Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước đến cửa, khung cảnh trước mặt đã khiến tôi chùn chân. Khách không ngờ lại đông thế, người nào quần áo cũng sang trọng cả, họ tụ từng nhóm đứng rải rác khắp phòng. Tiếng cười nói ồn ào, tiếng bát đĩa khua động khiến tôi bâng khuâng không hiểu rõ có nên bước vào không.

Chỉ cần nhìn phớt tôi cũng thấy được hai thành phần chính tham dự. Lớp tuổi già với mẹ làm trọng tâm gồm bác Sở, bác Đào, dì Hà,...đều là những người bạn cũ của mẹ thời đại học. Họ đang huyên thuyên về quá khứ vàng son, về sự kiêu hãnh với lớp con cái mới lớn và chồng con... May là cha tôi khá thuận buồm trên con đường sự nghiệp, đỡ cho mẹ cảnh thua kém mấy dì, cũng như sự rạng rỡ của chị Lan Bình che khuất được sự tối tăm của tôi, khiến mẹ hãnh diện với khách, bằng không thì nguy mất... Hạng tuổi thứ hai đến dự là lớp trẻ trang lứa với chúng tôi, Sở Liêm, Sở Kỳ, Đào Kiếm Ba, Băng Khiết, Băng Thanh... đang quay cuồng bên chị Lan Bình. Máy đang buông những điệu nhạc dễ thương của Love Story, Đào Kiếm Ba không rời chiếc tây ban cầm, có lẽ anh chàng vừa mới trổ tài xong... Khung cảnh vui vẻ thế này chắc không tránh được màn khiêu vũ, và có lẽ sẽ kéo dài đến khuya.

Cha và tôi vừa bước vào, chú Quý Châu đã chạy đến. Chú là bạn thân của cha lại làm cùng sở nên gần như lúc nào cũng có cả một bầu tâm sự. Cha nhìn tôi rồi đưa mắt về những đĩa thực phẩm ra hiệu xong rồi bỏ theo chú Châu. Còn lại một mình, chẳng thấy ai để ý đến sự hiện diện của bản thân, tôi thoáng buồn, nhưng rồi lại vui ngay. Họ thấy chỉ tổ khổ thêm với những lời an ủi thương hại.

Tôi lặng lẽ bước tới bàn, lấy đĩa gắp đầy thức ăn. Càng không được thiên hạ chiếu cố càng no bụng. Ai cũng có khẩu phần riêng cả, chỉ có tôi đứng tại bàn nên ăn tha hồ. Chọn xong thức ưa thích, tôi bước ra sân thượng. Đúng như điều dự đoán: ngoài sân thật vắng. Lựa chiếc bàn thấp ngồi xuống, tôi bắt đầu "làm việc".

Tiếng cười nói gần như bị nhốt kín trong phòng. Sân thượng vắng và lạnh. Ánh trăng với những chòm sao treo trên bầu trời cao. Gió thoảng nhẹ, chiếc áo ngắn của tôi không đủ cản bớt sự rét mướt của đêm. Nhưng tôi không vào nhà. Cà ry bò và tôm nướng khá hấp dẫn. Sự no nê làm ấm dần cơ thể, tôi bắt đầu nghĩ ra tại sao người xưa lại hay sử dụng từ "đói rét" đi chung. Có đói người ta mới cảm thấy rét. Khi chiếc đĩa sạch nhẵn, thì miệng tôi lại khô và cay. Bây giờ mới nhớ ra là ban nãy quên lấy thêm một bát canh hay một ly nước. Tôi bắt đầu thấy bực mình và ao ước có một thức uống.

Có bóng đen ở đâu hiện ra trước mặt:

- Nếu tôi không lầm thì hình như cô đang cần món giải khát?

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là một gã đàn ông có đôi mắt sáng và trên tay cầm chén chè nghi ngút khói. Gã không còn trẻ lắm, ít ra cũng trên ba mươi. Ánh trăng tỏa rộng soi tỏ đôi mày sậm và nụ cười phớt nhẹ khiêu khích.

- Ông là ai? Tôi khó chịu - Nãy giờ ông nhìn trộm tôi ăn có phải không?

Gã đàn ông cười, hắn tự ý kéo ghế ngồi trước mặt tôi:

- Làm gì mà khó chịu như vậy? Tôi thích nhất những người ăn uống tự nhiên như cô.

- Hừ.

Tôi trợn mắt nhưng không quên nhấc chén chè nóng lên hớp một hơi:

- Nhưng tôi đâu có quen ông?

- Thì tôi cũng thế.

Gã đáp. Tôi nóng mũi:

- Lãng xẹt! Tôi không quen ông thì làm sao ông quen tôi được chứ?

Gã đàn ông vẫn tỉnh bơ:

- Thế tại sao Elizabeth Taylor không quen tôi mà tôi vẫn biết cô ta thế?

- Nhưng tôi không phải Elizabeth Taylor.

Gã con trai bình thản móc thuốc ra cầm trên tay:

- Tôi hút thuốc được chứ?

- Không!

Tôi quắc mắt nhìn. Gã nhún vai rồi bỏ thuốc và diêm vào túi.

- Cô khó tính quá!

- Ai bảo ông gây sự trước còn gì? Người ta đã trốn vào kẹt dùng cơm, cứ chạy lại phá đám.

Gã chống tay lên cằm chăm chú nhìn tôi:

- Nhưng tại sao cô phải trốn?

Tôi quắc mắt:

- Ông làm gì tò mò như vậy?

- Tôi nào có tò mò? Chẳng qua tôi buồn cho thân chủ hôm nay thôi.

- Buồn cái gì?

- Trong một dạ hội thành công thế này mà chủ nhân lại thiếu sót, để cho một cô khách bị bỏ bê.

Trời! Thì ra hắn lầm tưởng tôi cũng là khách. Tôi trợn mắt nín cười nhưng không được. Gã ngạc nhiên:

- Cô cũng biết cười nữa à? Nhưng cười gì đó?

Tôi nhún vai:

- Cười sự tốt bụng của ông. Ông là gì của chủ nhân? Bạn à? Chủ nhân nhờ ông tiếp đón tôi đó à?

Hắn thật thà:

- Không, đây là lần đầu tiên tôi đến đây.

- Tôi biết.

- Làm sao cô biết? Cô là khách thường xuyên ở đây?

- Vâng.

Tôi dùng nĩa vẽ lên bàn:

- Thường lắm, gần như ở hẳn nơi đây.

- Thế tại sao cô không vào trong kia với những người trẻ tuổi? Họ đàn hát vui vẻ quá, cô thấy không?

Tôi lắng tai, quả thật là tiếng guitar, có lẽ Đào Kiếm Ba đang biểu diễn tài nghệ, ngón đàn của chàng thật tuyệt vời. Với tiếng hát của Sở Liêm, giọng trầm ấm phụ họa bằng những giọng nữ, trong đó có cả giọng chị Lan Bình. Sở Liêm cũng giống như chị Bình, bao giờ cũng là trung tâm thu hút của các cô.

Tôi cắn nhẹ môi, gã lại tiếp:

- Đó cô nghe chứ? Sao không vào trong ấy vui với họ đi?

Tôi quay lại:

- Thế còn ông?

- Tôi à? Tôi không còn thuộc lớp tuổi sung sướng đó nữa.

Gã đáp. Tôi ngắm gã:

- Tôi chẳng thấy ông già tí nào.

Gã cười:

- Nhưng so với cô thì tôi già rồi, ít ra tôi cũng hơn gấp đôi tuổi của cô.

Tôi bực mình:

- Ông tưởng tôi còn trẻ lắm à? Lầm rồi, đừng thấy tôi ăn mặc giản dị thế này mà ông cho tôi là con nít. Cho ông hay, năm nay tôi mười chín rồi đấy.

