CHƯƠNG 6: Tham gia hết mình: Quan điểm về hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tôi muốn chạy, muốn nắm bắt thời gian tuyệt vời nhất trong lịch sử nhân loại để sống, để sử dụng mọi giác quan, để quan sát, để chạm vào, để lắng nghe, để ngửi, để nếm và hy vọng rằng người khác sẽ chạy với tôi, theo đuổi ý tưởng và được ý tưởng đuổi theo.
—Ray Bradbury
Một trong những điều cơ bản nhất mà một người có thể làm là nhìn nhận cuộc sống như một khoảng thời gian vui vẻ. Để đưa ra quyết định trở nên hạnh phúc. Nhưng đừng nhầm lẫn. Sống cuộc sống vui vẻ là một hành động mang tính cách mạng. Nó đòi hỏi sự cảnh giác. Mặc dù không ai, có lẽ ngoại trừ diễn viên hài Niles Cranes, sẽ đánh vào ô "Không" sau khi đọc câu trả lời: "Bạn có muốn trở nên hạnh phúc hay không?" nhưng chỉ một số ít trong chúng ta tin rằng chúng ta được quyền lựa chọn. Chúng ta cho rằng đó là định mệnh, là số phận. Chúng ta có cha mẹ duyên dáng không? Người bạn đời của chúng ta có chọn những món quà sinh nhật lãng mạn không? Công việc của chúng ta có trả tiền làm thêm giờ không?
Nhưng những điều đó không quan trọng. Việc bạn có hạnh phúc hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bạn, đừng bao giờ nhắc tới từ số phận ở đây.
Có lẽ tôi nên nhắc lại: Bạn có quyền lựa chọn sống hạnh phúc. Bạn có quyền chọn cách truyền mô hình hạnh phúc vào mọi suy nghĩ, cảm xúc và hành động của mình.
Vấn đề là mô hình tồn tại trong 5.000 năm qua về cơ bản là: "Đời là bể khổ và sau đó bạn chết." Chúng ta được đào tạo từ khi còn rất nhỏ rằng phải đeo cặp kính màu xám và nhìn thế giới thông qua lăng kính của sự thất bại và đau đớn. Chúng ta nhận thêm điểm khi tìm ra thêm vấn đề.
Tập trung vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống và giả định kết quả tốt nhất sẽ xảy ra nghe có vẻ nguy hiểm như kiểu "không đối mặt với thực tế." Người ta có thành kiến đối với sự lạc quan và hạnh phúc.
Nhà tiên phong Leo Buscaglia, người dạy một lớp đại học và viết cuốn sách bán chạy nhất về tình yêu, nói rằng mọi người cáo buộc ông là "quá ngây thơ" khi ông nhiệt tình tuyên bố rằng thế giới thật tuyệt đẹp.
Ông nói: "Họ sẽ nghĩ tôi bị điên khi tôi nói 'Xin chào' và 'Chúc một ngày tốt lành' với mọi người. Vào ngày mà chuyến bay của tôi bị hủy, tôi nói với các hành khách hàng: 'Tuyệt, hãy cùng nhau ở lại. Chúng ta sẽ có một bữa tiệc lớn.' Họ chạy khỏi tôi như thể tôi bị bệnh dịch. Họ quá bận rộn với việc tức giận nên không có thời gian vui vẻ."
Đương nhiên các phương tiện truyền thông cho rằng nhiệm vụ của họ là đưa ra các tiêu đề cảm động. Các phóng viên được khen thưởng khi tìm ra thảm họa, đào sâu thêm sự đau khổ và kể cho chúng ta về sự xấu xí.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro