Chap 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Mẹ, con bị đuổi việc rồi.

Bằng một giọng nói rất thản nhiên và lãnh đạm, Ngọc Hân thông báo cho mẹ mình ở đầu dây bên kia biết. Trong khi đó, mẹ cô ngỡ ngàng, bật thốt kêu lên:

- Con bảo sao, bị đuổi việc? Tại sao bỗng dưng lại bị đuổi việc? Con nói rõ ràng cho mẹ nghe xem nào?

Vẫn bằng cái tông giọng đều đều, không đổi, Ngọc Hân đáp:

- Thì không thích. Cái loại sếp đó làm sao con có thể hợp tác làm việc cùng được. Không làm công ty này thì con làm công ty khác, xã hội này thiếu gì.

Mẹ cô đau đầu bóp trán, sắc mặt cau có, mắng:

- Đây là lần thứ mấy con đổi công ty rồi. Làm việc thì phải có lòng kiên nhẫn, chỉ một chút tranh chấp nhỏ xíu, con cũng không chịu được, thì ai người ta dám thuê con. Con còn định lông bông đến bao giờ nữa, định để bố mẹ lo lắng cho con đến bạc cả đầu hả.?

Ngọc Hân nhăn nhó:

- Con biết rồi, mẹ đừng suốt ngày trách mắng con có được không. Con cũng đâu có muốn như vậy, nhưng mẹ phải ở đây thì mới biết được 'bà' sếp con quá đáng đến mức nào, chỉ biết bắt nạt người hiền lành, an phận thủ thường như con.

Bà Hồng Nhung có xúc động muốn trợn trắng mắt, nếu con gái bà là người hiền lạnh, an phận thủ thường, thì có lẽ bà không phải đau đầu, bất lực bó tay như hiện giờ. Phải nói con gái bà là người vô cùng ngang bướng, tinh cách thì ngang tàng, nghịch ngợm chẳng khác gì con trai. Càng nghĩ bà càng thấy đau đầu nhức óc, chỉ muốn túm lôi, nhét con gái vào bụng mẹ để dạy dỗ lại từ đầu, có khi bà sinh nó ra thành con trai cho đỡ bực mình.

- Nếu cô không muốn đi làm thì mau kiếm một chàng rể về đây cho tôi. Năm nay cô cũng 26, 27 tuổi đầu rồi, không còn trẻ trung gì nữa. - Bà Hồng Nhung ra tối hậu thư.

Ngọc Hân sắc mặt đen xì, bực mình, gắt:

- Mẹ đừng ép buộc con lấy chồng nữa được không? Lấy chồng sớm thì có gì mà sướng, con còn muốn rong chơi vài năm nữa. Bạn bè bằng tuổi con đầy đứa cũng đã lấy chồng đâu, mà mẹ cứ vội giục con.

- Con dám ăn nói trả treo như thế với mẹ hả? - Bà Hồng Nhung cũng điên tiết, quát - Nội trong năm nay, cô mà không kiếm một chàng rể về đây cho tôi coi mắt thì tôi coi như không có đứa con gái như cô.

Cạch!

Tiếng dập máy làm thủng màng lỗ tai.

Nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn chiếc điện thoại bị bóp chặt trong tay, tức giận tới mức xì khói ra hai lỗ tai, Ngọc Hân chỉ muốn quăng thẳng chiếc điện thoại vào bức tường phía đối diện cho hả giận.

Nghĩ là làm..

Cúi xuống tháo giày cao gót

Giơ thẳng tay và ném....

Choeng.....

Kéttttttt.....

Rầm.......

Một loạt âm thanh đinh tai nhức óc, trấn động màng nhĩ dồn dập vang lên.

Ngọc Hân trợn mắt há hốc mồm chứng kiến tất cả.

Chiếc xe hơi xấu số bị dính "đạn" của cô, người tài xế bị lạc tay lái, đi theo đường vòng cung, xuýt chút nữa thì đâm sầm vào bồn hoa trước cửa công ty.

Mà nguyên nhân là do một chiếc giày màu đen đi lạc.

Ngoài trời đang đổ nắng vàng, Ngọc Hân lại cảm thấy cả người lạnh toát, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực. Chết rồi! Mình lại vừa gây ra tai họa. Mau chuồn thôi!

Người nào đó rón rén muốn rời đi..

- Này cô!

Vừa đi được hai bước, Ngọc Hân bị gọi giật lại.

- Chiếc giày này có phải của cô không?

Đôi giày cao gót màu đen được giơ lên cao, dưới ánh sáng mặt trời, đang trưng ra bằng chứng phạm tội của cô.

Cố nặn ra một nụ cười gạo, Ngọc Hân tỏ ra bình thản hỏi:

- Anh nói gì, tôi không hiểu?

Người thanh niên mặc âu phục, đi giày da đen bóng, sắc mặt lạnh tanh nhìn thoáng qua một bên chân để trần của cô.

Dưới cái nhìn "như thiêu như đốt" của anh ta, một sợi dây thần kinh của Ngọc Hân lại sắp sửa bị đứt đoạn bởi vì quá căng thẳng. Để cổ vũ tinh thần của mình, cô âm thần hít một hơi thật sâu, thở ra, tiến lên vài bước, chạm tay vào chiếc giày và nói:

- Cảm ơn anh đã nhặt giày cho tôi, nó bị lạc, tôi đi tìm nó từ nãy tới giờ.

Vừa nói cô vừa muốn lấy lại chiếc giày và nhanh chóng chuồn khỏi đây. Thế nhưng, người thanh niên lại giữ chặt không chịu buông. Anh ta xa xầm mặt trừng cô:

- Cô dám ném giày vào xe của tôi.

Ngọc Hân nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh túa trên trán. Cô vẫn cố tỏ ra giả vờ không hiểu:

- Anh nói gì tôi không hiểu, phá hỏng chiếc xe nào, tôi cũng chỉ vừa chạy xuống đây tìm giày thôi. - Dưới sắc mặt càng lúc càng có chiều hướng đông lạnh thành băng đá của anh ta, cô vớt vát giải thích - Chắc...có ai đó đã ném chiếc giày của tôi vào chiếc xe của anh, tôi thề tôi không làm gì chiếc xe của anh cả.

Để chứng minh mình vô tội, cô vội buông chiếc giày ra, lùi lại phía sau hai bước và giơ tay lên trời thế.

Người đàn ông vẫn lạnh lùng nhìn cô, dường như anh chẳng thèm tin cái màn thề thốt "chót lưỡi đầu môi" của cô.

Mồ hôi lạnh túa ra mỗi lúc một nhiều, bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ta đâm cho gai cả người. Bất chợt, cô chỉ ngón tay ra đằng sau, và bừng tỉnh hô to:

- Chính là cô! Chinh là cô đã ném giày của tôi vào xe ô tô đúng không????

Người thanh niên hơi nghiêng đầu nhìn về phía đằng sau lưng...

Chỉ chờ có thế, người nào đó vội ba chân bốn cẳng vọt cho lẹ

Đông Hưng sắc mặt đen sì, tức giận và phẫn nộ cũng không đủ để hình dung về cảm xúc của hắn lúc này. Hắn đã "già đời" thế mà vẫn bị trò đùa con nít của một cô gái lừa.

Phóng tia lửa giận, nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn mặc đồng phục công sở màu xanh đen càng lúc càng xa dần. Ngay khi hắn cố nén giận, định quay gót, thì một vật thể giống như hình dáng của chiếc thẻ nhân viên lọt vào trong tầm mắt.

Hắn cúi xuống cầm lên....khóe môi khẽ nhếch.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro