31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng kéo dài đến tan ca thời gian, trở lại nhân viên phòng nghỉ sau, Aesop cũng không có nhìn thấy Joseph.

Aesop nghĩ rằng lúc đó là 4:30 sáng, Joseph được thuê để chụp ảnh và anh ta không thể ở lại với một người phục vụ quán bar như cậu cho đến khi cửa hàng đóng cửa, vì vậy Aesop đã thay quần áo và rời khỏi quán bar.

Bầu trời xanh nhạt còn điểm vài vì sao sót lại, đường phố phủ đầy sương mờ, giống như một lớp màn màu xám bạc, trong trẻo ẩm ướt đẹp như tranh vẽ.

Gió mùa thu ở London rất lạnh, há miệng có thể thở ra một luồng khí trắng, quần áo của Aesop không dày lắm, thư giãn xong bụng lại đau, vốn dĩ cậu muốn đi siêu thị mua chút đồ uống nóng để giải tỏa, nhưng vào thời điểm này Không có cửa hàng nào mở cửa.

Bây giờ Aesop đang rơi vào trạng thái mệt mỏi và khó chịu, Aesop định ngồi trên một chiếc ghế dài bên đường và nghỉ ngơi trong nửa giờ trước khi quay trở lại.

Tuy nhiên, cậu chưa đi được vài bước thì một chiếc BMW màu trắng tiến đến và dừng trước mặt cậu. Aesop sững sờ đứng ở nơi đó, nhìn cửa sổ xe hạ xuống, Joseph đối nhìn cậu nói: "Lên xe đi, anh đưa em về nhà."

"Tôi tự mình đi trở về." Vì cậu vẫn luôn muốn tránh cùng Joseph tiếp xúc, cự tuyệt Joseph cơ hồ trở thành bản năng phản ứng, Aesop không nghĩ tới lời nói này sẽ gây hậu quả gì, khóe miệng ngay lập tức bật ra theo sự kiểm soát của bộ não để trả lời

Thế giới bên ngoài cửa kính ô tô vẫn mơ hồ và sương mù, xen lẫn với tiếng ồn ào của khu đô thị như một thước phim quay chậm, tất cả những chiếc xe đều chạy chậm chạp, và tất cả những người qua đường đều vội vã băng qua đường.

Khi Aesop định thần lại, cậu không hiểu tại sao mình lại bị Joseph ép vào ghế phụ, trên tay còn bị nhét một cốc sữa nóng.

"..." Nhiệt độ trong lòng bàn tay ấm áp đến mức cậu không muốn buông tay.

Aesop không cho rằng mình là người dễ bị cảm xúc chi phối, nhưng mỗi khi ở bên Joseph, cậu rất dễ lo lắng về việc được và mất.

Trong lúc lái xe Joseph liếc mắt nhìn thấy Aesop đã uống hết ly sữa nóng mà anh ấy mua, Aesop thả lỏng người và trông rất buồn ngủ. Vì vậy, trong khi chờ đèn giao thông, Joseph cầm chiếc cốc treo trên lưng ghế lên, anh ấy nghiêng người đến, đắp áo khoác cho Aesop, nói: "Mệt thì ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em dậy."

Khi Joseph không mất bình tĩnh, anh ân cần như một người tình hoàn hảo, và ngay cả những lời anh ấy nói cũng đẹp như một chuỗi nốt nhạc nhảy ra từ một chuyển động đang chuyển động.

" Mình không thể ngửi thấy pheromone của Joseph, nhưng mình có thể ngửi thấy mùi hương của anh ấy bám trên áo khoác. "

Cảm giác an toàn khiến Aesop mỗi khi buồn đều có cảm giác mình sẽ co quắp chân tay ở trong chăn, Aesop dựa vào lưng ghế dựa hơi cuộn người lại, tận lực dùng áo khoác che kín người.

Aesop thực sự mệt mỏi,không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.

Không ngừng ép mình không được nghĩ đến Joseph, không ngừng ép mình đè nén tình cảm dành cho Joseph, Aesop thật sự rất mệt mỏi.

Để cải thiện tình hình này, Aesop nghĩ rằng mình phải tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi với Joseph, hoặc trốn đến một nơi không có Joseph và trốn tránh anh mãi mãi.