Gã đàn ông nhướn mày:

- Thấy chưa, tôi đoán có sai đâu, tôi vừa hơn cô mười chín tuổi.

- Thế ông ba mươi tám rồi à?

Gã gật gù:

- Ờ! Thế có già chưa?

Tôi lắc đầu cười không đáp. Gã tiếp:

- Già như vậy, tôi còn có quyền tham dự cuộc vui của họ không?

Tôi gật đầu.

- Thế cô sẵn sàng cùng tôi nhập bọn với họ chứ?

Tôi nghiêng nghiêng đầu làm dáng suy nghĩ, rồi đứng dậy xoa tay vào quần:

- Vâng, tôi xin chiều theo ý ông.

Gã đàn ông mở to mắt:

- Cô nói thế là thế nào?

Tôi mỉm cười:

- Tôi không muốn trong một buổi dạ hội thành công lại có người lẻ loi.

- Cô nói thế nghĩa là...

- Vâng. Tôi đứng dậy, khom người tới trước: - Tôi là con gái thứ hai của gia đình này. Ông đã từng trông thấy bà chị vừa đẹp vừa duyên dáng của tôi thì cũng nên biết qua tôi, một đứa con gái vô tích sự. Ông trời bao giờ cũng thật bình đẳng, mang đến cho gia đình này một đứa con gái thông minh, thì phải cho thêm một đứa ngu dốt để cân xứng...

Gã yên lặng đứng nghe tôi rồi chậm rãi:

- Ngu dốt kiểu cô, sợ có người muốn mà vẫn không được ấy chứ.

Tôi bối rối:

- Tại ông không biết đó, chứ tôi vừa mới thi rớt...đại học.

Gã nhướn mày:

- Cô thi rớt đại học?

- Vâng, ngay cả trường bét nhất tôi cũng thi không lọt vô.

Gã tròn mắt:

- Vậy có sao đâu?

Tôi bực tức:

- Thế mà không sao à? Ông không biết ở trong một gia đình như gia đình chúng tôi thì không vào được đại học là cả một sỉ nhục lớn. Chị tôi đấy, suôn sẻ không? Tốt nghiệp đại học, sắp xuất ngoại để lấy chồng thạc sĩ, tiến sĩ...còn tôi, chẳng ra gì cả. Thế mà vẫn chưa nhục à?

Gã lắc đầu:

- Đâu phải học đại học mới nên người, chỉ cần sống hồn nhiên vui vẻ như cô là đời quá đẹp. Vả lại ngoài xã hội mới có nhiều điều ta cần học hỏi hơn ở đại học chứ?

Tôi đứng yên nhìn gã không chớp mắt:

- Ông là ai?

- Tôi họ Quý tên Vân Hoàn.

Tôi chợt hiểu:

- À thì ra ông là em của chú Châu, thế tôi có phải kêu ông bằng chú không?

Gã lại cười, nụ cười thật ấm áp:

- Tùy ý cô, nhưng tôi phải gọi cô là gì chứ? Không lẽ gọi là kẻ bất đắc dĩ của gia đình họ Uông à?

Tôi cười:

- Tôi là Tú Lăng.

- Tú Lăng à? Tên nghe đẹp quá!

Anh chàng lại nhìn tôi:

- Bây giờ bỏ qua chuyện cũ hết nhé! Chúng mình vào nhà đi, ở ngoài này thêm một tí nữa tôi sợ cô bị cảm sổ mũi đó.

Tôi lại cười:

- Ông vui thật, tôi không muốn xem ông như người lớn tí nào cả.

- Nhưng tôi cũng không thích cô xem tôi như một tên hề.

Hoàn nói, tôi cười to. Gió lộng làm rối cả tóc. Tôi thích thú:

- Vậy chúng mình cùng vào nào, anh Hoàn!

Vân Hoàn nhún vai, hình như anh chàng chẳng để ý lắm đến cách xưng hô của tôi. Sự trưởng thành và kinh nghiệm của chàng khiến người bên cạnh cảm thấy tự tin và cởi mở. Khi đặt chân đến cửa phòng, tôi nói thêm một câu với chàng:

- Cho anh biết, thật ra tôi không buồn lắm về chuyện tôi rớt đại học đâu, chẳng qua là tôi bực mình với sự giả vờ thương hại của kẻ khác.

Hoàn cười nhẹ:

- Vâng, tôi biết điều đó.

Chúng tôi bước vào, gian phòng đã đổi khác. Bàn ăn đã dẹp sang một bên nên rông hơn, thực khách lớn tuổi cũng về bớt nhiều, chỉ còn lại vợ chồng bác Sở, chú Châu, dì Hà... và đám trẻ. Anh chàng Sở Liêm, Đào Kiếm Ba bây giờ đã tụ lại giữa phòng đàn hát. Sở Liêm và chị Lan Bình đang biểu diễn một điệu Tango lả lướt, cả hai cùng có những bước nhảy khá đẹp. Họ có vẻ xứng lắm. Nhìn họ đột nhiên tim tôi nhói đau. Vân Hoàn đứng cạnh hình như phát giác ra sự bất thường của tôi, lo lắng:

- Tú Lăng làm sao thế?

Tôi lấp liếm:

- Vừa đứng ngoài trời lạnh, bây giờ vào chỗ nóng hơi khó chịu một chút.

Rôi không đợi gã lên tiếng, tôi tiếp:

- Xem bà chị tôi kìa, chị ấy có đẹp không? Tên Lan Bình nên lúc nào bà ta cũng thích y phục màu tím cả.

Vâng, hôm nay chị Bình mặc minirobe màu tím với chiếc quần patte thướt tha như một bà tiên. Mái tóc dài óng ả và đôi mắt trữ tình của chị nổi bật trong ánh đèn màu. Còn Sở Liêm? Chàng gần như say trong tiếng nhạc, tiếng bước chân đều nhún nhảy, với đôi mắt dại trong mơ.

Vân Hoàn ngắm chị Bình một lúc, nói:

- Vâng, chị cô xinh thật!

- Đúng là niềm kiêu hãnh của gia đình tôi phải không?

- Vâng.

Anh chàng quay sang tôi:

- Nhưng cô mới chính là linh hồn của gia đình này.

Tôi ngơ ngác:

- Ông nói thế là thế nào?

- Cô hồn nhiên, thành thật, lanh lợi, cô có đủ tất cả những yếu tố của một cô gái dễ thương.

Tôi xúc động:

- Cám ơn lời ca ngợi của anh.

Chàng cười. Hình như Hoàn còn định nói thêm gì nữa nhưng cha tôi và chú Châu đã bước đến.

- Hoàn, nãy giờ cậu ở đâu mà tôi tìm mãi chẳng gặp chứ?

Chú Châu hỏi. Hoàn cười nhìn tôi:

- Em bận cứu rỗi một linh hồn cô độc.

Tôi trừng mắt định phản kháng, nhưng cha đã giữ chặt lấy vai tôi.

- Con nói chuyện với chú Hoàn thấy vui không? Chú có nói chuyện ở Châu Âu cho con nghe không?

Tôi ngạc nhiên quay sang Vân Hoàn, thì ra anh chàng vừa từ Châu Âu trở về, chưa kịp hỏi han thì mẹ tôi đã chạy đến:

- Trời ơi Tú Lăng. Con ăn mặc gì mà kì cục vậy? Suốt buổi chiều con ở đâu chứ? Lớn rồi mà chẳng nên nết, mau sang chào các bác các dì kìa...

Tôi bị mẹ kéo về phía bác Sở. Bác Sở là người "rất mới", vừa trông thấy tôi bác đã vồn vã:

- Sao con không khiêu vũ?

Tôi nhún vai:

- Vì con không muốn phải chào họ trước.

Bác cười xòa quay sang mẹ:

- Vũ Quyên, coi bộ cô con gái nhỏ của bà càng lớn tính càng giống Triệu Bằng đấy.

Triệu Bằng là tên cha tôi. Nghe nói thuở còn nhỏ, người cùng mẹ và bác Sở đều là bạn thân thiết. Nhiều lúc tôi ngạc nhiên, không hiểu sao cha không đi cưới bác Sở mà lại cưới mẹ? Có lẽ...vì cha tôi quá yếu, mà bác Sở trai là người đàn ông khá beau trai.

Mẹ tôi có vẻ không hài lòng:

- Chị còn phải nói! Anh Bằng nhà tôi cứ mãi nuông chiều nên nó mới hư như vậy, có cái đại học mà thi cũng không đậu...

Nữa rồi! Tôi tròn xoe mắt, nghe mẹ nói tôi muốn độn thổ. May thay giữa lúc đó Sở Liêm chạy đến:

- Nãy giờ Lăng trốn ở đâu? Mau lại đây! Lại đây nhảy cho anh xem em có khá hơn không nào?

Vừa nói chàng vừa kéo tôi ra piste. Bây giờ tôi mới để ý thấy, Đào Kiếm Ba đã bỏ chiếc guitar của chàng và đang quay cuồng với chị Lan Bình. Bản agogo vui nhộn phát ra từ máy hát, khiến không một người trẻ tuổi nào dừng được chân. Tôi cũng bắt đầu thấy ngứa ngáy. Sở Liêm cười nhìn tôi khuyến khích:

- Bỏ quên chuyện thi rớt đi nhé, Tú Lăng. Tự nhiên nào cô bé!

Mắt tôi chợt ướt. Chàng trẻ tuổi đẹp trai có đôi mắt đen láy lúc nào cũng đa tình. Tôi chợt nhớ đến tuổi thơ. Ngày đó, tôi, chị Lan Bình và anh em Sở Liêm, Sở Kỳ suốt ngày vui bên nhau. Chị Lan Bình với bản tính yên lặng, ít nói cố hữu lúc nào cũng im lìm. Trái lại, tôi là đứa con gái nghịch ngợm nhất. Sở Liêm thường gọi chị Bình là công chúa, còn tôi là con bé điên. Không ngờ mới đó mà bây giờ đứa nào cũng lớn cả. Chị Bình vừa tốt nghiệp đại học, Sở Kỳ hiện học năm thứ ba. Sở Liêm ra trường đã lâu, bây giờ là kiến trúc sư cho một hãng thầu lớn. Thời gian trôi nhanh quá. Trong đám bạn chỉ có tôi là không ra gì. Nhưng vừa nhìn ánh mắt trong sáng của Sở Liêm, lòng tôi chợt ấm lại. Bản nhạc ồn ào rồi cũng trôi qua, thay vào đầy là một điệu valse êm dịu. Sở Liêm không buông tôi, đôi tay chàng thật rắn:

- Sao tới tối mò mới chịu ra?

Chàng hỏi, tôi cười nhẹ:

- Nhưng anh đâu có tìm em?

- Nếu ban nãy em chưa ra anh đã đi tìm.

- Hứ! Tôi trề môi - Thế anh không sợ chị Lan Bình bị anh Đào Kiếm Ba cuỗm mất à? Suốt buổi chiều anh cứ ngồi canh chừng chị Bình mãi, chứ bằng không anh đã thấy em rồi. Em ngồi ngoài sân thượng chứ có đi đâu đâu.

- Thế à? Sở Liêm có vẻ ngạc nhiên - Nhưng anh vẫn...

Giữa lúc đó cặp Đào Kiếm Ba và chị Bình rề đến gần chúng tôi. Chị Bình nhìn Sở Liêm cười, khiến chàng quên mất đoạn tiếp. Tôi khó chịu nhìn nhưng cố nén:

- Anh Liêm, anh muốn giúp em không?

- Giúp gì?

- Bắt chị Bình lại.

Sở Liêm nhìn tôi cười:

- Bằng cách nào?

Tôi kép chàng đi về phía chị Bình nói to:

- Chị Bình, đổi nhau đi!

Tôi đẩy Sở Liêm qua chị Bình, và kéo lấy Đào Kiếm Ba. Cặp Liêm - Bình đã đi xa, tôi mới nhìn thấy đôi mắt khó chịu của anh chàng:

- Định làm trò quỷ gì thế, cô bé?

Tôi cười buồn:

- Em thích nhảy với anh, vả lại em cũng không phải là cô bé.

Anh chàng có vẻ bực mình:

- Cô đúng là khỉ!

- Nếu thế, chào anh!

Tôi buông Kiếm Ba ra bỏ đi. Đào Kiếm Ba lải nhải cái gì sau lưng tôi nghe không rõ. Bây giờ tôi là kẻ đứng ngoài vòng nhìn vào cuộc vui. Chị Bình và Sở Liêm có vẻ âu yếm lắm, họ ôm nhau thật chặt, môi kề gần môi, trong khi Kiếm Ba cũng đã tìm được một đồng minh, anh ta tiếp tục quay cuồng với Sở Kỳ.

Đứng yên lặng một lúc tôi bước đến ghế. Chiếc đàn guitar của Kiếm Ba nằm im trên mặt nệm. Ôm lên khảy nhỏ, những âm thanh vừa tuôn ra đã bị tiếng nhạc trầm bổng cuốn mất. Hình như chị Bình đang cười, những hình ảnh ngày thơ lại hiện ra trong đầu tôi.

Có người bước đến ngồi cạnh:

- Cho tôi mượn cây đàn một tí, được không?

Tôi ngước mắt nhìn lên. Thì ra là Vân Hoàn - người bị tôi bỏ quên nãy giờ. Trao cây guitar cho anh chàng, tôi vẫn còn ngơ ngác.

- Đi ra ngoài chơi nhé?

Hoàn đề nghị. Tôi bước theo chàng ra cửa. Gió thồi mạnh mang theo hương thơm của hoa. Trăng vẫn sáng, soi tỏa bóng những cành tùng xanh xuống đường. Hoàn chọn một bậc thềm ngồi xuống, nâng guitar lên gảy nhẹ. Những âm thanh điêu luyện vang lên, tôi ngạc nhiên:

- Tôi không ngờ anh cũng biết đàn!

- Thế à?

Chàng tiếp tục gảy:

- Lúc còn ở nước ngoài, tôi đã từng đàn cho một ban nhạc. Vân Hoàn thật tự nhiên - Cô có muốn nghe tôi hát không?

Tôi máy móc:

- Vâng

Và chàng bắt đầu:

- "Có người thiếu nữ thật buồn.

Nỗi buồn khép kín trong tim,

Nàng mơ tìm một người hiểu mình..."

Tôi mở to mắt nhìn, khiến Vân Hoàn ngưng hát cười với tôi:

- Sao? Thế nào?

Tôi lắp bắp:

- Anh thật là kì cục.

- Thế cô có muồn cùng anh chàng kì cục khiêu vũ không?

Tôi lắc đầu:

- Không. Phòng khách không phải là nơi để người bất đắc chí khiêu vũ. Tôi thích ngồi ở đây nghe anh đàn hơn.

- Thế à?

Vân Hoàn nhìn tôi cười:

- Nhưng cô đừng có buồn, như vậy mới được.

- Tôi...

Tôi ngơ ngác. Vân Hoàn tảng lờ, tiếp tục đàn và hát:

"Có bao giờ nàng biết cho, tình trên mắt môi đã cho người thấy vẻ cô đơn..."

Tôi yên lặng và mơ hồ thả hồn theo tiếng hát, quên hết tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro