chỉ có 1 mình tôi ngồi lại 1 mình , nhìn xung quanh chẳng có ai canh giữ viên hồng ngọc cả . Anh Khoa vẫn chưa quay lại , tôi định là sẽn ra tay ngay rồi báo lại với anh Khoa sau . Tôi đứng dậy định ra tay thì 1 bàn tay tôi nắm tay tôi lại :

- Quý cô nhảy với tôi 1 bài chứ ?

Một người đàn ông đeo mặt nạ mời tôi nhảy , Tôi từ chối :

- Xin lỗi ! Tôi có việc rồi !

Người ấy kéo tôi lai và ôm vào lòng và nói :

- Lần này em ko từ chối đc nữa đâu !

Tôi nhận ra ngay đó là Quân , đúng là Quân rồi , vòng tay này , hơi ấm này , ánh mắt này .

- Em hấp tấp thật . Viên đá đó là đồ giả đấy . Nó dùng để nhử em đấy ! Ngốc quá ! Nhìn sang bên kia kìa !

Tôi nhìn sang bên phỉa Quân chỉ và thấy tên Dũng đang nhìn tôi . Tôi hiểu ra là hắn đã nhận ra tôi , hắn giăng bẩy tôi đây mà , tôi nói với Quân :

- Em cứ tưởng .... Anh Không còn giận em chứ ?

- Dĩ nhiên là còn !

- Vậy à .... Thế sao anh ....

- Anh biết hắn là con của "lão già" kia , thế nào hắn chẳng nhận ra em , em cầm chắc thất bại đấy . Không có anh thì em tiêu rồi ! Liên lạc với anh Khoa hỏi anh ta tìm ra đc căn phòng giấu viên ngọc chưa ?

- Vâng ! Anh Khoa , anh tìm đc căn phòng ấy chưa ?

- Anh vừa định liên lạc với em đây ! Hãy mau rút khỏi đây đi , viên ngọc đó ko có ở đây ! Dường như kế hoạch của chúng ta bị lộ rồi !

Tôi hoảng hốt khi nghe anh ấy nói thế , tôi liền bảo Quân :

- Quân ! Mau rút thôi , viên ngọc ko có ở đây , chúng ta lộ rồi .

- Đc , theo anh !

Nói rồi Quân dắt tôi ra khỏi phòng trưng bày kia , vừa định băng qua khỏi cái sảnh dài ra khỏi khách sạn thì có 1 bóng người chặn đường chúng tôi lại - thì ra là Dũng :

- 2 người đinh đâu mà vội vậy ? Tiệc chưa tàn mà !

- Cô ấy bị mệt , tôi đưa cô ấy về ! ( Quân đáp )

- Hahahaha , Mek à ? Chứ ko phải viên ngọc ko có ở đây sao ? 2 người ko qua mặt đc tôi đâu !

- Sao cậu biết ? ( Tôi hỏi Dũng )

- Nhìn mang tai cậu đi "baby" !

Quân chợt quay sang nhìn vào mang tai tôi và cầm 1 thử rất nhỏ ra :

- Ra là máy nghe trộm à !

- Phải ! Nếu muốn đi thì 1 mình mày đi đc rồi , để "baby" lại !

- Đừng hòng !

Nói rồi 2 người họ nhào vô đánh nhau , Quân lợi hại thật , tránh hết mọi đòn tấn công của tên Dũng . Nhưng hắn cũng chẳng vừa gì , Quân cũng ko đánh trúng hắn cái nào . Hai bên đang đánh nhau quyết liệt thì anh Khoa nhảy vào đá hắn 1 phát , nhưng nhanh chân hắn lộn vỏng tranh đòn

- 2 đánh 1 à ! ( Nói rồi hắn búng tay 1 cái )

Cả chục tên vệ sĩ bao vây chúng tôi , thấy thế tôi gỡ nhanh bộ váy ra cho khỏi vướng víu , bên trong tôi đã mặc sẵn bộ áo sát thủ rồi . Dũng trêu chọc :

- "Baby" mặc đồ dạ hội rất đẹp ! Sao lại cởi ra nhỉ ! Các người xong lên , bắt sống đứa nhìn giống con gái kia , 2 tên còn lại có thể giết !

Nói rồi cả đám vệ sĩ xông vào tấn công chúng tôi . Khoa và Quân là 2 người tấn công chủ chốt , tôi thì cảnh giới cho họ và phụ tấn công . Trận đánh diễn ra quyết liệt , vòng vây càng ngày càng siết chặt . Chợt tôi nhìn sang tên Dũng , hắn đang cầm 1 khẩu súng , nhắm vào Quân . Không , Không đc làm hại Quân . Hắn nổ súng

- Đoàng !

- Quân cẩn thận

- Hự !

May quá , tôi đã kịp đẩy Quân ra , nhưng tôi lại bị trúng đạn , viên đạn trúng vào vai tôi . Tôi nằm gục xuống " Đau quá ! " . Quân thấy thế liền nhào tới định đỡ tôi dậy thì bọn người bảo vệ kia ngăn lại . Quân đánh chúng điên cuồng , nhưng chúng đông quá . Tôi thấy thế hét lên :

- Anh Khoa mau đưa Quân chay đi ! Mặc em ! Thà 1 mình em bị bắt chứ ko để liên lụy đến 2 người đâu .

- Đừng lo ! Bọn anh sẽ quay lại cứu em !

Nói rồi Khoa kéo Quân ra , bọn vệ sĩ định đuổi theo 2 người thì tên Dũng ngăn lại :

- Đừng đuổi theo nữa , mau gọi bác sĩ cấp cứu cho "Baby" . 2 tên kia thế nào cũng tự chui đầu vào rọ thôi .

Rồi đám vệ sĩ dừng lại , kéo tôi dậy , chúng đưa tôi vào 1 căn phòng . Tên Dũng ngồi bên cạnh :

- "Baby" yên tâm ! Không sao đâu bác sĩ sắp tới rồi !

Nghe hắn nói hết câu đó , tôi cảm thấy trong người mệt mỏi , tôi ngất xỉu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#c-ute