Hạnh phúc ngắn ngủi không phải là điều mà cậu muốn, cậu chọn vế sau. Vốn dĩ Aesop cho rằng khi tiết kiệm được đến 10.000 bảng cậu sẽ tốt nghiệp đại học, sau đó chọn một công việc thật xa nơi đây, không gặp lại anh cũng có thể để Joseph ra đi hoàn toàn.

Nhưng sâu trong lòng hắn có một thanh âm, sau khi làm ra quyết định này, cậu không thể không nghĩ đi nghĩ lại, dù sao trong biển người mênh mông, trùng hợp có thể từ tận thế gặp nhau, một giây chênh vênh có thể bỏ lỡ nhau mãi mãi.

Một quyết định được đưa ra trong tâm trạng có nhiều khả năng khiến bản thân hối hận trong tương lai.

Aesop không ngủ, dọc đường suy nghĩ lung tung. Joseph lái xe về nhà, cậu bị Joseph dẫn lên lầu, cậu nghẹn ngào nói một câu: "... Tại sao?"

Lấy ra chìa khóa dự phòng cắm vào ổ khóa giống như là nhà mình, Joseph quay đầu lại hỏi: "Tại sao?"

"Tôi đã từ chối ngươi."

"Anh có thể cho em thời gian do dự, nhưng tôi không cho phép em từ chối ta."

Đó là một giọng điệu hống hách, kiêu ngạo đến mức không coi trọng mong muốn của mọi người. Dù Joseph có vẻ ngoài đẹp trai đến đâu, anh ấy vẫn là một Alpha điển hình về tính cách.

Aesop nói: "Anh muốn tôi trở thành Omega sao?"

"Có sự khác biệt nào giữa việc em là Omega và Beta không?"

"Không có khác biệt sao?" Aesop ngạc nhiên hỏi.

"Ngay cả khi em là Beta, tôi vẫn sẽ chọn em."

Ngụ ý trong câu nói của Josseph rất rõ rang dù Aesop là Omega hay là Beta, Joseph đều sẽ không buông tha cậu, cho nên đối với Joseph cậu là giới tính gì cũng không quan trọng.

"..." Aesop không nói nên lời.

Cậu không thể bác bỏ nó.

Tuy rằng câu trả lời của Joseph nằm ngoài dự đoán của Aesiop, nhưng lại khiến cậu yên tâm rất nhiều, nhưng thấy Joseph tiếp tục dùng chìa khóa mở cửa nhà mình, Aesop lập tức căng thẳng.

"Hả? Anh muốn vào sao?" Aesop không phải cái gì chưa tưng trải qua với việc ở bên Joseph,nhưng vẫn không biết sau khi Joseph vào nhà sẽ phát sinh chuyện gì.

Mặc dù bây giờ cả hai dường như đã nối lại mối quan hệ không rõ ràng trong quá khứ, nhưng trạng thái tinh thần của cậu vẫn chưa sẵn sàng để tiếp xúc thể xác với Joseph.

Joseph hơi nhướng mày, híp mắt, hiển nhiên là không hài lòng bị chặn lại, "Em muốn đuổi ta đi?"

Aesop có thể nghe ra Joseph trong lời nói có ý khác, dưới Joseph sắc bén ánh mắt, làm Aesop rùng mình một cái, tuy rằng muốn kiên quyết chặn cửa lại, nhưng đối với lời nói của hắn cậu cũng không có chút nào tin tưởng.

"Tôi không phải Omega."

"Ta biết." Không vào được ngoài cửa cũng không phải là không được. Joseph chỉnh tề vòng tay qua eo Aesop, đem đầu vùi vào hõm cỗ cậu một cách nhẹ nhàng tuy không có bất kỳ pheromone nào nhưng Joseph vẫn ko chịu buông ra mà hôn lên cỗ cậu.

Khi cổ áp vào đôi môi ấm áp, sức lực toàn thân Aesop như bị rút cạn, chân gần như lảo đảo.

Làn da non nớt mẫn cảm bị hút đỏ nóng, dục vọng thúc đẩy dòng cảm xúc.

"Nếu như..." Aesop không biết chính mình mang theo dũng khí, cậu kéo đầu Joseph, nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu như có một ngày anh gặp được định mệnh Omega..."

Màn dạo đầu bị gián đoạn ngay khi sắp bắt đầu, Joseph cũng không phải là không vui, mà là bình tĩnh lắng nghe Aesop muốn nói cái gì, nhưng đợi hồi lâu, hắn vẫn không có nghe được Aesop nửa câu sau, " Gặp được Omega định mệnh, sau đó thì sao?"

"Tôi sẽ..."

Anh sẽ rời bỏ tôi?

Cho dù trong cổ họng có nói gì đi chăng nữa, Aesop cũng không thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh không nói ra, dù sao cậu cũng là đàn ông, thật sự không thể đòi hỏi người mình thích như một người phụ nữ hứa hẹn tình yêu, nhưng nếu cậu không thể nghe câu trả lời cho điều đó từ chính Joseph, Aesop cảm thấy rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi vấn đề này được.

Joseph quan sát những thay đổi trên nét mặt của Aesop, và anh, người từng trải trong tình yêu, nhanh chóng đoán ra suy nghĩ bên trong của Aesop, vì vậy anh trả lời:

"Tôi có thể."

"..."

Ngay tại lúc tim Aesop như rơi xuống, Joseph đem cậu kéo vào trong ngực, khóe miệng như có ý cười mà cong lên, "Tôi sẽ cho Omega đó một dao."

"Hả?" Chưa kịp đau lòng, Aesop đã bị Joseph lừa.

Đưa tay nhẹ nhàng nâng quai hàm của Aesop lên, Joseph hơi hơi cúi đầu: "Mặc dù không có khả năng, nhưng nếu như tôi làm không được, em có thể giết omega đó cho tôi được chứ."

Aesop sợ hãi khi nghe Joseph thốt ra những lời khủng khiếp như vậy với giọng điệu bình tĩnh, "Anh đang đùa tôi đấy à?"

"Em hi vọng ta nói đùa?"

"..."

Tuy rằng có ý nghĩ như vậy rất không tốt, nhưng nếu như Joseph định mệnh Omega thật sự xuất hiện, chỉ cần cái kia Omega trở thành người chết, quả thực có thể cho Aesop vĩnh viễn an tâm.

Đầu lưỡi liếm qua vành tai Aesop, nhẹ nhàng lướt qua những đường vân phức tạp, Joseph thổi vào bên tai Aesop, làm Aesop hoàn toàn chấn động tâm thần, 

"Hả? Trả lời tôi, anh hy vọng tôi để tôi giết định mệnh Omega của anh như một trò đùa?"

Một đạo cực kỳ truyền âm thanh âm từ hắn bên tai truyền đến, bị Joseph chơi đùa lỗ tai nóng lên, Aesop đang cố gắng bình tĩnh, lại không khỏi đỏ mặt.

Aesop cúi đầu, nhỏ giọng nói: "... Hi vọng là anh nghiêm túc."

Joseph mỉm cười, rất hài lòng với câu trả lời của Aesop. Anh hiểu tại sao Aesop lại từ chối anh lần trước.

Nói chung, Aesop chỉ yêu anh ấy quá nhiều.

Sự phấn khích đến từ tâm trạng tốt khiến Joseph bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

Khi Aesop quay người mở cửa muốn trốn vào nhà, Joseph liền từ phía sau ôm lấy cậu, khiêu khích cọ cọ vào Aesop mông, "Bảo bối, để ta vào đi."

"..." Aesop có thể nghe ra Joseph trong lời nói có ý tứ khác. trên mặt cậu đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, nhưng Joseph cuối cùng có chút "Bảo bối" hơi hơi móc một cái lại để cho Aesop toàn thân run rẩy.

Mối quan hệ của cả hai giờ đây dường như đã lùi vào quá khứ nhưng tình cảm của họ đã tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi đoàn tụ tại một bữa tiệc huynh đệ. Joseph nhìn cậu giống như một con rồng phun lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên, hiện tại đã trở lại bình thường, giống như trở lại trường cấp ba, Joseph giống như một con rắn độc bám riết, muốn trói buộc Aesop.

Rạng sáng, nếu bọn họ tiếp tục quấn quít trong hành lang căn hộ như thế này, nhất định sẽ bị hàng xóm phát hiện, Aesop đẩy nửa vời cho phép Joseph đột nhập vào nhà mình, cậu muốn nói chuyện với Joseph sau khi vào nhà, nhưng lại bị Joseph bối rối đẩy ngã xuống giường.

Cổ tay Aesop không biết như thế nào lại bị thắt lưng buộc chặt, Aesop lúc này cảm thấy không ổn, vặn eo giãy giụa: "T.., tôi buổi trưa phải đi học!"

"Tôi sẽ đưa em đến đó."

"Không! Đó không phải là vấn đề! Tôi cần nghỉ ngơi... ừm! Mmm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro