Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn gì vui cho bằng được trở về trùng phùng với gia đình? Còn gì mừng hơn gặp được lại mẹ cha? Để tạo sự bất ngờ tôi không điện thoại hay báo tin trước, nên khi vừa bấm chuông cô Tú ra mở cửa đã kêu lên kinh ngạc:

- Ồ! Cô Ba về! Cô Ba về!

Cha mẹ tôi nghe tiếng reo đã xông ra, thấy chúng tôi về người đã lặng người mừng rỡ. Tôi ôm choàng lấy mẹ vừa khóc vừa hôn.

- Phải, thưa mẹ con đã về. Tú Lăng của mẹ đã về đây!

Quay sang cha, tôi lại chui vào vòng tay người:

- Con về đây cha ạ.

- Trời ơi!

Mẹ vừa dụi mắt vừa sụt sùi:

- Thật hả con? Mẹ không nằm mơ chứ?

- Vâng, thật đấy mẹ! Tôi lại quay sang mẹ. - Nhớ mẹ quá, chúng con phải trở về.

Cha thở ra:

- Sao tụi con về mà chẳng đánh tiếng cho chút nào cả vậy?

Tôi quay sang cha và bỏ lỡ câu hỏi của người:

- Cha, cha chẳng già tí nào cả, cha vẫn còn đẹp trai thế mà cha giấu con, cha bảo là có tóc bạc...

- Ối trời!

Cha tôi kêu lên, người cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng khóe mắt đã rớm lệ.

- Con nhỏ này vẫn trẻ con. Vân Hoàn, lấy nhau đã hai năm rồi, cậu làm sao mà nó vẫn không lớn được thế?

Hoàn đứng trong góc, nãy giờ yên lặng nhìn cảnh đoàn tụ của chúng tôi, nghe cha nói, chàng chỉ nhún vai cười:

- Sông núi dễ đổi chứ bản tính làm sao đổi.

Mẹ lại bước tới đoạt tôi trong tay cha, người nắm tay tôi ngắm nghía:

- Để mẹ nhìn xem con mập hay ốm.

Mẹ sụt sùi:

- Trời ơi! Con lớn rồi, đẹp nữa, con thay đổi nhiều.

- Tại lâu quá mẹ không thấy con. Tôi nói. - Chứ con vẫn xấu xí như ngày nào.

- Nói bậy, con mẹ bao giờ chả đẹp?

- Thôi được rồi. Cha cười cảm động: - Em cũng nên để chúng ngồi nghỉ một chút chứ, ngồi máy bay mười mấy tiếng cũng mệt chết được.

- À.

Mẹ lại quay sang Vân Hoàn.

- Tại sao mấy đứa trở về thình lình như vậy? Về ở luôn hay chỉ chơi ít hôm thôi? Nhà hàng của con thế nào?

Một lô câu hỏi phải cần cả khoảng thời gian dài để đáp. Hoàn quay lại nhìn tôi:

- Con nghĩ là... Chúng con sẽ còn ở đây lâu lắm, phải không Lăng? Có lẽ một năm chỉ sang châu Âu vài tháng thôi, thời gian còn lại sẽ ở tại quê nhà em hử?

Tôi vội vã gật đầu, Hoàn thật tuyệt, chàng quá hiểu ý tôi.

- Ồ thế thì còn gì tốt hơn?

Mẹ kêu lên:

- Vậy thì hai con tạm ở đây trước. Tú Lăng, phòng con mẹ vẫn giữ riêng cho con đấy, bức mành cửa và cả mấy tấm hình lăng nhăng vẫn còn nguyên.

Mẹ lúc nào cũng gọi mấy bức tranh lập thể của tôi là hình lăng nhăng.

Tôi sung sướng:

- Thật sao mẹ?

Và không đợi trả lời, tôi chạy vụt lên lầu, niềm vui tỏa rộng khi trông thấy lại chiếc phòng cũ, nó vẫn đầm ấm vẫn thơm. Bước tới khung cửa sổ quơ nhẹ bức rèm sáo, vuốt ve bàn viết và ngồi xuống cạnh giường.

Mẹ bước vào ngồi cạnh tôi, sự trùng phùng mẹ con sau một lúc rối rít, bây giờ đã bình tĩnh lại, ngắm nghía tôi mẹ hỏi:

- Sao? Vân Hoàn đối với con thế nào? Nó có làm con buồn không? Nhìn cách ăn mặc của con mẹ biết chắc nó cũng yêu con lắm phải không?

- Vâng.

Tôi cảm động nói:

- Anh ấy là người chồng tốt, một người chồng toàn vẹn đến độ con không thể viện bất cứ lý do gì để làm anh ấy buồn, anh Hoàn yêu con, chiều chuộng con và... con không thấy anh ấy có một cô bạn nào khác cả.

- Ờ.

Mẹ có vẻ an ủi:

- Dù sao mẹ cũng sung sướng thấy mình vẫn được một đứa con tốt phước.

- Mẹ nói thế là sao? Tôi ngỡ ngàng nhìn mẹ, thừa lúc không có Hoàn ở đây, tôi hỏi: - Thế còn chị Bình, chị ấy không được hạnh phúc sao mẹ?

- Ờ. Mẹ thở dài, người nhìn tôi với đôi mắt buồn. - Mẹ không biết tụi nó làm sao hết, Lăng ạ. Con đi xa, Bình với Liêm cứ xung đột nhau luôn, lúc gần đây nó còn đòi ly dị nhau nữa. Mẹ không hiểu chúng nghĩ sao. Bây giờ con về, mong rằng tất cả sẽ thay đổi. Có dịp con đến nói với Bình, khuyên chúng nó, tuổi trẻ chúng con dễ thông cảm nhau hơn...

Lời của mẹ khiến tôi bàng hoàng. Sở Liêm và chị Bình, họ không hạnh phúc, họ sắp li dị? Có thể có chuyện đó sao?

- Tại sao có chuyện đó vậy mẹ?

- Mẹ cũng không hiểu.

Mẹ tôi thở dài:

- Có điều con Bình bây giờ không còn như ngày xưa nữa, nó đã thay đổi, tính tình nóng nảy cộc cằn. Lúc đầu lục đục với bà Sở, ở chung không được ra riêng, bây giờ lại có chuyện với cả chồng nó...

Mẹ chợt quay sang lại nhìn tôi:

- Còn con? Sao chưa có tin tức gì cả thế?

- Tin gì?

Tôi ngạc nhiên, mẹ nhìn tôi với nụ cười bí mật:

- Con... có chưa?

- Có cái gì?

- Con nít ấy. Mẹ cười. - Vân Hoàn cũng lớn tuổi rồi, phải sanh đẻ với người ta chứ, đừng có bắt chước chuyện ngừa thai không được đâu.

Tôi đỏ mặt:

- Con có bắt chước ai đâu?

- Ờ, Lan Bình nó không muốn có con. Thật ra theo mẹ thấy, nếu chúng có con với nhau không chừng gia đình êm ấm hơn.

- À. Tôi hiểu ra. - Chúng con không có ngăn ngừa gì cả. Thôi thì đành vâng theo tạo hóa vậy.

- Về đây rồi không chừng có đấy. Mẹ nói. - Ở xứ nhiệt đới dễ thụ thai lắm, con cứ yên tâm.

Đề tài câu chuyện của mẹ tôi làm tôi đỏ mặt. Thực ra tôi chưa hề nghĩ đến điều ấy. Đầu tôi bận miên man với chuyện của Sở Liêm và chị Bình. Tại sao họ không muốn có con? Suốt ngày lục đục mãi? Lời mẹ không còn lọt vào tai tôi nữa. Cha và Vân Hoàn bước vào  cắt ngang câu chuyện của mẹ, cũng cắt đứt luôn sự ngơ ngẩn của tôi.

Cha vỗ vai mẹ nói:

- À, mẹ con mấy người chui vào đây nói lén ai thế? Vũ Quyên, em đã chuẩn bị xong chưa? Điện thoại cho vợ chồng Lan Bình bảo chúng đến dùng cơm cho vui. Còn nữa, gọi cả Vân Châu đến nữa nhé. Bây giờ mình rút lui, để Vân Hoàn với Lăng nó nghỉ ngơi một chút, đi xa chắc mệt nhiều.

- Đúng rồi. Mẹ đứng dậy. - Để em điện thoại cho Bình, nghe tin con Lăng về chắc nó phải mừng lắm.

Tôi vội can thiệp:

- Thôi để con đến đấy thăm chị Bình mẹ ạ. Chị ấy đi đứng khó khăn, con tới đấy tiện hơn.

- Bình đã ráp chân giả rồi. Cha nói: - Chống gậy đến cũng vững lắm, hai nă rồi cũng phải thích ứng với hoàn cảnh chứ? Con đến đấy cha thấy không tiện.

- Sao vậy?

Tôi ngạc nhiên, cha quay nhìn nơi khác.

- Nhà nó ít cơm nước, con đến đấy càng làm nó khó khăn.

- À! Tôi hiểu ra. - Sao chị Bình không dùng người làm?

- Có chứ, nhưng cứ đổi người luôn.

Cha nhìn thật lâu vào mắt tôi.

- Lan Bình khó tính lắm nên bây giờ không có ai ở được cả.

Nỗi băn khoăn lan rộng trong tôi. Con người nhã nhặn kín tiếng ngày nào... Nhưng, cha định nói gì? Tim tôi đập mạnh.

- Các con nghỉ một tí đi. Lát nữa cha sẽ gọi dậy.

- Vâng, nhưng vui thế này làm sao tụi con ngủ được?

- Nhưng dù sao tụi con cũng phải ngủ một chút mới được!

Cha nói và bước ra khỏi phòng khép cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoàn, chàng trầm lặng nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu.

- Vậy là xong, bây giờ em có thể gặp lại người tình cũ.

Lời Hoàn khiến tôi trừng mắt.

- Anh Hoàn!

Hoàn cúi người xuống, nắm chặt tay tôi, nụ cười trên môi chàng chợt tắt và thay vào đó là một vẻ trang trọng lạ lùng.

- Nghe anh này, Tú Lăng!

Tôi nhìn chàng:

- Chính anh muốn cha tìm Liêm đến đây. Hoàn nói. - Anh biết vì sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối diện với hắn. Vợ chồng Liêm không hạnh phúc, họ đang định li dị nhau, anh không hiểu chuyện đó có ảnh hưởng gì đến em không? Nhưng anh đã mang em về đây...

Hoàn nhìn tôi dò xét:

- Em muốn thế nào cũng được, có điều anh van em là hãy bình tĩnh, hãy để lý trí kiểm soát hành động của mình, lúc nào anh cũng đứng về phía em.

Tôi đăm đăm nhìn Hoàn, rồi chúi đầu vào ngực chàng:

- Tại sao anh lại mang em về đây?

- Anh muốn tìm một đáp số.

- Em không hiểu.

- Không cần em phải hiểu vì đó là việc của anh. Nhưng lí do chính có lẽ là vì  thấy em nhớ nhà.

- Anh Hoàn?

- Hử?

- Anh bảo lúc nào cũng đứng bên em?

- Ờ.

- Em cũng muốn cho anh biết một điều.

Tôi thành thật. Hoàn hờ hững:

- Sao?

- Em là vợ anh.

- Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cúi xuống với nụ hôn nồng.

- Bao nhiêu đó đủ rồi. Hoàn khẽ nói. - Chúng ta không cần dài dòng với nhau, phải không em?

Chàng vuốt lấy má tôi:

- Bây giờ ngủ nhé?

- Em không buồn ngủ.

Tôi nói:

- Em đoán vợ chồng chị Bình sắp đến, vả lại em chưa mệt, em muốn xuống bếp hầu chuyện mẹ.

Hoàn gật đầu với nụ cười:

- Nhưng ít ra em cũng phải thay chiếc áo chứ? Anh khó tính lắm, anh muốn lúc nào cũng thấy vợ anh xinh xắn hết.

Tôi cười và hôn lên chóp mũi chàng.

- Vâng, anh là chồng em, anh muốn em thế nào em cũng vâng theo cả. Bây giờ mặc áo nào?

Nửa giờ sau tôi đã thay chiếc áo dài tay màu mỡ gà, chiếc jupe hoa màu vàng điểm bông nâu. Một chút phấn nhạt trên mặt, tóc bới cao. Hoàn ngồi cạnh ngắm tôi trong kiếng, bất chợt hàng huýt sáo rồi bế bổng tôi lên:

- Em lúc nào cũng là đối tượng khiến bao người mê mệt.

Nhìn vào kiếng tôi cũng ngơ ngẩn.

- Mẹ nói đúng, anh đã làm em thay đổi.

- Tại em trưởng thành đấy. Sự trưởng thành trộn lẫn nét hồn nhiên của em khiến ai cũng bị cám dỗ.

Mặt tôi nóng ran:

- Anh đừng có ngắm người mình yêu tưởng Tây Thi như vậy!

- Em biết anh như vậy cũng đủ rồi.

Tôi trừng mắt với chàng rồi quay lại chiếc vali bày các món quà ra giường. Vì gấp quá nên không chọn được nhiều. May mà Hoàn rộng rãi không tiếc tiền nên tôi cũng không gặp khó khăn. Tôi mua hai xấp vải may áo cộng cravat và khăn tay cùng màu tặng cha, mẹ là một khăn quàng cổ bằng lông hải báo.

Đem mấy món quà xuống lầu, tôi gọi lớn mời cha và mẹ. Mẹ từ nhà bếp chạy ra, thấy khăn quàng đã sung sướng muốn khóc lên.

- Mẹ mơ một chiếc khăn quàng như thế này đã lâu lắm rồi.

- Con biết.

Tôi đáp. Mẹ ngạc nhiên:

- Sao con biết?

- Con là con của mẹ mà.

Mẹ ôm tôi thật chặt. Cha nhìn thấy quà, thái độ khác hẳn, người cẩn thận ngắm vải một chút, rồi quay sang tôi:

- Mấy món này ai chọn đây?

- Anh Hoàn đấy cha.

Cha lại nhìn tôi:

- Thế còn quần áo con?

- Cũng anh ấy.

Cha quay sang Hoàn với đôi mắt khâm phục.

- Chúng ta uống ly rượu nhé Hoàn?

Tôi nhìn cha và Hoàn, cả hai không còn dáng dấp cha vợ và chàng rể nữa, họ như đôi tri kỉ.

Quà cáp của mẹ cha đã được mang lên lầu, tôi lại chọn một chiếc trâm cài tóc cho cô Tú, cô nàng mừng rỡ khôn xiết. Riêng phần quà của chị Bình và Sở Liêm, tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Chai nước hoa cho chị Bình, cặp nút tay và kẹp cravat cho Sở Liêm. Sắp xếp xong xuôi thì chuông cửa reo. Hoàn nhìn thật nhanh về phía tôi. Tôi cố bình tĩnh nhưng không tránh khỏi xúc động mạnh. Chị Bình và Liêm vẫn mạnh chứ?

Người bước vào phòng khách đầu tiên là chị Bình. Chị mặc robeđen, tay chống nạng, chiếc robe đen dài khoả lấp được chân gỗ, nhưng không che hết được vết tích tật nguyền. Từng bước, từng bước một khua vang. Chị Bình mập hơn xưa, nét thanh tú ngày nào đã mất. Tôi chạy nhanh đến nắm tay chị, vồn vã:

- Chị Bình, chị khỏe chứ? Em nhớ anh chị quá!

- Thế à?

Chị Bình nhìn tôi cười khan, chị ngắm tôi một chút rồi hỏi:

- Nhớ tôi hay là nhớ Sở Liêm đó?

Câu nói như tiếng sét. Tôi bàng hoàng không ngờ. Giữa lúc mất bình tĩnh thì Sở Liêm bước vào, chàng đứng cạnh Bình, hai thái cực. Liêm ốm hơn xưa, vẻ tiều tụy với những nếp nhăn trên trán, nhưng mắt chàng vẫn sáng, chàng đăm đăm nhìn tôi.

- Lăng ở nước ngoài chắc hạnh phúc lắm, trông Lăng đẹp như con thiên nga vừa tắm dưới ao lên.

Liêm nói với giọng thật xúc động.

- Ờ.

Chị Bình chanh chua:

- Con vịt xấu xí ngày nào đã biến thành thiên nga, trong khi thiên nga lại biến ra vịt. Cha mẹ ơi, cha mẹ tuyệt lắm nhé, có hai đứa con gái mà đóng đủ được cả hai vai trò.

Vân Hoàn bước tới vòng tay ôm lấy tôi, chàng nói:

- Tú Lăng, em mời chị Bình ngồi đi chứ, để chị ấy đúng mãi thì mệt.

- Vâng.

Tôi và Hoàn bước vội sang một bên.

- Anh Hoàn này. Bình không buông tha. - Tôi tuy tật nguyền nhưng không cần anh phải săn đón vậy. Anh thật dại! Tại sao lại mang thiên nga về đây? Bộ không biết ở đây có nhiều cạm bẫy lắm sao? Nếu anh thông minh thì gắng mà giữ lấy, bằng không coi chừng ngỗng trời sổ lồng vỗ cánh bay mất bây giờ.

- Bình! Liêm chau mày lộ vẻ khó chịu. - Lăng mới về, em đừng có nói chuyện một cách gậy gộc như vậy được không?

- Sao? Chị Bình quay sang Sở Liêm, vẫn nụ cười tàn nhẫn. - Tôi đang khuyên cậu em rể giữ gìn em gái tôi, không lẽ đụng chạm đến anh nữa sao?

- Lan Bình!

Sở Liêm giận giữ hét. Mặt chàng tái sạm, Hoàn siết chặt người tôi hơn, trầm tĩnh:

- Chị Bình, tôi thành thật cảm ơn sự nhắc nhở của chị. Thật ra không phải ở đây tôi phải giữ kĩ cô ấy, ngay cả bên Ý, lúc nào tôi cũng phập phồng. Mấy anh chàng người Ý đa tình dễ sợ, tôi chịu không nổi mới đưa Lăng về đấy chứ.

Tôi miễn cưỡng cười:

- Anh Hoàn, sao anh lại hình dung em một cách lãng mạn thế?

- Haha. Hoàn cười to. - Anh nói đùa mà, Lăng lúc nào chẳng chung thủy với anh, phải không em?

Không hiểu sao lời Hoàn khiến tôi nóng bừng má. Không khí trong phòng đã khiến tôi nghẹt thở, len lén nhìn về phía chị Bình, tôi thấy chị đang tròn mắt nhìn tôi, tôi chợt hiểu, chị đã biết hết tất cả rồi! Sở Liêm có lẽ đã dại dột bốc đồng kể chuyện chúng tôi cho Bình nghe... Có thể có chuyện đó sao? Không hẳn vậy, Bình thông minh, có lẽ đã tự hiểu ra được... Và tôi bắt đầu thấy hối hận. Sự trở về nước quả là một quyết định sai lầm.

Cha bước tới, hình như người hiểu rất rõ mối tình tay tư của chúng tôi, đã đặt tay lên vai Bình nói:

- Bình con, ngồi xuống đi.

Chị Bình ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô Tú đã mang trà với cây trâm mới của tôi tặng trên tóc. Tôi sực nhớ ra những mób quà tôi cho chị Bình và Sở Liêm, vội chạy lên lầu mang xuống:

- Em có một chút quà nhỏ, vì gấp quá nên không kịp chọn...

Chị Bình ngồi nơi salon cầm chai nước hoa ngắm nghía. Đấy là một lọ "Channel N°7". Chị ngẩng lên với nụ cười châm biếm:

- Tú Lăng, em biết chọn lắm đấy. Channel N°7 là loại nước hoa lừng danh. Thuở xưa lúc Marilyn Monroe được kí giả phỏng vấn, hỏi nàng đã mặc gì để ngủ, thì M.M đã trả lời Là Channel N°7. Nước hoa này vang danh từ đấy. Tiếc là tôi không thể chỉ mặc loại nước hoa trên để ngủ, Lăng nghĩ xem, một người cụt chân như tôi mà còn ngủ truồng thì còn giống ai?

Tôi cứng lưỡi, không ngờ người nho nhã như chị Bình lại có thể sử dụng những ngôn từ táo bạo như vậy. Sở Liêm có vẻ không dằn được, chàng lại to tiếng

- Bình, Lăng nó tặng quà cho em vì lòng tốt chứ không có ác ý gì hết!

- Tôi không cần anh biện hộ. Chị Bình quay sang Sở Liêm. - Chị em chúng tôi hiểu nhau mà, anh nhảy vào để kiếm chác hả?

- Nhảy vào kiếm chác?

Những sợi gân xanh hằn lên hai bên thái dương Sở Liêm.

- Bình, em làm anh không dằn được nữa rồi nhé!

- Dằn không được? Bình to tiếng theo. - Có ai chịu được tôi đâu? Nếu không còn chịu nổi, thì cứ tự nhiên đi nới khác. Chân anh đâu có cụt đâu mà sợ bị cấm cản, mà ai lại dám cấm cản anh chứ?

Mẹ không dằn được chen vào:

- Lan Bình, hôm nay là ngày Tú Lăng mới về, cả nhà được sum họp đầy đủ không phải dễ, vợ chồng con có muốn cãi lộn, đợi mai chiều cũng được, làm gì phải la hét ở đây mất vui hết mọi người?

Chị Bình cắn nhẹ môi:

- Mẹ không hiểu, chuyện gây nhau là chính anh Liêm muốn như vậy, nhất là trong trường hợp hôm nay. Không gây nhau bây giờ đợi lúc nào nữa phải không anh Liêm? Phải không?

Mặt Liêm tái ngắt, bàn tay trên thành ghế của chàng nắm chặt lại cơ hồ như muốn đâm thủng cả vải bọc nệm bên ngoài.

- Bình, anh thấy là chúng mình nên về ngay bây giờ hay hơn.

Bình chua ngoa:

- Mới đến mà về, anh bỏ đi đành sao?

- Thôi thôi. Cha can thiệp, người trừng mắt nhìn Bình và Liêm. - Không ai có quyền bỏ về hết, ăn cơm xong tính. Nếu muốn đập lộn hay làm gì nữa về nhà hãy làm, ở đây phải giữ thể diện một chút chứ.

- Thể diện à? Chị Bình cười to. - Cha cũng thấy cần thể diện nữa sao? Sống giữa xã hội vì bề mặt này, người ta chỉ cần bên ngoài chứ đâu cần bên trong. Có nhiều chuyện rối beng nát bét hết rồi mà người ta mở miệng ra đòi giữ thể diện.

Cha khó chịu:

- Bình, con nói ít một chút có được không?

Chị Bình vẫn không chịu thua:

- Con từ ngày cụt chân đến nay chỉ còn biết nhờ cậy vào cái miệng, không lẽ cho con làm đứa què không đủ sao mà  cha còn muốn con phải câm nữa chứ?

Mặt Liêm đỏ bừng:

- Hứ... Què!... Cô biết tôi đã vì chiếc chân què của cô mà phải đánh đổi bao nhiêu thứ không?

Chị bình lớn tiếng không kém:

- Bây giờ anh hối hận à? Vẫn còn chạy thuốc kịp mà. Tú Lăng nó về rồi, bây giờ có muốn...

Bình vừa nói tới đây đã bị Sở Liêm bụm miệng. Tôi kinh hoàng nhìn họ. Ánh mắt đau khổ tận cùng của Sở Liêm khiến tim tôi tan nát.

- Trời ơi!...

Tôi kêu lên và chạy bay lên lầu, Vân Hoàn đuổi theo, vào phòng riêng tôi khóc ngất.

Hoàn quỳ xuống trước mặt, tay chàng giữ chặt tay tôi:

- Tú Lăng, đúng ra anh không nên mang em về đây.

- Không, không! Tôi nói. - Em khóc cho chị Bình chứ không phải khóc vì chuyện gì cả, em không ngờ chị Bình lại thay đổi thế!

Ngẩng đầu lên nhìn Hoàn, tôi hỏi:

- Anh Hoàn, con người sao khổ thế này? Ta sống và không hiểu ta đang làm gì sao anh?

- Thế còn em? Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi. Em có hiểu em đang làm gì không chứ?

- Em biết. Tôi nói. - Chúng ta sẽ ở lại xứ này. Đồng thời giúp cho Bình và Sở Liêm gây lại niềm tin.

Hoàn nhìn tôi thật lâu.

- Em đang làm chuyện mạo hiểm đấy... Hoàn nói thật khẽ. - Anh sợ không những em không cứu được người, mà thiêu luôn cả mình... Có lẽ anh ngốc thật... Thôi thì ở lại xem em chữa lửa ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro